Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 61: Chương 14.3

Tuyết Ảnh Sương Hồn

19/12/2017

7

Sau khi trở về Nam Sung, Tô Nhất tìm lại toàn bộ những gì Chung Quốc đã tặng cho cô, đem ra xử lí hết.

Chiếc áo phông in hình năm nhân vật phim Vườn sao băng, bộ đồ bơi hình hoa hướng dương bị cô cắt thành một đống vải vụn; tấm thiệp sinh nhật viết “Em là đầu tiên cũng là duy nhất” và căn nhà mô hình bị đập nát.

Thứ cuối cùng bị đập là chiếc đồng hồ tình nhân. Nhìn bức ảnh nền hai người đang mỉm cười ôm nhau, còn cả bốn chữ “từng giây chung lòng” đó, Tô Nhất cảm thấy thật nực cười. Cô hận cậu, sự hận thù mãnh liệt này xuất phát từ tình yêu, vì đã từng yêu sâu đậm nên mới hận đến thấu tim gan.

Chuyện xảy ra giữa Chung Quốc và Tô Nhất khiến vợ chồng ông Tô hết sức tức giận. Bà Tô vừa về nhà đã mách tội Chung Quốc với bà Chung. Bà Chung ngay lập tức gọi điện hỏi con trai, Chung Quốc không nói đến câu thứ hai đã thừa nhận. Bà trách mắng cậu một hồi, cuối cùng chỉ nhận lại được một câu: “Đây là việc riêng của con.” Bà chỉ còn cách áy náy xin lỗi mẹ Tô Nhất.

Bà Tô giận tái mặt, cũng biết chuyện này không thể trách bố mẹ của Chung Quốc nhưng từ đó, quan hệ giữa hai nhà cũng nhạt dần.

Những khi buồn bã nhất, Tô Nhất sẽ gọi điện than thở kể khổ với Hứa Tố Kiệt. Đối với lời tỏ tình của Trình Thực, Hứa Tố Kiệt không có vẻ gì là ngạc nhiên, cô nói thực ra đã nhìn ra tình cảm của cậu từ lâu rồi, cũng đoán được bức thư tình nặc danh là do Trình Thực gửi.

“Không ngờ cậu ta lại có thể theo em theo đến tận Bắc Kinh. Đúng là một anh chàng si tình!” Hứa Tố Kiệt không ngần ngại bày tỏ sự tán thưởng đối với Trình Thực.

“Chị còn nói nữa, cậu ta chạy đến Bắc Kinh làm gì chứ! Cuối cùng khiến em phạm một sai lầm lớn.”

Tô Nhất úp úp mở mở nói ra sai lầm lớn khiến Hứa Tô Kiệt cũng bất ngờ.

“Em đúng là... yêu Chung Quốc lâu như vậy cũng không dễ dàng vượt quá giới hạn, vậy mà ở Bắc Kinh có vài ngày đã cùng Trình Thực tiến triển nhanh như vậy.”

“Chị Hứa, chị đừng nói nữa, em sắp hối hận đến chết rồi đây. Em không nên dính vào Trình Thực, kết quả bây giờ muốn thoát cũng không được nữa rồi. Cậu ta còn đòi em phải chịu trách nhiệm nữa chứ.”

Những than vãn của Tô Nhất chỉ đổi lại được lời bông đùa của Hứa Tố Kiệt.

“Ai bảo em dụ dỗ “phụ nam” nhà lành, giờ phải chịu trách nhiệm cũng đúng thôi.”

“Chị đừng đùa nữa, em đang rối như mớ bòng bong đây. Cậu ta đưa em về nhà rồi ở lì nhà em luôn, bố mẹ em coi cậu ta chẳng khác gì con rể tương lai.”

“Chuyện này bình thường mà. Trình Thực đối với em hết lòng hết dạ, bố mẹ em không có lí do gì mà không thích cậu ta. Sao em lại không thích cậu ta chứ?”

“Thứ nhất, cậu ta không phải mẫu người em thích, thứ hai, lúc này em cũng chẳng còn tâm tư mà nghĩ đến chuyện yêu đương. Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, em cũng cần có thời gian quá độ chứ.”

“Em vẫn thích mẫu người như Chung Quốc chứ gì?”

Lời của Hứa Tố Kiệt khiến Tô Nhất giật mình, cô vội lảng sang chủ đề khác. Lát sau, bà Tô vào phòng nói chuyện với Tô Nhất: “Con mà còn chút đầu óc thì đừng nghĩ đến cái thằng Chung Quốc vô lương tâm đó nữa. Trình Thực có điểm nào không bằng nó?”

Cô chán nản nói: “Mẹ, mẹ tưởng đây là mua đồ ở siêu thị ư mà không có Coca thì uống tạm Pepsi?”

“Pepsi thì làm sao? Thấy mùi vị cũng như nhau thôi. Con đừng cố chấp như vậy, cũng đâu còn là trẻ con nữa. Trình Thực tốt với con, điều kiện gia đình tốt, một người hoàn hảo như vậy, có thắp đèn tìm giữa ban ngày cũng khó thấy.”

Cô lẩm bẩm: “Mẹ, không phải chỉ vì nhà Trình Thực có tiền sao?”



“Có tiền thì làm sao? Có tiền là phạm pháp sao?” Bà Tô hỏi một tràng khiến con gái cứng họng, sau đó dừng một lúc, bà lại chuyển giọng chân thành khuyên nhủ: “Nhà Trình Thực có tiền chỉ là một phần, quan trọng là mẹ thấy cậu ấy tốt tính. Lẽ nào mẹ của con chỉ nhắm vào nhà giàu thôi sao? Cốt lõi vẫn là hi vọng con có thể tìm được một người tốt với mình, chung sống trọn đời, để những người làm cha mẹ này không cần lo lắng cho con nữa. Trước đây, con và Chung Quốc vui vẻ hạnh phúc, mẹ và bố con cũng rất hài lòng mà! Điều kiện nhà Chung Quốc đương nhiên không thể tốt bằng nhà Trình Thực nhưng mẹ có chê bai một tiếng nào không? Bây giờ Chung Quốc muốn chia tay, mẹ mới nhắc nhở con đừng bỏ lỡ Trình Thực, con lại đi nói mẹ như vậy.”

Tô Nhất tất nhiên hiểu cha mẹ nào cũng nghĩ cho con, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận. “Mẹ, con và Trình Thực không thể nào đâu. Cậu ta sắp ra nước ngoài du học, kiểu yêu xa này con cũng sợ rồi. Chung Quốc lớn lên cùng con, tình cảm mười mấy năm nói cắt là cắt, nói chi Trình Thực. Con thậm chí còn không hiểu cậu ta lắm, nói không chừng đi Canada chưa đến hai tháng, cậu ta đã thông báo với con là có bạn gái người nước ngoài rồi cũng nên. Con không muốn vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ.”

Nghe Tô Nhất nói thế bà Tô cũng có chút băn khoăn.

“Điều này... đúng thật cũng là một vấn đề.”

Nhưng Trình Thực lại khiến băn khoăn của bà Tô căn bản không thành vấn đề nữa. Cậu nói: “Tô Nhất có thể cùng cháu đi Canada du học.”

Tô Nhất sửng sốt, trong khi vợ chồng ông Tô lại tán thành nhiệt liệt. Tô Nhất giội cho bố mẹ một gáo nước lạnh: “Bố mẹ, du học nước ngoài tốn nhiều tiền lắm.”

“Cái này không cần con bận tâm, điều kiện nhà mình trông lên thì chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống vẫn còn hơn khối nhà. Mẹ và bố con dành dụm cả đời cũng được ít tiền, chỉ có mình con, không tiêu cho con thì tiêu cho ai?”

Bà Tô nói xong, ông Tô lại nhìn con gái, ý vị sâu xa, nói: “Tô Nhất, đổi sang một môi trường khác sẽ rất có lợi cho con đấy.”

Lời nói này khiến Tô Nhất chợt dao động. Có lẽ ở môi trường hoàn toàn xa lạ, cô sẽ hoàn toàn quên được Chung Quốc. Thế là chuyện du học được quyết định chóng vánh, dự kiến mùa xuân sang năm sẽ khởi hành.

Công tác chuẩn bị cho Tô Nhất xuất ngoại rất thuận lợi. Trình Thực đã dời ngày nhập trường của mình từ tháng Tám sang đầu xuân để có thể đi cùng cô.

Đến tháng Mười một, visa du học của cô đã làm xong. Tối ngày Mười một cùng tháng, linh vật thế vận hội Bắc kinh 2008 chính thức được công bố. Đầu tháng Một khai giảng, tháng Mười hai phải chuẩn bị khởi hành. Năm nay, Tô Nhất sẽ phải ăn tối ở nơi đất khách quê người.

Trên chuyến bay từ Thượng Hải đến Toronto, Tô Nhất không kìm được nước mắt. Máy bay càng bay càng cao, ngoài cửa sổ, sông núi quê hương dần dần thu nhỏ, cho tới khi bị biển mây trên cao che lấp. Tô Nhất thầm nhủ: Tạm biệt Trung Quốc!

Tạm biệt Chung Quốc...

8

Canada, một đất nước mới lạ và tươi đẹp, bốn mùa rõ rệt, phong cảnh như tranh. Trung tâm thành phố Toronto là nét sáng nhất của bức tranh này, núi non sông hồ đẹp không tả xiết, đâu đâu cũng thấy chim cất tiếng hót, hoa tỏa hương thơm. Ở đây, Tô Nhất gặp rất nhiều đồng hương, cũng không thiếu những hàng hóa có nguồn gốc từ Trung Quốc.

Điều kiện của kí túc xá trong trường rất tốt, mỗi người một phòng đầy đủ tiện nghi, ngoài những đồ đạc cơ bản như bàn ghế giường tủ còn có tủ lạnh, ti vi và điện thoại. Tô Nhất rất hài lòng, cảm thấy đúng là tiền nào của nấy, tiếc là trường qui định chỉ được ở có một năm.

Một sinh viên nhập học năm trước tên Lưu Sóng nhiệt tình giới thiệu cho cô trường học và điều kiện sinh hoạt trong kí túc.

Sau khi ổn định chỗ ở, Tô Nhất ra ngoài đi dạo một vòng quanh trường. Ngôi trường này rất giống một công viên, cảnh sắc tuyệt đẹp khỏi phải bàn, những con sóc chạy nhảy trên cây, những con bồ câu đi lại trên bãi cỏ, cùng những sinh viên trẻ tới lui tấp nập tạo thành một cảnh tượng rất thú vị.

Đến môi trường mới, Tô Nhất có rất nhiều cảm nhận mới mẻ và kì lạ. Cứ gặp Hứa Tố Kiệt hay Tống Dĩnh trên mạng là cô lại kể chuyện Toronto. Tống Dĩnh nửa đùa nửa thật hỏi: “Cậu ở bên đó cứ như cá gặp nước, thế người ở nhà, chuyện ở nhà còn nhớ tới không?”

Bàn tay cô đặt trên bàn phím bất động giây lát rồi lại thoăn thoắt gõ: “Đã có niềm vui mới, chuyện cũ không nhớ đến.”

Hứa Tố Kiệt thì quan tâm đến phương diện khác hơn. “Em và Trình Thực thế nào rồi?”



Cô thành thật trả lời: “Bọn em không học cùng trường, một tuần mới gặp mặt một lần. Nhưng mỗi lần cậu ấy tới em đều thấy rất vui, ở đây, cậu ấy chính là người thân duy nhất của em.”

Vượt qua trùng dương đến đất nước khác, các du học sinh đều như nhau phải đối mặt với hai cửa ải khó khăn nhất, cửa ải ngôn ngữ và cửa ải ẩm thực. Nói mấy chục năm tiếng Trung Quốc và ăn mấy chục năm món Trung Quốc, đã là “thói quen khó sửa”, nhưng lại không thể không sửa. Bởi chỉ có thể là con người đi thích nghi với môi trường, chứ không thể nào là môi trường thích ứng với con người.

Đối với Tô Nhất, cửa ải ngôn ngữ vẫn không khó qua bằng cửa ải ẩm thực, mặc dù cô không phải là người kén ăn nhưng chỉ vài ngày ăn bánh sandwich, khoai tây chiên, gà rán ở căn tin trường, cô đã thấy ngán đến tận cổ.

Trình Thực có kinh nghiệm đi học xa nhà, đoán trước được khó khăn của Tô Nhất nên lần đầu tới trường thăm cô, cậu chẳng nói chẳng rằng đã đưa cô đến phố Đường Nhân, tìm tới một nhà hàng Tứ Xuyên.

Phố Spadina là một khu phố tàu phồn hoa náo nhiệt ở Toronto, thường được gọi bằng cái tên phố Đường Nhân. Trên phố cái gì cũng có, riêng nhà hàng quán ăn đã chiếm ít nhất một nửa diện tích, hội tụ đầy đủ các trường phái ẩm thực Trung Hoa, tuy không được chuẩn vị như trong nước nhưng ít nhiều vẫn có vài phần hương vị của quê hương.

Tô Nhất miệng ăn tay gắp không ngừng. Trình Thực nhắc nhở: “Ăn từ từ thôi, cẩn thận hóc xương cá đấy.”

Lời nhắc nhở của Trình Thực khiến tim cô chợt nhói đau. Chung Quốc chính là người đã dạy cô ăn cá. Họ đã từng đi khắp các ngõ phố lớn nhỏ ở Nam Sung, nếm đủ các món ăn từ cá, cậu còn cùng cô đến bệnh viện gắp cái xương cá mắc trong cổ họng, từ đó đều lọc xương ra khỏi thịt cá rồi mới đưa cho cô ăn. Tô Nhất bỏ dở đĩa cá, từ đó về sau không động vào một miếng cá nào nữa.

Sau vài tháng tới Canada, Tô Nhất đã vượt qua cửa ải ngôn ngữ, thành tích học tập bắt đầu khởi sắc. Những tháng ngày lo lắng bận rộn học hành coi như cũng được nới lỏng, cảm giác mới mẻ của lần đầu ra nước ngoài cũng dần qua đi, khiến sự cô đơn dễ dàng vây bủa.

9

Lưu Sướng là người bạn thân thiết duy nhất của cô trong trường. Cô ấy là người Quảng Châu, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, da ngăm ngăm đen. Cô ấy ít hơn Tô Nhất hai tuổi nhưng nhìn lại có vẻ chững chạc hơn. Sau gần một năm học ở Toronto, cô ấy đã dọn ra khỏi kí túc xá, cùng bạn trai thuê nhà sống chung. Bạn trai cô ấy là một du học sinh đến từ Quảng Đông, Tô Nhất đã từng gặp vài lần. Cậu ta rất cao, hình thức bình bình, nhưng trong mắt Lưu Sướng lại là một “thanh niên nghiêm túc.” Hôm Lưu Sướng dọn ra khỏi kí túc, Tô Nhất cũng tới giúp đỡ. Bạn trai Lưu Sướng gọi thêm hai nam sinh đến, chẳng mấy chốc đã dọn nhà xong.

Sau hôm đó, Lưu Sướng hớn hở đến tìm Tô Nhất, hỏi cô có ấn tượng thế nào với anh chàng Âu Dương cao kều, một trong hai nam sinh mà “thanh niên nghiêm túc” gọi tới hôm trước. Tô Nhất có thể đoán ra dụng ý của Lưu Sướng khi hỏi như vậy, liền nói thẳng: “Mình chẳng có ấn tượng gì với cậu ta cả, vì mình vốn đâu có chú ý đến cậu ta.”

Lưu Sướng thất vọng nói: “Xem ra Âu Dương không có cơ hội rồi, vậy mà cậu còn kiên quyết nói Trình Thực không phải bạn trai cậu.”

Mỗi cuối tuần, Trình Thực đều tới thăm Tô Nhất, bất kể mưa gió, đến nỗi Lưu Sướng có ấn tượng rất sâu sắc với cậu “Bạn trai cậu đối xử với cậu thật tốt, chỉ tiếc là hơi thấp một chút, tính cũng hơi trầm. Đến đây nhiều lần như vậy mà cộng lại mình chưa nghe cậu ta nói nổi mười câu. Tô Nhất, tính tình cậu cởi mở như vậy, ở bên cạnh cậu ta không cảm thấy nhàm chán sao?”

Tô Nhất giải thích với Lưu Sướng, Trình Thực không phải bạn trai cô, chỉ là một người bạn thân, sau đó nói tính cách của Trình Thực mặc dù trầm ngâm ít nói nhưng cũng có ưu điểm và sở trường riêng. Lưu Sướng vẫn cảm thấy người như Trình Thực chắc chắn sẽ khó kết bạn mới, cuộc sống nhất định rất buồn tẻ.

Nhưng mỗi khi Tô Nhất hỏi Trình Thực cảm thấy cuộc sống du học thế nào, cậu đều nói rất tốt, không cảm thấy cô đơn, vô vị một chút nào, vì bản thân cậu vốn đã quen với sự đơn độc...

Mấy tháng đầu, vì mới đến chưa quen đường xá, Tô Nhất rất hiếm khi đi chơi, ngoài lên lớp thì hầu như chỉ ở trong kí túc làm bạn cùng chiếc máy tính. Cô thường xem các bộ phim thần tượng của Đài Loan, Hàn Quốc hoặc Nhật Bản. Không biết có phải là đã qua tuổi xem phim thần tượng rồi hay không mà càng xem cô càng thấy mất hứng, cảm thấy những tình tiết trong phim thật là ấu trĩ và vô nghĩa. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến tháng Năm, mùa hè, mùa đẹp nhất của Toronto.

Mùa hè Toronto, bầu trời vô cùng trong xanh, mây vô cùng trắng, cây cối xanh tươi và hoa thì nở đẹp chưa từng thấy... Mùa hè vừa đến, sinh viên trong trường cũng bắt đầu đứng ngồi không yên. Tô Nhất cũng theo hội Lưu Sướng tới hồ Huron cắm trại.

Cảnh trước mắt rất đẹp nhưng thứ thu hút Tô Nhất hơn lại là một người. Trong những người bạn đồng hành có một nam sinh người Thiên Tân tên Phương Trung Hoa, vóc dáng cao to, khuôn mặt đầy nam tính, tiếng cười rất vang. Cô không kìm được liên tục nhìn cậu ta.

Lưu Sướng phát hiện ra, hỏi: “Cậu có cảm tình với Phương Trung Hoa à? Nhưng cậu ta nhỏ tuổi hơn cậu, năm nay mới hai mươi, tính cách cũng hơi trẻ con, tốt nhất cậu đừng chơi kiểu tình chị em.”

Tô Nhất vội vàng phủ nhận, nhưng sau khi từ hồ Huron về, cô và Phương Trung Hoa bắt đầu qua lại với nhau. Lưu Sướng hảo tâm nhắc nhở: “Tô Nhất, Phương Trung Hoa không hợp với cậu đâu. Mặc dù cậu ta có lai lịch “khủng” nhất trong số du học sinh ở đây nhưng kiểu công tử bột này vốn dĩ không thể tin cậy. Bạn gái cậu ta nhiều không đếm xuể, cậu không đùa với cậu ta được đâu.”

Tô Nhất vẫn cứng miệng phủ nhận: “Lưu Sướng, cậu hiểu lầm rồi, mình và Phương Trung Hoa chỉ là bạn bè bình thường”, nhưng cô lại nhiều lần cùng cậu đi chơi, một tuần đã hẹn hò không được ba lần. Phương Trung Hoa có phần đắc ý, cười nói với cô: “Bọn họ đều nói con gái Tứ Xuyên đanh đá, rất khó tiếp cận, thực ra cũng đâu có khó vậy.”

Nghe xong, Tô Nhất chỉ cười, trong nụ cười có nét cay đắng mà Phương Trung Hoa không nhìn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook