Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 62: Chương 14.4

Tuyết Ảnh Sương Hồn

19/12/2017

10

Tới Canada không bao lâu, Trình Thực đã cảm thấy không có xe quả là bất tiện, khi đã qua được cửa ải ngôn ngữ, cậu quyết định mau chóng thi lấy bằng. Lấy được bằng, cậu lập tức mua xe, sau đó lái xe tới trường Tô Nhất. Hôm đó không phải là cuối tuần, cậu muốn bất ngờ xuất hiện để cho cô một sự ngạc nhiên, nhưng khi tới trước cửa kí túc của cô, cậu lại nhìn thấy cô đi cùng một nam sinh. Tô Nhất cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Trình Thực. “Sao hôm nay cậu lại tới?”

Lời cô nói, Trình Thực không hề nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Trung Hoa bằng ánh mắt kinh ngạc xen lần những cảm xúc phức tạp. Khi Phương Trung Hoa mỉm cười chào hỏi, biểu cảm trên mặt Trình Thực càng phức tạp hơn, cậu chỉ cười chào một cách miễn cưỡng.

Trình Thực bất ngờ tới, Tô Nhất đành xin lỗi Phương Trung Hoa, nói không thể cùng cậu ta đi ăn tối được. Phương Trung Hoa có vẻ khó hiểu và bực bội.

Cũng như mọi khi, cô và Trình Thực cùng tới quán ăn Tứ Xuyên. Cả đường đi, cậu đều im lặng, cho tới khi uống hết hai chai bia, những bức bối trong lòng mới mượn được hơi men để nói ra: “Phương Trung Hoa, trùng hợp đến vậy sao? Không những dáng dấp có vài phần giống nhau mà đến cái tên cũng giống, Chung Quốc - Trung Hoa.”

Tô Nhất bỗng giật mình. “Sao cậu biết cậu ta giống Chung Quốc? Cậu đã gặp Chung Quốc bao giờ đâu.”

Trình Thực phản ứng rất nhanh, đáp: “Trước đây khi đưa cậu tới cửa hàng đồng hồ ở Thành Đô, mình đã nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của hai người.”

Tô Nhất không nói gì nữa, cúi xuống gắp một miếng thịt luộc nhét vội vào miệng, vờ như đang chú tâm ăn nhưng thực tế cảm giác của cô lúc này chẳng khác gì đang nhai rơm, khô khốc và vô vị.

Trình Thực cũng không nói nữa, chỉ âm thầm nhấp từng ngụm bia nhỏ, nuốt vào chỉ cảm thấy vô cùng đắng chát.

Trình Thực không bận tâm tới việc Tô Nhất qua lại với Phương Trung Hoa,

bởi lẽ cậu biết cô chỉ đang tìm bóng dáng của Chung Quốc trên người cậu ta, sẽ chẳng dẫn tới kết quả gì. Điều mà cậu để ý tới là trong trái tim cô, người con trai tên Chung Quốc kia đến giờ vẫn còn tồn tại. Có lẽ cô vẫn cần nhiều thời gian hơn để có thể hoàn toàn quên đi mối tình đầu của đời mình.

Đúng như Trình Thực dự đoán, mối quan hệ giữa Tô Nhất và Phương Trung Hoa kéo dài được nửa năm thì chính thức kết thúc. Tình cảm của cô và cậu ta từ đầu chí cuối không phải là tình yêu. Đúng là cậu ta có vài phần giống Chung Quốc khi hai mươi tuổi nhưng quan điểm trong tình yêu thì hoàn toàn khác nhau. Trong khi Chung Quốc hai mươi tuổi nắm tay con gái vẫn đỏ mặt thì Phương Trung Hoa lại tỏ ra quá sành sỏi trong phương diện này. Cậu ta đã từng nhiều lần đề nghị Tô Nhất tiến xa hơn nhưng cô không chịu. Không có tiếng nói chung, kết quả đương nhiên là đường ai nấy đi.

Thời gian trôi qua thật nhanh, bất giác, năm 2007 đã tới trong tiết trời mùa đông lạnh lẽo của Canada. Học kỳ mới, Tô Nhất phải dọn ra khỏi kí túc xá, tới làm hàng xóm của Lưu Sướng.

Gần trường có một khu nhà hai tầng, cả tầng một đều cho thuê, diện tích khoảng một trăm hai mươi mét vuông, có ba phòng ngủ một phòng khách, một phòng ngủ chính và hai phòng nhỏ mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, bếp chung. Lưu Sướng và bạn trai thuê phòng ngủ chính, phòng nhỏ trước giờ vẫn cho sinh viên độc thân và dân di cư độc thân thuê. Lúc Tô Nhất chuẩn bị tìm nhà, vừa may bên đó có phòng mới trả, cô liền dọn vào ở luôn.

Sau khi làm hàng xóm với Lưu Sướng, những lúc “thanh niên nghiêm túc” đi vắng, Tô Nhất thường sang phòng cô chơi. Hai người thường nghe nhạc, xem phim hoặc nói chuyện phiếm. Một lần, cô tình cờ nghe thấy một bài hát tiếng Quảng Đông trong máy tính của Lưu Sướng.

Nhớ ngày đó ta đắm say tình, nồng ấm vai kề vai.

Ta dệt bao hoa gấm đắm say, đôi trái tim ngất ngây ân tình.

Đôi ta sánh vai trong vườn trăng, cùng hát câu tình yêu.

Ân tình kia như trăng sáng soi, ta hứa yêu thương nhau suốt đời.

Ân tình xưa bỗng như khói mờ, ngày tháng xưa nay còn đâu.

Bao mộng xưa tan như giấc mơ, ôi giấc mơ mang đầy u buồn.

Ôi ta tiếc xưa yêu cuồng si, người nỡ quay mặt đi.

Ân tình xưa nay như giấc mơ, ôi giấc mơ tan trong ngỡ ngàng.

...

Tô Nhất nghe đến thẫn thờ, sau đó hỏi: “Bài hát này... tên là gì vậy?”



“Ngày vui như mộng, một bài hát tiếng Quảng Đông rất nổi tiếng.”

Trở về phòng mình, Tô Nhất lập tức lên mạng tìm bài hát này, nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần. Từng chữ, từng câu của bài hát đều như đang miêu tả chuyện tình của cô và Chung Quốc. Ngày vui như mộng, bốn chữ khiến người ta cảm thấy chán nản khôn cùng. Những ngày tháng vui vẻ giờ đã trở thành quá khứ, quá khứ trở nên trống rỗng, cũng như một giấc mơ.

Sau dịp tốt nghiệp năm 2007, Tống Dĩnh thần thần bí bí tiết lộ với Tô Nhất: “Đợt vừa rồi về nam Sung ăn tết, khi bạn bè cấp ba họp mặt, Chung Quốc hỏi mình về cậu đấy.”

Chỉ một câu này đã khiến tim Tô Nhất nhói đau, đột nhiên thấy đầy một bụng tức. “Anh ta còn hỏi mình làm gì? Bọn mình đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Phải rồi, anh ta có đưa bạn gái về không?”

Tống Dĩnh nói Chung Quốc về một mình, khi cô hỏi về bạn gái mới của cậu, cậu cười trừ, nói: “Đừng nhắc nữa, bỏ rồi.”

Tống Dĩnh cũng là một người thẳng tính, ngay lúc đó đã hỏi thẳng luôn: “Sao lại bỏ nhau? Nếu biết trước bỏ nhau nhanh như vậy, việc gì phải trở mặt với Tô Nhất.”

Chung Quốc cười càng gượng gạo hơn. “Đúng thế, nếu biết trước thì mình đã không chia tay cô ấy. Giờ cho dù muốn nối lại tình xưa cũng khó rồi.”

“Đúng vậy, cậu biết không, ở trường mới, Tô Nhất được rất nhiều người theo đuổi. Một anh chàng si tình theo cậu ấy đến tận Canada, ngoài ra còn có mặt cậu ấm con quan ở Thiên Tân...”

Biết Tống Dĩnh khoe khoang về vận đào hoa của mình với Chung Quốc, Tô Nhất vội vàng hỏi ngay: “Vậy anh ta có phản ứng gì không?”

“Đương nhiên là hối hận muộn màng, mình đoán giờ cậu ta nhất định là tiếc đứt ruột.”

Đây chính là những lời mà Tô Nhất muốn nghe, Chung Quốc hối hận rồi, liệu có muốn nối lại tình xưa với cô? Nếu cậu thực sự có ý đó, cô nên làm thế nào?

Cho cậu một cơ hội nữa? Suy nghĩ này vừa lóe lên, trong đầu cô đã lập tức có một cuộc đấu tranh kịch liệt. Cô hiểu rõ hơn ai hết, lừa bất kỳ ai cũng không lừa được bản thân mình, cô vẫn không quên được Chung Quốc. Mặc dù chuyến đi Bắc Kinh từng khiến cô hận cậu đến thấu xương, nhưng trước đó, họ đã có những ngày tháng tuyệt vời.

11

Sau khi biết Chung Quốc có khả năng sẽ quay lại với mình, ngày nào Tô Nhất cũng đăng nhập QQ. Chú chim cánh cụt nhỏ lại được hưởng ân xá tỏa sáng trên màn hình máy tính.

Suốt một tuần, lên QQ và kiểm tra hòm thư là việc mà Tô Nhất chăm chỉ làm nhất. Ngày qua ngày, vẫn không thấy thứ cô chờ đợi. Cô nghĩ Chung Quốc cảm thấy áy náy, không còn mặt mũi nào gặp cô hoặc là sợ bị cô mắng chửi, bỏ mặc, thiên định cho cậu một chút gợi ý, cố ý đổi chữ ký QQ thành: “Chúa nói phải khoan dung, khoan dung là đức tính tốt đẹp nhất.”

Nhiều ngày trôi qua, vẫn chưa có phản hồi mà cô kì vọng. Chung Quốc online rất ít, nick QQ thỉnh thoảng sáng lên một cái rồi lại lập tức tối mờ. Cậu không để ý đến chữ kí mới của cô hay không hiểu được ý nghĩa bên trong nó. Thế là cô lại đổi chữ ký, khiến nó rõ ràng hơn một chút: “Tình yêu, phải học cách khoan dung.”

Mười giờ tối hôm đó, nick QQ của Chung Quốc sáng lên, nhưng không đến ba phút sau lại offline. Tô Nhất cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, việc đầu tiên lại là đăng nhập QQ. Chung Quốc không online, nhưng phần chữ kí vốn bỏ trống của cậu mới có thêm một câu: “Hôm nay mình có hẹn, xin lỗi không tiếp anh em trên mạng được.”

Tô Nhất suýt chút nữa thì tức chết, uổng cho cô ám chỉ này ám chỉ nọ, vậy mà Chung Quốc không hề để mắt tới. Cô không do dự xóa ngay phần mềm QQ trên máy tính và thề rằng sẽ không bao giờ đăng nhập vào đó nữa.

Sau lần bị đả kích nặng nề này, Tô Nhất chẳng khác nào cá mắc cạn, bộ dạng sống dở chết dở. Lưu Sướng lấy làm lạ, hỏi: “Sao thế?” Nhìn bộ dạng cậu như bị thất tình vậy. “Trình Thực dạo này không thấy tới, cậu và cậu ta cãi nhau à?”

Trình Thực dạo này không thấy tới... Tô Nhất sực nhận ra. “Phải rồi, từ sau Tết chưa thấy cậu ấy tới, không biết có chuyện gì nhỉ.”

Tô Nhất ngẫm nghĩ nhớ lại tuần trước Trình Thực có nhắn tin cho cô nói cuối tuần không tới thăm cô được, khi đó cả tâm trí cô chỉ nghĩ về việc Chung Quốc “hối hận muộn màng”, tiện tay nhắn lại cậu một chữ “ừ”.

Tuần này cậu không tới, cũng không nhắn nhủ gì. Tô Nhất thấy lạ, liền gọi điện thoại cho Trình Thực, cậu nói là tuần trước không cẩn thận bị bỏng chân, mấy ngày nay phải nằm trên giường.

Đối với Trình Thực, Tô Nhất ngày càng thấy áy náy, bởi bao năm nay cậu vẫn đối xử với cô rất tốt, nhưng từ trước giờ, cô đều không báo đáp lại được sự tốt bụng và chân thành ấy. Đến Canada hơn một năm, quan hệ của hai người vẫn không có tiến triển gì nổi bật, vẫn chỉ là một sợi Tô mong manh, sâu đậm hơn tình bạn, nhạt nhòa hơn tình yêu.

Năm ngoái, Tô Nhất quên mất sinh nhật của Trình Thực. Đến khi nhớ ra, cô rối rít xin lỗi và hỏi cậu muốn quà gì, cô nhất định sẽ mua tặng. Trình Thực lập tức đưa cô tới phố Đường Nhân mua một cái móc treo ô tô. Trước sự ngạc nhiên của Tô Nhất, Trình Thực kể lại chuyện chiếc móc treo bị Y Lộ đập vỡ lần trước, hóa ra cậu luôn thích món quà đó, đến bây giờ vẫn cẩn thận cất giữ.

Hơn một tháng sau, tới sinh nhật Tô Nhất, Trình Thực cũng tặng một cái bánh kem. Lưu Sướng ăn liền ba miệng bánh mà vẫn còn thòm thèm, hỏi: “Trình Thực, cậu mua bánh kem ở đâu vậy? Ngon quá, mình kêu bạn trai đi mua một cái về ăn cho đã.”

Trình Thực hồi lâu không nói, mặt đỏ bừng. Tô Nhất vẫn đang lấy làm khó hiểu thì Lưu Sướng đã nhận ra, nói: “Trình Thực, chiếc bánh kem này không phải mua mà là cậu tự làm phải không?”



Cậu cúi đầu không đáp, mặt càng đỏ hơn.

Tô Nhất thẫn thờ hồi lâu, lúc này mới nghĩ ra chiếc bánh cậu tặng lần trước cũng là tự tay làm. Một món quà tưởng bình thường nhưng lại chứa đựng rất nhiều tình cảm.

Chính vì cảm giác áy náy này mà khi biết tin Trình Thực bị thương, Tô Nhất đã xách túi lớn túi nhỏ chạy tới thăm trong thời gian ngắn nhất. Trình Thực khập khễnh ra mở cửa, Tô Nhất thấy hai mu bàn chân của cậu đều bị bỏng, quấn băng dày cộp. Cô hốt hoảng hỏi thăm, Trình Thực kể tuần trước cùng mấy người bạn tụ tập ở nhà ăn lẩu, không may đánh đổ nước lẩu vừa sôi vào chân.

Trình Thực phải nằm trên giường dưỡng thương, căn hộ nhỏ không có người dọn dẹp, bừa bãi khắp nơi. Tô Nhất dọn nhà và giặt quần áo giúp cậu, sau đó chuẩn bị bữa trưa. Trình Thực than thở mấy hôm rồi đều phải ăn đồ ăn sẵn mua ở siêu thị dưới nhà, chán đến phát ói lên rồi. Tô Nhất liền cười, nói: “Đáng thương quá, mình sẽ làm một bữa thật ngon cho cậu.” Sau một hồi nấu nướng, cô bưng ra một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa khoai tây thái sợi xào chua cay và một bát canh trứng cà chua.

Từ sau khi chuyển ra ngoài ở, Tô Nhất phải tự túc khoản cơm nước. Nhưng cô cũng chỉ biết nấu mấy món đơn giản, thế nên mỗi lần gọi điện về nhà lại than thở với mẹ là muốn ăn những món mẹ nấu. Bà Tô thương con, liền mở một lớp dạy nấu ăn từ xa thông qua MSN để bổ túc kiến thức cho Tô Nhất. Dần dần, tay nghề bếp núc của cô cũng tiến bộ hơn.

Hôm nay, cô đã trổ hết mười phần tài nghệ trước mặt Trình Thực. Những món ăn rất đẹp mắt, cũng rất ngon, Trình Thực ăn liền ba bát cơm, khiến Tô Nhất vô cùng đắc chí.

12

Khi vết bỏng đã tạm ổn, Trình Thực hễ có thời gian rảnh là lại đến tìm Tô Nhất. Lưu Sướng trêu: “Gần đây cậu chịu khó đến chỗ bọn mình thật đấy! Nền nhà sắp bị cậu giẫm lún rồi.” Sau đó, Lưu Sướng lại quay sang trêu Tô Nhất: “Bây giờ còn khăng khăng nói cậu ta không phải là bạn trai của cậu nữa không?”

Trước mặt Trình Thực, Tô Nhất không tiện giải thích, chỉ có thể im lặng và cười. Lưu Sướng được thể lấn tới: “Vậy có phải cậu sẽ nhanh chóng chuyển đến ở cùng cậu ấy không? Mình đã bắt đầu thấy nhớ mấy món Tứ Xuyên của cậu rồi!”

Cả Trình Thực và Tô Nhất đều đỏ mặt, cô vô cùng khó xử liền đánh trống lảng: “Lưu Sướng, không phải cậu nói mới mua quần áo sao? Đi, vào phòng cậu xem thử nào.” Vừa nói cô vừa đẩy Lưu Sướng đi vào phòng.

Lưu Sương hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao vậy? Mới hỏi một câu thôi mà cậu đã hoảng hốt thế làm gì?”

Tô Nhất nói chắc như đinh đóng cột: “Mình sẽ không chuyển đến chỗ Trình Thực đâu.”

“Tại sao chứ?”

“Mình không thích.”

Lưu Sướng liền hét lên: “Tô Nhất, không phải cậu bị lãnh cảm đấy chứ?”

Tô Nhất vừa bực mình vừa buồn cười, chẳng thèm giải thích dài dòng. “Cứ coi như mình bị lãnh cảm đi.”

Bây giờ, Tô Nhất quả thật có tâm lí bài xích đối với tình dục. Cô không thể ngăn nổi suy nghĩ nếu ban đầu không cùng Chung Quốc ăn trái cấm thì có lẽ bây giờ, hai người vẫn tay trong tay hạnh phúc. Khi tâm sự điều này với Hứa Tố Kiệt, cô bị Hứa Tố Kiệt mắng cho một trận: “Chuyện đã đến nước này mà em còn giả thiết những điều không thể xảy ra làm gì? Nếu như sức mạnh ý chí của Chung Quốc mỏng manh yếu đuối đến vậy thì chẳng phải phát hiện sớm vẫn hơn muộn sao? Đã chia tay rồi thì đừng nghĩ nhiều như vậy, người em yêu đã đi rồi, em nên thực tế một chút, nắm chặt lấy người yêu em ấy. Không phải tất cả phụ nữ đều hạnh phúc như Elizabeth, hãy chọn thứ tốt nhất trong số những thứ mà mình có thể chọn, Trình Thực chính là lựa chọn tốt nhất của em.”

Lời của Hứa Tố Kiệt thực tế đến mức không thể thực tế hơn. Tô Nhất chỉ còn cách im lặng lắng nghe giáo huấn, sau đó vội vàng đổi chủ đề: “Chị bây giờ thế nào rồi? Còn uống thuốc bắc không?”

“Còn. Chị phải nhanh chóng chữa bệnh để còn sinh con đúng dịp Olympic Bắc Kinh chứ!”

Trong khi người dân trong nước hào hứng chuẩn bị cho Olympic Bắc Kinh, ngay đến cả chuyện sinh con cũng mang ra tính toán mong sẽ sinh được một “em bé Olympic” thì Tô Nhất lại có vẻ rất thờ ơ. Cô vốn chẳng thích thể thao, ngày trước háo hức chờ mong Olympic chẳng qua cũng vì Chung Quốc mà thôi. Nhưng Olympic 2008 càng gần kề thì Tô Nhất càng không thể ngó lơ nó, vì đài báo, ti vi, báo mạng, chỗ nào cũng có thông tin về Olympic.

Trong trường Tô Nhất có một nam sinh người Canada vô cùng hứng thú với văn hóa Trung Quốc, học tiếng Trung đã được nửa năm. Biết tin Olympic Bắc Kinh chiêu mộ tình nguyện viên người nước ngoài, cậu ta đã ngay lập tức đăng kí, kết quả còn chưa biết thế nào, cậu ta đã mời Tô Nhất làm gia sư dạy tiếng Trung cho mình.

Nhờ ánh hào quang của Olympic Bắc Kinh, Tô Nhất đã có công việc làm thêm đầu tiên sau khi tới Canada. Chẳng mấy chốc lại đến một mùa hè nữa ở Canada. Cả mùa hè, Tô Nhất cùng Trình Thực đi du ngoạn không ít nơi. Có xe ô tô giống như có thêm đôi cánh, hai người muốn đi đâu cũng tiện. Một mùa hè trôi qua, hai người đều bị đen đi rất nhiều, chỉ vì ánh mặt trời Toronto quá nhiệt tình, hơn năm giờ sáng đã chiếu rọi ánh sáng khắp nơi, đến chín giờ tối vẫn còn lưu luyến chưa chịu tắt.

Danh lam thắng cảnh khiến cho Tô Nhất có ấn tượng sâu sắc nhất phải kể đến thác Niagara được mệnh danh là một trong bảy kì quan thiên nhiên của thế giới.

Thác Niagara rất cao cũng rất rộng, dòng nước mãnh liệt cuồn cuộn gào thét chảy từ độ cao mười mấy mét xuống, bọt sóng bụi nước bắn lên tung tóe còn cao hơn cả thác nước, trong thời tiết nắng đẹp tạo ra một chiếc cầu vồng bảy sắc rực rỡ.

Nhìn thấy thế nước dâng cao đó, nghe thấy tiếng nước đổ như sấm rền đó, Tô Nhất vô thức liên tưởng đến Đô Giang Yển. Để có thể hoàn toàn quên đi một người, cần bao nhiêu thời gian, ai có thể cho cô đáp án đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook