Chương 5: Chương 3-1
Phàn Lạc
10/06/2021
Vì mình có một chút thay đổi trong việc đăng các chương (tách thành 2 phần thay vì trọn một chương) nên những comment cũ có thể không khớp với nội dung truyện. Mọi người bỏ qua cho mình nhen.
Chương 3.1
Đêm đó Nhiếp Quỳnh thật sự không nhớ nổi mình đã trở về phòng bằng cách nào. Y tự nhận có chút tửu lượng, không ngờ lại say bất tỉnh nhân sự để cho người khác khiêng về. Nghĩ đến lại buồn bực.
Cũng may lúc Chung Ly Túy ôm y xuống thang không bị ngã. Sau này dù có thế nào cũng không thể uống nhiều rượu như vậy nữa. Ngã một tí cũng chả sao, nhưng nếu bị tên đểu cáng kia lợi dụng lúc gặp tai nạn thì cực kì không ổn rồi.
Thế là lần sau đến nghe Chung Ly Túy thổi sáo Nhiếp Quỳnh cũng không năn nỉ uống nhiều nữa. Chỉ là thi thoảng nổi hứng liền sẽ thổi thêm vài khúc. Y đem việc này quy thành cái cớ rằng ban đêm quá buồn chán không ngủ được. Dù sao cũng là hạ vũ thiên đả hài tử, nhàn trứ dã thị nhàn trứ (*).
(*) hạ vũ thiên đả hài tử, nhàn trứ dã thị nhàn trứ (下雨天打孩子,闲着也是闲着): ý nói nhàn nhã không có chính sự nên kiếm việc để làm.
Ngoại thương trên người hồi phục rất nhanh, chưởng thương ở ngực cũng chuyển biến khá tốt. Vậy nên y không thể không thừa nhận những thứ thảo dược tầm thường đó vẫn có chút công hiệu. Bằng không, chỉ dựa vào việc điều tức nội lực, có khi phải kéo dài đến tận mấy tháng mới có thể hoàn toàn bình phục.
Chuyện làm ăn của quán rượu càng lúc càng thuận lợi. Đôi khi Nhiếp Quỳnh tựa lưng vào quầy, nhìn khách nhân nam lai bắc vãng, nghĩ rằng tương lai trở về kinh thành có lẽ y sẽ rất hoài niệm khoảng thời gian trải qua ở đây. Người ở nơi này, cũng bao gồm cả cái tên... khốn kiếp kia nữa...
"Tiểu Phú Quý, đậu phộng ngươi rang cháy cả rồi!"
Một tiếng thét to cắt ngang mộng tưởng tươi đẹp của Nhiếp Quỳnh, y vội vàng chạy vào phòng bếp.
Quân tử tránh xa nhà bếp, huống chi y còn là hoàng tử. Có điều Chung Ly Túy nói là sẽ dạy y nấu vài món ăn, lúc cần thiết cũng còn biết mà làm.
Ăn nhờ ở đậu, lời nói ông chủ và thánh chỉ của phụ vương y lợi hại như nhau. Dĩ nhiên y nào dám không tuân.
Thân là hoàng tử, từ nhỏ Nhiếp Quỳnh đã được danh sư đích thân truyền dạy cầm kỳ thi hoạ, võ học săn bắn. Nhưng mà, Vĩnh Thặng Đế đâu có khai sáng cho con trai mình chuyện bếp núc. Rang đậu phộng mà không nổ toang phòng bếp với y mà nói đã là kỳ tích rồi.
Đậu phộng có hơi cháy, nhưng trên mu bàn tay của y cũng bị dầu nóng bắn cho nổi mấy cái bong bóng.
Không thành công, Nhiếp Quỳnh lại nhóm lửa xuống nồi, định bụng làm thêm một lần nữa. Ai ngờ Chung Ly Túy kéo tay của y qua nhìn một chút, nhàn nhạt nói: "Tay bị bỏng rồi."
Đang quan tâm y à?
Lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, Nhiếp Quỳnh ra vẻ một trang hảo hán, hào sảng đáp lời: "Một chút thương tích nhỏ không đáng quan tâm."
"Tiểu hồ ly đần độn. Ta kêu ngươi rang đậu phộng, không có bảo ngươi rang móng heo."
Một tiếng cười cợt dấy lên phẫn nộ trong lòng, Nhiếp Quỳnh tức giận rút tay ra, lại bị Chung Ly Túy bắt lấy, đem chút nước tương bôi ở chỗ bị bỏng.
"Thế này sẽ đỡ hơn một chút."
Nóng rát quả nhiên giảm bớt. Cảm xúc của Nhiếp Quỳnh nhanh đến cũng nhanh đi, cười hỏi: "Nè ông chủ, lát nữa có tính ghi sổ cả tiền nước tương cho ta không đấy?"
Chung Ly Túy ngẩng đầu, mắt đen trầm tĩnh nhìn y, hồi lâu mới lên tiếng: "Không."
Nhiếp Quỳnh bị đôi mắt sáng kia nhìn chằm chằm đến có phần mất tự nhiên, tim đập loạn, vội vàng dời mắt đi.
Làm ơn, đừng có hay dùng cái loại ánh mắt này nhìn chằm chằm y được không? Y là một đại nam nhân, hơn nữa bây giờ còn là một nam nhân rất xấu. Phát tình cũng đừng có phát nhầm đối tượng chứ...
Chung Ly Túy còn đang nhìn y, trong ánh mắt lộ ra vài phần nghiền ngẫm: "Tiểu Phú Quý, dáng vẻ mập mạp của ngươi rất đáng yêu."
Hai người dựa vào rất sát. Nhiếp Quỳnh rõ ràng có thể ngửi được hương rượu mơ nhàn nhạt trên người đối phương. Y không ghét mùi rượu đó, ngược lại đối với hơi men thoang thoảng ấy, thần tình còn bất giác ngơ ngẩng.
Y đáng yêu. Người khắp thiên hạ đều biết, cái này không cần phải nói.
Ừm, nhìn gần lại, kỳ thật ông chủ cũng rất đẹp trai.
Đại hoa kiệu tử nhân đài nhân (*). Nhiếp Quỳnh được khen ngợi nên cảm thấy thoải mái, cũng tăng thêm cho Chung Ly Túy mấy phần thiện cảm. Ai ngờ Chung Ly Túy nhìn y, đột nhiên tà tà cười một tiếng: "Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng rang cháy đậu phộng vẫn phải khấu trừ vào tiền công."
(*) Đại hoa kiệu tử nhân đài nhân (大花轿子人抬人): ý nói sinh sống ở đời cần nhờ người khác trợ giúp và nâng đỡ
Đốn mạt! Tâm hồn mỏng manh lần nữa bị đả kích. Khuôn mặt tươi cười của Nhiếp Quỳnh trong nháy mắt cứng nhắc.
Trừ đi trừ đi. Y không thèm đếm xỉa nữa, trước tiên phải diệt trừ cái thứ tai họa này, thay trời hành đạo!
Ông trời cũng không cho Nhiếp Quỳnh có cơ hội giở thủ đoạn giết người cướp của. Ngay cái lúc y đang mài đao xoèn xoẹt thì bên ngoài truyền đến một tiếng gọi.
"Có ai không?" Giọng nói quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, là Lục hoàng huynh Nhiếp Dao.
Rốt cục truy binh cũng đã tìm tới cửa. Chẳng lẽ Tiểu Đào đã gặp phải bất trắc gì rồi?
Tiểu Đào đi theo y ba năm, là người thông minh cơ trí. Nghĩ đến việc hắn có khả năng đã gặp phải độc thủ (*), trong lòng Nhiếp Quỳnh nhất thời rối loạn.
(*) Sát thủ (毒手): kẻ ra tay tàn ác giết người
Buổi chiều trong quán rượu hầu như không có khách. Nhóm tiểu nhị đều bị Chung Ly Túy đuổi lên trên núi kiếm thịt rừng, nơi này chỉ còn hai người bọn họ. Chung Ly Túy thấy có khách đến, vội vàng kéo Nhiếp Quỳnh ra ngoài chào hỏi.
Bên ngoài quán rượu là quan binh phục trang như nhau đang đứng thẳng tắp, có ba người ngồi trong đại sảnh: Nhị hoàng tử Nhiếp Anh, Lục hoàng tử Nhiếp Dao, cùng hoàng thúc Nhiếp Ngu. Ba đạo binh mã đồng thời được điều động, chỉ vì vây bắt một vương gia trốn chạy, trận này không khỏi lớn quá rồi.
Nhiếp Quỳnh đang cảm thán thì bị khuỷu tay Chung Ly Túy thúc vào ngực một cái.
"Tiểu Phú Quý, đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau pha trà hầu hạ các quan gia."
Nhiếp Quỳnh chạy đi pha trà, trong lòng thầm ca thán vận may của mình. Quả nhiên là "Tắc ông thất mã, yên tri phi phúc" (*), nếu không phải y ăn nhầm quả Uẩn, mặt mày biến dạng, hiện tại chỉ sợ đã bị tóm cổ. Nói đến còn phải cảm tạ con ma men kia.
(*) Tắc ông thất mã, yên tri phi phúc (塞翁失马, 焉知非福): Ý nói họa phúc khôn lường, làm sao biết được là họa mà không phải phúc.
Nhiếp Quỳnh bưng trà đến để trên bàn, gặp nhau nhưng không nhận ra nhau, thế là yên tâm lớn mật dò xét ba người.
Nhiếp Anh thần sắc lo âu, dường như tâm sự đầy bụng; Nhiếp Dao khá hơn một chút, chỉ là hai đầu lông mày có hơi ủ rũ; hoàng thúc Nhiếp Ngu là lão luyện nhất, phong thái vẫn uy nghiêm như trước. Dựa vào dáng vẻ mệt mỏi và y sam nhiễm bụi lúc này mà nói, xem ra bọn họ đã liên tục gấp rút lên đường, chưa hề ngơi nghỉ.
Thế nào mà truy binh lại trông còn thảm hại hơn cả người bị truy đuổi là y vậy?
Nhiếp Quỳnh đang cười trên nỗi đau của người khác thì thấy Nhiếp Dao lấy ra một cuộn cáo thị, mở ra trên bàn.
"Các ngươi có từng gặp qua người này chưa?"
