Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 59: Ngày Vui Như Mộng

Tuyết Ảnh Sương Hồn

19/12/2017

Ngày vui như mộng, bốn chữ khiến người ta cảm thấy chán nản khôn cùng. Những ngày tháng vui vẻ giờ đã trở thành quá khứ, quá khứ trở nên trống rỗng, cũng như một giấc mơ.

1

Lễ tốt nghiệp ngày càng đến gần.

Vốn rất mong ngóng đến ngày này nhưng giờ đây, Tô Nhất thực sự không muốn tốt nghiệp, nếu có thể, cô hi vọng mãi mãi không phải tốt nghiệp, bởi vì ra trường rồi, cô không biết sẽ đi đâu.

Cô đã hẹn ra trường sẽ đến Bắc Kinh sống cùng Chung Quốc, nhưng giờ đây kế hoạch không nhanh bằng sự thay đổi, cậu đã bỏ lại cô, tay trong tay với một người con gái khác. Cô cảm thấy mình giống như một vị khách đen đủi bị tên tài xế vô lương tâm đuổi xuống giữa đường, còn bị bỏ ở một nơi đồng không mông quạnh, xung quanh mờ mịt, không thể biết mình nên đi theo con đường nào.

Tuy nhiên ông bà Tô thì lại hết sức xem trọng lễ tốt nghiệp của cô. Hôm đó, họ xin nghỉ việc để bắt chuyến xe sớm nhất đến trường con gái, còn không báo trước để tạo cho cô một sự bất ngờ, kết quả bị cô dọa cho hết hồn.

“Tô Nhất, con làm sao thế này? Sao sắc mặt khó coi vậy, ốm à?”

Nhìn thấy bố mẹ đột ngột xuất hiện, Tô Nhất ngây ra, mãi mới nói được một câu: “Bố, mẹ... sao cả hai lại tới đây?”

“Hôm nay là lễ tốt nghiệp của con, mẹ và bố tới để tham dự. Nhìn dáng vẻ ốm yếu của con xem, sao lại ra nông nỗi này thế, có phải bệnh sỏi thận tái phát không?”

“Vâng.” Tô Nhất mệt mỏi đáp.

Bà Tô cứ tưởng thật, lại trách móc cô không biết tự chăm sóc mình, còn nói đã bệnh thì tạm thời đừng đi Bắc Kinh, về nhà nghỉ ngơi một thời gian rồi tính, Chung Quốc nhất định cũng sẽ không phản đối.

Tô Nhất khó chịu vô cùng, ngắt lời mẹ: “Mẹ đừng nói đến chuyện con và Chung Quốc nữa, con và anh ta chia tay rồi, con không muốn nghe thấy tên anh ta nữa.”

Ông bà Tô choáng váng, nhìn nhau hồi lâu mà không nói được một câu. Hứa Tố Kiệt đi mua đồ ăn sáng vừa về, sau phút ngạc nhiên liền niềm nở chào hỏi, mời ông bà Tô uống nước. Tô Nhất mặt mũi lạnh tanh nằm bò ra bàn học, bất luận bà Tô hỏi gì cũng không nói.

Bà Tô đành phải kéo Hứa Tố Kiệt sang một bên hỏi rõ ngọn ngành. Khi biết Chung Quốc đã có bạn gái khác, bà rất đỗi kinh ngạc. “Cái gì, Chung Quốc sao có thể làm thế chứ? Bác còn nghĩ nó là một người tốt, đúng là nhìn lầm rồi!”

Ông Tô cũng ngạc nhiên không kém. “Chung Quốc không giống loại người như vậy, có phải là hai đứa hiểu lầm gì không?”

Hứa Tố Kiệt khẽ nói: “Cháu cũng sợ bọn họ có hiểu lầm gì đó nên đã bảo Tô Nhất tìm Chung Quốc nói chuyện thẳng thắn. Nhưng kết quả là Chung Quốc thừa nhận đã có bạn gái khác, lại còn sống chung với cô ta rồi, cậu ta bảo Tô Nhất đừng đi Bắc Kinh tìm cậu ta nữa.”

Bà Tô nghe xong nổi giận đùng đùng, chửi rủa Chung Quốc một hồi, nào là nghỉ Tết vẫn còn cùng Tô Nhất ngọt ngào bên nhau, còn dụ cô cùng ăn vụng trái cấm, cũng may có sự tinh tường của bà, nếu không Tô Nhất đã bị cậu lợi dụng; nào là cậu thay lòng đổi dạ, tám chín phần mười là vì cô gái kia chịu cho cậu “ăn trái cấm”, kiểu quan hệ dựa trên ham muốn thể xác ấy chắc chắn chẳng kéo dài được bao lâu.

Tô Nhất chỉ nhẫn nhịn ngồi nghe, đến đoạn “ăn trái cấm” thì không nhịn nổi nữa, òa bên khóc. Cô hối hận vì khi đó đã không nghe lời mẹ, gìn giữ bản thân.

Cô thấy trong chuyện này mình đúng là có một phần lỗi. Bà Tô không biết trong lòng con gái có nhiều uẩn khúc như vậy, tưởng cô chỉ vì sự thay lòng của Chung Quốc mà đau khổ. Chỉ có Hứa Tố Kiệt đứng một bên thở dài mới hiểu những đau khổ mà Tô Nhất phải kìm nén lớn thế nào.

Lễ tốt nghiệp, Tô Nhất tham dự với đôi mắt sưng húp. Thực sự cô không muốn đi đâu cả, vì giờ cô chẳng còn hứng thú với điều gì nữa. Cả buổi lễ, đầu óc cô cứ mơ mơ màng màng, chẳng biết đến mọi việc xung quanh. Lễ tốt nghiệp kết thúc, Tô Nhất gượng gạo đưa bố mẹ đi tham quan trường và chụp ảnh.

Trước cửa thư viện, Tô Nhất gặp Trình Thực đang cùng vài nam sinh chụp ảnh. Khi nhìn thấy Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt, cậu chỉ khẽ gật đầu chào, nhưng đến khi phát hiện đi cạnh họ là ông bà Tô, cậu sững sờ mấy giây rồi chạy lại chào hỏi: “Cô, chú, hai người cũng đến tham gia lễ tốt nghiệp của Tô Nhất ạ.”

Bà Tô vui vẻ kéo cậu lại hỏi chuyện, ông Tô cũng thân thiết hỏi tốt nghiệp xong cậu có dự định gì. Trình Thực nói sẽ đi Canada du học, cậu đã đăng kí được trường rồi, giờ đang làm visa, nếu thuận lợi thì tháng Tám sẽ khởi hành.

Trước giờ Trình Thực chưa hề nhắc đến việc muốn đi nước ngoài du học, giờ lại nói thế khiến Tô Nhất có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại với tính cách của cậu, không rêu rao việc đi du học khắp nơi cũng không có gì đáng lạ.

Trình Thực đến lúc này mới nhận ra sự khác thường của Tô Nhất, vội hỏi: “Mắt cậu sao vậy?”

Tô Nhất lắc đầu một cách gượng gạo, nói: “Không sao.”

Cùng lúc đó, bà Tô cũng nói: “Không sao, mới khóc ấy mà, mấy ngày sau sẽ hết thôi.”

Nét ngạc nhiên trên mặt Trình Thực càng đậm hơn, cậu biết Tô Nhất không phải loại con gái động cái là khóc lóc nỉ non, lại còn khóc đến sưng cả mắt. Là chuyện gì đã khiến cô khóc? Theo phản xạ, cậu nhìn Hứa Tố Kiệt bằng ánh mắt dò hỏi.

Nhân lúc ông bà Tô và Tô Nhất cùng chụp ảnh trước cửa chính thư viện, Hứa Tố Kiệt thì thầm tiết lộ: “Thất tình rồi.”

Trình Thực giật mình, nghi ngờ mình đã nghe nhầm.

Chẳng phải tình cảm của cô và Chung Quốc rất tốt sao?

Tháng trước còn đi Đô Giang Yển chơi, qua một kì nghỉ ngọt ngào mà đã rạn nứt rồi sao? Hứa Tố Kiệt đành phải giải thích ngắn gọn: “Tô Nhất và Chung Quốc đã hoàn toàn trở mặt rồi, vì cậu ta đã có bạn gái mới. Tô Nhất nói chuyện với cậu ta xong, tức đến nỗi đập cả điện thoại.”

Trình Thực vội hỏi: “Đập điện thoại? Chuyện xảy ra từ bao giờ?”

“Hơn một tuần rồi, chiếc điện thoại Tình Nhân lúc trước Chung Quốc tặng, mình còn cố ý nhặt lại để đem đi sửa cho cậu ấy, nhưng hết cách rồi.”

Lời Hứa Tố Kiệt nói, Trình Thực đã không còn để tâm nghe nữa. Trong tim cậu phút chốc bùng lên một ngọn lửa vốn dĩ đã bị dập tắt.



Vài hôm sau khi gửi bức thư nặc danh kia cho Tô Nhất, Trình Thực thử nhắn tin hỏi cô có thời gian cùng đi ăn tối không. Mãi không thấy cô trả lời, cậu gọi điện hỏi nhưng hết lần này đến lần khác đều không được.

Một suy nghĩ nảy ra trong đầu Trình Thực: Phải chăng cô cố ý không nghe điện thoại của cậu? Lẽ nào cô đã đoán ra người gửi bức thư tình đó chính là cậu?

Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã đi qua. Sự thất vọng và đau buồn cùng đêm tối dần dần nhấn chìm Trình Thực. Nhìn chiếc điện thoại trong tay, trái tim cậu quặn thắt.

Vì sao cô phải trốn tránh cậu như vậy? Cô không muốn nói những lời tổn thương cậu, không muốn cậu có một chút ảo tưởng nào để rồi càng thất vọng ư?

Cậu thực sự không cần cô phải tốt với mình đến vậy.

Cả đêm đó, Trình Thực lại ngồi trong phòng khách u tối hút hết cả một bao thuốc, thuốc lá đã trở thành người bạn trung thành của cậu trong những đêm dài.

Khi dập tắt đốm lửa đỏ trên đầu điếu thuốc, cậu vô cùng buồn bã, nếu như tình cảm có thể giống điếu thuốc lá, muốn đốt thì đốt, muốn dập thì dập, tất cả đều phụ thuộc vào ý mình thì tốt biết bao.

Nếu ví trái tim Trình Thực như một điếu thuốc dần dần cháy thành tàn tro thì giây phút này, trong đống tàn tro lại xuất hiện ánh lửa lập lòe.

2

Ngay sau lễ tốt nghiệp, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt đã làm xong thủ tục rời kí túc xá, chính thức từ biệt ngôi trường đã gắn bó trong suốt bốn năm. Tô Nhất tiễn Hứa Tô Kiệt ra cổng trường, do dự một hồi rồi cũng nói: “Chị Hứa, hôn nhân đại sự, chị vẫn nên thận trọng suy nghĩ.”

Hứa Tố Kiệt im lặng giây lát mới nói: “Tô Nhất, em còn nhớ tác phẩm văn học nước ngoài chị thích nhất là cuốn nào không?”

“Kiêu hãnh và định kiến, chúng ta đều rất thích Elizabeth.”

“Em biết không, bây giờ nhân vật mà chị thích nhất không còn là nữ chính Elizabeth nữa, mà là người bạn thân của cô, Charlotte.”

Charlotte, một cô tiểu thư hai mươi bảy tuổi nhan sắc tầm thường, xuất thân trong một gia đình quý tộc lụn bại, được giáo dục tốt, tuyệt đối không phải là một cô gái khờ khạo, vậy mà khi Elizabeth từ chối lời cầu hôn của Coilins, cô ta lại chấp nhận lấy tên mục sư dốt nát tự cao tự đại đó, bắt đầu một cuộc hôn nhân không tình yêu.

Tô Nhất vẫn luôn coi thường nhân vật này, cô không thể hiểu nổi một cô gái thông minh sao có thể vì “miếng cơm manh áo” mà lấy một người đàn ông đáng ghét như vậy.

“Thực ra Charlotte không hề sai, cô đã sớm qua tuổi mơ mộng, phải lo cho nửa đời còn lại của mình, trong những thứ cô có thể lựa chọn, cô đã lựa chọn thứ tốt nhất. Dù sao không phải cô gái nào cũng được may mắn như Elizabeth. Bây giờ chị chính là một cô Charlotte khác, coi hôn nhân là “tủ bảo hiểm”, chị không hề thấy hối hận. Thật đấy, Tô Nhất, so với Charlotte chị vẫn còn may mắn hơn vài phần, bởi chị đã được trải nghiệm mùi vị của tình yêu. Tô Nhất, mặc dù em và Chung Quốc đã chia tay nhưng vẫn có cơ hội trở thành người hạnh phúc nhất trong số chúng ta. Có thể người bạn trai tiếp theo của em sẽ hơn cậu ta cả trăm nghìn lần, tới lúc đó, không chừng em sẽ thấy vui mừng vì đã chấm dứt với cậu ta. Cho nên, em đừng đau buồn, cũng đừng nghĩ đến chuyện cho cậu ta biết tay nữa. Chuyện đã qua hãy để nó qua đi, hãy học cách nhìn về phía trước.”

Những ngày này, Tô Nhất đã nghe không biết bao nhiêu lời khuyên của Hứa Tố Kiệt, lần nào cũng nghe tai trái cho ra tai phải. Nhưng với những lời dặn dò trước lúc chia tay này, cô dù không muốn vẫn phải gật đầu.

Ông bà Tô quyết định ở lại Thành Đô một đêm để đợi con gái cùng quay về Nam Sung. Đêm đó, Trình Thực lại nhiệt tình mời họ ngủ lại căn hộ nhỏ của cậu. Nhưng trưa hôm sau, lúc ông bà Tô tới trường thì lại không tìm thấy Tô Nhất, chỉ thấy hành lí đã đóng gói xong, bày đầy trên sàn nhà.

Tô Nhất chưa mua điện thoại mới, giờ muốn tìm cũng không biết làm thế nào, Trình Thực bèn bảo ông bà Tô đợi ở kí túc, để cậu ra ngoài tìm thử xem.

Kết quả, Trình Thực đi chưa bao lâu, điện thoại của ông Tô có một số lạ gọi tới. Ông không khỏi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng của con gái trong điện thoại: “Bố, bố mẹ về nhà trước đi, hôm nay con không về Nam Sung đâu.”

“Con không về thì định đi đâu?” Đột nhiên nghe thấy tiếng còi tàu ở đầu bên kia, ông Tô cuống cuồng hỏi: “Tô Nhất, con đang ở ga tàu à?”

“Vâng, con ở ga tàu. Bố mẹ mau về nhà đi.”

Bà Tô vồ lấy điện thoại, gào lên: “Tô Nhất, con muốn đi đâu?”

“Con muốn đi Bắc Kinh, con muốn tìm Chung Quốc tính sổ, con muốn cho anh ta biết tay.”

Sau đó là những tiếng “tút... tút” kéo dài, bà Tô chỉ có thể la hét một cách vô ích vào điện thoại. Gọi lại mà không được, ông bà Tô vừa lo vừa giận, quay sang trách móc nhau.

Trong lúc đó, Tô Nhất đã chen được lên chuyến tàu đông đúc tới Bắc Kinh.

Những lời dặn dò của Hứa Tố Kiệt không chỉ như đàn gảy tai trâu, ngược lại còn kích thích ý nghĩ đi Bắc Kinh tìm Chung Quốc của Tô Nhất. Khi chen được lên tàu, chỉ còn vé đứng. Những ngày này tâm trạng của cô luôn rất xấu, không thiết ăn ngủ, từ thể xác đến tinh thần đều như bị vắt kiệt, cộng thêm thời tiết mùa hè nóng bức, khoang tàu chen chúc, kín mít đến ngạt thở. Mới đứng một lúc, cô đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, sau đó chỉ thấy một màu đen đặc, không còn cảm giác gì nữa...

Sau khi lấy lại ý thức, Tô Nhất phát hiện mình nằm trong khoang nhân viên.

Nhân viên tàu thấy cô tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi cô thấy thế nào. Tô Nhất vội vàng bước xuống giường, nói mình không sao, có lẽ chỉ bị say nắng sơ sơ mà thôi. Cô nhân viên tốt bụng liền giúp cô đổi một vé sang toa giường nằm cho thoải mái.

Trong khoang giường nằm, Tô Nhất nhìn thấy một cô gái dáng vẻ hiền lành nhã nhặn đang dựa vào đầu giường, đọc sách. Cô liền mượn cô gái đó một cuốn tạp chí, mở ra liền thấy một câu chuyện tình yêu, viết về nhân vật nữ vì mắc bệnh hiểm nghèo mà lần nữa từ chối lời tỏ tình của nhân vật nam. Một câu chuyện với mô típ quen thuộc khiến Tô Nhất không khỏi nhàm chán, đang định gập cuốn tạp chí lại thì cô chợt giật mình. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, sự thay lòng đổi dạ của Chung Quốc có khi nào xuất phát từ nguyên nhân khác?

Có khi nào thực ra không hề có người thứ ba, cậu cũng như nhân vật chính trong các tiểu thuyết, vì thân mang trọng bệnh mà không thể không nhịn đau từ chối người yêu.

Bệnh hiểm nghèo? Tô Nhất bị giả thiết của chính mình làm cho sợ hãi. Nếunhư giả thiết này là thật, vậy thì những sự lạnh lùng, thờ ơ trước đó chính là cậu cố ý bày ra để chọc tức cô, khiến cô buông tay?

