Tướng Quân, Chàng Đồng Ý Hoà Ly Đi
Chương 66: Ngoại truyện
Su Cam
12/11/2024
Lương Tiêu Liên căm giận nhìn nàng, hàm răng cắn chặt không nói một lời nào. Tiêu Hà nhìn biểu hiện của cô ta chỉ có thể chậc lưỡi cảm thán:
"Đúng là đã hiểu rõ lòng nhau nên cũng không cần giả vờ nữa."
Nàng đi đến đối diện Lương Tiêu Liên, bàn tay bóp mạnh lấy cằm cô ta, giọng nói nàng trầm thấp:
"Nói... Tại sao lại muốn giá hoạ cho ta?"
Lương Tiêu Liên hai tay bị hai ám vệ giữ lại không thể phản khán Tiêu Hà, cô ta nhìn nàng cười bất lực: "Ha.. Mẹ ta muốn ta cưới tên bại hoại đó."
Cô ta cười, nhưng trên mặt lại có vài giọt nước mắt rơi xuống, lớn tiếng nhìn nàng nói: "Lương Tiêu Hà... Tại sao cùng là thứ nữ... Cùng là con gái của tể tướng... Ngươi có thể gả vào tướng quân phủ, trở thành quận vương phi, trở thành hoàng thân quốc thích, còn ta chỉ có thể hả cho một tên phá gia chi tử, không có tiền đồ kia chứ."
Lương Tiêu Liên hét lên: "Ta không cam tâm."
Tiêu Hà nhìn cô ta như vậy chỉ biết bất lực thở dài "Tại vì ta không tranh giành những thứ không thuộc về ta."
Nàng buông cằm cô ta ra, vừa lấy khăn tay ra vừa nói:
"Ngươi không muốn gả, có thể lựa chọn không gả... Phụ thân sẽ không ép ngươi... Là do ngươi sinh lòng đố ky, tự đẩy mình vào con đường này, ngươi còn trách ai."
Lương Tiêu Liên nhìn nàng cười đến méo mó, cô ta cảm thấy bản thân mình thật thất bại, những lời nói của Tiêu Hà như vả vào mặt cô ta, cô ta nhìn Dư Tư Niên đang đứng bên cạnh cầm lấy chiếc khăn nhẹ nhàng giúp Lương Tiêu Hà lau bàn tay vừa chạm vào cô ta, nghẹn ngào hỏi:
"Tư Niên ca ca muội có gì không tốt sao?"
"Muội thua cô ta ở điểm nào chứ?"
Dư Tư Niên không nhìn cô ta, hắn hất tay bảo thuộc hạ mạng một cây đuốc tới, hắn đưa chiếc khăn tay tới mồi một ngọn lửa, khăn tay cứ như vậy cháy rụi trước mặt Lương Tiêu Liên, khi mảnh tro tàn cuối cùng bị vứt xuống đất, Dư Tư Niên mới lạnh lùng nói: "Ta chính là thích nàng ấy nên cảm thấy nàng ấy điểm nào cũng tốt."
Nghe những lời này, Lương Tiều Liền đã thật sự hết hi vọng, tranh giành những thứ không phải là của mình chính là kết cục này, nàng ta ngã khụy trên mặt đất, thất thần hỏi: "Các người muốn bắt ta chở về quy án sao?"
Tiêu Hà lắc đầu, thấp giọng nói: "Muội còn không đủ tư cách kéo cả Lương gia xuống bùn với muội đâu."
"Trở về nói với phụ mẫu, muội muốn đến Thanh Vân am ở ngoại thành quy y cửa phật, cầu phúc cho phụ mẫu, tích đức cho biểu ca đã mất của muội... Ta sẽ xem như không biết những gì muội đã làm."
Lương Tiêu Liên vừa hoảng sợ, vừa kinh ngạc ngước mắt nhìn Tiêu Hà: "Tỷ muốn ta cả đời làm ni cô sao?”
Nằng chỉ lạnh lùng nói: "Làm ni cô hay làm ăn mày... Lưu lạc đầu đường xó chợ... Muội chọn đi."
Luong Tieu Lien ngoi 6 do suy nghi rat lau, co ta khong muon Iuu lac dau dudng xo cho, co ta khong quan tam
Lương gia, nhưng cô ta vẫn nghĩ cho nương của mình có một chỗ đứng ở Lương gia.
Lương Tiêu Liên không nhìn Tiêu Hà, cô ta đứng lên, phủi hết bụi trên quần áo, quay đầu đi về phía công thành, chỉ để lại sau lưng một câu nói:
"Ta sẽ quay về."
Tiêu Hà dựa vào trong lòng Dư Tư Niên, nhìn bóng lưng của Lương Tiêu Liên dần dần mất hút khỏi tầm mắt mình mà thở dài bất lực, rõ ràng cô ta có thể có một cuộc sống tốt, gả cho một gia đình tốt, nếu không phải trong lòng luôn đố kị, ganh ghét cũng không cần phải đi đến bước đường này.
