Chương 15: Quà Tặng
Thiên Lang
16/12/2022
Tống An Nhiên ngày hôm sau đã đến công ty Hoa Ngưu, cô ta mặc một chiếc váy ôm sát body, phải nói là vô cùng gợi cảm. Đến mức, những tên phóng viên săn bài cũng chụp trộm hình của cô và tưởng rằng cô là một ngôi sao mới. Ngay đến cả bảo vệ công ty cũng cho rằng cô là một ngôi sao mới đến, nên không ngăn cản cô ta đi vào. Tống An Nhiên đi thẳng đến văn phòng Tổng giám đốc, kết quả là đang chuẩn bị gõ cửa đi vào thì đã nhìn thấy Trâm Huy vừa từ văn phòng đi ra, lúc đó đang chuẩn bị chị đi pha trà cho Lăng Thành. Cửa vừa mở ra hai người bốn mắt nhìn nhau. Biết được cô ta là do nhà họ Tống cử đến, cô ta ngay lập tức bị đuổi ra khỏi công ty. Tống An Nhiên là ai? Cô ta chính là một mỹ nữ nổi tiếng khắp thành phố Đại Phong, số người đến theo đuổi cô ta đếm không xuể. Nhưng đều bị cô ta từ chối. Và hôm nay cô ta lại bị người khác từ chối và đuổi ra khỏi cửa, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Bà Từ nghe sau khi nghe được câu chuyện trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng
Ngày kể tiếp, hôm nay là ngày mừng thọ của bà Từ, biệt thự của nhà họ Tống vô cùng náo nhiệt. Tất cả các thành viên trong dòng họ trong dù là ở đâu, ngày hôm nay đều trở về tụ hội đông đủ. Lễ mừng thọ của bà Từ tổ chức với quy mô hơn 300 bàn tiệc, tin tức này đã lan truyền khắp cả thành phố Đại Phong, lễ mừng thọ 70 tuổi của bà từ hôm nay mời được rất nhiều người. Tuy nhà họ Tống là một dòng họ giàu có ở mức trung bình, nhưng lần đại thọ này của bà Từ lại mời được không ít những người có máu mặt. Bên ngoài biệt thự nhà họ Tống không ngừng có những lượt xe nườm nượp ra vào, đang đi tới là một chiếc Land Rover.
Giai Kỳ cùng với Tịnh Lâm cũng đang đứng ở đó. Trông họ có vẻ khá là nôn nóng khi cứ lúc lúc lại đưa đồng hồ lên để xem. Lúc này một chiếc xe điện chậm rãi đi tới, Lăng Thành cho xe vào bãi đỗ rồi nhanh chóng chạy tới: “Kẹt... kẹt xe!... kẹt xe!”, Lăng Thành thở hổn hển nói. Chết tiệt, vốn là để Trâm Hy lái xe đưa tới nhưng hôm nay trên đường cao tốc lại kẹt xe quá mức, sau hơn 1 giờ vẫn chưa thông được, trông thấy buổi lễ mừng thọ sắp bắt đầu Lăng Thành bất đắc dĩ từ sau cốp xe lấy xe điện ra và chạy xe điện tới nhà họ Tống. Nhà họ Tống tốt xấu gì cũng là một dòng họ lớn, nhìn thấy có người đi xe điện không ít khách quan đều nhìn và khẽ giễu: “Các ngươi nhìn kia! là Lăng Thành đó! chính là người đến nhà họ Tống làm con rể đó”. “Đúng... đúng... đúng... chính là hắn, haha. Nhận việc ở rễ để có thể lấy được như mỹ nữ như Giai Kỳ cũng đáng”. “Hahaha anh có điều không biết đó thôi! nghe nói anh ta trong suốt 3 năm làm rể tuy ở chung nhà với Giai Kỳ nhưng lúc nào cũng chỉ được ngủ trên nền nhà thôi đó! Hahaha”. Mấy tên ‘công tử bột’ tụ tập lại cùng một chỗ bàn tán không ngớt lời. Nghe những lời bàn luận Giai Kỳ chỉ cảm thấy có chút khó xử, rồi cô ta quay người lại nói với Lăng Thành: “Lần sau nếu anh mang xe điện đi, anh có thể đỗ ở xa một chút được không? Không nhìn thấy có nhiều quan khách như vậy sao?”.
Thấy bộ dạng này của hắn Tịnh Lâm có vẻ lại có chút nóng giận: “Hôm nay là một buổi lễ quan trọng, anh ta vẫn còn mặc những quần áo hàng chợ, sao anh ta có thể mặt dày như thế được nhỉ?”.
“Tôi bảo anh chuẩn bị quà cho bà nội, anh đã mang đến chưa?”. Giai Kỳ thấp giọng hỏ. “Anh đã chuẩn bị rồi đấy! em xem đi!”, Lăng Thành cười một tiếng lấy ra một chiếc hộp gỗ, chiếc hộp gỗ này nhìn trông có vẻ khá là cũ nát.
“Anh…” Giai Kỳ trông thấy chiếc hộp đó bỗng nhiên tức giận dậm chân: “Đây là quà gì chứ? Hôm nay là đại lễ mừng thọ 70 tuổi của bà nội, anh nghĩ gì mà lại định tặng cho bà nội một hộp của cũ nát như vậy?”.
“Không phải là cũ nát...”,Lăng Thành cười nhạt nói mấy chữ.
“Nó còn không phải là cũ nát sao? trông cái hộp này, nó như sắp bị hỏng rồi kìa!” Tịnh Lâm không nhịn được liền chị tay vào Lăng Thành muốn mắng. Ngay lúc đó, một âm thanh truyền đến: “Tất cả con cháu dòng họ Tống đã đến giờ chúc thọ của bà Từ”, Câu nói vừa dứt mấy trăm người họ Tống nhao nhao tiến vào trong biệt thự. Tịnh Lâm trừng mắt lên nhìn Lăng Thành đem những lời muốn muốn hắn đành phải nuốt xuống, vội bước nhanh đi vào. Giờ khách trong biệt thự nhà họ Tống tất cả đều đã ổn định chỗ ngồi, bà Từ mặt rất vui mừng, ngồi ở vị trí chính giữa.
Giám đốc Ngô của Tập đoàn Thiên Hà đến chúc thọ!”. Lúc này người chủ trì cầm trong tay chiếc míc và hô to một câu. Rồi ngay sau đó một người đàn ông trung niên bước tới, ông ta chính là Ngô Triết Thành, ông ta có khối tài sản cũng khá là kếch xù và có mối quan hệ với bạn Từ rất là tốt. Bên cạnh ông ta là một nữ thư ký, trong tay nâng một cái hộp lớn “Hahaha, tôi xin chúc bà Từ đây thọ tựa nam sơn” Ngô Triết Thành cười lớn một tiếng, đem hộp mở ra. Trong chớp nhoáng tất cả truyền đến âm thanh của sự ngạc nhiên. Đó chính là chiếc bình hoa tráng men Cảnh Thái Lam một báu vật thời cổ, nó cũng chính là Khảm Pháp Lam mà mọi người hay nhắc đến . “Nhanh... nhanh...tổng giám đốc Ngô mau qua đây ngồi. Lần sau anh đừng khách khí như vậy, anh đã bớt chút thời gian quý báu đến đây là trong lòng tôi đã vui lắm rồi! Rất cảm ơn tổng giám đốc Ngô”. Bà Từ vui mừng đến mức không thép nổi lại miệng được, không ngừng gật đầu. Tất cả mọi người đều biết bà Từ rất thích đồ cổ .Tiếp sau đó chính là thời điểm tặng quà của Tống Tử Ngôn, tất cả mọi người trong hội trường đều tập trung cao độ, tất cả những người ngồi đây đều đã sớm nghe nói trong lễ mừng thọ lần này của bà Từ Tống Tử Ngôn sẽ tặng quà từ 1 món quà vô cũng đặc biệt. Điều đó cũng là bình thường vì từ trước tới giờ bà Từ cũng là đều thương anh ta nhất. Tống Tử Ngôn nâng một cái hộp lên độ cao ngang bằng chân của anh ta, đi từ giữa bước về phía bà Từ và nói: “Bà kính yêu! Cháu kính chúc bà mỗi ngày đều vui mừng như ngày hôm nay... Tống Tử Ngôn nhếch nhếch miệng nhưng không có ai để ý hắn đang nói điều gì. Tất cả mọi người chỉ đang chăm chú nhìn chiếc hộp trên tay của anh ta, cái hộp không lớn nhưng toàn thân màu xanh biếc, trông nhìn thôi là đã thấy nó được mài từ những viên ngọc thạch xa hoa. Quá là xa xỉ, chỉ là hộp đựng quà vậy mà lại dùng lọ này, tên Tống Tử Ngôn nói một chàng những lời chúc. Cuối cùng bước vào chủ đề chính, anh ta búng tay một cái, tất cả đèn trong phòng đều tắt đi chỉ còn lại một màu đen kịt. Đám đông lúc đó có chút nhốn nháo, Tống Tử Ngôn nói: “Các vị quan khách không cần phải kinh sợ. Đây là một phần trong quà tặng tôi dành cho bà nội, nhất định phải tắt đèn đi. Lời nói vừa dứt, anh ta lập tức mở hộp ngọc ra, trong chớp nhoáng từng đợt âm thanh ngạc nhiên truyền đến, tất cả mọi người đều nhìn thấy trong hộp có một viên dạ minh châu rất là lớn. Thời điểm viên dạ minh châu này xuất hiện, mặc dù không thể nói là giống như ban ngày, nhưng độ sáng của tương đương với 8-9 cây nến đốt lên cùng lức vậy. “Một viên dạ minh châu quý giá như vậy phải mất bao nhiêu tiền chứ! e rằng nó sẽ không thể ít hơn 200 triệu”. “Ha ha ha ha” một tiếng từ miệng bà Từ “thật không có phí công thương cháu”, đám đông ở dưới cũng vỗ tay, không thể không nói món quà này đúng là khiến con người ta động lòng. Một viên dạ minh châu lớn như vậy, cả thành phố Đại Phong này cũng rất khó tìm ra được. Bỗng nhiên lúc này Lăng Thành lại không nhịn được liền phì cười một tiếng bật ra “ha ha ha”, cái tên Tử Ngôn thật buồn cười, người khác có lẽ không nhìn ra nhưng Lăng Thành thì lại thấy rất rõ cái viên dạ minh châu này ngay cả đến 10 triệu cũng không đáng, cái này rõ ràng không phải là viên dạ minh châu tự nhiên. nó là một viên nhân tạo. Từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Lăng, Lăng Thành có bảo bố gì mà chưa từng thấy qua chứ? Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở tổng công ty của dòng họ nhà anh có mua viên dạ minh châu cực lớn. Viên dạ minh châu đó phải bỏ ra hơn 200 triệu. Mặc dù không đắt nhưng cũng không phải có tiền là có thể mua được, dạ minh châu tự nhiên luôn được coi là bảo bối tại thời cổ đại, chỉ có Hoàng đế và Thái Hậu mới có thể sử dụng dạ minh châu. Bởi vì rất nhiều người muốn mua cho nên đã có một số người có ý đồ xấu dùng các thủ đoạn hóa học, đem những viên nhỏ hợp thành viên dạ minh châu lớn. Viên dạ minh châu được Tống Tử Ngôn có thể thấy rõ rằng ở giữa có một cây nhựa Tống Tử Ngôn muốn tắt điện chính là vì muốn che giấu đi cái hộp đó.
“Anh biết gì mà nói!”, Tịnh Lâm ngay lập tức bước ra chỉ thẳng vào Lăng Thành nói to.
Trong giây phút đó, tất cả ánh mắt đều quay về phía Lăng Thành: “nó... tôi thật sự không có ý gì!”, Lăng Thành che miệng cười: “Viên dạ minh châu của anh trông quá là giả”. Lúc này, Tống Tử Ngôn tức giận nhảy bổ lên: “Ngươi thì biết cái quái gì mà nói chứ!”. Anh ta biết chính xác rằng viên Dạ Minh Châu này là giả nhưng mà người trong dòng họ Tống chưa từng có ai được tiếp xúc với dạ minh châu thật, chắc chắn sẽ không thể phân biệt được thật giả. Bây giờ bị Lăng Thành nói ra, anh ta làm sao không cáu giận được chứ? “Lăng Thành anh chớ có ở đây ăn nói lung tung nữa” Giai Kỳ nhéo một cái vào tay Lăng Thành. Lăng Thành nếu anh chọc giận Tống Tử Ngôn một hồi nữa nhất định anh ta sẽ nhằm vào Lăng Thành. Quả nhiên, Tống Tử Ngôn cười lạnh một tiếng: “Anh chỉ là một người đến ở rể dòng họ Tống, mỗi ngày anh chỉ được 200.000 tiền tiêu vặt. Đương nhiên, anh không biết viên dạ minh châu thật là như thế nào rồi! Điều này, tôi cũng không tính toán so đo gì với anh. Ngược lại tôi lại muốn chống mắt lên xem một lúc nữa anh sẽ có quà tặng gì cho bà nội?”. Sự thật là Tống Tử Ngôn đã nhìn trộm và thấy được món quà trong tay của Lăng Thành, đó là một chiếc hộp cũ rích. Hahaha chiếc hộp đều đã cũ nát như vậy, rõ ràng là từ cửa hàng vỉa hè nào đó mua tới rồi! Lang Thành cũng không nói câu nào, chỉ thực sự không nhịn được cười. Một bên Tịnh Lâm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhìn qua Lăng Thành nói: “Nếu còn tiếp tục cười nữa thì hãy cút về cho tôi!”.
Ngày kể tiếp, hôm nay là ngày mừng thọ của bà Từ, biệt thự của nhà họ Tống vô cùng náo nhiệt. Tất cả các thành viên trong dòng họ trong dù là ở đâu, ngày hôm nay đều trở về tụ hội đông đủ. Lễ mừng thọ của bà Từ tổ chức với quy mô hơn 300 bàn tiệc, tin tức này đã lan truyền khắp cả thành phố Đại Phong, lễ mừng thọ 70 tuổi của bà từ hôm nay mời được rất nhiều người. Tuy nhà họ Tống là một dòng họ giàu có ở mức trung bình, nhưng lần đại thọ này của bà Từ lại mời được không ít những người có máu mặt. Bên ngoài biệt thự nhà họ Tống không ngừng có những lượt xe nườm nượp ra vào, đang đi tới là một chiếc Land Rover.
Giai Kỳ cùng với Tịnh Lâm cũng đang đứng ở đó. Trông họ có vẻ khá là nôn nóng khi cứ lúc lúc lại đưa đồng hồ lên để xem. Lúc này một chiếc xe điện chậm rãi đi tới, Lăng Thành cho xe vào bãi đỗ rồi nhanh chóng chạy tới: “Kẹt... kẹt xe!... kẹt xe!”, Lăng Thành thở hổn hển nói. Chết tiệt, vốn là để Trâm Hy lái xe đưa tới nhưng hôm nay trên đường cao tốc lại kẹt xe quá mức, sau hơn 1 giờ vẫn chưa thông được, trông thấy buổi lễ mừng thọ sắp bắt đầu Lăng Thành bất đắc dĩ từ sau cốp xe lấy xe điện ra và chạy xe điện tới nhà họ Tống. Nhà họ Tống tốt xấu gì cũng là một dòng họ lớn, nhìn thấy có người đi xe điện không ít khách quan đều nhìn và khẽ giễu: “Các ngươi nhìn kia! là Lăng Thành đó! chính là người đến nhà họ Tống làm con rể đó”. “Đúng... đúng... đúng... chính là hắn, haha. Nhận việc ở rễ để có thể lấy được như mỹ nữ như Giai Kỳ cũng đáng”. “Hahaha anh có điều không biết đó thôi! nghe nói anh ta trong suốt 3 năm làm rể tuy ở chung nhà với Giai Kỳ nhưng lúc nào cũng chỉ được ngủ trên nền nhà thôi đó! Hahaha”. Mấy tên ‘công tử bột’ tụ tập lại cùng một chỗ bàn tán không ngớt lời. Nghe những lời bàn luận Giai Kỳ chỉ cảm thấy có chút khó xử, rồi cô ta quay người lại nói với Lăng Thành: “Lần sau nếu anh mang xe điện đi, anh có thể đỗ ở xa một chút được không? Không nhìn thấy có nhiều quan khách như vậy sao?”.
Thấy bộ dạng này của hắn Tịnh Lâm có vẻ lại có chút nóng giận: “Hôm nay là một buổi lễ quan trọng, anh ta vẫn còn mặc những quần áo hàng chợ, sao anh ta có thể mặt dày như thế được nhỉ?”.
“Tôi bảo anh chuẩn bị quà cho bà nội, anh đã mang đến chưa?”. Giai Kỳ thấp giọng hỏ. “Anh đã chuẩn bị rồi đấy! em xem đi!”, Lăng Thành cười một tiếng lấy ra một chiếc hộp gỗ, chiếc hộp gỗ này nhìn trông có vẻ khá là cũ nát.
“Anh…” Giai Kỳ trông thấy chiếc hộp đó bỗng nhiên tức giận dậm chân: “Đây là quà gì chứ? Hôm nay là đại lễ mừng thọ 70 tuổi của bà nội, anh nghĩ gì mà lại định tặng cho bà nội một hộp của cũ nát như vậy?”.
“Không phải là cũ nát...”,Lăng Thành cười nhạt nói mấy chữ.
“Nó còn không phải là cũ nát sao? trông cái hộp này, nó như sắp bị hỏng rồi kìa!” Tịnh Lâm không nhịn được liền chị tay vào Lăng Thành muốn mắng. Ngay lúc đó, một âm thanh truyền đến: “Tất cả con cháu dòng họ Tống đã đến giờ chúc thọ của bà Từ”, Câu nói vừa dứt mấy trăm người họ Tống nhao nhao tiến vào trong biệt thự. Tịnh Lâm trừng mắt lên nhìn Lăng Thành đem những lời muốn muốn hắn đành phải nuốt xuống, vội bước nhanh đi vào. Giờ khách trong biệt thự nhà họ Tống tất cả đều đã ổn định chỗ ngồi, bà Từ mặt rất vui mừng, ngồi ở vị trí chính giữa.
Giám đốc Ngô của Tập đoàn Thiên Hà đến chúc thọ!”. Lúc này người chủ trì cầm trong tay chiếc míc và hô to một câu. Rồi ngay sau đó một người đàn ông trung niên bước tới, ông ta chính là Ngô Triết Thành, ông ta có khối tài sản cũng khá là kếch xù và có mối quan hệ với bạn Từ rất là tốt. Bên cạnh ông ta là một nữ thư ký, trong tay nâng một cái hộp lớn “Hahaha, tôi xin chúc bà Từ đây thọ tựa nam sơn” Ngô Triết Thành cười lớn một tiếng, đem hộp mở ra. Trong chớp nhoáng tất cả truyền đến âm thanh của sự ngạc nhiên. Đó chính là chiếc bình hoa tráng men Cảnh Thái Lam một báu vật thời cổ, nó cũng chính là Khảm Pháp Lam mà mọi người hay nhắc đến . “Nhanh... nhanh...tổng giám đốc Ngô mau qua đây ngồi. Lần sau anh đừng khách khí như vậy, anh đã bớt chút thời gian quý báu đến đây là trong lòng tôi đã vui lắm rồi! Rất cảm ơn tổng giám đốc Ngô”. Bà Từ vui mừng đến mức không thép nổi lại miệng được, không ngừng gật đầu. Tất cả mọi người đều biết bà Từ rất thích đồ cổ .Tiếp sau đó chính là thời điểm tặng quà của Tống Tử Ngôn, tất cả mọi người trong hội trường đều tập trung cao độ, tất cả những người ngồi đây đều đã sớm nghe nói trong lễ mừng thọ lần này của bà Từ Tống Tử Ngôn sẽ tặng quà từ 1 món quà vô cũng đặc biệt. Điều đó cũng là bình thường vì từ trước tới giờ bà Từ cũng là đều thương anh ta nhất. Tống Tử Ngôn nâng một cái hộp lên độ cao ngang bằng chân của anh ta, đi từ giữa bước về phía bà Từ và nói: “Bà kính yêu! Cháu kính chúc bà mỗi ngày đều vui mừng như ngày hôm nay... Tống Tử Ngôn nhếch nhếch miệng nhưng không có ai để ý hắn đang nói điều gì. Tất cả mọi người chỉ đang chăm chú nhìn chiếc hộp trên tay của anh ta, cái hộp không lớn nhưng toàn thân màu xanh biếc, trông nhìn thôi là đã thấy nó được mài từ những viên ngọc thạch xa hoa. Quá là xa xỉ, chỉ là hộp đựng quà vậy mà lại dùng lọ này, tên Tống Tử Ngôn nói một chàng những lời chúc. Cuối cùng bước vào chủ đề chính, anh ta búng tay một cái, tất cả đèn trong phòng đều tắt đi chỉ còn lại một màu đen kịt. Đám đông lúc đó có chút nhốn nháo, Tống Tử Ngôn nói: “Các vị quan khách không cần phải kinh sợ. Đây là một phần trong quà tặng tôi dành cho bà nội, nhất định phải tắt đèn đi. Lời nói vừa dứt, anh ta lập tức mở hộp ngọc ra, trong chớp nhoáng từng đợt âm thanh ngạc nhiên truyền đến, tất cả mọi người đều nhìn thấy trong hộp có một viên dạ minh châu rất là lớn. Thời điểm viên dạ minh châu này xuất hiện, mặc dù không thể nói là giống như ban ngày, nhưng độ sáng của tương đương với 8-9 cây nến đốt lên cùng lức vậy. “Một viên dạ minh châu quý giá như vậy phải mất bao nhiêu tiền chứ! e rằng nó sẽ không thể ít hơn 200 triệu”. “Ha ha ha ha” một tiếng từ miệng bà Từ “thật không có phí công thương cháu”, đám đông ở dưới cũng vỗ tay, không thể không nói món quà này đúng là khiến con người ta động lòng. Một viên dạ minh châu lớn như vậy, cả thành phố Đại Phong này cũng rất khó tìm ra được. Bỗng nhiên lúc này Lăng Thành lại không nhịn được liền phì cười một tiếng bật ra “ha ha ha”, cái tên Tử Ngôn thật buồn cười, người khác có lẽ không nhìn ra nhưng Lăng Thành thì lại thấy rất rõ cái viên dạ minh châu này ngay cả đến 10 triệu cũng không đáng, cái này rõ ràng không phải là viên dạ minh châu tự nhiên. nó là một viên nhân tạo. Từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Lăng, Lăng Thành có bảo bố gì mà chưa từng thấy qua chứ? Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở tổng công ty của dòng họ nhà anh có mua viên dạ minh châu cực lớn. Viên dạ minh châu đó phải bỏ ra hơn 200 triệu. Mặc dù không đắt nhưng cũng không phải có tiền là có thể mua được, dạ minh châu tự nhiên luôn được coi là bảo bối tại thời cổ đại, chỉ có Hoàng đế và Thái Hậu mới có thể sử dụng dạ minh châu. Bởi vì rất nhiều người muốn mua cho nên đã có một số người có ý đồ xấu dùng các thủ đoạn hóa học, đem những viên nhỏ hợp thành viên dạ minh châu lớn. Viên dạ minh châu được Tống Tử Ngôn có thể thấy rõ rằng ở giữa có một cây nhựa Tống Tử Ngôn muốn tắt điện chính là vì muốn che giấu đi cái hộp đó.
“Anh biết gì mà nói!”, Tịnh Lâm ngay lập tức bước ra chỉ thẳng vào Lăng Thành nói to.
Trong giây phút đó, tất cả ánh mắt đều quay về phía Lăng Thành: “nó... tôi thật sự không có ý gì!”, Lăng Thành che miệng cười: “Viên dạ minh châu của anh trông quá là giả”. Lúc này, Tống Tử Ngôn tức giận nhảy bổ lên: “Ngươi thì biết cái quái gì mà nói chứ!”. Anh ta biết chính xác rằng viên Dạ Minh Châu này là giả nhưng mà người trong dòng họ Tống chưa từng có ai được tiếp xúc với dạ minh châu thật, chắc chắn sẽ không thể phân biệt được thật giả. Bây giờ bị Lăng Thành nói ra, anh ta làm sao không cáu giận được chứ? “Lăng Thành anh chớ có ở đây ăn nói lung tung nữa” Giai Kỳ nhéo một cái vào tay Lăng Thành. Lăng Thành nếu anh chọc giận Tống Tử Ngôn một hồi nữa nhất định anh ta sẽ nhằm vào Lăng Thành. Quả nhiên, Tống Tử Ngôn cười lạnh một tiếng: “Anh chỉ là một người đến ở rể dòng họ Tống, mỗi ngày anh chỉ được 200.000 tiền tiêu vặt. Đương nhiên, anh không biết viên dạ minh châu thật là như thế nào rồi! Điều này, tôi cũng không tính toán so đo gì với anh. Ngược lại tôi lại muốn chống mắt lên xem một lúc nữa anh sẽ có quà tặng gì cho bà nội?”. Sự thật là Tống Tử Ngôn đã nhìn trộm và thấy được món quà trong tay của Lăng Thành, đó là một chiếc hộp cũ rích. Hahaha chiếc hộp đều đã cũ nát như vậy, rõ ràng là từ cửa hàng vỉa hè nào đó mua tới rồi! Lang Thành cũng không nói câu nào, chỉ thực sự không nhịn được cười. Một bên Tịnh Lâm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhìn qua Lăng Thành nói: “Nếu còn tiếp tục cười nữa thì hãy cút về cho tôi!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.