Đêm đó, Tô Nhất gần như mất ngủ cả đêm, nghĩ đi nghĩ lại chuyện này. Cô thấy khả năng Chung Quốc mắc bệnh hiểm nghèo là rất thấp, vì cậu vốn khỏe mạnh, lại thường xuyên chơi thể thao. Nhưng thực lòng, so với lí do đã có người khác, cô thà mong cậu mắc bệnh hiểm nghèo còn hơn. Tô Nhất không phải là một người tàn nhẫn, nhưng trong giờ phút này, tình yêu và sự ích kỉ đã khiến cô nung nấu một mong ước tàn nhẫn như vậy.

Cuối cùng tàu hỏa cũng chầm chậm tiến vào ga Bắc Kinh. Tô Nhất vội vội vàng vàng xuống tàu, vội vội vàng vàng chạy ra cửa, bất ngờ có người chặn cô lại. Cô ngẩng đầu nhìn, không thể bất ngờ hơn, trước mắt cô chính là Trình Thực!



3

Ngày Tô Nhất rời khỏi Thành Đô, Trình Thực cũng lên máy bay tới Bắc Kinh với tư cách là “tình nguyện viên”, đi tìm Tô Nhất. Khi cậu nói chuyện này với bố mẹ cô, ông bà Tô không hỏi một câu, chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt tin tưởng và nói lời cảm ơn. Vậy là Trình Thực bay đến Bắc Kinh, xuất phát sau nhưng lại đến đích trước cô một ngày. Từ sáng sớm, cậu đã đứng đợi trước cửa ga tàu cẩn thận lướt qua từng dòng người đông đúc, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng mà mình đang đợi.

Sự xuất hiện bất ngờ của Trình Thực khiến Tô Nhất kinh ngạc vô cùng. “Sao cậu lại ở đây?”

“Mình ở đây đợi cậu.”

Cô càng ngạc nhiên hơn. “Cậu đợi mình ở đây để làm gì?”

“Mình không yên tâm khi cậu liều lĩnh xông đến Bắc Kinh như thế này, cho nên mới đích thân đi cùng cậu.”

Tô Nhất lẩm bẩm rất khẽ: “Tại sao cậu lại không yên tâm về mình chứ!”

Bỗng nhiên, cô như nhìn thấy một sợi tơ đỏ trong đám mây mù, tròn mắt nhìn Trình Thực, còn cậu thì dường như đã nghe thấy lời lẩm bẩm của cô, bình tĩnh nói tiếp: “Mình thích cậu nên không yên tâm về cậu.”

Lời của Trình Thực khiến Tô Nhất sững sờ đứng ngây ra như tượng gỗ.

Taxi chạy trên con đường rộng lớn bằng phẳng của thành phố Bắc Kinh, bên ngoài cửa kính, phong cảnh liên tục thay đổi giống như trong một bộ phim. Khi taxi đi qua một bức tranh tuyên truyền cho Olympic 2008, tài xế chủ động giới thiệu: “Nhìn kìa, khẩu hiệu của Olympic Bắc Kinh, chung một thế giới, chung một ước mơ.”

Tô Nhất nhìn bức tranh tuyên truyền bên ngoài cửa kính, lặng người đi. Khẩu hiệu Olympic quyết định từ khi nào, cô không hề hay biết. Từ khi yêu Chung Quốc, cô cũng rất quan tâm theo dõi tin tức về Olympic Bắc Kinh, từng muốn cùng cậu đăng kí làm tình nguyện viên phục vụ cho thế vận hội. Nhưng giờ đây... cô còn có thể cùng cậu “chung một thế giới, chung một ước mơ” không?

Liếc nhìn Trình Thực ngồi bên cạnh, cô ngập ngừng rất lâu, cuối cùng cũng nhẹ nhàng hỏi: “Cậu... nhất quyết đi theo mình sao?”

“Mình nói rồi, mình chỉ cùng cậu đến trước cửa, cuộc nói chuyện giữa cậu và Chung Quốc, mình sẽ không xen vào.”

Cô chỉ biết thở dài, cô vì đã từng yêu nên cô biết rõ cảm giác “không yên tâm” về người mình yêu là thế nào.

Chiếc taxi đỗ trước cửa văn phòng kiến trúc của Chung Quốc. Hít một hơi thật sâu, Tô Nhất xuống xe, bước vào tòa nhà mà có cảm giác như đang ra chiến trường. Lần này, cô ngàn dặm xa xôi đến Bắc Kinh với tâm lí sẵn sàng đấu tranh, giành lại tình yêu của mình.

Cô lễ tân tươi cười đón tiếp Tô Nhất và bảo cô đến phòng khách đợi trước.

Rất nhanh Chung Quốc đã xuất hiện. Tô Nhất nhìn cậu, cảm giác như đang nhìn một người vừa quen vừa lạ, vẫn là đôi mắt, chiếc mũi, cái miệng đó, nhưng biểu cảm xa lạ và nụ cười mỉm xã giao kia thì cô mới trông thấy lần đầu.

Tô Nhất đột nhiên thấy tim mình lạnh giá, trân trân nhìn cậu, không nói nên lời. Trong khi đó, Chung Quốc lại rất tự nhiên ngồi xuống đối diện cô, rất bình tĩnh nhìn cô, nói: “Cuối cùng thì em vẫn tới.”

Sự bình thản của cậu khiến cô không kìm được cơn giận. “Em đương nhiên phải đến rồi, Bắc Kinh đâu phải là của anh, lẽ nào anh nói không cho em đến thì em không được đến?”

“Phải, em muốn đến hay đi khỏi thành phố này, anh đều không có quyền can dự. Nhưng Tô Nhất, anh biết em vì anh mà đến đây, anh biết em rất tức giận, cũng biết mình rất có lỗi với em. Dù sao cũng đã gặp nhau, em muốn đánh hay chửi thì tùy.”

Những lời nói của Chung Quốc khiến ý định tìm cậu tính sổ của Tô Nhất xẹp lép như bong bóng xì hơi. Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Chung Quốc, anh cố ý chọc tức để em bỏ anh phải không?”

“Sao anh phải cố ý chọc tức em chứ?” Chung Quốc tỏ ra ngạc nhiên, hỏi lại.

“Anh... có phải... anh đột nhiên biết mình mắc bệnh gì đó không muốn liên lụy đến em, cho nên chọc tức cho em bỏ đi?”

“Tô Nhất, không phải em tưởng anh mắc bệnh hiểm nghèo đấy chứ? Trời ạ, em đúng là xem phim thần tượng nhiều quá rồi, em nhìn anh xem có giống người mắc bệnh hiểm nghèo không?”

Cô nhìn cậu không chớp mắt. “Giống, anh gầy đi rất nhiều, có phải là vì bị bệnh?”

“Làm ơn đi, gầy là có bệnh sao? Ngoài đường nhiều người gầy như vậy, chẳng lẽ người nào người nấy cũng mắc bệnh?”

Tô Nhất vẫn cố chấp nói: “Tóm lại là em cảm thấy anh gầy đi nhiều, nhất định là bị bệnh rồi, hơn nữa còn rất có thể là bệnh hiểm nghèo.”

“Anh gầy đi là vì ở công trường phải chịu vất vả. Sao cứ khăng khăng cho rằng anh bị bệnh, còn là bệnh hiểm nghèo, em đang nguyền rủa anh phải không? Tô Nhất, anh thừa nhận là có lỗi với em, nhưng em cũng đừng nguyền rủa anh như vậy chứ.”

Bất luận Chung Quốc nói thế nào, Tô Nhất vẫn khăng khăng cho rằng cậu bị bệnh. Cuối cùng, Chung Quốc nói một câu khiến cô cứng họng: “Nếu em không tin thì thế này đi, tùy em chọn một bệnh viện trong thành phố Bắc Kinh này, anh cùng em đi kiểm tra sức khỏe.”

“Được thôi,” Tô Nhất chấp nhận. Thế là họ hẹn sáng sớm hôm sau gặp nhau ở một bệnh viện.

Khi Tô Nhất rời khỏi văn phòng, Chung Quốc không tiễn cô, nói là đang trong giờ làm việc rồi quay lưng đi thẳng, bước chân vội vã như chỉ sợ bị cô kéo lại. Đau lòng, mất phương hướng, uất hận, khó chịu... những cảm xúc hỗn độn thi nhau tích tụ trong lòng Tô Nhất, như thủy triều sắp sửa nhấn chìm cô.

Ra khỏi tòa nhà, cô thấy Trình Thực vẫn đứng đợi trước cửa. Thấy cô, biểu cảm của cậu nhẹ nhõm đi rõ rệt.

Cậu vẫy một chiếc taxi, đưa cô tới một khách sạn, đến lúc này mới mở miệng nói: “Chắc là cậu mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”

Tô Nhất đúng là rất mệt, cô ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Trình Thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook