Tuyệt Phẩm Đại Tiểu Thư

Chương 8: Mặt hồ gợn sóng

Thạch Anh Tím

17/09/2015

Trụ sở FS, Bắc Kinh, Trung Quốc.

Tập đoàn FS Mộ thị thành lập năm 1982, kinh doanh sản phẩm điện tử, khoa học kĩ thuật, tài chính quốc tế, phân bộ trải rộng khắp mọi nơi, tổng tài sản vượt qua hàng chục triệu đô la Mĩ. Được xem như là tập đoàn người Hoa lớn nhất trong nước. Nằm trong top năm phạm vi toàn cầu.

Chủ tịch tiền nhiệm tập đoàn Mộ thị -Mộ Đường Bác nay đã bảy mươi hai tuổi, sớm về hưu. Hiện chức vị do con trai trưởng Mộ Vấn Khiêm đảm nhiệm. Vốn một người từng là người sáng lập và một người hiện tại đang là người tiếp quản tập đoàn Mộ thị, dưới tay các tầng quản lý nhân viên liền vượt qua ba triệu, viên công bên dưới là nhiều vô kể.

Hai cha con Mộ thị vốn thuộc loại đại nhân vật chỉ cần dậm chân một cái, đại địa liền run rẩy mang theo vô số phong ba bão táp. Chẳng qua tại bên trong tập đoàn, danh tiếng của họ rất tốt, mặc kệ đối mặt với bất kỳ nhân viên nào, cũng đều mang theo một hòa khí dễ chịu, bởi vậy bên trong các nhân viên đều vô cùng yêu quý kính trọng chủ tịch của họ.

Nhưng về tính tình người thừa kế tương lai của Mộ thị -Mộ Tử Hi, mọi người có chết cũng đoán không ra. Bởi vì đại tiểu thư luôn mang một bộ dáng mặt than lãnh liệt, chỉ cần cách hai mét đều cảm nhận được uy áp lãnh khí phát ra từ vị tiểu thư này khiến mọi người sinh ra ảo giác sợ hãi không dám tới gần, cũng không có gan chào hỏi. Đặc biệt ngày hôm nay, vị chủ tịch tương lai này ngày thường rất ít xuất hiện ở công ty hôm nay lại mang theo mặt than bức người cộng thêm áp suất thấp đùng đùng đi vào cửa. Mọi người tự nhiên không dám dâng mình nộp mạng vào hố lửa, vậy nên ai cũng tránh đi.

Mộ Tử Hi không hề khách khí đẩy cửa vào văn phòng chủ tịch, cầm trên tay tập hồ sơ nổi giận đùng đùng quăng vào trên bàn làm việc của chủ tịch kiêm cha ruột của cô –Mộ Vấn Khiêm.

“Ngài chủ tịch, tôi cần một lời giải thích hợp lý từ ngài.” Mộ Tử Hi mặt lãnh chỉ tay vào tập hồ sơ trên bàn. Mộ Vấn Khiêm không hiểu mở ra, chỉ một lúc sau, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch. Hắn khó khăn mở miệng :

“Tiểu Hi…cha…”

“Không nói nên lời? Nếu như không phải vô tình nhìn thấy nó trong ngăn kéo phòng ngủ của ông nội, chắc hẳn ngài sẽ giấu nó mãi phải không, ngài chủ tịch tôn kính?”

Mộ Tử Hi âm giương quái khí nói, thật sâu dưới đáy mắt toát lên một tia điên cuồng khó diễn tả. Nhắc đến sáng nay, nếu không phải vô tình giúp ông nội lấy thuốc giảm đau bên trong ngăn kéo, cô cũng không bao giờ biết có một tin tức động trời đang ẩn hình bên trong gia đình của mình. Một tin tức mà cô nghĩ chính mình rất khó chấp nhận. Lúc đó cô vội vàng mang đi tập hồ sơ đến công ty gặp cha của mình, cũng không biết rằng ông nội vốn hẳn đã ngủ thiếp đi lại bất chợt mở mắt, mang theo biểu tình phức tạp cùng thở dài nhìn Mộ Tử Hi rời đi.

“Cha có lỗi với các con, thực xin lỗi.” Mộ Vấn Khiêm biết chính mình không thể cùng Mộ Tử Hi nói lý, đành phải thừa nhận sai lầm, sau đó cố gắng trấn an cảm xúc mất ổn định trên người đứa con gái lớn của mình. Hắn biết mọi chuyện không thể dấu được nữa. Chỉ là hắn không nghĩ đến một người luôn luôn giữ vững cảm xúc ổn định như Mộ Tử Hi lại có biểu tình điên cuồng như vậy.

“Xin lỗi? Một câu xin lỗi là xong tất cả sao? Những chuyện ngài chủ tịch đây làm, mẹ biết không, Nhu Nhu, Phong biết không? Ngài thật làm tôi quá thất vọng, ngài chủ tịch!”

“Ryna đều biết, chỉ có các con là không biết điều đó, thực xin lỗi vì đã che dấu chuyện đó suốt mấy năm qua nhưng lúc đó ta cũng không hề biết rằng cô ta lại mang thai đứa bé kia.” Mộ Vấn Khiêm tự trách nói, đó có thể là một sự sai lầm, một vết nhơ trong cuộc đời hắn. Hắn chỉ vì khi đó cùng Ryna cãi nhau, trong lúc tìm rượu giải sầu lại không kiềm lòng được cùng một nữ phục vụ phát sinh quan hệ, sau đó đứa bé kia ra đời.



Không nghĩ tình huống cẩu huyết như vậy chỉ luôn có trong phim bây giờ lại xuất hiện trong gia đình hắn. Mộ Vấn Khiêm chỉ có thể cười khổ.

“Mẹ đều đã biết? Vậy bây giờ ngài tính sao? Nghe lão quản gia nói mẹ cô ta đã chết, sau đó bà ngoại đã nuôi cô ta, bây giờ đến lượt người bà chiếu cố cô ta cũng đã đi, một đứa con gái chưa trưởng thành đơn độc một mình, hoàn cảnh thật đáng thương.” Mộ Tử Hi chế giễu nói, âm giọng không nghe ra chút nào đồng tình cùng thương tâm cô em gái cùng cha khác mẹ của mình đang lăn lộn ngoài xã hội. Có lẽ thâm tâm Mộ Tử Hi cũng chưa bao giờ công nhận bất kỳ ai ngoài Mộ Tử Nhu và Mộ Tử Phong.

Còn đứa con riêng kia, thật xin lỗi, cô không cách nào chấp nhận.

“Tiểu Hi, cha biết con rất khó nhận, cho dù đứa bé kia là ngoài ý muốn không được mọi người trông đợi nhưng nó cũng mang dòng máu Mộ gia chúng ta. Chẳng lẽ chúng ta để ngoại giới biết được gia tộc chúng ta bỏ rơi dòng máu của mình lưu lạc bên ngoài?” Mộ Vấn Khiêm tận tình khuyên nhủ nói, bây giờ hắn chỉ có thể ngả bài đi thuyết phục Mộ Tử Hi, chỉ cần thông qua Mộ Tử Hi, Mộ Tử Nhu và Mộ Tử Phong cũng sẽ không làm phản lại, ít nhất là không cho hắn thêm phiền toái là được.

“Ngài chủ tịch nghĩ Nhu Nhu và Phong sẽ chấp nhận sao? Ngài chẳng lẽ không để ý đến cảm nhận của mẹ?” Mộ Tử Hi không nhịn được chất vấn nói, cô cảm thấy chỉ có một mình mình là đang ra sức bảo vệ gia đình này, còn người đàn ông trước mắt chỉ đang phá vỡ nó mà thôi.

“Ryna trước đó cũng biết rõ sự tồn tại của đứa bé kia, hơn nữa mẹ con cũng đã đồng ý cho con bé về nhà chúng ta. Thực xin lỗi tiểu Hi, cha biết cha có tội…”

“Đúng vậy, kẻ luôn làm sai chính là ngài chủ tịch và chuyện để đứa con riêng kia về nhà chúng ta, tôi nghĩ chúng ta nên bàn lại vào lần sau, hiện tại tôi cảm thấy cảm xúc của chính mình thật không xong và không có tâm tình để cùng ngài trò chuyện, cáo từ!”

Mộ Tử Hi lạnh lùng giận dữ rời khỏi văn phòng của Mộ Vấn Khiêm. Đám nhân viên đi ngang qua chỉ dám cúi đầu né xa sợ khiến cho Mộ Tử Hi giận chó đánh mèo. Bọn họ cũng chưa bao giờ nhìn thấy vị tiểu thư này mất bình tĩnh đến vậy.

Mộ Vấn Khiêm ngồi trong văn phòng bất lực thở dài, hắn xoa xoa hai vầng thái dương, cảm thấy đau đầu dữ dội. Nhìn xem trên bàn tập hồ sơ, bên trong có một bức ảnh, một thiếu nữ dung mạo thanh tú mặc bộ đồng phục học sinh, miệng cười tỏa nắng, bên dưới viết ba chữ : Hạ Lam Tuyết.

Quán bar xa hoa trụy lạc dành cho những kẻ sống về đêm, bên trong trang hoàng thập phần tinh xảo, đủ dạng người xuất hiện ra vào, khi thì danh môn thời thượng, khi thì đại minh tinh, khi thì danh nhân, vô vàn loại người mang theo các loại mặt nạ giả tạo. Ồn ào náo nhiệt, ăn chơi một ngày.

Bên trong một khu vực ghế V.I.P, Mộ Tử Hi cầm trên tay ly rượu đỏ sẫm lóng lánh. Một thân váy ngắn màu đen quyến rũ cao quý làm nổi bật lên làn da mượt mà trắng nõn. Xương quai xanh tinh xảo không khỏi khiến người mơ màng muốn cắn một ngụm. Mộ Tử Hi rất ít khi trang điểm đậm, chỉ khi nào tâm tình không tốt, cô mới xuất hiện tại những nơi phù phiếm sa đọa này.

Nhìn xem trong sàn nhảy một đám người uốn éo thân mình, Mộ Tử Hi lạnh nhạt quay đầu, sự cô tịch im lặng của cô cùng chốn ăn chơi ồn ào náo nhiệt này thật sự không hợp nhau, hơn nữa Mộ Tử Hi dung mạo hoàn mỹ khiến cho từ lúc bước vào, liền trở thành tiêu điểm của người khác. Một vài đại thiếu gia gan lớn bước đến ý định tiếp cận nhưng rất nhanh liền bị ánh mắt lãnh khí của cô bắn đến phát run đành phải lùi bước, một số người gan lớn hơn nữa tự nhiên bỏ qua áp suất thấp trên người thiếu nữ xinh đẹp, buông lời ngả ngớn, nhưng chỉ thấy Mộ Tử Hi không khách khí đem người nọ gục ngã, hơn nữa tình trạng say bí tỉ dùng chai thủy tinh đập người nọ đến chảy máu đầu, mọi người liền chẳng ai dám tiếp cận thiếu nữ.

Người quản lý vốn dĩ biết rõ thân phận của Mộ Tử Hi, tự nhiên là không dám đắc tội, ai còn quản đến người đàn ông bị đập kia. Hắn vội vàng kêu nhân viên bảo vệ thu thập người nọ, sau đó tính toán gọi người đưa Mộ Tử Hi ra xe, nhưng khuyên can thế nào Mộ Tử Hi cũng không chịu đi, cô say đến choáng váng, tiếp tục ngồi ở trên ghế uống rượu.

Mộ Tử Hi vốn là một người chỉ cần một hớp rượu cũng say, tửu lượng cực kỳ yếu ớt, nếu như khi cô tình nguyện uống nhiều như vậy, chứng minh trong lòng Mộ Tử Hi rất mệt mỏi, cô muốn tìm một cái gì đó đến giải thoát chính mình. Khi đó, cô sẽ không cần để ý đến danh dự gia tộc, đến lễ nghi gia giáo, không cần phải ép buộc chính mình đi thích hợp với mọi thứ, không cần luôn cẩn trọng mỗi một bước đi, không cần luôn đề phòng mọi ám toán bất cứ lúc nào cũng có thể ập tới.



Sống như Mộ Tử Hi, thật sự rất mệt mỏi. Đằng sau những vinh quang chính là sự trả giá và hy sinh.

Mộ Tử Hi, một kẻ đáng buồn và cũng thật đáng thương.

“Mộ tiểu thư, mau đứng dậy, cô đã quá say, tôi sẽ đưa cô ra xe.”

Một thanh âm trầm thấp vang lên, mang theo sự ôn nhu vô tận, Mộ Tử Hi lúc này chỉ cảm thấy thanh âm kia thật sự rất đẹp, rất dễ nghe. Cô cố gắng mở mắt để nhìn người nọ, nhưng chỉ có thể lờ mờ thoáng qua không rõ mặt, thế nhưng bộ dạng lại tốt lắm, làn da cũng rất nhẵn nhụi.

Đới Quân Vũ bị Mộ Tử Hi dùng tay xoa mặt mình mà giật mình một chút, sau đó là bất đắc dĩ cười. Hôm nay bị đám bạn kéo đến quán bar ăn chơi một phen, không ngờ vô tình đi nghe điện thoại lại nhìn thấy Mộ Tử Hi vật vã say bí tỉ ngồi trên sô pha, xung quanh người quản lý khó xử không biết làm sao. Đới Quân Vũ gặp qua Mộ Tử Hi một lần chính là bên trên một buổi tiệc xã giao. Khi đó hình tượng người thừa kế giỏi giang, lãnh lệ, bản lĩnh, xinh đẹp của Mộ Tử Hi khiến vô số người phải chú ý, chỉ là cùng hình tượng bây giờ hoàn toàn khác nhau một trời một vực, tuy rằng lúc này hắn không thể không công nhận Mộ Tử Hi thực sự quyến rũ phải chết.

Đới Quân Vũ hắn chẳng phải tên sỗ sàng háo sắc, tự nhiên không có ý nghĩ đáng khinh gì đối với Mộ Tử Hi, chẳng qua nhìn thấy người thừa kế của tập đoàn Mộ thị gặp rắc rối, làm một đồng bọn hợp tác, Đới Quân Vũ không thể trơ mắt nhìn Mộ Tử Hi chật vật như vậy. Thế nên hắn mới có ý định đưa Mộ Tử Hi rời khỏi nơi náo loạn này.

Người quản lý nhìn thấy Đới Quân Vũ, tự nhiên biết rõ thân phận của hắn, dù sao vị thiếu gia này cũng là khách quen thường xuyên nơi đây, có hắn xử lý việc này quản lý cũng an tâm phần nào. Hơn nữa nghe nói Đới thị và Mộ thị có quan hệ hợp tác làm ăn với nhau, nghĩ bọn họ cũng là quen biết.

Chỉ có điều vị quản lý này đoán sai một chuyện chính là Đới Quân Vũ và Mộ Tử Hi không hề quen biết nhau, chẳng qua nghe qua danh tiếng của nhau mà thôi. Đới Quân Vũ dù cho gặp qua Mộ Tử Hi một lần nhưng cũng không quen thuộc.

“Đới thiếu gia, gặp ngài thật may, ngài mau giúp tôi liên lạc với quản gia của Mộ tiểu thư, cô ấy uống say quá.” Vị quản lý nọ lau đầy mồ hôi trên trán, xem Đới Quân Vũ như thấy vị cứu tinh. Đới Quân Vũ cũng không từ chối liền nâng Mộ Tử Hi ra ngoài xe mà quản gia cô đang đợi. Trước khi rời khỏi hắn còn nghe Mộ Tử Hi mơ mơ màng màng hỏi một câu :

“Anh…là ai?”

“Nhớ cho kỹ, Mộ Tử Hi, tên tôi là Đới Quân Vũ.”

Đới Quân Vũ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Mộ Tử Hi đầu óc mơ màng. Thật sự là một cô gái đáng yêu. Lúc này Mộ Tử Hi chỉ như một đứa nhỏ, không có phòng bị, không có lãnh tâm, không có ác ý nhìn người khác.

“Mộ Tử Hi, thật mong chúng ta có thể mau chóng gặp lại.” Nhìn xem chiếc xe chở Mộ Tử Hi rời đi, Đới Quân Vũ tìm ra một điếu thuốc đưa lên miệng. Vòng khói lượn lờ bay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Phẩm Đại Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook