Tuyệt Diễm Thiên Hạ: Đại Công Chúa Khuynh Thành
Chương 3: Khuynh thành tuyệt diễm.
Minh Anh
28/12/2016
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cây cầm, mười ngón tay trắng noãn không xương đặt nhẹ lên những dây đàn. Tiếng đàn nhẹ nhàng cứ như tiếng suối chảy
róc rách. Cảm giác như chính mình đang lạc vào chốn tiên cảnh và nơi đó
có một tiên tử đang ngự trị. Tiên tử đó đang đánh đàn, dường như nàng
rất chú tâm vào bản nhạc, chú tâm đến mức khiến những người bên cạnh có
cảm giác như mình không tồn tại trong mắt nàng. Một thân bạch y đơn giản nhưng lại tôn lên vẻ cao quý của nàng, dung nhan tuyệt diễm kia khiến
người ta hận không thể lấy làm của riêng mình. Đặc biệt là đôi mắt lạnh
lùng kia, nó như tỏa ra một sức hút mãnh liệt khiến người khác bị cuốn
vào.
Bản nhạc vừa đến đoạn cao trào thì có một tiếng sáo vang lên. Phía bên kia, Hoàng Phủ Dật trên tay cầm sáo ngọc nhẹ nhàng hòa tấu. Tiếng cầm, tiếng sáo như hòa quyện vào nhau, đưa bản nhạc vươn lên một bậc. Kết thúc, trong lúc mọi người còn chìm đắm trong bản nhạc thì Ngọc Diễm đã hướng Hoàng Phủ Dật cảm tạ rồi bỏ đi.
“ Phượng Đan công chúa, bản nhạc này tên là gì vậy?” Vân Phong bỗng nhiên nhìn theo hướng Ngọc Diễm đi mà hét lên.
“ Khuynh thành tuyệt diễm.” Nhả ra bốn chữ vàng, nàng trở về Mẫu Đơn cung.
‘ Khuynh thành tuyệt diễm.’ Vân Phong mấp máy môi nhiều lần như muốn khắc bốn chữ này vào trong tâm.
“ Hảo, không hổ danh là Phượng Đan công chúa. Quả nhiên có phong thái của Hoàng Hậu năm xưa.” Hoàng Phủ Ngạn cười lớn vỗ tay nhưng trong lòng lại âm thầm tính kế.
Năm xưa, một khúc ‘ Phận nữ nhi’ của Lan Thanh Tâm kinh diễm thiên hạ như thế nào ai mà không biết. Lan Thanh Tâm như đã lấy đi tâm của toàn bộ nam tử trong thiên hạ khiến những nữ nhân khác ghen tị không thôi.
Mỗi người mang theo tâm trạng riêng mà rời khỏi đại điện. Nhưng bây giờ tâm Phượng Ngọc Như đang rồi bời, tại sao người đó lại làm như vậy? Chẳng lẽ người đó có ý với nàng ấy? Nếu thật sự là như vậy thì nàng lấy tư cách gì để tranh với nàng ấy? Nở một nụ cười trấn an bản thân, Ngọc Như liền hướng Mai Tâm Điện- chỗ ở của nàng đi về.
“ Bẩm công chúa, hoàng thượng cho mời công chúa đến đại điện để tiếp đón đoàn sứ giả Ngọa Lân quốc.” Ngọc Diễm đang mơ màng tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng Trương công công.
Ở đại điện, đoàn sứ giả đã đến cửa hoàng cung mà Phượng Đan công chúa vẫn chưa xuất hiện.
“ Phụ hoàng, sao đại tỷ vẫn chưa đến vậy?” Phượng Ngọc Nhi ngó nhìn cửa điện.
“ Chắc con bé chưa tỉnh.Trẫm đã bảo khi nào con bé tỉnh mới bảo nàng đến.” Phượng Ngọc Nhi vừa nghe được lời nói của hoàng thượng liền bất mãn trong lòng. Vì sao chứ? Đều cùng là nữ nhi của phụ hoàng nhưng lại đối xử khác nhau như vậy.
“ Bẩm hoàng thượng, sứ giả Ngọa Lân quốc đã đến.” Một tên công công bước vào bẩm báo.
“ Truyền.” Phượng Quân Vũ phất tay. Mọi ánh mắt đều hướng về phía cửa điện, bước vào là thái tử Ngọa Dược Tề và nhị công chúa – Ngọa Dược Hân. Nói đến Ngọa Dược Tề phải nhớ đến tính cách đầy phúc hắn của hắn, nói đến khả năng trêu ghẹo người khác ai có thể giỏi hơn hắn. Còn về Ngọa Dược Hân, người ta lại nhớ đến danh hiệu Thiên hạ đệ nhị mỹ nhân. Có một khoảng thời gian một cuộc tranh đấu giữa Ngọa Dược Hân và Bạch Hoa đã diễn ra nhằm tranh đoạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kia.
“ Tham kiến Phượng đế.” Ngọa Dược Tề cùng Ngọa Dược Hân hành lễ.
“Miễn lễ. Thái tử cùng công chúa đi đường chấc cũng đã mệt mỏi. Ban ngồi.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Ngọa Dược Tề cùng Ngọa Dược Hân đi về phía chỗ người của mình.
“Hoàng Thượng, có chuyện rồi.” Trương công công vội vã chạy vào.
“Có chuyện gì vậy? Diễm nhi đâu?” Hoàng thượng sốt ruột hỏi.
“Khởi bẩm hoàng thượng, nô tài tưởng công chúa đã tỉnh nên đưa công chúa đến đại điện, ai ngờ đi được giữa đường thì công chúa bảo buồn ngủ thế là công chúa ngủ ngay ở ngự hoa viên. Nô tài gọi mãi mà công chúa vẫn không tỉnh.” Trương công công vội vàng bẩm báo.
Vừa nghe được tin tức này khóe miệng mọi người đều co rút, đây là tình huống cẩu huyết gì vậy, Phượng Đan công chúa ngày hôm qua và người trong miệng Trương công công thực sự là một người sao.
“Đi. Dẫn ta đến chỗ Diễm nhi.” Mọi người theo Hoàng thượng đến ngự hoa viên.
Tại ngự hoa viên, một bóng dáng đang nằm ngủ gật trên bàn đá. Một thân bạch y khẽ tung bay trong gió, môi mỏng khẽ cười mang theo nét đẹp mê hoặc. Ngọc Diễm nằm đó như một nàng tiên nữ ngủ quên xinh đẹp mê hoặc lòng người. Nhìn thấy nụ cười của nàng, mọi người không khỏi ngạc nhiên, không ngờ có một ngày họ có thể thấy vị công chúa lạnh lùng kia mỉm cười. Quả nhiên khi ngủ, nàng ấy mới có vẻ mặt như thế này.
“Diễm nhi, tỉnh.” Lan Thanh Tâm lay mạnh vài lần thì Ngọc Diễm mới có dấu hiệu tỉnh lại.
“Mẫu hậu, có chuyện gì vậy? Sao con lại ở đây?” Vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt lạnh lùng của Ngọc Diễm như được bao bọc bởi một lớp sương mù khiến nàng như một chú mèo nhỏ, lười biếng. đầy đáng yêu.
“Con ngủ đây, con không nhớ à?” Lan Thanh Tâm lo lắng nhìn Ngọc Diễm.
“Không! Con không nhớ gì cả...Nhưng mà sao con buồn ngủ quá, con đi ngủ đây.” Ngọc Diễm lơ mơ làng màng bước đi cuối cùng lại ngã vào một lồng ngực ấm áp,đôi mắt nặng trĩu từ từ nắm lại, bên tai còn vang tiếng gọi.
“Diễm nhi!”
“Công chúa!”
Bản nhạc vừa đến đoạn cao trào thì có một tiếng sáo vang lên. Phía bên kia, Hoàng Phủ Dật trên tay cầm sáo ngọc nhẹ nhàng hòa tấu. Tiếng cầm, tiếng sáo như hòa quyện vào nhau, đưa bản nhạc vươn lên một bậc. Kết thúc, trong lúc mọi người còn chìm đắm trong bản nhạc thì Ngọc Diễm đã hướng Hoàng Phủ Dật cảm tạ rồi bỏ đi.
“ Phượng Đan công chúa, bản nhạc này tên là gì vậy?” Vân Phong bỗng nhiên nhìn theo hướng Ngọc Diễm đi mà hét lên.
“ Khuynh thành tuyệt diễm.” Nhả ra bốn chữ vàng, nàng trở về Mẫu Đơn cung.
‘ Khuynh thành tuyệt diễm.’ Vân Phong mấp máy môi nhiều lần như muốn khắc bốn chữ này vào trong tâm.
“ Hảo, không hổ danh là Phượng Đan công chúa. Quả nhiên có phong thái của Hoàng Hậu năm xưa.” Hoàng Phủ Ngạn cười lớn vỗ tay nhưng trong lòng lại âm thầm tính kế.
Năm xưa, một khúc ‘ Phận nữ nhi’ của Lan Thanh Tâm kinh diễm thiên hạ như thế nào ai mà không biết. Lan Thanh Tâm như đã lấy đi tâm của toàn bộ nam tử trong thiên hạ khiến những nữ nhân khác ghen tị không thôi.
Mỗi người mang theo tâm trạng riêng mà rời khỏi đại điện. Nhưng bây giờ tâm Phượng Ngọc Như đang rồi bời, tại sao người đó lại làm như vậy? Chẳng lẽ người đó có ý với nàng ấy? Nếu thật sự là như vậy thì nàng lấy tư cách gì để tranh với nàng ấy? Nở một nụ cười trấn an bản thân, Ngọc Như liền hướng Mai Tâm Điện- chỗ ở của nàng đi về.
“ Bẩm công chúa, hoàng thượng cho mời công chúa đến đại điện để tiếp đón đoàn sứ giả Ngọa Lân quốc.” Ngọc Diễm đang mơ màng tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng Trương công công.
Ở đại điện, đoàn sứ giả đã đến cửa hoàng cung mà Phượng Đan công chúa vẫn chưa xuất hiện.
“ Phụ hoàng, sao đại tỷ vẫn chưa đến vậy?” Phượng Ngọc Nhi ngó nhìn cửa điện.
“ Chắc con bé chưa tỉnh.Trẫm đã bảo khi nào con bé tỉnh mới bảo nàng đến.” Phượng Ngọc Nhi vừa nghe được lời nói của hoàng thượng liền bất mãn trong lòng. Vì sao chứ? Đều cùng là nữ nhi của phụ hoàng nhưng lại đối xử khác nhau như vậy.
“ Bẩm hoàng thượng, sứ giả Ngọa Lân quốc đã đến.” Một tên công công bước vào bẩm báo.
“ Truyền.” Phượng Quân Vũ phất tay. Mọi ánh mắt đều hướng về phía cửa điện, bước vào là thái tử Ngọa Dược Tề và nhị công chúa – Ngọa Dược Hân. Nói đến Ngọa Dược Tề phải nhớ đến tính cách đầy phúc hắn của hắn, nói đến khả năng trêu ghẹo người khác ai có thể giỏi hơn hắn. Còn về Ngọa Dược Hân, người ta lại nhớ đến danh hiệu Thiên hạ đệ nhị mỹ nhân. Có một khoảng thời gian một cuộc tranh đấu giữa Ngọa Dược Hân và Bạch Hoa đã diễn ra nhằm tranh đoạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kia.
“ Tham kiến Phượng đế.” Ngọa Dược Tề cùng Ngọa Dược Hân hành lễ.
“Miễn lễ. Thái tử cùng công chúa đi đường chấc cũng đã mệt mỏi. Ban ngồi.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Ngọa Dược Tề cùng Ngọa Dược Hân đi về phía chỗ người của mình.
“Hoàng Thượng, có chuyện rồi.” Trương công công vội vã chạy vào.
“Có chuyện gì vậy? Diễm nhi đâu?” Hoàng thượng sốt ruột hỏi.
“Khởi bẩm hoàng thượng, nô tài tưởng công chúa đã tỉnh nên đưa công chúa đến đại điện, ai ngờ đi được giữa đường thì công chúa bảo buồn ngủ thế là công chúa ngủ ngay ở ngự hoa viên. Nô tài gọi mãi mà công chúa vẫn không tỉnh.” Trương công công vội vàng bẩm báo.
Vừa nghe được tin tức này khóe miệng mọi người đều co rút, đây là tình huống cẩu huyết gì vậy, Phượng Đan công chúa ngày hôm qua và người trong miệng Trương công công thực sự là một người sao.
“Đi. Dẫn ta đến chỗ Diễm nhi.” Mọi người theo Hoàng thượng đến ngự hoa viên.
Tại ngự hoa viên, một bóng dáng đang nằm ngủ gật trên bàn đá. Một thân bạch y khẽ tung bay trong gió, môi mỏng khẽ cười mang theo nét đẹp mê hoặc. Ngọc Diễm nằm đó như một nàng tiên nữ ngủ quên xinh đẹp mê hoặc lòng người. Nhìn thấy nụ cười của nàng, mọi người không khỏi ngạc nhiên, không ngờ có một ngày họ có thể thấy vị công chúa lạnh lùng kia mỉm cười. Quả nhiên khi ngủ, nàng ấy mới có vẻ mặt như thế này.
“Diễm nhi, tỉnh.” Lan Thanh Tâm lay mạnh vài lần thì Ngọc Diễm mới có dấu hiệu tỉnh lại.
“Mẫu hậu, có chuyện gì vậy? Sao con lại ở đây?” Vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt lạnh lùng của Ngọc Diễm như được bao bọc bởi một lớp sương mù khiến nàng như một chú mèo nhỏ, lười biếng. đầy đáng yêu.
“Con ngủ đây, con không nhớ à?” Lan Thanh Tâm lo lắng nhìn Ngọc Diễm.
“Không! Con không nhớ gì cả...Nhưng mà sao con buồn ngủ quá, con đi ngủ đây.” Ngọc Diễm lơ mơ làng màng bước đi cuối cùng lại ngã vào một lồng ngực ấm áp,đôi mắt nặng trĩu từ từ nắm lại, bên tai còn vang tiếng gọi.
“Diễm nhi!”
“Công chúa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.