Chương 11: Tâm tình không tốt
Thạch Anh Tím
17/09/2015
Tại nhà ăn, các thành viên Hội học sinh mặc thống nhất đồng phục màu trắng, nối đuôi nhau mà vào, khí thế kinh người. Nhà ăn vừa rồi còn đang náo
nhiệt ồn ào bỗng chốc lặng thinh không một tiếng động. Mộ Tử Hi dẫn đầu, mang theo đám người của chính mình nhập tòa. Mỗi người đều có chuẩn
mực, không hề hành động lỗ mãng.
Mộ Tử Hi ưu nhã thiết thái bít tết trên mặt bàn. Xung quanh theo thứ tự ngồi là những nhân vật thực quyền của Hội học sinh. Phó Hội trưởng Hình Tuấn Quang, thư ký Cao Dương Quân, bí thư Hạ Kiều Kiều, bí thư Vương Hoằng, thư ký Đỗ Huệ. Sau đó là các ủy viên cũ gồm mười người. Hai màu đen trắng bất ngờ hình thành tiên minh đối lập bên trong khu nhà ăn làm người ta cảm thấy nó không hề xung đột mà ngược lại còn thập phần hài hòa.
Hội học sinh im lặng dùng cơm trưa, lúc này những học sinh khác cũng lặng lẽ ăn cơm, không còn mang theo ồn ào như ban đầu, thậm chí nói chuyện với nhau cũng giảm nhỏ thanh âm.
Hàn Giản Triết nhìn bộ tình cảnh như vậy, không khỏi cảm thán Hội trưởng của chúng ta thật sự rất có uy thế, khí tràng thập phần cường đại. Hắn nhìn về phía Mộ Tử Hi, khẽ cười một cái xem như chào hỏi. Mộ Tử Hi cũng lễ phép đáp lại bằng cái gật đầu.
Lúc này bên trong nhà ăn yên tĩnh bởi vì một thanh âm vang lên khiến cho tất cả mọi người tập trung mọi sự chú ý về phía nơi nọ. Chỉ thấy một nữ sinh thập phần chật vật té trên mặt đất, khắp người cô ta dính đầy sữa tươi, nước cam cùng đồ ăn trộn lẫn. Mà ngồi trên ghế là một cô gái tóc quăn xinh đẹp vẻ mặt khó chịu nhìn về phía nữ sinh nọ. Chủ nhân khiến nữ sinh dính đầy sữa kia lại không phải là cô gái xinh đẹp nọ mà là đại ca của trung học Triều Dương, Cảnh Hạo.
“Thật xin lỗi, tay trượt một chút!” Không hề để ý đến cô nữ sinh chật vật kia đáng thương cỡ nào, Cảnh Hạo vô tình thốt lên một câu. Ngồi cách đó không xa Mộ Tử Phong cũng nghẹn một hồi.
“Ai nha nha, ăn bữa cơm cũng không yên, tay dùng để đánh người thì sử dụng rất tốt nhưng cầm đồ vật sao lúc nào cũng yếu vậy Cảnh thiếu gia?” Mộ Tử Phong không có ý tốt trêu cợt. Lại nhìn xem cô nữ sinh nọ không ai khác chính là Lý Giai Nghi lớp hắn. Không hiểu cô gái xui xẻo này làm sao mà hết năm lần bảy lượt đều đắc tội mấy nhân vật đầu sỏ của trường. Lần này lại là cái tên Cảnh Hạo đáng sợ.
“Hừ, chuyện của tôi không đến lượt cậu nhiều chuyện đâu, Mộ Tử Phong.”
Cảnh Hạo khinh thường nói, nhìn vẻ mặt Mộ Tử Phong, Cảnh Hạo không hiểu thập phần khó chịu. Dù sao từ nhỏ đến lớn, hai người họ đều là xung khắc, bát tự không hợp, vậy nên nhìn nhau đều không ưa nổi đối phương.
Mộ Tử Phong không thèm cùng Cảnh Hạo tranh chấp, quay đầu tiếp tục dùng bữa trưa của mình. Cảnh Hạo cảm thấy Mộ Tử Phong khinh thường cùng hắn nói, giận mà không thể làm gì, ai bảo chị của hắn ngồi ngay đây, người ta bảo đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. (Mộ Tử Phong: Uy! Tên chết tiệt, ngươi gọi ai là chó hả? =”=) Hắn mới không muốn cùng Mộ Tử Hi xung đột. Vậy nên chỉ có thể tưới lửa giận lên người Lý Giai Nghi, kẻ không bao giờ biết an phận.
Lâm Dật Hiên ngồi xem một hồi trò hay xảy ra, lại nhìn về phía cô nữ sinh xinh đẹp ngồi cùng Cảnh Hạo, hắn tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi : “Quách Thanh Thanh khi nào thì cùng tên Cảnh Hạo kia thông đồng? Tớ làm sao không biết nhỉ?”
“Nghe nói hai người có quan hệ họ hàng con cô con cậu gì ấy, đúng là làm người ta kinh ngạc, thảo nào mà tính cách giống hệt, ngay cả cái chiêu trị người càng như y bản sao.” Hàn Giản Triết cảm khái nói.
“Nhưng Quách Thanh Thanh so với Cảnh Hạo thông minh hơn nhiều, ai như tên vũ phu không đầu óc kia.” Lời này của Mộ Tử Phong được mọi người nhất trí gật đầu.
Lại nói tình hình bên kia lại không hài hòa như bàn của Mộ Tử Phong. Quách Thanh Thanh ôm tay nở nụ cười tràn ngập khinh thường nhìn xem Lý Giai Nghi : “Hôm qua bọn này đã cùng cậu tiến hành câu thông trò chuyện rất lâu, bộ cậu không nhớ rõ sao? Đúng là giống như Mộ Tử Nhu đã nói với tôi, cậu quả thật đáng sợ đó. Cinderrella mà muốn biến thành công chúa? Cậu nghĩ đây là thế giới cổ tích sao? Thật nực cười!”
Người xung quanh tuy nghe không hiểu nhưng cũng đại khái đoán được Lý Giai Nghi giống như tiểu cường đánh mãi không chết này bị Quách Thanh Thanh bắt nạt lòng sinh hận ý sau đó trả thù, không biết làm sao lan đến trên người đại ma vương Cảnh Hạo, nên hôm nay mới có bộ tình cảnh hiện tại.
Mà ngồi tại cách đó không xa, bàn của Mộ Tử Hi đã sớm lạnh thành một mảnh, nguyên nhân vô cùng đơn giản, Hội trưởng Mộ Tử Hi của họ bị chọc giận. Mộ Tử Hi trong lúc dùng bữa cực kỳ chán ghét ngoại giới làm phiền. Mà bên kia năm lần bảy lượt bị Cảnh Hạo phá vỡ. Cầm đồ ăn đến trong miệng chẳng còn chút tư vị, Mộ Tử Hi lạnh lùng dừng dao nĩa, kết thúc bữa ăn. Các thành viên Hội học sinh thấy vậy, cũng không dám tiếp tục ăn.
Mộ Tử Hi đứng dậy, nói : “Các cậu cứ ăn đi, đừng để ý tôi.”
“Đem những thứ dơ bẩn đó rửa sạch đi, ở đây tất cả đều là người có thân phận, làm loại chuyện này là muốn người khác xem thường trung học Triều Dương sao?”
Nhà ăn quỷ dị yên tĩnh lại. Cảnh Hạo có chút chột dạ không dám nhìn Mộ Tử Hi. Lúc này bọn họ hiểu rõ Hội trưởng đáng sợ của bọn họ thập phần tức giận. Không phải tức vì bất bình thay cho Lý Giai Nghi, mà tức vì bị mất một bữa cơm ngon miệng. Dù sao nhìn một đống đồ ăn rơi xuống đất hòa cùng một chỗ, dơ bẩn như vậy cho dù ai nhìn cũng cảm thấy không còn vị giác.
Những học sinh Triều Dương tuy rằng luôn khi dễ đám người không có thân phận để tìm lấy thú vui qua ngày nhưng bọn họ không dám đụng tới Hội học sinh. Vậy nên đã có người nhanh chóng tiến đến dọn sạch sẽ vị trí của Lý Giai Nghi. Mộ Tử Hi trước khi rời khỏi nhà ăn, còn xem kĩ Lý Giai Nghi một chút. Cô gái này tâm cơ cũng thật sâu, năm lần bảy lượt bị người khi dễ bắt nạt mà còn có thể ẩn nhẫn lâu như vậy đúng là không thể lường được. Mà bộ dạng bên ngoài của Lý Giai Nghi thực sự rất có tính lừa gạt. Mềm yếu, hiền lành, ngoan ngoãn, biết nghe lời, hoàn toàn mang hình tượng trăm phần trăm nữ sinh hiền thục, chỉ là nếu không phải ánh mắt kia ẩn dấu đầy dã tâm, thù hận cùng căm phẫn, Mộ Tử Hi cho rằng chính mình cũng bị lừa gạt.
Tuy nói loại con sâu cái kiến này Mộ Tử Hi sẽ không để ý đến cũng như không có dự định tính kế đi đối phó cô ta nhưng đương nhiên chỉ là trong điều kiện Lý Giai Nghi không ảnh hưởng đến trung học Triều Dương, còn nếu như cô gái này không biết điều nghĩ phá hoại quy củ, vậy thì đừng trách Mộ Tử Hi ác độc.
Lý Giai Nghi lúc này thật sự quá nhỏ yếu, nhỏ yếu đến mức chỉ cần một cái búng tay cũng đủ để cô ta chết đến không biết bao nhiêu lần. Thật sự còn chưa đủ trình độ nhập vào mắt Mộ Tử Hi, cũng như đám con cháu danh gia vọng tộc trong trường này.
Mộ Tử Hi trải qua sự việc ban nãy, tâm tình cực kỳ phiền muộn đi lên sân thượng hóng gió. Tuy ăn không nhiều nhưng bụng cũng không có cảm giác đói. Chỉ là phiền chán không chịu nổi mà thôi. Đứng trên sân thượng có thể nhìn bao quát tất cả khung cảnh của trung học Triều Dương. Nhìn xem đám học sinh đi qua đi lại, bên dưới nhỏ bé lại chi chít như những đàn kiến, Mộ Tử Hi cảm thấy tâm tình tốt hơn chút, bởi vì ngôi trường mà cô quản lý thật sự vẫn đang hoạt động rất tốt, cô mong rằng sự bình tĩnh này vẫn mãi duy trì và không nên xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Trung học Triều Dương cũng giống như là một bản xã hội thượng lưu thu nhỏ. Sự cân bằng thế cục là rất cần thiết, cũng giống như bên ngoài bốn đại gia tộc Mộ, Đới, Cảnh, Bạch vẫn đang duy trì kìm chế lẫn nhau, không ai muốn đi phá vỡ hiện trạng, tuy Mộ gia là rắn đầu đàn nhưng cũng không nên thể hiện quá mức độc tài, như vậy chỉ dễ sinh ra một mớ địch nhân. Nên biết các gia tộc có thể cấu kết hợp tác với nhau để đẩy ngã một gia tộc đến thân bại danh liệt, bọn họ tuy không thể đẩy ngã hoàn toàn Mộ gia nhưng cũng khiến gia tộc Mộ Tử Hi chịu tổn thất thảm trọng. Đây là điển hình không chột cũng què, không chết cũng mù. Hại nhiều hơn lợi.
Bên trong trung học Triều Dương cũng vậy. Hiện tại tuy nói Mộ gia nắm quyền lớn nhất nhưng bọn họ cũng không thể độc quyền, mà cần có Cảnh gia, Khang gia, Hàn gia, Lâm gia, Âu Dương gia,..v..v..hỗ trợ duy trì thế cân bằng. Bây giờ gia nhập thêm Bạch gia, tuy không biết là tốt hay xấu nhưng ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của Mộ Tử Hi. Có mấy cái gia tộc bên dưới kìm chế lẫn nhau, cô không cần đau đầu ra tay diệt trừ kẻ có lòng gây loạn.
“Đang suy nghĩ gì mà thất thần vậy, mỹ nữ?” Một âm thanh vang lên khiến Mộ Tử Hi giật mình, cô thầm giận chính mình quá sơ suất, người đến bên cạnh cũng không biết, hơn nữa nghe âm thanh ngả ngớn này, có chết cô cũng nhận ra kẻ này là ai.
Bạch Tử Kỳ, tên bại hoại chết tiệt!
“Không liên quan đến cậu, Bạch thiếu gia.” Mộ Tử Hi lạnh nhạt nói, thái độ cực kỳ đạm mạc. Tỏ vẻ người này mau mau biến đi cho khuất mắt. Có thể nói ấn tượng đầu mà Bạch Tử Kỳ cho Mộ Tử Hi không tốt đẹp đến đi đâu.
“Ôi chao, làm gì đối xử với tôi lạnh nhạt như vậy? Chúng ta là bạn học cùng lớp cơ mà. Nói không chừng còn là ngồi cùng bàn.” Bạch Tử Kỳ cũng không bị thái độ của Mộ Tử Hi chọc giận, hoàn toàn mang theo bộ dáng không sao cả nói.
“Nếu vậy ngày mai tôi sẽ xin đổi chỗ. Không trở thành bạn học cùng bàn đâu, cậu yên tâm.” Mộ Tử Hi khẽ liếc hắn một cái, sau đó lại nhìn trời, khiến Bạch Tử Kỳ ảo não không thôi. Thật sự là một cô gái cứng rắn.
“Nhưng mà không nghĩ cô lại là Hội trưởng, còn uy phong như vậy. Thật sự khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác. Người thừa kế Mộ gia, Mộ Tử Hi tiểu thư, tuổi nhỏ đã có thể kế thừa gia tộc, hơn nữa sống xuôi gió xuôi nước, trơn trụ thuận lợi, không gặp trắc trở, thật khiến người ta ghen tỵ.” Bạch Tử Kỳ lời nói tuy khen ngợi nhưng nghe vào tai của Mộ tử Hi lại như là lời lẽ châm chọc.
Xuôi gió xuôi nước? Trơn tru thuận lợi? Không gặp trắc trở? Trên đời này làm sao có miếng bánh lớn dễ dàng rơi xuống cho ngươi ăn như vậy?
Không hiểu sao, Mộ Tử Hi thực sự tức tối. Bạch Tử Kỳ hoàn toàn chọc giận cô.
“Đừng đưa ra một lời khẳng định như thể cậu rất hiểu chuyện của tôi như vậy, Bạch Tử Kỳ.” Mộ Tử Hi lúc này xoay người nhìn thằng Bạch Tử Kỳ, ánh mắt không một tia độ ấm. Mà Bạch Tử Kỳ ngược lại không chút nào bị lãnh khí của Mộ Tử Hi dọa sợ, hắn vẫn mang theo bộ dáng bất cần đời như vậy, nhìn cô, chậm rãi nói :
“Không phải sao, Mộ Tử Hi? Cả xã hội danh môn đều biết, Mộ gia Mộ Tử Hi không gặp bất kỳ bất lợi hay phản đối nào đã có thể nhận lấy quyền thừa kế. Cô là trưởng nữ, tuy nói bên dưới còn có một con trai nhưng hai người em của cô đều không hứng thú với sự nghiệp của gia tộc, vậy nên cô không sợ hãi bọn họ sẽ gây nguy hiểm đếm quyền thừa kế của chính mình.”
Mộ Tử Hi khí tràng dần nổi lên sát khí dày đặc. Cô thật muốn cho tên trước mắt một quyền vào mặt để cho hắn đừng nói lời ngông cuồng như vậy. Tự cho là đúng, loại người như vậy cô ghét nhất. Thậm chí còn nghi ngờ tình cảm mà cô dành cho Mộ Tử Nhu và Mộ tử Phong. Mộ Tử Hi tay nắm chặt thành đấm, lạnh lẽo nhìn nam sinh tuấn mỹ trước mắt mình, người ngoài không biết chuyện nhìn vào hình ảnh tuấn nam mỹ nữ này còn nghĩ bọn họ sinh ra ái muội tình tố nhưng thực chất hoàn toàn ngược lại. Không có ái muội, còn sản sinh ra sát khí ác liệt.
“Cậu luôn đánh giá người khác bằng cặp mắt đơn giản thiếu kiến thức như vậy sao, Bạch Tử Kỳ? Nếu như vậy thì cậu quá nông cạn rồi đó. Thảo nào mà Bạch gia lại do Bạch Tử Tề thừa kế, ít ra hắn so với cậu, hoàn toàn hợp cách.”
Thấy Bạch Tử Kỳ im lặng không trả lời, Mộ Tử Hi biết rõ lúc này tâm tình hắn không tốt chút nào. Quả nhiên chỉ cần nhắc đến Bạch Tử Tề, có thể đả kích đến tên ngông cuồng trước mắt.
“Cậu cho rằng tất cả những người thừa kế đều cứ như vậy nhận đến miếng bánh từ trên trời rơi xuống? Nếu không có sự cố gắng và nỗ lực phía sau lưng, đám trưởng bối trong nhà sẽ để cho một tên ngu xuẩn không biết gì nắm dẫn hướng đi của gia tộc? Mà ngay cả tôi, Mộ Tử Hi, hôm nay có thể là người thừa kế đầy quyền lực và vinh quang, nhưng ngày mai họ cũng sẽ có thể tước đoạt đi nó.” Mộ Tử Hi thật bình tĩnh nói, sau đó nhìn Bạch Tử Kỳ sắc mặt như có biến đổi, cô tiếp tục nói.
“Nếu không có thực lực nhất định, như vậy vị trí cho dù cao đến đâu cũng sẽ bị người dao động. Cậu chỉ như con cờ trong lòng bàn tay của kẻ cao nhất, ngay cả sinh tử cũng không thể nắm được. Yếu ớt và vô dụng, cậu sẽ sớm bị hạ bệ mà thôi. Mười tuổi tôi đã có thể được đến quyền thừa kế, nhưng mà cậu nghĩ đám hồ ly lâu năm bên trong gia tộc sẽ tin tưởng năng lực của một đứa bé sao?”
“Cố gắng bày ra thực lực của mình thuyết phục đám người cổ hũ bên trong hội đồng quản trị, thậm chí đến bây giờ vị trí của tôi vẫn có thể bị người trừ đi chỉ cần tôi xuất hiện trạng thái không đúng. Nếu không dần biến mình trở nên cường đại, cậu nghĩ tôi có thể có bây giờ sao? Thương nghiệp, chính trị, quân đội, chỉ cần đi nhầm một bước cũng có thể chết bất đắc kì tử.”
Mộ Tử Hi vì vậy cực kỳ đồng cảm với Bạch Tử Tề, cô gặp qua hắn một lần, đó là một người đàn ông rất quyết đoán sát phạt, trên thương trường thập phần uy thế cường đại. Hắn bởi vì không muốn bị người điều khiển, không ngừng bày ra một mặt lãnh khốc quyết tuyệt, thẳng tay loại trừ những sâu hại có thể uy hiếp đến hắn. Nhưng Mộ Tử Hi không đồng ý cách hắn đối xử với người nhà quá mức cực đoan như vậy. Thật là một người đàn ông lãnh khốc vô tình. Nhưng đó cũng là chuyện nhà họ Bạch, không đến lượt cô quản, hơn nữa Mộ Tử Hi cũng không có giao tình gì đáng nói đối với Bạch Tử Tề.
Không biết Bạch Tử Kỳ suy nghĩ cái gì, nhưng qua một lát, sắc mặt hắn lại quay trở về trêu cợt, cà lơ phơ phất, bất cần đời. Hắn nhìn Mộ Tử Hi bức xúc, tuy nói không động lòng là giả nhưng ít ra hắn vẫn còn lý trí. Mộ Tử Hi có thể cùng kẻ đáng ghét là hắn nói ra những lời này thì có thể thấy được ban nãy lời nói của hắn đã xúc phạm vào nghịch lân của Mộ Tử Hi. Cô chính là không muốn bị người khác xem nhẹ năng lực của mình, mà ngôn ngữ của Bạch Tử Kỳ không khác nào là đang chối bỏ sự cố gắng của cô.
Hắn chỉ muốn nói với cô một câu ‘Thật cực khổ, Mộ Tử Hi’ nhưng hắn lấy tư cách gì? Bọn họ ngay cả bạn bè cũng không phải, hơn nữa một loạt hành động của hắn hôm nay đều khiến Mộ Tử Hi cực kỳ phản cảm. Nhưng mà bây giờ soát điểm hảo cảm còn kịp không?
“Ai nha, mỹ nữ, đừng nóng giận như vậy, tôi xin lỗi, không được sao? Chúng ta có thể trở thành bạn bè được chứ?”
Không đợi Mộ Tử Hi phản ứng, Bạch Tử Kỳ đã vòng lấy một tay ôm lấy eo thon nhỏ của Mộ Tử Hi, miệng còn cảm thán một câu : “Thắt lưng thực sự quá ôn nhuyễn, xúc cảm thật tốt!”
Mộ Tử Hi chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, trong lòng kinh hãi không thôi. Cô là đang bị người phi lễ sao? Phi lễ sao? Phi lễ sao?
Tên sắc lang này!
Hoàn hồn lại, Mộ Tử Hi thập phần nổi giận vung vào mặt Bạch Tử Kỳ một đấm, chỉ cảm thấy một quyền này đánh ra thật quá thư sướng, cô đã muốn đánh hắn thật lâu rồi.
“Ui da, làm chi tưởng thật vậy, chỉ đùa thôi mà.” Bạch Tử Kỳ một bên má trái sưng lên, đỏ hằn, hắn tuy là quân nhân, sức mạnh so với Mộ Tử Hi mạnh hơn rất nhiều, nhưng lại không cản nổi một quyền của Mộ Tử Hi, quá mất mặt, nếu truyền ra ngoài, còn không phải thanh danh thiếu úy của hắn muốn đi quét rác?
“Tên khốn khiếp! Sau này cách tôi xa ra một chút.”
Nói rồi Mộ Tử Hi nổi giận đùng đùng bỏ đi. Để lại Bạch Tử Kỳ hai tay ôm má, đau đến nhe răng nhếch miệng. Hắn bất lực nằm xuống mặt đất, thở hồng hộc. Trong miệng không ngừng làu bàu : “Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, xem bộ dạng yếu ớt như vậy mà ra tay thật ngoan độc. Ai, Mộ Tử Hi, bảo tôi nên làm gì vơi cô đây?”
Hắn cũng không thể đối với Mộ Tử Hi làm cái gì, chẳng lẽ bảo hắn đi trả đũa lại? Như vậy cũng quá không có phong cách đàn ông rồi. Hắn không hẹp hòi đến mức ấy.
Mộ Tử Hi ưu nhã thiết thái bít tết trên mặt bàn. Xung quanh theo thứ tự ngồi là những nhân vật thực quyền của Hội học sinh. Phó Hội trưởng Hình Tuấn Quang, thư ký Cao Dương Quân, bí thư Hạ Kiều Kiều, bí thư Vương Hoằng, thư ký Đỗ Huệ. Sau đó là các ủy viên cũ gồm mười người. Hai màu đen trắng bất ngờ hình thành tiên minh đối lập bên trong khu nhà ăn làm người ta cảm thấy nó không hề xung đột mà ngược lại còn thập phần hài hòa.
Hội học sinh im lặng dùng cơm trưa, lúc này những học sinh khác cũng lặng lẽ ăn cơm, không còn mang theo ồn ào như ban đầu, thậm chí nói chuyện với nhau cũng giảm nhỏ thanh âm.
Hàn Giản Triết nhìn bộ tình cảnh như vậy, không khỏi cảm thán Hội trưởng của chúng ta thật sự rất có uy thế, khí tràng thập phần cường đại. Hắn nhìn về phía Mộ Tử Hi, khẽ cười một cái xem như chào hỏi. Mộ Tử Hi cũng lễ phép đáp lại bằng cái gật đầu.
Lúc này bên trong nhà ăn yên tĩnh bởi vì một thanh âm vang lên khiến cho tất cả mọi người tập trung mọi sự chú ý về phía nơi nọ. Chỉ thấy một nữ sinh thập phần chật vật té trên mặt đất, khắp người cô ta dính đầy sữa tươi, nước cam cùng đồ ăn trộn lẫn. Mà ngồi trên ghế là một cô gái tóc quăn xinh đẹp vẻ mặt khó chịu nhìn về phía nữ sinh nọ. Chủ nhân khiến nữ sinh dính đầy sữa kia lại không phải là cô gái xinh đẹp nọ mà là đại ca của trung học Triều Dương, Cảnh Hạo.
“Thật xin lỗi, tay trượt một chút!” Không hề để ý đến cô nữ sinh chật vật kia đáng thương cỡ nào, Cảnh Hạo vô tình thốt lên một câu. Ngồi cách đó không xa Mộ Tử Phong cũng nghẹn một hồi.
“Ai nha nha, ăn bữa cơm cũng không yên, tay dùng để đánh người thì sử dụng rất tốt nhưng cầm đồ vật sao lúc nào cũng yếu vậy Cảnh thiếu gia?” Mộ Tử Phong không có ý tốt trêu cợt. Lại nhìn xem cô nữ sinh nọ không ai khác chính là Lý Giai Nghi lớp hắn. Không hiểu cô gái xui xẻo này làm sao mà hết năm lần bảy lượt đều đắc tội mấy nhân vật đầu sỏ của trường. Lần này lại là cái tên Cảnh Hạo đáng sợ.
“Hừ, chuyện của tôi không đến lượt cậu nhiều chuyện đâu, Mộ Tử Phong.”
Cảnh Hạo khinh thường nói, nhìn vẻ mặt Mộ Tử Phong, Cảnh Hạo không hiểu thập phần khó chịu. Dù sao từ nhỏ đến lớn, hai người họ đều là xung khắc, bát tự không hợp, vậy nên nhìn nhau đều không ưa nổi đối phương.
Mộ Tử Phong không thèm cùng Cảnh Hạo tranh chấp, quay đầu tiếp tục dùng bữa trưa của mình. Cảnh Hạo cảm thấy Mộ Tử Phong khinh thường cùng hắn nói, giận mà không thể làm gì, ai bảo chị của hắn ngồi ngay đây, người ta bảo đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. (Mộ Tử Phong: Uy! Tên chết tiệt, ngươi gọi ai là chó hả? =”=) Hắn mới không muốn cùng Mộ Tử Hi xung đột. Vậy nên chỉ có thể tưới lửa giận lên người Lý Giai Nghi, kẻ không bao giờ biết an phận.
Lâm Dật Hiên ngồi xem một hồi trò hay xảy ra, lại nhìn về phía cô nữ sinh xinh đẹp ngồi cùng Cảnh Hạo, hắn tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi : “Quách Thanh Thanh khi nào thì cùng tên Cảnh Hạo kia thông đồng? Tớ làm sao không biết nhỉ?”
“Nghe nói hai người có quan hệ họ hàng con cô con cậu gì ấy, đúng là làm người ta kinh ngạc, thảo nào mà tính cách giống hệt, ngay cả cái chiêu trị người càng như y bản sao.” Hàn Giản Triết cảm khái nói.
“Nhưng Quách Thanh Thanh so với Cảnh Hạo thông minh hơn nhiều, ai như tên vũ phu không đầu óc kia.” Lời này của Mộ Tử Phong được mọi người nhất trí gật đầu.
Lại nói tình hình bên kia lại không hài hòa như bàn của Mộ Tử Phong. Quách Thanh Thanh ôm tay nở nụ cười tràn ngập khinh thường nhìn xem Lý Giai Nghi : “Hôm qua bọn này đã cùng cậu tiến hành câu thông trò chuyện rất lâu, bộ cậu không nhớ rõ sao? Đúng là giống như Mộ Tử Nhu đã nói với tôi, cậu quả thật đáng sợ đó. Cinderrella mà muốn biến thành công chúa? Cậu nghĩ đây là thế giới cổ tích sao? Thật nực cười!”
Người xung quanh tuy nghe không hiểu nhưng cũng đại khái đoán được Lý Giai Nghi giống như tiểu cường đánh mãi không chết này bị Quách Thanh Thanh bắt nạt lòng sinh hận ý sau đó trả thù, không biết làm sao lan đến trên người đại ma vương Cảnh Hạo, nên hôm nay mới có bộ tình cảnh hiện tại.
Mà ngồi tại cách đó không xa, bàn của Mộ Tử Hi đã sớm lạnh thành một mảnh, nguyên nhân vô cùng đơn giản, Hội trưởng Mộ Tử Hi của họ bị chọc giận. Mộ Tử Hi trong lúc dùng bữa cực kỳ chán ghét ngoại giới làm phiền. Mà bên kia năm lần bảy lượt bị Cảnh Hạo phá vỡ. Cầm đồ ăn đến trong miệng chẳng còn chút tư vị, Mộ Tử Hi lạnh lùng dừng dao nĩa, kết thúc bữa ăn. Các thành viên Hội học sinh thấy vậy, cũng không dám tiếp tục ăn.
Mộ Tử Hi đứng dậy, nói : “Các cậu cứ ăn đi, đừng để ý tôi.”
“Đem những thứ dơ bẩn đó rửa sạch đi, ở đây tất cả đều là người có thân phận, làm loại chuyện này là muốn người khác xem thường trung học Triều Dương sao?”
Nhà ăn quỷ dị yên tĩnh lại. Cảnh Hạo có chút chột dạ không dám nhìn Mộ Tử Hi. Lúc này bọn họ hiểu rõ Hội trưởng đáng sợ của bọn họ thập phần tức giận. Không phải tức vì bất bình thay cho Lý Giai Nghi, mà tức vì bị mất một bữa cơm ngon miệng. Dù sao nhìn một đống đồ ăn rơi xuống đất hòa cùng một chỗ, dơ bẩn như vậy cho dù ai nhìn cũng cảm thấy không còn vị giác.
Những học sinh Triều Dương tuy rằng luôn khi dễ đám người không có thân phận để tìm lấy thú vui qua ngày nhưng bọn họ không dám đụng tới Hội học sinh. Vậy nên đã có người nhanh chóng tiến đến dọn sạch sẽ vị trí của Lý Giai Nghi. Mộ Tử Hi trước khi rời khỏi nhà ăn, còn xem kĩ Lý Giai Nghi một chút. Cô gái này tâm cơ cũng thật sâu, năm lần bảy lượt bị người khi dễ bắt nạt mà còn có thể ẩn nhẫn lâu như vậy đúng là không thể lường được. Mà bộ dạng bên ngoài của Lý Giai Nghi thực sự rất có tính lừa gạt. Mềm yếu, hiền lành, ngoan ngoãn, biết nghe lời, hoàn toàn mang hình tượng trăm phần trăm nữ sinh hiền thục, chỉ là nếu không phải ánh mắt kia ẩn dấu đầy dã tâm, thù hận cùng căm phẫn, Mộ Tử Hi cho rằng chính mình cũng bị lừa gạt.
Tuy nói loại con sâu cái kiến này Mộ Tử Hi sẽ không để ý đến cũng như không có dự định tính kế đi đối phó cô ta nhưng đương nhiên chỉ là trong điều kiện Lý Giai Nghi không ảnh hưởng đến trung học Triều Dương, còn nếu như cô gái này không biết điều nghĩ phá hoại quy củ, vậy thì đừng trách Mộ Tử Hi ác độc.
Lý Giai Nghi lúc này thật sự quá nhỏ yếu, nhỏ yếu đến mức chỉ cần một cái búng tay cũng đủ để cô ta chết đến không biết bao nhiêu lần. Thật sự còn chưa đủ trình độ nhập vào mắt Mộ Tử Hi, cũng như đám con cháu danh gia vọng tộc trong trường này.
Mộ Tử Hi trải qua sự việc ban nãy, tâm tình cực kỳ phiền muộn đi lên sân thượng hóng gió. Tuy ăn không nhiều nhưng bụng cũng không có cảm giác đói. Chỉ là phiền chán không chịu nổi mà thôi. Đứng trên sân thượng có thể nhìn bao quát tất cả khung cảnh của trung học Triều Dương. Nhìn xem đám học sinh đi qua đi lại, bên dưới nhỏ bé lại chi chít như những đàn kiến, Mộ Tử Hi cảm thấy tâm tình tốt hơn chút, bởi vì ngôi trường mà cô quản lý thật sự vẫn đang hoạt động rất tốt, cô mong rằng sự bình tĩnh này vẫn mãi duy trì và không nên xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Trung học Triều Dương cũng giống như là một bản xã hội thượng lưu thu nhỏ. Sự cân bằng thế cục là rất cần thiết, cũng giống như bên ngoài bốn đại gia tộc Mộ, Đới, Cảnh, Bạch vẫn đang duy trì kìm chế lẫn nhau, không ai muốn đi phá vỡ hiện trạng, tuy Mộ gia là rắn đầu đàn nhưng cũng không nên thể hiện quá mức độc tài, như vậy chỉ dễ sinh ra một mớ địch nhân. Nên biết các gia tộc có thể cấu kết hợp tác với nhau để đẩy ngã một gia tộc đến thân bại danh liệt, bọn họ tuy không thể đẩy ngã hoàn toàn Mộ gia nhưng cũng khiến gia tộc Mộ Tử Hi chịu tổn thất thảm trọng. Đây là điển hình không chột cũng què, không chết cũng mù. Hại nhiều hơn lợi.
Bên trong trung học Triều Dương cũng vậy. Hiện tại tuy nói Mộ gia nắm quyền lớn nhất nhưng bọn họ cũng không thể độc quyền, mà cần có Cảnh gia, Khang gia, Hàn gia, Lâm gia, Âu Dương gia,..v..v..hỗ trợ duy trì thế cân bằng. Bây giờ gia nhập thêm Bạch gia, tuy không biết là tốt hay xấu nhưng ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của Mộ Tử Hi. Có mấy cái gia tộc bên dưới kìm chế lẫn nhau, cô không cần đau đầu ra tay diệt trừ kẻ có lòng gây loạn.
“Đang suy nghĩ gì mà thất thần vậy, mỹ nữ?” Một âm thanh vang lên khiến Mộ Tử Hi giật mình, cô thầm giận chính mình quá sơ suất, người đến bên cạnh cũng không biết, hơn nữa nghe âm thanh ngả ngớn này, có chết cô cũng nhận ra kẻ này là ai.
Bạch Tử Kỳ, tên bại hoại chết tiệt!
“Không liên quan đến cậu, Bạch thiếu gia.” Mộ Tử Hi lạnh nhạt nói, thái độ cực kỳ đạm mạc. Tỏ vẻ người này mau mau biến đi cho khuất mắt. Có thể nói ấn tượng đầu mà Bạch Tử Kỳ cho Mộ Tử Hi không tốt đẹp đến đi đâu.
“Ôi chao, làm gì đối xử với tôi lạnh nhạt như vậy? Chúng ta là bạn học cùng lớp cơ mà. Nói không chừng còn là ngồi cùng bàn.” Bạch Tử Kỳ cũng không bị thái độ của Mộ Tử Hi chọc giận, hoàn toàn mang theo bộ dáng không sao cả nói.
“Nếu vậy ngày mai tôi sẽ xin đổi chỗ. Không trở thành bạn học cùng bàn đâu, cậu yên tâm.” Mộ Tử Hi khẽ liếc hắn một cái, sau đó lại nhìn trời, khiến Bạch Tử Kỳ ảo não không thôi. Thật sự là một cô gái cứng rắn.
“Nhưng mà không nghĩ cô lại là Hội trưởng, còn uy phong như vậy. Thật sự khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác. Người thừa kế Mộ gia, Mộ Tử Hi tiểu thư, tuổi nhỏ đã có thể kế thừa gia tộc, hơn nữa sống xuôi gió xuôi nước, trơn trụ thuận lợi, không gặp trắc trở, thật khiến người ta ghen tỵ.” Bạch Tử Kỳ lời nói tuy khen ngợi nhưng nghe vào tai của Mộ tử Hi lại như là lời lẽ châm chọc.
Xuôi gió xuôi nước? Trơn tru thuận lợi? Không gặp trắc trở? Trên đời này làm sao có miếng bánh lớn dễ dàng rơi xuống cho ngươi ăn như vậy?
Không hiểu sao, Mộ Tử Hi thực sự tức tối. Bạch Tử Kỳ hoàn toàn chọc giận cô.
“Đừng đưa ra một lời khẳng định như thể cậu rất hiểu chuyện của tôi như vậy, Bạch Tử Kỳ.” Mộ Tử Hi lúc này xoay người nhìn thằng Bạch Tử Kỳ, ánh mắt không một tia độ ấm. Mà Bạch Tử Kỳ ngược lại không chút nào bị lãnh khí của Mộ Tử Hi dọa sợ, hắn vẫn mang theo bộ dáng bất cần đời như vậy, nhìn cô, chậm rãi nói :
“Không phải sao, Mộ Tử Hi? Cả xã hội danh môn đều biết, Mộ gia Mộ Tử Hi không gặp bất kỳ bất lợi hay phản đối nào đã có thể nhận lấy quyền thừa kế. Cô là trưởng nữ, tuy nói bên dưới còn có một con trai nhưng hai người em của cô đều không hứng thú với sự nghiệp của gia tộc, vậy nên cô không sợ hãi bọn họ sẽ gây nguy hiểm đếm quyền thừa kế của chính mình.”
Mộ Tử Hi khí tràng dần nổi lên sát khí dày đặc. Cô thật muốn cho tên trước mắt một quyền vào mặt để cho hắn đừng nói lời ngông cuồng như vậy. Tự cho là đúng, loại người như vậy cô ghét nhất. Thậm chí còn nghi ngờ tình cảm mà cô dành cho Mộ Tử Nhu và Mộ tử Phong. Mộ Tử Hi tay nắm chặt thành đấm, lạnh lẽo nhìn nam sinh tuấn mỹ trước mắt mình, người ngoài không biết chuyện nhìn vào hình ảnh tuấn nam mỹ nữ này còn nghĩ bọn họ sinh ra ái muội tình tố nhưng thực chất hoàn toàn ngược lại. Không có ái muội, còn sản sinh ra sát khí ác liệt.
“Cậu luôn đánh giá người khác bằng cặp mắt đơn giản thiếu kiến thức như vậy sao, Bạch Tử Kỳ? Nếu như vậy thì cậu quá nông cạn rồi đó. Thảo nào mà Bạch gia lại do Bạch Tử Tề thừa kế, ít ra hắn so với cậu, hoàn toàn hợp cách.”
Thấy Bạch Tử Kỳ im lặng không trả lời, Mộ Tử Hi biết rõ lúc này tâm tình hắn không tốt chút nào. Quả nhiên chỉ cần nhắc đến Bạch Tử Tề, có thể đả kích đến tên ngông cuồng trước mắt.
“Cậu cho rằng tất cả những người thừa kế đều cứ như vậy nhận đến miếng bánh từ trên trời rơi xuống? Nếu không có sự cố gắng và nỗ lực phía sau lưng, đám trưởng bối trong nhà sẽ để cho một tên ngu xuẩn không biết gì nắm dẫn hướng đi của gia tộc? Mà ngay cả tôi, Mộ Tử Hi, hôm nay có thể là người thừa kế đầy quyền lực và vinh quang, nhưng ngày mai họ cũng sẽ có thể tước đoạt đi nó.” Mộ Tử Hi thật bình tĩnh nói, sau đó nhìn Bạch Tử Kỳ sắc mặt như có biến đổi, cô tiếp tục nói.
“Nếu không có thực lực nhất định, như vậy vị trí cho dù cao đến đâu cũng sẽ bị người dao động. Cậu chỉ như con cờ trong lòng bàn tay của kẻ cao nhất, ngay cả sinh tử cũng không thể nắm được. Yếu ớt và vô dụng, cậu sẽ sớm bị hạ bệ mà thôi. Mười tuổi tôi đã có thể được đến quyền thừa kế, nhưng mà cậu nghĩ đám hồ ly lâu năm bên trong gia tộc sẽ tin tưởng năng lực của một đứa bé sao?”
“Cố gắng bày ra thực lực của mình thuyết phục đám người cổ hũ bên trong hội đồng quản trị, thậm chí đến bây giờ vị trí của tôi vẫn có thể bị người trừ đi chỉ cần tôi xuất hiện trạng thái không đúng. Nếu không dần biến mình trở nên cường đại, cậu nghĩ tôi có thể có bây giờ sao? Thương nghiệp, chính trị, quân đội, chỉ cần đi nhầm một bước cũng có thể chết bất đắc kì tử.”
Mộ Tử Hi vì vậy cực kỳ đồng cảm với Bạch Tử Tề, cô gặp qua hắn một lần, đó là một người đàn ông rất quyết đoán sát phạt, trên thương trường thập phần uy thế cường đại. Hắn bởi vì không muốn bị người điều khiển, không ngừng bày ra một mặt lãnh khốc quyết tuyệt, thẳng tay loại trừ những sâu hại có thể uy hiếp đến hắn. Nhưng Mộ Tử Hi không đồng ý cách hắn đối xử với người nhà quá mức cực đoan như vậy. Thật là một người đàn ông lãnh khốc vô tình. Nhưng đó cũng là chuyện nhà họ Bạch, không đến lượt cô quản, hơn nữa Mộ Tử Hi cũng không có giao tình gì đáng nói đối với Bạch Tử Tề.
Không biết Bạch Tử Kỳ suy nghĩ cái gì, nhưng qua một lát, sắc mặt hắn lại quay trở về trêu cợt, cà lơ phơ phất, bất cần đời. Hắn nhìn Mộ Tử Hi bức xúc, tuy nói không động lòng là giả nhưng ít ra hắn vẫn còn lý trí. Mộ Tử Hi có thể cùng kẻ đáng ghét là hắn nói ra những lời này thì có thể thấy được ban nãy lời nói của hắn đã xúc phạm vào nghịch lân của Mộ Tử Hi. Cô chính là không muốn bị người khác xem nhẹ năng lực của mình, mà ngôn ngữ của Bạch Tử Kỳ không khác nào là đang chối bỏ sự cố gắng của cô.
Hắn chỉ muốn nói với cô một câu ‘Thật cực khổ, Mộ Tử Hi’ nhưng hắn lấy tư cách gì? Bọn họ ngay cả bạn bè cũng không phải, hơn nữa một loạt hành động của hắn hôm nay đều khiến Mộ Tử Hi cực kỳ phản cảm. Nhưng mà bây giờ soát điểm hảo cảm còn kịp không?
“Ai nha, mỹ nữ, đừng nóng giận như vậy, tôi xin lỗi, không được sao? Chúng ta có thể trở thành bạn bè được chứ?”
Không đợi Mộ Tử Hi phản ứng, Bạch Tử Kỳ đã vòng lấy một tay ôm lấy eo thon nhỏ của Mộ Tử Hi, miệng còn cảm thán một câu : “Thắt lưng thực sự quá ôn nhuyễn, xúc cảm thật tốt!”
Mộ Tử Hi chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, trong lòng kinh hãi không thôi. Cô là đang bị người phi lễ sao? Phi lễ sao? Phi lễ sao?
Tên sắc lang này!
Hoàn hồn lại, Mộ Tử Hi thập phần nổi giận vung vào mặt Bạch Tử Kỳ một đấm, chỉ cảm thấy một quyền này đánh ra thật quá thư sướng, cô đã muốn đánh hắn thật lâu rồi.
“Ui da, làm chi tưởng thật vậy, chỉ đùa thôi mà.” Bạch Tử Kỳ một bên má trái sưng lên, đỏ hằn, hắn tuy là quân nhân, sức mạnh so với Mộ Tử Hi mạnh hơn rất nhiều, nhưng lại không cản nổi một quyền của Mộ Tử Hi, quá mất mặt, nếu truyền ra ngoài, còn không phải thanh danh thiếu úy của hắn muốn đi quét rác?
“Tên khốn khiếp! Sau này cách tôi xa ra một chút.”
Nói rồi Mộ Tử Hi nổi giận đùng đùng bỏ đi. Để lại Bạch Tử Kỳ hai tay ôm má, đau đến nhe răng nhếch miệng. Hắn bất lực nằm xuống mặt đất, thở hồng hộc. Trong miệng không ngừng làu bàu : “Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, xem bộ dạng yếu ớt như vậy mà ra tay thật ngoan độc. Ai, Mộ Tử Hi, bảo tôi nên làm gì vơi cô đây?”
Hắn cũng không thể đối với Mộ Tử Hi làm cái gì, chẳng lẽ bảo hắn đi trả đũa lại? Như vậy cũng quá không có phong cách đàn ông rồi. Hắn không hẹp hòi đến mức ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.