Tướng Quân, Chàng Đồng Ý Hoà Ly Đi

Chương 67: Ngoại truyện

Su Cam

12/11/2024

Từ sau ngày hôm ấy, đã hơn một tuần Tiêu Hà không đến Dư gia nữa, phía sau thiếu một cái đuôi, bên cạnh không có ai ríu ra ríu rít gọi "Tư Niên ca ca" khiến Dư Tư Niên cảm thấy không quen chút nào. Hắn nhìn vào trang sách đã đọc hơn mấy canh giờ mà cảm thấy trong lòng bức bối khó chịu.

Dư Tư Niên khó chịu gọi tên thuộc hạ đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh: "Trần can...".

Trần Can giật mình lau nước miếng trên khoé miệng gấp gáp hỏi: "Đại công tử... Chuyện gì vậy ạ?"

"Ờ ờ.." Dư Tư Niên ấp a áp úng không biết phải hỏi như thế nào?

Trần Can nhìn công tử nhà mình, nhíu mày một cái, một ý nghĩ nảy ra trong đầu cậu, Trần Can nhanh nhảu hỏi lại:

"Người muốn hỏi Lương tam tiểu thư sao?"

Dư Tư Niên bị nói trúng tim đen bực mình nói: "Đừng tự suy đoán ý của ta!"

Hắn thảy cục mực đến cho Trần Can: "Mài mực cho ta."

Trần Can gãi gãi đầu mình, công tử đã thất thần mấy ngày nay, lại luôn nhìn ra cửa lớn, còn không phải là đợi

Lương tam tiểu thư sao?

Trần Can nhìn công tử nhà mình, nhíu mày một cái, một ý nghĩ nảy ra trong đầu cậu, Trần Can nhanh nhảu hỏi lại:

"Người muốn hỏi Lương tam tiểu thư sao?"

Dư Tư Niên bị nói trúng tim đen bực mình nói: "Đừng tự suy đoán ý của ta!"

Hắn thảy cục mực đến cho Trần Can: "Mài mực cho ta."

Trần Can gãi gãi đầu mình, công tử đã thất thần mấy ngày nay, lại luôn nhìn ra cửa lớn, còn không phải là đợi

Lương tam tiểu thư sao?

"Lương đại công tử ở biên quan không có tin tức gì, Lương gia bên đấy đã loạn lên cả rồi... Chắc vì vậy mà tam tiểu thư không có thời gian đến đây."

Ánh mắt Dư Tư Niên khựng lại trên trang sách trước mặt, rồi lại lạnh giọng nói: "Ai hỏi ngươi chứ..."

Hắn không muốn thừa nhận với Trần Can hắn đang mong Tiêu Hà đến nhà mình, hẳn cảm thấy mất mặt. Từ sau ngày hôm đó, hẳn cứ cảm thấy mình có phần quá đáng, nhưng lại nghĩ Tiêu Hà sẽ không giận hẳn được mấy ngày, nàng cũng sẽ chạy đến đây tìm hắn thôi, đến lúc đó đó bảo nhà bếp làm mấy món điểm tâm nàng thích coi như xin lỗi nàng vậy. Nhưng không ngờ đã qua hơn một tuần Dư Tư Niên vẫn không thấy bóng dáng của Tiêu Hà đâu, hắn cảm thấy Trần Can nói cũng đúng mấy phần, Lương gia đang loạn đến thế kia, nàng tất nhiên không thể rời khỏi nhà, đợi đến khi mọi chuyện an ổn, nàng sẽ lại đến đây thôi.



Hắn cứ nghĩ như vậy, cho đến một tuần sau đó, Trần Can lại hớt hãi chạy về nói:

"Đại công tử... Đại công tử..."

Dư Tư Niên nhíu mày nhìn Trần Can, cậu vừa vuốt ngực mình, vừa thở hồng hộc nói: "Lương tam tiểu thư... Lương tam tiểu thư theo đại phu nhân đến Tuyền Châu rồi."

Dư Tư Niên giật mình đứng bật dậy định rời đi, rồi lại khựng người đứng tại chỗ, một lúc sau lại quay về chỗ ngồi của mình.

Trần Can nhìn hắn như vậy, gấp gáp dùm chủ tử đến phát khóc:

"Đại công tử... Đừng giả vờ nữa mà... Đến đó tiền người ta đi, lần này ít nhất cũng phải một năm mới gặp lại đó."

Dư Tư Niên nhíu mày, trong lòng hắn khó chịu, nhưng lại rất cứng miệng: "Im đi... Đi cũng tốt tránh qua đây làm phiền ta."

***

1 năm sau

"Đại công tử... Thuộc hạ nghe người ta nói đại phu nhân của phủ tể tướng từ Tuyền Châu về... Xe ngựa gần đến phủ rồi."

Ánh mắt Dư Tư Niên sáng rực lên: "Về rồi sao?"

Khi nhận được cái gật đầu chắc chắc của Trần Can, hắn kích động không bình tĩnh nỗi, mũi tên đã lên dây cũng bị hắn vứt sang một bên, một năm này, sự kiêu ngạo của mà Dư Tư Niên bọc lấy bản thân mình đã từng tầng, từng tầng dần bị phá vỡ.

Nhìn thấy chủ tử của mình đi còn nhanh hơn cả mình, Trần Can tặc lưỡi khinh bỉ: "Hết giả vờ nữa rồi."

Dư Tư Niên và Trần Can không đến gần Lương phủ chỉ đứng nép sau bờ tường có thể nhìn thấy trước cửa nhà họ, nhìn thấy xe ngựa dừng lại, trái tim Dư Tư Niên phập phòng kích động, đã hơn một năm không gặp nàng, không biết nàng có cao hơn chút nào không? Không biết có còn giận hẳn không?

Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Dư Tư Niên, khi hai nô tì của đại phu nhân bước xuống xe, rồi lại đỡ bà xuống, chiếc xe ngựa cũng nhanh chóng rời đi, không hề nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Hà. "Muội ấy đâu? Không ngồi cùng xe với đại phu nhân à?" Dư Tư Niên nhìn Trần Can ngờ vực hỏi.

Trần Can nhanh chóng hiểu ý: "Thuộc hạ đi hỏi."

Chưa đến một khắc sau Trần Can đã quay lại: "Đại công tử..."

Dư Tư Niên gấp gáp không yên: "Hỏi được gì rồi?"

"Tam tiểu thư không trở về cùng đại phu nhân, họ nói tam tiểu thư ở lại Tuyền Châu chăm sóc lão phu nhân bên



d6."

Trái tim Dư Tư Niên như bị hẫng đi một nhịp, hắn không biết sao mình lại có cảm giác thất vọng như thế, hắn không ngờ có một ngày mình lại vì không gặp được Lương Tiêu Hà mà thảm hại như vậy, hắn hụt hẩng hỏi: "Vậy khi nào muội ấy về?"

Trần Can lắc đầu: "'Cái này thì họ cũng không biết."

***

8 năm sau

Dư Tư Niên an tĩnh nhìn Trần Can bước vào thư phòng, hắn thấp giọng hỏi:

"Năm nay muội ấy lại không về à?"

Hắn hỏi như vậy, nhưng trong lòng lại có chút mong đợi. Những năm qua, cứ đến những ngày lễ lớn, Dư Tư Niên liền cho Trần Can đi dò hỏi xem Lương Tiêu Hà có trở về không, cứ như vậy 8 năm trôi qua, hắn luôn nhận lại một cái lắc đầu của Trần Can.

Lúc nhỏ hắn tự cho rằng thân phận hắn cao quý hơn người, đúng thật như vậy nên bên cạnh hắn không ít kẻ a dua nịnh hót, chỉ nhìn chằm chằm vào thân phận của hắn, ai càng dính lấy hắn, hắn càng chán ghét. Hắn không ghét Tiêu Hà, chỉ là không chịu thử chấp nhận nàng, đến khi người không còn xuất hiện trước mặt hắn nữa, hắn lại không chịu được, mỗi năm, ngày qua ngày chờ đợi tin tức của một người, khiến hắn nhận ra trái tim hắn cũng đã biết thích một người là như thế nào.

Trần Can nhìn Dư Tư Niên cười: "Đại công tử... Thuộc hạ còn chưa nói kết quả dò la được mà."

Dư Tư Niên đặt quyển sách trên tay sang một bên, mắt nhìn Trần Can đầy hi vọng: "Lẽ nào có kết quả khác sao?"

"Có... Năm nay tam tiểu thư sẽ về, bên phủ tể tướng đã hối thúc rất nhiều lần rồi."

Dư Tư Niên vui mừng đến nổi chạy thẳng đến chỗ Trần Can bóp chặt lấy vai hắn, giọng nói cũng mang theo mấy phần kích động: "Thật sao?"

Trần Can thấy dáng vẻ kích động này của chủ tử cũng giật mình đáp lại: "Thật... Chỉ là..."

"Chỉ là gì?"

"Lần này tam tiểu thư trở về để định chuyện hôn sự."

Dư Tư Niên nhíu mày, thanh âm trở nên trầm thấp: "Hôn sự? Với ai?"

"Này còn phải đợi người ta đến cửa cầu thân mới biết." Trần Can vội vàng đáp.

Trong lòng hắn lúc này vừa mừng, vừa lo, rối như tơ vò, hắn xua tay bảo Trần Can: "Ngươi lui ra đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Quân, Chàng Đồng Ý Hoà Ly Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook