Chương 14: Lại Là Anh Ta!
Thiên Lang
16/12/2022
“Con gái à, con hãy suy nghĩ kỹ một chút đi, kể từ ngày con cùng tên Lăng Thành đó kết hôn, có đã phải mất mặt, bị chế giễu bao nhiêu lần rồi, con có thể đếm hết sao?” Tịnh Lâm lạnh lùng nói. “Trong ba năm qua, nhà chúng ta cho cậu ta ăn, cho cậu ta mặc. Bây giờ cậu ta mượn được tiền, giúp công xoay số vốn 500 triệu, coi như trả ơn nhà chúng ta. Nhà chúng ta và cậu ta bây giờ coi như hòa nhau rồi. Bây giờ mẹ chỉ muốn con hãy rời xa cậu ta đi, rời xa tên vô dụng đó đi...”
“Mẹ...!” Giai Kỳ cắn chặt môi.
“Hạc Hiên đã gọi điện cho mẹ, ngày mừng thọ bà nội cậu ta cũng sẽ đến” Tịnh Lâm lại mở miệng lần nữa. “Anh ta còn nói sẽ chuẩn bị một món quà lớn, đến lúc đó bà nội của con nhất định sẽ thích. Nếu như bà nội con cũng nhìn trúng cậu ấy, con hãy đến với cậu ấy!”. Đang nói đến đây, hai người họ nhìn thấy phía xa có một người đàn ông mặc áo vest đi giày da nghiêm chỉnh, trong tay cầm theo một vali hành lý. Chính là cha của Giai Kỳ- Tống Thế Long. Giai Kỳ cùng Tịnh Lâm đi qua đón, một nhà ba người vừa cười vừa nói đi ra khỏi sân bay.
Về đến nhà, Tịnh Lâm đich thân xuống bếp nấu một mâm cơm vô cùng thịnh soạn. Bình thường mọi việc bếp núc đều do Lăng Thành làm, Tịnh Lâm đã rất lâu không xuống bếp. Chả trách , bà ta có nhiều thời gian chăm sóc bản thân như vậy.
Trên bàn cơm, Tịnh Lâm hỏi thăm Tống Thiên Long cuộc sống ở nước ngoài như thế nào? Tống thiên Long nói, thật ra ở nước ngoài chẳng có gì thú vị cả, một ngày ba bữa không phải đi ăn nhà hàng thì là ăn chung với đối tác vừa ăn vừa bàn chuyện làm ăn , có lúc thì bàn chuyện trên trời dưới đất, có đủ cả. Vừa nói, ông ta còn vừa rút ra một tờ séc, ký ký mấy chữ sau đó đưa cho Tịnh Lâm 500 triệu. Lúc Tịnh Lâm nhìn thấy 500 triệu này, vui mừng đến mức cười tít cả mắt!. Haha, thời gian cực khổ cuối cùng cũng đã chấm dứt, rồi đưa tay cầm lấy tờ séc 500 triệu.
“Con gái à, mấy ngày trước mẹ nghe nói, công ty của con xảy ra chút về vấn đề tài chính, thiếu 500 triệu?” Tống Thiên long nhìn về phía Giai Kỳ nói.
“Trước đây ta đã nghe mẹ con nói về chuyện này, lòng cha cũng xót thương lắm, nhưng lúc đó tiền của cha đã đổ hết vào chứng khoán không rút ra được, cho nên không có cách nào giúp con được, bây giờ tốt rồi, tiền của cha đã lấy về mà còn lãi được chút nữa.” Vừa nói Tống Thiên Long vừa rút tiếp một tờ séc ký ký tên vào. “đây là tờ séc 500 triệu, con hãy cầm lấy đi”. Tống Thiên Sinh cười hà hà một tiếng: “Đúng là tôi đã cho mọi người tờ séc nhưng tờ séc này không thể rút ra tiền ngay được, nhất định phải chờ một tuần sau, mới có thể lấy được tiền. Bời vì một tuần sau, khi tôi trở về bên nước ngoài, tấm séc đó mới có hiệu lực”.Lại còn có loại quy định này nữa hay sao? dù nghi ngờ những lời Tống Thiên Long nói, nhưng Tịnh Lâm không thể nào không tin theo, lập tức mặt cười hớn hở gật đầu.
Nhẫn nhịn bao lâu nay, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu được rồi, để xem ngày kia trong lễ mừng thọ của bà nội, xem ai còn có thể coi thường chúng ta nữa.
Cả nhà ba người đang ngồi vừa vừa ăn cơm nói chuyện, bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên. đó là tiếng chuông điện thoại của Giai Kỳ, nhưng khi liếc mắt nhìn tên người gọi đến, cả nhà ba người trố mắt ra nhìn nhau, là bà nội gọi đến, “có chuyện gì xảy ra vậy?” Tịnh Lâm vội vàng hỏi. Bà từ mỗi ngày đều bận rộn với vô vàn việc lớn việc nhỏ trong dòng họ, tất cả việc của nhà họ Tống đều do bà làm chủ, những người thường xuyên liên lạc với bà cũng chỉ có những người có vai vế lớn trong dòng họ, xưa nay bà Từ không bao giờ gọi điện trước cho những người có vai vế nhỏ hơn, huống hồ trong dòng họ nhà Tống, vai vế của Gia Kỳ cũng rất nhỏ, địa vị cũng rất thấp. “Con cũng không biết!” Giai Kỳ vừa nói vừa cầm điện thoại lên nhấn phím nghe và mở ở chế độ loa ngoài. “Giai Kỳ à!” tiếng nói từ đầu dây bên kia truyền đến. Phải chủ động gọi điện cho cho hậu bối, kỳ thực mà nói bà Từ cũng có một chút không tình nguyện. Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, công ty Hoa Ngưu đã nói, bất kỳ cuộc đàm phán nào về sau cũng chỉ nhận đàm phán với một người đó chính là Giai Kỳ, người khác đi đàm phán cũng không dễ dàng gì. “Bà muốn nhờ cháu một việc”, bà Từ mở miệng một lần nữa, câu nói của bà ta ta vừa dứt cả gia đình bà Tịnh Lâm đều như đứng hình mất mấy giây, bà Từ là người chủ trì đại cục bao nhiêu năm như vậy đã có lúc nào phải nhờ vả đến người khác đâu. Tịnh Lâm vội vàng nói: “mẹ! mẹ làm cái gì vậy? Có chuyện gì mẹ cứ nói là được!”. “ Tôi muốn nhờ Giai Kỳ chút chuyện”, bà Từ mở miệng “Bà muốn nhờ cháu đến công ty Hoa Ngưu để đàm phán về việc sẽ đầu tư vào Y Nguyệt”. Tịnh Lâm mặt mũi tràn đầy nghi hoặc. Trước đó bao nhiêu nhiệm vụ về công ty Hoa Ngưu bà Từ đều giao cho Tống Tử Ngôn. Rõ ràng là Giai Kỳ đã thuyết phục được họ hợp tác. Thế nhưng lại bị Tống Tử Ngôn giành hết công lao, bây giờ lại muốn đem nhiệm vụ này giao cho Giai Kỳ. Mặc dù trong lòng cảm thấy không công bằng, nhưng Tịnh Lâm vẫn lộ ra nụ cười rồi nói: “Mẹ à! không có vấn đề gì đâu, buổi chiều ngày mai con sẽ bảo Giai Kỳ đi đàm phán”. Dù sao bà Từ cũng là chủ của cả một dòng họ mà bà lại dùng giọng cầu khẩn để gọi điện, Tinh Lâm có chút kiêu hãnh trong lòng và đương nhiên là không có lý do gì để từ chối cơ hội này. Thế nhưng giờ khác này Giai Kỳ dáng người mềm mại của Giai Kỳ run lên, vừa rồi Lăng Thành đã gửi tin nhắn cho cô ta, và nói nếu như bà Từ gọi điện thoại nhất định phải từ chối. Lăng Thành làm sao biết bà Từ sẽ gọi điện thoại cho cô ta, chả có lẽ anh ta biết coi bói hay sao? Giai Kỳ cắn chặt môi lúc đó không biết phải làm như thế nào cũng không biết trong đầu cô ta đang nghĩ gì? Cô ta liền cầm điện thoại lên và nói: “Thưa bà! thật xin lỗi cháu xin từ chối ạ! Cháu nghĩ nhiệm vụ này bà nên giao cho Tống Tử Ngôn, để anh ta đi đàm phán sẽ tốt hơn đấy ạ!”. “Cháu...”, bà Từ thể hiện sự tức giận khi nghe Giai Kỳ nói những lời đó: “Bây giờ cháu đủ lông đủ cánh rồi đúng không? cháu thật sự cho rằng nhà họ Tống nếu không có cháu sẽ không có cách nào để hợp tác với công ty Hoa Ngưu được thật sao? Cháu quá là tự đại rồi đấy!”. Lời nói của bà Từ còn chưa dứt Giai kỳ đã cúp máy. Trên bàn cơm Tịnh Lâm và Tống Thiên Long liếc nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay sau đó Tịnh Lâm lập gắt lên: “Gia Kỳ, con làm cái gì vậy?” Tịnh Lâm vô cùng tức giận đập mạnh vào bàn một cái: “Con có biết nếu đắc tội với bà nội thì về sau chúng ta làm sao có thể sống được trong dòng họ nhà Tống nữa, bà nội chính xác là đã thiên vị Tống Tử Ngôn, nhưng Tống Tử Ngôn cũng chính xác là ưu tú hơn con. Bây giờ bà nội con đã hạ mình xuống gọi điện thoại cho con, cho con một cơ hội, vậy mà! con còn không biết phải trái, lại dám từ chối cả bà nội như vậy?” Giai Kỳ cắn thật chặt môi, bởi vì Lăng Thành trước đó đã gửi tin nhắn cho cô, cô không biết vừa rồi đã nghĩ như thế nào? trong giây phút ban nãy cô ta đã lựa chọn tin vào những lời Lăng Thành nói và từ chối bà Từ, nghe những lời oán trách của Tịnh Lâm, Giai Kỳ im lặng và lấy chiếc điện thoại ra theo bản năng cô ta nhắn cho Lăng thành một dòng tin nhắn: “Tôi đã từ chối yêu cầu của bà nội, tiếp theo tôi nên làm thế nào?”. Không sai, tất cả mọi người khi nói tới, đều nói nữa Lăng Thành là một tên vô dụng bỏ đi, Giai Kỳ cũng cảm thấy hắn không có chí tiến thủ nào thấy hắn liền tức giận khó chịu. Thế nhưng không hiểu tại sao gần đây khi xảy ra chuyện Lăng Thành đều xuất hiện ở những thời khắc mấu chốt, đứng ra trợ giúp cho cô ta. Bây giờ ngay trong tiềm thức của Giai Kỳ đã bắt đầu nghe theo Lăng Thành. Điện thoại không bao lâu sau đó lại vang lên, Lăng Thành đã trả lời lại tin nhắn của cô, dòng tin nhắn chỉ nhắn với hai câu nói: “Bà nội sẽ còn đến yêu cầu sự giúp đỡ của em, em nhất định phải từ chối. Ngoại trừ em ra công ty Hoa Ngưu sẽ không chấp nhận tin tưởng ai cả, em hãy tin tôi”. Nhìn thấy ba chữ sau cùng Giai Kỳ không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác vô cùng an toàn và lúc này đây Tịnh Lâm nhanh tay giật lấy chiếc điện thoại đi, “Được lắm! Con từ chối bà nội cũng là do cái tên Lăng Thành này đứng sau giật dây phải không hả?” Tịnh Lâm tức giận cáu gắt lên chỉ vào Giai Kỳ nói: “Con có phải điên rồi không? những lời của Lăng Thành nói mà con cũng tin hả? Mẹ cho con biết qua hết ngày mừng thọ của bà nội, anh ta chắc chắn sẽ phải ly hôn với con. “Mẹ, Lăng Thành anh ta đoán được bà nội sẽ gọi điện thoại cho con”, Giai Kỳ nói. Tịnh Lâm càng lúc càng tức giận, lại đập mạnh lên bàn một cái nữa: “Mẹ cho con biết, cái tên Lăng Thành chính là một thằng vô dụng, con xem đi có thằng con rể nào mà như cậu ta không? Con rể nhà người ta ít nhất cũng phải có tài sản vài tỷ, vậy còn cậu ta???” Tịnh Lâm càng nói, càng kích động, hễ nhắc đến Lăng Thành là bà ta lại nổi giận lôi đình.
Thế rồi,chiều ngày hôm đó bà Từ đã cho Tống Tô Thuần đi đàm phán, Tống Tô Thuần là người trẻ tuổi nhất nhà họ Tống, địa vị của anh ta cũng gần với lại Tống Tử Ngôn. Kết quả là khi đến công ty Hoa Ngưu chưa kịp nói đến việc bàn bạc hợp đồng, cậu ta đã bị bảo vệ công ty kéo đánh ra ngoài cổng. Tống Tô Thuần sau khi trở về bà Từ liền cho gọi đến và bà luống cuống hỏi: “Này! sao lại như thế này? công ty Hoa Ngưu thật sự chỉ để Giai Kỳ đi đàm phán thôi sao? Bà Từ ngồi trên ghế, tay cầm tẩu thuốc cũ. “Thưa bà, cháu lại có một kế này”, lúc này Tống Tử Ngôn đi qua nói: “Thưa bà, cháu đoán rằng Giai Kỳ cũng chỉ là dựa vào nhan sắc và dáng người ưa nhìn, cho nên mới có thể đến đàm phán”, Tống Tử Ngôn nói: “Bởi vậy, có thể thấy được cái tên giám đốc mới của công ty Hoa Ngưu cũng chỉ là một cái tên háo sắc mà thôi, mà họ Tống nhà chúng ta, mỹ nhân không chỉ có một người là Giai Kỳ, Tống An Nhiên cũng rất xinh đẹp, hay là chúng ta để cho Tống An Nhiên đi thử xem sao!”. Hoàn toàn chính xác, dòng họ tống có hai nữ thần được công nhận là xinh đẹp và duyên dáng nhất. Một trong số đó chính là Giai Kỳ, còn một người nữa, không ai khác chính là Tống An Nhiên. Xét theo vai vế Giai Kỳ còn phải gọi cô ta một tiếng chị. Đề nghị này vừa được đưa ra tất cả mọi người đều đồng ý. Tống Tử Ngôn nói quả thật có đạo lý, cái tên giám đốc công ty Hoa Ngưu đấy nhất định là cảm mến Giai Kỳ vì sự xinh đẹp quyến rũ nên mới nhất nhất đòi cô ta đến. Sáng sớm hôm sau Tống An Nhiên một thân một mình đi tới công ty Hoa Ngưu, không thể không nói cô ta quả thật là một người vô cùng xinh đẹp, dáng người cùng với lại tướng mạo phải nói là cực phẩm trong cực phẩm.
“Mẹ...!” Giai Kỳ cắn chặt môi.
“Hạc Hiên đã gọi điện cho mẹ, ngày mừng thọ bà nội cậu ta cũng sẽ đến” Tịnh Lâm lại mở miệng lần nữa. “Anh ta còn nói sẽ chuẩn bị một món quà lớn, đến lúc đó bà nội của con nhất định sẽ thích. Nếu như bà nội con cũng nhìn trúng cậu ấy, con hãy đến với cậu ấy!”. Đang nói đến đây, hai người họ nhìn thấy phía xa có một người đàn ông mặc áo vest đi giày da nghiêm chỉnh, trong tay cầm theo một vali hành lý. Chính là cha của Giai Kỳ- Tống Thế Long. Giai Kỳ cùng Tịnh Lâm đi qua đón, một nhà ba người vừa cười vừa nói đi ra khỏi sân bay.
Về đến nhà, Tịnh Lâm đich thân xuống bếp nấu một mâm cơm vô cùng thịnh soạn. Bình thường mọi việc bếp núc đều do Lăng Thành làm, Tịnh Lâm đã rất lâu không xuống bếp. Chả trách , bà ta có nhiều thời gian chăm sóc bản thân như vậy.
Trên bàn cơm, Tịnh Lâm hỏi thăm Tống Thiên Long cuộc sống ở nước ngoài như thế nào? Tống thiên Long nói, thật ra ở nước ngoài chẳng có gì thú vị cả, một ngày ba bữa không phải đi ăn nhà hàng thì là ăn chung với đối tác vừa ăn vừa bàn chuyện làm ăn , có lúc thì bàn chuyện trên trời dưới đất, có đủ cả. Vừa nói, ông ta còn vừa rút ra một tờ séc, ký ký mấy chữ sau đó đưa cho Tịnh Lâm 500 triệu. Lúc Tịnh Lâm nhìn thấy 500 triệu này, vui mừng đến mức cười tít cả mắt!. Haha, thời gian cực khổ cuối cùng cũng đã chấm dứt, rồi đưa tay cầm lấy tờ séc 500 triệu.
“Con gái à, mấy ngày trước mẹ nghe nói, công ty của con xảy ra chút về vấn đề tài chính, thiếu 500 triệu?” Tống Thiên long nhìn về phía Giai Kỳ nói.
“Trước đây ta đã nghe mẹ con nói về chuyện này, lòng cha cũng xót thương lắm, nhưng lúc đó tiền của cha đã đổ hết vào chứng khoán không rút ra được, cho nên không có cách nào giúp con được, bây giờ tốt rồi, tiền của cha đã lấy về mà còn lãi được chút nữa.” Vừa nói Tống Thiên Long vừa rút tiếp một tờ séc ký ký tên vào. “đây là tờ séc 500 triệu, con hãy cầm lấy đi”. Tống Thiên Sinh cười hà hà một tiếng: “Đúng là tôi đã cho mọi người tờ séc nhưng tờ séc này không thể rút ra tiền ngay được, nhất định phải chờ một tuần sau, mới có thể lấy được tiền. Bời vì một tuần sau, khi tôi trở về bên nước ngoài, tấm séc đó mới có hiệu lực”.Lại còn có loại quy định này nữa hay sao? dù nghi ngờ những lời Tống Thiên Long nói, nhưng Tịnh Lâm không thể nào không tin theo, lập tức mặt cười hớn hở gật đầu.
Nhẫn nhịn bao lâu nay, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu được rồi, để xem ngày kia trong lễ mừng thọ của bà nội, xem ai còn có thể coi thường chúng ta nữa.
Cả nhà ba người đang ngồi vừa vừa ăn cơm nói chuyện, bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên. đó là tiếng chuông điện thoại của Giai Kỳ, nhưng khi liếc mắt nhìn tên người gọi đến, cả nhà ba người trố mắt ra nhìn nhau, là bà nội gọi đến, “có chuyện gì xảy ra vậy?” Tịnh Lâm vội vàng hỏi. Bà từ mỗi ngày đều bận rộn với vô vàn việc lớn việc nhỏ trong dòng họ, tất cả việc của nhà họ Tống đều do bà làm chủ, những người thường xuyên liên lạc với bà cũng chỉ có những người có vai vế lớn trong dòng họ, xưa nay bà Từ không bao giờ gọi điện trước cho những người có vai vế nhỏ hơn, huống hồ trong dòng họ nhà Tống, vai vế của Gia Kỳ cũng rất nhỏ, địa vị cũng rất thấp. “Con cũng không biết!” Giai Kỳ vừa nói vừa cầm điện thoại lên nhấn phím nghe và mở ở chế độ loa ngoài. “Giai Kỳ à!” tiếng nói từ đầu dây bên kia truyền đến. Phải chủ động gọi điện cho cho hậu bối, kỳ thực mà nói bà Từ cũng có một chút không tình nguyện. Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, công ty Hoa Ngưu đã nói, bất kỳ cuộc đàm phán nào về sau cũng chỉ nhận đàm phán với một người đó chính là Giai Kỳ, người khác đi đàm phán cũng không dễ dàng gì. “Bà muốn nhờ cháu một việc”, bà Từ mở miệng một lần nữa, câu nói của bà ta ta vừa dứt cả gia đình bà Tịnh Lâm đều như đứng hình mất mấy giây, bà Từ là người chủ trì đại cục bao nhiêu năm như vậy đã có lúc nào phải nhờ vả đến người khác đâu. Tịnh Lâm vội vàng nói: “mẹ! mẹ làm cái gì vậy? Có chuyện gì mẹ cứ nói là được!”. “ Tôi muốn nhờ Giai Kỳ chút chuyện”, bà Từ mở miệng “Bà muốn nhờ cháu đến công ty Hoa Ngưu để đàm phán về việc sẽ đầu tư vào Y Nguyệt”. Tịnh Lâm mặt mũi tràn đầy nghi hoặc. Trước đó bao nhiêu nhiệm vụ về công ty Hoa Ngưu bà Từ đều giao cho Tống Tử Ngôn. Rõ ràng là Giai Kỳ đã thuyết phục được họ hợp tác. Thế nhưng lại bị Tống Tử Ngôn giành hết công lao, bây giờ lại muốn đem nhiệm vụ này giao cho Giai Kỳ. Mặc dù trong lòng cảm thấy không công bằng, nhưng Tịnh Lâm vẫn lộ ra nụ cười rồi nói: “Mẹ à! không có vấn đề gì đâu, buổi chiều ngày mai con sẽ bảo Giai Kỳ đi đàm phán”. Dù sao bà Từ cũng là chủ của cả một dòng họ mà bà lại dùng giọng cầu khẩn để gọi điện, Tinh Lâm có chút kiêu hãnh trong lòng và đương nhiên là không có lý do gì để từ chối cơ hội này. Thế nhưng giờ khác này Giai Kỳ dáng người mềm mại của Giai Kỳ run lên, vừa rồi Lăng Thành đã gửi tin nhắn cho cô ta, và nói nếu như bà Từ gọi điện thoại nhất định phải từ chối. Lăng Thành làm sao biết bà Từ sẽ gọi điện thoại cho cô ta, chả có lẽ anh ta biết coi bói hay sao? Giai Kỳ cắn chặt môi lúc đó không biết phải làm như thế nào cũng không biết trong đầu cô ta đang nghĩ gì? Cô ta liền cầm điện thoại lên và nói: “Thưa bà! thật xin lỗi cháu xin từ chối ạ! Cháu nghĩ nhiệm vụ này bà nên giao cho Tống Tử Ngôn, để anh ta đi đàm phán sẽ tốt hơn đấy ạ!”. “Cháu...”, bà Từ thể hiện sự tức giận khi nghe Giai Kỳ nói những lời đó: “Bây giờ cháu đủ lông đủ cánh rồi đúng không? cháu thật sự cho rằng nhà họ Tống nếu không có cháu sẽ không có cách nào để hợp tác với công ty Hoa Ngưu được thật sao? Cháu quá là tự đại rồi đấy!”. Lời nói của bà Từ còn chưa dứt Giai kỳ đã cúp máy. Trên bàn cơm Tịnh Lâm và Tống Thiên Long liếc nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay sau đó Tịnh Lâm lập gắt lên: “Gia Kỳ, con làm cái gì vậy?” Tịnh Lâm vô cùng tức giận đập mạnh vào bàn một cái: “Con có biết nếu đắc tội với bà nội thì về sau chúng ta làm sao có thể sống được trong dòng họ nhà Tống nữa, bà nội chính xác là đã thiên vị Tống Tử Ngôn, nhưng Tống Tử Ngôn cũng chính xác là ưu tú hơn con. Bây giờ bà nội con đã hạ mình xuống gọi điện thoại cho con, cho con một cơ hội, vậy mà! con còn không biết phải trái, lại dám từ chối cả bà nội như vậy?” Giai Kỳ cắn thật chặt môi, bởi vì Lăng Thành trước đó đã gửi tin nhắn cho cô, cô không biết vừa rồi đã nghĩ như thế nào? trong giây phút ban nãy cô ta đã lựa chọn tin vào những lời Lăng Thành nói và từ chối bà Từ, nghe những lời oán trách của Tịnh Lâm, Giai Kỳ im lặng và lấy chiếc điện thoại ra theo bản năng cô ta nhắn cho Lăng thành một dòng tin nhắn: “Tôi đã từ chối yêu cầu của bà nội, tiếp theo tôi nên làm thế nào?”. Không sai, tất cả mọi người khi nói tới, đều nói nữa Lăng Thành là một tên vô dụng bỏ đi, Giai Kỳ cũng cảm thấy hắn không có chí tiến thủ nào thấy hắn liền tức giận khó chịu. Thế nhưng không hiểu tại sao gần đây khi xảy ra chuyện Lăng Thành đều xuất hiện ở những thời khắc mấu chốt, đứng ra trợ giúp cho cô ta. Bây giờ ngay trong tiềm thức của Giai Kỳ đã bắt đầu nghe theo Lăng Thành. Điện thoại không bao lâu sau đó lại vang lên, Lăng Thành đã trả lời lại tin nhắn của cô, dòng tin nhắn chỉ nhắn với hai câu nói: “Bà nội sẽ còn đến yêu cầu sự giúp đỡ của em, em nhất định phải từ chối. Ngoại trừ em ra công ty Hoa Ngưu sẽ không chấp nhận tin tưởng ai cả, em hãy tin tôi”. Nhìn thấy ba chữ sau cùng Giai Kỳ không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác vô cùng an toàn và lúc này đây Tịnh Lâm nhanh tay giật lấy chiếc điện thoại đi, “Được lắm! Con từ chối bà nội cũng là do cái tên Lăng Thành này đứng sau giật dây phải không hả?” Tịnh Lâm tức giận cáu gắt lên chỉ vào Giai Kỳ nói: “Con có phải điên rồi không? những lời của Lăng Thành nói mà con cũng tin hả? Mẹ cho con biết qua hết ngày mừng thọ của bà nội, anh ta chắc chắn sẽ phải ly hôn với con. “Mẹ, Lăng Thành anh ta đoán được bà nội sẽ gọi điện thoại cho con”, Giai Kỳ nói. Tịnh Lâm càng lúc càng tức giận, lại đập mạnh lên bàn một cái nữa: “Mẹ cho con biết, cái tên Lăng Thành chính là một thằng vô dụng, con xem đi có thằng con rể nào mà như cậu ta không? Con rể nhà người ta ít nhất cũng phải có tài sản vài tỷ, vậy còn cậu ta???” Tịnh Lâm càng nói, càng kích động, hễ nhắc đến Lăng Thành là bà ta lại nổi giận lôi đình.
Thế rồi,chiều ngày hôm đó bà Từ đã cho Tống Tô Thuần đi đàm phán, Tống Tô Thuần là người trẻ tuổi nhất nhà họ Tống, địa vị của anh ta cũng gần với lại Tống Tử Ngôn. Kết quả là khi đến công ty Hoa Ngưu chưa kịp nói đến việc bàn bạc hợp đồng, cậu ta đã bị bảo vệ công ty kéo đánh ra ngoài cổng. Tống Tô Thuần sau khi trở về bà Từ liền cho gọi đến và bà luống cuống hỏi: “Này! sao lại như thế này? công ty Hoa Ngưu thật sự chỉ để Giai Kỳ đi đàm phán thôi sao? Bà Từ ngồi trên ghế, tay cầm tẩu thuốc cũ. “Thưa bà, cháu lại có một kế này”, lúc này Tống Tử Ngôn đi qua nói: “Thưa bà, cháu đoán rằng Giai Kỳ cũng chỉ là dựa vào nhan sắc và dáng người ưa nhìn, cho nên mới có thể đến đàm phán”, Tống Tử Ngôn nói: “Bởi vậy, có thể thấy được cái tên giám đốc mới của công ty Hoa Ngưu cũng chỉ là một cái tên háo sắc mà thôi, mà họ Tống nhà chúng ta, mỹ nhân không chỉ có một người là Giai Kỳ, Tống An Nhiên cũng rất xinh đẹp, hay là chúng ta để cho Tống An Nhiên đi thử xem sao!”. Hoàn toàn chính xác, dòng họ tống có hai nữ thần được công nhận là xinh đẹp và duyên dáng nhất. Một trong số đó chính là Giai Kỳ, còn một người nữa, không ai khác chính là Tống An Nhiên. Xét theo vai vế Giai Kỳ còn phải gọi cô ta một tiếng chị. Đề nghị này vừa được đưa ra tất cả mọi người đều đồng ý. Tống Tử Ngôn nói quả thật có đạo lý, cái tên giám đốc công ty Hoa Ngưu đấy nhất định là cảm mến Giai Kỳ vì sự xinh đẹp quyến rũ nên mới nhất nhất đòi cô ta đến. Sáng sớm hôm sau Tống An Nhiên một thân một mình đi tới công ty Hoa Ngưu, không thể không nói cô ta quả thật là một người vô cùng xinh đẹp, dáng người cùng với lại tướng mạo phải nói là cực phẩm trong cực phẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.