Tướng Quân, Chàng Đồng Ý Hoà Ly Đi
Chương 68: Ngoại truyện
Su Cam
12/11/2024
Từ sau khi Trần Can thăm dò được thời gian trở về của Lương Tiêu Hà, mấy ngày liền Dư Tư Niên đều rình rập trước cửa phủ tể tướng, không để lỡ mất một khắc nào, cho đến khi Dư Chấn Vũ lệnh cho hắn đi dẹp loạn thổ phỉ ở Đằng Châu, hắn có phần không nỡ, nhưng đám thổ phỉ này gây cho dân chúng không biết bao nhiêu tang thương, mất mát, hắn không thể vì nhi nữ tình trường mà bỏ mặc dân chúng không lo.
Khi hắn giải cứu một cô nương khỏi tay tên cầm đầu đám thổ phỉ, cô nương ấy nhìn vết thương của hắn, lại ra lệnh cho hạ nhân của mình đem thuốc đến, hắn lúc này mới liếc mắt nhìn cô, hắn cảm thấy cô rất quen nhưng không nhớ đã gặp cô ở đâu, trái tim hắn lúc này lại phập phồng, hắn không dám khẳng định suy đoán của mình, cho đến khi tên thị vệ bên cạnh cô lên tiếng.
Khi biết rõ người trước mặt mình là ai, cả hai ngơ ngác nhìn nhau. Đến khi Dư Tư Niên kịp nhận ra người hắn ngày nhớ đêm mong đang ở trước mặt mình thì nàng đã để lại cho hẳn một cách xưng hô xa lạ rồi biến mất dạng.
***
Dư Tư Niên hoảng hốt thức dậy từ giấc mơ của mình, hắn lại mơ thấy ngày hôm đó, ngày hắn gặp lại nàng sau 9 năm xa cách, nàng lạnh lùng, xa lạ với hắn.
Tiêu Hà đang nằm kế bên cũng giật mình thức dậy, thấy mồ hôi trên trán Dư Tư Niên đầm đìa, nàng lo lắng hỏi:
"Chàng sao vậy?"
Dư Tư Niên quay đầu nhìn Tiêu Hà một hồi lâu, rồi lại vùi mặt vào hõm cổ nàng, giọng hơi khàn, thì thào nói: "Phu nhân... Xin lỗi nàng..."
Tiêu Hà không rõ hắn đã mơ thấy những gì, nhưng chắc chắn là liên quan đến nàng, nàng khẽ cười, giả vờ hờ
hung noi:
"Vậy chàng sang thư phòng ngủ đi."
Dư Tư Niên nhíu mày, ngước mắt nhìn nàng, ấm ức nói: "'Có cần phải vậy không?"
"Chang phai chang muon nhan l6i sao?"
"Đổi hình phạt khác đi được không?"
Hắn vừa nói, vừa kéo nàng ngồi lên trên người hắn, ngả ngớn nói: "Ví dụ như... Để nàng hành hạ."
Tiêu Hà vừa nỉ non mấy tiếng, vừa hờn dỗi nhìn Dư Tư Niên: "Dư Tư Niên... Đồ tự vả."
Dư Tư Niên nhếch miệng cười, bắt lấy mông nàng vỗ một cái, không kiêng dè mà thừa nhận: "Ừm..."
Ngày hôm sau Dư Tư Niên thật sự phải đến thư phòng ngủ. Cả vương phủ chỉ biết trộm cười hắn, Lương Tiêu Hà lại rất chống lưng cho chuyện này, nên hắn thật sự không biết phải giành lại mặt mũi của mình như thế nào.
***
Lương Tiêu Hà vừa gả cho Dư Tư Niên được một tháng thì đã phát hiện mình mang thai gần hai tháng, nếu tính thời gian thì chính xác là vào đêm đầu tiên của hai người.
Lúc biết chuyện này, phụ mẫu Dư Tư Niên làm như không biết gì, từ sau một đêm hắn mất tích, sáng hôm sau lại mang theo nàng về nhà, hai người cũng đã đoán được là có chuyện gì xảy ra, chỉ lo lắng, quan tâm, dặn dò nàng dưỡng thai cho tốt.
Dư Tư Niên thì cười không khép được miệng, mặt hất cả lên trời, giống như đắc ý lắm khi vừa lần đầu đã trúng phóc, Dư Tư Dung thì mừng quýnh cả lên vì sắp được làm cô cô, Vĩnh Hạ còn phải nhắc nhỡ cô nàng kiềm chế lại, bên ngoài có hỏi chỉ được nói tẩu tẩu mang thai mới được một tháng.
Còn riêng Tiêu Hà, nàng vừa cảm thấy hạnh phúc, vừa cảm thấy may mắn, nếu mà không thành thân sớm với Dư Tư Niên thì cái thai này nàng không biết giải thích làm sao với bên Lương gia đây, nàng cũng không ngờ mới có một lần đã có hài tử.
7 tháng sau, Tiêu Hà sinh được mẹ bé gái rất đáng yêu, đặt tên là Dư Noãn Tâm, nhũ danh Noãn Noãn. Dư Tư Niên cuồng con gái đến mức cả ngày có thể chỉ cần ngồi bên nôi của con bé mà nhìn nó.
"Noãn noãn của chúng ta thật xinh đẹp... Thật giống nàng."
Tiêu Hà bất lực nhìn hắn, nàng không biết nói gì chỉ cười trừ nói:
"May mà giống thiếp... Giống chàng chỉ có ở vậy suốt đời."
Dư Tư Niên cười cười, sát lại ôm lấy eo Tiêu Hà, nhỏ giọng nói: "Vẫn còn để ý chuyện khi xưa à?"
Tiêu Hà không nói gì, chỉ hất nhẹ cánh tay của hắn ra, Dư Tư Niên thấy nàng như vậy lại càng thấy đáng yêu, từ ngày nàng sinh con cả thân hình nãy nở, nên nào cần nắm, cần cầm đều mềm mại hơn trước khiến hắn không nhịn được mà muốn cùng nàng sinh thêm vài Noãn Noãn nữa, nhưng sinh con rất khó khăn, hắn không muốn nàng chịu khổ chỉ có nên hắn chỉ đành kiềm chế bản thân mình.
Lương Tiêu Hà thấy Dư Tư Niên cứ im lặng vùi mặt vào hõm cổ mình, nàng lại sợ hắn suy nghĩ lung tung, liền nhẹ giọng trả lời hắn:
"Không có... Chỉ nói bâng quơ thôi."
"Ta biết." Dư Tư Niên khẽ đáp.
Hắn siết chặt Tiêu Hà, khảm cả người nàng vào lòng mình, hắn ngước lên nhìn nàng rất lâu, mới trầm giọng nói:
"Lương Tiêu Hà... Ta yêu nàng... Rất lâu rồi."
Đột nhiên lại nói yêu nàng, Tiêu Hà khựng người lại một chốc, rồi lại khẽ cười ôm lấy hắn, dịu dàng đáp lại: "Thiếp cũng yêu chàng... Rất lâu rồi.
Khi hắn giải cứu một cô nương khỏi tay tên cầm đầu đám thổ phỉ, cô nương ấy nhìn vết thương của hắn, lại ra lệnh cho hạ nhân của mình đem thuốc đến, hắn lúc này mới liếc mắt nhìn cô, hắn cảm thấy cô rất quen nhưng không nhớ đã gặp cô ở đâu, trái tim hắn lúc này lại phập phồng, hắn không dám khẳng định suy đoán của mình, cho đến khi tên thị vệ bên cạnh cô lên tiếng.
Khi biết rõ người trước mặt mình là ai, cả hai ngơ ngác nhìn nhau. Đến khi Dư Tư Niên kịp nhận ra người hắn ngày nhớ đêm mong đang ở trước mặt mình thì nàng đã để lại cho hẳn một cách xưng hô xa lạ rồi biến mất dạng.
***
Dư Tư Niên hoảng hốt thức dậy từ giấc mơ của mình, hắn lại mơ thấy ngày hôm đó, ngày hắn gặp lại nàng sau 9 năm xa cách, nàng lạnh lùng, xa lạ với hắn.
Tiêu Hà đang nằm kế bên cũng giật mình thức dậy, thấy mồ hôi trên trán Dư Tư Niên đầm đìa, nàng lo lắng hỏi:
"Chàng sao vậy?"
Dư Tư Niên quay đầu nhìn Tiêu Hà một hồi lâu, rồi lại vùi mặt vào hõm cổ nàng, giọng hơi khàn, thì thào nói: "Phu nhân... Xin lỗi nàng..."
Tiêu Hà không rõ hắn đã mơ thấy những gì, nhưng chắc chắn là liên quan đến nàng, nàng khẽ cười, giả vờ hờ
hung noi:
"Vậy chàng sang thư phòng ngủ đi."
Dư Tư Niên nhíu mày, ngước mắt nhìn nàng, ấm ức nói: "'Có cần phải vậy không?"
"Chang phai chang muon nhan l6i sao?"
"Đổi hình phạt khác đi được không?"
Hắn vừa nói, vừa kéo nàng ngồi lên trên người hắn, ngả ngớn nói: "Ví dụ như... Để nàng hành hạ."
Tiêu Hà vừa nỉ non mấy tiếng, vừa hờn dỗi nhìn Dư Tư Niên: "Dư Tư Niên... Đồ tự vả."
Dư Tư Niên nhếch miệng cười, bắt lấy mông nàng vỗ một cái, không kiêng dè mà thừa nhận: "Ừm..."
Ngày hôm sau Dư Tư Niên thật sự phải đến thư phòng ngủ. Cả vương phủ chỉ biết trộm cười hắn, Lương Tiêu Hà lại rất chống lưng cho chuyện này, nên hắn thật sự không biết phải giành lại mặt mũi của mình như thế nào.
***
Lương Tiêu Hà vừa gả cho Dư Tư Niên được một tháng thì đã phát hiện mình mang thai gần hai tháng, nếu tính thời gian thì chính xác là vào đêm đầu tiên của hai người.
Lúc biết chuyện này, phụ mẫu Dư Tư Niên làm như không biết gì, từ sau một đêm hắn mất tích, sáng hôm sau lại mang theo nàng về nhà, hai người cũng đã đoán được là có chuyện gì xảy ra, chỉ lo lắng, quan tâm, dặn dò nàng dưỡng thai cho tốt.
Dư Tư Niên thì cười không khép được miệng, mặt hất cả lên trời, giống như đắc ý lắm khi vừa lần đầu đã trúng phóc, Dư Tư Dung thì mừng quýnh cả lên vì sắp được làm cô cô, Vĩnh Hạ còn phải nhắc nhỡ cô nàng kiềm chế lại, bên ngoài có hỏi chỉ được nói tẩu tẩu mang thai mới được một tháng.
Còn riêng Tiêu Hà, nàng vừa cảm thấy hạnh phúc, vừa cảm thấy may mắn, nếu mà không thành thân sớm với Dư Tư Niên thì cái thai này nàng không biết giải thích làm sao với bên Lương gia đây, nàng cũng không ngờ mới có một lần đã có hài tử.
7 tháng sau, Tiêu Hà sinh được mẹ bé gái rất đáng yêu, đặt tên là Dư Noãn Tâm, nhũ danh Noãn Noãn. Dư Tư Niên cuồng con gái đến mức cả ngày có thể chỉ cần ngồi bên nôi của con bé mà nhìn nó.
"Noãn noãn của chúng ta thật xinh đẹp... Thật giống nàng."
Tiêu Hà bất lực nhìn hắn, nàng không biết nói gì chỉ cười trừ nói:
"May mà giống thiếp... Giống chàng chỉ có ở vậy suốt đời."
Dư Tư Niên cười cười, sát lại ôm lấy eo Tiêu Hà, nhỏ giọng nói: "Vẫn còn để ý chuyện khi xưa à?"
Tiêu Hà không nói gì, chỉ hất nhẹ cánh tay của hắn ra, Dư Tư Niên thấy nàng như vậy lại càng thấy đáng yêu, từ ngày nàng sinh con cả thân hình nãy nở, nên nào cần nắm, cần cầm đều mềm mại hơn trước khiến hắn không nhịn được mà muốn cùng nàng sinh thêm vài Noãn Noãn nữa, nhưng sinh con rất khó khăn, hắn không muốn nàng chịu khổ chỉ có nên hắn chỉ đành kiềm chế bản thân mình.
Lương Tiêu Hà thấy Dư Tư Niên cứ im lặng vùi mặt vào hõm cổ mình, nàng lại sợ hắn suy nghĩ lung tung, liền nhẹ giọng trả lời hắn:
"Không có... Chỉ nói bâng quơ thôi."
"Ta biết." Dư Tư Niên khẽ đáp.
Hắn siết chặt Tiêu Hà, khảm cả người nàng vào lòng mình, hắn ngước lên nhìn nàng rất lâu, mới trầm giọng nói:
"Lương Tiêu Hà... Ta yêu nàng... Rất lâu rồi."
Đột nhiên lại nói yêu nàng, Tiêu Hà khựng người lại một chốc, rồi lại khẽ cười ôm lấy hắn, dịu dàng đáp lại: "Thiếp cũng yêu chàng... Rất lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.