Chương 17
Sheryl Nome
16/05/2013
Sáng.
6.30 AM
Băng Hạ vừa thức dậy đã bị cuốn theo tiếng hát líu lo của Tiểu Vy từ trong nhà bếp vọng ra, có vẻ cô nàng đang rất vui vẻ. Một tay rán trứng, một tay lấy bánh mỳ từ trong lò nướng, trông cô tháo vát, hệt như những đầu bếp chuyên nghiệp trong những nhà hàng nổi tiếng. Chiếc tạp dề gấu Pooh lấm lem vài vết bẩn.
- Chuyện gì vui thế? – Băng Hạ thò đầu vào, thái độ của Tiểu Vy làm cho Băng Hạ khó tránh khỏi nơi khóe môi thấp thoáng nụ cười.
Tiểu Vy ngưng tay, quay ra đằng sau, nhìn thấy Băng Hạ, cô nhoẻn miệng cười.
- Bạn dậy rồi à? Buổi sáng tốt lành.
- Thanks – Băng Hạ nháy mắt – Hôm qua về mấy giờ mà hôm nay tươi tỉnh thế?
- Hì, hôm qua mình được về sớm, Nhật Long bị ốm.
- Vậy hôm nay phải đi nữa không? – Băng Hạ trong phòng tắm nói vọng ra, tiếng nói hòa lẫn với tiếng nước chảy.
- Có chứ, không được nghỉ đâu – Tiểu Vy lắc đầu, lè lưỡi, tay cầm chiếc xản, lật miếng trứng vàng ươm.
Tiểu Vy bê đĩa trứng rán ra bàn, rồi quay lại nói với Băng Hạ điều cô vừa sực nhớ ra.
- À, hôm qua ba gọi điện đấy.
- Ba? Lúc nào?
- Lúc mình ở nhà Nhật Long.
- Nói gì?
- Ờ….thì hỏi thăm bọn mình sống thế nào, có khó khăn gì không, có thiếu tiền học không.
Băng Hạ im lặng, tiếng nước cũng tắt. Từ khi ba mẹ cô mất, người chăm lo cho cô ngoài Tiểu Vy ra chỉ có ông Triệu Tuấn, ba Tiểu Vy, người mà cô cùng gọi là ba, người ba thứ hai.
- Tiểu thư, từ bây giờ cuộc sống khó khăn, sống một mình e rằng không ổn, hơn nữa, biệt thự của Dương gia cũng bị người ta lấy hết rồi, cô về ở với tôi và Tiểu Vy có được không?
Ông Triệu Tuấn ngồi xuống bên cạnh chiếc xích đu màu trắng của Băng Hạ, trong mắt như có nước. Ông nói như van nài, hơn là một lời đề nghị.
Băng Hạ ngước lên, đôi mắt vô hồn nhìn ông quản gia đã phục vụ cho nhà mình hơn 30 năm. Cô nhìn thấy gần đôi mắt của người đàn ông 50 tuổi ấy, xuất hiện thêm nhiều, nhiều nếp nhăn hơn lúc trước, chứng tỏ ông ấy cũng không phải không đau buồn khi ba mẹ cô ra đi đột ngột như vậy.
Không suy nghĩ, và đúng hơn là chẳng có gì phải suy nghĩ, ngoài nơi ấy ra, cô cũng chẳng biết đi đâu. Về ở với mấy người bác ruột, cô không nhảy lầu tự tử vì quá ghê tởm, thì cũng không biết mình có thể sống nổi dưới tay họ hay không. Cô gật đầu, khuôn mặt vẫn không thay đổi.
- Bác Triệu, con gọi bác là ba có được không? – Băng Hạ nhìn chằm chằm vào khóm hoa trước mặt, nói đều đều. Cô không nhìn ông Triệu, cũng như không biết từ trong đôi mắt ông, một dòng nước đục ngầu đang chảy ra. Ông đưa tay ôm Băng Hạ vào lòng, mỉm cười.
- Được chứ, đương nhiên là được, Tiểu Hạ ngoan, con và Tiểu Vy từ nay sẽ làm chị em tốt, nhé?
Băng Hạ không nói gì thêm nữa, ánh mắt cô vẫn chẳng rời khóm hoa trước mặt, khuôn mặt như con búp bê gỗ, chẳng biểu hiện cảm xúc gì.
………………….
Băng Hạ ngồi xuống bàn ăn với bộ váy đồng phục trắng trường Thánh Huy và mái tóc vừa được sấy khô. Tay cầm chiếc bánh mỳ gối được nướng vàng, cô bình thản ăn chậm rãi, không cần quan tâm xem Tiểu Vy đã ăn xong từ bao giờ.
- Bạn ăn đi, mình đi thay quần áo đã. – Tiểu Vy treo chiếc tạp dề lên mắc, nói.
Vẫn ăn, không nói gì, thậm chí cũng chẳng gật đầu, nhưng Tiểu Vy thừa hiểu rằng Băng Hạ đã “nuốt” hết từng lời cô nói, cô đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
- Băng Hạ!
- …..
- Hôm nay có Thể dục đấy! – Tiểu Vy mếu máo bước ra, từ trước đến nay, Thể dục là môn cô ghét nhất và cũng học kém nhất.
- Cúp đi. – Vừa thanh toán xong chiếc bánh, Băng Hạ quay lại buông một câu cụt lủn trước khi kê ly sữa lên môi.
- Mình đâu có gan to được như bạn – Tiểu Vy vẫn chẳng tươi tỉnh hơn, cô bước đến bàn ăn, uống nốt ly sữa còn thừa của mình hồi nãy.
- Chịu khó đi, một tuần mới có một tiết mà.
- Phải rồi, một tuần mới có một tiết mà mình đã như thế này, có nhiều tiết không biết mình sẽ thê thảm như thế nào nữa. May sao Thánh Huy cũng không yêu thích mấy môn vận động này lắm.
…………………
Vừa bước vào lớp với chiếc cặp đeo trên vai, đập vào mắt Băng Hạ đã là một cảnh chẳng mấy thuận mắt. Đám tiểu thư nhà giàu yểu điệu lại xúm quanh hoàng tử của họ, nũng nịu. Càng học ở đây lâu, trong mắt cô lại càng xuất hiện thêm nhiều gai.
- Hàn Phong, anh xem, em có đủ tiêu chuẩn làm Thiếu phu nhân nhà họ Vương không? – Nhỏ tóc tém, cài chiếc băng đô to bản màu trắng, ôm dính lấy tay Hàn Phong, cười hỏi.
- Ồ, điều đó thì em nên hỏi ý kiến cô em gái của anh đã, xem nó có đồng ý không. Anh thì chẳng bao giờ từ chối mỹ nhân cả. – Hàn Phong nháy mắt với nhỏ, đáp.
Cô nàng gật đầu hài lòng, liền quay lên hỏi Bảo Yến ngồi bàn trên, đang loay hoay với thỏi son hồng.
- Yến, mày nói xem, tao đủ tiêu chuẩn làm chị dâu mày không?
- Ôi, bạn thân – Bảo Yến quay xuống cảm thán – Trương Mỹ Tuệ, hôm nay mày ăn phải thứ gì vậy? Mơ tiếp đi cưng, tao không đánh thuế giấc mơ đâu.
Cả đám con gái ngồi xung quanh đó bật cười như nắc nẻ, cả Mỹ Tuệ cũng cười, vì là bạn thân với nhau, nên khỏi cần nói, nhỏ cũng biết điều Bảo Yến vừa nói không hơn gì một lời trêu ghẹo.
- Tao cần quái gì mày thích, chỉ cần anh mày thích là được. – Mỹ Tuệ liếc Hàn Phong - Phải không anh yêu?
- Buồn nôn.
Mỹ Tuệ giật mình, sau khi xác định câu nói đó không phải từ hoàng tử của nhỏ nói, nhỏ cùng đám con gái nhất loạt đưa mắt kiếm tìm kẻ to gan. Và , chẳng khó để mọi người phát hiện tiếng nói lãnh đạm ấy phát ra từ chỗ ngồi dãy bên cửa sổ, và kẻ nói là người vừa ngồi xuống chỗ đó với chiếc Mp3 trên tai.
- Con kia, mày vừa nói gì? – Mỹ Tuệ đứng phắt dậy, chống nạnh. Hình như nhỏ rất tức giận, nhỏ không cho bất cứ ai được xúc phạm tới bản thân mình, nhất là kẻ đó lại là Băng Hạ.
- Giờ tôi mới biết tiểu thư của tập đoàn điện tử nối tiếng bị điếc. Thật uổng phí khuôn mặt xinh đẹp. – Băng Hạ không liếc Mỹ Tuệ lấy một cái, cô chép miệng, tỏ vẻ tiếc nuối.
Đám tiểu thư che miệng cười khúc khích, điều đó khiến Mỹ Tuệ như điên hơn, nhỏ không ngần ngại với lấy cuốn sách gần đó, ném vào Băng Hạ, thật mạnh. Mấy đôi mắt của đám con gái như dán vào cuốn sách, xem nó có trúng mục tiêu hay không, và chuẩn bị sẵn nụ cười để cười vào mặt con nhỏ kiêu ngạo bị sách ném trúng. Vì ném với cự ly gần như vậy, không lý nào lại trật. Thế nhưng, cuốn sách bay cái “Vèo” rồi đập vào bức tường cạnh Băng Hạ với lực khá mạnh, bìa long ra. Cô đưa về phía Mỹ Tuệ ánh mắt thách thức, cười khẩy:
- Còn phải luyện tập nhiều.
Khuôn mặt đỏ lựng, máu dồn hết lên mặt và như đang sôi lên, Mỹ Tuệ đang toan nhảy lên dạy cho Băng Hạ một bài học thì bỗng khựng lại. Hàn Phong không nhìn nhỏ, nhưng bàn tay thì đang kéo nhỏ lại.
- Dừng lại đi.
- Anh, để em cho con nhỏ láo toét này một trận. – Mỹ Tuệ gườm gườm nhìn Băng Hạ, nhỏ chưa thể nguôi cơn giận.
- Anh bảo dừng lại – Hàn Phong kiên nhẫn lặp lại, giọng đều đều và chẳng có vẻ gì là tức giận.
Đám con gái giương mắt nhìn Hàn Phong bằng ánh mắt ngạc nhiên hết cỡ.
Mặc dù ánh mắt hình viên đạn của Mỹ Tuệ vẫn chọn mục tiêu là Băng Hạ mà nhắm vào, nhưng nhỏ vẫn nín lặng mà hậm hực ngồi xuống. Nếu không có Hàn Phong ở đây, thì nhỏ nhất định sẽ thực hiện điều đang diễn ra trong đầu, đó là lao đến, xé xác Băng Hạ.
Nhưng….
Băng Hạ nhướn một bên lông mày lá liễu lên, cười nửa miệng.
Tự tin thế sao? Có làm được nổi không?
Phía trên, Bảo Yến ánh mắt thản nhiên lạnh lùng lướt xuống, cả Băng Hạ và Hàn Phong.
REENG….REENG…..
- Trời ơi, tiết Thể dục đến rồi. – Tiểu Vy sao chép lại khuôn mặt ban sáng, mếu máo nói với Băng Hạ.
- Nói rồi, cúp đi.
- Mình làm sao làm thế được? – Đôi môi mỏng của Tiểu Vy hơi rướn lên, cô từ khi bước chân vào trường học, chưa hề biết đến khái niệm từ “cúp” là gì.
- Vậy thì đừng kêu ca nữa, học đi. – Băng Hạ bước ra khỏi chỗ ngồi – Mình cúp đây.
- Trời ạ - Tiểu Vy tức tối quát nhỏ - Dương Băng Hạ, bạn có họ hàng gì với người tên “Đầu gối” không? Nói chuyện với bạn cứ như nói chuyện với nó vậy.
- Chắc có. – Băng Hạ cười cười rồi mất dạng sau cánh cửa lớp học.
Tiểu Vy lắc đầu chán nản.
- Học hành thế đấy.
……………….
Phòng thay đồ.
- Tiểu Nhã, đôi giày của bạn dễ thương quá, mua ở đâu vậy? – Tiểu Vy nhìn đôi giày thể thao màu trắng có chùm sơ ry tròn tròn của Tiểu Nhã, xuýt xoa.
- À…rẻ thôi mà… - Tiểu Nhã mỉm cười – Không mắc đâu.
- Êu, ở đây thiếu gì người có mua giày mắc, mà có ra gì đâu, không dễ thương bằng giày Nhã nữa.
- Ờ…. – Tiểu Nhã bật cười.
Mấy đứa con gái trong phòng nhìn Tiểu Vy và Tiểu Nhã, xì xì xầm xầm. Bỗng, Bảo Huyền mỉm cười thân thiện, bước đến, liếc nhìn đôi giày, nhỏ khen:
- Đôi giày Tiểu Nhã đẹp ghê ha! Mua bao nhiêu vậy?
- À…. – Tiểu Nhã lúng túng – Rẻ, rẻ lắm…..
- Bao nhiêu?
- Mình….mình không nhớ.
Đám tiểu thư phía sau được dịp cười lớn.
- Haha, chắc nó được người ta cho đó, nên không nhớ là đương nhiên rồi.
Tiểu Nhã cúi gằm mặt xuống, đôi chân bất giác co lại, giấu ra sau ghế.
- Ờ - Bảo Huyền mỉm cười tiếc nuối – Mình muốn hỏi Nhã bao nhiêu để mua mà, nhưng Nhã được người cho thì thôi vậy. Nhưng có vẻ hơi bụi thì phải…. – Nhỏ đưa tay lấy chai nước gần đó, mở nắp – Để mình giúp bạn nha!
“Ào………..”
Tiểu Nhã trợn mắt, nhỏ bước ra để tránh dòng nước vừa xối xuống, nhưng không kịp rồi, đôi giày của nhỏ đã ướt sũng.
- Này! Bộ cô điên hả? – Tiểu Vy kéo Tiểu Nhã ra sau, quát lên với Bảo Huyền.
- Đôi giày rẻ tiền ấy mà cũng khoe khoang sao? Nên học cách chấp nhận thân phận của mình đi thì hơn. – Bảo Huyền lườm Tiểu Vy và Tiểu Nhã một cái, rồi khinh khỉnh bỏ đi, kéo theo sau là đám tiểu thư với tiếng cười hả hê vẫn không dứt.
Chờ cho chúng đi khỏi phòng, Tiểu Vy quay lại, nhìn Tiểu Nhã với đôi mắt hoe hoe đỏ đang cúi gằm mặt xuống, áy náy nói.
- Cho Vy xin lỗi, hôm nay Băng Hạ cúp học, trong tủ bạn ấy có đôi giày, để Vy lấy cho bạn mượn.
- Ừ, mình cảm ơn – Tiểu Nhã quệt nước mắt, sụt sùi – Vy ra ngoài đi, mình tự lấy được rồi.
- Vậy…mình ra, bạn ra sớm nha.
- Ừ.
Tiểu Vy bước ra ngoài, Tiểu Nhã tiến đến chiếc tủ của Băng Hạ, nhỏ lấy ra một đôi giày màu xanh cỏ úa, còn rất mới, như chủ của nó chưa từng bao giờ đi. Nhỏ nhẹ nhàng xỏ vào, đôi giày vừa khít, nhưng có chút không thoải mái, giống như đang xỏ chân vào đôi giày thủy tinh của nàng công chúa kiều diễm, khác với đôi giày bình thường mà nhỏ vẫn đi.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Tiểu Nhã bước ra ngoài, bỗng bắt gặp nhóm nam học viên của lớp cũng vừa bước ra từ phòng thay đồ nam, vừa đi vừa cười cười cợt cợt. Nhỏ vội cúi mặt xuống, chỉ kịp liếc chàng trai đi đằng sau – Hàn Phong một cái. Đám học viên nam đi lướt qua, không màng đến nhỏ. Nhỏ thở phào, vì bình thường, Hạ Tiểu Nhã luôn là nhân vật “được” làm trò cười cho lớp 10A3, cả nam lẫn nữ.
- Tiểu Nhã?
Nhỏ giật mình, ngước đầu lên. Vẫn chưa được yên thân sao?
- Anh…. Hàn….
Nhỏ trợn tròn mắt, trước mặt nhỏ là Hàn Phong, với nụ cười thiên thần cố hữu trên môi, anh bật cười nhìn nhỏ.
- Anh là Vương-Hàn-Phong, chứ không phải là “Hàn….”
- À….anh Hàn Phong, em…xin lỗi.
- Có gì mà phải xin lỗi – Anh lại cười – Em cứ thoải mái đi, cứ làm như anh là quái vật không bằng, anh đáng sợ vậy sao?
- Ơ….dạ không…. – Tiểu Nhã vội vàng lắc đầu quầy quậy.
- Ừ, anh biết rồi, mà em không ra sân à?
- Dạ, có, em đang định ra.
- Ừ, vậy đi chung luôn đi.
Hàn Phong quay lưng, toan bước đi, bỗng, Tiểu Nhã bất ngờ gọi:
- Anh….Hàn Phong….!
Hàn Phong quay đầu lại, hơi nhướn mày.
Tiểu Nhã vội vàng chạy trở lại vào phòng, nhỏ mở cửa tủ của mình, lấy ra một gói quà nhỏ, giơ ra trước mặt. Nhỏ cúi gằm mặt xuống, nhắm tịt mắt lại, ấp úng.
- Anh….Hàn Phong….món quà này….em…..em làm tặng anh….mong….mong anh sẽ thích….!
Hàn Phong hơi bất ngờ, đôi mắt tròn xoe. Anh bước vào phòng, đến gần Tiểu Nhã, tay đón lấy hộp quà hình trái tim màu hồng phấn, có buộc một sợi ren lụa màu tím nhạt trên tay nhỏ, hiếu kỳ, từ từ mở ra xem. Khóe môi ưu mỹ khẽ nhếch lên, anh mỉm cười ngọt ngào với nhỏ.
- Thỏi socola này…em tự làm…cho anh?
Tiểu Nhã im thin thít, chỉ gật đầu lia lịa.
- Cảm ơn em. – Hàn Phong nhìn Tiểu Nhã bằng ánh mắt cảm kích, biết ơn vô cùng, cứ như thể, đây là thỏi socola đầu tiên anh được con gái tặng vậy.
Tiểu Nhã bất ngờ, vội ngẩng đầu. Nhỏ cứ nghĩ anh sẽ phải kiêu kỳ, không thèm liếc nhìn hộp quà nhỏ cất công làm, hoặc sẽ ném nó vào thùng rác sau khi cầm đến tay. Thế nhưng, anh lại mở ra xem, rồi còn cảm ơn nhỏ, thực sự, nhỏ rất bất ngờ, chàng hoàng tử mà đám tiểu thư kia bám theo suốt ngày lại thân thiện đến vậy hay sao?
- Anh….Anh ăn thử đi…
- Ừ, cảm ơn em, về nhà anh sẽ ăn, nhìn cũng biết là ngon rồi. - Hàn Phong mỉm cười hiền hòa – Bây giờ chúng ta ra sân thôi, muộn lắm rồi, chắc giáo viên đang bực mình vì chúng ta lắm.
Thấy Hàn Phong đang quay gót bỏ đi, Tiểu Nhã vội gọi.
- