Chương 7: Tuổi trẻ ngông cuồng
Thạch Anh Tím
17/09/2015
Bên trong một khoang máy bay dành cho quân đội, mấy vị thiếu niên tuổi trẻ
ồn ào náo nhiệt, trên người bọn họ đều mặc một loại quân phục, che lấp
đi dung mạo non choẹt, bên ngoài càng phát ra mấy phần khí phách. Lúc
này, một thiếu niên da ngăm tay cầm ly rượu vodka, nhìn xem một vị mỹ nữ tiếp viên hàng không từ xa đi tới, trong miệng không khỏi xuýt xoa :
“Mấy người các cậu mau nhìn một cái, mỹ nữ hàng không kia dung mạo rất không tệ, ai muốn ra tay trước?”
Hai vị thiếu niên ngồi bên cạnh, một kẻ thì đọc báo, một kẻ thì trắng mắt nhìn thiếu niên da ngăm nói : “Tôi không thích ngự tỷ!”
Thấy vậy, thiếu niên da ngăm đắc ý cười : “Các cậu đều không vậy thì để tôi.”
Hai vị thiếu niên làm ra tư thế xin cứ tự nhiên, thiếu niên da ngăm nhanh như chớp đứng dậy chạy tới trước mặt tiếp viên hàng không, ít nhất bổn sự của thiếu niên thật sự rất không tồi, chẳng bao lâu, mấy người bọn họ đều nghe được phía sau lưng truyền đến tiếng cô gái cười vang. Cũng chỉ vài phút, thiếu niên da ngăm dẫn theo vị tiếp viên hàng không kia đi về phía toa lét mất hút.
Vị thiếu niên đọc báo nọ thấy vậy, âm thầm mắng thiếu niên gia ngăm một tiếng : “Thật sự là sắc lang, cô nàng tiếp viên kia đã muốn xui xẻo.”
Lúc này ngồi tại trên một chiếc ghế mát xa, một vị thiếu niên thân hình cao ngất ngồi ngay ngắn, dung mạo anh tuấn ánh lên vài nét tươi cười sung sướng : “Ha ha, các cậu còn không hiểu hắn sao? Sống trong quân đội vài năm như vậy, không có mỹ nữ bên cạnh cậu ta nhẫn nhịn đã lâu, bây giờ rời ngũ đương nhiên là tiếp tục đi thực hiện lý tưởng của cậu ta.”
Thiếu niên ngồi cạnh cửa sổ thấy vậy bỗng bĩu môi nói : “Đợi Lý lão gia tử ở nhà kiếm cho cậu ta một vị hôn thê, xem lúc đó còn có lá gan đi chơi đùa mỹ nữ hay không?”
“Nhưng mà Tử Kỳ, chẳng lẽ trưởng bối nhà cậu không tìm vị hôn thê cho cậu sao?” Một người nhìn về phía thiếu niên đang ngồi trên ghế mát xa, hiếu kì hỏi. Mấy người bọn họ ở đây, tất cả đều xuất thân từ các gia tộc quân đội, mười bốn, mười lăm tuổi đều bị người nhà đẩy vào quân doanh rèn luyện, xem như tiếp nối gia tộc mấy đời thực hiện. Riêng trước mắt thiếu niên nọ có thể xem là trường hợp đặc biệt. Hắn không giống mấy cái gia tộc lớn như Mộ gia, Lâm gia, Lý gia, Trần gia, Tiêu gia có nội tình thâm hậu tại bên trong quân đội. Nhất là với con cháu Lâm gia, Trần gia, Lý gia, Tiêu gia từ nhỏ đều được rèn luyện, học tập dương mưu mà không phải đi theo con đường đầy âm mưu chính trị hay học khôn khéo như thương giới.
Tử Kỳ, tên đầy đủ là Bạch Tử Kỳ. Hắn là con trai thứ hai của Bạch gia, trên còn một anh trai hiện đang nắm giữ vị trí tổng giám đốc tập đoàn Bạch Tinh, người thừa kế Bạch thị gia tộc.
Bạch gia có thể nói tuy hoàn toàn theo thương giới, nhưng lại sảm một cước vào con đường chính trị, tại quân đội vẫn có được chút nội tình, chính vì thế mà Bạch Tử Kỳ rất sớm đã bị Bạch chủ tịch đẩy vào trường quân đội học tập. Sau khi tốt nghiệp cũng đã giữ được chức thiếu úy. Xem như là toàn bộ quân doanh cũng chỉ có hắn là kỳ tích khiến người ta kinh ngạc.
Bạch Tử Kỳ người này vốn trước kia sống cũng rất không đứng đắn, khắp Bắc Kinh xem như tay ăn chơi số một số hai, không giống anh trai Bạch Tử Tề nội liễm ổn trọng, Bạch Tử Kỳ lại vô cùng làm việc liều lĩnh bốc đồng, thích bỡn cợt người làm thú vui, lời nói âm dương quái khí, thái độ như có như không, thích tự do tùy ý, không thích bị người ép buộc. Cũng bởi vì người nhà không chịu được nên mới đem hắn ném vào quân đội, điều này Bạch Tử Kỳ cũng không phản kháng, vào đến quân đội càng là như cá gặp nước, thực lực mạnh kinh người, sáng rọi cả khu quân doanh phía Bắc.
Tuy hiện tại quốc gia không chiến sự, nhưng đi theo con đường tòng quân dễ dàng hơn là theo chính. Chính trị vốn lúc nào cũng phải cảnh giác toàn thân, ngày ngày âm mưu, nhích người thì khó khăn nhưng hạ bệ lại quá dễ dàng, hơn nữa chính giới chính là một hồi chiến tranh không thấy máu, so với cuộc chiến đầy sương máu ngoài chiến trường đáng sợ gấp bội. Chỉ cần đi nhầm một bước liền rơi vào vạn kiếp bất phục, thảm đến thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn.
Bạch Tử Kỳ vô cùng minh bạch điều ấy, hơn nữa gia tộc đều do anh trai nắm quyền, Bạch Tử Tề vốn chẳng phải kẻ đơn giản, đối với Bạch Tử Kỳ vô cùng cảnh giác lại ngoan tâm, xem em trai ruột như là kẻ thù sợ hãi hắn có ngày tranh giành quyền thừa kế. Chính giới không thể đi, thương giới tạm thời không thể vào vậy nên Bạch Tử Kỳ chỉ có thể tiến vào con đường quân đội. Này cũng là biện pháp duy nhất hắn có thể bảo vệ chính mình trước khi bị người anh trai kia tìm cách đè bẹp xóa sổ.
Quay lại lúc này, nghe đến đồng đội hỏi han, Bạch Tử Kỳ cũng không cao hứng nhắc đến : “Tìm thì chắc chắn rồi, hôn nhân chính trị làm sao đám hồ ly kia có thể bỏ qua, ít nhất lão cha cũng sẽ không tìm cho tôi một vị hôn thê mắt hột chân què là được.”
“Cậu cũng thật xui xẻo, vị hôn thê của tôi là bạn thanh mai trúc mã, tìm một người quen kết hôn đỡ hơn là cùng một kẻ xa lạ kết hôn.” Thiếu niên cầm báo đọc khẽ cười, lời nói như là khoe ra khiến đám thiếu niên xung quanh trợn trắng mắt. Thiếu niên Tiêu Phi ngồi bên cạnh nhịn không được có chút than thở :
“Đúng vậy, Trần Hạo Dương, số cậu cũng quá may mắn. Ai như tớ, ngày hôm qua lão già điện đến bảo, vừa về liền phải đính hôn với con sư tử hà đông nhà họ Hạ. Thật khổ hết mức, các cậu không thấy không biết, trước khi vào quân doanh, cũng không biết tớ đã bị cô ta hại bao nhiêu lần.”
Mấy người ngồi nói chuyện càng lúc càng thêm náo nhiệt, đã qua hồi lâu, lúc này thiếu niên da ngăm cùng nữ tiếp viên hàng không mới đi ra, nhìn cô nàng sắc mặt hồng nhuận ủy mị câu hồn, vừa nhìn chỉ biết trải qua một trận mưa xuân nồng nhiệt. Cô ta sau đó kéo lại thiếu niên da ngăm, nhét vào tay hắn một mẫu giấy nhỏ, nói : “Anh thật lợi hại, đây là số điện thoại của em, sau này có rảnh nhớ gọi đấy.”
Nói rồi cô nàng tiếp viên hàng không xoay người vểnh mông đi rồi. Trần Hạo Dương nhìn xem thiếu niên da ngăm đắc chí cười, trợn trắng mắt nhìn hắn : “Sắc lang, nhìn cậu cũng có chút bản lãnh đấy chứ, còn được người đẹp hẹn hò.”
“Hừ, ít nhất phải cùng một trăm mỹ nữ đi lăn sàn mới gọi là bản lãnh, tiếp viên đấy cũng chỉ thường thôi.” Thiếu niên ưỡn ngực hất hàm, rất kiêu ngạo nói. Bên cạnh Tiêu Phi nhìn không được châm chọc :
“Lý Vân Phong, muốn cùng một trăm mỹ nữ lăn sàn xem cậu có đủ khả năng không đã, đừng có vừa xuất trận đã gục ngã thì mất mặt cánh đàn ông chúng ta chết, khi đó đừng nói một trăm mỹ nữ, một mỹ nữ cậu cũng xử lý không xong.”
Đám người lăn ra cười ha hả, nhìn mặt Lý Vân Phong đã đen nay còn đen hơn. Bạch Tử Kỳ xem đám đồng bọn nói chuyện không hạn cuối như vậy, cũng chỉ bất đắc dĩ cười.
Ai mà chả có một thời tuổi trẻ khinh cuồng.
Bên ngoài sân bay, quân đội Bắc Kinh đã sớm phái người đến tiếp cơ. Người đến chính là cậu của Bạch Tử Kỳ, Chủ nhiệm Tổng bộ Hậu cần quân đội Bắc Kinh –Lâm Chí Viễn.
Gặp Lâm Chí Viễn, Bạch Tử Kỳ cũng không hề tỏ ra giống như nhận thấy thân thích mà là đứng chào theo nghi thức quân đội nói : “Lâm chủ nhiệm!”
Chỉ thấy Lâm Chí Viễn khẽ hài lòng vỗ vai Bạch Tử Kỳ một cái nói : “Tốt, tốt, cậu đã nghe tình hình của cháu ở quân doanh, làm rất được, không có bôi đen Bạch gia chúng ta.”
Nói rồi đám người leo lên một chiếc xe quân dụng, chạy nhanh mà đi, lúc sau tự nhiên là cả nhóm về tổng bộ báo cáo rồi mới trở về nhà. Ai về nhà nấy, riêng Bạch Tử Kỳ đi theo Lâm Chí Viễn trở lại Bạch gia.
“Cậu, lần này trở về, cha lại muốn sắp xếp cháu như thế nào?” Trên xe, Bạch Tử Kỳ không mặn không nhạt hỏi, Lâm Chí Viễn xem như vậy thật có chút bất đắc dĩ, cháu trai hắn cho dù trải qua quân đội rèn luyện từ ngoại hình đến bản lĩnh cũng có điều thay đổi nhưng chỉ riêng tính quật cường là vẫn còn đó.
Đứa cháu này dường như đối với người nhà tồn tại khúc mắc quá sâu. Nếu như năm đó Bạch Tử Tề hắn có thể nghĩ thoáng một chút, bây giờ tình cảm anh em của bọn họ cũng không cương đến mức như vậy, mà ngay cả anh rể hắn cũng ở ngay tình thế khó xử. Cả hai đứa con trai, mu bàn tay đều là thịt. Bỏ bên nào cũng không xong. Bạch gia có lẽ rất nhanh sẽ trải qua một hồi huynh đệ tương tàn. Mà vị trí kế thừa chỉ có một mà thôi. Tuy nói hiện tại Bạch Tử Kỳ chọn đi con đường quân đội thế nhưng ai lại nói được chuyện sau này?
Lâm Chí Viễn thở dài, thôi thì dù sao cũng là chuyện nhà Bạch gia, nghĩa vụ của hắn cũng không ở nơi này, hắn chỉ cần phát dương quang đại Lâm gia là được. Nhưng hắn cũng mong muốn Bạch Tử Kỳ có thể thừa kế Lâm gia, hiện tại cả thế hệ con cháu họ Lâm tại quân đội làm chức cao nhất cũng chỉ có hắn, nhưng hắn năm nay đã bốn mươi, tuy nói thời gian về hưu vẫn còn lâu lắm nhưng không thể không để ý đến thế hệ sau, hắn lo sợ Lâm gia sau này vị trí tại quân đội sẽ bị chặt đứt. Ai bảo nhà bọn họ mấy đời đa số đều là con gái mà không phải con trai cơ chứ? Tuy có một thằng con trai nhưng cũng là tên vô dụng.
“Hiện nay cháu vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, anh rể muốn cháu trở lại trường học, dù sao cháu cũng đã là thiếu úy, nhưng tuổi trẻ như vậy chỉ sợ mấy lão già kia sẽ không tiếp nhận, đợi vài năm nữa thành thục, trở lại quân đội nhất định sẽ thăng chức.” Lâm Chí Viễn tiên hạ thủ vi cường nói, trong lòng hắn đang âm thầm tính toán lôi kéo Bạch Tử Kỳ đi theo con đường của mình. Tốt nhất là ngay từ bây giờ liền mọc rễ trong đầu hắn.
“Cậu chưa gì đã chắc chắn cháu sẽ đi làm quân nhân sao? Không lo cháu đổi ý?” Bạch Tử Kỳ thật biết tỏng ông cậu của mình. Chưa gì đã dùng thủ đoạn lôi kéo, xem không giống với hình tượng Chủ nhiệm quân đội oai phong lầm lầm lẫm thường ngày. Hắn cảm thấy người xung quanh mình càng ngày càng không tiết tháo, không hạn cuối. …-_-|||
“Ha ha” Lâm Chí Viễn chỉ cười mà không nói gì. Còn trong đầu hắn nghĩ sao cũng không ai biết được. Bạch Tử Kỳ trợn trắng mắt nhìn xem hắn, nghĩ thầm : “Thực sự là lão hồ ly.”
“Cha lần trước đã ném cháu vào trường học quân đội, nay lại muốn ném đến nơi quỷ quái nào nữa vậy?” Bạch Tử Kỳ lười biếng chống tay lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ, trông khí trời âm u mờ mịt, xem chừng một lát liền xảy ra một trận mưa to gió lớn rồi. Hắn loáng thoáng nghe được Lâm Chí Viễn đáp trả: “Trung học Triều Dương, cháu có nghe chứ?”
“Triều Dương? Khu trường học của bọn con nhà giàu đó sao?” Bạch Tử Kỳ chỉ khẽ nhếch mắt nhìn một chút, sau đó cũng không hề động đậy, cảm giác như không có gì có thể khiến hắn lay động một chút. Lâm Chí Viễn cười nói :
“Đừng quên cháu cũng là một trong đám bọn họ, còn giở giọng khinh thường người ta. Nghe nói đám học sinh trong đó cũng không đơn giản, sau này đi học đừng có gây họa thì tốt rồi.”
“Bạch lão già cũng sợ phiền toái? Nhớ lúc nhỏ cháu gây sự cũng không ít, còn chưa thấy hắn ngán ai.” Bạch Tử Kỳ ngáp dài, bên cạnh Lâm Chí Viễn nhìn xem chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
“Nhóc con, cháu có thể nào nói cha là lão già chứ hả? Tốt nhất là đừng cùng anh rể đối nghịch nữa, bằng không lần sau không biết hắn lại đẩy cháu đến vùng Châu Phi, hay Trung Phi gì đâu? Lúc đó tha hồ mà ngắm một đám đàn bà đen như cac-bon.”
“Ôi chao, thay vì đến Châu Phi xem đám bà nương cùng phân voi, nếu có thể đi Nga thì tốt rồi, nói không chừng còn cua được mấy mẫu Nga chân dài.” Bạch Tử Kỳ chế nhạo nói. Lâm Chí Viễn liếc mắt nhìn hắn :
“Không đứng đắn! Tốt rồi, sau này đi học bớt gây chuyện lại, đặc biệt nhớ rõ cùng bạn bè tương thân tương ái, nếu có thể kết giao vài mối quan hệ cũng không tồi. Bên trong trung học Triều Dương hiện tại đều có mặt con cháu Mộ gia, Cảnh gia hai gia tộc lớn này, về sau chú ý chút, còn lại Âu Dương gia, Hàn Gia, Khang gia, còn có anh họ của cháu Lâm Dật Hiên. Cùng bọn hắn kết giao không sai, cậu sẽ bảo A Hiên trông chừng cháu.”
“Biết, biết, khổ lắm, nói mãi.” Bạch Tử Kỳ ngoáy ngoáy lỗ tai, bộ dáng không để ý vào đâu khiến Lâm Chí Viễn nhức đầu không thôi. Sao hắn lại có đứa cháu cà lơ phơ phất thế này, nếu không phải tên này có chút bổn sự, Lâm Chí Viễn nhất định đá cho hắn một cước. Lại nhớ đứa con của mình Lâm Dật Hiên, cũng là một tên cứng đầu không chịu nghe lời. Hắn không thèm đi theo nghề của cha, chết sống dấn thân vào thương giới. Lâm Chí Viễn hắn đúng là mệnh khổ.
Hôm nay trung học Triều Dương vẫn kiêu ngạo phơi mình trong nắng sớm. Một tòa trường học tràn ngập phong cách Anh quốc, tráng lệ, hoa mĩ, các loại xe xa hoa, một chiếc lại một chiếc tiến vào cánh cổng lớn tinh xảo, xuống xe toàn bộ đều là con nhà giàu có, mặt hất lên trời, ưỡn ngực kiêu ngạo.
Lớp 12A ban nhất như thường lệ ồn ào náo nhiệt, nhưng không giống những trường học bình thường ồn ào theo kiểu xô bồ, chợ búa mà nơi này mang theo một loại phong cách nhẹ nhàng, có chút giống như hội trường giao lưu quốc tế thời thượng, hay như là trong các bữa tiệc ngoại giao.
Lúc này bên trong, đám con gái nhà giàu trang điểm tinh xảo, túm tụm lại một chỗ, châu đầu ghé tai, cùng cô lập một nữ sinh. Chỉ thấy một cô gái ăn mặc đồng phục hoa lệ, giống như là công chúa, cổ họng bén nhọn, ánh mắt xinh đẹp tràn ngập khinh thường châm chọc nữ sinh bị cô lập trong vòng vây: “Xem xem, Cinderella của chúng ta mới chật vật làm sao. Quần áo sao lại bẩn như vậy?”
Cô nữ sinh bị gọi là Cinderella đó có dung mạo thanh tú, mắt to màu đen, tràn đầy quật cường, tỏ vẻ không khuất phục. Người nọ không ai khác chính là bị Mộ Tử Nhu và Âu Dương Đình Đình giáo huấn hôm nọ -Lý Giai Nghi.
Một nữ sinh khác khẽ cười nhìn xem nữ sinh kiêu ngạo nọ nói : “Ôi chao, vết bẩn trên áo cô ta không phải do cậu làm sao Thanh Thanh? Cậu mua lọ mực này ở đâu vậy, xem nó rất tốt, hôm nào chỉ tớ, tớ cũng muốn mua một chút.”
Quách Thanh Thanh cao ngạo cười nhìn mọi người chung quanh, sau đó lại tiếp tục xem Lý Giai Nghi chật vật, bĩu môi nói : “Còn chưa lợi hại đâu, tớ nhớ lọ mực này không biết làm bao kẻ phải khóc hết nước mắt, vậy tại sao Cinderella của chúng ta lại không khóc?”
“Cô ta đắc tội Mộ Tử Nhu và Âu Dương Đình Đình, bây giờ liền bị đám người Quách Thanh Thanh bắt nạt, về sau thật sự khó sống rồi.” Một người đứng ngoài xem diễn nói, lời nói bên trong một chút cũng không hề thương tiếc.
“Nhìn xem lại bị ăn thêm một đống bụi phấn, không bệnh chết mới là lạ, Quách Thanh Thanh ra tay cũng quá độc.” Nam sinh nhìn thấy Quách Thanh Thanh lúc này rắc một hộp bụi phấn lên đầu Lý Giai Nghi, không khỏi chậc thành tiếng.
Cảnh này bị Âu Dương Đình Đình và Mộ Tử Nhu vừa vặn vào lớp thấy được, phía sau Hàn Giản Triết cũng không khỏi trầm trồ nói : “Quách Thanh Thanh chính là phiên bản nữ của Cảnh Hạo sao? Ra tay cũng thật giống nhau, bình thường tính tình công chúa bây giờ lại dữ dằn như vậy?”
Âu Dương Đình Đình khoanh tay hài lòng nói : “Nếu có thể đổ thêm một gáo nước nhà vệ sinh nữa thì hết sẩy.”
Hàn Giản Triết nghe vậy trắng mắt liếc Âu Dương Đình Đình : “Đình Đình, tớ không biết cậu có khẩu vị nặng đến vậy.”
Mộ Tử Nhu không nghe hai người họ đối thoại, đi về chỗ ngồi của mình. Hiển nhiên việc Lý Giai Nghi bị đánh cũng không khiến cô động mảy may. Chỉ là bất ngờ lúc này xảy ra, Lý Giai Nghi không biết vì sao lại bắt lấy tà áo của Mộ Tử Nhu khiến chiếc áo đen dính đầy phấn trắng. Chỉ nghe thấy cả lớp vang lên vài tiếng hút khí :
“Cinderella bị bắt nạt điên rồi sao?”
“Cậu ta dám làm như vậy với Mộ Tử Nhu, bị cảnh cáo còn chưa đủ?”
“Lý Giai Nghi chết chắc rồi.”
Mộ Tử Nhu không khỏi nhíu mày xem Lý Giai Nghi, trầm giọng nói : “Cậu biết cậu đang làm gì sao, Lý Giai Nghi?”
“Bạn học Mộ…cậu nói bọn họ dừng lại được không, tớ không phải cố tình đắc tội với cậu mà…cậu…tại sao cậu lại sai bọn họ làm vậy?”
Mộ Tử Nhu dường như xem Lý Giai Nghi diễn kịch chán đến tận cổ, không kiễn nhẫn cho Lý Giai Nghi một cái tát thật vang dội, xem cô nàng liền bị đánh ngốc lăng ra chỗ kia. Mộ Tử Nhu gằn giọng nói : “Lý Giai Nghi, nghe cho kĩ, sau này thấy tôi nhớ cách xa ra mười bước. Tôi cũng không muốn giải thích gì với cậu nữa, thích diễn cậu cứ tiếp tục, tôi không rảnh phụng bồi. Nếu như cậu còn hành động giống như hôm nay một lần nữa, tôi liền cho cậu chết không có chỗ chôn. Cút ra!”
Mộ Tử Nhu không kiên nhẫn đạp Lý Giai Nghi một cái, xem mọi người sợ hãi rụt người, Mộ Tử Nhu hướng về phía Quách Thanh Thanh nói : “Công chúa, cậu mau mang đồ dơ bẩn này đi đi, cô ta không phải do cậu xử lý sáng giờ sao? Bây giờ trả cho cậu, muốn hành hạ thế nào tùy cậu.”
Quách Thanh Thanh nghe vậy, có cơ hội cùng Mộ Tử Nhu giao hảo, hơn nữa giúp cho cô nàng một cái tình nghĩa, cớ sao Quách Thanh Thanh lại không làm, dù sao Quách Thanh Thanh đã sớm coi Lý Giai Nghi không vừa mắt. Chỉ thấy cô ta cười mỉm một cái, hướng về phía Mộ Tử Nhu gật đầu, sau đó cùng đồng bọn lôi Lý Giai Nghi về phía nhà vệ sinh, còn chuyện sau này cũng không ai biết được Quách Thanh Thanh làm cái gì, chỉ biết ngày hôm đó Lý Giai Nghi không lên lớp.
Âu Dương Đình Đình giơ một ngón cái nhìn Mộ tử Nhu: “Thật ác liệt, lâu lắm không thấy cậu nổi giận đến vậy, xem Cinderella lần này xui xẻo rồi. Nghe nói đám người Quách Thanh Thanh trước giờ thủ đoạn xử người rất tàn bạo nha.”
Mộ Tử Nhu tay chống bàn, liếc mắt nói : “Hừ, ai quan tâm!”
“Mấy người các cậu mau nhìn một cái, mỹ nữ hàng không kia dung mạo rất không tệ, ai muốn ra tay trước?”
Hai vị thiếu niên ngồi bên cạnh, một kẻ thì đọc báo, một kẻ thì trắng mắt nhìn thiếu niên da ngăm nói : “Tôi không thích ngự tỷ!”
Thấy vậy, thiếu niên da ngăm đắc ý cười : “Các cậu đều không vậy thì để tôi.”
Hai vị thiếu niên làm ra tư thế xin cứ tự nhiên, thiếu niên da ngăm nhanh như chớp đứng dậy chạy tới trước mặt tiếp viên hàng không, ít nhất bổn sự của thiếu niên thật sự rất không tồi, chẳng bao lâu, mấy người bọn họ đều nghe được phía sau lưng truyền đến tiếng cô gái cười vang. Cũng chỉ vài phút, thiếu niên da ngăm dẫn theo vị tiếp viên hàng không kia đi về phía toa lét mất hút.
Vị thiếu niên đọc báo nọ thấy vậy, âm thầm mắng thiếu niên gia ngăm một tiếng : “Thật sự là sắc lang, cô nàng tiếp viên kia đã muốn xui xẻo.”
Lúc này ngồi tại trên một chiếc ghế mát xa, một vị thiếu niên thân hình cao ngất ngồi ngay ngắn, dung mạo anh tuấn ánh lên vài nét tươi cười sung sướng : “Ha ha, các cậu còn không hiểu hắn sao? Sống trong quân đội vài năm như vậy, không có mỹ nữ bên cạnh cậu ta nhẫn nhịn đã lâu, bây giờ rời ngũ đương nhiên là tiếp tục đi thực hiện lý tưởng của cậu ta.”
Thiếu niên ngồi cạnh cửa sổ thấy vậy bỗng bĩu môi nói : “Đợi Lý lão gia tử ở nhà kiếm cho cậu ta một vị hôn thê, xem lúc đó còn có lá gan đi chơi đùa mỹ nữ hay không?”
“Nhưng mà Tử Kỳ, chẳng lẽ trưởng bối nhà cậu không tìm vị hôn thê cho cậu sao?” Một người nhìn về phía thiếu niên đang ngồi trên ghế mát xa, hiếu kì hỏi. Mấy người bọn họ ở đây, tất cả đều xuất thân từ các gia tộc quân đội, mười bốn, mười lăm tuổi đều bị người nhà đẩy vào quân doanh rèn luyện, xem như tiếp nối gia tộc mấy đời thực hiện. Riêng trước mắt thiếu niên nọ có thể xem là trường hợp đặc biệt. Hắn không giống mấy cái gia tộc lớn như Mộ gia, Lâm gia, Lý gia, Trần gia, Tiêu gia có nội tình thâm hậu tại bên trong quân đội. Nhất là với con cháu Lâm gia, Trần gia, Lý gia, Tiêu gia từ nhỏ đều được rèn luyện, học tập dương mưu mà không phải đi theo con đường đầy âm mưu chính trị hay học khôn khéo như thương giới.
Tử Kỳ, tên đầy đủ là Bạch Tử Kỳ. Hắn là con trai thứ hai của Bạch gia, trên còn một anh trai hiện đang nắm giữ vị trí tổng giám đốc tập đoàn Bạch Tinh, người thừa kế Bạch thị gia tộc.
Bạch gia có thể nói tuy hoàn toàn theo thương giới, nhưng lại sảm một cước vào con đường chính trị, tại quân đội vẫn có được chút nội tình, chính vì thế mà Bạch Tử Kỳ rất sớm đã bị Bạch chủ tịch đẩy vào trường quân đội học tập. Sau khi tốt nghiệp cũng đã giữ được chức thiếu úy. Xem như là toàn bộ quân doanh cũng chỉ có hắn là kỳ tích khiến người ta kinh ngạc.
Bạch Tử Kỳ người này vốn trước kia sống cũng rất không đứng đắn, khắp Bắc Kinh xem như tay ăn chơi số một số hai, không giống anh trai Bạch Tử Tề nội liễm ổn trọng, Bạch Tử Kỳ lại vô cùng làm việc liều lĩnh bốc đồng, thích bỡn cợt người làm thú vui, lời nói âm dương quái khí, thái độ như có như không, thích tự do tùy ý, không thích bị người ép buộc. Cũng bởi vì người nhà không chịu được nên mới đem hắn ném vào quân đội, điều này Bạch Tử Kỳ cũng không phản kháng, vào đến quân đội càng là như cá gặp nước, thực lực mạnh kinh người, sáng rọi cả khu quân doanh phía Bắc.
Tuy hiện tại quốc gia không chiến sự, nhưng đi theo con đường tòng quân dễ dàng hơn là theo chính. Chính trị vốn lúc nào cũng phải cảnh giác toàn thân, ngày ngày âm mưu, nhích người thì khó khăn nhưng hạ bệ lại quá dễ dàng, hơn nữa chính giới chính là một hồi chiến tranh không thấy máu, so với cuộc chiến đầy sương máu ngoài chiến trường đáng sợ gấp bội. Chỉ cần đi nhầm một bước liền rơi vào vạn kiếp bất phục, thảm đến thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn.
Bạch Tử Kỳ vô cùng minh bạch điều ấy, hơn nữa gia tộc đều do anh trai nắm quyền, Bạch Tử Tề vốn chẳng phải kẻ đơn giản, đối với Bạch Tử Kỳ vô cùng cảnh giác lại ngoan tâm, xem em trai ruột như là kẻ thù sợ hãi hắn có ngày tranh giành quyền thừa kế. Chính giới không thể đi, thương giới tạm thời không thể vào vậy nên Bạch Tử Kỳ chỉ có thể tiến vào con đường quân đội. Này cũng là biện pháp duy nhất hắn có thể bảo vệ chính mình trước khi bị người anh trai kia tìm cách đè bẹp xóa sổ.
Quay lại lúc này, nghe đến đồng đội hỏi han, Bạch Tử Kỳ cũng không cao hứng nhắc đến : “Tìm thì chắc chắn rồi, hôn nhân chính trị làm sao đám hồ ly kia có thể bỏ qua, ít nhất lão cha cũng sẽ không tìm cho tôi một vị hôn thê mắt hột chân què là được.”
“Cậu cũng thật xui xẻo, vị hôn thê của tôi là bạn thanh mai trúc mã, tìm một người quen kết hôn đỡ hơn là cùng một kẻ xa lạ kết hôn.” Thiếu niên cầm báo đọc khẽ cười, lời nói như là khoe ra khiến đám thiếu niên xung quanh trợn trắng mắt. Thiếu niên Tiêu Phi ngồi bên cạnh nhịn không được có chút than thở :
“Đúng vậy, Trần Hạo Dương, số cậu cũng quá may mắn. Ai như tớ, ngày hôm qua lão già điện đến bảo, vừa về liền phải đính hôn với con sư tử hà đông nhà họ Hạ. Thật khổ hết mức, các cậu không thấy không biết, trước khi vào quân doanh, cũng không biết tớ đã bị cô ta hại bao nhiêu lần.”
Mấy người ngồi nói chuyện càng lúc càng thêm náo nhiệt, đã qua hồi lâu, lúc này thiếu niên da ngăm cùng nữ tiếp viên hàng không mới đi ra, nhìn cô nàng sắc mặt hồng nhuận ủy mị câu hồn, vừa nhìn chỉ biết trải qua một trận mưa xuân nồng nhiệt. Cô ta sau đó kéo lại thiếu niên da ngăm, nhét vào tay hắn một mẫu giấy nhỏ, nói : “Anh thật lợi hại, đây là số điện thoại của em, sau này có rảnh nhớ gọi đấy.”
Nói rồi cô nàng tiếp viên hàng không xoay người vểnh mông đi rồi. Trần Hạo Dương nhìn xem thiếu niên da ngăm đắc chí cười, trợn trắng mắt nhìn hắn : “Sắc lang, nhìn cậu cũng có chút bản lãnh đấy chứ, còn được người đẹp hẹn hò.”
“Hừ, ít nhất phải cùng một trăm mỹ nữ đi lăn sàn mới gọi là bản lãnh, tiếp viên đấy cũng chỉ thường thôi.” Thiếu niên ưỡn ngực hất hàm, rất kiêu ngạo nói. Bên cạnh Tiêu Phi nhìn không được châm chọc :
“Lý Vân Phong, muốn cùng một trăm mỹ nữ lăn sàn xem cậu có đủ khả năng không đã, đừng có vừa xuất trận đã gục ngã thì mất mặt cánh đàn ông chúng ta chết, khi đó đừng nói một trăm mỹ nữ, một mỹ nữ cậu cũng xử lý không xong.”
Đám người lăn ra cười ha hả, nhìn mặt Lý Vân Phong đã đen nay còn đen hơn. Bạch Tử Kỳ xem đám đồng bọn nói chuyện không hạn cuối như vậy, cũng chỉ bất đắc dĩ cười.
Ai mà chả có một thời tuổi trẻ khinh cuồng.
Bên ngoài sân bay, quân đội Bắc Kinh đã sớm phái người đến tiếp cơ. Người đến chính là cậu của Bạch Tử Kỳ, Chủ nhiệm Tổng bộ Hậu cần quân đội Bắc Kinh –Lâm Chí Viễn.
Gặp Lâm Chí Viễn, Bạch Tử Kỳ cũng không hề tỏ ra giống như nhận thấy thân thích mà là đứng chào theo nghi thức quân đội nói : “Lâm chủ nhiệm!”
Chỉ thấy Lâm Chí Viễn khẽ hài lòng vỗ vai Bạch Tử Kỳ một cái nói : “Tốt, tốt, cậu đã nghe tình hình của cháu ở quân doanh, làm rất được, không có bôi đen Bạch gia chúng ta.”
Nói rồi đám người leo lên một chiếc xe quân dụng, chạy nhanh mà đi, lúc sau tự nhiên là cả nhóm về tổng bộ báo cáo rồi mới trở về nhà. Ai về nhà nấy, riêng Bạch Tử Kỳ đi theo Lâm Chí Viễn trở lại Bạch gia.
“Cậu, lần này trở về, cha lại muốn sắp xếp cháu như thế nào?” Trên xe, Bạch Tử Kỳ không mặn không nhạt hỏi, Lâm Chí Viễn xem như vậy thật có chút bất đắc dĩ, cháu trai hắn cho dù trải qua quân đội rèn luyện từ ngoại hình đến bản lĩnh cũng có điều thay đổi nhưng chỉ riêng tính quật cường là vẫn còn đó.
Đứa cháu này dường như đối với người nhà tồn tại khúc mắc quá sâu. Nếu như năm đó Bạch Tử Tề hắn có thể nghĩ thoáng một chút, bây giờ tình cảm anh em của bọn họ cũng không cương đến mức như vậy, mà ngay cả anh rể hắn cũng ở ngay tình thế khó xử. Cả hai đứa con trai, mu bàn tay đều là thịt. Bỏ bên nào cũng không xong. Bạch gia có lẽ rất nhanh sẽ trải qua một hồi huynh đệ tương tàn. Mà vị trí kế thừa chỉ có một mà thôi. Tuy nói hiện tại Bạch Tử Kỳ chọn đi con đường quân đội thế nhưng ai lại nói được chuyện sau này?
Lâm Chí Viễn thở dài, thôi thì dù sao cũng là chuyện nhà Bạch gia, nghĩa vụ của hắn cũng không ở nơi này, hắn chỉ cần phát dương quang đại Lâm gia là được. Nhưng hắn cũng mong muốn Bạch Tử Kỳ có thể thừa kế Lâm gia, hiện tại cả thế hệ con cháu họ Lâm tại quân đội làm chức cao nhất cũng chỉ có hắn, nhưng hắn năm nay đã bốn mươi, tuy nói thời gian về hưu vẫn còn lâu lắm nhưng không thể không để ý đến thế hệ sau, hắn lo sợ Lâm gia sau này vị trí tại quân đội sẽ bị chặt đứt. Ai bảo nhà bọn họ mấy đời đa số đều là con gái mà không phải con trai cơ chứ? Tuy có một thằng con trai nhưng cũng là tên vô dụng.
“Hiện nay cháu vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, anh rể muốn cháu trở lại trường học, dù sao cháu cũng đã là thiếu úy, nhưng tuổi trẻ như vậy chỉ sợ mấy lão già kia sẽ không tiếp nhận, đợi vài năm nữa thành thục, trở lại quân đội nhất định sẽ thăng chức.” Lâm Chí Viễn tiên hạ thủ vi cường nói, trong lòng hắn đang âm thầm tính toán lôi kéo Bạch Tử Kỳ đi theo con đường của mình. Tốt nhất là ngay từ bây giờ liền mọc rễ trong đầu hắn.
“Cậu chưa gì đã chắc chắn cháu sẽ đi làm quân nhân sao? Không lo cháu đổi ý?” Bạch Tử Kỳ thật biết tỏng ông cậu của mình. Chưa gì đã dùng thủ đoạn lôi kéo, xem không giống với hình tượng Chủ nhiệm quân đội oai phong lầm lầm lẫm thường ngày. Hắn cảm thấy người xung quanh mình càng ngày càng không tiết tháo, không hạn cuối. …-_-|||
“Ha ha” Lâm Chí Viễn chỉ cười mà không nói gì. Còn trong đầu hắn nghĩ sao cũng không ai biết được. Bạch Tử Kỳ trợn trắng mắt nhìn xem hắn, nghĩ thầm : “Thực sự là lão hồ ly.”
“Cha lần trước đã ném cháu vào trường học quân đội, nay lại muốn ném đến nơi quỷ quái nào nữa vậy?” Bạch Tử Kỳ lười biếng chống tay lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ, trông khí trời âm u mờ mịt, xem chừng một lát liền xảy ra một trận mưa to gió lớn rồi. Hắn loáng thoáng nghe được Lâm Chí Viễn đáp trả: “Trung học Triều Dương, cháu có nghe chứ?”
“Triều Dương? Khu trường học của bọn con nhà giàu đó sao?” Bạch Tử Kỳ chỉ khẽ nhếch mắt nhìn một chút, sau đó cũng không hề động đậy, cảm giác như không có gì có thể khiến hắn lay động một chút. Lâm Chí Viễn cười nói :
“Đừng quên cháu cũng là một trong đám bọn họ, còn giở giọng khinh thường người ta. Nghe nói đám học sinh trong đó cũng không đơn giản, sau này đi học đừng có gây họa thì tốt rồi.”
“Bạch lão già cũng sợ phiền toái? Nhớ lúc nhỏ cháu gây sự cũng không ít, còn chưa thấy hắn ngán ai.” Bạch Tử Kỳ ngáp dài, bên cạnh Lâm Chí Viễn nhìn xem chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
“Nhóc con, cháu có thể nào nói cha là lão già chứ hả? Tốt nhất là đừng cùng anh rể đối nghịch nữa, bằng không lần sau không biết hắn lại đẩy cháu đến vùng Châu Phi, hay Trung Phi gì đâu? Lúc đó tha hồ mà ngắm một đám đàn bà đen như cac-bon.”
“Ôi chao, thay vì đến Châu Phi xem đám bà nương cùng phân voi, nếu có thể đi Nga thì tốt rồi, nói không chừng còn cua được mấy mẫu Nga chân dài.” Bạch Tử Kỳ chế nhạo nói. Lâm Chí Viễn liếc mắt nhìn hắn :
“Không đứng đắn! Tốt rồi, sau này đi học bớt gây chuyện lại, đặc biệt nhớ rõ cùng bạn bè tương thân tương ái, nếu có thể kết giao vài mối quan hệ cũng không tồi. Bên trong trung học Triều Dương hiện tại đều có mặt con cháu Mộ gia, Cảnh gia hai gia tộc lớn này, về sau chú ý chút, còn lại Âu Dương gia, Hàn Gia, Khang gia, còn có anh họ của cháu Lâm Dật Hiên. Cùng bọn hắn kết giao không sai, cậu sẽ bảo A Hiên trông chừng cháu.”
“Biết, biết, khổ lắm, nói mãi.” Bạch Tử Kỳ ngoáy ngoáy lỗ tai, bộ dáng không để ý vào đâu khiến Lâm Chí Viễn nhức đầu không thôi. Sao hắn lại có đứa cháu cà lơ phơ phất thế này, nếu không phải tên này có chút bổn sự, Lâm Chí Viễn nhất định đá cho hắn một cước. Lại nhớ đứa con của mình Lâm Dật Hiên, cũng là một tên cứng đầu không chịu nghe lời. Hắn không thèm đi theo nghề của cha, chết sống dấn thân vào thương giới. Lâm Chí Viễn hắn đúng là mệnh khổ.
Hôm nay trung học Triều Dương vẫn kiêu ngạo phơi mình trong nắng sớm. Một tòa trường học tràn ngập phong cách Anh quốc, tráng lệ, hoa mĩ, các loại xe xa hoa, một chiếc lại một chiếc tiến vào cánh cổng lớn tinh xảo, xuống xe toàn bộ đều là con nhà giàu có, mặt hất lên trời, ưỡn ngực kiêu ngạo.
Lớp 12A ban nhất như thường lệ ồn ào náo nhiệt, nhưng không giống những trường học bình thường ồn ào theo kiểu xô bồ, chợ búa mà nơi này mang theo một loại phong cách nhẹ nhàng, có chút giống như hội trường giao lưu quốc tế thời thượng, hay như là trong các bữa tiệc ngoại giao.
Lúc này bên trong, đám con gái nhà giàu trang điểm tinh xảo, túm tụm lại một chỗ, châu đầu ghé tai, cùng cô lập một nữ sinh. Chỉ thấy một cô gái ăn mặc đồng phục hoa lệ, giống như là công chúa, cổ họng bén nhọn, ánh mắt xinh đẹp tràn ngập khinh thường châm chọc nữ sinh bị cô lập trong vòng vây: “Xem xem, Cinderella của chúng ta mới chật vật làm sao. Quần áo sao lại bẩn như vậy?”
Cô nữ sinh bị gọi là Cinderella đó có dung mạo thanh tú, mắt to màu đen, tràn đầy quật cường, tỏ vẻ không khuất phục. Người nọ không ai khác chính là bị Mộ Tử Nhu và Âu Dương Đình Đình giáo huấn hôm nọ -Lý Giai Nghi.
Một nữ sinh khác khẽ cười nhìn xem nữ sinh kiêu ngạo nọ nói : “Ôi chao, vết bẩn trên áo cô ta không phải do cậu làm sao Thanh Thanh? Cậu mua lọ mực này ở đâu vậy, xem nó rất tốt, hôm nào chỉ tớ, tớ cũng muốn mua một chút.”
Quách Thanh Thanh cao ngạo cười nhìn mọi người chung quanh, sau đó lại tiếp tục xem Lý Giai Nghi chật vật, bĩu môi nói : “Còn chưa lợi hại đâu, tớ nhớ lọ mực này không biết làm bao kẻ phải khóc hết nước mắt, vậy tại sao Cinderella của chúng ta lại không khóc?”
“Cô ta đắc tội Mộ Tử Nhu và Âu Dương Đình Đình, bây giờ liền bị đám người Quách Thanh Thanh bắt nạt, về sau thật sự khó sống rồi.” Một người đứng ngoài xem diễn nói, lời nói bên trong một chút cũng không hề thương tiếc.
“Nhìn xem lại bị ăn thêm một đống bụi phấn, không bệnh chết mới là lạ, Quách Thanh Thanh ra tay cũng quá độc.” Nam sinh nhìn thấy Quách Thanh Thanh lúc này rắc một hộp bụi phấn lên đầu Lý Giai Nghi, không khỏi chậc thành tiếng.
Cảnh này bị Âu Dương Đình Đình và Mộ Tử Nhu vừa vặn vào lớp thấy được, phía sau Hàn Giản Triết cũng không khỏi trầm trồ nói : “Quách Thanh Thanh chính là phiên bản nữ của Cảnh Hạo sao? Ra tay cũng thật giống nhau, bình thường tính tình công chúa bây giờ lại dữ dằn như vậy?”
Âu Dương Đình Đình khoanh tay hài lòng nói : “Nếu có thể đổ thêm một gáo nước nhà vệ sinh nữa thì hết sẩy.”
Hàn Giản Triết nghe vậy trắng mắt liếc Âu Dương Đình Đình : “Đình Đình, tớ không biết cậu có khẩu vị nặng đến vậy.”
Mộ Tử Nhu không nghe hai người họ đối thoại, đi về chỗ ngồi của mình. Hiển nhiên việc Lý Giai Nghi bị đánh cũng không khiến cô động mảy may. Chỉ là bất ngờ lúc này xảy ra, Lý Giai Nghi không biết vì sao lại bắt lấy tà áo của Mộ Tử Nhu khiến chiếc áo đen dính đầy phấn trắng. Chỉ nghe thấy cả lớp vang lên vài tiếng hút khí :
“Cinderella bị bắt nạt điên rồi sao?”
“Cậu ta dám làm như vậy với Mộ Tử Nhu, bị cảnh cáo còn chưa đủ?”
“Lý Giai Nghi chết chắc rồi.”
Mộ Tử Nhu không khỏi nhíu mày xem Lý Giai Nghi, trầm giọng nói : “Cậu biết cậu đang làm gì sao, Lý Giai Nghi?”
“Bạn học Mộ…cậu nói bọn họ dừng lại được không, tớ không phải cố tình đắc tội với cậu mà…cậu…tại sao cậu lại sai bọn họ làm vậy?”
Mộ Tử Nhu dường như xem Lý Giai Nghi diễn kịch chán đến tận cổ, không kiễn nhẫn cho Lý Giai Nghi một cái tát thật vang dội, xem cô nàng liền bị đánh ngốc lăng ra chỗ kia. Mộ Tử Nhu gằn giọng nói : “Lý Giai Nghi, nghe cho kĩ, sau này thấy tôi nhớ cách xa ra mười bước. Tôi cũng không muốn giải thích gì với cậu nữa, thích diễn cậu cứ tiếp tục, tôi không rảnh phụng bồi. Nếu như cậu còn hành động giống như hôm nay một lần nữa, tôi liền cho cậu chết không có chỗ chôn. Cút ra!”
Mộ Tử Nhu không kiên nhẫn đạp Lý Giai Nghi một cái, xem mọi người sợ hãi rụt người, Mộ Tử Nhu hướng về phía Quách Thanh Thanh nói : “Công chúa, cậu mau mang đồ dơ bẩn này đi đi, cô ta không phải do cậu xử lý sáng giờ sao? Bây giờ trả cho cậu, muốn hành hạ thế nào tùy cậu.”
Quách Thanh Thanh nghe vậy, có cơ hội cùng Mộ Tử Nhu giao hảo, hơn nữa giúp cho cô nàng một cái tình nghĩa, cớ sao Quách Thanh Thanh lại không làm, dù sao Quách Thanh Thanh đã sớm coi Lý Giai Nghi không vừa mắt. Chỉ thấy cô ta cười mỉm một cái, hướng về phía Mộ Tử Nhu gật đầu, sau đó cùng đồng bọn lôi Lý Giai Nghi về phía nhà vệ sinh, còn chuyện sau này cũng không ai biết được Quách Thanh Thanh làm cái gì, chỉ biết ngày hôm đó Lý Giai Nghi không lên lớp.
Âu Dương Đình Đình giơ một ngón cái nhìn Mộ tử Nhu: “Thật ác liệt, lâu lắm không thấy cậu nổi giận đến vậy, xem Cinderella lần này xui xẻo rồi. Nghe nói đám người Quách Thanh Thanh trước giờ thủ đoạn xử người rất tàn bạo nha.”
Mộ Tử Nhu tay chống bàn, liếc mắt nói : “Hừ, ai quan tâm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.