Tuyệt Phẩm Đại Tiểu Thư

Chương 12: Tiếp tục

Thạch Anh Tím

17/09/2015

Khó được một ngày đẹp trời tâm tình lại thoải mái, sau khi hưởng thụ được cả đêm giấc ngủ sung túc, Mộ Tử Hi duỗi tay, đứng dậy vén rèm cửa, nhìn ánh mặt trời sáng chói bên ngoài, cô cảm thấy tâm tình thả lỏng cực kỳ.

Rửa mặt xong, Mộ Tử Hi nhìn xem thời gian vẫn còn sớm liền đi thay một bộ đồ bơi. Làm vài động tác làm nóng người, cô tao nhã nhảy vào trong hồ bơi tựa như một mỹ nhân ngư. Bơi vài vòng xung quanh, cảm nhận ánh mặt trời ôm lấy toàn thân ấm áp, Mộ Tử Hi cao hứng lặn mình xuống mặt nước.

“Chị hai, hôm nay thức dậy sớm như vậy?” Mộ Tử Phong khuôn mặt buồn ngủ vừa tỉnh dậy, đầu tóc có chút xù, trên thân mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh lộ ra cơ thể cường tráng, hắn nhìn thấy Mộ Tử Hi hiếm khi bơi lội rất là giật mình. Bao lâu chưa thấy Mộ Tử Hi thả lỏng như vậy?

“Phong, chào buổi sáng, hôm nay ngày nghỉ, sao em không tiếp tục ngủ?”

Mộ Tử Hi cũng không trả lời câu hỏi của Mộ Tử Phong, cô bước nhẹ lên bờ, nhận lấy một chiếc khăn tắm từ nữ hầu khoác lên người, ngồi lên chiếc ghế dài, bắt đầu dùng bữa sáng ngoài trời.

“Giúp tôi mang thêm một phần ăn, cảm ơn.” Mộ Tử Hi thay Mộ Tử Phong gọi bữa sáng, nhìn cậu em trai lười nhác đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đối diện, trông hắn thần thái sáng lán hơn ngày thường tuy rằng còn chưa thoát khỏi cảnh ngáp ngắn ngáp dài.

“Không phải chị nói là hôm qua đã giúp em xin ông nội trả xe và mở thẻ tín dụng lại sao? Hôm nay khó được ngày nghỉ đương nhiên em muốn đem xe ra chạy thử, sau đó đến trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo, lâu lắm rồi mới được quẹt thẻ, phải tranh thủ chứ.” Mộ Tử Phong uống một ngụm cà phê, đầu óc mới thanh tỉnh được đôi chút, hắn chưa bao giờ cảm thấy trời đẹp như hôm nay. Nhìn vào bất cứ thứ gì cũng thấy dễ chịu cho dù lúc này Mộ Tử Nhu xuất hiện và hét vào mặt hắn, hắn cũng sẽ không cùng ác ma đó tranh chấp.

Như nhớ đến chuyện gì, Mộ Tử Phong nét mặt dần trở nên nghiêm túc nhìn Mộ Tử Hi, có chút do dự mở miệng : “Chị hai, chị biết người tên Hạ Lam Tuyết sao?”

Mộ Tử Hi đang ăn bữa sáng, nghe em trai hỏi vậy, động tác lúc này khẽ dừng một chút, sau đó cô vẫn như chưa có chuyện gì xảy ra thản nhiên tiếp tục dùng bữa, nói: “Em cũng biết chuyện kia rồi à? Đứa con riêng đó?”

Nghe chính miệng Mộ Tử Hi xác nhận, Mộ Tử Phong cũng không biết tâm tình của mình lúc này nên như thế nào mới đúng. Vui sướng, kinh hỉ khi biết mình có một cô em gái? Không hề, hắn chỉ thấy kinh hách và khó chịu mà thôi.

Đúng vậy, cũng không biết khi nghe được tin tức này, hắn đã giật mình đến mức nào. Nhưng dù sao tính tình hắn cũng không hay biểu hiện ra ngoài nên không một ai biết Mộ Tử Phong đã biết được chuyện này.

“Quả nhiên như thế, nếu không phải vô tình nghe được cuộc đối thoại của cha và ông nội, chẳng lẽ bọn họ tính dấu giếm mãi sao?” Mộ Tử Phong giễu cợt nói. Cũng không nhìn ra được hắn vui hay buồn.

“Được rồi, dù sao hiện tại quyết định cuối cùng còn chưa có, đứa con riêng đó bị đưa ra nước ngoài cũng tốt, bị tiếp nhận cũng chằng sao, dù gì nhà chúng ta chỉ thêm một miệng ăn mà thôi, Mộ gia bao nhiêu đó tiền vẫn xuất ra được, nhưng tạm thời em đừng nói với Nhu Nhu, chị sợ con bé sẽ không chịu để yên đâu.” Mộ Tử Hi trầm ngâm nói, cô đương nhiên biết rõ trong chuyện của Hạ Lam Tuyết cũng không đến lượt mình quyết định, đám trưởng bối trong gia tộc mới là người đưa ra quyền quyết định tương lai của cô ta.



Có thể sắp tới trong nhà sẽ xuất hiện một người xa lạ, Mộ Tử Hi không bị ảnh hưởng nhiều lắm, dù sao làm một người thừa kế, tương lai nắm quyền dẫn dắt cả trăm người của Mộ gia, lòng rộng lượng cô vẫn phải có, cũng không thể quá mức chèn ép đứa con riêng kia, như vậy chỉ để người ta coi thường cô hẹp hòi. Nhưng điều cô quan tâm là cảm xúc của em gái cô, Mộ Tử Nhu.

Mộ Tử Nhu trước giờ chua ngoa đanh đá, kiêu căng bướng bỉnh, hoàn toàn mang tính tình đại tiểu thư nhà giàu. Từ nhỏ chịu sự sủng ái của người thân mà lớn lên, nếu như biết người cha mình thương yêu từng phản bội người mẹ mà cô luôn ngưỡng mộ, sau đó ở bên ngoài còn sinh ra một đứa con rơi, với tính cách của Mộ Tử Nhu chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên.

“Sắp tới lại có trò hay để xem.” Mộ Tử Phong không mặn không nhạt nói một câu, hoàn toàn mang theo tâm tình xem diễn. Đối với Hạ Lam Tuyết, Mộ Tử Phong xem như đó là một cô gái xa lạ tuy rằng trong người bọn họ có chung một nửa dòng máu nhưng cũng không hề có tình nghĩa thâm trọng gì, hiển nhiên hắn sẽ không đưa tay giúp đỡ một kẻ xa lạ.

“Vài hôm nữa chị sẽ đi Hồng Kông, bên đó xảy ra chút việc cần chị xử lý. Ở trường học giúp chị xin nghỉ được chứ?”

“Chuyện nhỏ mà thôi, chỉ là con ác ma kia biết lại làm ầm ĩ lên cho xem. Nếu không chị cũng mang cô ta đi luôn? Hồng Kông vốn là thiên đường mua sắm của đám con gái mà, không phải sao?” Mộ Tử Phong có chút nhức đầu bóp trán, nghĩ đến công phu sử tử rống của Mộ Tử Nhu, Mộ Tử Phong chưa gì đã cảm thấy lỗ tai mình vang lên ong ong.

“Không được, con bé đến đó sẽ chạy đi lung tung, chị không thể một bên vừa lo công việc lại vừa phân tâm trông chừng Nhu Nhu. Hồng Kông vốn là một nơi cực kỳ phức tạp. Nơi đó băng đảng hoành hành khắp nơi, trật tự trị an không an toàn, quá hỗn loạn rồi, chị không yên tâm để con bé đến đó.” Nhắc đến đây, Mộ Tử Hi không vui nhíu mày.

Mộ Tử Phong tuy không tiếp xúc quá sâu vào nội bộ tập đoàn nhưng dù sao cũng là con cháu Mộ gia, cái gì nên biết đều biết. Hắn rõ ràng đám người Hồng Kông tự cao kia rất càn rỡ. Băng đảng và chính trị đi đôi với nhau, một kẻ ngoài sáng, một kẻ trong tối thay nhau thao túng thị trường Hồng Kông, kể cả những doanh nghiệp lớn cũng sáp vào một chân. Mộ Tử Hi sớm có ý định làm náo loạn sàn chứng khoáng Hồng Kông, thu phục đám người kiêu căng khó thuần đó, đương nhiên cô cũng đã chạm vào không ít mặt tối của xã hội Hồng Kông, đập tan rất nhiều băng đảng có ý đồ mưu hại tập đoàn FS.

Bởi vì sự hiện hữu của Ryna Cruise phu nhân, đám chính trị gia kia không dám đụng vào Mộ gia, càng không dám mưu đồ tập đoàn FS. Bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ quốc tế giữa hai bên Trung-Mĩ. Thân phận của Ryna phu nhân vốn là Thượng nghĩ sĩ quốc hội Hoa Kỳ. Nếu không cẩn thận có thể sẽ phá vỡ bộ mặt của hai nước, như vậy đối với chính phủ Trung Quốc cực kỳ không có lợi. Nên biết tập đoàn FS căn cơ xây dựng tại Trung Quốc đã thâm căn cố đế, nếu như lung lay một chút cũng có thể khiến nền kinh tế Đại Lục xảy ra khủng hoảng kinh tế trầm trọng, khi đó chỉ có hại nhiều hơn lợi. Cho nên tập đoàn FS Mộ thị tại Trung Quốc chính là con rắn đầu đàn, một khối bánh lớn chỉ có trông được mà ăn không được. Ăn vào chỉ sợ bọn họ sẽ nghẹn chết đi.

“Chị cũng cẩn thận một chút, đám gia hỏa ở đó cũng không dễ chơi đâu. Để đề phòng tiểu nhân làm hại, em nghĩ chị nên mang theo đám người của Blink, dù sao Mộ gia chúng ta cũng được chính phủ cấp giấy phép sử dụng súng ống. Nhập cảnh mang vài ba khẩu không thành vấn đề.”

Blink vốn là nhóm lính đánh thuê được ông nội bọn họ đào được tại Châu Phi với thủ lĩnh cầm đầu tên Blink, khả năng chiến đấu cực mạnh, bên dưới Mộ Đường Bác cũng thành lập một nhóm bộ đội đặc chủng, có huấn luyện từ nhỏ, có mua từ tổ chức KGB đã giải thể. Đương nhiên giá cả lại trên trời nhưng bọn họ cũng sẵn sàng hy sinh cho thân chủ của mình nếu như gặp phải hiểm cảnh.

Mấy người bọn họ từ nhỏ chính là được bảo vệ xung quanh bởi vô số cao thủ. Đặc biệt với những gia tộc lớn như Mộ gia, Bạch gia, Cảnh gia,…kẻ thù cũng không thiếu, nếu không có quân lực riêng của chính mình, e là sớm bị người tính kế ám hại.

“Hừ, chờ coi, một thời gian nữa, lũ người ngạo mạn đó sẽ phải dựa vào chúng ta để mà có thể sống tiếp. Trước kia nếu không có Trung Quốc lục địa dùng ngoại hối dự trữ mạnh mẽ với tư cách ủng hộ, có lẽ những thập niên gần đây tài chính thị trường Hồng Kông đã sớm hủy hoại trong giây phút rồi.” Mộ Tử Hi vẻ mặt đầy lạnh như băng mang theo một thân khí thế bừng bừng nói, hiển nhiên chuyến đi Hồng Kông lần này cô quyết định không kéo được đám quái vật đó xuống ngựa liền không cam lòng buông tay.

Lần này nếu không làm chao đảo thị trường chứng khoáng Hồng Kông, ba chữ Mộ Tử Hi của cô liền đọc ngược lại đi.

Mộ Tử Phong đương nhiên đối với trực giác của chị mình rất tin tưởng không nghi ngờ. Nên biết chị hắn đối với sự lên xuống của thị trường chứng khoáng Hồng Kông dự đoán chưa hề sai một lần nào. Căn cứ vào dự đoán, cổ phiếu mua nhiều hơn, mấy tỷ cũng càng ngày càng tăng, đến bây giờ đã lên gấp mười lần. Hơn nữa chị hắn còn một bộ phận tài chính phát triển ở kim cương, thiếc, dầu mỏ…trong vòng nửa năm, tài chính tích lũy hiện tại đã lên đến hơn một tỷ đô la, thu lợi ích còn nhiều hơn hẳn chơi trên sàn chứng khoáng Hồng Kông, điều này khiến ông nội và đám trưởng bối Mộ gia vui đến điên.



Vì vậy chuyến công tác đến Hồng Kông lần này, mục tiêu của Mộ Tử Hi chính là hoàn thành thu lấy mười tỷ đô la.

Tại Mộ gia, hai chị em Mộ Tử Hi có một cuộc trò chuyện vô cùng vui sướng nhưng ở Bạch gia lại hoàn toàn ngược lại. Không khí thậm chí rất lạnh lẽo. Bạch Tử Kỳ lúc này khuôn mặt ung dung nhìn người đàn ông anh tuấn mặt lãnh trước mắt, cũng chính là anh trai ruột của hắn –Bạch Tử Tề.

“Cậu lại muốn làm cái gì? Cậu cho rằng kinh doanh là một trò chơi của lũ nít ranh sao? Một kẻ chưa bao giờ tiếp xúc đến công việc của gia đình thì đừng có ra ngoài khiến gia tộc mất mặt.” Bạch Tử Tề âm trầm nói, toàn thân khí thế lạnh lẽo rợn người. Nhìn đứa em trai ung dung tự tại không hề đem hắn để vào mắt, Bạch Tử Tề tâm tình càng thêm táo bạo.

“Là cha muốn tôi cùng đi theo anh để học hỏi mà thôi. Hơn nữa nếu không phải vì anh, tôi có cần phải vào quân đội sớm như vậy không?” Bạch Tử Kỳ cười cợt nói, âm ngữ cũng tràn đầy trách móc. Nếu không phải người anh trai ngoan độc này, năm đó hắn cũng không bị đẩy khỏi nhà khi còn nhỏ như vậy. Bạch Tử Tề một chút cũng không ngẫm đến tình cảm anh em. Có người thân như thế Bạch Tử Kỳ tâm đã sớm nguội lạnh.

“Hừ, đừng có mà suy nghĩ tính toán cái gì hiểu hay không? Cậu lẽ ra nên an phận ở trong quân doanh mà không phải ở đây. Lần này tôi có thể sẽ đáp ứng ngài chủ tịch nhưng sau chuyến đi này hãy trở lại quân doanh đi.” Bạch Tử Tề nới lỏng cà vạt, lạnh nhạt nhìn thiếu niên tuấn mỹ đứng bên cạnh mình. Lời nói vô tình tới cực điểm.

Bạch Tử Kỳ làm sao có thể tùy ý bị người bài bố? Hắn nhếch môi nói: “Có lẽ trước kia tôi vào quân đội là vì anh, nhưng bây giờ Bạch Tử Kỳ tôi không phải gối rỗ để anh tùy tiện điều khiển đâu, anh trai. Anh nên nhớ hiện tại tôi là thiếu úy quân đội Đông Bắc –Bạch Tử Kỳ mà không phải một kẻ ngây thơ cái gì cũng không hiểu như năm xưa.”

Bạch Tử Tề khinh thường hừ lạnh: “Đủ lông đủ cánh rồi nên càng ngày càng không xem ai ra gì nhỉ, cậu nên biết hành động khiêu khích của cậu lúc này là ngu xuẩn cỡ nào, Bạch Tử Kỳ. Đừng mang quân đội ra uy hiếp tôi, hiểu không?”

“Vậy thì để xem trong trận chiến này ai mới là kẻ chiến thắng.” Bạch Tử Kỳ hai tay đút vào túi quần, lạnh lùng nhìn Bạch Tử Tề, hai cặp mắt đối diện nhau toát ra đầy sát ý không kiềm chế được.

“Hai đứa đang làm cái gì vậy? Tử Tề, Tử Kỳ, sao còn đứng nơi đó?” Nhìn hai đứa con trai đối đầu nhau trước cửa, Lâm Như Ý nhíu mày nói. Vốn con do chính mình sinh ra, bà còn không hiểu sao? Bạch Tử Tề hoàn hảo, ưu tú, lãnh mạc. Bạch Tử Kỳ cũng không hề kém cạnh, kể từ khi ở quân đội trở về càng thêm trầm ổn nội liễm khiến người nhìn không thấu. Hai người lại đối đầu nhau, căm ghét nhau, thậm chí là có khả năng trở thành kẻ thù của nhau, điều này khiến Lâm Như Ý cực kỳ đau lòng. Đây là hình ảnh bà không hề muốn thấy nhất. Nhưng những người đàn ông của Bạch gia trước giờ đều là như vậy, họ luôn dẫm đạp lên nhau để đứng trên đỉnh cao nhất. Bất kể là thân nhân.

“Mẹ, con chỉ cùng anh hai nói chút chuyện mà thôi. Dù sao sắp tới cha muốn con đi theo anh ấy đến Hồng Kông học hỏi. Mẹ nhớ giúp con chuẩn bị hành lý nhé.” Bạch Tử Kỳ thấy Lâm Như Ý bước ra, cũng không tốt để bà nhìn thấy hai người tranh chấp, nhịn xuống cơn tức trong lòng, hắn chạy đến ôm lấy cánh tay của Lâm Như Ý, ôn nhu nói. Hắn không muốn nhìn thấy khuôn mặt mẹ mình không vui như vậy. Trong suy nghĩ của Bạch Tử Kỳ, mẹ hắn nên được cung phụng những thứ tốt nhất trên thế giới này, trải qua những ngày tháng hạnh phúc và vui vẻ cho đến lúc già.

“Được rồi, mẹ biết rồi, lớn vậy vẫn còn làm nũng mẹ, Tề, con cũng mau vào nhà đi, rửa tay rồi ăn cơm, cả con nữa Kỳ, nhanh lên không đồ ăn nguội mất.” Lâm Như Ý ôn nhu nhìn hai đứa con trai nói. Bà chỉ có thể dùng phương pháp của mình để khiến hai người họ thân thiết hơn một chút tuy biết rằng phương pháp này cũng không hữu dụng là bao.

Bạch Tử Kỳ và Bạch Tử Tề dù cho có ghét nhau đến mức nào đi nữa cũng không thể bác bỏ mặt mũi của Lâm phu nhân. Bọn họ chỉ có thể làm theo lời Lâm Như Ý, ít nhất trước mặt Lâm Như Ý, bọn họ sẽ phải bỏ gai nhọn xuống, đối mặt với nhau.

Bữa tối hôm đó tại Bạch gia đương nhiên ngoài mặt bình thản nhưng sóng ngầm lại mãnh liệt. Ăn xong bữa cơm, ai về phòng nấy, không ai nhìn ai, lạnh nhạt thờ ơ. Nhìn hai đứa con trai như vậy, Lâm Như Ý sầu khổ không thôi. Bà không biết làm sao mới có thể khiến hai đứa con của mình thẳng thắn đối mặt với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Phẩm Đại Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook