Chương 49: Chương 12.4
Tuyết Ảnh Sương Hồn
10/12/2017
Lần thứ hai, mẹ Chung Quốc đứng trên ban công nhìn thấy chiếc ô tô màu đỏ
đưa Tô Nhất về nhà, từ trên xe bước xuống còn có cả mẹ của Tô Nhất. Chân trái của bà Tô được băng kín, bà được con gái và một chàng trai dìu,
khập khà khập khiễng bước lên nhà. Bà Chung vội vàng chạy ra thang máy
đón, lo lắng hỏi: “Ơ, chuyện này là thế nào?”
Tô Nhất đáp: “Cô Uông ạ, mẹ cháu không cẩn thận đánh rơi con dao vào mu bàn chân. Phải khâu tám mũi.”
“Trời đất, sao lại bất cẩn thế! Không nghiêm trọng chứ? Mà chị đi thăm Tô Nhất sao lại loay hoay với dao thớt làm gì chứ? Trong trường bọn trẻ còn có chỗ cho chị xuống bếp sao?”
Bà Tô thở ngắn than dài, nói: “Ở nhà mà bạn nó thuê có bếp nên tôi muốn làm vài món cho nó ăn, kết quả... Nửa đời người cầm dao nấu bếp, bị dao cắt vào ngón tay không biết bao nhiêu lần, không ngờ còn có ngày bị cắt cả vào chân. May mà có bạn của Tô Nhất lái xe đưa tôi về nếu không chẳng biết sẽ ra sao nữa. Trình Thực, đây là cô Uông.”
Trình Thực lễ phép chào: “Lần trước đến cháu đã gặp rồi. Chào cô Uông ạ.”
“Phải rồi, lần trước cháu và bạn gái cùng đến, lần này con bé không đến à?”
Trình Thực ngẩn người một lúc mới phản ứng lại được, ấp úng nói: “Lần này đưa cô Tô về nhà gấp nên cháu không gọi thêm người ạ.”
Bà Tô nghe xong, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, nhưng bà không hỏi gì, chỉ đến khi Tô Nhất dìu bà vào phòng nằm, bà mới hỏi: “Sao vừa rồi cô Uông lại nói Hứa Tố Kiệt là bạn gái của Trình Thực?”
“À, lần trước con bảo với cô ấy là Hứa Tố Kiệt và Trình Thực là một đôi, vì con không muốn cô ấy hiểu nhầm con và Trình Thực.”
“Con không muốn cô Uông hiểu nhầm hay là không muốn Chung Quốc hiểu nhầm?”
“Chung Quốc không hiểu nhầm đâu, anh ấy biết rõ mối quan hệ giữa con và Trình Thực. Nhưng người lớn thì lại không như vậy, rất dễ nghi bóng nghi gió. Chẳng phải lúc đầu mẹ cũng cho là con và Trình Thực có gì đó sao.”
“Được được, mẹ biết bọn con chỉ là bạn học rồi. Mau đi tiếp đãi bạn của con đi, không phải lo cho mẹ. Người ta lái xe hai tiếng đồng hồ đưa mẹ về nhà, đến ngụm nước còn chưa được uống kia kìa.”
Câu này thì đúng thật, Tô Nhất vội vàng ra tiếp đón Trình Thực. Được một lúc thì ông Tô về nhà, vừa vào nhà liền cảm ơn Trình Thực. Ông còn gọi thức ăn từ nhà hàng về mời cậu một bữa để cảm ơn.
Nghe nói Trình Thực biết uống rượu, ông Tô định đi mua một thùng bia về, nhưng Tô Nhất không đồng ý. “Cậu ấy còn chưa khỏi cảm lạnh, bia rượu cái gì chứ.”
Bà Tô cũng nói: “Ông đừng có uống rượu. Rượu nhiều hại người, đừng có làm hư trẻ con.”
Thế là ông Tô đành thôi, nói: “Vậy tôi đi mua đồ uống được chưa? Trình Thực, cháu muốn uống gì?”
“Không cần đâu chú ạ, cháu uống nước lọc được rồi.”
Tô Nhất nghĩ một lát rồi nhờ bố mua hộ một chai Coca cola. Cô đổ một cốc Coca vào chiếc nồi nhỏ, lại thả thêm hai miếng gừng vào, đun sôi rồi đổ ra cốc, bưng lên đưa cho Trình Thực. “Uống đi, uống xong bát tiên dược mà Tô thần y ta đun cho, bệnh cảm lạnh của ngươi sẽ khỏi ngay.”
Cầm trong tay cốc Coca ấm nóng, ánh mắt Trình Thực cũng ấm áp lên theo, thực sự không nỡ uống. Tô Nhất hiểu nhầm tâm trạng của cậu, nói: “Đừng sợ, uống đi. Dù rất ít khi mình vào bếp nhưng những thứ nấu ra vẫn ăn được, dù không trị khỏi bệnh cảm lạnh của cậu thì mình vẫn đảm bảo uống vào không chết được đâu.”
Trong mắt Trình Thực tràn ngập niềm vui, cậu đưa chiếc cốc lên miệng, nhẹ nhàng uống một ngụm. Chất lỏng nóng hơi cay kèm vị ngọt men theo cổ họng chảy xuống, ấm áp đến tận tim.
Tối hôm ấy, Trình Thực đương nhiên lại ngủ trong phòng sách nhà Tô Nhất. Cô mang đệm, ga, gối chăn vào phòng, Trình Thực vội vàng chạy lại đỡ, nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, đệm và ga giường không có cũng được, chỉ cần chăn và gối là được.”
“Nếu cậu không bị cảm lạnh thì mình bớt phiền rồi. Nằm giường trúc hơi lạnh, nhỡ cậu bị cảm nặng hơn thì ngày mai sao về trường được?”
“Vậy thì bỏ đệm đi cũng được mà!”
“Mẹ mình nói giường trúc cứng, sợ đại thiếu gia như cậu ngủ không ngon.”
“Mình đâu có mỏng manh yếu ớt như vậy, cũng không phải là đại thiếu gia. Cậu biết nhà mình thế nào mà, mình đâu phải cậu ấm được nuông chiều từ bé.”
