Chương 51: Chương 12.6
Tuyết Ảnh Sương Hồn
10/12/2017
Sáu tháng cuối năm 2004, điện thoại di động có chức năng chụp ảnh trở thành cơn sốt của giới trẻ. Trong cửa hàng di động mà Trình Thực dẫn Hứa Tố
Kiệt và Tô Nhất đến, các loại điện thoại mới được bày la liệt ở những vị trí bắt mắt, mẫu nào cũng rất thời trang, tinh xảo, tích hợp khá nhiều
chức năng, ví dụ chụp ảnh, nghe nhạc, chơi điện tử, lên mạng, ghi âm...
Đem ra so sánh, chiếc di động Siemens mà Tô Nhất mua từ hai năm trước đúng là đồ cổ. Di động của Hứa Tố Kiệt còn mua trước cả của cô nên Hứa Tố Kiệt quyết định thay máy mới.
Trình Thực chọn một chiếc di động mà hãng Nokia mới tung ra thị trường, đứng trong đại sảnh cửa hàng chụp bừa hai kiểu để thử độ nét. Kiểu thứ nhất chụp một chậu hoa tươi trên quầy hàng, kiểu thứ hai, cậu cố tình chụp Tô Nhất đang giúp Hứa Tố Kiệt chọn điện thoại ở một quầy khác.
Đó là một quầy hàng ở gần đường, Tô Nhất đang đứng trước cửa kính, ánh mặt trời ấm áp giống như hạt bồ công anh vàng óng rơi khắp người cô. Dưới ánh nắng, mái tóc cô trở nên óng ánh, thi thoảng khúc xạ một đường rực rỡ màu xanh tím than; làn da giống như lụa trắng mới dệt, mịn màng sáng bóng không tì vết; đôi mắt cô trong vắt, sáng ngời như nước suối nguồn, linh hoạt hứng khởi nhìn quanh; thiếu nữ thanh xuân dưới ánh nắng giống như hạt đậu Hà Lan tươi mơn mởn mọng nước và tràn đầy sức sống.
Trong lúc cô không chú ý, Trình Thực đã ghi lại thời khắc tuổi trẻ xanh tươi mơn mởn của cô. Sau đó, cậu nói với nhân viên bán hàng: “Tôi lấy chiếc này.”
Trình Thực vào cửa hàng chưa đến mười lăm phút đã quyết đoán bỏ tiền mua một chiếc điện thoại. Khác với cậu ta, Hứa Tố Kiệt và Tô Nhất lại đang hoa hết cả mắt. Cái này tốt, cái kia cũng tốt, chọn đi chọn lại không biết phải chọn cái nào. Cuối cùng, Hứa Tố Kiệt đành nhờ Trình Thực chọn giúp.
Trình Thực gợi ý một chiếc di động của hãng Lenovo. “Chiếc này chức năng đầy đủ, giá có hơn hai nghìn tệ, rất thực dụng.”
Hứa Tố Kiệt nghe lời cậu. Lúc cô đi trả tiền, Tô Nhất nhìn chiếc di động Nokia thời thượng tinh xảo trong tay Trình Thực, không kìm được hỏi mượn xem một chút.
Bấm đông bấm tây một hồi, cô hứng khởi hỏi: “Này, chức năng chụp ảnh của nó ở chỗ nào vậy? Cùng là di động chụp ảnh mười chấm như nhau mà cái máy này lại đắt gấp đôi cái của Hứa Tố Kiệt, mình rất muốn biết rốt cuộc hơn ở chỗ nào?”
Mắt Trình Thực lóe lên một tia mất tự nhiên. Cậu lấy lại chiếc di động, nhét vào túi, giọng thản nhiên nói: “Kì thực cũng như nhau thôi, chỉ đắt ở nhãn hiệu, chẳng có gì để xem cả.”
Tô Nhất có phần ngạc nhiên, nói: “Hả, sao cậu lại cất đi nhanh thế? Điện thoại mới không nỡ để người khác chơi sao? Từ lúc nào cậu tại trở nên nhỏ mọn thế? Thôi đi, mình không thèm, mình mượn di động mới của chị Hứa chơi.”
Tô Nhất cầm điện thoại mới của Hứa Tố Kiệt lên hí hoáy như trẻ con được đồ chơi. Trên bàn ăn, cô chụp một kiểu cho Hứa Tố Kiệt, lại chụp cho Trình Thực một kiểu, sau đó nhìn thành quả, tự khen: “Chị Hứa, chị xem em chụp cho chị đẹp chưa này.”
Hứa Tố Kiệt cầm lấy máy xem: “Đẹp đấy? Ơ, sao bức chụp Trình Thực lại khó coi thế?”
“Xin chị đấy, là tại em chụp không đẹp sao? Chị không thấy cậu ta cứ đeo cái mặt khổ sở nhăn nhó kia, ảnh chụp đương nhiên không đẹp rồi. Trình Thực, cậu cười một cái cho mình chụp xem nào.”
Trình Thực nói: “Đừng chụp mình nữa, mình không thích chụp ảnh.”
“Không thích chụp ảnh thì cậu mua điện thoại chụp ảnh làm gì? Thừa tiền không biết tiêu vào đâu à? Đưa đây mình tiêu hộ cho.”
Trước câu nói đùa của Tô Nhất, Trình Thực lại rất phối hợp, lập tức móc ví ra đặt lên bàn. “Cầm đi mà tiêu này.”
Cô tỏ vẻ thấy tiền là sáng mắt lên, chộp lấy cái ví, hoàn toàn chỉ mang tâm lí đùa nghịch, nói: “Chị Hứa, chúng ta phát tài rồi.” Sau đó cô mở chiếc ví ra xem. Tiền mặt trong ví không nhiều lắm, chỉ gần một nghìn tệ nhưng thẻ ngân hàng thì có tới mấy chiếc liền.
Trong ngăn kẹp trong suốt có lồng một bức ảnh cả gia đình ba người, có thể thấy rõ đó là Trình Thực và bố mẹ cậu, Tô Nhất thuận miệng hỏi: “Trình Thực, đây là bố và mẹ cậu à?”
“Ừ.”
Hứa Tố Kiệt cũng quay sang xem, nhận xét: “Trình Thực, cậu rất giống bố đấy.”
“Mọi người đều nói mình và bố mình như cùng một khuôn đúc ra.”
Dưới bức ảnh chụp gia đình còn lộ ra một đoạn đường viền của một bức ảnh khác. Tô Nhất tò mò lấy ra xem, hỏi: “Dưới này còn nhét ảnh của ai vậy?”
Trình Thực đang gắp thức ăn, vừa nghe thấy câu hỏi này của cô, đôi đũa trong tay cậu lập tức rơi xuống. Cậu đứng phắt dậy, gần như là giằng lại chiếc ví trong tay Tô Nhất. Nhìn thấy tấm ảnh vẫn chưa bị cô rút ra, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phản ứng của Trình Thực khiến Tô Nhất ngẩn người, rồi cô nhanh chóng hiểu ra, cười ranh mãnh, nói: “Này, cậu căng thẳng như thế làm gì? Cậu giấu ảnh bạn gái trong đó, không muốn bị mình nhìn thấy phải không?”
Mặt Trình Thực bỗng đỏ bừng lên, cậu nhét ví tiền vào túi quần, cố tỏ vẻ tự nhiên, nói: “Ăn cơm đi, đồ ăn nguội là không ngon nữa đâu.”
Tô Nhất càng cười to hơn. “Cậu đánh trông lảng thật vụng về! Cậu sợ cái gì chứ? Mình thật sự rất tò mò không biết ai đã chinh phục được đỉnh Everest đấy. Chị Hứa, chị có tò mò không?”
Hứa Tố Kiệt cũng tò mò hỏi: “Trình Thực, có phải là cái cô tiểu sư muội năm nhất không? Mình nhìn thấy cậu lái xe chở cô ta không chỉ một lần. Ba năm đại học cậu chẳng có động tĩnh gì, không ngờ năm cuối lại “bùng nổ” như vậy. Không tệ không tệ, cũng phải hẹn hò chứ, sinh viên đại học mà không hẹn hò thì đời sinh viên không trọn vẹn, cuối cùng cậu cũng bù đắp được thiếu sót này rồi.”
Bất luận hai người dò hỏi thế nào, Trình Thực đều kiên quyết từ chối tiết lộ tấm ảnh được giấu dưới tấm ảnh gia đình. “Ăn cơm đi, nếu nhiều đồ ăn thế này vẫn không bịt được miệng hai người thì gọi thêm vài món đi. Bữa này mình mời, ok?”
Thế là bữa cơm vốn dĩ do Hứa Tố Kiệt mời lại thành ra để Trình Thực trả tiền.
Sau khi về kí túc xá, Tô Nhất nói với Hứa Tố Kiệt: “Chị Hứa, chị phải cảm ơn em đấy, may mà em phát hiện Trình Thực giấu ảnh bạn gái trong ví tiền, nên mới tiết kiệm cho chị được tiền bữa cơm này.”
“Còn lâu ấy, chị sớm đã biết Trình Thực sẽ không để chị mời đâu. Lần trước mẹ em đến chị đã nhận ra rồi, cậu ta sau có thể để con gái rút tiền mời mình chứ.”
Tô Nhất nghe một hồi, chỉ có thể gật đầu tán đồng. Trình Thực về đến nhà liền nằm lăn ra xô pha, những ngón tay mảnh khảnh từ rút tấm ảnh bên dưới tấm ảnh gia đình trong ví ra. Trong ảnh là Tô Nhất thời học cấp ba, mặc một bộ váy trắng, hướng về phía cậu tươi cười rạng rỡ.
Lặng lẽ ngắm tấm ảnh hồi lâu, cậu lại mở tấm ảnh duy nhất trong chiếc điện thoại mới ra, cô gái trẻ như tỏa sáng dưới ánh mặt trời, tươi cười rạng rỡ. Ngắm nhìn hai khuôn mặt giống nhau, ánh mắt Trình Thực mơ màng dao động...
Sau hôm thất hẹn, anh Chu lại đến tìm Hứa Tố Kiệt nhưng cô nhất quyết không gặp, chỉ viết một bức thư dài, đưa Tô Nhất mang xuống cho anh ta.
Không biết cô đã viết những gì, anh Chu xem xong thì thở dài thườn thượt không nói một lời, quay người bỏ đi.
Khuôn viên trường giữa mùa thu tràn ngập lá phong đỏ, lá thích vàng, thi nhau rụng lả tả giống như một cơn mưa rực rỡ sắc màu. Bóng lưng thất vọng của anh Chu trong cơn mưa lá bay hiện lên vô cùng ảm đạm, khiến Tô Nhất bất giác chạnh lòng đồng cảm với anh ta. Bởi vì cô ít nhiều biết được một điều: Hứa Tố Kiệt kiên quyết chia tay với anh Chu vì cô ấy đã có tình yêu mới. Gần đây, Hứa Tố Kiệt thường xuyên nấu cháo điện thoại với một người nào đó, nếu ở trong kí túc xá thì cô sẽ đi ra ban công nghe. Tô Nhất đoán cô ấy đang yêu một người ở nơi xa.
Nhưng Hứa Tố Kiệt không chịu thừa nhận chuyện đó chỉ nói là một người bạn rất tốt ở quê nhà Nam Xương. Tô Nhất cũng không gặng hỏi.
Cuối tháng Mười một, Hứa Tố Kiệt nhắc nhở Tô Nhất rằng sắp đến sinh nhật của Trình Thực, nếu muốn chuẩn bị quà tặng cho cậu thì cô nên bắt đầu đi. Tô Nhất hỏi: “Ngày bao nhiêu tháng Mười hai nhỉ?”
“Mùng Chín tháng Mười hai, cậu ta làm sinh nhật theo lịch dương, năm nào cũng là ngày này, rất dễ nhớ. Chị cũng chuẩn bị một món quà, có thời gian thì cùng đi chọn nhé.”
Chủ nhật, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt chạy khắp phố gần như cả buổi chiều mà vẫn chưa tìm được một món quà ưng ý. Mua quà cho con trai chẳng dễ chút nào, đặc biệt là cho kiểu công tử nhà giàu chẳng thiếu thứ gì như Trình Thực.
“Hay là mỗi người lại tặng cậu ta một chiếc ô tô đồ chơi.” Tô Nhất thật sự không đi nổi nữa, bèn gợi ý.
“Năm ngoái ô tô đồ chơi, năm nay lại ô tô đồ chơi, cứ làm như cậu ta là trẻ con không bằng.”
“Vậy chị nói xem nên mua gì? Em nghe lời chị.”
“Chị nhất thời cũng chưa nghĩ ra, em cũng phải để tâm nghĩ đi chứ! Lúc em tặng quà sinh nhật cho Chung Quốc thì để tâm thế cơ mà!”
Tô Nhất hùng hồn nói: “Chuyện đó có thể giống nhau được sao? Đây là bạn trai của em mà.”
“Đem một nửa tấm lòng mà em dành cho bạn trai để suy nghĩ xem mua quà gì tặng cho Trình Thực đi, dù sao người ta cũng đưa em đi viện trong lúc em bị bệnh, lại còn ngồi trông em nữa, tạm thời có thể coi như một nửa ân nhân cứu mạng rồi đấy. Em tặng quà cho cậu ta chẳng phải là để cảm ơn cậu ta còn gì? Vậy thì đừng qua loa đại khái như vậy được không?”
Tô Nhất cứng họng không cãi được, đành phải lấy lại tinh thần, tiếp tục đi chọn quà. Tại một trung tâm thương mại, Hứa Tố Kiệt đã nhắm được một chiếc bật lửa khá tinh xảo, nhưng cô lại bùi ngùi nói: “Tiếc là Trình Thực không hút thuốc, nếu không mua cái này tặng cậu ta có phải tốt không.”
Tô Nhất nhớ ra, nói: “Cậu ta cũng hút thuốc đây, có một lần em nhìn thấy.”
“Vậy à?” Hứa Tố Kiệt vui mừng nói, “thế là quà của chị đã quyết định xong, chính là chiếc bật lửa này.”
Hứa Tố Kiệt bỏ tiền ra thanh toán luôn, nhiệm vụ của cô coi như đã xong. Tô Nhất thì vẫn tay không, thở dài, nói: “Chị thì coi như xong rồi, còn em thì làm thế nào đây? Chị tặng bật lửa, hay là em tặng một cái gạt tàn thuốc lá nhỉ, quá hợp luôn.”
Cô nhân viên bán hàng tươi cười nói: “Gian bên kia có rất nhiều gạt tàn thuốc đẹp, cô có thể đến đó xem.”
Tô Nhất đi xem gạt tàn thật, đi được nửa đường, cô lại bị thu hút bởi quầy đồ ngọc ở bên cạnh. Cô dừng bước trước một tủ dây treo trang trí, tiện tay cầm một chiếc lên xem, hỏi: “Đây là đồ trang trí treo trên xe ô tô phải không?”
Nhân viên bán hàng nói: “Vâng, thưa cô, đây đều là dây treo trên xe ô tô.
Ngọc có thể trừ tà, ngăn tai ương, bảo vệ bình an, dây treo bằng ngọc thạch có thể phù hộ cho chủ xe thượng lộ bình an, gặp hung hóa cát. Cô có muốn chọn một cái không?”
Tô Nhất nhìn giá tiền, một hai trăm tệ, cũng không đến nỗi đắt, thế là cô quyết định mua một sợi tặng cho Trình Thực.
“Chị Hứa, quà của em cũng chọn được rồi. Qua đây giúp em chọn một cái đi.”
Hứa Tố Kiệt và Tô Nhất xem kĩ càng một lượt tất cả dây treo trang trí xe ô tô trong quầy hàng, cuối cùng chọn một chiếc có khắc chữ “như ý phú quý”. Một miếng ngọc phỉ thúy với hình dáng nút tết đặc trưng của Trung Quốc, phối thêm tám con lợn nhỏ mặt tròn xoe cũng bằng ngọc trông đáng yêu vô cùng. Nhân viên bán hàng nói miếng ngọc đó gọi là ngọc như ý, tám con lợn nhỏ gọi là lợn phú quý, mấy thứ đó kết hợp lại với nhau ngụ ý cát tường như ý, đại phú đại quý.
Những lời chúc thật sự rất hay, nhưng Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt chọn sợi dây này thực ra là vì tám chú lợn nhỏ. Trình Thực tuổi Hợi nên tặng cậu ta sợi dây này là hợp nhất.
13
Có thể vì là sinh nhật cuối cùng của thời sinh viên nên khác với phong cách nhẹ nhàng, không ồn ào mọi năm, Trình Thực bao luôn một phòng tiệc của một nhà hàng, mời không ít bạn bè, đa số là bạn cùng lớp của cậu ngoài ra còn có các thành viên trung đội bóng rổ của trường. Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt cũng nằm trong danh sách khách mời, còn có cả Vương Diệp đã tốt nghiệp từ năm ngoái.
Tới hôm đó, Trình Thực nhận được rất nhiều quà, các hộp quà to nhỏ sặc sỡ chất đầy một chiếc tủ trong góc phòng tiệc. Cậu không mở quà trước mặt mọi người, chỉ cảm ơn rồi đặt sang một chỗ. Lúc Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt tặng quà cho cậu, cậu cũng chỉ lịch sự cảm ơn rồi tiện tay đặt xuống, thế nhưng nhân lúc không có ai để ý, cậu liên tục nhìn món quà mà Tô Nhất tặng. Sau khi mọi người đã đến gần như đông đủ, Trình Thực gọi phục vụ đưa đồ ăn lên. Có người nói đùa: “Trình Thực, vị khách quan trọng nhất vẫn chưa đến thì phải?”
Mọi người cười rộ nên, rõ ràng đều biết “vị khách quan trọng nhất” này là ai. Vài cô gái vô thức bĩu môi, tỏ ra ghen tức, Trình Thực thì lại lạnh nhạt nói: “Người đến muộn thì không cần phải đợi.”
Đúng lúc đó, cửa phòng tiệc bị đẩy ra, một cô gái thở hồng hộc chạy vào, nói: “Xin lỗi, em đến muộn, bị tắc đường.”
Tô Nhất nhìn chằm chằm vào người mới đến, chính là cô gái có khuôn mặt tròn và đôi mắt to lần trước cô gặp, Hứa Tố Kiệt khẽ nói với cô: “Đây chính là cô em năm nhất thường xuyên đi cùng với Trình Thực, chị nghe nói cô ta cũng là người Ôn Châu, còn là con gái của bạn cha mẹ Trình Thực.”
Ồ, hóa ra vừa là đồng hương vừa là gian tình của đời trước, chẳng trách cô ta lại thân thiết với Trình Thực chỉ trong một thời gian ngắn như vậy. Tô Nhất chăm chú nhìn cô gái đó, khuôn mặt bầu bĩnh, mái tóc ngắn gọn gàng đôi mắt tròn xoe như mắt búp bê, hay cười, khóe môi có một lúm đồng tiền nhỏ, trông rất tinh nghịch.
“Cô gái này được đấy, vừa nhìn đã biết là người thích nói thích cười, kết đôi với Trình Thực trầm mặc ít nói có thể bổ sung cho nhau.” Tô Nhất thì thầm vào tai Hứa Tố Kiệt, hoàn toàn không để ý Vương Diệp ngồi bên cạnh đang liếc nhìn cô.
Cô gái kia vừa tới đã điềm nhiên đến ngồi bên cạnh Trình Thực, không hề mất bình tĩnh, tự giới thiệu về mình. Cô ta họ Y, tên chỉ có một chữ Lộ. Món quà cô tặng Trình Thực được gói bọc vô cùng bắt mắt, mọi người ùa vào bảo Trình Thực công khai mở ra xem bên trong là quà gì. Trình Thực đặt hộp quà lên chiếc tủ, khiến đám nam sinh chuyên bày trò đùa nghịch trong đội bóng rổ gõ đũa phản đối. Y Lộ cười phóng khoáng, nói: “Trình Thực, anh cứ mở đi, cho bọn họ xem một chút thì sợ gì chứ.”
Trình Thực không tiện làm mất hứng của mọi người, liền cười nhạt rồi mở gói quà ra. Y Lộ tặng cậu một chiếc thắt lưng bằng da thật, mặt thắt lưng được làm bằng bạc có chạm hoa văn tinh xảo, trông có vẻ hoài cổ, vừa nhìn đã biết giá không hề rẻ.
“Chiếc thắt lưng này là hàng của Ý, em vừa nhìn đã ưng ngay. Anh có thích không?” Y Lộ mặc dù miệng hỏi có thích không nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười mỉm rất chắc chắn.
Mấy nam sinh kia lại càng trêu dữ hơn: “Trình Thực, đeo nó vào đi! Trình Thực, đeo nó vào đi.”
Thắt lưng là món quà có hàm ý đặc biệt, chỉ thích hợp tặng cho người thân thiết. Y Lộ hào phóng tặng chiếc thắt lưng này càng khiến người khác khẳng định quan hệ giữa cô ta và Trình Thực.
Hứa Tố Kiệt và Tô Nhất lại rỉ tai nhau: “Nhìn thấy chưa, tặng một chiếc thắt lưng, chuẩn bị trói chặt Trình Thực rồi.”
Lần này mặc kệ mọi người có trêu chọc thế nào, Trình Thực vẫn kiên quyết đóng hộp quà lại. Khách mời đã quen với tính khí của cậu, thấy vẻ mặt cậu điềm nhiên đến lạnh lùng thì thôi không trêu chọc nữa và bắt đầu nhập tiệc.
