Tuyệt Diễm Thiên Hạ: Đại Công Chúa Khuynh Thành

Chương 5: Khải hoàn.

Minh Anh

23/02/2017

Toàn Phong Ly quốc hôm nay như ngày lễ, để chúc mừng cho việc Hộ quốc công chúa tỉnh lại, chào đón các sứ giả và đặc biệt là chào đón Nhị hoàng tử khải hoàn từ phương Bắc xa xôi.

Nhị hoàng tử- Phượng Quân Kiệt, nhi tử của hoàng thượng và hoàng hậu, hạ trần sau thái tử 2 năm, là một vị hoàng tử kiệt xuất, tinh thông binh pháp, 14 tuổi đã xuất quân đánh trận, một trận nên danh bao đời. Nguyện vì giang sơn Phong Ly mà trấn thủ ở phương Bắc lạnh lẽo kia khiến toàn dân thiên hạ nể phục.

“Phụ hoàng, nhị ca bao giờ mới về đến vậy.” Ngọc Diễm một thân bạch y pha chút lam ở chân váy chạy thẳng vào đại điện mà không quan tâm đến bất cứ ai. “Con đó là công chúa mà lại đi đứng thế hả?” Phượng Quân Vũ trách yêu Ngọc Diễm. “Con không quan tâm, con chỉ cần biết nhị ca như thế nào thôi.” Ngọc Diễm thoải mái ngồi bên cạnh Phượng Quân Vũ mà không thèm để mắt đến bất kỳ ai.

“Diễm nhi, Quân Kiệt vừa về là muội không thèm quan tâm đến đại ca nữa sao?” Phượng Quân Long bày ra vẻ mặt giận dỗi nhìn Ngọc Diễm mà không biết chúng đại thần bên dưới đã sớm trợn mắt. “Ôi đây thật sự là hoàng thượng lãnh khốc, thái tử anh minh, hộ quốc công chúa không quan tâm đến trần thế của bọn họ nữa sao. Họ không dám tin vào mắt mình nữa rồi.”

“Bẩm bệ hạ, công chúa tuy là kim chi ngọc diệp nhưng là phận nữ nhi không thể bước chân vào đại điện. Mong bệ hạ trách phạt để làm gương cho dân chúng.” Lão hồ ly Tả Tướng- Lý Bằng bước ra giữa đại điện, sau câu nói của ông ta toàn bộ đại điện lâm vào bầu không khí quỷ dị. Ánh mắt Phượng Quân Vũ, Phượng Quân Long hiện lên vẻ tức giận. Bỗng giọng nói trong trẻo của Ngọc Diễm vang lên. “Tả Tướng sao ông lại nói như vậy, ta tuy phận nữ nhi nhưng được phong là Hộ quốc công chúa, có quyền hành ngang với chức vụ tể tướng của ông đấy, từ thời lập quốc tổ tiên Phượng gia đã nói rằng Hộ quốc công chúa có quyền bước chân vào đại điện, có quyền đóng góp ý kiến ở mọi vấn đề. Ông lấy đâu ra quyền để chỉ trích ta, chẳng lẽ ông muốn phản lại quốc pháp mà tổ tiên đã đặt ra bao đời nay.” Ngọc Diễm một thân lạnh lùng chất vấn Tả Tướng.

“Vi thần to gan mong bệ hạ thứ tội.” Lý Bằng vội quỳ xuống tạ tội. Bây giờ ông thật sự rất hối hận, chỉ vì tức giận việc Hộ quốc công chúa không thèm để ông vào mắt mà phạm ra lỗi lầm như ngày hôm nay, ông sao lại có thể hồ đồi vậy chứ.

“Tả Tướng biết sai là tốt nhưng người dù là Tả Tướng đương triều nhưng đã phạm phải lỗi lầm thì phải trách phạt để làm gương cho dân chúng. Trẫm phạt ngươi chép một trăm bản Quốc Pháp Phong Ly quốc để ngươi không còn mắc phải lỗi lầm như vậy nữa. Trương công công người hãy phái người đưa Quốc Pháp đến cho Tả Tướng, đến khi nào Tả Tướng chép xong thì đem về cho trẫm.” Nói là đưa Quốc Pháp nhưng thực ra là giám sát hành động của Tả Tướng khiến Tả Tướng trở tay không kịp.

Sét đánh trong lòng Lý Bằng, một trăm bản Quốc Pháp thì chép đến khi nào, Quốc gồm ba quyển: thượng, trung, hạ; mỗi quyển dày gần một nghìn trang vậy thì chép đến khi nào. Lại còn bị hoàng thượng giám sát thử hỏi xem ngày tháng sau này của hắn phải sống như thế nào.

“Lão gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phu nhân Tả Tướng- Chu Mẫn Cao bước ra đón phu quân thì có cảm giác không an tâm khi thấy người đứng sau lão.”Sao công công trong cung lại đến đây?”

“ Gọi Lý Hùng đến thư phòng của ta ngay.” Lý Hùng – nhi tử của Lý Bằng, đã ngoài tứ tuần nhưng vẫn không ôm nổi một chức quan, suốt ngày chỉ biết dựa vào thế lực của Tả Tướng mà hống hách, ăn chơi hưởng lạc.

“ Phụ thân gọi con có việc gì mà người lại gọi con vậy?” Lý Hùng không khỏi bực mình. Hắn còn đang vui đùa cùng mỹ nhân thì lại bị phụ thân gọi tới thư phòng.

“ Phụ thân ngươi bị Hoàng Thượng trách phạt ngươi còn có tâm tình ngồi đó sao?”

Sét lại lần nữa đánh xuống đầu mẫu tử Chu Thị. Tại sao đang yên đang lành, Lý Bằng bỗng nhiên bị hoàng thượng trách phạt? Phải nói rằng xưa nay mọi bước đi của hắn đều rất cẩn thận, chưa từng mắc lỗi. Sao bây giờ nói trách phạt liền trách phạt cơ chứ?



“ Rốt cuộc là vì sao mà Hoàng Thượng bỗng dưng lại trách phạt?”

“ Tất cả đều là tại cái Hộ Quốc Công Chúa kia. Nàng ta chưa bao giờ thượng triều, bỗng nhiên hôm nay lại xuất hiện làm ta trở tay không kịp. Ta nhất thời hồ đồ, cuối cùng bị hoàng thượng lấy đó làm cớ trách phạt, bắt chép 100 bản quốc pháp.”

“ Cái gì?” Tôn nữ của Lý Bằng – Lý Hương Nhã vừa bước vào đã tình cờ nghe được chuyện này.

“ Gia gia, không thể thế được. Người hãy bảo Quý Phi cô cô nói giúp trước mặt hoàng thượng đi .”

Nhắc đến nữ nhi bảo bối của mình ở trong cung, Lý bằng chợt tỉnh ngộ . “ Vẫn là Nhã Nhi của chúng ta thông minh. Con mau chuẩn bị đi, yến tiệc tối nay sắp diễn ra rồi. Ta sẽ chứng minh cho thiên hạ thấy tôn nữ của Lý Bằng ta lại chính là tài giỏi nhất.” Lý Bằng không khỏi thỏa mãn mà cười lớn.

Dưới gối Phượng Đế- Phượng Quân Vũ có 3 nhi tử: Thái tử, nhị hoàng tử là nhi tử của hoàng hậu còn tam hoàng tử là do Bạch Nguyệt- Nguyệt Phi- Thân muội Hữu Tướng đương triều- Bạch Hào hạ sinh; 3 nhi nữ: Hộ quốc công chúa nữ nhi thân sinh của Hoàng hậu, Nhã Quý Phi- Lý Nhã Quỳnh- Nữ nhi Tả Tướng đương triều hạ sinh nhị công chúa cùng tam công chúa. Tuy địa vị trong cung của Nguyệt Phi không bằng Nhã Quý Phi nhưng ‘Mẹ quý nhờ con’ trong khi Nhã Quý phi chỉ có hai nữ nhi thì Nguyệt Phi lại có Tam Hoàng tử bên cạnh là chỗ dựa, cuối cùng là ‘Không ai nhường chịu nhường ai.’ Và ngay cả trong triều đình phe Tả Tướng và phe Hữu Tướng vẫn đang đấu tranh gay gắt.

“Bệ hạ, Quý phi nương nương cầu kiến.”

“Truyền.”

“Bệ hạ, mong người nể tình phụ thân thần thiếp tận trung bao năm nay mà khai ân.” Nhã quý phi vội quỳ xuống.

“Quý phi mau đứng lên, thân là Tả Tướng đương triều nếu đã phạm tội thì phải chịu phạt, nếu không thì sao có thể là gương cho dân chúng.” Phương Quân Vũ bỏ lại một mình Nhã quý phi ở thư phòng. “Bệ hạ, sao người lại vô tình với thần thiếp như vậy?”

“Bố, mẹ con bất hiếu.” Ngọc Diễm ngồi đó ngắm nhìn bầu trời đầy vô vọng.

“Bẩm hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu, thái tử, nhị hoàng tử đã trở về.” Trương công công vội vàng chạy vào bẩm báo.

Từ hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử, tam hoàng tử, hai vị công chúa , phi tần hậu cung, đến cung nữ, thái giám, thị vệ; từ các vị đại thần đến gia quyến; ngay cả sứ giả các nước cũng cùng chờ đợi nhị hoàng tử khải hoàn.

Cửa lớn hoàng cung từ từ mở ra, đi đầu là một lam y nam tử có dung mạo ba phần giống thái tử,, nếu thái tử mang dáng vẻ thư sinh, nho nhã thì nhị hoàng tử toàn thân lãnh khốc, băng lãnh. Đôi mắt phượng khẽ híp lại, môi mỏng khẽ nhếch, khuôn mặt nghiêm nghị mang theo vẻ lạnh lùng; dung nhan, khí chất của hắn đã cướp đi trái tim của biết bao tiểu thư cùng cung nữ. Bên cạnh nhị hoàng tử - Phượng Quân Kiệt là một nam nhân yêu nghiệt, mang vẻ bí ẩn, xa cách; như một con hổ hiên ngang khiến người ta không dám lại gần. Lãnh Thần – Bằng hữu thân cận của Phượng Quân Kiệt, cùng Phượng Quân Kiệt chinh chiến bao năm nay. Sau lưng hai chiến thần kia là một cỗ kiệu, khiến mọi người ngạc nhiên tại sao ở đội quân khải hoàn lại có một cỗ kiệu, chẳng lẽ trong đó lại là ‘Nhị hoàng tử phi’ tương lai hay sao?



“Kiệt nhi, cuối cùng con cũng đã trở về.” Hoàng Thái Hậu – Nhạc Phiến không khỏi cảm thấy vui mừng, bà cũng đã già rồi, cũng chỉ mong thiên hạ thái bình, gia tộc có thể bình yên sống hạnh phúc bên nhau.

Lan Thanh Tâm thì đã sớm khóc lên, nhi tử của nàng 14 tuổi đã xuất chinh đánh giặc, đã 7 năm trôi qua nàng chưa từng gặp lại hắn, ngày đêm rôi qua bà đều mong ngóng nhi tử trở về, sau bao năm năm cuối cung gia đình nhỏ của bà cũng đã được đoàn tụ.

“Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, hài nhi bất hiếu không thể phụng dưỡng người.” Phượng Quân Kiệt cùng cả đội quân quỳ xuống hành lễ. Từ trong cỗ kiệu kia, một nữ tử từ từ bước ra, một thân hồng y yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp mang theo một chút quyến rũ.

“Tiểu nữ tử Liên Kiều, tham kiến hoàng thượng, tham kiến thái hậu, tham kiến hoàng hậu, tham kiến thái tử, tham kiến nhị công chúa, tham kiến tam công chúa.” Nàng ta quỳ xuống.”Miễn lễ.”

“Kiệt nhi, vị cô nương này là?” Nhìn thấy nữ tử này không hiểu sao bà có cảm giác bài xích trong lòng.

“Đây là cô nương được chúng con cứu trong tay sơn tặc, may mắn cô nương này không làm sao. Vì là cô nhi nên con đành đưa nàng ta về hoàng cung.”

“Cô nương này thật tội nghiệp, để ta chăm sóc nàng giúp con.”

“Tạ ơn hoàng hậu.” Liên Kiều vội quỳ xuống cảm tạ.

“Diễm nhi đâu rồi, các ngươi không gọi nàng sao?” Bà từ chùa về liền ra đây đón tôn tử, còn chưa có được gặp mặt tôn nữ bảo bối của mình đâu.

“Hoàng tổ mẫu con ở đây.” Ngọc Diễm chạy tới sà vào lòng Nhạc Phiến.

“Con đó.” Nhạc Phiến cốc đầu, mắng yêu Ngọc Diễm.

“Diễm nhi, còn huynh?” Phượng Quân Kiệt chạy lại bên cạnh Ngọc Diễm. Nhưng nàng còn chẳng thèm liếc mắt mà liền kéo Hoa Phiến cùng Lan Thanh Tâm bỏ đi.

“Diễm nhi.” Phượng Quân Kiệt muốn đuổi theo nhưng Phượng Quân Long ngăn lại. “Nàng còn giận chuyện đó nên, đệ cứ chịu khổ dài dài đi.” Rồi bỏ đi, để lại Phượng Quân Kiệt với khuôn mặt đen xì ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Diễm Thiên Hạ: Đại Công Chúa Khuynh Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook