Tuyệt Đối Không Động Tâm Khi Kết Hôn Tại Hào Môn
Chương 3: Từ Chối
Ma An
05/09/2024
Cô biết mọi chuyện có khả năng còn không có kết thúc.
Hòa Quang năm nay không tuyển nhân viên, không ý nghĩa công ty lớn như vậy liền nhận không nổi một cái nhân viên mới.
Vụ thông báo công khai tuyển dụng chỉ là cho người thường xem. Ở một mặt khác, người thường vượt qua thiên quân vạn mã, qua cầu độc mộc, giành cơ hội đến vỡ đầu chảy máu. Nhưng mỗi năm đều có một vài thiên kim, thiếu gia dựa quan hệ đá người thường ra công ty, chiếm lấy vị trí. Việc này nhiều không đếm xuể.
Cô cũng thật sự chỉ là muốn có một cơ hội mà thôi.
Cố Thư Di nhớ rõ nguyên nhân chính mình cùng bà Hà quen biết.
Trường đại học Nhân dân mỗi năm có học bổng rất nhiều, trong đó học bổng có giá trị và chất lượng cao nhất có tên gọi “Học bổng Lăng Miễn”. Đây là học bổng do một người từng là sinh viên của trường, sau khi tốt nghiệp đã bỏ vốn thành lập. Từ trước đến nay, đây cũng là học bổng mà các học bá mỗi năm xoa tay hầm hè cạnh tranh.
Cố Thư Di lúc ấy tốn hết tâm tư muốn liên hệ, gặp mặt người sáng lập ra quỹ học bổng “Lăng Miễn”. Bởi vì việc xét duyệt học bổng “Lăng Miễn” xảy ra vấn đề. Mỗi năm mỗi cấp chỉ có một người đạt được học bổng, nhưng cấp của bọn họ năm đó bị phó viện trưởng thao tác hộp tối dành phần cho hắn cháu trai của ông ta, mục đích là làm phong phú lý lịch của cháu trai, từ đó dễ xin du học nước ngoài.
Rốt cuộc ở đại học, học bổng liền giống như Thế vận hội Olympic quán quân huy chương vàng giống nhau, ý nghĩa không chỉ có là tiền, mà còn là sự khẳng định quan trọng đối với một học sinh.
Việc làm của phó viện trưởng phần lớn mọi người đều biết, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng Cố Thư Di không muốn bị người khác dùng loại phương thức này cướp đi học bổng. Cô nuốt không xuống, không tìm được trợ giúp từ giáo viên, cô liền trực tiếp đi tìm người sáng lập ra học bổng này.
Người sáng lập học bổng này tên là Hà Ngọc Lăng, vào thập niên 70 của thế kỷ trước, từ Trường đại học Nhân dân tốt nghiệp. 20 năm trước quyên tiền thiết lập học bổng “Lăng Miễn” với hy vọng cổ vũ sự cố gắng của các sinh viên ưu tú sau này.
Cố Thư Di hao tâm tổn sức, nhờ vả vô số bạn cùng trường mới rốt cuộc ở một trung tâm hay có các cán bộ về hưu hoạt động, tìm được hiện tại bà Hà. Bà yếu thích đánh bóng bàn, Cố Thư Di tìm mọi cách đi tới cùng bà lôi kéo làm quen, nhận thức. Vừa định mở miệng nói cho bà vụ học bổng, thì phó viện trưởng bởi vì liên quan tham ô, nhận hối lộ nên đã bị bắt.
Nguyên bản học bổng “Lăng Miễn” cũng bị phúc thẩm, công bằng công chính mà bình xét lại. Do đó, Thư Di suông sẻ mà đạt được học bổng này.
Không nghĩ tới còn chưa kịp cùng bà Hà nói chuyện này mà mọi chuyện cũng đã bị giải quyết. Cố Thư Di ban đầu muốn cứ như vậy yên lặng kết thúc chính mình đối bà Hà quấy rầy, lại không nghĩ rằng lại phát hiện, bà Hà cùng “Hòa Quang” - công ty mà cô vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn vào làm việc, tựa hồ có một chút quan hệ.
……
Biết được bà Hà thế nhưng là một trong những người sáng lập Hòa Quang, Cố Thư Di nhất thời không cách nào hình dung chính mình khi đó tâm tình.
Cũng đúng, ở cái kia niên đại, những người có thể vào đại học Nhân dân đều không phải là người thường. Bà Hà đối với cô oán giận không có ai bồi bà chơi bóng, khó được có cơ hội gặp một cô gái nhỏ hợp tâm ý, còn có thể chơi hai ván bóng bàn. Tuần sau có thể tiếp tục cùng nhau tới chơi bóng không?
Cố Thư Di nhìn bà Hà tinh thần khoẻ khoắn, vốn định thẳng thắn chính mình mấy ngày nay cố ý tiếp cận bà là vì vụ học bổng. Chính là lúc đó, đáy lòng lại có một thanh âm ở nói với cô, này có lẽ là cái cơ duyên.
Một người một lòng một dạ muốn hướng lên trên bò, thì nên bắt lấy hết thảy cơ hội có thể lợi dụng.
Vì thế, chơi bóng bàn liền thành chơi liên tục một năm rưỡi.
Hai người mỗi tuần đều hẹn nhau đi chơi bóng, quan hệ cũng càng ngày càng thân thiết. Bà chỉ nói chính mình cũng từng là sinh viên trường Nhân văn, hiện giờ đã về hưu, chồng bà đã qua đời mười mấy năm trước, con cái ai cũng bận rộn.
Cố Thư Di gió mặc gió, mưa mặc mưa mà cùng bà chơi bóng, thật cẩn thận mà lấy lòng, thật giống như cô cùng bà là một đôi bởi vì yêu chơi bóng mà kết thành bạn tốt lâu năm. Thẳng đến một tuần trước, lúc đang chơi bóng, bà cười hỏi Thư Di: "Cháu cũng sắp tốt nghiệp rồi, kế tiếp có tính toán gì không?”
Lúc này, Cố Thư Di lần đầu tiên phát hiện khi bà xem chính mình, trong ánh mắt mơ hồ có một loại cô cũng không quen thuộc - hiền từ.
Cô cảm giác chính mình tim đập như nổi trống.
Giống như cô cố ý tiếp cận bà chỉ vì giờ phút này.
Thế giới này chính là như vậy không công bằng, có người chỉ cần tùy tay bố thí một chút, là có thể thay đổi một vài người cả đời.
Một quả bóng bàn không kịp đánh rớt xuống đất, bắn lên bắn xuống ngày càng thấp, nhưng lại không có ai quan tâm.
Chiều hôm đó, Cố Thư Di chỉ nhớ rõ chính mình chột dạ cùng khẩn trương một cách chưa bao giờ có. Bà nói gì đó nhưng cô chỉ nghe được đứt quãng, cô chỉ là không ngừng gật đầu, sau đó tiếng nói run rẩy, nhìn đôi mắt của bà Hà chứa đầy ý cười, cùng bà nói cô sau khi tốt nghiệp muốn vào Hòa Quang.
Hòa Quang năm nay không tuyển nhân viên, không ý nghĩa công ty lớn như vậy liền nhận không nổi một cái nhân viên mới.
Vụ thông báo công khai tuyển dụng chỉ là cho người thường xem. Ở một mặt khác, người thường vượt qua thiên quân vạn mã, qua cầu độc mộc, giành cơ hội đến vỡ đầu chảy máu. Nhưng mỗi năm đều có một vài thiên kim, thiếu gia dựa quan hệ đá người thường ra công ty, chiếm lấy vị trí. Việc này nhiều không đếm xuể.
Cô cũng thật sự chỉ là muốn có một cơ hội mà thôi.
Cố Thư Di nhớ rõ nguyên nhân chính mình cùng bà Hà quen biết.
Trường đại học Nhân dân mỗi năm có học bổng rất nhiều, trong đó học bổng có giá trị và chất lượng cao nhất có tên gọi “Học bổng Lăng Miễn”. Đây là học bổng do một người từng là sinh viên của trường, sau khi tốt nghiệp đã bỏ vốn thành lập. Từ trước đến nay, đây cũng là học bổng mà các học bá mỗi năm xoa tay hầm hè cạnh tranh.
Cố Thư Di lúc ấy tốn hết tâm tư muốn liên hệ, gặp mặt người sáng lập ra quỹ học bổng “Lăng Miễn”. Bởi vì việc xét duyệt học bổng “Lăng Miễn” xảy ra vấn đề. Mỗi năm mỗi cấp chỉ có một người đạt được học bổng, nhưng cấp của bọn họ năm đó bị phó viện trưởng thao tác hộp tối dành phần cho hắn cháu trai của ông ta, mục đích là làm phong phú lý lịch của cháu trai, từ đó dễ xin du học nước ngoài.
Rốt cuộc ở đại học, học bổng liền giống như Thế vận hội Olympic quán quân huy chương vàng giống nhau, ý nghĩa không chỉ có là tiền, mà còn là sự khẳng định quan trọng đối với một học sinh.
Việc làm của phó viện trưởng phần lớn mọi người đều biết, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng Cố Thư Di không muốn bị người khác dùng loại phương thức này cướp đi học bổng. Cô nuốt không xuống, không tìm được trợ giúp từ giáo viên, cô liền trực tiếp đi tìm người sáng lập ra học bổng này.
Người sáng lập học bổng này tên là Hà Ngọc Lăng, vào thập niên 70 của thế kỷ trước, từ Trường đại học Nhân dân tốt nghiệp. 20 năm trước quyên tiền thiết lập học bổng “Lăng Miễn” với hy vọng cổ vũ sự cố gắng của các sinh viên ưu tú sau này.
Cố Thư Di hao tâm tổn sức, nhờ vả vô số bạn cùng trường mới rốt cuộc ở một trung tâm hay có các cán bộ về hưu hoạt động, tìm được hiện tại bà Hà. Bà yếu thích đánh bóng bàn, Cố Thư Di tìm mọi cách đi tới cùng bà lôi kéo làm quen, nhận thức. Vừa định mở miệng nói cho bà vụ học bổng, thì phó viện trưởng bởi vì liên quan tham ô, nhận hối lộ nên đã bị bắt.
Nguyên bản học bổng “Lăng Miễn” cũng bị phúc thẩm, công bằng công chính mà bình xét lại. Do đó, Thư Di suông sẻ mà đạt được học bổng này.
Không nghĩ tới còn chưa kịp cùng bà Hà nói chuyện này mà mọi chuyện cũng đã bị giải quyết. Cố Thư Di ban đầu muốn cứ như vậy yên lặng kết thúc chính mình đối bà Hà quấy rầy, lại không nghĩ rằng lại phát hiện, bà Hà cùng “Hòa Quang” - công ty mà cô vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn vào làm việc, tựa hồ có một chút quan hệ.
……
Biết được bà Hà thế nhưng là một trong những người sáng lập Hòa Quang, Cố Thư Di nhất thời không cách nào hình dung chính mình khi đó tâm tình.
Cũng đúng, ở cái kia niên đại, những người có thể vào đại học Nhân dân đều không phải là người thường. Bà Hà đối với cô oán giận không có ai bồi bà chơi bóng, khó được có cơ hội gặp một cô gái nhỏ hợp tâm ý, còn có thể chơi hai ván bóng bàn. Tuần sau có thể tiếp tục cùng nhau tới chơi bóng không?
Cố Thư Di nhìn bà Hà tinh thần khoẻ khoắn, vốn định thẳng thắn chính mình mấy ngày nay cố ý tiếp cận bà là vì vụ học bổng. Chính là lúc đó, đáy lòng lại có một thanh âm ở nói với cô, này có lẽ là cái cơ duyên.
Một người một lòng một dạ muốn hướng lên trên bò, thì nên bắt lấy hết thảy cơ hội có thể lợi dụng.
Vì thế, chơi bóng bàn liền thành chơi liên tục một năm rưỡi.
Hai người mỗi tuần đều hẹn nhau đi chơi bóng, quan hệ cũng càng ngày càng thân thiết. Bà chỉ nói chính mình cũng từng là sinh viên trường Nhân văn, hiện giờ đã về hưu, chồng bà đã qua đời mười mấy năm trước, con cái ai cũng bận rộn.
Cố Thư Di gió mặc gió, mưa mặc mưa mà cùng bà chơi bóng, thật cẩn thận mà lấy lòng, thật giống như cô cùng bà là một đôi bởi vì yêu chơi bóng mà kết thành bạn tốt lâu năm. Thẳng đến một tuần trước, lúc đang chơi bóng, bà cười hỏi Thư Di: "Cháu cũng sắp tốt nghiệp rồi, kế tiếp có tính toán gì không?”
Lúc này, Cố Thư Di lần đầu tiên phát hiện khi bà xem chính mình, trong ánh mắt mơ hồ có một loại cô cũng không quen thuộc - hiền từ.
Cô cảm giác chính mình tim đập như nổi trống.
Giống như cô cố ý tiếp cận bà chỉ vì giờ phút này.
Thế giới này chính là như vậy không công bằng, có người chỉ cần tùy tay bố thí một chút, là có thể thay đổi một vài người cả đời.
Một quả bóng bàn không kịp đánh rớt xuống đất, bắn lên bắn xuống ngày càng thấp, nhưng lại không có ai quan tâm.
Chiều hôm đó, Cố Thư Di chỉ nhớ rõ chính mình chột dạ cùng khẩn trương một cách chưa bao giờ có. Bà nói gì đó nhưng cô chỉ nghe được đứt quãng, cô chỉ là không ngừng gật đầu, sau đó tiếng nói run rẩy, nhìn đôi mắt của bà Hà chứa đầy ý cười, cùng bà nói cô sau khi tốt nghiệp muốn vào Hòa Quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.