“Thôi, mình đã lấy cả ra đây rồi, cất lại phiền chết đi được, hay là cứ trải ra cho cậu ngủ đi. Đến đây giúp mình một tay.”
Trình Thực nhìn Tô Nhất ngồi lồng vỏ gối ở mép giường. Ánh đèn màu vàng dịu bao trùm cả người cô, khiến những đường nét đẹp đẽ của khuôn mặt như được mạ thêm một quầng sáng, những sợi tóc rủ bên mặt gần như trong suốt.
Một bầu không khí ấm áp của gia đình nhẹ nhàng lan khắp căn phòng, trái tim cậu như cánh bèo ung dung trôi dập dềnh giữa làn nước lặng...
Buổi tối hôm ấy, nằm trên chiếc giường do Tô Nhất trải, Trình Thực trằn trọc không sao ngủ được. Ngoài cửa sổ là cả bầu trời sao lấp lánh ánh bạc, cậu chăm chú nhìn bầu trời sao ấy rất lâu, trong lòng đầy những phiền muộn...
Trước khi đi ngủ, Tô Nhất gọi điện cho Chung Quốc báo là cô đã về Nam Sung. Cậu có chút lo lắng hỏi: “Sao lại về? Bị mẹ bắt về phải không?”
“Sai rồi, không phải bà mẹ bắt em về mà là em hộ lý tống mẹ về.”
Rồi Tô Nhất kể cặn kẽ cho Chung Quốc nghe. Chung Quốc hỏi: “Vết thương ở chân cô Tô không có gì đáng ngại chứ?”
“Không có gì, chỉ khâu tám mũi thôi, vài ngày nữa là khỏi.”
“Ừhm, vậy thì tốt. Vậy... tối nay Trình Thực lại ngủ ở phòng đọc sách nhà em à?”
“Đúng vậy, anh lại có ý kiến à?”
Chung Quốc cười, nói: “Ý kiến thì đương nhiên là có rồi, anh chưa được ngủ lại nhà em bao giờ, thế mà cậu ta đã ngủ đến hai lần rồi. Nếu đổi thành anh đưa Diệp Kha về nhà ngủ qua đêm, em sẽ không có ý kiến chắc?”
“Chuyện đó thì lại khác, lần này Trình Thực ở lại nhà em là có nguyên nhân chính đáng. Còn nếu anh đưa Diệp Kha về nhà thì lại là rắp tâm sinh sự. Hơn nữa Diệp Kha có ý với anh, không giống như em và Trình Thực, chỉ là quan hệ bạn học thông thường. Anh mà dám đưa cô ấy về em sẽ cho anh biết tay.”
Chung Quốc nghe xong chỉ im lặng hồi lâu, Tô Nhất cứ nghĩ lời mình nói rất xác đáng, khiến cậu không ho he được gì, không ngờ cậu lại ngập ngừng hỏi: “Tô Nhất, em cảm thấy... Trình Thực đối với em... chỉ là tình cảm bạn bè bình thường thôi sao?”
Cô ngẩn người, hỏi: “Anh có ý gì vậy?”
“Anh cảm thấy... cậu ấy rất có thể đã thích em.”
Tô Nhất ngồi bật dậy, ngạc nhiên nói: “Trình Thực thích em? Không thể nào. Cậu ấy biết em đã có bạn trai, chưa bao giờ biểu lộ chút tình ý nào với em cả, anh đừng có suy đoán lung tung.”
“Anh không suy đoán lung tung, anh đã nghe em kể rất nhiều chuyện của cậu ấy, anh biết cậu ấy hầu như không bao giờ đối xử tốt với con gái, nhưng với em, cậu ấy rõ ràng là đặc biệt ưu ái. Chỉ nói một điều này thôi, xe của cậu ấy trước giờ không chở con gái, vậy mà ngày nào cũng cho em đi nhờ, hơn nữa còn hai lần lái xe đường dài đưa em về nhà. Cậu ấy đối với em rõ ràng là tốt hơn so với những người con gái khác rất nhiều.”
“Chuyện đó chẳng nói lên điều gì cả. Em không phải là cô gái duy nhất mà cậu ấy từng chở. Có lần, cậu ấy đưa bạn gái đi chơi nên không cho em đi nhờ xe nữa. Lần trước đưa em về nhà là vì bản thân cậu ấy muốn đến Nam Sung chơi, còn lần này là bởi vì mẹ em bị thương khi ở nhà cậu ấy, cậu ấy thân là chủ nhà lại có xe, tự nhiên sẽ ngại không thể để mẹ phải bắt ô tô đường dài về.”
“Trình Thực có bạn gái rồi ư?” Chung Quốc tóm được điểm mấu chốt.
Tô Nhất khẳng định một cách không thể chắc chắn hơn: “Vâng! Cũng là sinh viên trường em. Bọn họ thường xuyên đi ra có cặp đi vào có đôi.”
Cô không mảy may quan tâm đến chuyện Trình Thực không thừa nhận cô gái đó là bạn gái mình. Một cô gái có thể khiến cậu đích thân lái xe đưa đi, không phải là bạn gái thì là gì? Cậu không thừa nhận có thể là vì xấu hổ thôi.
Chung Quốc rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm. “Vậy coi như anh đa nghi đi.”
“Anh biết bản thân đa nghi là được rồi. Trình Thực sao có thể thích em chứ? Em cùng lắm chỉ có thể là một người bạn mà cậu ấy vui lòng quan tâm đến thôi. Cậu ấy không hề có một chút xíu biểu hiện mờ ám với em, có lúc không cẩn thận chọc giận cậu ấy, cậu ấy còn phớt lờ em ấy chứ. Em không chịu được tính khí đó của cậu ấy, cho nên bọn em lúc nào cũng rất lạnh nhạt, đâu có thân thiết như anh và Diệp Kha, ngày nào cũng ra ra vào vào cùng nhau.”
Nói đến Diệp Kha là đụng ngay vào điểm yếu của Chung Quốc, bởi vì cậu không thể nào giống như Trình Thực, lạnh lùng từ chối, làm tổn thương người con gái thích mình. Không thể đạt được yêu cầu của Tô Nhất, đương nhiên cậu không dám tranh luận về vấn đề này với cô nữa.
9
Sau khi cúp máy, đầu óc Tô Nhất lại tự suy xét về phỏng đoán vừa rồi của Chung Quốc. Trình Thực thích cô ư, có thể nào không? Cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn kiên quyết phủ nhận.
Cô và Trình Thực mới chỉ làm hòa với nhau không lâu, và thực ra cũng không thân thiết lắm. Chỉ có tối hôm đó lúc bệnh sỏi thận của cô tái phát, đúng lúc Trình Thực ở nhà nên mới đưa cô đi bệnh viện. Lại còn... Không thể không thừa nhận tối hôm đó, khoảng cách giữa cô và Trình Thực đã được kéo lại gần nhất. Dáng vẻ đỏ mặt tía tai của cậu, cô chưa nhìn thấy bao giờ, dáng vẻ đó hoàn toàn không giống với vẻ lạnh lùng bình tĩnh như thường lệ của cậu. Nhưng ngay ngày hôm sau, cậu đã khôi phục vẻ bình tĩnh, ung dung như trước. Hơn nữa, lúc cô đi tìm cậu vì chuyện của Chu Hồng, cậu gần như đã nổi trận lôi đình đẩy cô ra rồi lái xe đi thẳng, lại còn phớt lờ cô mấy ngày liền.
Đây là biểu hiện của việc Trình Thực thích cô sao?
Đương nhiên không phải rồi. Làm gì có người con trai nào lại lạnh lùng với người con gái mình thích như vậy chứ?
Đinh ninh như vậy, sáng sớm hôm sau, khi nhìn thấy Trình Thực, Tô Nhất vẫn nói cười thoải mái: “Sao hai mắt lại thâm quầng thế kia, tối qua đi ăn trộm hả?”
Ông Tô cũng quay ra nhìn, hỏi: “Trình Thực, tối qua ngủ không ngon à?”
Trình Thực tìm bừa một lí do. “Vâng ạ, trải đệm ngủ nóng quá ạ, nằm một lúc mà người cháu toát hết cả mồ hôi.”
“Thời tiết này ngủ đệm có hơi nóng, nhưng mà không trải thì giường trúc vừa cứng lại vừa lạnh. Cháu có muốn đi tắm không nếu không ngại thì cứ mặc tạm bộ quần áo của chú đi.”
“Không cần phiền phức vậy đâu chú.”
“Phiền phức gì! Chú có một cái áo phông màu xanh lam Tô Nhất mua cho, màu đấy chú thấy trẻ quá, vẫn để đó chưa mặc. Nếu cháu muốn thay áo thì để chú đi lấy cho.”
Trình Thực ngần ngại một lúc rồi nói: “Vậy cũng được, cảm ơn chú.”
Ông Tô lấy chiếc áo phông màu xanh lam, lại bới ra một chiếc quần bò màu xanh đậm, nói: “Đều là đồ Tô Nhất mua cho chú đây, nói muốn tạo nên một ông bố trẻ trung, sành điệu. Ông bố làm sao còn trẻ trung, sành điệu nổi, cho nên chú vẫn nhét dưới đáy tủ đây này, may mà có cháu.”
Trình Thực đi tắm rồi thay quần áo mới, hơi chật một chút vì cậu cao lớn hơn ông Tô. Lúc cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Nhất cũng nhận ra điều đó, hỏi: “Có phải là hơi chật không?”
“Cũng tạm, cố gắng thì vẫn mặc được.”
“Có vẻ không thoải mái lắm nhỉ? Hay là mình chạy sang nhà Chung Quốc lấy một bộ quần áo thể thao cho cậu mặc nhé? Tuy hơi rộng nhưng còn dễ chịu hơn là mặc chật.”
Trình Thực nhớ lại chàng trai cao lớn, vững chãi như một cây tùng mà mình đã nhìn thấy ở nhà ga Thành Đô, không hiểu sao lại cảm thấy có vài phần không thoải mái. Thế là cậu kiên quyết từ chối: “Không cần, mình mặc bộ này là được rồi.”
Ăn sáng xong, bà Tô bảo Tô Nhất đưa Trình Thực ra ngoài đi dạo cho đỡ buồn. Vừa ra khỏi cửa thì hai người gặp ông Chung, Tô Nhất liền chào và giới thiệu: “Đây là chú Chung, bố của Chung Quốc, bạn trai mình. Chú Chung, đây là bạn học của cháu, Trình Thực.”
Ông Chung rõ ràng là rất hài lòng với lời giới thiệu của Tô Nhất, cười ha hả quay sang gật đầu với Trình Thực rồi lại hỏi cô: “Gần đây Chung Quốc có gọi điện cho cháu không?”
“Có ạ, tối qua bọn cháu còn nói chuyện.”
“Ừ, phải duy trì liên lạc thường xuyên. Không gặp mặt thì phải thường xuyên gọi điện, không được tiếc tiền điện thoại đâu đây, chú Chung có thể thanh toán cho cháu.”
Tô Nhất cười tươi như hoa. “Chú Chung, chú tốt quá! Vậy cháu phải gom hết hóa đơn tiền điện thoại lại, lúc nào về quê ăn tết đến tìm chú thanh toán mới được.”
“Cứ gom hết đi, đến lúc đây chú sẽ trả không thiếu một đồng cho cháu.”
Trình Thực cảm thấy những lời này của ông Chung dường như là cố ý nói cho cậu nghe. Cậu vô thức nhìn ông Chung thêm một lần nữa, khuôn mặt ông rất giống Chung Quốc. Sau đó, hai người đi xuống sân, Trình Thực bỗng trở nên kiệm lời hẳn. Tô Nhất hỏi cậu muốn đi đâu, cậu chỉ nói “tùy cậu”.
Cô trịnh trọng trả lời: “Xin lỗi, Nam Sung chúng tôi không có chỗ nào gọi là “tùy cậu”.”
“Vậy cậu quyết định đi, đi đâu cũng được.”
Cô nghĩ ngợi hồi lâu, nói: “Hay là lên núi Tây Sơn dạo một lúc nhé.”
Núi Tây Sơn là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Nam Sung, nằm ở ngoại ô phía Tây thành phố, non nước trong lành, cây cối xanh tươi, là điểm đến hấp dẫn cho người dân thành phố tháng hai mùa xuân và thu.
Tô Nhất dẫn Trình Thực chầm chậm leo lên đỉnh núi, dọc đường du sơn ngoạn thủy ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng lại dừng lại giới thiệu vài cảnh đẹp nổi tiếng.
Bỗng cô không cẩn thận bước hụt một bậc, cả người xiêu vẹo chực ngã. Trình Thực nãy giờ luôn đi phía sau cách cô hai, ba mét, lúc này liền nhanh chóng xoải chân chạy đến đỡ cô. Cùng lúc cậu tiến đến, cô nghe thấy một tiếng “xoạc” phát ra từ trên người cậu.
Đến khi đứng vững lại được, Tô Nhất vô thức nhìn về phía cậu, nhất thời không nhận thấy có gì khác lạ cả. Nhưng những du khách đi qua đó thì cứ nhao nhao lên nhìn cậu rồi cười.
Còn Trình Thực thì mặt mũi đỏ bừng, lùi lại ngồi xuống bờ cỏ bên cầu thang đá, không mảy may nhúc nhích, bộ dạng lúng túng đến tội nghiệp.
“Sao vậy?” Tô Nhất vẫn chưa hiểu chuyện gì thì nghe thấy một du khách phía sau khúc khích cười, nói: “Thảm quá, leo núi hăng đến nỗi rách cả đũng quần. Chiếc quần ấy làm bằng gì không biết nữa!” Đến bây giờ thì cô đã hiểu, thì ra là chiếc quần bò gây tai họa. Chuyện này thật khó xử và xấu hổ, Tô Nhất ngại không dám hỏi Trình Thực nữa, quay đầu đi chỗ khác.
Cô cố gắng nhịn cười nhưng cuối cùng vẫn không thể, bụm miệng cười khe khẽ rất lâu, mãi đến khi Trình Thực trấn tĩnh lại, hỏi cô: “Cậu cười đủ chưa hả?”
Tô Nhất vội vàng lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, nói: “Xin lỗi, mình không nên cười cậu, nếu không phải vì mình thì cậu cũng không thành ra thế này.”
Trình Thực không nhìn cô, mặt đỏ gay, mắt, chăm chăm nhìn thảm cỏ trước mặt, nói: “Đưa áo khoác của cậu cho mình mượn đi.”
Tô Nhất liền cởi chiếc áo khoác len màu xanh nhạt đưa cho Trình Thực. Cậu buộc tay áo qua thắt lưng, che đi chiếc quần bị rách đũng sau đó hai người chuyển hướng về thành phố vì Trình Thực muốn mua một chiếc quần mới.
“Ở Nam Sung có cửa hàng của Adidas không?” Trình Thực hỏi.
“Có, khu thương mại High Wave Sport chuyên bán đồ thể thao.”
Khi Tô Nhất và Trình Thực đang chọn một chiếc quần thể thao ở cửa hàng Adidas thì vô tình chạm mặt Dương Cương đang đi cùng một nhóm nam sinh.
Trông thấy cô đưa một chàng trai đi mua quần thể thao, Dương Cương tỏ ra ngạc nhiên, nhìn Trình Thực từ đầu đến chân, hỏi: “Tô Nhất, đây là ai vậy?”
“À, đây là bạn học đại học của mình, tên Trình Thực. Trình Thực, người này là bạn học cấp ba của mình, Dương Cương.”
“Xin chào.” Trình Thực chào một cách khách sáo, còn Dương Cương chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Cậu ta lại nhìn Trình Thực một lượt nữa, thấy chiếc áo cậu đang thắt ngang hông rõ ràng là áo của Tô Nhất, đầu lông mày lập tức nhướng lên.
Trình Thực nhận ra thái độ không hữu hảo của Dương Cương, liền lấy một chiếc quần rồi nói: “Các bạn nói chuyện nhé, mình đi thử đồ.”
Sau khi cậu đi khỏi, Dương Cương thẳng thừng hỏi: “Tô Nhất, đây là bạn học kiểu gì đây? Hình như hai người rất thân thiết, cậu với Chung Quốc không có chuyện gì đấy chứ?”
“Dương Cương, cậu nói bậy bạ gì thế? Đây chỉ là bạn học bình thường của mình thôi, mình với Chung Quốc vẫn ổn mà.”
Bạn học bình thường? Bạn học bình thường mà áo của cậu lại thắt ngang hông cậu ta à? Bạn học bình thường mà cậu lại đưa cậu ta đi mua quần sao?
Mình với cậu cũng là bạn nhiều năm, sao cậu chưa bao giờ đối xử với mình ưu ái như vậy? Những điều đó đáng lẽ là phúc phận mà chỉ Chung Quốc mới có, sao người bạn học bình thường này lại được hưởng?”
Tô Nhất nhất thời không có cách nào giải thích rõ ràng với cậu ta, đành nói: “Dù sao đi nữa mình với cậu ấy vẫn chỉ là bạn học bình thường, tin hay không tùy cậu.”
Dương Cương vẫn có vẻ hoài nghi. “Tô Nhất, Chung Quốc đối xử với cậu rất tốt. Nếu cậu thay lòng, đối xử tốt với người con trai khác sau lưng cậu ấy thì thật không phải với cậu ấy.”
Tô Nhất cuống cuồng nói: “Dương Cương đáng ghét, cậu nói bậy bạ cái gì đây? Đã nói là chỉ là bạn học bình thường, Chung Quốc cũng biết Trình Thực, anh ấy còn chưa nghi ngờ mình, cậu đã vội đổ oan cho mình rồi.”
Dương Cương định nói gì đó, đúng lúc này Trình Thực bước ra khỏi phòng thay đồ, đi thẳng đến quầy thu ngân thanh toán. Tô Nhất tức giận đùng đùng, không thèm để ý đến Dương Cương nữa, gọi Trình Thực đi về, Dương Cương nghĩ ngợi một lát rồi đuổi theo, ra đến đường thì trông thấy Tô Nhất bước lên chiếc GOLF đỏ của Trình Thực. Cậu ta trợn tròn mắt nhìn chiếc xe phóng đi, tức tối chửi một câu: “Mẹ kiếp!”
Tô Nhất đáp: “Cô Uông ạ, mẹ cháu không cẩn thận đánh rơi con dao vào mu bàn chân. Phải khâu tám mũi.”
“Trời đất, sao lại bất cẩn thế! Không nghiêm trọng chứ? Mà chị đi thăm Tô Nhất sao lại loay hoay với dao thớt làm gì chứ? Trong trường bọn trẻ còn có chỗ cho chị xuống bếp sao?”
Bà Tô thở ngắn than dài, nói: “Ở nhà mà bạn nó thuê có bếp nên tôi muốn làm vài món cho nó ăn, kết quả... Nửa đời người cầm dao nấu bếp, bị dao cắt vào ngón tay không biết bao nhiêu lần, không ngờ còn có ngày bị cắt cả vào chân. May mà có bạn của Tô Nhất lái xe đưa tôi về nếu không chẳng biết sẽ ra sao nữa. Trình Thực, đây là cô Uông.”
Trình Thực lễ phép chào: “Lần trước đến cháu đã gặp rồi. Chào cô Uông ạ.”
“Phải rồi, lần trước cháu và bạn gái cùng đến, lần này con bé không đến à?”
Trình Thực ngẩn người một lúc mới phản ứng lại được, ấp úng nói: “Lần này đưa cô Tô về nhà gấp nên cháu không gọi thêm người ạ.”
Bà Tô nghe xong, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, nhưng bà không hỏi gì, chỉ đến khi Tô Nhất dìu bà vào phòng nằm, bà mới hỏi: “Sao vừa rồi cô Uông lại nói Hứa Tố Kiệt là bạn gái của Trình Thực?”
“À, lần trước con bảo với cô ấy là Hứa Tố Kiệt và Trình Thực là một đôi, vì con không muốn cô ấy hiểu nhầm con và Trình Thực.”
“Con không muốn cô Uông hiểu nhầm hay là không muốn Chung Quốc hiểu nhầm?”
“Chung Quốc không hiểu nhầm đâu, anh ấy biết rõ mối quan hệ giữa con và Trình Thực. Nhưng người lớn thì lại không như vậy, rất dễ nghi bóng nghi gió. Chẳng phải lúc đầu mẹ cũng cho là con và Trình Thực có gì đó sao.”
“Được được, mẹ biết bọn con chỉ là bạn học rồi. Mau đi tiếp đãi bạn của con đi, không phải lo cho mẹ. Người ta lái xe hai tiếng đồng hồ đưa mẹ về nhà, đến ngụm nước còn chưa được uống kia kìa.”
Câu này thì đúng thật, Tô Nhất vội vàng ra tiếp đón Trình Thực. Được một lúc thì ông Tô về nhà, vừa vào nhà liền cảm ơn Trình Thực. Ông còn gọi thức ăn từ nhà hàng về mời cậu một bữa để cảm ơn.
Nghe nói Trình Thực biết uống rượu, ông Tô định đi mua một thùng bia về, nhưng Tô Nhất không đồng ý. “Cậu ấy còn chưa khỏi cảm lạnh, bia rượu cái gì chứ.”
Bà Tô cũng nói: “Ông đừng có uống rượu. Rượu nhiều hại người, đừng có làm hư trẻ con.”
Thế là ông Tô đành thôi, nói: “Vậy tôi đi mua đồ uống được chưa? Trình Thực, cháu muốn uống gì?”
“Không cần đâu chú ạ, cháu uống nước lọc được rồi.”
Tô Nhất nghĩ một lát rồi nhờ bố mua hộ một chai Coca cola. Cô đổ một cốc Coca vào chiếc nồi nhỏ, lại thả thêm hai miếng gừng vào, đun sôi rồi đổ ra cốc, bưng lên đưa cho Trình Thực. “Uống đi, uống xong bát tiên dược mà Tô thần y ta đun cho, bệnh cảm lạnh của ngươi sẽ khỏi ngay.”
Cầm trong tay cốc Coca ấm nóng, ánh mắt Trình Thực cũng ấm áp lên theo, thực sự không nỡ uống. Tô Nhất hiểu nhầm tâm trạng của cậu, nói: “Đừng sợ, uống đi. Dù rất ít khi mình vào bếp nhưng những thứ nấu ra vẫn ăn được, dù không trị khỏi bệnh cảm lạnh của cậu thì mình vẫn đảm bảo uống vào không chết được đâu.”
Trong mắt Trình Thực tràn ngập niềm vui, cậu đưa chiếc cốc lên miệng, nhẹ nhàng uống một ngụm. Chất lỏng nóng hơi cay kèm vị ngọt men theo cổ họng chảy xuống, ấm áp đến tận tim.
Tối hôm ấy, Trình Thực đương nhiên lại ngủ trong phòng sách nhà Tô Nhất. Cô mang đệm, ga, gối chăn vào phòng, Trình Thực vội vàng chạy lại đỡ, nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, đệm và ga giường không có cũng được, chỉ cần chăn và gối là được.”
“Nếu cậu không bị cảm lạnh thì mình bớt phiền rồi. Nằm giường trúc hơi lạnh, nhỡ cậu bị cảm nặng hơn thì ngày mai sao về trường được?”
“Vậy thì bỏ đệm đi cũng được mà!”
“Mẹ mình nói giường trúc cứng, sợ đại thiếu gia như cậu ngủ không ngon.”
“Mình đâu có mỏng manh yếu ớt như vậy, cũng không phải là đại thiếu gia. Cậu biết nhà mình thế nào mà, mình đâu phải cậu ấm được nuông chiều từ bé.”
“Thôi, mình đã lấy cả ra đây rồi, cất lại phiền chết đi được, hay là cứ trải ra cho cậu ngủ đi. Đến đây giúp mình một tay.”