Bên trong bức vẽ là một người mày kiếm mắt sáng, tiêu sái đón gió. Hiển nhiên chính là hình dáng của mình. Y vừa nhìn thì biết người vẽ tranh là Nhiếp Dao, tên khốn này, sao bình thường không thấy hắn vẽ mình đẹp trai như vậy?
Chủ nhân, xin ngài đó, say rượu thì say cho triệt để một chút, ngàn vạn lần cũng đừng có nói là đã gặp qua rồi.
"Ừm... Ta từng gặp rồi!"
Ngữ khí chắc nịch này khiến lòng Nhiếp Quỳnh tức khắc lạnh đi phân nửa. Mắt nhìn ra ngoài tìm kiếm đường chạy, nhưng mà tầng tầng quan binh ngoài kia lại khiến y từ bỏ ý định. Đánh cược một lần vậy!
Nhiếp Quỳnh kéo Chung Ly Túy qua một bên, cười xã giao với ba người: "Đừng nghe ông chủ bọn ta ăn nói lung tung, ngài ấy suốt ngày rượu không rời miệng, nói chuyện không được chuẩn xác, bọn ta vốn chưa từng gặp qua người này..."
"Ta đã gặp! Mấy ngày trước nam nhân này tới ăn cơm mà không trả tiền, còn lấy đoản kiếm giả đi gạt người, nói cái gì mà phỉ thúy mã não, dùng để thay tiền cơm. Ta thấy hắn thực sự không có tiền, không còn cách khác, đành xem như mình xui xẻo mà giữ lại đoản kiếm kia, còn tính đợi mấy ngày sau mang đến cửa hiệu ra một cái giá nữa. Xem ra kẻ kia quả nhiên là phường giang hồ bịp bợm, quan lão gia đều đã đuổi tới đây cả rồi."
Sau lưng Nhiếp Quỳnh đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, tim cũng thòng xuống. Nghe Chung Ly Túy ăn nói bừa bãi, mắt phượng hơi híp thoáng mang ý cười, Nhiếp Quỳnh bỗng dưng cũng buồn cười, nhéo mạnh bên hông hắn một cái.
Ba người đang ngồi biến đổi sắc mặt, Nhiếp Dao lập tức hỏi: "Đoản kiếm hiện đang ở đâu?"
Chung Ly Túy mang đoản kiếm tới rồi trình lên, lại xoa xoa tay, cười hì hì nói: "Ấy, quan gia, đây có phải là tang vật hay không vậy? Nếu là tịch thu sung công, có thể cho tiểu nhân một chút bồi thường hay không, nơi này của chúng tôi cũng chỉ là chỗ làm ăn nho nhỏ mà thôi..."
Không để ý đến hắn, Nhiếp Dao nói với hai người kia: "Là đồ của lão Thất, ta biết, là Thái... đại ca đưa cho nó."
Nhiếp Ngu quay đầu hỏi Chung Ly Túy: "Ngươi có biết nó đã đi đâu rồi không?"
"Ăn cơm xong thì vội vàng rời đi, lúc đó đã muộn lắm rồi, ta cũng không có để ý. Nhưng hắn ta ho rất dữ, hình như thân thể không tốt lắm, chắc là đi không quá xa đâu."
Nhiếp Dao gật đầu, trầm ngâm nói: "Khó trách mãi mà không truy ra tung tích của nó, thì ra là sau khi thay mận đổi đào (*), lại cố ý đi đường vòng. Không nhìn ra Lão Thất còn có kiểu mưu kế như thế này, hoàng... Lục thúc, không bằng chúng ta chia ra mấy đường đi tìm sẽ nhanh hơn."
(*) thay mận đổi đào (李代桃僵): chỉ việc đổ tội cho người khác
Không phải y đi đường vòng, mà là bị người đuổi giết, đánh bậy đánh bạ lại tới được đây.
Nhiếp Ngu mặt mày khẩn trương tiếp tục hỏi: "Trông nó bị thương rất nặng sao?"
"Hình như là vậy."
Nghe lời này, Nhiếp Ngu lập tức nói với Nhiếp Anh: "Không biết Quỳnh nhi thương thế ra sao, chúng ta tìm thấy nó nhanh một chút, giang hồ không thể so với triều đình, gian khổ muôn bề, ta sợ nó chịu không được."
Nhiếp Dao lắc đầu hừ khẽ: "Lục thúc yên tâm, tên kia cầm tinh con cua, ngang ngược lắm. Chắc chắn sẽ không có việc gì. Ngược lại là chúng ta ra ngoài lâu như vậy cũng nên trở về rồi, việc tìm người vẫn nên giao lại cho quan viên ở địa phương xử lý đi."
Nơi bọn họ đến tìm là một quán nhỏ ở nông thôn. Chủ quán là một con ma men, tiểu nhị trông cũng có chút đần độn, thế nên nói chuyện cũng không có gì cố kỵ. Chỉ là từ đầu đến cuối, Nhiếp Anh mặt mày âm trầm, không nói một lời.
Ba người đứng dậy rời đi, thấy Nhiếp Dao lấy đoản kiếm nhét vào trong ngực, Chung Ly Túy vội vã theo sát phía sau, gọi: "Quan gia, đoản kiếm kia không trả thì không trả, có điều nói thế nào ta cũng có công tố giác, không có ban thưởng gì sao?"
Hắn đuổi thẳng tới bên ngoài quán rượu, cho đến lúc ba người lên ngựa, Nhiếp Dao có chút buồn cười, lắc đầu thở dài: "Ngu dân tham lam."
"Bản chất con người mà thôi."
Nhiếp Ngu móc ra một thỏi bạc ném qua, giơ roi thúc ngựa, bụi đất tung lên, trong nháy mắt quan binh đã khuất sạch.
"Tạ quan gia ban thưởng."
Chung Ly Túy tiếp bạc, trở lại quán rượu, tung ngân lượng trong tay, cười hề hề nói: "Một thanh đoản kiếm giả đổi một thỏi bạc, làm ăn không lỗ vốn, Tiểu Phú Quý, đóng cửa lại, hôm nay chúng ta không tiếp khách."
Nhiếp Quỳnh theo lời đóng cửa, quay đầu thấy hắn tựa vào quầy uống rượu, liền bước lên phía trước đoạt lấy hồ lô rượu, nhìn thẳng hắn hỏi: "Tại sao lại giúp ta?"
"Cái gì?"
"Ông chủ, đừng giả vờ hồ đồ, ngươi sớm đã nhận ra bức cáo thị kia là ai rồi?"
Chung Ly Túy nhìn lại y, tia say dao động trong đồng tử mơ màng, ý cười không giảm, nhưng lại chẳng nói lời nào.
Nhiếp Quỳnh lại sáp về phía trước, gắt gao truy vấn: "Thành thật nói cho ngươi biết, ta là khâm phạm bị triều đình truy nã, tội danh bao che chứa chấp không nhẹ đâu. Ngươi giúp ta, rốt cuộc là có ý đồ gì? Ưm..."
Lời chất vấn vừa tuôn ra một nửa thì tắt ngóm, Nhiếp Quỳnh bị Chung Ly Túy chèn lên ôm lấy eo, nghiêng người áp lưng y vào tường, một nụ hôn nồng nhiệt chôn vùi hết thảy tra hỏi lại phía sau. Eo bị ôm được xoa nắn nhẹ nhàng, tay kia dùng sức vừa phải, thân thể Nhiếp Quỳnh mềm nhũn, vô lực giãy giụa, ngoan ngoãn mặc hắn chi phối.
Hương mơ thơm ngát thanh nhã theo nụ hôn xuôi dòng lan tỏa, lưỡi mềm vân vê cọ xát trong miệng y, từng chút từng chút khiêu khích xúc cảm của y, vị chua ngọt trong hơi thở cuồng nhiệt tràn đầy mê hoặc, làm y say mê, không kìm chế được mà phát ra tiếng rên khẽ.
"Đây chính là nguyên nhân ta giúp ngươi."
Nụ hôn kéo dài thật lâu mới dừng. Chung Ly Túy lại không rời đi, vẫn hôn nhẹ khóe môi và gò má y, thấp giọng bộc bạch.
Đáng giết! Thất hoàng tử y tuy ham luyến mỹ sắc, nhưng tuyệt không hứng thú với nam nhân, hơn nữa đối phương lại còn là một con quỷ rượu, có đánh chết cũng sẽ không nói vừa rồi y còn rất trầm mê trong đó... Không, buồn nôn chết rồi, phải cắt phăng cái mệnh quèn của tên khốn kiếp này. Xem hắn về sau còn dám làm càn hay không!
Bàn tay đang dùng sức lau quẹt đôi môi bị Chung Ly Túy kéo xuống, mày kiếm xếch lên, cười tới mức dâm đãng.
"Đừng chùi nữa, càng chà càng đỏ, khiến ta càng nhịn không được."
Tính nhẫn nại biến mất, Nhiếp Quỳnh lập tức vung quyền tới đánh, y cũng có giới hạn, đừng tưởng rằng giúp y giấu diếm thân phận thì có thể muốn làm gì thì làm, cùng lắm thì cá chết lưới rách (*).
(*) cá chết lưới rách (鱼死网破): một là cá chết, hai là lưới rách; ý nói liều mạng sống mái đến cùng.
Tay bị cầm chặt kéo ra sau lưng, Nhiếp Quỳnh thương thế mới khỏi, không đủ sức lực, bị Chung Ly Túy dễ dàng chế ngự.
Bốn mắt nhìn nhau, thấy trong mắt Nhiếp Quỳnh lửa giận thiêu đốt, Chung Ly Túy bật cười, trên mặt lộ ra vẻ xấu xa.
"Ta thích ngươi!"
Nhiếp Quỳnh cả kinh, quên luôn giãy giụa, mặc cho cái tay không biết phép tắc xoa xoa lên má mình.
"Lúc mới tới, ngươi gầy đến đáng thương, hiện tại vất vả lắm mới nuôi ngươi thành trắng trẻo mập mạp động lòng người như vậy, cớ gì lại dễ dàng khoanh tay giao nạp? Cánh cửa của quán rượu Phú Quý này là tự ngươi bước vào, mà đã vào nhà ta, đời này phải là của ta!"
Nụ hôn thanh lãnh như nước lần nữa rơi xuống môi y, dịu dàng nhưng lại mang theo kiên định không thể nghi ngờ.