"Đúng là đã hiểu rõ lòng nhau nên cũng không cần giả vờ nữa."
Nàng đi đến đối diện Lương Tiêu Liên, bàn tay bóp mạnh lấy cằm cô ta, giọng nói nàng trầm thấp:
"Nói... Tại sao lại muốn giá hoạ cho ta?"
Lương Tiêu Liên hai tay bị hai ám vệ giữ lại không thể phản khán Tiêu Hà, cô ta nhìn nàng cười bất lực: "Ha.. Mẹ ta muốn ta cưới tên bại hoại đó."
Cô ta cười, nhưng trên mặt lại có vài giọt nước mắt rơi xuống, lớn tiếng nhìn nàng nói: "Lương Tiêu Hà... Tại sao cùng là thứ nữ... Cùng là con gái của tể tướng... Ngươi có thể gả vào tướng quân phủ, trở thành quận vương phi, trở thành hoàng thân quốc thích, còn ta chỉ có thể hả cho một tên phá gia chi tử, không có tiền đồ kia chứ."
Lương Tiêu Liên hét lên: "Ta không cam tâm."
Tiêu Hà nhìn cô ta như vậy chỉ biết bất lực thở dài "Tại vì ta không tranh giành những thứ không thuộc về ta."
Nàng buông cằm cô ta ra, vừa lấy khăn tay ra vừa nói:
"Ngươi không muốn gả, có thể lựa chọn không gả... Phụ thân sẽ không ép ngươi... Là do ngươi sinh lòng đố ky, tự đẩy mình vào con đường này, ngươi còn trách ai."
Lương Tiêu Liên nhìn nàng cười đến méo mó, cô ta cảm thấy bản thân mình thật thất bại, những lời nói của Tiêu Hà như vả vào mặt cô ta, cô ta nhìn Dư Tư Niên đang đứng bên cạnh cầm lấy chiếc khăn nhẹ nhàng giúp Lương Tiêu Hà lau bàn tay vừa chạm vào cô ta, nghẹn ngào hỏi:
"Tư Niên ca ca muội có gì không tốt sao?"
"Muội thua cô ta ở điểm nào chứ?"
Dư Tư Niên không nhìn cô ta, hắn hất tay bảo thuộc hạ mạng một cây đuốc tới, hắn đưa chiếc khăn tay tới mồi một ngọn lửa, khăn tay cứ như vậy cháy rụi trước mặt Lương Tiêu Liên, khi mảnh tro tàn cuối cùng bị vứt xuống đất, Dư Tư Niên mới lạnh lùng nói: "Ta chính là thích nàng ấy nên cảm thấy nàng ấy điểm nào cũng tốt."
Nghe những lời này, Lương Tiều Liền đã thật sự hết hi vọng, tranh giành những thứ không phải là của mình chính là kết cục này, nàng ta ngã khụy trên mặt đất, thất thần hỏi: "Các người muốn bắt ta chở về quy án sao?"
Tiêu Hà lắc đầu, thấp giọng nói: "Muội còn không đủ tư cách kéo cả Lương gia xuống bùn với muội đâu."
"Trở về nói với phụ mẫu, muội muốn đến Thanh Vân am ở ngoại thành quy y cửa phật, cầu phúc cho phụ mẫu, tích đức cho biểu ca đã mất của muội... Ta sẽ xem như không biết những gì muội đã làm."
Lương Tiêu Liên vừa hoảng sợ, vừa kinh ngạc ngước mắt nhìn Tiêu Hà: "Tỷ muốn ta cả đời làm ni cô sao?”
Nằng chỉ lạnh lùng nói: "Làm ni cô hay làm ăn mày... Lưu lạc đầu đường xó chợ... Muội chọn đi."
Luong Tieu Lien ngoi 6 do suy nghi rat lau, co ta khong muon Iuu lac dau dudng xo cho, co ta khong quan tam
Lương gia, nhưng cô ta vẫn nghĩ cho nương của mình có một chỗ đứng ở Lương gia.
Lương Tiêu Liên không nhìn Tiêu Hà, cô ta đứng lên, phủi hết bụi trên quần áo, quay đầu đi về phía công thành, chỉ để lại sau lưng một câu nói:
"Ta sẽ quay về."
Tiêu Hà dựa vào trong lòng Dư Tư Niên, nhìn bóng lưng của Lương Tiêu Liên dần dần mất hút khỏi tầm mắt mình mà thở dài bất lực, rõ ràng cô ta có thể có một cuộc sống tốt, gả cho một gia đình tốt, nếu không phải trong lòng luôn đố kị, ganh ghét cũng không cần phải đi đến bước đường này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.