Chương 60: Chương 14.2
Tuyết Ảnh Sương Hồn
19/12/2017
Ngày hôm sau, Tô Nhất cùng Chung Quốc đi khám.
Để chắc chắn, trước giờ hẹn, cô còn đổi sang một bệnh viện khác. Cả một buổi sáng, cô đi theo cậu từ phòng kiểm tra này sang phòng nghiệm nọ, khi kết thúc vừa đúng mười hai giờ. Kết quả kiểm tra phải một ngày sau mới có, cậu thản nhiên đưa giấy hẹn cho cô, nói: “Kết quả này là em cần, đến lúc đó em tự đi lấy nhé.”
Nắm trong tay tờ giấy hẹn mỏng dính, Tô Nhất lại có một cảm giác nặng đến cả ngàn cân. Ngày cả khi kết quả chưa có, cô đã có thể khẳng định nó sẽ không như mình mong muốn. Bất chợt Chung Quốc có điện thoại, cậu lánh ra chỗ khác nghe. Cô tinh ý phát hiện cậu đã đổi điện thoại mới. Chung Quốc nói chuyện vài câu đã dập máy, rồi cậu bước đến nói với cô: “Kiểm tra xong rồi, nếu không còn chuyện gì thì anh đi trước đây.”
Tô Nhất đoán cuộc gọi vừa rồi chính là “thánh chỉ triệu tập” của cô gái kia, liền căm hận nói: “Chung Quốc, vừa khéo là giờ ăn trưa, em từ Thành Đô xa xôi chạy đến Bắc Kinh, cho dù là bạn bình thường, anh cũng nên mời em đi ăn một bữa chứ?”
Cậu cười gượng, nói: “Tô Nhất, thật sự xin lỗi, trưa nay anh thật sự có việc, hay là để hôm khác nhé.”
“Nói dối! Chung Quốc, anh có thể nói câu nào thực lòng hơn không?”
Cậu im lặng giây lát. “Được rồi, thế thì có sao nói vậy. Tô Nhất, nếu chúng ta đã không thể tiếp tục, anh không muốn tiếp xúc với em quá nhiều, khiến em nảy sinh ảo tưởng có thể quay lại như trước. Anh làm vậy cũng vì tốt cho em, để em mau chóng chấp nhận sự thực, đừng lãng phí thời gian với anh nữa.”
Không ngờ Chung Quốc lại dùng những lời Tô Nhất nói khi từ chối Vương Diệp để từ chối cô. Mắt cô dần đỏ lên nhưng cô cố nén nước mắt. “Anh nói đi, cô ta rốt cuộc hơn em ở chỗ nào? Tại sao anh cần cô ta mà không cần em? Anh hãy nói rõ cho em biết.” Dù cứng rắn đến mấy, trong giọng nói của cô vẫn có chút run rẩy.
Chung Quốc dường như cũng không đành lòng, chỉ cúi đầu không dám nhìn cô. “Tô Nhất, cái này không thể nào so sánh, anh cũng không nói rõ được.”
“Anh không nói rõ được, vậy anh đưa cô ta tới cho em gặp, em tự hỏi cho rõ.”
“Không được. Tô Nhất, anh không thể để em gặp cô ấy được, với tính khí của em, chắc sẽ giết chết cô ấy mất.”
Nếu như Chung Quốc thực sự đưa một cô gái đến gặp Tô Nhất, có khi cô vẫn hoài nghi cậu đang diễn kịch cho cô xem, nhưng cậu lại thà chết cũng không chịu, điều này càng khiến cô thất vọng.
“Anh không nói em cũng biết, Diệp Kha phải không?”
“Không phải, Tô Nhất, anh thề với trời không phải là Diệp Kha. Em đừng có phỏng đoán lung tung, cô ấy giờ đã là bạn gái của Từ Văn Lượng rồi.”
“Vậy anh nói cho em biết rốt cuộc cô ta là ai? Em đảm bảo không gây rắc rối cho cô ta, em chỉ muốn biết rốt cuộc là người con gái như thế nào đã cướp anh từ tay em. Em nhất định phải biết mình đã thua ai.”
“Tô Nhất, em không hề thua cô ấy. Thực ra chuyện này vốn không liên quan đến người khác, vấn đề là ở anh.”
Cô lặng đi hồi lâu rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói cũng phải, một bàn tay vỗ chẳng thành tiếng, nếu anh vững như bàn thạch, người khác cũng không lay động được anh.”
“Phải, Tô Nhất, anh thừa nhận chuyện này đều là lỗi của anh. Anh đã phản bội em, cho nên có gì bất mãn, em hãy trút hết vào anh đây này.”
Cô nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ hoe, đột nhiên hỏi: “Điện thoại cũ của anh đâu rồi? Còn nữa, đồng hồ em tặng anh đâu?”
Chung Quốc có vẻ khó xử, đáp: “Đã quyết định kết thúc thì những món đồ có liên quan đương nhiên cũng không tiếp tục mang trên người nữa.” Dứt lời, không đợi cô nói gì, Chung Quốc vội vã bỏ đi. Tô Nhất đuổi theo nhưng không kịp, cô đứng trước cổng bệnh viện, nhìn cậu phóng vút đi trên một chiếc taxi, nước mắt lưng tròng, gào lên: “Chung Quốc, có giỏi thì anh chạy lên mặt trăng đi.”
Bắc Kinh cuối tháng Sáu, ánh nắng thiêu đốt như từng mũi tên vàng phóng xuống. Tô Nhất ngửa mặt đón nhận những tia nắng, hai dòng nước mắt không còn phải chịu sự kìm nén nữa, thoải mái lăn dài. Cô vừa khóc vừa nói với chính mình: Không phải mình muốn khóc, là do nắng quá chói chang thôi.
Một bàn tay âm thầm đưa tới một tờ khăn giấy, trong màn nước mắt nhạt nhòa, cô nhìn thấy Trình Thực.
Ngày thứ ba ở Bắc Kinh, Tô Nhất ở lì trong khách sạn. Phòng của Trình Thực ngay bên cạnh phòng cô, chỉ đến giờ cơm, cậu mới sang gọi cô cùng đi ăn. Tiền ăn ở của khách sạn đều do Trình Thực trả, cô hỏi cậu hết bao nhiêu, cậu chỉ thờ ơ đáp: “Cái này nói sau, giờ cậu giải quyết vấn đề của mình trước đi.”
Thật lòng, Tô Nhất cảm thấy may mắn khi người đuổi theo đến Bắc Kinh là Trình Thực chứ không phải bố mẹ cô. Cậu trầm tĩnh ít nói, không bao giờ tò mò hỏi nhiều, nếu là bố mẹ, cô nhất định sẽ chết vì phải nghe họ lải nhải. Hằng ngày, Trình Thực chỉ hỏi cô muốn đi đâu, sau đó đi cùng cô, không hề hỏi cô và Chung Quốc đã nói gì với nhau, cứ như thể cậu không hề quan tâm. Sau này cậu mới thổ lộ cùng Tô Nhất rằng cậu không hỏi là vì không quan tâm đến quá trình, chỉ đợi chờ kết quả.
Tô Nhất ở một mình trong phòng, lại nghĩ ngợi lung tung. Cô rất nhớ những ngày ngọt ngào ở Đô Giang Yển. Bữa tối hôm đó, cô cứ như người mất hồn, và vội vài miếng cơm rồi đi về phòng, nói rằng muốn đi ngủ sớm.
Về phòng rồi, Tô Nhất tắm rửa kĩ càng, sau đó, gọi điện cho Chung Quốc, nói cô đang bị ốm, bảo cậu lập tức đến đưa cô đi bệnh viện.
Chung Quốc dường như không tin, hỏi: “Hôm qua chẳng phải em vẫn khỏe sao?”
Cô cố gắng tỏ ra yếu ớt đáng thương, nói: “Hôm qua khỏe thì hôm nay không được ốm sao? Đều tại anh hôm qua làm em tức điên lên. Em một thân một mình chạy đến Bắc Kinh tìm anh, anh lại không buồn để ý đến em. Mấy ngày nay em mất ăn mất ngủ, vậy mà một câu hỏi thăm anh cũng không có, bây giờ đến em ốm rồi anh cũng định thoái thác không quan tâm. Được, anh không đến thì thôi, đợi em ốm chết ở Bắc Kinh, khi đó sẽ không còn ai làm phiền anh nữa!”
Chung Quốc do dự hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Thôi được rồi, anh tới ngay đây.”
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Tô Nhất ngắm mình trong gương lần cuối, cảm thấy rất vừa ý, mái tóc đen dài xõa ra, làn da trắng hồng, trên người là bộ váy ngủ hoa màu hồng mà cô đã mặc lúc ở Đô Giang Yển. Quả nhiên, khi Chung Quốc nhìn thấy cô, trên mặt đã có vài nét xúc động. Cô không kìm nổi mừng thầm.
“Không phải em nói bị ốm sao?” Chung Quốc do dự không bước vào. Tô Nhất liền kéo cậu vào phòng, vội vàng như sợ cậu sẽ chạy mất.
5
Căn phòng giống như thế giới thu nhỏ của hai người họ. Tô Nhất rất hài lòng với thế giới hai người này, trong khi Chung Quốc dường như lại thấp thỏm bất an, cứ chôn chân gần cửa. “Nếu em không ốm thì anh đi đây.”
Tô Nhất dùng cả hai tay giữ cậu lại, nép sát vào người cậu, nói: “Chung Quốc... Em muốn... cùng anh nấu cơm!” Cô đã quyết tâm ném sự dè dặt sang một bên, chủ động khiêu khích cậu. Đây là cách cuối cùng cô có thể nghĩ ra để giành lại cậu. Giây phút cơ thể mềm mại của cô ngả vào người Chung Quốc, cậu giật nảy mình giống như phải bỏng, lùi lại. “Tô Nhất, em đừng như vậy.”
Cô kiễng chân hôn cậu, cảm nhận rõ rệt hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, liền hừa thắng xông lên, đưa bàn tay xuống phía dưới. Nhưng chưa kịp làm gì thì tay cô đã bị cậu tóm gọn, sau đó, cậu đẩy mạnh cô ra, khiến cô lảo đảo suýt ngã.
Tô Nhất nhìn trân trân vào Chung Quốc bằng ánh mắt khó tin, trái tim từ chỗ hừng hực lửa nóng thoáng chốc trở nên lạnh băng. Giờ đây, ngay cả chạm vào người cô cậu cũng không muốn nữa. Xấu hổ và căm hận khiến người Tô Nhất run rẩy không ngừng.
Chung Quốc vội vàng mở cửa, khi đã ra khỏi phòng rồi, cậu mới quay lại nhìn cô, biểu cảm phức tạp khác thường. “Tô Nhất... chúng mình đã không còn quan hệ yêu đương nữa... làm như vậy không hay lắm đâu.”
Tô Nhất nhìn Chung Quốc chỉ đứng cách mình có vài bước chân mà có cảm giác như cách cả trăm sông ngàn núi. Bóng dáng cậu dần trở nên mờ ảo vì nước mắt.
Dường như sợ cô sẽ khóc lóc ăn vạ, Chung Quốc vội vàng tìm cớ rút lui.
“Anh còn có việc, phải đi trước đây. Em nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Vừa nói cậu vừa vội vàng đóng cửa phòng lại.
Cánh cửa phòng đóng lại hay chính là cánh cửa dẫn vào trái tim Chung Quốc đã đóng chặt ngay trước mắt cô, chính thức biến cô thành một kẻ lang thang trong tình yêu? Vớ lấy tách trà trên tủ vách, cô dùng hết sức bình sinh ném về phía cửa phòng. “Xoảng” một tiếng, chiếc tách tinh xảo vỡ vụn, mảnh sứ vung vãi dưới sàn.
Chầm chậm ngồi xuống, cô nhìn sàn nhà đầy mảnh sứ vụn cứ như thể đó chính là hiện thân của mối tình khắc cốt ghi tâm của mình, những giọt lệ tích tụ đã lâu tức thì trào ra.
Cách một bức tường, Trình Thực nghe thấy phòng bên có tiếng đồ đạc rơi vỡ, ngay sau đó là tiếng khóc của Tô Nhất thì lập tức mở cửa ra xem. Nhưng vừa bước ra của, cậu bỗng khựng lại, vì cậu nhìn thấy trước cửa phòng Tô Nhất có một người đàn ông dáng dấp cao to vạm vỡ.
Cậu biết người này, mặc dù chỉ nhìn thấy một lần tại ga tàu Thành Đô ở khoảng cách rất xa. Cậu ta là Chung Quốc. Thì ra Tô Nhất đã hẹn Chung Quốc tới khách sạn, nhưng xem ra cuộc đối thoại giữa họ không hề vui vẻ, bằng không Tô Nhất đã không khóc, và Chung Quốc cũng không có biểu cảm áy náy, u ám thế kia. Đi được vài bước, dường như phát giác có ai đó đang nhìn mình, Chung Quốc ngẩng đầu nhìn về phía Trình Thực.
Trình Thực nhìn đi chỗ khác, cũng không có ý định chào hỏi, không ngờ Chung Quốc lại lên tiếng trước: “Cậu là Trình Thực à?”
Cậu im lặng giây lát mới đáp: “Phải... Cậu là Chung Quốc?”
Chung Quốc gật đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm, dường như đang tỉ mỉ quan sát. Trình Thực có chút không thoải mái, không chỉ bởi vì sự quan sát của Chung Quốc mà còn vì chiều cao của cậu.
Chung Quốc cao hơn Trình Thực khá nhiều, chiều cao của cậu tạo cho Trình Thực một sức ép vô hình. Theo phản xạ, Trình Thực lùi lại hai bước, hỏi: “Sao cậu biết tôi?”
“Mẹ của Tô Nhất gọi điện đến chửi rủa tôi một trận, nói tôi khiến cô ấy như phát điên chạy đến Bắc Kinh, còn nói cũng may có cậu đi theo nên bà có thể yên tâm. Cho nên tôi không khó đoán ra cậu là ai.”
Thì ra là vậy, Trình Thực trầm ngâm không nói.
Dù có phần do dự nhưng cuối cùng, Chung Quốc vẫn hỏi: “Cậu thích Tô Nhất từ rất lâu rồi phải không?”
Trình Thực không trả lời ngay, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu, Chung Quốc cũng nhìn cậu rất lâu mà không nói. Trong hành lang dài tĩnh lặng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít truyền ra từ phòng Tô Nhất.
“Tô Nhất đang khóc.” Trình Thực nói một câu vừa như trần thuật vừa như trách cứ Chung Quốc.
“Không sao, tính khí của cô ấy chính là vậy, qua một thời gian nữa sẽ không sao.” Nhìn thấy biểu cảm không yên tâm của Trình Thực, Chung Quốc bổ sung một câu: “Đương nhiên, nếu cậu không yên tâm thì qua xem cô ấy đi.”
Trình Thực đúng là không yên tâm. Khi đi ngang qua chỗ Chung Quốc, cậu nói với Trình Thực câu cuối cùng của cuộc trò chuyện này: “Tôi đi đây, cô ấy giao cho cậu.”
Khi Trình Thực quay lại, Chung Quốc đã rảo bước đến đầu kia của hành lang, bóng dáng cậu nhanh chóng biến mất ở góc ngoặt. Từ đầu chí cuối, Chung Quốc không hề quay đầu lấy một lần.
Khi Tô Nhất đang ngồi khóc, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhẹ. Cô tưởng Chung Quốc quay lại, liền bật dậy như một cái lò xo, lao ra mở cửa.
Nhưng người đứng trước cửa lại là Trình Thực. Cô như bị điểm huyệt, ngây người chết lặng.
Trình Thực coi như không nhìn thấy những vết nước mắt trên mặt Tô Nhất, cũng không hỏi gì cả, chỉ lặng lẽ đi vào nhặt từng mảnh sứ vỡ trên mặt đất, vứt vào thùng rác, rửa tay rồi đi ra ngoài, chuẩn bị về phòng mình. Tô Nhất thẫn thờ nhìn cậu làm một loạt hành động đó, cuối cùng cắn chặt môi, chặn cậu ở cửa, nhìn thẳng vào cậu, hỏi: “Trình Thực, cậu thích mình phải không?”
“Phải, mình thích cậu.”
“Vậy cậu có muốn... có muốn...” ấp úng một hồi, cuối cùng cô hạ quyết tâm, nói thật nhanh: “Cậu có muốn ngủ cùng mình không?”
Lời mời gọi trần trụi của cô khiến Trình Thực sững sờ rất lâu cậu mới thốt được một câu: “Tô Nhất, đừng bực tức kiểu này, nghỉ sớm đi.”
Dứt lời, cậu liền đưa tay ra mở cửa, bàn tay vừa đặt lên tay nắm cửa đã bị Tô Nhất nhanh chóng giữ lại. Giây phút này, cô thực sự thẹn quá hóa giận, đến Trình Thực cũng không muốn cô sao? “Cậu không muốn. Cậu thật sự một chút cũng không muốn?” Càng nghĩ càng hận, càng hận lại càng nghĩ quẩn, cô gần như là kéo cổ áo Trình Thực, hỏi: “Mình khiến người ta chán ghét đến vậy sao?”
“Tô Nhất, cậu đừng như vậy.” Trình Thực bối rối nói và cố đẩy cô ra.
Điều đó khiến cô vô cùng tức giận, bất chấp tất cả, tóm lấy tay cậu đặt lên ngực mình. Cảm giác ấm áp mềm mại trong lòng bàn tay khiến Trình Thực đột nhiên im bặt, những lời khuyên can bỗng chốc bốc hơi.
Phản ứng của cậu khiến Tô Nhất có chút đắc ý, quyết định tấn công tiếp, nhét tay cậu vào dưới váy ngủ. Sự đụng chạm này khiến mặt Trình Thực chợt đỏ như gấc chín, mà mặt cô cũng vô thức đỏ bừng lên. Cô giống như một con bạc càng thua càng muốn gỡ, cô cảm thấy nhục nhã vì bị Chung Quốc ghét bỏ, thế nên quyết chí quyến rũ Trình Thực. Nếu không làm được điều này, cô cảm thấy mình không đủ tư cách làm một người phụ nữ nữa. Thế nhưng sau đó, Trình Thực chỉ ngây ra như tượng gỗ, tất nhiên đây không phải là phản ứng Tô Nhất muốn nhìn thấy. Cô nhào tới cởi áo cậu ra.
Đầu óc Trình Thực bỗng trở nên trống rỗng, trong người chỉ có một ham muốn bùng cháy và chi phối tất cả các giác quan. Khả năng kiềm chế mà cậu cố gắng duy trì trước đó đã hoàn toàn sụp đổ...
6
Những chuyện người ta làm ra trong lúc tức giận thường khiến người ta hối hận khi cơn tức giận đã qua đi. Bởi đó luôn là những việc dại dột và ngu ngốc. Tô Nhất cũng đang hối hận, dù có làm gì thì, Trình Thực cũng không thể bù đắp nổi việc Chung Quốc không cần cô nữa.
Sau cơn cuồng nhiệt, Trình Thực nhanh chóng thiếp đi, không hề hay biết về sự hối hận trong lòng Tô Nhất lúc này. Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Nhất quyết định ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Cô bò dậy, nhẹ nhàng thu dọn gọn hành lí rồi lặng lẽ bỏ đi. Cô không biết sẽ phải đối mặt với cậu như thế nào nên muốn đi càng nhanh càng tốt.
Tô Nhất đến Bắc Kinh vì Chung Quốc, kết quả lại vì Trình Thực mà ra đi. Đời người đúng là không thể đoán trước.
Khi Tô Nhất chạy ra khỏi khách sạn, đã gần mười giờ đêm. Cô gọi taxi đi thẳng ra nhà ga, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị Trình Thực đuổi kịp. Cô mua vé chuyến sớm nhất đi Tứ Xuyên, bất chấp việc phải đổi tuyến ở Trùng Khánh. Khi trả tiền, cô nhìn thấy trong ngăn ví tờ giấy hẹn lấy kết quả kiểm tra sức khỏe của Chung Quốc. Chiều ngày mai là có kết quả nhưng cô biết mình không cần đi lấy làm gì nữa. Vò tờ giấy hẹn thành một cục ném vào thùng rác, Tô Nhất gọi điện cho Chung Quốc lần cuối. Chuông kêu rất lâu mà không có người nhấc máy, nhất định là cậu không nghe. Cô mặc kệ, tiếp tục gọi bằng được mới thôi.
Cuối cùng Chung Quốc cũng nhấc máy, nhưng giọng nói lại là của một cô gái. “Chung Quốc bảo tôi nói với cô, hiện tại anh ấy không tiện nghe điện thoại.”
Tô Nhất gần như muốn đập vỡ cái điện thoại, cũng may lí trí cảnh báo đây là điện thoại công cộng, không phải là di động của cô. Cô cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Tôi cũng nhờ cô nhắn cho Chung Quốc, tôi sắp rời khỏi Bắc Kinh, anh ta và tôi vẫn còn một món nợ chưa tính xong, tôi hi vọng anh ta có thể lập tức đến ga tàu tính toán cho sòng phẳng.”
Rốt cuộc Chung Quốc đã phải lên tiếng: “Em phải đi rồi à? Bây giờ ư?”
Tô Nhất lập tức cao giọng nói: “Phải, bây giờ, chuyến mười một rưỡi. Anh lập tức ra đây cho tôi, anh nói là tôi muốn đánh muốn chửi tùy ý mà.”
Im lặng một hồi, Chung Quốc mới trả lời cộc lốc: “Được.”
Rất lâu sau, khi sắp đến giờ tàu chạy, Tô Nhất mới nhìn thấy Chung Quốc cười gượng đi tới. Cô chẳng nói chẳng rằng xông tới đạp một cú vào bụng cậu, sau đó vênh mặt nói: “Được rồi, anh và tôi không còn nợ nần gì nhau nữa. Bây giờ thì cút về bên cạnh bạn gái của anh đi, tiếp tục cùng cô ta ân ân ái ái đi, nếu tối nay anh vẫn có thể tiếp tục.”
Nói hết những lời cần nói, cô quay đầu đi thẳng.
Trước khi vào ga, cô không kìm được quay đầu lại, thấy Chung Quốc vẫn đang ôm bụng ngồi ở chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn về phía cô. Vì cách quá xa nên cô không thể nhìn rõ nét mặt của cậu, nhưng có vẻ cậu vẫn rất đau.
Liệu cậu có sao không? Ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu lập tức bị Tô Nhất gạt đi. Cô quan tâm đến cậu làm gì chứ? Ba ngày ở Bắc Kinh, cô vẫn chưa chịu đủ sự lạnh nhạt của cậu sao?
Sau hơn bốn mươi tiếng ngồi tàu, Tô Nhất đã tới Trùng Khánh. Khi đi theo dòng người ra khỏi ga, cô tính sẽ gọi điện cho Tống Dĩnh, nhờ cô ấy sắp xếp hộ một chỗ ngủ, sáng mai sẽ về Nam Sung. Tống Dĩnh học bốn năm ở Trùng Khánh, ra trường rồi lại làm ở đây, Tô Nhất chỉ có cô ấy để nhờ cậy.
Nhưng sau khi ra khỏi ga, Tô Nhất lại bị chặn giữa đường một lần nữa, khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ mặt lạnh như băng của Trình Thực, mức độ kinh ngạc của cô so với lần ở ga tàu Bắc Kinh có thể nói là vượt quá ba phần. Trời đất! Sao cậu có thể biết cô đi Trùng Khánh để đến chặn đường thế này? Chẳng lẽ cậu là thần tiên?
Trình Thực có thể đón đầu cô ở ga Trùng Khánh, tất phải có nguyên nhân.
Sáng sớm hôm nay, cậu bị ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ đánh thức. Giây phút mở mắt ra, cậu có chút ngạc nhiên khó hiểu vì đó không phải là phòng của cậu. Sau vài giây sửng sốt, cậu lập tức nhớ lại chuyện tối hôm qua. Khi nhìn thấy số phòng trên cánh cửa, cậu đã chắc chắn đó không phải là một giấc mơ. Nhưng Tô Nhất thì không thấy đâu, loanh quanh tìm một vòng, Trình Thực phát hiện tất cả đồ đạc của cô cũng không còn nữa. Cô đã không từ mà biệt!
Vậy là sao? Cô muốn cứ như vậy cho qua, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Không, cậu tuyệt đối không chấp nhận. Cậu vội tìm đến công ty của Chung Quốc nhưng Chung Quốc không đi làm. Cô lễ tân đưa cho cậu một số di động. Cậu không chút do dự gọi ngay, vừa tự giới thiệu xong, Chung Quốc đã chủ động hỏi: “Cậu đang tìm Tô Nhất phải không?”
“Phải, cậu biết cô ấy ở đâu không?”
“Mười một rưỡi đêm qua, cô ấy đã lên tàu đi Trùng Khánh, trước khi đi còn gọi tôi đến ga tàu để tính sổ. Giờ tôi và cô ấy đã không còn nợ nần gì nhau nữa.”
Không hiểu sao, Trình Thực cảm thấy câu cuối cùng của Chung Quốc đặc biệt dễ nghe. Đã có tin tức của Tô Nhất, cậu lập tức mua vé máy bay về Thành Đô, sau đó lại lái xe tới Trùng Khánh, đứng ở cửa ga đợi cô.
Tô Nhất nhìn Trình Thực, chết lặng, không biết phải làm gì. Rất lâu sau cô mới gượng cười, hỏi: “Cậu... Sao cậu cũng ở đây?”
Trình Thực đáp luôn: “Cũng phải chịu trách nhiệm chứ.”
Tô Nhất xua tay, nói: “Không cần, không cần, đây không phải là lần đầu của mình, cậu không cần phải chịu trách nhiệm.”
Vẻ lạnh lùng trên mặt Trình Thực càng đậm thêm, cậu nhìn chằm chằm vào cô, thẳng thừng nói: “Nhưng với mình thì là lần đầu, mình muốn cậu phải chịu trách nhiệm, có được không?”
Cái gì? Cô nhất thời không hiểu nổi ý cậu, mãi lâu sau mới hiểu ra, ngạc nhiên vô cùng. “Cậu là con trai cơ mà... Việc này... làm gì có người con trai nào... muốn phía nữ phải chịu trách nhiệm chứ?”
Trình Thực vẫn không chút biểu cảm, đáp: “Bây giờ là thời đại khác rồi, nam nữ bình đẳng.”
Thật là vô lí hết sức! Tô Nhất vừa tức vừa buồn cười.
“Nam nữ bình đẳng? Được thôi, đợi cậu có thai rồi hẵng đến tìm mình đòi trách nhiệm nhé.”
Những lời tức giận của cô khiến bộ mặt lạnh như băng của Trình Thực có chút dao động. Đột nhiên cậu tóm chặt lấy tay cô, nói: “Tô Nhất, nếu cậu có thai thì nhất định phải nói với mình, không được tự mình quyết định đấy.”
Tô Nhất dồn sức vùng ra. “Cậu nói linh tinh cái gì thế? Không thể nào có chuyện mình có thai đâu.”
“Sao cậu lại biết là không chứ? Chuyện đó rất có khả năng...”
“Mình biết chắc chắn là không. Lúc ở trên tàu mình đã có “đèn đỏ” rồi.”
Trình Thực lặng đi, tin này hiển nhiên khiến cậu rất bất ngờ cũng rất thất vọng. Còn Tô Nhất lại thấy vô cùng may mắn.
Sự xuất hiện bất ngờ của Trình Thực ở Trùng Khánh khiến Tô Nhất không thể đến chỗ Tống Dĩnh nữa. Cậu đưa cô về thẳng Nam Sung. Lúc đầu cô còn không muốn đi cùng cậu, mãi đến khi biết đó là “lệnh” của ông bà Tô, cô mới miễn cưỡng nghe lời.
Để chắc chắn, trước giờ hẹn, cô còn đổi sang một bệnh viện khác. Cả một buổi sáng, cô đi theo cậu từ phòng kiểm tra này sang phòng nghiệm nọ, khi kết thúc vừa đúng mười hai giờ. Kết quả kiểm tra phải một ngày sau mới có, cậu thản nhiên đưa giấy hẹn cho cô, nói: “Kết quả này là em cần, đến lúc đó em tự đi lấy nhé.”
Nắm trong tay tờ giấy hẹn mỏng dính, Tô Nhất lại có một cảm giác nặng đến cả ngàn cân. Ngày cả khi kết quả chưa có, cô đã có thể khẳng định nó sẽ không như mình mong muốn. Bất chợt Chung Quốc có điện thoại, cậu lánh ra chỗ khác nghe. Cô tinh ý phát hiện cậu đã đổi điện thoại mới. Chung Quốc nói chuyện vài câu đã dập máy, rồi cậu bước đến nói với cô: “Kiểm tra xong rồi, nếu không còn chuyện gì thì anh đi trước đây.”
Tô Nhất đoán cuộc gọi vừa rồi chính là “thánh chỉ triệu tập” của cô gái kia, liền căm hận nói: “Chung Quốc, vừa khéo là giờ ăn trưa, em từ Thành Đô xa xôi chạy đến Bắc Kinh, cho dù là bạn bình thường, anh cũng nên mời em đi ăn một bữa chứ?”
Cậu cười gượng, nói: “Tô Nhất, thật sự xin lỗi, trưa nay anh thật sự có việc, hay là để hôm khác nhé.”
“Nói dối! Chung Quốc, anh có thể nói câu nào thực lòng hơn không?”
Cậu im lặng giây lát. “Được rồi, thế thì có sao nói vậy. Tô Nhất, nếu chúng ta đã không thể tiếp tục, anh không muốn tiếp xúc với em quá nhiều, khiến em nảy sinh ảo tưởng có thể quay lại như trước. Anh làm vậy cũng vì tốt cho em, để em mau chóng chấp nhận sự thực, đừng lãng phí thời gian với anh nữa.”
Không ngờ Chung Quốc lại dùng những lời Tô Nhất nói khi từ chối Vương Diệp để từ chối cô. Mắt cô dần đỏ lên nhưng cô cố nén nước mắt. “Anh nói đi, cô ta rốt cuộc hơn em ở chỗ nào? Tại sao anh cần cô ta mà không cần em? Anh hãy nói rõ cho em biết.” Dù cứng rắn đến mấy, trong giọng nói của cô vẫn có chút run rẩy.
Chung Quốc dường như cũng không đành lòng, chỉ cúi đầu không dám nhìn cô. “Tô Nhất, cái này không thể nào so sánh, anh cũng không nói rõ được.”
“Anh không nói rõ được, vậy anh đưa cô ta tới cho em gặp, em tự hỏi cho rõ.”
“Không được. Tô Nhất, anh không thể để em gặp cô ấy được, với tính khí của em, chắc sẽ giết chết cô ấy mất.”
Nếu như Chung Quốc thực sự đưa một cô gái đến gặp Tô Nhất, có khi cô vẫn hoài nghi cậu đang diễn kịch cho cô xem, nhưng cậu lại thà chết cũng không chịu, điều này càng khiến cô thất vọng.
“Anh không nói em cũng biết, Diệp Kha phải không?”
“Không phải, Tô Nhất, anh thề với trời không phải là Diệp Kha. Em đừng có phỏng đoán lung tung, cô ấy giờ đã là bạn gái của Từ Văn Lượng rồi.”
“Vậy anh nói cho em biết rốt cuộc cô ta là ai? Em đảm bảo không gây rắc rối cho cô ta, em chỉ muốn biết rốt cuộc là người con gái như thế nào đã cướp anh từ tay em. Em nhất định phải biết mình đã thua ai.”
“Tô Nhất, em không hề thua cô ấy. Thực ra chuyện này vốn không liên quan đến người khác, vấn đề là ở anh.”
Cô lặng đi hồi lâu rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói cũng phải, một bàn tay vỗ chẳng thành tiếng, nếu anh vững như bàn thạch, người khác cũng không lay động được anh.”
“Phải, Tô Nhất, anh thừa nhận chuyện này đều là lỗi của anh. Anh đã phản bội em, cho nên có gì bất mãn, em hãy trút hết vào anh đây này.”
Cô nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ hoe, đột nhiên hỏi: “Điện thoại cũ của anh đâu rồi? Còn nữa, đồng hồ em tặng anh đâu?”
Chung Quốc có vẻ khó xử, đáp: “Đã quyết định kết thúc thì những món đồ có liên quan đương nhiên cũng không tiếp tục mang trên người nữa.” Dứt lời, không đợi cô nói gì, Chung Quốc vội vã bỏ đi. Tô Nhất đuổi theo nhưng không kịp, cô đứng trước cổng bệnh viện, nhìn cậu phóng vút đi trên một chiếc taxi, nước mắt lưng tròng, gào lên: “Chung Quốc, có giỏi thì anh chạy lên mặt trăng đi.”
Bắc Kinh cuối tháng Sáu, ánh nắng thiêu đốt như từng mũi tên vàng phóng xuống. Tô Nhất ngửa mặt đón nhận những tia nắng, hai dòng nước mắt không còn phải chịu sự kìm nén nữa, thoải mái lăn dài. Cô vừa khóc vừa nói với chính mình: Không phải mình muốn khóc, là do nắng quá chói chang thôi.
Một bàn tay âm thầm đưa tới một tờ khăn giấy, trong màn nước mắt nhạt nhòa, cô nhìn thấy Trình Thực.
Ngày thứ ba ở Bắc Kinh, Tô Nhất ở lì trong khách sạn. Phòng của Trình Thực ngay bên cạnh phòng cô, chỉ đến giờ cơm, cậu mới sang gọi cô cùng đi ăn. Tiền ăn ở của khách sạn đều do Trình Thực trả, cô hỏi cậu hết bao nhiêu, cậu chỉ thờ ơ đáp: “Cái này nói sau, giờ cậu giải quyết vấn đề của mình trước đi.”
Thật lòng, Tô Nhất cảm thấy may mắn khi người đuổi theo đến Bắc Kinh là Trình Thực chứ không phải bố mẹ cô. Cậu trầm tĩnh ít nói, không bao giờ tò mò hỏi nhiều, nếu là bố mẹ, cô nhất định sẽ chết vì phải nghe họ lải nhải. Hằng ngày, Trình Thực chỉ hỏi cô muốn đi đâu, sau đó đi cùng cô, không hề hỏi cô và Chung Quốc đã nói gì với nhau, cứ như thể cậu không hề quan tâm. Sau này cậu mới thổ lộ cùng Tô Nhất rằng cậu không hỏi là vì không quan tâm đến quá trình, chỉ đợi chờ kết quả.
Tô Nhất ở một mình trong phòng, lại nghĩ ngợi lung tung. Cô rất nhớ những ngày ngọt ngào ở Đô Giang Yển. Bữa tối hôm đó, cô cứ như người mất hồn, và vội vài miếng cơm rồi đi về phòng, nói rằng muốn đi ngủ sớm.
Về phòng rồi, Tô Nhất tắm rửa kĩ càng, sau đó, gọi điện cho Chung Quốc, nói cô đang bị ốm, bảo cậu lập tức đến đưa cô đi bệnh viện.
Chung Quốc dường như không tin, hỏi: “Hôm qua chẳng phải em vẫn khỏe sao?”
Cô cố gắng tỏ ra yếu ớt đáng thương, nói: “Hôm qua khỏe thì hôm nay không được ốm sao? Đều tại anh hôm qua làm em tức điên lên. Em một thân một mình chạy đến Bắc Kinh tìm anh, anh lại không buồn để ý đến em. Mấy ngày nay em mất ăn mất ngủ, vậy mà một câu hỏi thăm anh cũng không có, bây giờ đến em ốm rồi anh cũng định thoái thác không quan tâm. Được, anh không đến thì thôi, đợi em ốm chết ở Bắc Kinh, khi đó sẽ không còn ai làm phiền anh nữa!”
Chung Quốc do dự hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Thôi được rồi, anh tới ngay đây.”
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Tô Nhất ngắm mình trong gương lần cuối, cảm thấy rất vừa ý, mái tóc đen dài xõa ra, làn da trắng hồng, trên người là bộ váy ngủ hoa màu hồng mà cô đã mặc lúc ở Đô Giang Yển. Quả nhiên, khi Chung Quốc nhìn thấy cô, trên mặt đã có vài nét xúc động. Cô không kìm nổi mừng thầm.
“Không phải em nói bị ốm sao?” Chung Quốc do dự không bước vào. Tô Nhất liền kéo cậu vào phòng, vội vàng như sợ cậu sẽ chạy mất.
5
Căn phòng giống như thế giới thu nhỏ của hai người họ. Tô Nhất rất hài lòng với thế giới hai người này, trong khi Chung Quốc dường như lại thấp thỏm bất an, cứ chôn chân gần cửa. “Nếu em không ốm thì anh đi đây.”
Tô Nhất dùng cả hai tay giữ cậu lại, nép sát vào người cậu, nói: “Chung Quốc... Em muốn... cùng anh nấu cơm!” Cô đã quyết tâm ném sự dè dặt sang một bên, chủ động khiêu khích cậu. Đây là cách cuối cùng cô có thể nghĩ ra để giành lại cậu. Giây phút cơ thể mềm mại của cô ngả vào người Chung Quốc, cậu giật nảy mình giống như phải bỏng, lùi lại. “Tô Nhất, em đừng như vậy.”
Cô kiễng chân hôn cậu, cảm nhận rõ rệt hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, liền hừa thắng xông lên, đưa bàn tay xuống phía dưới. Nhưng chưa kịp làm gì thì tay cô đã bị cậu tóm gọn, sau đó, cậu đẩy mạnh cô ra, khiến cô lảo đảo suýt ngã.
Tô Nhất nhìn trân trân vào Chung Quốc bằng ánh mắt khó tin, trái tim từ chỗ hừng hực lửa nóng thoáng chốc trở nên lạnh băng. Giờ đây, ngay cả chạm vào người cô cậu cũng không muốn nữa. Xấu hổ và căm hận khiến người Tô Nhất run rẩy không ngừng.
Chung Quốc vội vàng mở cửa, khi đã ra khỏi phòng rồi, cậu mới quay lại nhìn cô, biểu cảm phức tạp khác thường. “Tô Nhất... chúng mình đã không còn quan hệ yêu đương nữa... làm như vậy không hay lắm đâu.”
Tô Nhất nhìn Chung Quốc chỉ đứng cách mình có vài bước chân mà có cảm giác như cách cả trăm sông ngàn núi. Bóng dáng cậu dần trở nên mờ ảo vì nước mắt.
Dường như sợ cô sẽ khóc lóc ăn vạ, Chung Quốc vội vàng tìm cớ rút lui.
“Anh còn có việc, phải đi trước đây. Em nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Vừa nói cậu vừa vội vàng đóng cửa phòng lại.
Cánh cửa phòng đóng lại hay chính là cánh cửa dẫn vào trái tim Chung Quốc đã đóng chặt ngay trước mắt cô, chính thức biến cô thành một kẻ lang thang trong tình yêu? Vớ lấy tách trà trên tủ vách, cô dùng hết sức bình sinh ném về phía cửa phòng. “Xoảng” một tiếng, chiếc tách tinh xảo vỡ vụn, mảnh sứ vung vãi dưới sàn.
Chầm chậm ngồi xuống, cô nhìn sàn nhà đầy mảnh sứ vụn cứ như thể đó chính là hiện thân của mối tình khắc cốt ghi tâm của mình, những giọt lệ tích tụ đã lâu tức thì trào ra.
Cách một bức tường, Trình Thực nghe thấy phòng bên có tiếng đồ đạc rơi vỡ, ngay sau đó là tiếng khóc của Tô Nhất thì lập tức mở cửa ra xem. Nhưng vừa bước ra của, cậu bỗng khựng lại, vì cậu nhìn thấy trước cửa phòng Tô Nhất có một người đàn ông dáng dấp cao to vạm vỡ.
Cậu biết người này, mặc dù chỉ nhìn thấy một lần tại ga tàu Thành Đô ở khoảng cách rất xa. Cậu ta là Chung Quốc. Thì ra Tô Nhất đã hẹn Chung Quốc tới khách sạn, nhưng xem ra cuộc đối thoại giữa họ không hề vui vẻ, bằng không Tô Nhất đã không khóc, và Chung Quốc cũng không có biểu cảm áy náy, u ám thế kia. Đi được vài bước, dường như phát giác có ai đó đang nhìn mình, Chung Quốc ngẩng đầu nhìn về phía Trình Thực.
Trình Thực nhìn đi chỗ khác, cũng không có ý định chào hỏi, không ngờ Chung Quốc lại lên tiếng trước: “Cậu là Trình Thực à?”
Cậu im lặng giây lát mới đáp: “Phải... Cậu là Chung Quốc?”
Chung Quốc gật đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm, dường như đang tỉ mỉ quan sát. Trình Thực có chút không thoải mái, không chỉ bởi vì sự quan sát của Chung Quốc mà còn vì chiều cao của cậu.
Chung Quốc cao hơn Trình Thực khá nhiều, chiều cao của cậu tạo cho Trình Thực một sức ép vô hình. Theo phản xạ, Trình Thực lùi lại hai bước, hỏi: “Sao cậu biết tôi?”
“Mẹ của Tô Nhất gọi điện đến chửi rủa tôi một trận, nói tôi khiến cô ấy như phát điên chạy đến Bắc Kinh, còn nói cũng may có cậu đi theo nên bà có thể yên tâm. Cho nên tôi không khó đoán ra cậu là ai.”
Thì ra là vậy, Trình Thực trầm ngâm không nói.
Dù có phần do dự nhưng cuối cùng, Chung Quốc vẫn hỏi: “Cậu thích Tô Nhất từ rất lâu rồi phải không?”
Trình Thực không trả lời ngay, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu, Chung Quốc cũng nhìn cậu rất lâu mà không nói. Trong hành lang dài tĩnh lặng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít truyền ra từ phòng Tô Nhất.
“Tô Nhất đang khóc.” Trình Thực nói một câu vừa như trần thuật vừa như trách cứ Chung Quốc.
“Không sao, tính khí của cô ấy chính là vậy, qua một thời gian nữa sẽ không sao.” Nhìn thấy biểu cảm không yên tâm của Trình Thực, Chung Quốc bổ sung một câu: “Đương nhiên, nếu cậu không yên tâm thì qua xem cô ấy đi.”
Trình Thực đúng là không yên tâm. Khi đi ngang qua chỗ Chung Quốc, cậu nói với Trình Thực câu cuối cùng của cuộc trò chuyện này: “Tôi đi đây, cô ấy giao cho cậu.”
Khi Trình Thực quay lại, Chung Quốc đã rảo bước đến đầu kia của hành lang, bóng dáng cậu nhanh chóng biến mất ở góc ngoặt. Từ đầu chí cuối, Chung Quốc không hề quay đầu lấy một lần.
Khi Tô Nhất đang ngồi khóc, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhẹ. Cô tưởng Chung Quốc quay lại, liền bật dậy như một cái lò xo, lao ra mở cửa.
Nhưng người đứng trước cửa lại là Trình Thực. Cô như bị điểm huyệt, ngây người chết lặng.
Trình Thực coi như không nhìn thấy những vết nước mắt trên mặt Tô Nhất, cũng không hỏi gì cả, chỉ lặng lẽ đi vào nhặt từng mảnh sứ vỡ trên mặt đất, vứt vào thùng rác, rửa tay rồi đi ra ngoài, chuẩn bị về phòng mình. Tô Nhất thẫn thờ nhìn cậu làm một loạt hành động đó, cuối cùng cắn chặt môi, chặn cậu ở cửa, nhìn thẳng vào cậu, hỏi: “Trình Thực, cậu thích mình phải không?”
“Phải, mình thích cậu.”
“Vậy cậu có muốn... có muốn...” ấp úng một hồi, cuối cùng cô hạ quyết tâm, nói thật nhanh: “Cậu có muốn ngủ cùng mình không?”
Lời mời gọi trần trụi của cô khiến Trình Thực sững sờ rất lâu cậu mới thốt được một câu: “Tô Nhất, đừng bực tức kiểu này, nghỉ sớm đi.”
Dứt lời, cậu liền đưa tay ra mở cửa, bàn tay vừa đặt lên tay nắm cửa đã bị Tô Nhất nhanh chóng giữ lại. Giây phút này, cô thực sự thẹn quá hóa giận, đến Trình Thực cũng không muốn cô sao? “Cậu không muốn. Cậu thật sự một chút cũng không muốn?” Càng nghĩ càng hận, càng hận lại càng nghĩ quẩn, cô gần như là kéo cổ áo Trình Thực, hỏi: “Mình khiến người ta chán ghét đến vậy sao?”
“Tô Nhất, cậu đừng như vậy.” Trình Thực bối rối nói và cố đẩy cô ra.
Điều đó khiến cô vô cùng tức giận, bất chấp tất cả, tóm lấy tay cậu đặt lên ngực mình. Cảm giác ấm áp mềm mại trong lòng bàn tay khiến Trình Thực đột nhiên im bặt, những lời khuyên can bỗng chốc bốc hơi.
Phản ứng của cậu khiến Tô Nhất có chút đắc ý, quyết định tấn công tiếp, nhét tay cậu vào dưới váy ngủ. Sự đụng chạm này khiến mặt Trình Thực chợt đỏ như gấc chín, mà mặt cô cũng vô thức đỏ bừng lên. Cô giống như một con bạc càng thua càng muốn gỡ, cô cảm thấy nhục nhã vì bị Chung Quốc ghét bỏ, thế nên quyết chí quyến rũ Trình Thực. Nếu không làm được điều này, cô cảm thấy mình không đủ tư cách làm một người phụ nữ nữa. Thế nhưng sau đó, Trình Thực chỉ ngây ra như tượng gỗ, tất nhiên đây không phải là phản ứng Tô Nhất muốn nhìn thấy. Cô nhào tới cởi áo cậu ra.
Đầu óc Trình Thực bỗng trở nên trống rỗng, trong người chỉ có một ham muốn bùng cháy và chi phối tất cả các giác quan. Khả năng kiềm chế mà cậu cố gắng duy trì trước đó đã hoàn toàn sụp đổ...
6
Những chuyện người ta làm ra trong lúc tức giận thường khiến người ta hối hận khi cơn tức giận đã qua đi. Bởi đó luôn là những việc dại dột và ngu ngốc. Tô Nhất cũng đang hối hận, dù có làm gì thì, Trình Thực cũng không thể bù đắp nổi việc Chung Quốc không cần cô nữa.
Sau cơn cuồng nhiệt, Trình Thực nhanh chóng thiếp đi, không hề hay biết về sự hối hận trong lòng Tô Nhất lúc này. Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Nhất quyết định ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Cô bò dậy, nhẹ nhàng thu dọn gọn hành lí rồi lặng lẽ bỏ đi. Cô không biết sẽ phải đối mặt với cậu như thế nào nên muốn đi càng nhanh càng tốt.
Tô Nhất đến Bắc Kinh vì Chung Quốc, kết quả lại vì Trình Thực mà ra đi. Đời người đúng là không thể đoán trước.
Khi Tô Nhất chạy ra khỏi khách sạn, đã gần mười giờ đêm. Cô gọi taxi đi thẳng ra nhà ga, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị Trình Thực đuổi kịp. Cô mua vé chuyến sớm nhất đi Tứ Xuyên, bất chấp việc phải đổi tuyến ở Trùng Khánh. Khi trả tiền, cô nhìn thấy trong ngăn ví tờ giấy hẹn lấy kết quả kiểm tra sức khỏe của Chung Quốc. Chiều ngày mai là có kết quả nhưng cô biết mình không cần đi lấy làm gì nữa. Vò tờ giấy hẹn thành một cục ném vào thùng rác, Tô Nhất gọi điện cho Chung Quốc lần cuối. Chuông kêu rất lâu mà không có người nhấc máy, nhất định là cậu không nghe. Cô mặc kệ, tiếp tục gọi bằng được mới thôi.
Cuối cùng Chung Quốc cũng nhấc máy, nhưng giọng nói lại là của một cô gái. “Chung Quốc bảo tôi nói với cô, hiện tại anh ấy không tiện nghe điện thoại.”
Tô Nhất gần như muốn đập vỡ cái điện thoại, cũng may lí trí cảnh báo đây là điện thoại công cộng, không phải là di động của cô. Cô cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Tôi cũng nhờ cô nhắn cho Chung Quốc, tôi sắp rời khỏi Bắc Kinh, anh ta và tôi vẫn còn một món nợ chưa tính xong, tôi hi vọng anh ta có thể lập tức đến ga tàu tính toán cho sòng phẳng.”
Rốt cuộc Chung Quốc đã phải lên tiếng: “Em phải đi rồi à? Bây giờ ư?”
Tô Nhất lập tức cao giọng nói: “Phải, bây giờ, chuyến mười một rưỡi. Anh lập tức ra đây cho tôi, anh nói là tôi muốn đánh muốn chửi tùy ý mà.”
Im lặng một hồi, Chung Quốc mới trả lời cộc lốc: “Được.”
Rất lâu sau, khi sắp đến giờ tàu chạy, Tô Nhất mới nhìn thấy Chung Quốc cười gượng đi tới. Cô chẳng nói chẳng rằng xông tới đạp một cú vào bụng cậu, sau đó vênh mặt nói: “Được rồi, anh và tôi không còn nợ nần gì nhau nữa. Bây giờ thì cút về bên cạnh bạn gái của anh đi, tiếp tục cùng cô ta ân ân ái ái đi, nếu tối nay anh vẫn có thể tiếp tục.”
Nói hết những lời cần nói, cô quay đầu đi thẳng.
Trước khi vào ga, cô không kìm được quay đầu lại, thấy Chung Quốc vẫn đang ôm bụng ngồi ở chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn về phía cô. Vì cách quá xa nên cô không thể nhìn rõ nét mặt của cậu, nhưng có vẻ cậu vẫn rất đau.
Liệu cậu có sao không? Ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu lập tức bị Tô Nhất gạt đi. Cô quan tâm đến cậu làm gì chứ? Ba ngày ở Bắc Kinh, cô vẫn chưa chịu đủ sự lạnh nhạt của cậu sao?
Sau hơn bốn mươi tiếng ngồi tàu, Tô Nhất đã tới Trùng Khánh. Khi đi theo dòng người ra khỏi ga, cô tính sẽ gọi điện cho Tống Dĩnh, nhờ cô ấy sắp xếp hộ một chỗ ngủ, sáng mai sẽ về Nam Sung. Tống Dĩnh học bốn năm ở Trùng Khánh, ra trường rồi lại làm ở đây, Tô Nhất chỉ có cô ấy để nhờ cậy.
Nhưng sau khi ra khỏi ga, Tô Nhất lại bị chặn giữa đường một lần nữa, khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ mặt lạnh như băng của Trình Thực, mức độ kinh ngạc của cô so với lần ở ga tàu Bắc Kinh có thể nói là vượt quá ba phần. Trời đất! Sao cậu có thể biết cô đi Trùng Khánh để đến chặn đường thế này? Chẳng lẽ cậu là thần tiên?
Trình Thực có thể đón đầu cô ở ga Trùng Khánh, tất phải có nguyên nhân.
Sáng sớm hôm nay, cậu bị ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ đánh thức. Giây phút mở mắt ra, cậu có chút ngạc nhiên khó hiểu vì đó không phải là phòng của cậu. Sau vài giây sửng sốt, cậu lập tức nhớ lại chuyện tối hôm qua. Khi nhìn thấy số phòng trên cánh cửa, cậu đã chắc chắn đó không phải là một giấc mơ. Nhưng Tô Nhất thì không thấy đâu, loanh quanh tìm một vòng, Trình Thực phát hiện tất cả đồ đạc của cô cũng không còn nữa. Cô đã không từ mà biệt!
Vậy là sao? Cô muốn cứ như vậy cho qua, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Không, cậu tuyệt đối không chấp nhận. Cậu vội tìm đến công ty của Chung Quốc nhưng Chung Quốc không đi làm. Cô lễ tân đưa cho cậu một số di động. Cậu không chút do dự gọi ngay, vừa tự giới thiệu xong, Chung Quốc đã chủ động hỏi: “Cậu đang tìm Tô Nhất phải không?”
“Phải, cậu biết cô ấy ở đâu không?”
“Mười một rưỡi đêm qua, cô ấy đã lên tàu đi Trùng Khánh, trước khi đi còn gọi tôi đến ga tàu để tính sổ. Giờ tôi và cô ấy đã không còn nợ nần gì nhau nữa.”
Không hiểu sao, Trình Thực cảm thấy câu cuối cùng của Chung Quốc đặc biệt dễ nghe. Đã có tin tức của Tô Nhất, cậu lập tức mua vé máy bay về Thành Đô, sau đó lại lái xe tới Trùng Khánh, đứng ở cửa ga đợi cô.
Tô Nhất nhìn Trình Thực, chết lặng, không biết phải làm gì. Rất lâu sau cô mới gượng cười, hỏi: “Cậu... Sao cậu cũng ở đây?”
Trình Thực đáp luôn: “Cũng phải chịu trách nhiệm chứ.”
Tô Nhất xua tay, nói: “Không cần, không cần, đây không phải là lần đầu của mình, cậu không cần phải chịu trách nhiệm.”
Vẻ lạnh lùng trên mặt Trình Thực càng đậm thêm, cậu nhìn chằm chằm vào cô, thẳng thừng nói: “Nhưng với mình thì là lần đầu, mình muốn cậu phải chịu trách nhiệm, có được không?”
Cái gì? Cô nhất thời không hiểu nổi ý cậu, mãi lâu sau mới hiểu ra, ngạc nhiên vô cùng. “Cậu là con trai cơ mà... Việc này... làm gì có người con trai nào... muốn phía nữ phải chịu trách nhiệm chứ?”
Trình Thực vẫn không chút biểu cảm, đáp: “Bây giờ là thời đại khác rồi, nam nữ bình đẳng.”
Thật là vô lí hết sức! Tô Nhất vừa tức vừa buồn cười.
“Nam nữ bình đẳng? Được thôi, đợi cậu có thai rồi hẵng đến tìm mình đòi trách nhiệm nhé.”
Những lời tức giận của cô khiến bộ mặt lạnh như băng của Trình Thực có chút dao động. Đột nhiên cậu tóm chặt lấy tay cô, nói: “Tô Nhất, nếu cậu có thai thì nhất định phải nói với mình, không được tự mình quyết định đấy.”
Tô Nhất dồn sức vùng ra. “Cậu nói linh tinh cái gì thế? Không thể nào có chuyện mình có thai đâu.”
“Sao cậu lại biết là không chứ? Chuyện đó rất có khả năng...”
“Mình biết chắc chắn là không. Lúc ở trên tàu mình đã có “đèn đỏ” rồi.”
Trình Thực lặng đi, tin này hiển nhiên khiến cậu rất bất ngờ cũng rất thất vọng. Còn Tô Nhất lại thấy vô cùng may mắn.
Sự xuất hiện bất ngờ của Trình Thực ở Trùng Khánh khiến Tô Nhất không thể đến chỗ Tống Dĩnh nữa. Cậu đưa cô về thẳng Nam Sung. Lúc đầu cô còn không muốn đi cùng cậu, mãi đến khi biết đó là “lệnh” của ông bà Tô, cô mới miễn cưỡng nghe lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.