Chương 50: Chương 12.5
Tuyết Ảnh Sương Hồn
10/12/2017
Về đến nhà, việc đầu tiên của Tô Nhất chính là chui vào phòng gọi điện cho Chung Quốc nhưng tổng đài liên tiếp báo máy bận. Cô đoán nhất định là
Dương Cương đang mách lẻo với cậu chuyện hôm nay.
Cuối cùng cũng gọi được cho Chung Quốc, cô hỏi ngay: “Vừa rồi Dương Cương gọi điện cho anh phải không?”
Cậu trả lời với giọng uể oải: “Đúng vậy.”
“Cậu ta nói gì với anh?”
“Cậu ta nhắc nhở anh rằng có một đại gia lái xe GOLF đi lại rất thân thiết với bạn gái anh, bảo anh phải để ý, đừng để người ta hớt tay trên.”
“Chỉ có vậy thôi sao? Cậu ta không nói em bắt cá hai tay gì đó chứ?”
“Không, cậu ta chỉ nói trông thấy em đưa Trình Thực đến cửa hàng Adidas mua quần thôi. Nhưng chỉ thế thôi đã khiến anh đau khổ lắm rồi, sao bạn gái anh lại cùng với người con trai khác đi mua quần chứ? Anh buồn lắm!” Chung Quốc nửa thật nửa đùa than thở.
“Đương nhiên là việc gì cũng có nguyên nhân của nó rồi.” Tô Nhất đem cả câu chuyện kể cặn kẽ từ đầu đến cuối, cuối cùng nói: “Sớm biết vậy, em đã đi lấy một bộ quần áo thể thao của anh cho cậu ấy mặc rồi, như vậy sẽ chẳng có việc gì. Vừa rồi ánh mắt Dương Cương nhìn em cứ như in rành rành bốn chữ “thay lòng đổi dạ” ấy.”
Chung Quốc im lặng hồi lâu, nếu không nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của cậu trong điện thoại, Tô Nhất còn tưởng đầu dây bên kia không có người. “A lô, sao anh không nói gì thế?”
Lúc này, Chung Quốc mới thở dài, nói: “Anh không biết phải nói gì.”
“Anh không vui à? Em đã giải thích rõ ràng rồi mà.”
“Tô Nhất, nếu như bây giờ Tống Dĩnh nói với em là cô ấy nhìn thấy anh dẫn một cô gái đến trung tâm thương mại mua váy, em có vui không? Cho dù anh giải thích rõ ràng chuyện hoàn toàn có nguyên nhân chính đáng chứ không phải là giữa anh và cô ấy có quan hệ mật thiết.”
Chung Quốc luôn dùng cách hoán đổi vị trí để Tô Nhất có thể hiểu được cảm nhận trong lòng cậu. Cô nghĩ một lúc, thấy cũng phải, đổi lại là cô, chỉ e sẽ ghen lồng ghen lộn đến nỗi tắt máy không thèm để ý đến cậu nữa. Nam nữ khi yêu đều vô thức trở nên ích kỉ.
“Vậy em còn cách nào khác sao? Em không thể mặc kệ cậu ấy được, đúng không? Cậu ấy suýt chút nữa thì xấu hổ chết rồi, dù sao thì em cũng phải đưa cậu ấy đi mua quần chứ. Người ra dù gì cũng đã từng giúp đỡ em, đêm đó ở bệnh viện, nếu như không phải cậu ấy...” Tô Nhất suýt thì lỡ lời, may mà kịp thời nhớ ra.
May mà Chung Quốc không phát hiện ra, tiếp lời: “Anh biết, tối hôm đó may mà có Trình Thực đưa em đi bệnh viện, lại còn tạm ứng tiền khám và tiền thuốc cho em, cho nên hôm nay em giúp cậu ấy làm gì thì cũng là phải. Thôi được, nể mặt cậu ấy đã đưa em đi bệnh viện, anh không để bụng chuyện em đưa cậu ấy đi mua quần nữa. Nhưng mà chỉ một lần này thôi đấy, không được có lần thứ hai đâu. Sau này em chỉ được phép đưa một người con trai đi mua quần, người đấy chính - là - anh, biết chưa hả?”
“Em biết rồi, vậy anh đừng giận nữa nhé. Em bảo đảm sau này chỉ đưa một mình anh đi mua quần thôi, cười một cái đi nào.”
“Em hôn anh một cái trước đã.”
Tô Nhất cười hì hì rồi hôn “chụt” một cái vào điện thoại, đổi lấy tiếng cười ở đầu dây bên kia của Chung Quốc. Sau khi bầu trời tình yêu bị mây mù làm cho u ám trong chốc lát, mặt trời lại chiếu sáng ngời ngời như thường lệ.
Sau khi nói chuyện với Chung Quốc, Tô Nhất ra khỏi phòng, lập tức ngửi thấy mùi thơm của món cá hấp bay ra từ bếp. Cô thấy ông Tô đeo tạp dề đứng ngoài ban công nói chuyện với Trình Thực, nội dung trò chuyện là những cây hoa mà ông đang trồng và mấy hòn non bộ mà ông tự làm.
Ông Tô có thú chơi tao nhã, yêu hoa thích cỏ, còn thích mang những hòn đá có hình dáng độc đáo về nhà xếp thành những hòn non bộ, sau đó kì công trồng bên đó những cây cảnh và cây hoa cỡ nhỏ. Khi Trình Thực bày tỏ là rất thích một trong những chậu non bộ, ông lập tức hào phóng tỏ ý muốn tặng cậu.
“Không cần đâu chú ạ, chú cứ giữ lại đi.”
“Cháu có thích thật không đấy? Thích thật thì cứ lấy đi đừng khách sáo với chú.”
Tô Nhất đi đến cười tít mắt, nói: “Trình Thực, bố mình đang lo không biết phải cảm ơn cậu đã đưa mẹ mình về bằng cách nào, bây giờ cậu nói thích chậu non bộ của ông, kiểu gì ông cũng phải tặng cho cậu. Cậu đừng khách sáo nữa.”
Trình Thực lúc này mới gật đầu. “Vậy cháu cảm ơn chú ạ.”
Ông Tô quay vào bếp tiếp tục nấu cơm. Tô Nhất bước lên trước, nhón chân ngửi một chậu hoa cúc vàng đang độ nở rộ, hoàn toàn không để ý Trình Thực đang nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Trước đó, khi bắt gặp thái độ dò xét và thiếu thiện cảm của Dương Cương ở của hàng Adidas, rồi khi ở trong phòng thay đồ, loáng thoáng nghe thấy vài câu đối thoại giữa Tô Nhất và cậu ta, Trình Thực mới biết Dương Cương là bạn tốt của Chung Quốc, cậu ta hiểu nhầm Tô Nhất và cậu có tình cảm nên mới tỏ thái độ bất bình hộ Chung Quốc. Cuộc nói chuyện giữa bọn họ kết thúc không vui vẻ gì, Tô Nhất vừa về nhà đã chui vào phòng, nhất định là gọi điện giải thích với Chung Quốc.
Liệu Chung Quốc có giữ được bình tĩnh mà nghe cô giải thích không? Bọn họ liệu có cãi nhau không? Nghe đến đây trong lòng Trình Thực không kìm được nảy sinh một tia hi vọng.
Nhưng khi ra khỏi phòng, Tô Nhất lại rất vui vẻ và nhẹ nhõm, rõ ràng cô và Chung Quốc đã không vì chuyện này mà cãi vã. Điều này khiến Trình Thực không thể không cảm thấy ngạc nhiên, ngoài ngạc nhiên ra, cậu còn chợt nhận ra tình cảm của Tô Nhất và Chung Quốc vô cùng bền chắc.
Chiều ngày hôm đó, trên đường từ Nam Sung quay về Thành Đô, Trình Thực luôn trầm mặc không nói gì.
Tô Nhất biết cậu trước giờ luôn là người kiệm lời nên chẳng lấy làm lạ về vẻ trầm mặc đó, cứ thế nghe nhạc rồi nhắm mắt ngủ một mạch đến lúc về tới trường. Cô cảm ơn Trình Thực rồi xuống xe.
Trình Thực nhìn theo bóng cô với ánh mắt phức tạp, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng cậu lái xe đi trong im lặng.
Đi được vài bước, Tô Nhất trông thấy một người, chính là anh Chu. Anh ta đang đứng dưới kí túc xá, ngây người nhìn về phía phòng cô. Trông thấy cô, anh ta như gặp được vị cứu tinh, nói: “Tô Nhất, em đây rồi, giúp anh với. Em bảo Hứa Tố Kiệt xuống gặp anh một lát đi. Anh đã đợi cô ấy hai ngày rồi mà cô ấy không chịu xuống gặp anh.”
Cô ngạc nhiên hỏi: “Không chịu gặp?”
“Đúng vậy. Anh đã nhờ rất nhiều người chuyển lời rồi mà cô ấy vẫn không chịu xuống gặp anh. Tô Nhất, em có biết vì sao Tố Kiệt đòi chia tay với anh không? Anh đi công tác có mấy hôm, cô ấy đã chuyển ra khỏi nhà trọ mà không nói một lời, chỉ để lại một bức thư nói muốn chia tay. Anh thật sự không hiểu!”
“Điều này... em cũng không rõ lắm. Em lên gọi chị Hứa hộ anh nhé, xem chị ấy có chịu xuống nói chuyện với anh không.”
Nói rồi, Tô Nhất chạy lên phòng, thấy Hứa Tố Kiệt đang nằm trên giường nghe nhạc. Thấy cô về, Hứa Tố Kiệt liền bỏ tai nghe ra, nói: “Cuối cùng em cũng về rồi, một mình chị sắp buồn đến chết đây. Chân mẹ em ổn rồi chứ? Phải rồi, lúc em không có ở nhà, chị đã ăn hết món gà tê cay mẹ em mang đến rồi.”
“Ăn hết thì thôi, em lại mang lên nhiều đồ ăn lắm.”
Mấy giây sau, cô sực nhớ ra. “Trời, để quên trên xe Trình Thực rồi.”
Hứa Tố Kiệt cười, nói: “Chuyện này may mà có Trình Thực đưa mẹ con em về Nam Sung. Tối qua cậu ta lại ngủ ở nhà em à? Chung Quốc của em mà biết liệu có ghen không nhỉ?”
“Chung Quốc biết mà, em cũng không giấu anh ấy. Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, cho nên anh ấy không nổi giận.”
“Chung Quốc thật là rộng lượng.”
“Chị Hứa, không nói chuyện bọn em nữa, nói chuyện anh Chu của chị đi. Anh ấy đã đứng dưới lầu chờ chị hai ngày nay rồi, chị có thể xuống gặp người ta một lát không?”
Trên mặt Hứa Tố Kiệt hiện rõ ba chữ “phiền chết mất”, cô nói: “Cái tên này sao mà bám dai thế nhỉ! Chị đã viết rất rõ trong thư rằng chị với anh ta đã hết rồi, còn đến tìm chị làm gì chứ?”
“Anh Chu không hiểu vì sao chị lại chia tay anh ấy, hay là chị xuống cho anh ấy một lí do đi, cũng để người ta thôi hi vọng hão huyền.”
Hứa Tố Kiệt thực sự không muốn đi, nói: “Lí do chị đã viết trong thư rồi, chị với anh ấy không có tương lai, cho nên đau ngắn còn hơn đau dài. Anh ấy cứ hết lần này đến lần khác tìm đến truy hỏi, chị thực sự chẳng còn sức mà nhắc lại với anh ấy nữa.”
“Nhưng mà người ta cứ đứng đợi mãi dưới lầu không chịu đi.”
“Rồi sẽ đi thôi, ngày mai là thứ hai, anh ấy phải đi làm mà. Là một nhân viên mới, anh ấy không dám nghỉ không phép hay đến muộn đâu. Cái trò cố chấp níu kéo tình cảm này chỉ có thể để dành đến ngày nghỉ để thể hiện thôi. Không tin em cứ chờ mà xem.”
Quả nhiên, thứ Hai vừa đến, dưới kí túc xá đã không còn bóng dáng anh Chu nữa. Từ hôm đó, Tô Nhất lại đến nhà họ Cung dạy thêm cậu bé Minh Minh. Như thường lệ cô tự đi xe buýt. Mấy hôm không gặp, nhà họ Cung vô cùng nhiệt tình chào đón cô, sau khi kết thúc buổi dạy thêm, bà Cung còn tặng một túi hoa quả, kiên quyết muốn cô mang về. Cô cảm ơn rồi rít, nói: “Thật sự không cần đâu cô ạ, hôm qua cháu mới từ quê lên, mang theo rất nhiều đồ ăn rồi ạ.”
Nói mới nhớ là đồ mình mang theo vẫn còn ở trong cốp xe của Trình Thực, lúc đi về, Tô Nhất đến tìm cậu để lấy lại đồ. Cửa phòng vừa mở, cô đã thấy khắp nhà khói trắng lượn lờ. Trình Thực kẹp một điếu thuốc trong tay, rõ ràng là rất ngạc nhiên. “Cậu... sao cậu lại đến đây?”
Trình Thực không ngờ cô lại nhanh chóng quay lại công việc dạy thêm cho Minh Minh như vậy.
“Mình vừa dạy học xong, xuống đây tìm cậu lấy đồ.”
“Ơ, chẳng phải cậu không hút thuốc sao?” Tô Nhất hơi lấy làm lạ vì chưa bao giờ thấy Trình Thực hút thuốc.
Nhưng tới nay, rõ ràng là cậu đã hút rất nhiều, vì khói thuốc đang lượn lờ khắp căn phòng.
Trình Thực vô thức dập tắt điếu thuốc trên tay, nói: “Thi thoảng cũng hút vài điếu.”
“Mình khuyên cậu tốt nhất là đừng hút thứ đó, chỉ có hại chứ chẳng có lợi đâu.”
“Mình sẽ cân nhắc lời khuyên của cậu.”
Lời Trình Thực nghe có vẻ chỉ là trả lời qua loa cho xong chuyện, Tô Nhất cũng không nói gì nữa. Nhưng nếu là Chung Quốc hút thuốc thì cô tuyệt đối sẽ bắt cậu bỏ cho bằng được.
Biết Tô Nhất chỉ đến lấy đồ, Trình Thực cười nhạt, nói: “Cuối cùng cũng nhớ ra là còn để đồ ở chỗ mình.”
“Này, là cậu cố ý đó chứ. Rõ ràng biết mình quên đồ trên xe cậu mà không thèm nhắc mình, lương tâm cậu thật là xấu xa.”
Trình Thực lại cười nhạt. “Mình chỉ muốn xem bao giờ thì cậu mới nhớ ra thôi.”
11
Ngày 27 tháng 10 năm 2004 là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Chung Quốc. Tô Nhất đã gửi cả một bộ đồ đan ấm áp mới tinh làm hoàn toàn thủ công bao gồm chăn len, tất len, găng tay len, khăn quàng cổ len cho cậu. Chắc sẽ khiến cậu vui sướng chết mất! Cậu mặc cả hộ lên người rồi chụp ảnh, gửi qua mạng cho cô xem.
Ngoài việc thiếu một chiếc mũ len, toàn thân cậu từ trên xuống dưới, từ chiếc khăn quàng cổ đến đôi tất xỏ chân đều đến từ nhãn hiệu Tô Thị của cô. Chung Quốc cười sung sướng, nói: “Mùa đông này thật ấm áp chưa từng có, ấm nhất trong hai mươi mốt năm cuộc đời của anh.”
“Vậy hai tháng sau là sinh nhật em, anh chuẩn bị món quà gì để đáp lại sự ấm áp em dành cho anh đây?”
“Em yêu, anh đã bắt tay chuẩn bị rồi.”
“Anh yêu, anh chuẩn bị quà sinh nhật gì vậy?”
“Bí mật, tạm thời không thể tiết lộ.”
Bất luận Tô Nhất rào trước đón sau hay là truy hỏi thẳng thừng, Chung Quốc đều giữ miệng kín như bưng, không chịu tiết lộ nửa lời, cuối cùng cô chỉ có thể trách móc: “Chung Quốc, anh không nên làm kiến trúc sư mà nên làm công tác bảo mật an ninh quốc gia mới đúng, em tin chắc anh sẽ làm rất xuất sắc”, rồi cúp máy.
Ngay sau đó, Tô Nhất nhận được một cuộc gọi khác. Vừa nhìn thấy tên người gói, cô liền cảm thấy đau đầu.
Anh Chu vẫn không thể chấp nhận việc Hứa Tố Kiệt chủ động chia tay, mỗi cuối tuần mặc kệ mưa gió đều đến sân kí túc xá điểm danh. Từ thứ Hai đến thứ Sáu thì không ngừng gọi điện cho Hứa Tố Kiệt. Lần nào Hứa Tô Kiệt cũng từ chối nghe hoặc tắt máy, anh ta chẳng biết phải làm sao, bèn gọi điện cho Tô Nhất, cầu khẩn cô giúp anh ta khuyên nhủ Hứa Tố Kiệt.
Ban đầu, Tô Nhất rất đồng cảm với anh ta, nhưng ngày nào cũng phải nghe những lời năn nỉ giống nhau như đúc thì hỏi ai mà chịu cho nổi. Bây giờ cứ thấy anh ta gọi tới là cô thấy sợ. Thế nên Tô Nhất quyết định không nghe máy, chuyện giữa anh ta và Hứa Tố Kiệt tốt nhất là để cho bọn họ tự giải quyết, cô thật sự không muốn tham gia mà cũng không tham gia nổi.
Anh Chu thì lại không chịu bỏ cuộc, đến nỗi Tô Nhất phải đi tìm Hứa Tố Kiệt cầu cứu: “Xin chị đấy, chị Hứa, chị đi gặp anh Chu một lần thôi, nói cho rõ ràng với anh ấy tránh để anh ấy cứ đến làm phiền có được không?”
“Tô Nhất, anh ấy càng như vậy thì chị càng không thể gặp, bởi với tình hình này, nếu gặp thì tính nguy hiểm tương đối lớn.”
Tính nguy hiểm? Tô Nhất ngẩn người ra. “Chị sợ anh Chu sẽ làm tổn thương chị?”
“Khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra, lẽ nào em không đọc thấy những vụ thảm án vì chia tay trên tạp chí sao? Đặc biệt là khi người nữ đề nghị chia tay, nam giới khi tức giận thường hay đánh mất lí trí, làm ra những chuyện không thể lường trước được.”
“Anh Chu không phải loại người đó đâu.”
“Khó nói lắm, chia tay là một viên đá thử vàng, có thể từ đó mà nhìn ra lòng dạ của rất nhiều người đàn ông. Tiểu Chu rõ ràng không phải là một người có thể điềm nhiên đối diện với hiện thực, cho nên mới đeo bám mãi không tha như vậy. Vì vậy dù không sợ nhưng cũng phải đề phòng, chị vẫn không nên mạo hiểm.”
“Nhưng mà chị cứ để coi anh ấy vướng mắc mãi không thôi như vậy cũng không phải là chuyện hay. Nếu anh ấy vì sự trốn tránh của chị mà càng tức giận hơn thì sao? Giả dụ một ngày nào đó, anh ấy tức giận đến mất lí trí, rắp tâm muốn hại chị, vậy trong mấy ngày từ thứ Hai đến thứ Sáu, anh ấy nghỉ phép bừa một hôm là có thể gặp chị ở trường, vẫn cứ nguy hiểm như thường thôi.”
Những lời lẽ xác đáng của Tô Nhất khiến Hứa Tô Kiệt nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, thực sự cũng tồn tại khả năng này. Chính vì thế, cô đã suy xét đến việc đi gặp anh Chu, nhưng lại bắt Tô Nhất phải đi cùng.
Tô Nhất cười gượng, đó chỉ là mong muốn của riêng cô mà thôi, Chung Quốc dù thế nào đi nữa cũng không thể giống như Trình Thực. Hai người là hai cá thể hoàn toàn khác biệt. Gần đây cô hầu như không gặp Trình Thực nhưng lại nghe thấy rất nhiều lời đồn thổi về cậu ta. Hứa Tố Kiệt nói hầu như ngày nào cũng trông thấy Trình Thực đi cùng một em gái năm nhất. Tô Nhất hỏi có phải là cô gái có khuôn mặt tròn và đôi mắt to không, Hứa Tố Kiệt nói đúng vậy.
Tô Nhất đắc ý nói: “Hứ, em đã gặp cô bé ấy từ lâu rồi. Thế mà em nói cậu ta đang hẹn hò, cậu ta còn không nhận.”
Khi anh Chu lại gọi điện cho Tô Nhất, cô nói là Hứa Tố Kiệt hẹn gặp anh ta vào mười giờ sáng thứ Bảy, ở một quán cafe gần trường. Anh Chu vui mừng khôn tả, luôn miệng cảm ơn Tô Nhất. Thế nhưng đến sáng thứ Bảy, anh ta lại gọi điện đến xin lỗi, nói công ty có việc gấp, hẹn tuần sau gặp có được không.
Hứa Tố Kiệt tức giận nói: “Vậy thì anh không cần đến nữa, em sẽ nói rõ ràng với anh qua điện thoại. Tốt nghiệp xong, em sẽ về Nam Xương, ở đó đã có sẵn một công việc đang chờ em, còn anh rõ ràng là không thể bỏ việc cùng em đi Nam Xương, cho nên chúng ta không thể ở bên nhau được nữa. Anh đừng đến tìm em nữa, hãy chọn một người khác phù hợp hơn, dù sao em cũng chỉ là một cái cây, anh còn có cả một rừng cây cơ mà.”
Nói xong một tràng, cô thẳng thừng cúp máy luôn.
Tô Nhất ngồi một bên chỉ biết thở dài, đúng là ông trời trêu ngươi, anh Chu khó khăn lắm mới có được cơ hội gặp mặt để nói rõ ràng, chỉ vì tăng ca mà sôi hỏng bỏng không.
Anh Chu không đến, vệ sĩ Trình Thực cũng không cần thiết phải điều động nữa. Hứa Tố Kiệt vội gọi điện cho cậu nhưng không thể nào liên lạc được. Đến mười giờ kém mười lăm phút, dưới sân kí túc xá vọng lên tiếng còi ô tô ba dài một ngắn, Tô Nhất chạy ra xem, chiếc GOLF màu đỏ của cậu đã chờ ở dưới rồi.
“Chị Hứa, người ta đã đến rồi kìa, chị mau mau xuống giải thích đi.”
Hứa Tố Kiệt chạy xuống nói vài câu với Trình Thực rồi lại chạy thật nhanh lên, vừa vào cửa đã gọi Tô Nhất: “Nhanh nhanh, thay quần áo, thay quần áo, bữa trưa chị mời ra ngoài ăn.”
“Chị mời Trình Thực ăn cơm à?”
“Người ta đã nể mặt đến giúp chị, mặc dù không cần thiết nữa nhưng ơn nghĩa vẫn phải nhận. Cho nên chị mời cậu ấy đi ăn, em cũng thay đồ rồi đi cùng luôn.”
“Sao vừa rồi lại không gọi được cho cậu ấy? Nếu gọi được thì bữa ăn này chị không cần mời rồi.”
“Sáng nay, Trình Thực không cẩn thận đánh rơi di động vào bồn nước, đi tong rồi. Lát nữa cậu ấy sẽ đi mua một chiếc mới, đúng lúc chị cũng muốn đổi điện thoại nên tiện thể đi cùng. Em nhanh thay đồ đi, có cơm chùa mà em lại chê hả?”
Tô Nhất nhảy phắt dậy, cười hì hì, nói: “Cơm chùa ai lại chê chứ, không ăn là đồ ngốc.”
Cuối cùng cũng gọi được cho Chung Quốc, cô hỏi ngay: “Vừa rồi Dương Cương gọi điện cho anh phải không?”
Cậu trả lời với giọng uể oải: “Đúng vậy.”
“Cậu ta nói gì với anh?”
“Cậu ta nhắc nhở anh rằng có một đại gia lái xe GOLF đi lại rất thân thiết với bạn gái anh, bảo anh phải để ý, đừng để người ta hớt tay trên.”
“Chỉ có vậy thôi sao? Cậu ta không nói em bắt cá hai tay gì đó chứ?”
“Không, cậu ta chỉ nói trông thấy em đưa Trình Thực đến cửa hàng Adidas mua quần thôi. Nhưng chỉ thế thôi đã khiến anh đau khổ lắm rồi, sao bạn gái anh lại cùng với người con trai khác đi mua quần chứ? Anh buồn lắm!” Chung Quốc nửa thật nửa đùa than thở.
“Đương nhiên là việc gì cũng có nguyên nhân của nó rồi.” Tô Nhất đem cả câu chuyện kể cặn kẽ từ đầu đến cuối, cuối cùng nói: “Sớm biết vậy, em đã đi lấy một bộ quần áo thể thao của anh cho cậu ấy mặc rồi, như vậy sẽ chẳng có việc gì. Vừa rồi ánh mắt Dương Cương nhìn em cứ như in rành rành bốn chữ “thay lòng đổi dạ” ấy.”
Chung Quốc im lặng hồi lâu, nếu không nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của cậu trong điện thoại, Tô Nhất còn tưởng đầu dây bên kia không có người. “A lô, sao anh không nói gì thế?”
Lúc này, Chung Quốc mới thở dài, nói: “Anh không biết phải nói gì.”
“Anh không vui à? Em đã giải thích rõ ràng rồi mà.”
“Tô Nhất, nếu như bây giờ Tống Dĩnh nói với em là cô ấy nhìn thấy anh dẫn một cô gái đến trung tâm thương mại mua váy, em có vui không? Cho dù anh giải thích rõ ràng chuyện hoàn toàn có nguyên nhân chính đáng chứ không phải là giữa anh và cô ấy có quan hệ mật thiết.”
Chung Quốc luôn dùng cách hoán đổi vị trí để Tô Nhất có thể hiểu được cảm nhận trong lòng cậu. Cô nghĩ một lúc, thấy cũng phải, đổi lại là cô, chỉ e sẽ ghen lồng ghen lộn đến nỗi tắt máy không thèm để ý đến cậu nữa. Nam nữ khi yêu đều vô thức trở nên ích kỉ.
“Vậy em còn cách nào khác sao? Em không thể mặc kệ cậu ấy được, đúng không? Cậu ấy suýt chút nữa thì xấu hổ chết rồi, dù sao thì em cũng phải đưa cậu ấy đi mua quần chứ. Người ra dù gì cũng đã từng giúp đỡ em, đêm đó ở bệnh viện, nếu như không phải cậu ấy...” Tô Nhất suýt thì lỡ lời, may mà kịp thời nhớ ra.
May mà Chung Quốc không phát hiện ra, tiếp lời: “Anh biết, tối hôm đó may mà có Trình Thực đưa em đi bệnh viện, lại còn tạm ứng tiền khám và tiền thuốc cho em, cho nên hôm nay em giúp cậu ấy làm gì thì cũng là phải. Thôi được, nể mặt cậu ấy đã đưa em đi bệnh viện, anh không để bụng chuyện em đưa cậu ấy đi mua quần nữa. Nhưng mà chỉ một lần này thôi đấy, không được có lần thứ hai đâu. Sau này em chỉ được phép đưa một người con trai đi mua quần, người đấy chính - là - anh, biết chưa hả?”
“Em biết rồi, vậy anh đừng giận nữa nhé. Em bảo đảm sau này chỉ đưa một mình anh đi mua quần thôi, cười một cái đi nào.”
“Em hôn anh một cái trước đã.”
Tô Nhất cười hì hì rồi hôn “chụt” một cái vào điện thoại, đổi lấy tiếng cười ở đầu dây bên kia của Chung Quốc. Sau khi bầu trời tình yêu bị mây mù làm cho u ám trong chốc lát, mặt trời lại chiếu sáng ngời ngời như thường lệ.
Sau khi nói chuyện với Chung Quốc, Tô Nhất ra khỏi phòng, lập tức ngửi thấy mùi thơm của món cá hấp bay ra từ bếp. Cô thấy ông Tô đeo tạp dề đứng ngoài ban công nói chuyện với Trình Thực, nội dung trò chuyện là những cây hoa mà ông đang trồng và mấy hòn non bộ mà ông tự làm.
Ông Tô có thú chơi tao nhã, yêu hoa thích cỏ, còn thích mang những hòn đá có hình dáng độc đáo về nhà xếp thành những hòn non bộ, sau đó kì công trồng bên đó những cây cảnh và cây hoa cỡ nhỏ. Khi Trình Thực bày tỏ là rất thích một trong những chậu non bộ, ông lập tức hào phóng tỏ ý muốn tặng cậu.
“Không cần đâu chú ạ, chú cứ giữ lại đi.”
“Cháu có thích thật không đấy? Thích thật thì cứ lấy đi đừng khách sáo với chú.”
Tô Nhất đi đến cười tít mắt, nói: “Trình Thực, bố mình đang lo không biết phải cảm ơn cậu đã đưa mẹ mình về bằng cách nào, bây giờ cậu nói thích chậu non bộ của ông, kiểu gì ông cũng phải tặng cho cậu. Cậu đừng khách sáo nữa.”
Trình Thực lúc này mới gật đầu. “Vậy cháu cảm ơn chú ạ.”
Ông Tô quay vào bếp tiếp tục nấu cơm. Tô Nhất bước lên trước, nhón chân ngửi một chậu hoa cúc vàng đang độ nở rộ, hoàn toàn không để ý Trình Thực đang nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Trước đó, khi bắt gặp thái độ dò xét và thiếu thiện cảm của Dương Cương ở của hàng Adidas, rồi khi ở trong phòng thay đồ, loáng thoáng nghe thấy vài câu đối thoại giữa Tô Nhất và cậu ta, Trình Thực mới biết Dương Cương là bạn tốt của Chung Quốc, cậu ta hiểu nhầm Tô Nhất và cậu có tình cảm nên mới tỏ thái độ bất bình hộ Chung Quốc. Cuộc nói chuyện giữa bọn họ kết thúc không vui vẻ gì, Tô Nhất vừa về nhà đã chui vào phòng, nhất định là gọi điện giải thích với Chung Quốc.
Liệu Chung Quốc có giữ được bình tĩnh mà nghe cô giải thích không? Bọn họ liệu có cãi nhau không? Nghe đến đây trong lòng Trình Thực không kìm được nảy sinh một tia hi vọng.
Nhưng khi ra khỏi phòng, Tô Nhất lại rất vui vẻ và nhẹ nhõm, rõ ràng cô và Chung Quốc đã không vì chuyện này mà cãi vã. Điều này khiến Trình Thực không thể không cảm thấy ngạc nhiên, ngoài ngạc nhiên ra, cậu còn chợt nhận ra tình cảm của Tô Nhất và Chung Quốc vô cùng bền chắc.
Chiều ngày hôm đó, trên đường từ Nam Sung quay về Thành Đô, Trình Thực luôn trầm mặc không nói gì.
Tô Nhất biết cậu trước giờ luôn là người kiệm lời nên chẳng lấy làm lạ về vẻ trầm mặc đó, cứ thế nghe nhạc rồi nhắm mắt ngủ một mạch đến lúc về tới trường. Cô cảm ơn Trình Thực rồi xuống xe.
Trình Thực nhìn theo bóng cô với ánh mắt phức tạp, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng cậu lái xe đi trong im lặng.
Đi được vài bước, Tô Nhất trông thấy một người, chính là anh Chu. Anh ta đang đứng dưới kí túc xá, ngây người nhìn về phía phòng cô. Trông thấy cô, anh ta như gặp được vị cứu tinh, nói: “Tô Nhất, em đây rồi, giúp anh với. Em bảo Hứa Tố Kiệt xuống gặp anh một lát đi. Anh đã đợi cô ấy hai ngày rồi mà cô ấy không chịu xuống gặp anh.”
Cô ngạc nhiên hỏi: “Không chịu gặp?”
“Đúng vậy. Anh đã nhờ rất nhiều người chuyển lời rồi mà cô ấy vẫn không chịu xuống gặp anh. Tô Nhất, em có biết vì sao Tố Kiệt đòi chia tay với anh không? Anh đi công tác có mấy hôm, cô ấy đã chuyển ra khỏi nhà trọ mà không nói một lời, chỉ để lại một bức thư nói muốn chia tay. Anh thật sự không hiểu!”
“Điều này... em cũng không rõ lắm. Em lên gọi chị Hứa hộ anh nhé, xem chị ấy có chịu xuống nói chuyện với anh không.”
Nói rồi, Tô Nhất chạy lên phòng, thấy Hứa Tố Kiệt đang nằm trên giường nghe nhạc. Thấy cô về, Hứa Tố Kiệt liền bỏ tai nghe ra, nói: “Cuối cùng em cũng về rồi, một mình chị sắp buồn đến chết đây. Chân mẹ em ổn rồi chứ? Phải rồi, lúc em không có ở nhà, chị đã ăn hết món gà tê cay mẹ em mang đến rồi.”
“Ăn hết thì thôi, em lại mang lên nhiều đồ ăn lắm.”
Mấy giây sau, cô sực nhớ ra. “Trời, để quên trên xe Trình Thực rồi.”
Hứa Tố Kiệt cười, nói: “Chuyện này may mà có Trình Thực đưa mẹ con em về Nam Sung. Tối qua cậu ta lại ngủ ở nhà em à? Chung Quốc của em mà biết liệu có ghen không nhỉ?”
“Chung Quốc biết mà, em cũng không giấu anh ấy. Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, cho nên anh ấy không nổi giận.”
“Chung Quốc thật là rộng lượng.”
“Chị Hứa, không nói chuyện bọn em nữa, nói chuyện anh Chu của chị đi. Anh ấy đã đứng dưới lầu chờ chị hai ngày nay rồi, chị có thể xuống gặp người ta một lát không?”
Trên mặt Hứa Tố Kiệt hiện rõ ba chữ “phiền chết mất”, cô nói: “Cái tên này sao mà bám dai thế nhỉ! Chị đã viết rất rõ trong thư rằng chị với anh ta đã hết rồi, còn đến tìm chị làm gì chứ?”
“Anh Chu không hiểu vì sao chị lại chia tay anh ấy, hay là chị xuống cho anh ấy một lí do đi, cũng để người ta thôi hi vọng hão huyền.”
Hứa Tố Kiệt thực sự không muốn đi, nói: “Lí do chị đã viết trong thư rồi, chị với anh ấy không có tương lai, cho nên đau ngắn còn hơn đau dài. Anh ấy cứ hết lần này đến lần khác tìm đến truy hỏi, chị thực sự chẳng còn sức mà nhắc lại với anh ấy nữa.”
“Nhưng mà người ta cứ đứng đợi mãi dưới lầu không chịu đi.”
“Rồi sẽ đi thôi, ngày mai là thứ hai, anh ấy phải đi làm mà. Là một nhân viên mới, anh ấy không dám nghỉ không phép hay đến muộn đâu. Cái trò cố chấp níu kéo tình cảm này chỉ có thể để dành đến ngày nghỉ để thể hiện thôi. Không tin em cứ chờ mà xem.”
Quả nhiên, thứ Hai vừa đến, dưới kí túc xá đã không còn bóng dáng anh Chu nữa. Từ hôm đó, Tô Nhất lại đến nhà họ Cung dạy thêm cậu bé Minh Minh. Như thường lệ cô tự đi xe buýt. Mấy hôm không gặp, nhà họ Cung vô cùng nhiệt tình chào đón cô, sau khi kết thúc buổi dạy thêm, bà Cung còn tặng một túi hoa quả, kiên quyết muốn cô mang về. Cô cảm ơn rồi rít, nói: “Thật sự không cần đâu cô ạ, hôm qua cháu mới từ quê lên, mang theo rất nhiều đồ ăn rồi ạ.”
Nói mới nhớ là đồ mình mang theo vẫn còn ở trong cốp xe của Trình Thực, lúc đi về, Tô Nhất đến tìm cậu để lấy lại đồ. Cửa phòng vừa mở, cô đã thấy khắp nhà khói trắng lượn lờ. Trình Thực kẹp một điếu thuốc trong tay, rõ ràng là rất ngạc nhiên. “Cậu... sao cậu lại đến đây?”
Trình Thực không ngờ cô lại nhanh chóng quay lại công việc dạy thêm cho Minh Minh như vậy.
“Mình vừa dạy học xong, xuống đây tìm cậu lấy đồ.”
“Ơ, chẳng phải cậu không hút thuốc sao?” Tô Nhất hơi lấy làm lạ vì chưa bao giờ thấy Trình Thực hút thuốc.
Nhưng tới nay, rõ ràng là cậu đã hút rất nhiều, vì khói thuốc đang lượn lờ khắp căn phòng.
Trình Thực vô thức dập tắt điếu thuốc trên tay, nói: “Thi thoảng cũng hút vài điếu.”
“Mình khuyên cậu tốt nhất là đừng hút thứ đó, chỉ có hại chứ chẳng có lợi đâu.”
“Mình sẽ cân nhắc lời khuyên của cậu.”
Lời Trình Thực nghe có vẻ chỉ là trả lời qua loa cho xong chuyện, Tô Nhất cũng không nói gì nữa. Nhưng nếu là Chung Quốc hút thuốc thì cô tuyệt đối sẽ bắt cậu bỏ cho bằng được.
Biết Tô Nhất chỉ đến lấy đồ, Trình Thực cười nhạt, nói: “Cuối cùng cũng nhớ ra là còn để đồ ở chỗ mình.”
“Này, là cậu cố ý đó chứ. Rõ ràng biết mình quên đồ trên xe cậu mà không thèm nhắc mình, lương tâm cậu thật là xấu xa.”
Trình Thực lại cười nhạt. “Mình chỉ muốn xem bao giờ thì cậu mới nhớ ra thôi.”
11
Ngày 27 tháng 10 năm 2004 là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Chung Quốc. Tô Nhất đã gửi cả một bộ đồ đan ấm áp mới tinh làm hoàn toàn thủ công bao gồm chăn len, tất len, găng tay len, khăn quàng cổ len cho cậu. Chắc sẽ khiến cậu vui sướng chết mất! Cậu mặc cả hộ lên người rồi chụp ảnh, gửi qua mạng cho cô xem.
Ngoài việc thiếu một chiếc mũ len, toàn thân cậu từ trên xuống dưới, từ chiếc khăn quàng cổ đến đôi tất xỏ chân đều đến từ nhãn hiệu Tô Thị của cô. Chung Quốc cười sung sướng, nói: “Mùa đông này thật ấm áp chưa từng có, ấm nhất trong hai mươi mốt năm cuộc đời của anh.”
“Vậy hai tháng sau là sinh nhật em, anh chuẩn bị món quà gì để đáp lại sự ấm áp em dành cho anh đây?”
“Em yêu, anh đã bắt tay chuẩn bị rồi.”
“Anh yêu, anh chuẩn bị quà sinh nhật gì vậy?”
“Bí mật, tạm thời không thể tiết lộ.”
Bất luận Tô Nhất rào trước đón sau hay là truy hỏi thẳng thừng, Chung Quốc đều giữ miệng kín như bưng, không chịu tiết lộ nửa lời, cuối cùng cô chỉ có thể trách móc: “Chung Quốc, anh không nên làm kiến trúc sư mà nên làm công tác bảo mật an ninh quốc gia mới đúng, em tin chắc anh sẽ làm rất xuất sắc”, rồi cúp máy.
Ngay sau đó, Tô Nhất nhận được một cuộc gọi khác. Vừa nhìn thấy tên người gói, cô liền cảm thấy đau đầu.
Anh Chu vẫn không thể chấp nhận việc Hứa Tố Kiệt chủ động chia tay, mỗi cuối tuần mặc kệ mưa gió đều đến sân kí túc xá điểm danh. Từ thứ Hai đến thứ Sáu thì không ngừng gọi điện cho Hứa Tố Kiệt. Lần nào Hứa Tô Kiệt cũng từ chối nghe hoặc tắt máy, anh ta chẳng biết phải làm sao, bèn gọi điện cho Tô Nhất, cầu khẩn cô giúp anh ta khuyên nhủ Hứa Tố Kiệt.
Ban đầu, Tô Nhất rất đồng cảm với anh ta, nhưng ngày nào cũng phải nghe những lời năn nỉ giống nhau như đúc thì hỏi ai mà chịu cho nổi. Bây giờ cứ thấy anh ta gọi tới là cô thấy sợ. Thế nên Tô Nhất quyết định không nghe máy, chuyện giữa anh ta và Hứa Tố Kiệt tốt nhất là để cho bọn họ tự giải quyết, cô thật sự không muốn tham gia mà cũng không tham gia nổi.
Anh Chu thì lại không chịu bỏ cuộc, đến nỗi Tô Nhất phải đi tìm Hứa Tố Kiệt cầu cứu: “Xin chị đấy, chị Hứa, chị đi gặp anh Chu một lần thôi, nói cho rõ ràng với anh ấy tránh để anh ấy cứ đến làm phiền có được không?”
“Tô Nhất, anh ấy càng như vậy thì chị càng không thể gặp, bởi với tình hình này, nếu gặp thì tính nguy hiểm tương đối lớn.”
Tính nguy hiểm? Tô Nhất ngẩn người ra. “Chị sợ anh Chu sẽ làm tổn thương chị?”
“Khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra, lẽ nào em không đọc thấy những vụ thảm án vì chia tay trên tạp chí sao? Đặc biệt là khi người nữ đề nghị chia tay, nam giới khi tức giận thường hay đánh mất lí trí, làm ra những chuyện không thể lường trước được.”
“Anh Chu không phải loại người đó đâu.”
“Khó nói lắm, chia tay là một viên đá thử vàng, có thể từ đó mà nhìn ra lòng dạ của rất nhiều người đàn ông. Tiểu Chu rõ ràng không phải là một người có thể điềm nhiên đối diện với hiện thực, cho nên mới đeo bám mãi không tha như vậy. Vì vậy dù không sợ nhưng cũng phải đề phòng, chị vẫn không nên mạo hiểm.”
“Nhưng mà chị cứ để coi anh ấy vướng mắc mãi không thôi như vậy cũng không phải là chuyện hay. Nếu anh ấy vì sự trốn tránh của chị mà càng tức giận hơn thì sao? Giả dụ một ngày nào đó, anh ấy tức giận đến mất lí trí, rắp tâm muốn hại chị, vậy trong mấy ngày từ thứ Hai đến thứ Sáu, anh ấy nghỉ phép bừa một hôm là có thể gặp chị ở trường, vẫn cứ nguy hiểm như thường thôi.”
Những lời lẽ xác đáng của Tô Nhất khiến Hứa Tô Kiệt nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, thực sự cũng tồn tại khả năng này. Chính vì thế, cô đã suy xét đến việc đi gặp anh Chu, nhưng lại bắt Tô Nhất phải đi cùng.
Tô Nhất cười gượng, đó chỉ là mong muốn của riêng cô mà thôi, Chung Quốc dù thế nào đi nữa cũng không thể giống như Trình Thực. Hai người là hai cá thể hoàn toàn khác biệt. Gần đây cô hầu như không gặp Trình Thực nhưng lại nghe thấy rất nhiều lời đồn thổi về cậu ta. Hứa Tố Kiệt nói hầu như ngày nào cũng trông thấy Trình Thực đi cùng một em gái năm nhất. Tô Nhất hỏi có phải là cô gái có khuôn mặt tròn và đôi mắt to không, Hứa Tố Kiệt nói đúng vậy.
Tô Nhất đắc ý nói: “Hứ, em đã gặp cô bé ấy từ lâu rồi. Thế mà em nói cậu ta đang hẹn hò, cậu ta còn không nhận.”
Khi anh Chu lại gọi điện cho Tô Nhất, cô nói là Hứa Tố Kiệt hẹn gặp anh ta vào mười giờ sáng thứ Bảy, ở một quán cafe gần trường. Anh Chu vui mừng khôn tả, luôn miệng cảm ơn Tô Nhất. Thế nhưng đến sáng thứ Bảy, anh ta lại gọi điện đến xin lỗi, nói công ty có việc gấp, hẹn tuần sau gặp có được không.
Hứa Tố Kiệt tức giận nói: “Vậy thì anh không cần đến nữa, em sẽ nói rõ ràng với anh qua điện thoại. Tốt nghiệp xong, em sẽ về Nam Xương, ở đó đã có sẵn một công việc đang chờ em, còn anh rõ ràng là không thể bỏ việc cùng em đi Nam Xương, cho nên chúng ta không thể ở bên nhau được nữa. Anh đừng đến tìm em nữa, hãy chọn một người khác phù hợp hơn, dù sao em cũng chỉ là một cái cây, anh còn có cả một rừng cây cơ mà.”
Nói xong một tràng, cô thẳng thừng cúp máy luôn.
Tô Nhất ngồi một bên chỉ biết thở dài, đúng là ông trời trêu ngươi, anh Chu khó khăn lắm mới có được cơ hội gặp mặt để nói rõ ràng, chỉ vì tăng ca mà sôi hỏng bỏng không.
Anh Chu không đến, vệ sĩ Trình Thực cũng không cần thiết phải điều động nữa. Hứa Tố Kiệt vội gọi điện cho cậu nhưng không thể nào liên lạc được. Đến mười giờ kém mười lăm phút, dưới sân kí túc xá vọng lên tiếng còi ô tô ba dài một ngắn, Tô Nhất chạy ra xem, chiếc GOLF màu đỏ của cậu đã chờ ở dưới rồi.
“Chị Hứa, người ta đã đến rồi kìa, chị mau mau xuống giải thích đi.”
Hứa Tố Kiệt chạy xuống nói vài câu với Trình Thực rồi lại chạy thật nhanh lên, vừa vào cửa đã gọi Tô Nhất: “Nhanh nhanh, thay quần áo, thay quần áo, bữa trưa chị mời ra ngoài ăn.”
“Chị mời Trình Thực ăn cơm à?”
“Người ta đã nể mặt đến giúp chị, mặc dù không cần thiết nữa nhưng ơn nghĩa vẫn phải nhận. Cho nên chị mời cậu ấy đi ăn, em cũng thay đồ rồi đi cùng luôn.”
“Sao vừa rồi lại không gọi được cho cậu ấy? Nếu gọi được thì bữa ăn này chị không cần mời rồi.”
“Sáng nay, Trình Thực không cẩn thận đánh rơi di động vào bồn nước, đi tong rồi. Lát nữa cậu ấy sẽ đi mua một chiếc mới, đúng lúc chị cũng muốn đổi điện thoại nên tiện thể đi cùng. Em nhanh thay đồ đi, có cơm chùa mà em lại chê hả?”
Tô Nhất nhảy phắt dậy, cười hì hì, nói: “Cơm chùa ai lại chê chứ, không ăn là đồ ngốc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.