Tùy Thân Liệp Thú Không Gian (Bản Dịch)
Chương 20: Yêu Nghiệt Vậy Sao
Thanh Không Tẩy Vũ
30/06/2023
Nếu không phải vào thời điểm mấu chốt Lục Trạch toàn lực phòng ngự, một vuốt này có thể trực tiếp đánh chết hắn.
Lục Trạch vội vã đạp hai chân về trước, cơ thể phóng vọt tới trước, biến mất ở khúc rẽ, vừa khéo tránh thoát được vuốt thỏ đánh tới lần nữa.
Quay về ngã rẽ, Lục Trạch vẻ mặt đần ra, con thỏ này thành tinh rồi hả??? Mẹ bà nó còn muốn dùng chiêu của ta để đối phó với ta?
Hắn sờ mặt mình, lúc này trên mặt toàn là máu, vuốt thỏ khổng lồ vô cùng bén nhọn, cho dù da thịt gân cốt của hắn đều viên mãn, nhưng vẫn để lại vết thương sâu hoắm.
Lục Trạch vừa mới lui lại, trong động lại vang lên tiếng thỏ kêu nóng nảy.
Xem ra tiếp tục ở lại đây cũng không có thu hoạch gì, còn không bằng rời đi.
Lục Trạch đi ra hang động, đang định đi, lại nghe thấy tiếng ồn ào truyền tới từ trong bụi cỏ không xa lắm, sau đó hai con thỏ khổng lồ một trắng một đen đang chạy về bên này.
Lục Trạch và hai con thỏ đối mặt nhau đều ngẩn ra.
Lục Trạch ngó hai con thỏ, sau đó sắc mặt chợt biến, hai con thỏ này sẽ không phải là muốn chặn hắn lại chứ??
Yêu nghiệt như vậy?? Đây là thỏ tinh chắc? Chẳng lẽ thỏ trong thời đại tinh tế đều có thể thành tinh à???
Mà hai con thỏ thấy Lục Trạch lập tức tru lên, chân sau tráng kiện đạp một cước hóa thành tàn ảnh lao về phía Lục Trạch.
Ánh mắt Lục Trạch trầm xuống, lui bước né tránh hai con thỏ khổng lồ nhào tới, đồng thời hai tay hóa thành chưởng, dựng chưởng thành đao dùng sức đánh về phía cổ bọn nó.
Loại công kích này nếu là thỏ khác chắc chắn sẽ trực tiếp nổ chết. Nhưng mà hai con thỏ này lại linh hoạt giơ vuốt ngăn cản bàn tay Lục Trạch, chỉ bị đánh văng ra mấy mét mà thôi.
Vừa rơi xuống đất, bọn nó lại phóng về phía Lục Trạch lần nữa.
Vả lại Lục Trạch có hơi cạn lời nhận ra, mẹ nó trong hang thỏ phía sau lại có hai con thỏ kiểu dáng y hệt chạy ra.
Bốn đánh một, Lục Trạch cảm giác mình có thể phải viết di ngôn rồi…
Bốn con thỏ từ bốn phương tám hướng từ từ bao vây Lục Trạch ở bên trong, Lục Trạch bị vây ở giữa vẻ mặt bình tĩnh. Mấy ngày nay thường gặp bước đường cùng, hắn đã quen rồi. Tuy rằng sẽ không chết, nhưng mà sau khi chết và chịu đau khi chết không thể nào tiếp tục đi săn là vấn đề lớn, có thể không chết Lục Trạch tuyệt đối sẽ không muốn chết.
Nếu không, hắn cũng sẽ không còn phải làm vài động tác nhỏ hoa hòe hoa sói khi đối mặt với cự ưng màu vàng sải cánh hơn mười mét.
Tình huống kiểu như hiện giờ, Lục Trạch chỉ có thể lựa chọn bình tĩnh đối mặt.
Rất nhanh, bốn con thỏ đồng thời đánh về phía Lục Trạch. Lục Trạch chớp mắt lạnh lùng, chân phải đạp một cái, lướt ngang về phía bên trái, né tránh vuốt đánh của ba con thỏ, lại cũng bị một cái vuốt thỏ sắc bén cắt lên lưng.
Máu tươi tuôn ra, Lục Trạch như không có cảm giác, nắm tay phải hắn xẹt qua không khí, phát ra tiếng nổ vang, tập trung vào cổ của một con thỏ trắng trong đó.
Răng rắc, tiếng xương gãy yếu ớt vang lên, con thỏ này bị đánh bay ra mười mấy mét, nặng nề ngã xuống đất.
Lúc nãy ở trong lối đi, độ cao chỉ có một mét năm, hắn khom lưng ra quyền, tuy rằng dùng hết sức nhưng lại cũng không tính là cực hạn của mình.
Bây giờ hắn mới xem như hoàn toàn không hề e ngại vung ra nắm đấm!
Thỏ trắng ngã trên đất co giật mấy cái, loạng chà loạng choạng muốn đứng lên. Lục Trạch nhếch mép, không dễ dàng gì đánh ra một con, muốn đứng lên, mơ nhiều quá rồi đó!
Hai chân hắn giẫm trên đất, cỏ xanh trộn lẫn với đất bùn bị hắn đạp văng lên giữa không trung, mượn phản lực cơ thể hắn bắn ra ngoài, đột phá vòng vây của ba con thỏ vừa mới đáp đất lại định nhào tới lần nữa, hắn xông tới trước mặt con thỏ trắng.
Ầm ầm ầm!!!
Ba đấm liên tiếp trong nháy mắt đã hoàn thành, dưới người thỏ trắng bị chấn động tách mở ra một cái hố tròn nông rộng hơn hai mét, mà cổ con thỏ đã bị ba đấm đánh gãy, cơ thể bắt đầu dần dần hóa thành tro.
Lúc này, ba con thỏ còn lại đã nhảy tới sau lưng hắn, kình phong nổi lên mang theo bén nhọn, vuốt thỏ còn chưa chạm vào, da của hắn đã ẩn ẩn thấy đau.
Cảm nhận được thế công sau lưng, Lục Trạch đã không còn cách né tránh. Khí huyết của hắn toàn lực vận chuyển, toàn thân tản ra ánh sáng trắng lóa mắt, toàn lực huy động sức phòng ngự của bốn cảnh giới nhỏ luyện thể viên mãn, chuẩn bị chịu một đòn này!
Keng keng keng!
Ba tiếng kim loại va chạm giòn giã vang lên, ba lực đạo chồng lên đột phá phòng ngự da thịt gân cốt đánh vào thể nội của hắn, cơ thể Lục Trạch bị đánh bay ra.
- Khục!
Đáy mắt Lục Trạch hiện lên tia lạnh lẽo, khóe miệng tràn máu tươi, lực đạo của ba con thỏ đột phá phòng ngự đã tạo thành thương tổn cho nội tạng của hắn, dù sao nội tạng của hắn vẫn chưa tôi luyện.
Lục Trạch còn chưa kịp thở ra một hơi, tiếng động xé gió truyền tới từ sau lưng. Hắn chỉ đành miễng cưỡng nén xuống thương thế, cơ thể bắn ra một bên né tránh đòn đánh bất ngờ tiếp theo của ba con thỏ.
- Phù!
Lục Trạch đứng vững, nhìn ba con thỏ khổng lồ xoay người không xa ánh mắt hung ác nhìn hắn chằm chằm, từ từ điều chỉnh hơi thở.
Hơi mạnh!
------------
Lục Trạch vội vã đạp hai chân về trước, cơ thể phóng vọt tới trước, biến mất ở khúc rẽ, vừa khéo tránh thoát được vuốt thỏ đánh tới lần nữa.
Quay về ngã rẽ, Lục Trạch vẻ mặt đần ra, con thỏ này thành tinh rồi hả??? Mẹ bà nó còn muốn dùng chiêu của ta để đối phó với ta?
Hắn sờ mặt mình, lúc này trên mặt toàn là máu, vuốt thỏ khổng lồ vô cùng bén nhọn, cho dù da thịt gân cốt của hắn đều viên mãn, nhưng vẫn để lại vết thương sâu hoắm.
Lục Trạch vừa mới lui lại, trong động lại vang lên tiếng thỏ kêu nóng nảy.
Xem ra tiếp tục ở lại đây cũng không có thu hoạch gì, còn không bằng rời đi.
Lục Trạch đi ra hang động, đang định đi, lại nghe thấy tiếng ồn ào truyền tới từ trong bụi cỏ không xa lắm, sau đó hai con thỏ khổng lồ một trắng một đen đang chạy về bên này.
Lục Trạch và hai con thỏ đối mặt nhau đều ngẩn ra.
Lục Trạch ngó hai con thỏ, sau đó sắc mặt chợt biến, hai con thỏ này sẽ không phải là muốn chặn hắn lại chứ??
Yêu nghiệt như vậy?? Đây là thỏ tinh chắc? Chẳng lẽ thỏ trong thời đại tinh tế đều có thể thành tinh à???
Mà hai con thỏ thấy Lục Trạch lập tức tru lên, chân sau tráng kiện đạp một cước hóa thành tàn ảnh lao về phía Lục Trạch.
Ánh mắt Lục Trạch trầm xuống, lui bước né tránh hai con thỏ khổng lồ nhào tới, đồng thời hai tay hóa thành chưởng, dựng chưởng thành đao dùng sức đánh về phía cổ bọn nó.
Loại công kích này nếu là thỏ khác chắc chắn sẽ trực tiếp nổ chết. Nhưng mà hai con thỏ này lại linh hoạt giơ vuốt ngăn cản bàn tay Lục Trạch, chỉ bị đánh văng ra mấy mét mà thôi.
Vừa rơi xuống đất, bọn nó lại phóng về phía Lục Trạch lần nữa.
Vả lại Lục Trạch có hơi cạn lời nhận ra, mẹ nó trong hang thỏ phía sau lại có hai con thỏ kiểu dáng y hệt chạy ra.
Bốn đánh một, Lục Trạch cảm giác mình có thể phải viết di ngôn rồi…
Bốn con thỏ từ bốn phương tám hướng từ từ bao vây Lục Trạch ở bên trong, Lục Trạch bị vây ở giữa vẻ mặt bình tĩnh. Mấy ngày nay thường gặp bước đường cùng, hắn đã quen rồi. Tuy rằng sẽ không chết, nhưng mà sau khi chết và chịu đau khi chết không thể nào tiếp tục đi săn là vấn đề lớn, có thể không chết Lục Trạch tuyệt đối sẽ không muốn chết.
Nếu không, hắn cũng sẽ không còn phải làm vài động tác nhỏ hoa hòe hoa sói khi đối mặt với cự ưng màu vàng sải cánh hơn mười mét.
Tình huống kiểu như hiện giờ, Lục Trạch chỉ có thể lựa chọn bình tĩnh đối mặt.
Rất nhanh, bốn con thỏ đồng thời đánh về phía Lục Trạch. Lục Trạch chớp mắt lạnh lùng, chân phải đạp một cái, lướt ngang về phía bên trái, né tránh vuốt đánh của ba con thỏ, lại cũng bị một cái vuốt thỏ sắc bén cắt lên lưng.
Máu tươi tuôn ra, Lục Trạch như không có cảm giác, nắm tay phải hắn xẹt qua không khí, phát ra tiếng nổ vang, tập trung vào cổ của một con thỏ trắng trong đó.
Răng rắc, tiếng xương gãy yếu ớt vang lên, con thỏ này bị đánh bay ra mười mấy mét, nặng nề ngã xuống đất.
Lúc nãy ở trong lối đi, độ cao chỉ có một mét năm, hắn khom lưng ra quyền, tuy rằng dùng hết sức nhưng lại cũng không tính là cực hạn của mình.
Bây giờ hắn mới xem như hoàn toàn không hề e ngại vung ra nắm đấm!
Thỏ trắng ngã trên đất co giật mấy cái, loạng chà loạng choạng muốn đứng lên. Lục Trạch nhếch mép, không dễ dàng gì đánh ra một con, muốn đứng lên, mơ nhiều quá rồi đó!
Hai chân hắn giẫm trên đất, cỏ xanh trộn lẫn với đất bùn bị hắn đạp văng lên giữa không trung, mượn phản lực cơ thể hắn bắn ra ngoài, đột phá vòng vây của ba con thỏ vừa mới đáp đất lại định nhào tới lần nữa, hắn xông tới trước mặt con thỏ trắng.
Ầm ầm ầm!!!
Ba đấm liên tiếp trong nháy mắt đã hoàn thành, dưới người thỏ trắng bị chấn động tách mở ra một cái hố tròn nông rộng hơn hai mét, mà cổ con thỏ đã bị ba đấm đánh gãy, cơ thể bắt đầu dần dần hóa thành tro.
Lúc này, ba con thỏ còn lại đã nhảy tới sau lưng hắn, kình phong nổi lên mang theo bén nhọn, vuốt thỏ còn chưa chạm vào, da của hắn đã ẩn ẩn thấy đau.
Cảm nhận được thế công sau lưng, Lục Trạch đã không còn cách né tránh. Khí huyết của hắn toàn lực vận chuyển, toàn thân tản ra ánh sáng trắng lóa mắt, toàn lực huy động sức phòng ngự của bốn cảnh giới nhỏ luyện thể viên mãn, chuẩn bị chịu một đòn này!
Keng keng keng!
Ba tiếng kim loại va chạm giòn giã vang lên, ba lực đạo chồng lên đột phá phòng ngự da thịt gân cốt đánh vào thể nội của hắn, cơ thể Lục Trạch bị đánh bay ra.
- Khục!
Đáy mắt Lục Trạch hiện lên tia lạnh lẽo, khóe miệng tràn máu tươi, lực đạo của ba con thỏ đột phá phòng ngự đã tạo thành thương tổn cho nội tạng của hắn, dù sao nội tạng của hắn vẫn chưa tôi luyện.
Lục Trạch còn chưa kịp thở ra một hơi, tiếng động xé gió truyền tới từ sau lưng. Hắn chỉ đành miễng cưỡng nén xuống thương thế, cơ thể bắn ra một bên né tránh đòn đánh bất ngờ tiếp theo của ba con thỏ.
- Phù!
Lục Trạch đứng vững, nhìn ba con thỏ khổng lồ xoay người không xa ánh mắt hung ác nhìn hắn chằm chằm, từ từ điều chỉnh hơi thở.
Hơi mạnh!
------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.