Trình Thực bị mọi người đến mời rượu liên tục, mặc dù tửu lượng cũng khá nhưng chỉ được một lát, mặt mũi cậu đã đỏ bừng lên. Y Lộ ra mặt uống hộ cậu rất nhiều đến nỗi hai má hồng tươi như hoa đào. Rượu quá tam tuần, mọi người đều ngà ngà say, lại bắt đầu lôi hai người họ ra đùa cợt. Có một nam sinh còn khuyến khích Y Lộ tặng cho chủ tiệc một nụ hôn làm quà, đề nghị này lập tức biến thành một tràng đồng thanh: “Hôn đi, hôn đi, hôn đi.”
Trình Thực dở khóc dở cười, nói: “Mấy người đừng đùa nữa có được không!”
So với cậu Y Lộ lại rất thoải mái. Cô vốn là một cô gái phóng khoáng hoạt bát, lại thêm vài li rượu, dưới sự kích động của mọi người, cô tuyên bố. “Tặng thì tặng chứ sao.” Lời còn chưa dứt, cô lao đến kề sát vào má phải của Trình Thực, hôn một cái thật kêu.
Nụ hôn bất ngờ của Y Lộ thiên Trình Thực sững sờ đứng ngây ra. Sau một hồi đứng im như tượng đá, cậu đập mạnh li rượu trên tay xuống đất rồi bật dậy, thấy hai con ngươi đen láy là hai ngọn lửa hừng hực cháy.
Cậu nhìn chòng chọc vào khuôn mặt tái mét của Y Lộ, giận dữ hét lên: “Cô làm cái gì thế hả?”
Tiếng hoan hô của mọi người bị nghẹn lại trong cổ họng, không ai ngờ Trình Thực lại có phản ứng kịch liệt đến như vậy. Cậu đang phẫn nộ cực độ chỉ vì bị một cô gái hôn vào má.
Y Lộ ngẩn người, trên khuôn mặt là sự chấn động, kinh ngạc, nhưng nhiều hơn cả là tủi thân. “Anh... anh định làm gì? Em... chỉ đùa thôi mà, anh nổi giận đùng đùng như thế làm gì?”
Trình Thực nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn cô ta, không nói một lời. Phòng tiệc bỗng trở nên yên tĩnh vô cùng, mấy chục khách mời đều không nói tiếng nào, ngẩn người nhìn bọn họ.
Một lúc sau, Trình Thực căm phẫn vớ lấy chiếc khăn nhỏ, lau bên má vừa bị Y Lộ hôn, trên chiếc khăn trắng tinh xuất hiện một vệt son môi đỏ tươi. Lửa giận trong mắt cậu lại càng cháy mạnh hơn, cậu tức tối vứt chiếc khăn lên mặt bàn rồi sao ra cửa.
Vương Diệp vội vàng kéo cậu lại. “Trình Thực, cậu đi đâu?”
Trình Thực không thèm ngoảnh đầu lại, hất tay Vương Diệp ra, buông hai chữ cộc lốc: “Rửa mặt.”
Hai chữ này thể hiện rõ sự chán ghét cực độ, khiến Y Lộ vừa lúng túng lại vừa tức giận. Cô ta hét lên: “Trình Thực, anh có ý gì vậy? Anh có vấn đề à?”
Trình Thực mở cửa, đầu vẫn không ngoảnh lại, nói: “Phải, tôi có vấn đề, một vân đề cực kì nghiêm trọng. Sau này tốt nhất là cô đừng tới tìm tôi nữa.”
Nói xong, cậu đi thẳm ra ngoài. Y Lộ òa khóc, vớ lấy chiếc ba lô của mình, chạy ra ngoài. Chạy được hai bước, cô ta quay người lao đến chỗ chiếc tủ ở góc phòng, ném mạnh hộp quà đựng chiếc thắt lưng xuống đất rồi còn giẫm mạnh lên vài cái. Mấy nữ sinh gần đó vội vàng chạy lại khuyên nhủ.
Sau khi hộp quà tuyệt đẹp đó bị giẫm bẹp, Y Lộ khóc nức nở chạy ra ngoài. Vương Diệp vội vàng đuổi theo cô ta.
Một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ lại thành ra nông nỗi này, một người thì tức giận đùng đùng bỏ đi, một người thì khóc lóc chạy mất. Mọi người bàn tán xôn xao một lúc lâu. Có người nói: “Trời ơi, bị con gái hôn một cái mà cứ như trúng một nhát dao. Trình Thực có phải là gay không?”
“Gay cái đầu cậu!” Tiếng nói của Vương Diệp vang lên phía ngoài cửa. “Ít nói linh tinh đi, mọi người cứ tiếp tục dùng bữa, chuyện vừa rồi coi như chưa xảy ra, lát nữa Trình Thực vào phòng được nhắc lại đâu đấy.”
Đợi Vương Diệp quay về chỗ ngồi, Tô Nhất mới khẽ giọng hỏi: “Cái cô Y Lộ đó không sao chứ? Anh để cô ấy đi về một mình sao?”
Vương Diệp nhún vai, nói: “Cô ấy muốn đi tôi không thể nào giữ được, huống hồ cô ấy thực sự cũng không thể ngồi lại nữa. Đổi lại là cô thì cô có ở lại được không?”
“Đổi lại là em thì em cũng đi, nhưng mà trước khi đi, em sẽ làm một việc.”
“Việc gì?”
Tô Nhất nhìn cốc Coca trước mặt, nói: “Em sẽ đợi Trình Thực quay lại, hắt cốc Coca này lên mặt cậu ta rồi mới đi, cho cậu ta mất mặt một phen.”
Chuyện vừa rồi, cô cảm thấy phản ứng của Trình Thực thật sự rất quá đáng. Chuyện mà cái tên này làm giỏi nhất hình như chính là khiến cho các cô gái vừa đau lòng lại vừa mất mặt. Vương Diệp nhìn cô rất lâu, thở dài một tiếng, không nói thêm lời nào nữa.
Trình Thực đi đúng mười lăm phút mới quay lại, má bên phải hơi đỏ, chắc hẳn là bị lau đi chùi lại rất nhiều lần. Cậu đã lấy lại vẻ bình tĩnh thường thấy, ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục uống rượu cùng mọi người.
Chiếc ghế của Y Lộ đã trống không, vậy mà cậu cũng không thèm nhìn lấy một cái, càng không thèm hỏi một tiếng nào, cứ như thể trên đó từ đầu chí cuối không có ai ngồi vậy.
Trải qua sự việc vừa rồi, khách mời đều không được tự nhiên nữa, bữa tiệc sinh nhật kết thúc chóng vánh trong bầu không khí vô cùng nặng nề.
14
Khách mời lần lượt đến chào Trình Thực rồi ra về, cậu cũng không giữ lại, chỉ mỉm cười, gật đầu, cảm ơn bọn họ đã đến tham dự tiệc sinh nhật của mình.
Khi Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt đến chào, cậu giống như nghĩ ra điều gì, nói: “Hai người ở lại giúp mình chuyển quà vào xe được không?”
Một việc dễ như trở bàn tay, đương nhiên là họ không từ chối. Các khách mời đã nhanh chóng về hết, chỉ còn Vương Diệp là ở lại, sắp xếp đống quà muôn hình muôn vẻ trên chiếc tủ cùng bọn Tô Nhất. Đúng lúc này, điện thoại của Trình Thực đổ chuông, cậu rút ra xem, ánh mắt băng trở nên lạnh băng, không hề do dự tắt máy.
Rất nhanh, điện thoại của Vương Diệp đổ chuông. Anh ta nhìn tên người gọi, lại nhìn Trình Thực, trên mặt lộ vẻ khó xử rồi chạy sang một bên nghe điện thoại. Chưa nói được hai câu thì mặt anh ta biến sắc, anh ta quay lại nói: “Trình Thực, cậu đến nghe điện thoại được không? Lộ Lộ tìm cậu.”
Trình Thực giả vờ như không nghe thấy, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Vương Diệp nôn nóng giơ điện thoại ra trước mặt cậu, nói: “Cậu nghe đi, cô ấy đang ở bên bờ sông Cẩm, nói nếu cậu không nghe điện thoại thì cô ấy sẽ nhảy xuống đấy.”
Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt đều kinh hãi. Trình Thực cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt vẫn cực kỳ thản nhiên. “Cô ta muốn nhảy thì cứ nhảy đi.”
“Trình Thực.” Vương Diệp hốt hoảng không biết phải làm sao.
Tô Nhật thực sự không nhịn được nữa liền nói: “Này, Trình Thực, cậu đừng máu lạnh như vậy có được không? Người ta đã muốn nhảy sông rồi mà cậu còn không chút động lòng, đến khi thật sự gây ra án mạng rồi cậu sẽ làm thế nào!”
“Là tự cô ta không muốn sống nữa mới đi nhảy sông, không phải là mình đẩy cô ta xuống, xảy ra án mạng thì liên quan gì đến mình chứ?”
“Không liên quan đến cậu? Cậu nói ra câu đó cũng dễ dàng quá đấy. Vừa rồi chính là cậu làm cho cô ấy khóc tức tưởi chạy đi, nếu như cô ấy nhảy sông thật đó hoàn toàn là trách nhiệm của cậu. Nhanh nhanh nghe điện thoại, dỗ người ta vài câu đi!”
Hứa Tố Kiệt cũng góp lời: “Phải đấy Trình Thức, cậu cứ nghe điện thoại đi đã.”
“Mình có trách nhiệm gì chứ? Mình rất bất mãn việc vừa rồi cô ta... đùa giỡn kiểu đó với mình, hơn nữa mình chỉ thể hiện một sự thật là mình vô cùng bất mãn thôi. Nếu như cô ta vì vậy mà nhảy sông, mình sẽ không có bất kì cảm giác áy náy nào.”
Tô Nhất thật sự hết nói nổi, trong một số vấn đề, Trình Thực luôn ngang ngược và cố chấp như một tảng đá. Sau trận cãi vã ở bệnh viện, cô đoán lần này mình cũng không thể thuyết phục được cậu, liền quay sang nói với Vương Diệp: “Vương Diệp, tốt nhất là anh nhanh chóng ra bờ sông Cẩm tìm người đi, đừng hi vọng vào cậu ta nữa.”
Vương Diệp cũng biết tính khí của Trình Thực, anh ta thở dài một cái rồi đưa điện thoại lên tai, đang định nói gì đó thì phát hiện cuộc gọi đã ngắt kết nối. Rõ ràng là Y Lộ đã nghe thấy những lời lạnh nhạt, vô tình của Trình Thực.
Vương Diệp vội vàng gọi lại thì cô ta đã tắt máy. Vương Diệp vội chạy đi tìm Y Lộ. Tô Nhất nhìn Trình Thực, lắc đầu thở dài. “Cậu là người sao Hỏa à? Có những lúc mình có cảm giác cậu không phải là người trái đất, bởi vì... cậu thật sự rất khó hiểu.”
Về đến kí túc xá, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt vẫn mải bàn luận chuyện xảy ra ở tiệc sinh nhật. Cả hai đều cảm thấy biểu hiện của Trình Thực vượt ngoài sức tưởng tượng. Đúng lúc đó, Chung Quốc gọi điện thoại đến. Tô Nhất lập tức kể lại chuyện xảy ra ở bữa tiệc một cách sống động, cuối cùng hỏi Chung Quốc: “Anh nói cái tên Trình Thực này có kì lạ không? Có người còn đoán cậu ta là gay nữa đấy.”
Chung Quốc cũng rất ngạc nhiên. “Phản ứng của cậu ta thật sự là rất kì lạ nhưng chẳng liên quan gì đến việc có là gay hay không. Dù có là người đồng tính, chắc hẳn cũng không vì bị một cô gái hôn mà nổi trận lôi đình như vậy.”
Tô Nhất liền đưa ra kết luận sau cùng: “Vậy cậu ta chính là người ngoài hành tinh. Người sao Hỏa vô cùng kì quái, cho nên người trái đất chúng ta hoàn toàn không thể hiểu được đâu.”
Tối hôm đó, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt đều không ngủ được, cứ thấp thỏm không biết Vương Diệp có tìm được Y Lộ không, cô ta có nhảy sông thật không. Hai người không hề biết là Y Lộ không hề đi nhảy sông, sau khi nghe thấy những câu nói lạnh lùng, vô tình của Trình Thực, cô ta tức giận đến nỗi nước mắt lập tức bị lửa giận thiêu đốt cạn khô. Cô ta chặn một chiếc taxi, muốn quay lại khách sạn tìm Trình Thực tính sổ, đi được nửa đường nghĩ lại, cô ta bảo lái xe đi thẳng đến nhà cậu.
Quả nhiên khi đến nơi, Y Lộ nhìn thấy Trình Thực đang cầm một hộp quà rất đẹp bước từ trên xe xuống. “Trình Thực, anh không phải là người!”
Y Lộ phẫn nộ lao đến, đẩy mạnh Trình Thực một cái khiến cậu loạng choạng như ngã nhào xuống đất, hộp quà trên tay văng ra xa, sau khi vẽ một đường vòng cung trong không trung thì đập vào tường, rơi “cạch” một tiếng xuống đất.
Trình Thực ngẩn ra một lúc, sau đó chẳng buồn để ý đến Y Lộ, vội vàng chạy đến nhặt hộp quà đó lên. Đó là món quà mà Tô Nhất tặng cậu, không biết vật đựng bên trong có bị làm sao không. Cậu định sẽ đem về nhà từ từ mở ra xem, nhưng bây giờ thì không thể đợi được nữa, vội vàng bóc ra, thấy bên trong là một chiếc móc treo ô tô bằng ngọc xinh xắn. Đáng tiếc là miệng ngọc phỉ thúy mỏng manh đã bị vỡ tan tành.
Ngẩn ngơ nhìn chiếc móc treo bằng ngọc đã vỡ vụn, khuôn mặt Trình Thực đột nhiên trở nên vô cảm. Đèn đường hắt ánh sáng vàng vọt lên mặt cậu, chỉ có thể soi rõ nửa bên mặt với những đường nét góc cạnh và sắc bén. Y Lộ vẫn chưa nhận ra điều đó, vẫn hùng hổ chạy theo, gào thét: “Anh là đồ tồi, đồ khốn nạn...”
“Bốp!” Một cái tát trời giáng ngắt lời cô ta. Ôm lấy bên má bỏng rát , Y Lộ đứng sững như trời trồng. Còn Trình Thực thì đến nhìn cũng không, nắm chặt hộp quà trong tay, chạy lên nhà.
Y Lộ đứng đó mãi mới hoàn hồn rồi bắt đầu òa khóc nức nở. Vừa khóc cô ta vừa lao vào khu nhà, lên thẳng nhà của Trình Thực, dùng cả tay lẫn chân, vừa đập vừa đạp cửa rầm rầm, chửi: “Trình Thực, đồ khốn nạn. Anh ra đây, ra đây cho tôi!”
Nhưng bất luận cô ta gõ đập thế nào, cánh cửa vẫn trơ như đá, trong nhà yên ắng như một căn nhà hoang.
Hàng xóm xung quanh không ít người chạy ra xem hoặc thò đầu ra ngoài cửa nghe ngóng. Y Lộ náo loạn trước cửa nhà Trình Thực đúng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng khi sức lực đã cạn kiệt thì Vương Diệp đến. Trình Thực đã gọi điện cho anh ta, chỉ nói một câu lạnh như băng: “Cậu đừng tìm kiếm vô ích ở bờ sông Cẩm nữa, mụ điên ấy đang làm loạn trước cửa nhà tôi đây này.”
Vương Diệp nói hết lời mới đưa được Y Lộ nước mắt ngắn nước mắt dài đi, trước khi đi, cô ta còn đạp mạnh vào cánh cửa, gào lên: “Trình Thực, có giỏi thì anh cứ trốn ở trong không cả đời đi, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Cách đó một cánh cửa, trong ngôi nhà rộng rãi và tiện nghi, chỉ có một màu tối đen. Trình Thực ngồi lặng lẽ trong bóng đêm, tay nắm chặt miếng ngọc phỉ thúy đã vỡ vụn. Những âm thanh hỗn loạn, ầm ĩ bên ngoài cửa dường như không hề lọt vào tai cậu, chỉ có bóng tối chậm chạp và nặng nề bao trùm xung quanh cậu.
Trong thế giới tối tăm rộng lớn này, Trình Thực nghe thấy tiếng thủy triều đang chầm chậm dâng lên trong tim. Nước dần dần nhấn chìm trái tim cậu rồi tràn lên tận khóe mắt. Dốc toàn bộ sức lực, cậu ngăn không cho dòng nước tràn ra khỏi khóe mi.
Mò mẫm tìm bao thuốc lá dưới bàn trà, cậu châm một điếu, rít một hơi thật sâu. Khói xanh lặng lẽ lượn lờ trong bóng tối, chỉ có một mùi cay nồng cho thấy sự tồn tại của nó. Đốm lửa đỏ rực lúc mờ lúc tỏ trên đầu điếu thuốc giống như một ngôi sao cô độc. Khi điếu thuốc cháy hết, ngôi sao đó liền rơi xuống biển, tắt ngấm. Căn phòng lại trở về với thế giới của bóng tối...
Trong bóng tối, Trình Thực nghe thấy tiếng nước mắt rơi. Nước từ trong trái tim cuối cùng đã ào ạt tràn ra khỏi khóe mắt, lăn trên má, chảy dài thành hai dòng suối bi thương. Đã rất nhiều năm rồi cậu không rơi lệ. Giây phút này, cậu dường như trở lại là cậu thiếu niên ngồi khóc một mình dưới bầu trời sao giữa nơi hoang dã năm nào.
Hôm sau, Y Lộ vẫn xuất hiện trong trường như thường lệ, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều khuôn mặt bầu bĩnh của cô tiểu sư muội này giờ đã dài như một quả bầu, má lúm đồng tiền dễ thương mất tích không còn dấu vết, cô gái rực rỡ như ánh mặt trời chớp mắt đã biến thành mưa bụi mịt mù.
Tô Nhất bất giác thở dài, nói: “Trình Thực thật sự là hại người không ít mà!
Chưa gì đã thấy cô bé Y Lộ này sắp thành Chu Hồng thứ hai rồi.”
Nhưng Y Lộ hiển nhiên không phải là Chu Hồng, cô ta không âm thầm chịu đựng, chỉ biết ngồi một chỗ khóc lóc, ôm mối buồn thương như Chu Hồng. Gia thế của cô ta rất tốt, lại là một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, một khi đã tức giận thì cũng là một con nhím biết xù lông. Rất nhanh, trong buổi chiều ngày hôm đó, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt lại nghe thấy một tin sốt dẻo: Y Lộ đứng trước cửa lớp của Trình Thực, đợi cậu nửa ngày trời, cuối cùng khi nhìn thấy cậu đến lớp, cô ta liền xông đến không nói không rằng vung một cái tát thật mạnh, nói: “Trình Thực, tôi đã nói sẽ không bỏ qua cho anh mà.”
Tin tức này được coi là bản tin tiếp nối bữa tiệc sinh nhật tối hôm trước, tốc độ lan truyền nhanh như gió. Lúc truyền đến tai Tô Nhất, ngoài ngạc nhiên ra cô còn cảm thấy rất tán thưởng. “Cô ta dám tát Trình Thực? Thật quá lợi hại! Cũng tốt, Trình Thực cũng nên bị một nữ sinh lợi hại như vậy dạy cho một bài học.”
Nghĩ ngợi một lát, cô lại thấy có điểm không ổn.
“Nhưng sao Y Lộ có thể đánh được Trình Thực nhỉ? Vị đại hiệp Trình Thực này có thể cùng lúc địch lại mấy người, về lí thì cô ta không đánh nổi cậu ta mới phải.”
Hứa Tố Kiệt nói: “Nói nhiều như vậy, coi như em cũng hỏi đúng vấn đề rồi đấy. Nghe nói lúc đó Trình Thực không nhúc nhích, cô nhận một bạt tai của cô ta, sau đó mặt không chút biểu cảm nói: “Bây giờ có thể coi như xong chuyện rồi chứ?”.”
Tô Nhất tò mò hỏi: “Vậy Y Lộ nói sao?”
“Cô ta ngẩn ra cả nửa ngày, có lẽ mà không ngờ được Trình Thực đột nhiên lại nín nhịn như vậy. Rất lâu sau cô ta mới nặn ra được một câu: “Không được, anh còn phải xin lỗi tôi nữa”.”
“Vậy Trình Thực có xin lỗi không?”
“Có, nhưng là nói với vẻ mặt không chút biểu cảm gì hoàn toàn chỉ như làm cho xong việc thôi.”
“Vậy cũng được lắm rồi. Nghĩ lại trước đây, em bị quả bóng của cậu ta đập cho bươn cả đầu, phải nằm viện, vậy mà cậu ta cũng không chịu nói ra hai chữ đó.”
Hứa Tố Kiệt cười. “Đang nói chuyện bọn họ, sao em lại lôi nợ cũ ra tính thế?”
Tô Nhất cũng cười rồi lắc đầu. “Thôi bỏ đi, không nói nữa, mau đi ăn cơm thôi. Ăn xong em còn phải đến nhà họ Cung dạy thêm cho Minh Minh, hôm qua vì dự tiệc sinh nhật của Trình Thực đã phải xin nghỉ rồi, hôm nay phải dạy bù chứ.”
Tại nhà họ Cung, Tô Nhất được nghe kể chuyện tối qua Y Lộ đến làm loạn trước cửa nhà Trình Thực.
Minh Minh nói một thôi một hồi rồi ra vẻ ông cụ non hỏi Tô Nhất: “Đó có phải là bạn gái của anh Trình Thực không ạ? Dữ dằn quá! Nếu là em thì em sẽ không yêu chị ấy nữa.”
Cô dở khóc dở cười rồi vò tóc cậu bé, nói: “Haizz... Cậu nhóc này lấy đâu ra suy nghĩ đó hả?”
Minh Minh bĩu môi nói: “Em mười ba tuổi rồi, không còn là cậu nhóc nữa nhé.”
Đem ra so sánh, chiếc di động Siemens mà Tô Nhất mua từ hai năm trước đúng là đồ cổ. Di động của Hứa Tố Kiệt còn mua trước cả của cô nên Hứa Tố Kiệt quyết định thay máy mới.
Trình Thực chọn một chiếc di động mà hãng Nokia mới tung ra thị trường, đứng trong đại sảnh cửa hàng chụp bừa hai kiểu để thử độ nét. Kiểu thứ nhất chụp một chậu hoa tươi trên quầy hàng, kiểu thứ hai, cậu cố tình chụp Tô Nhất đang giúp Hứa Tố Kiệt chọn điện thoại ở một quầy khác.
Đó là một quầy hàng ở gần đường, Tô Nhất đang đứng trước cửa kính, ánh mặt trời ấm áp giống như hạt bồ công anh vàng óng rơi khắp người cô. Dưới ánh nắng, mái tóc cô trở nên óng ánh, thi thoảng khúc xạ một đường rực rỡ màu xanh tím than; làn da giống như lụa trắng mới dệt, mịn màng sáng bóng không tì vết; đôi mắt cô trong vắt, sáng ngời như nước suối nguồn, linh hoạt hứng khởi nhìn quanh; thiếu nữ thanh xuân dưới ánh nắng giống như hạt đậu Hà Lan tươi mơn mởn mọng nước và tràn đầy sức sống.
Trong lúc cô không chú ý, Trình Thực đã ghi lại thời khắc tuổi trẻ xanh tươi mơn mởn của cô. Sau đó, cậu nói với nhân viên bán hàng: “Tôi lấy chiếc này.”
Trình Thực vào cửa hàng chưa đến mười lăm phút đã quyết đoán bỏ tiền mua một chiếc điện thoại. Khác với cậu ta, Hứa Tố Kiệt và Tô Nhất lại đang hoa hết cả mắt. Cái này tốt, cái kia cũng tốt, chọn đi chọn lại không biết phải chọn cái nào. Cuối cùng, Hứa Tố Kiệt đành nhờ Trình Thực chọn giúp.
Trình Thực gợi ý một chiếc di động của hãng Lenovo. “Chiếc này chức năng đầy đủ, giá có hơn hai nghìn tệ, rất thực dụng.”
Hứa Tố Kiệt nghe lời cậu. Lúc cô đi trả tiền, Tô Nhất nhìn chiếc di động Nokia thời thượng tinh xảo trong tay Trình Thực, không kìm được hỏi mượn xem một chút.
Bấm đông bấm tây một hồi, cô hứng khởi hỏi: “Này, chức năng chụp ảnh của nó ở chỗ nào vậy? Cùng là di động chụp ảnh mười chấm như nhau mà cái máy này lại đắt gấp đôi cái của Hứa Tố Kiệt, mình rất muốn biết rốt cuộc hơn ở chỗ nào?”
Mắt Trình Thực lóe lên một tia mất tự nhiên. Cậu lấy lại chiếc di động, nhét vào túi, giọng thản nhiên nói: “Kì thực cũng như nhau thôi, chỉ đắt ở nhãn hiệu, chẳng có gì để xem cả.”
Tô Nhất có phần ngạc nhiên, nói: “Hả, sao cậu lại cất đi nhanh thế? Điện thoại mới không nỡ để người khác chơi sao? Từ lúc nào cậu tại trở nên nhỏ mọn thế? Thôi đi, mình không thèm, mình mượn di động mới của chị Hứa chơi.”
Tô Nhất cầm điện thoại mới của Hứa Tố Kiệt lên hí hoáy như trẻ con được đồ chơi. Trên bàn ăn, cô chụp một kiểu cho Hứa Tố Kiệt, lại chụp cho Trình Thực một kiểu, sau đó nhìn thành quả, tự khen: “Chị Hứa, chị xem em chụp cho chị đẹp chưa này.”
Hứa Tố Kiệt cầm lấy máy xem: “Đẹp đấy? Ơ, sao bức chụp Trình Thực lại khó coi thế?”
“Xin chị đấy, là tại em chụp không đẹp sao? Chị không thấy cậu ta cứ đeo cái mặt khổ sở nhăn nhó kia, ảnh chụp đương nhiên không đẹp rồi. Trình Thực, cậu cười một cái cho mình chụp xem nào.”
Trình Thực nói: “Đừng chụp mình nữa, mình không thích chụp ảnh.”
“Không thích chụp ảnh thì cậu mua điện thoại chụp ảnh làm gì? Thừa tiền không biết tiêu vào đâu à? Đưa đây mình tiêu hộ cho.”
Trước câu nói đùa của Tô Nhất, Trình Thực lại rất phối hợp, lập tức móc ví ra đặt lên bàn. “Cầm đi mà tiêu này.”
Cô tỏ vẻ thấy tiền là sáng mắt lên, chộp lấy cái ví, hoàn toàn chỉ mang tâm lí đùa nghịch, nói: “Chị Hứa, chúng ta phát tài rồi.” Sau đó cô mở chiếc ví ra xem. Tiền mặt trong ví không nhiều lắm, chỉ gần một nghìn tệ nhưng thẻ ngân hàng thì có tới mấy chiếc liền.
Trong ngăn kẹp trong suốt có lồng một bức ảnh cả gia đình ba người, có thể thấy rõ đó là Trình Thực và bố mẹ cậu, Tô Nhất thuận miệng hỏi: “Trình Thực, đây là bố và mẹ cậu à?”
“Ừ.”
Hứa Tố Kiệt cũng quay sang xem, nhận xét: “Trình Thực, cậu rất giống bố đấy.”
“Mọi người đều nói mình và bố mình như cùng một khuôn đúc ra.”
Dưới bức ảnh chụp gia đình còn lộ ra một đoạn đường viền của một bức ảnh khác. Tô Nhất tò mò lấy ra xem, hỏi: “Dưới này còn nhét ảnh của ai vậy?”
Trình Thực đang gắp thức ăn, vừa nghe thấy câu hỏi này của cô, đôi đũa trong tay cậu lập tức rơi xuống. Cậu đứng phắt dậy, gần như là giằng lại chiếc ví trong tay Tô Nhất. Nhìn thấy tấm ảnh vẫn chưa bị cô rút ra, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phản ứng của Trình Thực khiến Tô Nhất ngẩn người, rồi cô nhanh chóng hiểu ra, cười ranh mãnh, nói: “Này, cậu căng thẳng như thế làm gì? Cậu giấu ảnh bạn gái trong đó, không muốn bị mình nhìn thấy phải không?”
Mặt Trình Thực bỗng đỏ bừng lên, cậu nhét ví tiền vào túi quần, cố tỏ vẻ tự nhiên, nói: “Ăn cơm đi, đồ ăn nguội là không ngon nữa đâu.”
Tô Nhất càng cười to hơn. “Cậu đánh trông lảng thật vụng về! Cậu sợ cái gì chứ? Mình thật sự rất tò mò không biết ai đã chinh phục được đỉnh Everest đấy. Chị Hứa, chị có tò mò không?”
Hứa Tố Kiệt cũng tò mò hỏi: “Trình Thực, có phải là cái cô tiểu sư muội năm nhất không? Mình nhìn thấy cậu lái xe chở cô ta không chỉ một lần. Ba năm đại học cậu chẳng có động tĩnh gì, không ngờ năm cuối lại “bùng nổ” như vậy. Không tệ không tệ, cũng phải hẹn hò chứ, sinh viên đại học mà không hẹn hò thì đời sinh viên không trọn vẹn, cuối cùng cậu cũng bù đắp được thiếu sót này rồi.”
Bất luận hai người dò hỏi thế nào, Trình Thực đều kiên quyết từ chối tiết lộ tấm ảnh được giấu dưới tấm ảnh gia đình. “Ăn cơm đi, nếu nhiều đồ ăn thế này vẫn không bịt được miệng hai người thì gọi thêm vài món đi. Bữa này mình mời, ok?”
Thế là bữa cơm vốn dĩ do Hứa Tố Kiệt mời lại thành ra để Trình Thực trả tiền.
Sau khi về kí túc xá, Tô Nhất nói với Hứa Tố Kiệt: “Chị Hứa, chị phải cảm ơn em đấy, may mà em phát hiện Trình Thực giấu ảnh bạn gái trong ví tiền, nên mới tiết kiệm cho chị được tiền bữa cơm này.”
“Còn lâu ấy, chị sớm đã biết Trình Thực sẽ không để chị mời đâu. Lần trước mẹ em đến chị đã nhận ra rồi, cậu ta sau có thể để con gái rút tiền mời mình chứ.”
Tô Nhất nghe một hồi, chỉ có thể gật đầu tán đồng. Trình Thực về đến nhà liền nằm lăn ra xô pha, những ngón tay mảnh khảnh từ rút tấm ảnh bên dưới tấm ảnh gia đình trong ví ra. Trong ảnh là Tô Nhất thời học cấp ba, mặc một bộ váy trắng, hướng về phía cậu tươi cười rạng rỡ.
Lặng lẽ ngắm tấm ảnh hồi lâu, cậu lại mở tấm ảnh duy nhất trong chiếc điện thoại mới ra, cô gái trẻ như tỏa sáng dưới ánh mặt trời, tươi cười rạng rỡ. Ngắm nhìn hai khuôn mặt giống nhau, ánh mắt Trình Thực mơ màng dao động...
Sau hôm thất hẹn, anh Chu lại đến tìm Hứa Tố Kiệt nhưng cô nhất quyết không gặp, chỉ viết một bức thư dài, đưa Tô Nhất mang xuống cho anh ta.
Không biết cô đã viết những gì, anh Chu xem xong thì thở dài thườn thượt không nói một lời, quay người bỏ đi.
Khuôn viên trường giữa mùa thu tràn ngập lá phong đỏ, lá thích vàng, thi nhau rụng lả tả giống như một cơn mưa rực rỡ sắc màu. Bóng lưng thất vọng của anh Chu trong cơn mưa lá bay hiện lên vô cùng ảm đạm, khiến Tô Nhất bất giác chạnh lòng đồng cảm với anh ta. Bởi vì cô ít nhiều biết được một điều: Hứa Tố Kiệt kiên quyết chia tay với anh Chu vì cô ấy đã có tình yêu mới. Gần đây, Hứa Tố Kiệt thường xuyên nấu cháo điện thoại với một người nào đó, nếu ở trong kí túc xá thì cô sẽ đi ra ban công nghe. Tô Nhất đoán cô ấy đang yêu một người ở nơi xa.
Nhưng Hứa Tố Kiệt không chịu thừa nhận chuyện đó chỉ nói là một người bạn rất tốt ở quê nhà Nam Xương. Tô Nhất cũng không gặng hỏi.
Cuối tháng Mười một, Hứa Tố Kiệt nhắc nhở Tô Nhất rằng sắp đến sinh nhật của Trình Thực, nếu muốn chuẩn bị quà tặng cho cậu thì cô nên bắt đầu đi. Tô Nhất hỏi: “Ngày bao nhiêu tháng Mười hai nhỉ?”
“Mùng Chín tháng Mười hai, cậu ta làm sinh nhật theo lịch dương, năm nào cũng là ngày này, rất dễ nhớ. Chị cũng chuẩn bị một món quà, có thời gian thì cùng đi chọn nhé.”
Chủ nhật, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt chạy khắp phố gần như cả buổi chiều mà vẫn chưa tìm được một món quà ưng ý. Mua quà cho con trai chẳng dễ chút nào, đặc biệt là cho kiểu công tử nhà giàu chẳng thiếu thứ gì như Trình Thực.
“Hay là mỗi người lại tặng cậu ta một chiếc ô tô đồ chơi.” Tô Nhất thật sự không đi nổi nữa, bèn gợi ý.
“Năm ngoái ô tô đồ chơi, năm nay lại ô tô đồ chơi, cứ làm như cậu ta là trẻ con không bằng.”
“Vậy chị nói xem nên mua gì? Em nghe lời chị.”
“Chị nhất thời cũng chưa nghĩ ra, em cũng phải để tâm nghĩ đi chứ! Lúc em tặng quà sinh nhật cho Chung Quốc thì để tâm thế cơ mà!”
Tô Nhất hùng hồn nói: “Chuyện đó có thể giống nhau được sao? Đây là bạn trai của em mà.”
“Đem một nửa tấm lòng mà em dành cho bạn trai để suy nghĩ xem mua quà gì tặng cho Trình Thực đi, dù sao người ta cũng đưa em đi viện trong lúc em bị bệnh, lại còn ngồi trông em nữa, tạm thời có thể coi như một nửa ân nhân cứu mạng rồi đấy. Em tặng quà cho cậu ta chẳng phải là để cảm ơn cậu ta còn gì? Vậy thì đừng qua loa đại khái như vậy được không?”
Tô Nhất cứng họng không cãi được, đành phải lấy lại tinh thần, tiếp tục đi chọn quà. Tại một trung tâm thương mại, Hứa Tố Kiệt đã nhắm được một chiếc bật lửa khá tinh xảo, nhưng cô lại bùi ngùi nói: “Tiếc là Trình Thực không hút thuốc, nếu không mua cái này tặng cậu ta có phải tốt không.”
Tô Nhất nhớ ra, nói: “Cậu ta cũng hút thuốc đây, có một lần em nhìn thấy.”
“Vậy à?” Hứa Tố Kiệt vui mừng nói, “thế là quà của chị đã quyết định xong, chính là chiếc bật lửa này.”
Hứa Tố Kiệt bỏ tiền ra thanh toán luôn, nhiệm vụ của cô coi như đã xong. Tô Nhất thì vẫn tay không, thở dài, nói: “Chị thì coi như xong rồi, còn em thì làm thế nào đây? Chị tặng bật lửa, hay là em tặng một cái gạt tàn thuốc lá nhỉ, quá hợp luôn.”
Cô nhân viên bán hàng tươi cười nói: “Gian bên kia có rất nhiều gạt tàn thuốc đẹp, cô có thể đến đó xem.”
Tô Nhất đi xem gạt tàn thật, đi được nửa đường, cô lại bị thu hút bởi quầy đồ ngọc ở bên cạnh. Cô dừng bước trước một tủ dây treo trang trí, tiện tay cầm một chiếc lên xem, hỏi: “Đây là đồ trang trí treo trên xe ô tô phải không?”
Nhân viên bán hàng nói: “Vâng, thưa cô, đây đều là dây treo trên xe ô tô.
Ngọc có thể trừ tà, ngăn tai ương, bảo vệ bình an, dây treo bằng ngọc thạch có thể phù hộ cho chủ xe thượng lộ bình an, gặp hung hóa cát. Cô có muốn chọn một cái không?”
Tô Nhất nhìn giá tiền, một hai trăm tệ, cũng không đến nỗi đắt, thế là cô quyết định mua một sợi tặng cho Trình Thực.
“Chị Hứa, quà của em cũng chọn được rồi. Qua đây giúp em chọn một cái đi.”
Hứa Tố Kiệt và Tô Nhất xem kĩ càng một lượt tất cả dây treo trang trí xe ô tô trong quầy hàng, cuối cùng chọn một chiếc có khắc chữ “như ý phú quý”. Một miếng ngọc phỉ thúy với hình dáng nút tết đặc trưng của Trung Quốc, phối thêm tám con lợn nhỏ mặt tròn xoe cũng bằng ngọc trông đáng yêu vô cùng. Nhân viên bán hàng nói miếng ngọc đó gọi là ngọc như ý, tám con lợn nhỏ gọi là lợn phú quý, mấy thứ đó kết hợp lại với nhau ngụ ý cát tường như ý, đại phú đại quý.
Những lời chúc thật sự rất hay, nhưng Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt chọn sợi dây này thực ra là vì tám chú lợn nhỏ. Trình Thực tuổi Hợi nên tặng cậu ta sợi dây này là hợp nhất.
13
Có thể vì là sinh nhật cuối cùng của thời sinh viên nên khác với phong cách nhẹ nhàng, không ồn ào mọi năm, Trình Thực bao luôn một phòng tiệc của một nhà hàng, mời không ít bạn bè, đa số là bạn cùng lớp của cậu ngoài ra còn có các thành viên trung đội bóng rổ của trường. Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt cũng nằm trong danh sách khách mời, còn có cả Vương Diệp đã tốt nghiệp từ năm ngoái.
Tới hôm đó, Trình Thực nhận được rất nhiều quà, các hộp quà to nhỏ sặc sỡ chất đầy một chiếc tủ trong góc phòng tiệc. Cậu không mở quà trước mặt mọi người, chỉ cảm ơn rồi đặt sang một chỗ. Lúc Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt tặng quà cho cậu, cậu cũng chỉ lịch sự cảm ơn rồi tiện tay đặt xuống, thế nhưng nhân lúc không có ai để ý, cậu liên tục nhìn món quà mà Tô Nhất tặng. Sau khi mọi người đã đến gần như đông đủ, Trình Thực gọi phục vụ đưa đồ ăn lên. Có người nói đùa: “Trình Thực, vị khách quan trọng nhất vẫn chưa đến thì phải?”
Mọi người cười rộ nên, rõ ràng đều biết “vị khách quan trọng nhất” này là ai. Vài cô gái vô thức bĩu môi, tỏ ra ghen tức, Trình Thực thì lại lạnh nhạt nói: “Người đến muộn thì không cần phải đợi.”
Đúng lúc đó, cửa phòng tiệc bị đẩy ra, một cô gái thở hồng hộc chạy vào, nói: “Xin lỗi, em đến muộn, bị tắc đường.”
Tô Nhất nhìn chằm chằm vào người mới đến, chính là cô gái có khuôn mặt tròn và đôi mắt to lần trước cô gặp, Hứa Tố Kiệt khẽ nói với cô: “Đây chính là cô em năm nhất thường xuyên đi cùng với Trình Thực, chị nghe nói cô ta cũng là người Ôn Châu, còn là con gái của bạn cha mẹ Trình Thực.”
Ồ, hóa ra vừa là đồng hương vừa là gian tình của đời trước, chẳng trách cô ta lại thân thiết với Trình Thực chỉ trong một thời gian ngắn như vậy. Tô Nhất chăm chú nhìn cô gái đó, khuôn mặt bầu bĩnh, mái tóc ngắn gọn gàng đôi mắt tròn xoe như mắt búp bê, hay cười, khóe môi có một lúm đồng tiền nhỏ, trông rất tinh nghịch.
“Cô gái này được đấy, vừa nhìn đã biết là người thích nói thích cười, kết đôi với Trình Thực trầm mặc ít nói có thể bổ sung cho nhau.” Tô Nhất thì thầm vào tai Hứa Tố Kiệt, hoàn toàn không để ý Vương Diệp ngồi bên cạnh đang liếc nhìn cô.
Cô gái kia vừa tới đã điềm nhiên đến ngồi bên cạnh Trình Thực, không hề mất bình tĩnh, tự giới thiệu về mình. Cô ta họ Y, tên chỉ có một chữ Lộ. Món quà cô tặng Trình Thực được gói bọc vô cùng bắt mắt, mọi người ùa vào bảo Trình Thực công khai mở ra xem bên trong là quà gì. Trình Thực đặt hộp quà lên chiếc tủ, khiến đám nam sinh chuyên bày trò đùa nghịch trong đội bóng rổ gõ đũa phản đối. Y Lộ cười phóng khoáng, nói: “Trình Thực, anh cứ mở đi, cho bọn họ xem một chút thì sợ gì chứ.”
Trình Thực không tiện làm mất hứng của mọi người, liền cười nhạt rồi mở gói quà ra. Y Lộ tặng cậu một chiếc thắt lưng bằng da thật, mặt thắt lưng được làm bằng bạc có chạm hoa văn tinh xảo, trông có vẻ hoài cổ, vừa nhìn đã biết giá không hề rẻ.
“Chiếc thắt lưng này là hàng của Ý, em vừa nhìn đã ưng ngay. Anh có thích không?” Y Lộ mặc dù miệng hỏi có thích không nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười mỉm rất chắc chắn.
Mấy nam sinh kia lại càng trêu dữ hơn: “Trình Thực, đeo nó vào đi! Trình Thực, đeo nó vào đi.”
Thắt lưng là món quà có hàm ý đặc biệt, chỉ thích hợp tặng cho người thân thiết. Y Lộ hào phóng tặng chiếc thắt lưng này càng khiến người khác khẳng định quan hệ giữa cô ta và Trình Thực.
Hứa Tố Kiệt và Tô Nhất lại rỉ tai nhau: “Nhìn thấy chưa, tặng một chiếc thắt lưng, chuẩn bị trói chặt Trình Thực rồi.”
Lần này mặc kệ mọi người có trêu chọc thế nào, Trình Thực vẫn kiên quyết đóng hộp quà lại. Khách mời đã quen với tính khí của cậu, thấy vẻ mặt cậu điềm nhiên đến lạnh lùng thì thôi không trêu chọc nữa và bắt đầu nhập tiệc.
Trình Thực bị mọi người đến mời rượu liên tục, mặc dù tửu lượng cũng khá nhưng chỉ được một lát, mặt mũi cậu đã đỏ bừng lên. Y Lộ ra mặt uống hộ cậu rất nhiều đến nỗi hai má hồng tươi như hoa đào. Rượu quá tam tuần, mọi người đều ngà ngà say, lại bắt đầu lôi hai người họ ra đùa cợt. Có một nam sinh còn khuyến khích Y Lộ tặng cho chủ tiệc một nụ hôn làm quà, đề nghị này lập tức biến thành một tràng đồng thanh: “Hôn đi, hôn đi, hôn đi.”
Trình Thực dở khóc dở cười, nói: “Mấy người đừng đùa nữa có được không!”
So với cậu Y Lộ lại rất thoải mái. Cô vốn là một cô gái phóng khoáng hoạt bát, lại thêm vài li rượu, dưới sự kích động của mọi người, cô tuyên bố. “Tặng thì tặng chứ sao.” Lời còn chưa dứt, cô lao đến kề sát vào má phải của Trình Thực, hôn một cái thật kêu.
Nụ hôn bất ngờ của Y Lộ thiên Trình Thực sững sờ đứng ngây ra. Sau một hồi đứng im như tượng đá, cậu đập mạnh li rượu trên tay xuống đất rồi bật dậy, thấy hai con ngươi đen láy là hai ngọn lửa hừng hực cháy.
Cậu nhìn chòng chọc vào khuôn mặt tái mét của Y Lộ, giận dữ hét lên: “Cô làm cái gì thế hả?”
Tiếng hoan hô của mọi người bị nghẹn lại trong cổ họng, không ai ngờ Trình Thực lại có phản ứng kịch liệt đến như vậy. Cậu đang phẫn nộ cực độ chỉ vì bị một cô gái hôn vào má.
Y Lộ ngẩn người, trên khuôn mặt là sự chấn động, kinh ngạc, nhưng nhiều hơn cả là tủi thân. “Anh... anh định làm gì? Em... chỉ đùa thôi mà, anh nổi giận đùng đùng như thế làm gì?”
Trình Thực nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn cô ta, không nói một lời. Phòng tiệc bỗng trở nên yên tĩnh vô cùng, mấy chục khách mời đều không nói tiếng nào, ngẩn người nhìn bọn họ.
Một lúc sau, Trình Thực căm phẫn vớ lấy chiếc khăn nhỏ, lau bên má vừa bị Y Lộ hôn, trên chiếc khăn trắng tinh xuất hiện một vệt son môi đỏ tươi. Lửa giận trong mắt cậu lại càng cháy mạnh hơn, cậu tức tối vứt chiếc khăn lên mặt bàn rồi sao ra cửa.
Vương Diệp vội vàng kéo cậu lại. “Trình Thực, cậu đi đâu?”
Trình Thực không thèm ngoảnh đầu lại, hất tay Vương Diệp ra, buông hai chữ cộc lốc: “Rửa mặt.”
Hai chữ này thể hiện rõ sự chán ghét cực độ, khiến Y Lộ vừa lúng túng lại vừa tức giận. Cô ta hét lên: “Trình Thực, anh có ý gì vậy? Anh có vấn đề à?”
Trình Thực mở cửa, đầu vẫn không ngoảnh lại, nói: “Phải, tôi có vấn đề, một vân đề cực kì nghiêm trọng. Sau này tốt nhất là cô đừng tới tìm tôi nữa.”
Nói xong, cậu đi thẳm ra ngoài. Y Lộ òa khóc, vớ lấy chiếc ba lô của mình, chạy ra ngoài. Chạy được hai bước, cô ta quay người lao đến chỗ chiếc tủ ở góc phòng, ném mạnh hộp quà đựng chiếc thắt lưng xuống đất rồi còn giẫm mạnh lên vài cái. Mấy nữ sinh gần đó vội vàng chạy lại khuyên nhủ.
Sau khi hộp quà tuyệt đẹp đó bị giẫm bẹp, Y Lộ khóc nức nở chạy ra ngoài. Vương Diệp vội vàng đuổi theo cô ta.
Một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ lại thành ra nông nỗi này, một người thì tức giận đùng đùng bỏ đi, một người thì khóc lóc chạy mất. Mọi người bàn tán xôn xao một lúc lâu. Có người nói: “Trời ơi, bị con gái hôn một cái mà cứ như trúng một nhát dao. Trình Thực có phải là gay không?”
“Gay cái đầu cậu!” Tiếng nói của Vương Diệp vang lên phía ngoài cửa. “Ít nói linh tinh đi, mọi người cứ tiếp tục dùng bữa, chuyện vừa rồi coi như chưa xảy ra, lát nữa Trình Thực vào phòng được nhắc lại đâu đấy.”
Đợi Vương Diệp quay về chỗ ngồi, Tô Nhất mới khẽ giọng hỏi: “Cái cô Y Lộ đó không sao chứ? Anh để cô ấy đi về một mình sao?”
Vương Diệp nhún vai, nói: “Cô ấy muốn đi tôi không thể nào giữ được, huống hồ cô ấy thực sự cũng không thể ngồi lại nữa. Đổi lại là cô thì cô có ở lại được không?”
“Đổi lại là em thì em cũng đi, nhưng mà trước khi đi, em sẽ làm một việc.”
“Việc gì?”
Tô Nhất nhìn cốc Coca trước mặt, nói: “Em sẽ đợi Trình Thực quay lại, hắt cốc Coca này lên mặt cậu ta rồi mới đi, cho cậu ta mất mặt một phen.”
Chuyện vừa rồi, cô cảm thấy phản ứng của Trình Thực thật sự rất quá đáng. Chuyện mà cái tên này làm giỏi nhất hình như chính là khiến cho các cô gái vừa đau lòng lại vừa mất mặt. Vương Diệp nhìn cô rất lâu, thở dài một tiếng, không nói thêm lời nào nữa.
Trình Thực đi đúng mười lăm phút mới quay lại, má bên phải hơi đỏ, chắc hẳn là bị lau đi chùi lại rất nhiều lần. Cậu đã lấy lại vẻ bình tĩnh thường thấy, ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục uống rượu cùng mọi người.
Chiếc ghế của Y Lộ đã trống không, vậy mà cậu cũng không thèm nhìn lấy một cái, càng không thèm hỏi một tiếng nào, cứ như thể trên đó từ đầu chí cuối không có ai ngồi vậy.
Trải qua sự việc vừa rồi, khách mời đều không được tự nhiên nữa, bữa tiệc sinh nhật kết thúc chóng vánh trong bầu không khí vô cùng nặng nề.
14
Khách mời lần lượt đến chào Trình Thực rồi ra về, cậu cũng không giữ lại, chỉ mỉm cười, gật đầu, cảm ơn bọn họ đã đến tham dự tiệc sinh nhật của mình.
Khi Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt đến chào, cậu giống như nghĩ ra điều gì, nói: “Hai người ở lại giúp mình chuyển quà vào xe được không?”
Một việc dễ như trở bàn tay, đương nhiên là họ không từ chối. Các khách mời đã nhanh chóng về hết, chỉ còn Vương Diệp là ở lại, sắp xếp đống quà muôn hình muôn vẻ trên chiếc tủ cùng bọn Tô Nhất. Đúng lúc này, điện thoại của Trình Thực đổ chuông, cậu rút ra xem, ánh mắt băng trở nên lạnh băng, không hề do dự tắt máy.
Rất nhanh, điện thoại của Vương Diệp đổ chuông. Anh ta nhìn tên người gọi, lại nhìn Trình Thực, trên mặt lộ vẻ khó xử rồi chạy sang một bên nghe điện thoại. Chưa nói được hai câu thì mặt anh ta biến sắc, anh ta quay lại nói: “Trình Thực, cậu đến nghe điện thoại được không? Lộ Lộ tìm cậu.”
Trình Thực giả vờ như không nghe thấy, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Vương Diệp nôn nóng giơ điện thoại ra trước mặt cậu, nói: “Cậu nghe đi, cô ấy đang ở bên bờ sông Cẩm, nói nếu cậu không nghe điện thoại thì cô ấy sẽ nhảy xuống đấy.”
Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt đều kinh hãi. Trình Thực cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt vẫn cực kỳ thản nhiên. “Cô ta muốn nhảy thì cứ nhảy đi.”
“Trình Thực.” Vương Diệp hốt hoảng không biết phải làm sao.
Tô Nhật thực sự không nhịn được nữa liền nói: “Này, Trình Thực, cậu đừng máu lạnh như vậy có được không? Người ta đã muốn nhảy sông rồi mà cậu còn không chút động lòng, đến khi thật sự gây ra án mạng rồi cậu sẽ làm thế nào!”
“Là tự cô ta không muốn sống nữa mới đi nhảy sông, không phải là mình đẩy cô ta xuống, xảy ra án mạng thì liên quan gì đến mình chứ?”
“Không liên quan đến cậu? Cậu nói ra câu đó cũng dễ dàng quá đấy. Vừa rồi chính là cậu làm cho cô ấy khóc tức tưởi chạy đi, nếu như cô ấy nhảy sông thật đó hoàn toàn là trách nhiệm của cậu. Nhanh nhanh nghe điện thoại, dỗ người ta vài câu đi!”
Hứa Tố Kiệt cũng góp lời: “Phải đấy Trình Thức, cậu cứ nghe điện thoại đi đã.”
“Mình có trách nhiệm gì chứ? Mình rất bất mãn việc vừa rồi cô ta... đùa giỡn kiểu đó với mình, hơn nữa mình chỉ thể hiện một sự thật là mình vô cùng bất mãn thôi. Nếu như cô ta vì vậy mà nhảy sông, mình sẽ không có bất kì cảm giác áy náy nào.”
Tô Nhất thật sự hết nói nổi, trong một số vấn đề, Trình Thực luôn ngang ngược và cố chấp như một tảng đá. Sau trận cãi vã ở bệnh viện, cô đoán lần này mình cũng không thể thuyết phục được cậu, liền quay sang nói với Vương Diệp: “Vương Diệp, tốt nhất là anh nhanh chóng ra bờ sông Cẩm tìm người đi, đừng hi vọng vào cậu ta nữa.”
Vương Diệp cũng biết tính khí của Trình Thực, anh ta thở dài một cái rồi đưa điện thoại lên tai, đang định nói gì đó thì phát hiện cuộc gọi đã ngắt kết nối. Rõ ràng là Y Lộ đã nghe thấy những lời lạnh nhạt, vô tình của Trình Thực.
Vương Diệp vội vàng gọi lại thì cô ta đã tắt máy. Vương Diệp vội chạy đi tìm Y Lộ. Tô Nhất nhìn Trình Thực, lắc đầu thở dài. “Cậu là người sao Hỏa à? Có những lúc mình có cảm giác cậu không phải là người trái đất, bởi vì... cậu thật sự rất khó hiểu.”
Về đến kí túc xá, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt vẫn mải bàn luận chuyện xảy ra ở tiệc sinh nhật. Cả hai đều cảm thấy biểu hiện của Trình Thực vượt ngoài sức tưởng tượng. Đúng lúc đó, Chung Quốc gọi điện thoại đến. Tô Nhất lập tức kể lại chuyện xảy ra ở bữa tiệc một cách sống động, cuối cùng hỏi Chung Quốc: “Anh nói cái tên Trình Thực này có kì lạ không? Có người còn đoán cậu ta là gay nữa đấy.”
Chung Quốc cũng rất ngạc nhiên. “Phản ứng của cậu ta thật sự là rất kì lạ nhưng chẳng liên quan gì đến việc có là gay hay không. Dù có là người đồng tính, chắc hẳn cũng không vì bị một cô gái hôn mà nổi trận lôi đình như vậy.”
Tô Nhất liền đưa ra kết luận sau cùng: “Vậy cậu ta chính là người ngoài hành tinh. Người sao Hỏa vô cùng kì quái, cho nên người trái đất chúng ta hoàn toàn không thể hiểu được đâu.”
Tối hôm đó, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt đều không ngủ được, cứ thấp thỏm không biết Vương Diệp có tìm được Y Lộ không, cô ta có nhảy sông thật không. Hai người không hề biết là Y Lộ không hề đi nhảy sông, sau khi nghe thấy những câu nói lạnh lùng, vô tình của Trình Thực, cô ta tức giận đến nỗi nước mắt lập tức bị lửa giận thiêu đốt cạn khô. Cô ta chặn một chiếc taxi, muốn quay lại khách sạn tìm Trình Thực tính sổ, đi được nửa đường nghĩ lại, cô ta bảo lái xe đi thẳng đến nhà cậu.
Quả nhiên khi đến nơi, Y Lộ nhìn thấy Trình Thực đang cầm một hộp quà rất đẹp bước từ trên xe xuống. “Trình Thực, anh không phải là người!”
Y Lộ phẫn nộ lao đến, đẩy mạnh Trình Thực một cái khiến cậu loạng choạng như ngã nhào xuống đất, hộp quà trên tay văng ra xa, sau khi vẽ một đường vòng cung trong không trung thì đập vào tường, rơi “cạch” một tiếng xuống đất.
Trình Thực ngẩn ra một lúc, sau đó chẳng buồn để ý đến Y Lộ, vội vàng chạy đến nhặt hộp quà đó lên. Đó là món quà mà Tô Nhất tặng cậu, không biết vật đựng bên trong có bị làm sao không. Cậu định sẽ đem về nhà từ từ mở ra xem, nhưng bây giờ thì không thể đợi được nữa, vội vàng bóc ra, thấy bên trong là một chiếc móc treo ô tô bằng ngọc xinh xắn. Đáng tiếc là miệng ngọc phỉ thúy mỏng manh đã bị vỡ tan tành.
Ngẩn ngơ nhìn chiếc móc treo bằng ngọc đã vỡ vụn, khuôn mặt Trình Thực đột nhiên trở nên vô cảm. Đèn đường hắt ánh sáng vàng vọt lên mặt cậu, chỉ có thể soi rõ nửa bên mặt với những đường nét góc cạnh và sắc bén. Y Lộ vẫn chưa nhận ra điều đó, vẫn hùng hổ chạy theo, gào thét: “Anh là đồ tồi, đồ khốn nạn...”
“Bốp!” Một cái tát trời giáng ngắt lời cô ta. Ôm lấy bên má bỏng rát , Y Lộ đứng sững như trời trồng. Còn Trình Thực thì đến nhìn cũng không, nắm chặt hộp quà trong tay, chạy lên nhà.
Y Lộ đứng đó mãi mới hoàn hồn rồi bắt đầu òa khóc nức nở. Vừa khóc cô ta vừa lao vào khu nhà, lên thẳng nhà của Trình Thực, dùng cả tay lẫn chân, vừa đập vừa đạp cửa rầm rầm, chửi: “Trình Thực, đồ khốn nạn. Anh ra đây, ra đây cho tôi!”
Nhưng bất luận cô ta gõ đập thế nào, cánh cửa vẫn trơ như đá, trong nhà yên ắng như một căn nhà hoang.
Hàng xóm xung quanh không ít người chạy ra xem hoặc thò đầu ra ngoài cửa nghe ngóng. Y Lộ náo loạn trước cửa nhà Trình Thực đúng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng khi sức lực đã cạn kiệt thì Vương Diệp đến. Trình Thực đã gọi điện cho anh ta, chỉ nói một câu lạnh như băng: “Cậu đừng tìm kiếm vô ích ở bờ sông Cẩm nữa, mụ điên ấy đang làm loạn trước cửa nhà tôi đây này.”
Vương Diệp nói hết lời mới đưa được Y Lộ nước mắt ngắn nước mắt dài đi, trước khi đi, cô ta còn đạp mạnh vào cánh cửa, gào lên: “Trình Thực, có giỏi thì anh cứ trốn ở trong không cả đời đi, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Cách đó một cánh cửa, trong ngôi nhà rộng rãi và tiện nghi, chỉ có một màu tối đen. Trình Thực ngồi lặng lẽ trong bóng đêm, tay nắm chặt miếng ngọc phỉ thúy đã vỡ vụn. Những âm thanh hỗn loạn, ầm ĩ bên ngoài cửa dường như không hề lọt vào tai cậu, chỉ có bóng tối chậm chạp và nặng nề bao trùm xung quanh cậu.
Trong thế giới tối tăm rộng lớn này, Trình Thực nghe thấy tiếng thủy triều đang chầm chậm dâng lên trong tim. Nước dần dần nhấn chìm trái tim cậu rồi tràn lên tận khóe mắt. Dốc toàn bộ sức lực, cậu ngăn không cho dòng nước tràn ra khỏi khóe mi.
Mò mẫm tìm bao thuốc lá dưới bàn trà, cậu châm một điếu, rít một hơi thật sâu. Khói xanh lặng lẽ lượn lờ trong bóng tối, chỉ có một mùi cay nồng cho thấy sự tồn tại của nó. Đốm lửa đỏ rực lúc mờ lúc tỏ trên đầu điếu thuốc giống như một ngôi sao cô độc. Khi điếu thuốc cháy hết, ngôi sao đó liền rơi xuống biển, tắt ngấm. Căn phòng lại trở về với thế giới của bóng tối...
Trong bóng tối, Trình Thực nghe thấy tiếng nước mắt rơi. Nước từ trong trái tim cuối cùng đã ào ạt tràn ra khỏi khóe mắt, lăn trên má, chảy dài thành hai dòng suối bi thương. Đã rất nhiều năm rồi cậu không rơi lệ. Giây phút này, cậu dường như trở lại là cậu thiếu niên ngồi khóc một mình dưới bầu trời sao giữa nơi hoang dã năm nào.
Hôm sau, Y Lộ vẫn xuất hiện trong trường như thường lệ, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều khuôn mặt bầu bĩnh của cô tiểu sư muội này giờ đã dài như một quả bầu, má lúm đồng tiền dễ thương mất tích không còn dấu vết, cô gái rực rỡ như ánh mặt trời chớp mắt đã biến thành mưa bụi mịt mù.
Tô Nhất bất giác thở dài, nói: “Trình Thực thật sự là hại người không ít mà!
Chưa gì đã thấy cô bé Y Lộ này sắp thành Chu Hồng thứ hai rồi.”
Nhưng Y Lộ hiển nhiên không phải là Chu Hồng, cô ta không âm thầm chịu đựng, chỉ biết ngồi một chỗ khóc lóc, ôm mối buồn thương như Chu Hồng. Gia thế của cô ta rất tốt, lại là một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, một khi đã tức giận thì cũng là một con nhím biết xù lông. Rất nhanh, trong buổi chiều ngày hôm đó, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt lại nghe thấy một tin sốt dẻo: Y Lộ đứng trước cửa lớp của Trình Thực, đợi cậu nửa ngày trời, cuối cùng khi nhìn thấy cậu đến lớp, cô ta liền xông đến không nói không rằng vung một cái tát thật mạnh, nói: “Trình Thực, tôi đã nói sẽ không bỏ qua cho anh mà.”
Tin tức này được coi là bản tin tiếp nối bữa tiệc sinh nhật tối hôm trước, tốc độ lan truyền nhanh như gió. Lúc truyền đến tai Tô Nhất, ngoài ngạc nhiên ra cô còn cảm thấy rất tán thưởng. “Cô ta dám tát Trình Thực? Thật quá lợi hại! Cũng tốt, Trình Thực cũng nên bị một nữ sinh lợi hại như vậy dạy cho một bài học.”
Nghĩ ngợi một lát, cô lại thấy có điểm không ổn.
“Nhưng sao Y Lộ có thể đánh được Trình Thực nhỉ? Vị đại hiệp Trình Thực này có thể cùng lúc địch lại mấy người, về lí thì cô ta không đánh nổi cậu ta mới phải.”
Hứa Tố Kiệt nói: “Nói nhiều như vậy, coi như em cũng hỏi đúng vấn đề rồi đấy. Nghe nói lúc đó Trình Thực không nhúc nhích, cô nhận một bạt tai của cô ta, sau đó mặt không chút biểu cảm nói: “Bây giờ có thể coi như xong chuyện rồi chứ?”.”
Tô Nhất tò mò hỏi: “Vậy Y Lộ nói sao?”
“Cô ta ngẩn ra cả nửa ngày, có lẽ mà không ngờ được Trình Thực đột nhiên lại nín nhịn như vậy. Rất lâu sau cô ta mới nặn ra được một câu: “Không được, anh còn phải xin lỗi tôi nữa”.”
“Vậy Trình Thực có xin lỗi không?”
“Có, nhưng là nói với vẻ mặt không chút biểu cảm gì hoàn toàn chỉ như làm cho xong việc thôi.”
“Vậy cũng được lắm rồi. Nghĩ lại trước đây, em bị quả bóng của cậu ta đập cho bươn cả đầu, phải nằm viện, vậy mà cậu ta cũng không chịu nói ra hai chữ đó.”
Hứa Tố Kiệt cười. “Đang nói chuyện bọn họ, sao em lại lôi nợ cũ ra tính thế?”
Tô Nhất cũng cười rồi lắc đầu. “Thôi bỏ đi, không nói nữa, mau đi ăn cơm thôi. Ăn xong em còn phải đến nhà họ Cung dạy thêm cho Minh Minh, hôm qua vì dự tiệc sinh nhật của Trình Thực đã phải xin nghỉ rồi, hôm nay phải dạy bù chứ.”
Tại nhà họ Cung, Tô Nhất được nghe kể chuyện tối qua Y Lộ đến làm loạn trước cửa nhà Trình Thực.
Minh Minh nói một thôi một hồi rồi ra vẻ ông cụ non hỏi Tô Nhất: “Đó có phải là bạn gái của anh Trình Thực không ạ? Dữ dằn quá! Nếu là em thì em sẽ không yêu chị ấy nữa.”
Cô dở khóc dở cười rồi vò tóc cậu bé, nói: “Haizz... Cậu nhóc này lấy đâu ra suy nghĩ đó hả?”
Minh Minh bĩu môi nói: “Em mười ba tuổi rồi, không còn là cậu nhóc nữa nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.