Trình Thực nhìn Tô Nhất ngồi lồng vỏ gối ở mép giường. Ánh đèn màu vàng dịu bao trùm cả người cô, khiến những đường nét đẹp đẽ của khuôn mặt như được mạ thêm một quầng sáng, những sợi tóc rủ bên mặt gần như trong suốt.
Một bầu không khí ấm áp của gia đình nhẹ nhàng lan khắp căn phòng, trái tim cậu như cánh bèo ung dung trôi dập dềnh giữa làn nước lặng...
Buổi tối hôm ấy, nằm trên chiếc giường do Tô Nhất trải, Trình Thực trằn trọc không sao ngủ được. Ngoài cửa sổ là cả bầu trời sao lấp lánh ánh bạc, cậu chăm chú nhìn bầu trời sao ấy rất lâu, trong lòng đầy những phiền muộn...
Trước khi đi ngủ, Tô Nhất gọi điện cho Chung Quốc báo là cô đã về Nam Sung. Cậu có chút lo lắng hỏi: “Sao lại về? Bị mẹ bắt về phải không?”
“Sai rồi, không phải bà mẹ bắt em về mà là em hộ lý tống mẹ về.”
Rồi Tô Nhất kể cặn kẽ cho Chung Quốc nghe. Chung Quốc hỏi: “Vết thương ở chân cô Tô không có gì đáng ngại chứ?”
“Không có gì, chỉ khâu tám mũi thôi, vài ngày nữa là khỏi.”
“Ừhm, vậy thì tốt. Vậy... tối nay Trình Thực lại ngủ ở phòng đọc sách nhà em à?”
“Đúng vậy, anh lại có ý kiến à?”
Chung Quốc cười, nói: “Ý kiến thì đương nhiên là có rồi, anh chưa được ngủ lại nhà em bao giờ, thế mà cậu ta đã ngủ đến hai lần rồi. Nếu đổi thành anh đưa Diệp Kha về nhà ngủ qua đêm, em sẽ không có ý kiến chắc?”
“Chuyện đó thì lại khác, lần này Trình Thực ở lại nhà em là có nguyên nhân chính đáng. Còn nếu anh đưa Diệp Kha về nhà thì lại là rắp tâm sinh sự. Hơn nữa Diệp Kha có ý với anh, không giống như em và Trình Thực, chỉ là quan hệ bạn học thông thường. Anh mà dám đưa cô ấy về em sẽ cho anh biết tay.”
Chung Quốc nghe xong chỉ im lặng hồi lâu, Tô Nhất cứ nghĩ lời mình nói rất xác đáng, khiến cậu không ho he được gì, không ngờ cậu lại ngập ngừng hỏi: “Tô Nhất, em cảm thấy... Trình Thực đối với em... chỉ là tình cảm bạn bè bình thường thôi sao?”
Cô ngẩn người, hỏi: “Anh có ý gì vậy?”
“Anh cảm thấy... cậu ấy rất có thể đã thích em.”
Tô Nhất ngồi bật dậy, ngạc nhiên nói: “Trình Thực thích em? Không thể nào. Cậu ấy biết em đã có bạn trai, chưa bao giờ biểu lộ chút tình ý nào với em cả, anh đừng có suy đoán lung tung.”
“Anh không suy đoán lung tung, anh đã nghe em kể rất nhiều chuyện của cậu ấy, anh biết cậu ấy hầu như không bao giờ đối xử tốt với con gái, nhưng với em, cậu ấy rõ ràng là đặc biệt ưu ái. Chỉ nói một điều này thôi, xe của cậu ấy trước giờ không chở con gái, vậy mà ngày nào cũng cho em đi nhờ, hơn nữa còn hai lần lái xe đường dài đưa em về nhà. Cậu ấy đối với em rõ ràng là tốt hơn so với những người con gái khác rất nhiều.”
“Chuyện đó chẳng nói lên điều gì cả. Em không phải là cô gái duy nhất mà cậu ấy từng chở. Có lần, cậu ấy đưa bạn gái đi chơi nên không cho em đi nhờ xe nữa. Lần trước đưa em về nhà là vì bản thân cậu ấy muốn đến Nam Sung chơi, còn lần này là bởi vì mẹ em bị thương khi ở nhà cậu ấy, cậu ấy thân là chủ nhà lại có xe, tự nhiên sẽ ngại không thể để mẹ phải bắt ô tô đường dài về.”
“Trình Thực có bạn gái rồi ư?” Chung Quốc tóm được điểm mấu chốt.
Tô Nhất khẳng định một cách không thể chắc chắn hơn: “Vâng! Cũng là sinh viên trường em. Bọn họ thường xuyên đi ra có cặp đi vào có đôi.”
Cô không mảy may quan tâm đến chuyện Trình Thực không thừa nhận cô gái đó là bạn gái mình. Một cô gái có thể khiến cậu đích thân lái xe đưa đi, không phải là bạn gái thì là gì? Cậu không thừa nhận có thể là vì xấu hổ thôi.
Chung Quốc rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm. “Vậy coi như anh đa nghi đi.”
“Anh biết bản thân đa nghi là được rồi. Trình Thực sao có thể thích em chứ? Em cùng lắm chỉ có thể là một người bạn mà cậu ấy vui lòng quan tâm đến thôi. Cậu ấy không hề có một chút xíu biểu hiện mờ ám với em, có lúc không cẩn thận chọc giận cậu ấy, cậu ấy còn phớt lờ em ấy chứ. Em không chịu được tính khí đó của cậu ấy, cho nên bọn em lúc nào cũng rất lạnh nhạt, đâu có thân thiết như anh và Diệp Kha, ngày nào cũng ra ra vào vào cùng nhau.”
Nói đến Diệp Kha là đụng ngay vào điểm yếu của Chung Quốc, bởi vì cậu không thể nào giống như Trình Thực, lạnh lùng từ chối, làm tổn thương người con gái thích mình. Không thể đạt được yêu cầu của Tô Nhất, đương nhiên cậu không dám tranh luận về vấn đề này với cô nữa.
9
Sau khi cúp máy, đầu óc Tô Nhất lại tự suy xét về phỏng đoán vừa rồi của Chung Quốc. Trình Thực thích cô ư, có thể nào không? Cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn kiên quyết phủ nhận.
Cô và Trình Thực mới chỉ làm hòa với nhau không lâu, và thực ra cũng không thân thiết lắm. Chỉ có tối hôm đó lúc bệnh sỏi thận của cô tái phát, đúng lúc Trình Thực ở nhà nên mới đưa cô đi bệnh viện. Lại còn... Không thể không thừa nhận tối hôm đó, khoảng cách giữa cô và Trình Thực đã được kéo lại gần nhất. Dáng vẻ đỏ mặt tía tai của cậu, cô chưa nhìn thấy bao giờ, dáng vẻ đó hoàn toàn không giống với vẻ lạnh lùng bình tĩnh như thường lệ của cậu. Nhưng ngay ngày hôm sau, cậu đã khôi phục vẻ bình tĩnh, ung dung như trước. Hơn nữa, lúc cô đi tìm cậu vì chuyện của Chu Hồng, cậu gần như đã nổi trận lôi đình đẩy cô ra rồi lái xe đi thẳng, lại còn phớt lờ cô mấy ngày liền.
Đây là biểu hiện của việc Trình Thực thích cô sao?
Đương nhiên không phải rồi. Làm gì có người con trai nào lại lạnh lùng với người con gái mình thích như vậy chứ?
Đinh ninh như vậy, sáng sớm hôm sau, khi nhìn thấy Trình Thực, Tô Nhất vẫn nói cười thoải mái: “Sao hai mắt lại thâm quầng thế kia, tối qua đi ăn trộm hả?”
Ông Tô cũng quay ra nhìn, hỏi: “Trình Thực, tối qua ngủ không ngon à?”
Trình Thực tìm bừa một lí do. “Vâng ạ, trải đệm ngủ nóng quá ạ, nằm một lúc mà người cháu toát hết cả mồ hôi.”
“Thời tiết này ngủ đệm có hơi nóng, nhưng mà không trải thì giường trúc vừa cứng lại vừa lạnh. Cháu có muốn đi tắm không nếu không ngại thì cứ mặc tạm bộ quần áo của chú đi.”
“Không cần phiền phức vậy đâu chú.”
“Phiền phức gì! Chú có một cái áo phông màu xanh lam Tô Nhất mua cho, màu đấy chú thấy trẻ quá, vẫn để đó chưa mặc. Nếu cháu muốn thay áo thì để chú đi lấy cho.”
Trình Thực ngần ngại một lúc rồi nói: “Vậy cũng được, cảm ơn chú.”
Ông Tô lấy chiếc áo phông màu xanh lam, lại bới ra một chiếc quần bò màu xanh đậm, nói: “Đều là đồ Tô Nhất mua cho chú đây, nói muốn tạo nên một ông bố trẻ trung, sành điệu. Ông bố làm sao còn trẻ trung, sành điệu nổi, cho nên chú vẫn nhét dưới đáy tủ đây này, may mà có cháu.”
Trình Thực đi tắm rồi thay quần áo mới, hơi chật một chút vì cậu cao lớn hơn ông Tô. Lúc cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Nhất cũng nhận ra điều đó, hỏi: “Có phải là hơi chật không?”
“Cũng tạm, cố gắng thì vẫn mặc được.”
“Có vẻ không thoải mái lắm nhỉ? Hay là mình chạy sang nhà Chung Quốc lấy một bộ quần áo thể thao cho cậu mặc nhé? Tuy hơi rộng nhưng còn dễ chịu hơn là mặc chật.”
Trình Thực nhớ lại chàng trai cao lớn, vững chãi như một cây tùng mà mình đã nhìn thấy ở nhà ga Thành Đô, không hiểu sao lại cảm thấy có vài phần không thoải mái. Thế là cậu kiên quyết từ chối: “Không cần, mình mặc bộ này là được rồi.”
Ăn sáng xong, bà Tô bảo Tô Nhất đưa Trình Thực ra ngoài đi dạo cho đỡ buồn. Vừa ra khỏi cửa thì hai người gặp ông Chung, Tô Nhất liền chào và giới thiệu: “Đây là chú Chung, bố của Chung Quốc, bạn trai mình. Chú Chung, đây là bạn học của cháu, Trình Thực.”
Ông Chung rõ ràng là rất hài lòng với lời giới thiệu của Tô Nhất, cười ha hả quay sang gật đầu với Trình Thực rồi lại hỏi cô: “Gần đây Chung Quốc có gọi điện cho cháu không?”
“Có ạ, tối qua bọn cháu còn nói chuyện.”
“Ừ, phải duy trì liên lạc thường xuyên. Không gặp mặt thì phải thường xuyên gọi điện, không được tiếc tiền điện thoại đâu đây, chú Chung có thể thanh toán cho cháu.”
Tô Nhất cười tươi như hoa. “Chú Chung, chú tốt quá! Vậy cháu phải gom hết hóa đơn tiền điện thoại lại, lúc nào về quê ăn tết đến tìm chú thanh toán mới được.”
“Cứ gom hết đi, đến lúc đây chú sẽ trả không thiếu một đồng cho cháu.”
Trình Thực cảm thấy những lời này của ông Chung dường như là cố ý nói cho cậu nghe. Cậu vô thức nhìn ông Chung thêm một lần nữa, khuôn mặt ông rất giống Chung Quốc. Sau đó, hai người đi xuống sân, Trình Thực bỗng trở nên kiệm lời hẳn. Tô Nhất hỏi cậu muốn đi đâu, cậu chỉ nói “tùy cậu”.
Cô trịnh trọng trả lời: “Xin lỗi, Nam Sung chúng tôi không có chỗ nào gọi là “tùy cậu”.”
“Vậy cậu quyết định đi, đi đâu cũng được.”
Cô nghĩ ngợi hồi lâu, nói: “Hay là lên núi Tây Sơn dạo một lúc nhé.”
Núi Tây Sơn là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Nam Sung, nằm ở ngoại ô phía Tây thành phố, non nước trong lành, cây cối xanh tươi, là điểm đến hấp dẫn cho người dân thành phố tháng hai mùa xuân và thu.
Tô Nhất dẫn Trình Thực chầm chậm leo lên đỉnh núi, dọc đường du sơn ngoạn thủy ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng lại dừng lại giới thiệu vài cảnh đẹp nổi tiếng.
Bỗng cô không cẩn thận bước hụt một bậc, cả người xiêu vẹo chực ngã. Trình Thực nãy giờ luôn đi phía sau cách cô hai, ba mét, lúc này liền nhanh chóng xoải chân chạy đến đỡ cô. Cùng lúc cậu tiến đến, cô nghe thấy một tiếng “xoạc” phát ra từ trên người cậu.
Đến khi đứng vững lại được, Tô Nhất vô thức nhìn về phía cậu, nhất thời không nhận thấy có gì khác lạ cả. Nhưng những du khách đi qua đó thì cứ nhao nhao lên nhìn cậu rồi cười.
Còn Trình Thực thì mặt mũi đỏ bừng, lùi lại ngồi xuống bờ cỏ bên cầu thang đá, không mảy may nhúc nhích, bộ dạng lúng túng đến tội nghiệp.
“Sao vậy?” Tô Nhất vẫn chưa hiểu chuyện gì thì nghe thấy một du khách phía sau khúc khích cười, nói: “Thảm quá, leo núi hăng đến nỗi rách cả đũng quần. Chiếc quần ấy làm bằng gì không biết nữa!” Đến bây giờ thì cô đã hiểu, thì ra là chiếc quần bò gây tai họa. Chuyện này thật khó xử và xấu hổ, Tô Nhất ngại không dám hỏi Trình Thực nữa, quay đầu đi chỗ khác.
Cô cố gắng nhịn cười nhưng cuối cùng vẫn không thể, bụm miệng cười khe khẽ rất lâu, mãi đến khi Trình Thực trấn tĩnh lại, hỏi cô: “Cậu cười đủ chưa hả?”
Tô Nhất vội vàng lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, nói: “Xin lỗi, mình không nên cười cậu, nếu không phải vì mình thì cậu cũng không thành ra thế này.”
Trình Thực không nhìn cô, mặt đỏ gay, mắt, chăm chăm nhìn thảm cỏ trước mặt, nói: “Đưa áo khoác của cậu cho mình mượn đi.”
Tô Nhất liền cởi chiếc áo khoác len màu xanh nhạt đưa cho Trình Thực. Cậu buộc tay áo qua thắt lưng, che đi chiếc quần bị rách đũng sau đó hai người chuyển hướng về thành phố vì Trình Thực muốn mua một chiếc quần mới.
“Ở Nam Sung có cửa hàng của Adidas không?” Trình Thực hỏi.
“Có, khu thương mại High Wave Sport chuyên bán đồ thể thao.”
Khi Tô Nhất và Trình Thực đang chọn một chiếc quần thể thao ở cửa hàng Adidas thì vô tình chạm mặt Dương Cương đang đi cùng một nhóm nam sinh.
Trông thấy cô đưa một chàng trai đi mua quần thể thao, Dương Cương tỏ ra ngạc nhiên, nhìn Trình Thực từ đầu đến chân, hỏi: “Tô Nhất, đây là ai vậy?”
“À, đây là bạn học đại học của mình, tên Trình Thực. Trình Thực, người này là bạn học cấp ba của mình, Dương Cương.”
“Xin chào.” Trình Thực chào một cách khách sáo, còn Dương Cương chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Cậu ta lại nhìn Trình Thực một lượt nữa, thấy chiếc áo cậu đang thắt ngang hông rõ ràng là áo của Tô Nhất, đầu lông mày lập tức nhướng lên.
Trình Thực nhận ra thái độ không hữu hảo của Dương Cương, liền lấy một chiếc quần rồi nói: “Các bạn nói chuyện nhé, mình đi thử đồ.”
Sau khi cậu đi khỏi, Dương Cương thẳng thừng hỏi: “Tô Nhất, đây là bạn học kiểu gì đây? Hình như hai người rất thân thiết, cậu với Chung Quốc không có chuyện gì đấy chứ?”
“Dương Cương, cậu nói bậy bạ gì thế? Đây chỉ là bạn học bình thường của mình thôi, mình với Chung Quốc vẫn ổn mà.”
Bạn học bình thường? Bạn học bình thường mà áo của cậu lại thắt ngang hông cậu ta à? Bạn học bình thường mà cậu lại đưa cậu ta đi mua quần sao?
Mình với cậu cũng là bạn nhiều năm, sao cậu chưa bao giờ đối xử với mình ưu ái như vậy? Những điều đó đáng lẽ là phúc phận mà chỉ Chung Quốc mới có, sao người bạn học bình thường này lại được hưởng?”
Tô Nhất nhất thời không có cách nào giải thích rõ ràng với cậu ta, đành nói: “Dù sao đi nữa mình với cậu ấy vẫn chỉ là bạn học bình thường, tin hay không tùy cậu.”
Dương Cương vẫn có vẻ hoài nghi. “Tô Nhất, Chung Quốc đối xử với cậu rất tốt. Nếu cậu thay lòng, đối xử tốt với người con trai khác sau lưng cậu ấy thì thật không phải với cậu ấy.”
Tô Nhất cuống cuồng nói: “Dương Cương đáng ghét, cậu nói bậy bạ cái gì đây? Đã nói là chỉ là bạn học bình thường, Chung Quốc cũng biết Trình Thực, anh ấy còn chưa nghi ngờ mình, cậu đã vội đổ oan cho mình rồi.”
Dương Cương định nói gì đó, đúng lúc này Trình Thực bước ra khỏi phòng thay đồ, đi thẳng đến quầy thu ngân thanh toán. Tô Nhất tức giận đùng đùng, không thèm để ý đến Dương Cương nữa, gọi Trình Thực đi về, Dương Cương nghĩ ngợi một lát rồi đuổi theo, ra đến đường thì trông thấy Tô Nhất bước lên chiếc GOLF đỏ của Trình Thực. Cậu ta trợn tròn mắt nhìn chiếc xe phóng đi, tức tối chửi một câu: “Mẹ kiếp!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.