Tuyệt Diễm Thiên Hạ: Đại Công Chúa Khuynh Thành
Chương 4: Kiếp nạn
Minh Anh
06/01/2017
“Thái y, rốt cuộc là Diễm nhi đã xảy ra chuyện gì?”Phượng Quân nhìn nữ tử nằm trên giường, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
“Bẩm bệ hạ, vi thần bất tài, không thể chữa cho công chúa. Mạch đập của công chúa hoàn toàn bình thường nên vi thần không thể đoán ra bệnh. Mong bệ hạ trách phạt.” Thái y quỳ xuống tạ tội.
“Ngươi lui đi, không thể chữa được cũng không phải lỗi của ngươi.” Phượng Quân Vũ phất tay.
“Tạ ơn bệ hạ.”
“Diễm nhi, con mau tỉnh lại đi mà, mẫu hậu xin con đó.” Từng giọt nước mắt của Lan Thanh Tâm thi nhau rơi xuống, nàng không ngừng lay người Ngọc Diễm.
“Mẫu hậu người hãy bình tĩnh lại, người là như thế muội ấy cũng không thể tỉnh lại.” Phượng Quân Long giữ Lan Thanh Tâm lại.
“Vậy thì phải làm sao? Ta không để con như vậy mãi.” Bỗng nhiên hình dáng một người xuất hiện trong tâm trí Lan Thanh Tâm. Nàng vội chạy đi.
“Tâm nhi.”
“Mẫu hậu.”
“Hoàng hậu”
Mọi người vội chạy theo Lan Thanh Tâm, họ chỉ sợ nàng sẽ nghĩ khuẩn. Chạy theo hướng Lan Thanh Tâm thì thấy nàng đến Nhan Thanh điện, cung điện dành riêng cho Vô Ngã đại sư. Họ đến nơi thì đã thấy nàng quỳ ở đó.
“Đại sư, mong người cứu Diễm nhi, ta cầu xin ngài, ngài muốn gì ta đều có thể cho ngài.”
“Đại sư mong ngài cứu gíup Diễm nhi một lần.” Cả Hoàng Thượng, Thái Tử cùng Hoàng Hậu đều từ bỏ thân phận cao quý hạ mình quỳ xuống cầu xin, đủ để thấy được vị công chúa này có địa vị như thế nào trong lòng họ.
“Bệ hạ, hoàng hậu, thái tử, người hãy mau đứng lên. Bần tăng không nhận nổi đại lễ này.” Vô Ngã đại sư vội đỡ Hoàng Quân Vũ dậy. “Rốt cuộc là tiểu công chúa đã xảy ra chuyện gì?”
“Con bé đột nhiên nói buồn ngủ rồi ngất đi mà mãi không tỉnh lại, thái y cũng không thể chuẩn bệnh.”
“Nhanh đưa ta đi gặp tiểu công chúa.”
“Bệ hạ, hoàng hậu... không... hay rồi.” Thanh Y hốt hoảng chạy đến.
“Diễm nhi đã xảy ra chuyện gì rồi? Nói mau.” Hoàng Quân Vũ tức giận hét. “Phụ hoàng, người hãy bình tĩnh.” Phượng Ngọc Nhi lại gần an ủi. “Bình tĩnh, con nói xem đại tỷ con đã như thế ta còn bình tĩnh được hay sao?” Phượng Quân Vũ gần như gầm lên.
“Bẩm bệ hạ, công chúa chảy mồ hôi không ngừng, còn nói nhảm gì đó. Bệ hạ, người hãy cứu công chúa, trông công chúa rất đau khổ.” Thanh Y đã không cầm được nước mắt mà khóc. Không đợi Thanh Y nói xong Lan Thanh Tâm đã chạy đi. Mọi người vừa đi đến cửa Mẫu Đơn diện đã nghe thấy một tiếng hét đau đớn.
“Diễm nhi.” Lan Thanh Tâm vội chạy vào thì thấy Ngọc Diễm toàn thân ướt nhẹp, ôm đầu kêu đau.
“Để ta xem xem.” Vô Ngã đại sư vội bắt mạch cho Ngọc Diễm. “Đại sư, Diễm nhi rốt cuộc là có chuyện gì?” Lan Thanh Tâm đau đớn nhìn Ngọc Diễm không chút huyết sắc tựa vào lòng mình, khóe miệng còn mấp máy như muốn nói gì đó.
“Bệ hạ, hoàng hậu, người còn nhớ những lời ta đã nói vào lúc tiểu công chúa hạ trần chứ.” Vô Ngã đại sư thu tay về, đứng dậy đi về phía Phượng Quân Vũ.
“Chẳng lẽ...chẳng lẽ... lại liên quan đến chuyện đó?” Phượng Quân Vũ dường như đã muốn ngã ra.
“Đúng vậy, chuyện gì thì cũng có cái giá của nó. Kiếp nạn này tiểu công chúa phải tự mình vượt qua, bần tăng bất tài không thể giúp được gì.” Vô Ngã đại sư liền cáo từ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
“Ngọc Diễm, bố mẹ luôn yêu con.” Đôi vợ chồng nọ hạnh phúc nhìn đứa con gái đầu lòng của mình.
“Ngọc Diễm, ta sẽ cho cô biết thế nào là đau khổ.” Một viên đạn xuyên qua trái tim của người mà cô yêu thương nhất. “Mẹ.” Viên đạn nữa lại được bắn ra ghim vào trái tim của người đàn ông bên cạnh cô. “Bố.”
“Không hai người đừng chết, nếu hai người không còn thì con biết làm thế nào đây?” Cô vội ôm lấy bố mẹ mình.
“Ngọc Diễm con phải hứa với bố mẹ phải sống thật tốt biết không.”
“Con phải mạnh mẽ lên, con gái ngoan của bố mẹ.” Hai bàn tay đưa lên muốn chạm vào mặt cô nhưng lại rơi giữa không trung, bất lực rơi xuống.
“Bố, mẹ khônggggg ... đừng mà... hai người đừng bỏ con mà.” Ngọc Diễm điên cuồng hét lên. Ánh mắt như bị sự giận dữ biến thành đỏ rực.
“Đi chết đi.” Cô lao về phía hắn, kẻ đã giế cha mẹ cô, cô muốn hắn phải đền mạng. Đánh nhau cả ngày trời cuối cùng ông trời cũng thương xót cô mà khiên hắn phải chết, một phát sung kết liễu cuộc đời hắn cũng như cách hắn đã làm với bố mẹ cô.
Hai ngôi mộ được dựng lêm bên cạnh nhau, “Bố, mẹ, con bất hiếu khiến bố mẹ phải chịu khổ.” Cô vái lạy 3 lần rồi nhìn vào bia mộ kia mà khóc. Cuối cùng lại quyết định gieo mình ở vách núi cao.
Đôi mắt khó khăn mở ra, không còn là vách núi lạnh lẽo đầy tuyết kia mà là một cung điện sang trọng và một người phụ nữ với nụ cười hiền hậu đang tươi cười với cô. “Bệ hạ người nhìn xem con bé thật khả ái.” Một người đàn ông khoác trên mình long bào đang dang tay ôm lấy bóng dáng nhỏ bé kia. “Tâm nhi, hài tử của chúng ta đương nhiên là dễ thương giống nàng rồi. Chúng ta gọi con bé là Phượng Ngọc Diễm tự Phượng Đan đi.” Hai người cùng nhau nhìn đứa bé kia mà cười hạnh phúc.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, cho con xem tiểu muội muội với.” Hai bóng dáng lao về phía hài tử kia.
“Hai con còn bé coi chừng làm bị thương muội muội thì sao.” Người phụ nữ kia mắng yêu hài tử của mình. Quang cảnh một gia đình 5 người vui vẻ, ấm cúng, khiến người khác cảm thấy ấm lòng.
“Nếu ông trời đã thương xót nàng mà cho nàng một gia đình mới thì nàng sẽ trân trọng nó.” Ánh mắt đứa bé kia ánh lên vẻ kiên định.
--- ------ ------ ------
Mí mắt nặng trĩu mở ra, vẫn là quang cảnh quen thuộc như mọi ngày nhưng nàng lại thấy tay mình có cảm giác ấm áp, nhìn lại thì thấy mẫu hậu đang ngủ gật bên giường, khuôn mặt xinh đẹp kia hiện rõ vẻ một mỏi.
“Mẫu hậu. Hài nhi bất hiếu.” Nàng đưa tay vuốt lấy hàng lông mày đang nhíu lại của Lan Thanh Tâm như một lời xin lỗi. Bỗng nhiên, thân hình Lan Thanh Tâm khẽ giật, đôi mắt kia mở ra mà nhìn chằm chằm vào nữ tử đang ngồi trên giường kia. Ánh mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng khôn siết. “Diễm nhi con tỉnh rồi ư?” Lan Thanh Tâm ôm lấy Ngọc Diễm thật chặt như không muốn để mất. “Mẫu hậu, con xin lỗi, để người phải lo lắng.” Nàng dang tay ôm lấy Lan Thanh Tâm. “Không sao, con tỉnh dạy là tốt rồi.” Lan Thanh Tâm bật khóc, khóc vì sự vui mừng. “Người đâu mau báo cho bệ hạ, công chúa đã tỉnh.” Hoàng cung rực sáng sau ba ngày đen tối, tối nay cả hoàng cung náo nhiệt lạ thường như mừng cho một điều gì đó.
“Bẩm bệ hạ, vi thần bất tài, không thể chữa cho công chúa. Mạch đập của công chúa hoàn toàn bình thường nên vi thần không thể đoán ra bệnh. Mong bệ hạ trách phạt.” Thái y quỳ xuống tạ tội.
“Ngươi lui đi, không thể chữa được cũng không phải lỗi của ngươi.” Phượng Quân Vũ phất tay.
“Tạ ơn bệ hạ.”
“Diễm nhi, con mau tỉnh lại đi mà, mẫu hậu xin con đó.” Từng giọt nước mắt của Lan Thanh Tâm thi nhau rơi xuống, nàng không ngừng lay người Ngọc Diễm.
“Mẫu hậu người hãy bình tĩnh lại, người là như thế muội ấy cũng không thể tỉnh lại.” Phượng Quân Long giữ Lan Thanh Tâm lại.
“Vậy thì phải làm sao? Ta không để con như vậy mãi.” Bỗng nhiên hình dáng một người xuất hiện trong tâm trí Lan Thanh Tâm. Nàng vội chạy đi.
“Tâm nhi.”
“Mẫu hậu.”
“Hoàng hậu”
Mọi người vội chạy theo Lan Thanh Tâm, họ chỉ sợ nàng sẽ nghĩ khuẩn. Chạy theo hướng Lan Thanh Tâm thì thấy nàng đến Nhan Thanh điện, cung điện dành riêng cho Vô Ngã đại sư. Họ đến nơi thì đã thấy nàng quỳ ở đó.
“Đại sư, mong người cứu Diễm nhi, ta cầu xin ngài, ngài muốn gì ta đều có thể cho ngài.”
“Đại sư mong ngài cứu gíup Diễm nhi một lần.” Cả Hoàng Thượng, Thái Tử cùng Hoàng Hậu đều từ bỏ thân phận cao quý hạ mình quỳ xuống cầu xin, đủ để thấy được vị công chúa này có địa vị như thế nào trong lòng họ.
“Bệ hạ, hoàng hậu, thái tử, người hãy mau đứng lên. Bần tăng không nhận nổi đại lễ này.” Vô Ngã đại sư vội đỡ Hoàng Quân Vũ dậy. “Rốt cuộc là tiểu công chúa đã xảy ra chuyện gì?”
“Con bé đột nhiên nói buồn ngủ rồi ngất đi mà mãi không tỉnh lại, thái y cũng không thể chuẩn bệnh.”
“Nhanh đưa ta đi gặp tiểu công chúa.”
“Bệ hạ, hoàng hậu... không... hay rồi.” Thanh Y hốt hoảng chạy đến.
“Diễm nhi đã xảy ra chuyện gì rồi? Nói mau.” Hoàng Quân Vũ tức giận hét. “Phụ hoàng, người hãy bình tĩnh.” Phượng Ngọc Nhi lại gần an ủi. “Bình tĩnh, con nói xem đại tỷ con đã như thế ta còn bình tĩnh được hay sao?” Phượng Quân Vũ gần như gầm lên.
“Bẩm bệ hạ, công chúa chảy mồ hôi không ngừng, còn nói nhảm gì đó. Bệ hạ, người hãy cứu công chúa, trông công chúa rất đau khổ.” Thanh Y đã không cầm được nước mắt mà khóc. Không đợi Thanh Y nói xong Lan Thanh Tâm đã chạy đi. Mọi người vừa đi đến cửa Mẫu Đơn diện đã nghe thấy một tiếng hét đau đớn.
“Diễm nhi.” Lan Thanh Tâm vội chạy vào thì thấy Ngọc Diễm toàn thân ướt nhẹp, ôm đầu kêu đau.
“Để ta xem xem.” Vô Ngã đại sư vội bắt mạch cho Ngọc Diễm. “Đại sư, Diễm nhi rốt cuộc là có chuyện gì?” Lan Thanh Tâm đau đớn nhìn Ngọc Diễm không chút huyết sắc tựa vào lòng mình, khóe miệng còn mấp máy như muốn nói gì đó.
“Bệ hạ, hoàng hậu, người còn nhớ những lời ta đã nói vào lúc tiểu công chúa hạ trần chứ.” Vô Ngã đại sư thu tay về, đứng dậy đi về phía Phượng Quân Vũ.
“Chẳng lẽ...chẳng lẽ... lại liên quan đến chuyện đó?” Phượng Quân Vũ dường như đã muốn ngã ra.
“Đúng vậy, chuyện gì thì cũng có cái giá của nó. Kiếp nạn này tiểu công chúa phải tự mình vượt qua, bần tăng bất tài không thể giúp được gì.” Vô Ngã đại sư liền cáo từ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
“Ngọc Diễm, bố mẹ luôn yêu con.” Đôi vợ chồng nọ hạnh phúc nhìn đứa con gái đầu lòng của mình.
“Ngọc Diễm, ta sẽ cho cô biết thế nào là đau khổ.” Một viên đạn xuyên qua trái tim của người mà cô yêu thương nhất. “Mẹ.” Viên đạn nữa lại được bắn ra ghim vào trái tim của người đàn ông bên cạnh cô. “Bố.”
“Không hai người đừng chết, nếu hai người không còn thì con biết làm thế nào đây?” Cô vội ôm lấy bố mẹ mình.
“Ngọc Diễm con phải hứa với bố mẹ phải sống thật tốt biết không.”
“Con phải mạnh mẽ lên, con gái ngoan của bố mẹ.” Hai bàn tay đưa lên muốn chạm vào mặt cô nhưng lại rơi giữa không trung, bất lực rơi xuống.
“Bố, mẹ khônggggg ... đừng mà... hai người đừng bỏ con mà.” Ngọc Diễm điên cuồng hét lên. Ánh mắt như bị sự giận dữ biến thành đỏ rực.
“Đi chết đi.” Cô lao về phía hắn, kẻ đã giế cha mẹ cô, cô muốn hắn phải đền mạng. Đánh nhau cả ngày trời cuối cùng ông trời cũng thương xót cô mà khiên hắn phải chết, một phát sung kết liễu cuộc đời hắn cũng như cách hắn đã làm với bố mẹ cô.
Hai ngôi mộ được dựng lêm bên cạnh nhau, “Bố, mẹ, con bất hiếu khiến bố mẹ phải chịu khổ.” Cô vái lạy 3 lần rồi nhìn vào bia mộ kia mà khóc. Cuối cùng lại quyết định gieo mình ở vách núi cao.
Đôi mắt khó khăn mở ra, không còn là vách núi lạnh lẽo đầy tuyết kia mà là một cung điện sang trọng và một người phụ nữ với nụ cười hiền hậu đang tươi cười với cô. “Bệ hạ người nhìn xem con bé thật khả ái.” Một người đàn ông khoác trên mình long bào đang dang tay ôm lấy bóng dáng nhỏ bé kia. “Tâm nhi, hài tử của chúng ta đương nhiên là dễ thương giống nàng rồi. Chúng ta gọi con bé là Phượng Ngọc Diễm tự Phượng Đan đi.” Hai người cùng nhau nhìn đứa bé kia mà cười hạnh phúc.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, cho con xem tiểu muội muội với.” Hai bóng dáng lao về phía hài tử kia.
“Hai con còn bé coi chừng làm bị thương muội muội thì sao.” Người phụ nữ kia mắng yêu hài tử của mình. Quang cảnh một gia đình 5 người vui vẻ, ấm cúng, khiến người khác cảm thấy ấm lòng.
“Nếu ông trời đã thương xót nàng mà cho nàng một gia đình mới thì nàng sẽ trân trọng nó.” Ánh mắt đứa bé kia ánh lên vẻ kiên định.
--- ------ ------ ------
Mí mắt nặng trĩu mở ra, vẫn là quang cảnh quen thuộc như mọi ngày nhưng nàng lại thấy tay mình có cảm giác ấm áp, nhìn lại thì thấy mẫu hậu đang ngủ gật bên giường, khuôn mặt xinh đẹp kia hiện rõ vẻ một mỏi.
“Mẫu hậu. Hài nhi bất hiếu.” Nàng đưa tay vuốt lấy hàng lông mày đang nhíu lại của Lan Thanh Tâm như một lời xin lỗi. Bỗng nhiên, thân hình Lan Thanh Tâm khẽ giật, đôi mắt kia mở ra mà nhìn chằm chằm vào nữ tử đang ngồi trên giường kia. Ánh mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng khôn siết. “Diễm nhi con tỉnh rồi ư?” Lan Thanh Tâm ôm lấy Ngọc Diễm thật chặt như không muốn để mất. “Mẫu hậu, con xin lỗi, để người phải lo lắng.” Nàng dang tay ôm lấy Lan Thanh Tâm. “Không sao, con tỉnh dạy là tốt rồi.” Lan Thanh Tâm bật khóc, khóc vì sự vui mừng. “Người đâu mau báo cho bệ hạ, công chúa đã tỉnh.” Hoàng cung rực sáng sau ba ngày đen tối, tối nay cả hoàng cung náo nhiệt lạ thường như mừng cho một điều gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.