Tùy Thân Liệp Thú Không Gian (Bản Dịch)
Chương 19: Tiểu Quang Đoàn Màu Tím
Thanh Không Tẩy Vũ
30/06/2023
Lục Trạch khom lưng khó khăn xoay người liền thấy ở ngã rẽ có hai con thỏ vui vẻ nhảy nhót chạy về.
Khi hai con thỏ thấy Lục Trạch ở cuối đường lập tức dừng bước, con mắt đỏ máu nhìn chằm chằm sinh vật không rõ trước mắt.
Lục Trạch ánh mắt lạnh lẽo, hai chân đạp đất, khom lưng xông về phía con thỏ, vung quyền làm đao một nhát chém ngay cổ thỏ trước mắt.
Răng rắc!
Cổ thỏ vang lên đứt ngang, Lục Trạch không hề dừng lại, tiếp tục chém về con thỏ phía sau.
“Chít chít!”
Động tác của Lục Trạch quá nhanh, con thỏ phía sau không có chút sức phản kháng đã bị chém chết, nhưng mà trước khi bị chém chết lại kêu lên.
Mẹ nó!
Khóe miệng Lục Trạch giần giật, nhặt sáu đoàn sáng trên đất lên muốn chạy, hang động sau lưng đã truyền tới tiếng thỏ kêu giận dữ.
Đúng lúc này, Lục Trạch chợt dừng bước. Hắn nhìn xung quanh mình, con đường rất hẹp, độ cao và độ rộng đều khoảng một mét năm, chỉ có thể chứa được một con thỏ đi qua.
Mắt Lục Trạch lóe sáng, lui ra sau vài bước, đi qua ngã rẽ mới dừng lại. Rất nhanh, có một con thỏ đuổi tới từ chỗ rẽ, cảnh vật xung quanh tối tăm, Lục Trạch đã không cách nào phán đoán màu lông, chỉ có thể nhìn rõ hình thể lớn nhỏ của bọn nó, cùng với đôi mắt đỏ hồng kia.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, toàn lực ra tay, khi con thỏ vừa tới khúc rẽ liền đánh một quyền lên đầu giết chết nó.
Ngay sau đó lại là một con, Lục Trạch làm theo y xì như cũ, một kích đánh chết.
Rất nhanh, từng con thỏ ngay cả cơ hội phát ra tiếng cũng không có, đều ngã gục dưới nắm đấm của Lục Trạch, tro bụi trên đất chất chồng từng lớp dày cui, Lục Trạch vừa giết vừa nhặt đoàn sáng nhỏ.
Ba cái, năm cái, mười cái… năm mươi cái… thu hoạch lớn!
Cất từng quang đoàn vào trong túi, Lục Trạch cười, ở đây thật sự là một nơi tốt.
Rất nhanh, Lục Trạch đã nhận được hơn một trăm đoàn sáng. Đúng lúc này, Lục Trạch phát hiện ở chỗ khúc cua lại xuất hiện một con thỏ hình thể siêu khổng lồ, đây chính là con thỏ lớn không kém con cự lang xanh kia.
Lúc này Lục Trạch đã không còn đường lui, nếu như để nó kêu lên, chắc chắn sẽ nhắc nhở những con thỏ phía sau.
Ánh mắt hắn lóe lên, chân giẫm xuống đất mượn lực, toàn lực vung ra một đấm.
Một đấm này tung ra lại mang theo vài phần tiếng gió rít chói tai, uy lực cực mạnh!
Thể tích của thỏ siêu khổng lồ rất lớn, lối đi này vừa khéo vừa với thân nó dẫn đến nó không cách nào chuyển hướng linh hoạt được.
Hiển nhiên nó không ngờ tới mình tới chỗ rẽ gặp phải không phải là tình yêu mà là một đấm vào mặt.
Bành!
Một tiếng trầm đục vang lên, nắm đấm của Lục Trạch đánh vào trên trán thỏ khổng lồ.
Lực lượng cực lớn xuyên qua nắm đấm từ trên người Lục Trạch gào thét phóng tới, đánh nó nằm bẹp trên đất.
Lục Trạch cũng không hề buông lỏng cảnh giác, thỏ có thể hình như vậy, hắn mới không tin chỉ có một đấm là có thể đánh chết được.
Lãnh quang lóe lên trong mắt hắn, thừa lúc thỏ bị đánh đến mơ hồ, từng đấm dùng sức oanh tạc lên đầu thỏ. Từng tiếng đùng đùng đùng trầm đục vang lên bên tai không dứt, vang vọng cả lối đi.
Đám thỏ bên trong sau khi nghe tiếng động này càng kêu lên cáu kỉnh. Lục Trạch lại làm như không nghe không thấy, chuyện sau đó tới sau lại nói, bây giờ trước tiên phải đánh chết con này đã.
Lục Trạch phát huy sức mạnh không hề giữ lại, ánh sáng toàn thân có hơi chói mắt, da thịt gân cốt bốn tần luyện thể toàn bộ đều viên mãn, thực lực có thể sánh với võ giả bát phẩm bình thường.
Năm đấm, mười đấm, mười lăm đấm…
Mỗi lần thỏ khổng lồ vùng vẫy muốn đứng dậy lại đều bị tiếp tục đè trên đất, dần dần giãy dụa càng ngày càng yếu, nắm đấm của Lục Trạch đều không ngừng nghỉ giống như máy đóng cọc, ổn định lại bền bỉ!
Mãi cho đến khi thỏ khổng lồ không nhúc nhích được nữa, cơ thể bắt đầu hóa tro tàn, Lục Trạch mới ngừng lại.
Hắn cúi đầu nhìn thỏ khổng lồ hóa thành tro rồi, để lại năm đoàn sáng màu đỏ nhạt, còn có một đoàn sáng màu tím nhạt lớn cỡ hạt dẻ cười. Tuy rằng đoàn sáng màu đỏ nhạt chỉ có năm cái, nhưng thể tích của năm đoàn sáng này lớn hơn trước kia mấy lần.
Về phần đoàn sáng màu tím nhạt, Lục Trạch vẫn là lần đầu tiên thấy.
Hắn nhìn đoàn sáng tím nhạt thoạt nhìn có vẻ vô cùng thần bí. Điều này khiến Lục Trạch càng lúc càng tò mò với không gian này. Trừ màu đỏ còn có màu tím nữa à?
Chẳng trách con thỏ kia có thể chịu đựng nhiều đấm của hắn như vậy, nhìn đoàn sáng này là biết, thực lực quả thực không yếu.
Có điều Lục Trạch phát hiện, con thỏ này vẫn yếu hơn nhiều so với cự lang xanh.
Sau khi nhặt đoàn sáng lên, Lục Trạch phát hiện, tiếng kêu nóng nảy của đám thỏ bên trong lối đi đã lắng lại, cũng không có con thỏ nào lao ra nữa. Lục Trạch ngẫm nghĩ, định khom người đi qua nhìn thử.
Hắn đạp lên lớp lớp tro tàn dưới đất, xoay đầu qua, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình liền bị một cái vuốt thỏ chụp lên đầu.
Khi hai con thỏ thấy Lục Trạch ở cuối đường lập tức dừng bước, con mắt đỏ máu nhìn chằm chằm sinh vật không rõ trước mắt.
Lục Trạch ánh mắt lạnh lẽo, hai chân đạp đất, khom lưng xông về phía con thỏ, vung quyền làm đao một nhát chém ngay cổ thỏ trước mắt.
Răng rắc!
Cổ thỏ vang lên đứt ngang, Lục Trạch không hề dừng lại, tiếp tục chém về con thỏ phía sau.
“Chít chít!”
Động tác của Lục Trạch quá nhanh, con thỏ phía sau không có chút sức phản kháng đã bị chém chết, nhưng mà trước khi bị chém chết lại kêu lên.
Mẹ nó!
Khóe miệng Lục Trạch giần giật, nhặt sáu đoàn sáng trên đất lên muốn chạy, hang động sau lưng đã truyền tới tiếng thỏ kêu giận dữ.
Đúng lúc này, Lục Trạch chợt dừng bước. Hắn nhìn xung quanh mình, con đường rất hẹp, độ cao và độ rộng đều khoảng một mét năm, chỉ có thể chứa được một con thỏ đi qua.
Mắt Lục Trạch lóe sáng, lui ra sau vài bước, đi qua ngã rẽ mới dừng lại. Rất nhanh, có một con thỏ đuổi tới từ chỗ rẽ, cảnh vật xung quanh tối tăm, Lục Trạch đã không cách nào phán đoán màu lông, chỉ có thể nhìn rõ hình thể lớn nhỏ của bọn nó, cùng với đôi mắt đỏ hồng kia.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, toàn lực ra tay, khi con thỏ vừa tới khúc rẽ liền đánh một quyền lên đầu giết chết nó.
Ngay sau đó lại là một con, Lục Trạch làm theo y xì như cũ, một kích đánh chết.
Rất nhanh, từng con thỏ ngay cả cơ hội phát ra tiếng cũng không có, đều ngã gục dưới nắm đấm của Lục Trạch, tro bụi trên đất chất chồng từng lớp dày cui, Lục Trạch vừa giết vừa nhặt đoàn sáng nhỏ.
Ba cái, năm cái, mười cái… năm mươi cái… thu hoạch lớn!
Cất từng quang đoàn vào trong túi, Lục Trạch cười, ở đây thật sự là một nơi tốt.
Rất nhanh, Lục Trạch đã nhận được hơn một trăm đoàn sáng. Đúng lúc này, Lục Trạch phát hiện ở chỗ khúc cua lại xuất hiện một con thỏ hình thể siêu khổng lồ, đây chính là con thỏ lớn không kém con cự lang xanh kia.
Lúc này Lục Trạch đã không còn đường lui, nếu như để nó kêu lên, chắc chắn sẽ nhắc nhở những con thỏ phía sau.
Ánh mắt hắn lóe lên, chân giẫm xuống đất mượn lực, toàn lực vung ra một đấm.
Một đấm này tung ra lại mang theo vài phần tiếng gió rít chói tai, uy lực cực mạnh!
Thể tích của thỏ siêu khổng lồ rất lớn, lối đi này vừa khéo vừa với thân nó dẫn đến nó không cách nào chuyển hướng linh hoạt được.
Hiển nhiên nó không ngờ tới mình tới chỗ rẽ gặp phải không phải là tình yêu mà là một đấm vào mặt.
Bành!
Một tiếng trầm đục vang lên, nắm đấm của Lục Trạch đánh vào trên trán thỏ khổng lồ.
Lực lượng cực lớn xuyên qua nắm đấm từ trên người Lục Trạch gào thét phóng tới, đánh nó nằm bẹp trên đất.
Lục Trạch cũng không hề buông lỏng cảnh giác, thỏ có thể hình như vậy, hắn mới không tin chỉ có một đấm là có thể đánh chết được.
Lãnh quang lóe lên trong mắt hắn, thừa lúc thỏ bị đánh đến mơ hồ, từng đấm dùng sức oanh tạc lên đầu thỏ. Từng tiếng đùng đùng đùng trầm đục vang lên bên tai không dứt, vang vọng cả lối đi.
Đám thỏ bên trong sau khi nghe tiếng động này càng kêu lên cáu kỉnh. Lục Trạch lại làm như không nghe không thấy, chuyện sau đó tới sau lại nói, bây giờ trước tiên phải đánh chết con này đã.
Lục Trạch phát huy sức mạnh không hề giữ lại, ánh sáng toàn thân có hơi chói mắt, da thịt gân cốt bốn tần luyện thể toàn bộ đều viên mãn, thực lực có thể sánh với võ giả bát phẩm bình thường.
Năm đấm, mười đấm, mười lăm đấm…
Mỗi lần thỏ khổng lồ vùng vẫy muốn đứng dậy lại đều bị tiếp tục đè trên đất, dần dần giãy dụa càng ngày càng yếu, nắm đấm của Lục Trạch đều không ngừng nghỉ giống như máy đóng cọc, ổn định lại bền bỉ!
Mãi cho đến khi thỏ khổng lồ không nhúc nhích được nữa, cơ thể bắt đầu hóa tro tàn, Lục Trạch mới ngừng lại.
Hắn cúi đầu nhìn thỏ khổng lồ hóa thành tro rồi, để lại năm đoàn sáng màu đỏ nhạt, còn có một đoàn sáng màu tím nhạt lớn cỡ hạt dẻ cười. Tuy rằng đoàn sáng màu đỏ nhạt chỉ có năm cái, nhưng thể tích của năm đoàn sáng này lớn hơn trước kia mấy lần.
Về phần đoàn sáng màu tím nhạt, Lục Trạch vẫn là lần đầu tiên thấy.
Hắn nhìn đoàn sáng tím nhạt thoạt nhìn có vẻ vô cùng thần bí. Điều này khiến Lục Trạch càng lúc càng tò mò với không gian này. Trừ màu đỏ còn có màu tím nữa à?
Chẳng trách con thỏ kia có thể chịu đựng nhiều đấm của hắn như vậy, nhìn đoàn sáng này là biết, thực lực quả thực không yếu.
Có điều Lục Trạch phát hiện, con thỏ này vẫn yếu hơn nhiều so với cự lang xanh.
Sau khi nhặt đoàn sáng lên, Lục Trạch phát hiện, tiếng kêu nóng nảy của đám thỏ bên trong lối đi đã lắng lại, cũng không có con thỏ nào lao ra nữa. Lục Trạch ngẫm nghĩ, định khom người đi qua nhìn thử.
Hắn đạp lên lớp lớp tro tàn dưới đất, xoay đầu qua, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình liền bị một cái vuốt thỏ chụp lên đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.