Trước mắt tối sầm đi, Nhiếp Quỳnh có một loại cảm giác, y tránh được thợ săn đuổi bắt, lại mơ hồ rơi vào một cái cạm bẫy khác, hơn nữa, có khả năng cả đời này cũng không sao thoát được...
Chương 3.1
Đêm đó Nhiếp Quỳnh thật sự không nhớ nổi mình đã trở về phòng bằng cách nào. Y tự nhận có chút tửu lượng, không ngờ lại say bất tỉnh nhân sự để cho người khác khiêng về. Nghĩ đến lại buồn bực.
Cũng may lúc Chung Ly Túy ôm y xuống thang không bị ngã. Sau này dù có thế nào cũng không thể uống nhiều rượu như vậy nữa. Ngã một tí cũng chả sao, nhưng nếu bị tên đểu cáng kia lợi dụng lúc gặp tai nạn thì cực kì không ổn rồi.
Thế là lần sau đến nghe Chung Ly Túy thổi sáo Nhiếp Quỳnh cũng không năn nỉ uống nhiều nữa. Chỉ là thi thoảng nổi hứng liền sẽ thổi thêm vài khúc. Y đem việc này quy thành cái cớ rằng ban đêm quá buồn chán không ngủ được. Dù sao cũng là hạ vũ thiên đả hài tử, nhàn trứ dã thị nhàn trứ (*).
(*) hạ vũ thiên đả hài tử, nhàn trứ dã thị nhàn trứ (下雨天打孩子,闲着也是闲着): ý nói nhàn nhã không có chính sự nên kiếm việc để làm.
Ngoại thương trên người hồi phục rất nhanh, chưởng thương ở ngực cũng chuyển biến khá tốt. Vậy nên y không thể không thừa nhận những thứ thảo dược tầm thường đó vẫn có chút công hiệu. Bằng không, chỉ dựa vào việc điều tức nội lực, có khi phải kéo dài đến tận mấy tháng mới có thể hoàn toàn bình phục.
Chuyện làm ăn của quán rượu càng lúc càng thuận lợi. Đôi khi Nhiếp Quỳnh tựa lưng vào quầy, nhìn khách nhân nam lai bắc vãng, nghĩ rằng tương lai trở về kinh thành có lẽ y sẽ rất hoài niệm khoảng thời gian trải qua ở đây. Người ở nơi này, cũng bao gồm cả cái tên... khốn kiếp kia nữa...
"Tiểu Phú Quý, đậu phộng ngươi rang cháy cả rồi!"
Một tiếng thét to cắt ngang mộng tưởng tươi đẹp của Nhiếp Quỳnh, y vội vàng chạy vào phòng bếp.
Quân tử tránh xa nhà bếp, huống chi y còn là hoàng tử. Có điều Chung Ly Túy nói là sẽ dạy y nấu vài món ăn, lúc cần thiết cũng còn biết mà làm.
Ăn nhờ ở đậu, lời nói ông chủ và thánh chỉ của phụ vương y lợi hại như nhau. Dĩ nhiên y nào dám không tuân.
Thân là hoàng tử, từ nhỏ Nhiếp Quỳnh đã được danh sư đích thân truyền dạy cầm kỳ thi hoạ, võ học săn bắn. Nhưng mà, Vĩnh Thặng Đế đâu có khai sáng cho con trai mình chuyện bếp núc. Rang đậu phộng mà không nổ toang phòng bếp với y mà nói đã là kỳ tích rồi.
Đậu phộng có hơi cháy, nhưng trên mu bàn tay của y cũng bị dầu nóng bắn cho nổi mấy cái bong bóng.
Không thành công, Nhiếp Quỳnh lại nhóm lửa xuống nồi, định bụng làm thêm một lần nữa. Ai ngờ Chung Ly Túy kéo tay của y qua nhìn một chút, nhàn nhạt nói: "Tay bị bỏng rồi."
Đang quan tâm y à?
Lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, Nhiếp Quỳnh ra vẻ một trang hảo hán, hào sảng đáp lời: "Một chút thương tích nhỏ không đáng quan tâm."
"Tiểu hồ ly đần độn. Ta kêu ngươi rang đậu phộng, không có bảo ngươi rang móng heo."
Một tiếng cười cợt dấy lên phẫn nộ trong lòng, Nhiếp Quỳnh tức giận rút tay ra, lại bị Chung Ly Túy bắt lấy, đem chút nước tương bôi ở chỗ bị bỏng.
"Thế này sẽ đỡ hơn một chút."
Nóng rát quả nhiên giảm bớt. Cảm xúc của Nhiếp Quỳnh nhanh đến cũng nhanh đi, cười hỏi: "Nè ông chủ, lát nữa có tính ghi sổ cả tiền nước tương cho ta không đấy?"
Chung Ly Túy ngẩng đầu, mắt đen trầm tĩnh nhìn y, hồi lâu mới lên tiếng: "Không."
Nhiếp Quỳnh bị đôi mắt sáng kia nhìn chằm chằm đến có phần mất tự nhiên, tim đập loạn, vội vàng dời mắt đi.
Làm ơn, đừng có hay dùng cái loại ánh mắt này nhìn chằm chằm y được không? Y là một đại nam nhân, hơn nữa bây giờ còn là một nam nhân rất xấu. Phát tình cũng đừng có phát nhầm đối tượng chứ...
Chung Ly Túy còn đang nhìn y, trong ánh mắt lộ ra vài phần nghiền ngẫm: "Tiểu Phú Quý, dáng vẻ mập mạp của ngươi rất đáng yêu."
Hai người dựa vào rất sát. Nhiếp Quỳnh rõ ràng có thể ngửi được hương rượu mơ nhàn nhạt trên người đối phương. Y không ghét mùi rượu đó, ngược lại đối với hơi men thoang thoảng ấy, thần tình còn bất giác ngơ ngẩng.
Y đáng yêu. Người khắp thiên hạ đều biết, cái này không cần phải nói.
Ừm, nhìn gần lại, kỳ thật ông chủ cũng rất đẹp trai.
Đại hoa kiệu tử nhân đài nhân (*). Nhiếp Quỳnh được khen ngợi nên cảm thấy thoải mái, cũng tăng thêm cho Chung Ly Túy mấy phần thiện cảm. Ai ngờ Chung Ly Túy nhìn y, đột nhiên tà tà cười một tiếng: "Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng rang cháy đậu phộng vẫn phải khấu trừ vào tiền công."
(*) Đại hoa kiệu tử nhân đài nhân (大花轿子人抬人): ý nói sinh sống ở đời cần nhờ người khác trợ giúp và nâng đỡ
Đốn mạt! Tâm hồn mỏng manh lần nữa bị đả kích. Khuôn mặt tươi cười của Nhiếp Quỳnh trong nháy mắt cứng nhắc.
Trừ đi trừ đi. Y không thèm đếm xỉa nữa, trước tiên phải diệt trừ cái thứ tai họa này, thay trời hành đạo!
Ông trời cũng không cho Nhiếp Quỳnh có cơ hội giở thủ đoạn giết người cướp của. Ngay cái lúc y đang mài đao xoèn xoẹt thì bên ngoài truyền đến một tiếng gọi.
"Có ai không?" Giọng nói quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, là Lục hoàng huynh Nhiếp Dao.
Rốt cục truy binh cũng đã tìm tới cửa. Chẳng lẽ Tiểu Đào đã gặp phải bất trắc gì rồi?
Tiểu Đào đi theo y ba năm, là người thông minh cơ trí. Nghĩ đến việc hắn có khả năng đã gặp phải độc thủ (*), trong lòng Nhiếp Quỳnh nhất thời rối loạn.
(*) Sát thủ (毒手): kẻ ra tay tàn ác giết người
Buổi chiều trong quán rượu hầu như không có khách. Nhóm tiểu nhị đều bị Chung Ly Túy đuổi lên trên núi kiếm thịt rừng, nơi này chỉ còn hai người bọn họ. Chung Ly Túy thấy có khách đến, vội vàng kéo Nhiếp Quỳnh ra ngoài chào hỏi.
Bên ngoài quán rượu là quan binh phục trang như nhau đang đứng thẳng tắp, có ba người ngồi trong đại sảnh: Nhị hoàng tử Nhiếp Anh, Lục hoàng tử Nhiếp Dao, cùng hoàng thúc Nhiếp Ngu. Ba đạo binh mã đồng thời được điều động, chỉ vì vây bắt một vương gia trốn chạy, trận này không khỏi lớn quá rồi.
Nhiếp Quỳnh đang cảm thán thì bị khuỷu tay Chung Ly Túy thúc vào ngực một cái.
"Tiểu Phú Quý, đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau pha trà hầu hạ các quan gia."
Nhiếp Quỳnh chạy đi pha trà, trong lòng thầm ca thán vận may của mình. Quả nhiên là "Tắc ông thất mã, yên tri phi phúc" (*), nếu không phải y ăn nhầm quả Uẩn, mặt mày biến dạng, hiện tại chỉ sợ đã bị tóm cổ. Nói đến còn phải cảm tạ con ma men kia.
(*) Tắc ông thất mã, yên tri phi phúc (塞翁失马, 焉知非福): Ý nói họa phúc khôn lường, làm sao biết được là họa mà không phải phúc.
Nhiếp Quỳnh bưng trà đến để trên bàn, gặp nhau nhưng không nhận ra nhau, thế là yên tâm lớn mật dò xét ba người.
Nhiếp Anh thần sắc lo âu, dường như tâm sự đầy bụng; Nhiếp Dao khá hơn một chút, chỉ là hai đầu lông mày có hơi ủ rũ; hoàng thúc Nhiếp Ngu là lão luyện nhất, phong thái vẫn uy nghiêm như trước. Dựa vào dáng vẻ mệt mỏi và y sam nhiễm bụi lúc này mà nói, xem ra bọn họ đã liên tục gấp rút lên đường, chưa hề ngơi nghỉ.
Thế nào mà truy binh lại trông còn thảm hại hơn cả người bị truy đuổi là y vậy?
Nhiếp Quỳnh đang cười trên nỗi đau của người khác thì thấy Nhiếp Dao lấy ra một cuộn cáo thị, mở ra trên bàn.
"Các ngươi có từng gặp qua người này chưa?"
Bên trong bức vẽ là một người mày kiếm mắt sáng, tiêu sái đón gió. Hiển nhiên chính là hình dáng của mình. Y vừa nhìn thì biết người vẽ tranh là Nhiếp Dao, tên khốn này, sao bình thường không thấy hắn vẽ mình đẹp trai như vậy?
Chủ nhân, xin ngài đó, say rượu thì say cho triệt để một chút, ngàn vạn lần cũng đừng có nói là đã gặp qua rồi.
"Ừm... Ta từng gặp rồi!"
Ngữ khí chắc nịch này khiến lòng Nhiếp Quỳnh tức khắc lạnh đi phân nửa. Mắt nhìn ra ngoài tìm kiếm đường chạy, nhưng mà tầng tầng quan binh ngoài kia lại khiến y từ bỏ ý định. Đánh cược một lần vậy!
Nhiếp Quỳnh kéo Chung Ly Túy qua một bên, cười xã giao với ba người: "Đừng nghe ông chủ bọn ta ăn nói lung tung, ngài ấy suốt ngày rượu không rời miệng, nói chuyện không được chuẩn xác, bọn ta vốn chưa từng gặp qua người này..."
"Ta đã gặp! Mấy ngày trước nam nhân này tới ăn cơm mà không trả tiền, còn lấy đoản kiếm giả đi gạt người, nói cái gì mà phỉ thúy mã não, dùng để thay tiền cơm. Ta thấy hắn thực sự không có tiền, không còn cách khác, đành xem như mình xui xẻo mà giữ lại đoản kiếm kia, còn tính đợi mấy ngày sau mang đến cửa hiệu ra một cái giá nữa. Xem ra kẻ kia quả nhiên là phường giang hồ bịp bợm, quan lão gia đều đã đuổi tới đây cả rồi."
Sau lưng Nhiếp Quỳnh đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, tim cũng thòng xuống. Nghe Chung Ly Túy ăn nói bừa bãi, mắt phượng hơi híp thoáng mang ý cười, Nhiếp Quỳnh bỗng dưng cũng buồn cười, nhéo mạnh bên hông hắn một cái.
Ba người đang ngồi biến đổi sắc mặt, Nhiếp Dao lập tức hỏi: "Đoản kiếm hiện đang ở đâu?"
Chung Ly Túy mang đoản kiếm tới rồi trình lên, lại xoa xoa tay, cười hì hì nói: "Ấy, quan gia, đây có phải là tang vật hay không vậy? Nếu là tịch thu sung công, có thể cho tiểu nhân một chút bồi thường hay không, nơi này của chúng tôi cũng chỉ là chỗ làm ăn nho nhỏ mà thôi..."
Không để ý đến hắn, Nhiếp Dao nói với hai người kia: "Là đồ của lão Thất, ta biết, là Thái... đại ca đưa cho nó."
Nhiếp Ngu quay đầu hỏi Chung Ly Túy: "Ngươi có biết nó đã đi đâu rồi không?"
"Ăn cơm xong thì vội vàng rời đi, lúc đó đã muộn lắm rồi, ta cũng không có để ý. Nhưng hắn ta ho rất dữ, hình như thân thể không tốt lắm, chắc là đi không quá xa đâu."
Nhiếp Dao gật đầu, trầm ngâm nói: "Khó trách mãi mà không truy ra tung tích của nó, thì ra là sau khi thay mận đổi đào (*), lại cố ý đi đường vòng. Không nhìn ra Lão Thất còn có kiểu mưu kế như thế này, hoàng... Lục thúc, không bằng chúng ta chia ra mấy đường đi tìm sẽ nhanh hơn."
(*) thay mận đổi đào (李代桃僵): chỉ việc đổ tội cho người khác
Không phải y đi đường vòng, mà là bị người đuổi giết, đánh bậy đánh bạ lại tới được đây.
Nhiếp Ngu mặt mày khẩn trương tiếp tục hỏi: "Trông nó bị thương rất nặng sao?"
"Hình như là vậy."
Nghe lời này, Nhiếp Ngu lập tức nói với Nhiếp Anh: "Không biết Quỳnh nhi thương thế ra sao, chúng ta tìm thấy nó nhanh một chút, giang hồ không thể so với triều đình, gian khổ muôn bề, ta sợ nó chịu không được."
Nhiếp Dao lắc đầu hừ khẽ: "Lục thúc yên tâm, tên kia cầm tinh con cua, ngang ngược lắm. Chắc chắn sẽ không có việc gì. Ngược lại là chúng ta ra ngoài lâu như vậy cũng nên trở về rồi, việc tìm người vẫn nên giao lại cho quan viên ở địa phương xử lý đi."
Nơi bọn họ đến tìm là một quán nhỏ ở nông thôn. Chủ quán là một con ma men, tiểu nhị trông cũng có chút đần độn, thế nên nói chuyện cũng không có gì cố kỵ. Chỉ là từ đầu đến cuối, Nhiếp Anh mặt mày âm trầm, không nói một lời.
Ba người đứng dậy rời đi, thấy Nhiếp Dao lấy đoản kiếm nhét vào trong ngực, Chung Ly Túy vội vã theo sát phía sau, gọi: "Quan gia, đoản kiếm kia không trả thì không trả, có điều nói thế nào ta cũng có công tố giác, không có ban thưởng gì sao?"
Hắn đuổi thẳng tới bên ngoài quán rượu, cho đến lúc ba người lên ngựa, Nhiếp Dao có chút buồn cười, lắc đầu thở dài: "Ngu dân tham lam."
"Bản chất con người mà thôi."
Nhiếp Ngu móc ra một thỏi bạc ném qua, giơ roi thúc ngựa, bụi đất tung lên, trong nháy mắt quan binh đã khuất sạch.
"Tạ quan gia ban thưởng."
Chung Ly Túy tiếp bạc, trở lại quán rượu, tung ngân lượng trong tay, cười hề hề nói: "Một thanh đoản kiếm giả đổi một thỏi bạc, làm ăn không lỗ vốn, Tiểu Phú Quý, đóng cửa lại, hôm nay chúng ta không tiếp khách."
Nhiếp Quỳnh theo lời đóng cửa, quay đầu thấy hắn tựa vào quầy uống rượu, liền bước lên phía trước đoạt lấy hồ lô rượu, nhìn thẳng hắn hỏi: "Tại sao lại giúp ta?"
"Cái gì?"
"Ông chủ, đừng giả vờ hồ đồ, ngươi sớm đã nhận ra bức cáo thị kia là ai rồi?"
Chung Ly Túy nhìn lại y, tia say dao động trong đồng tử mơ màng, ý cười không giảm, nhưng lại chẳng nói lời nào.
Nhiếp Quỳnh lại sáp về phía trước, gắt gao truy vấn: "Thành thật nói cho ngươi biết, ta là khâm phạm bị triều đình truy nã, tội danh bao che chứa chấp không nhẹ đâu. Ngươi giúp ta, rốt cuộc là có ý đồ gì? Ưm..."
Lời chất vấn vừa tuôn ra một nửa thì tắt ngóm, Nhiếp Quỳnh bị Chung Ly Túy chèn lên ôm lấy eo, nghiêng người áp lưng y vào tường, một nụ hôn nồng nhiệt chôn vùi hết thảy tra hỏi lại phía sau. Eo bị ôm được xoa nắn nhẹ nhàng, tay kia dùng sức vừa phải, thân thể Nhiếp Quỳnh mềm nhũn, vô lực giãy giụa, ngoan ngoãn mặc hắn chi phối.
Hương mơ thơm ngát thanh nhã theo nụ hôn xuôi dòng lan tỏa, lưỡi mềm vân vê cọ xát trong miệng y, từng chút từng chút khiêu khích xúc cảm của y, vị chua ngọt trong hơi thở cuồng nhiệt tràn đầy mê hoặc, làm y say mê, không kìm chế được mà phát ra tiếng rên khẽ.
"Đây chính là nguyên nhân ta giúp ngươi."
Nụ hôn kéo dài thật lâu mới dừng. Chung Ly Túy lại không rời đi, vẫn hôn nhẹ khóe môi và gò má y, thấp giọng bộc bạch.
Đáng giết! Thất hoàng tử y tuy ham luyến mỹ sắc, nhưng tuyệt không hứng thú với nam nhân, hơn nữa đối phương lại còn là một con quỷ rượu, có đánh chết cũng sẽ không nói vừa rồi y còn rất trầm mê trong đó... Không, buồn nôn chết rồi, phải cắt phăng cái mệnh quèn của tên khốn kiếp này. Xem hắn về sau còn dám làm càn hay không!
Bàn tay đang dùng sức lau quẹt đôi môi bị Chung Ly Túy kéo xuống, mày kiếm xếch lên, cười tới mức dâm đãng.
"Đừng chùi nữa, càng chà càng đỏ, khiến ta càng nhịn không được."
Tính nhẫn nại biến mất, Nhiếp Quỳnh lập tức vung quyền tới đánh, y cũng có giới hạn, đừng tưởng rằng giúp y giấu diếm thân phận thì có thể muốn làm gì thì làm, cùng lắm thì cá chết lưới rách (*).
(*) cá chết lưới rách (鱼死网破): một là cá chết, hai là lưới rách; ý nói liều mạng sống mái đến cùng.
Tay bị cầm chặt kéo ra sau lưng, Nhiếp Quỳnh thương thế mới khỏi, không đủ sức lực, bị Chung Ly Túy dễ dàng chế ngự.
Bốn mắt nhìn nhau, thấy trong mắt Nhiếp Quỳnh lửa giận thiêu đốt, Chung Ly Túy bật cười, trên mặt lộ ra vẻ xấu xa.
"Ta thích ngươi!"
Nhiếp Quỳnh cả kinh, quên luôn giãy giụa, mặc cho cái tay không biết phép tắc xoa xoa lên má mình.
"Lúc mới tới, ngươi gầy đến đáng thương, hiện tại vất vả lắm mới nuôi ngươi thành trắng trẻo mập mạp động lòng người như vậy, cớ gì lại dễ dàng khoanh tay giao nạp? Cánh cửa của quán rượu Phú Quý này là tự ngươi bước vào, mà đã vào nhà ta, đời này phải là của ta!"
Nụ hôn thanh lãnh như nước lần nữa rơi xuống môi y, dịu dàng nhưng lại mang theo kiên định không thể nghi ngờ.
Trước mắt tối sầm đi, Nhiếp Quỳnh có một loại cảm giác, y tránh được thợ săn đuổi bắt, lại mơ hồ rơi vào một cái cạm bẫy khác, hơn nữa, có khả năng cả đời này cũng không sao thoát được...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.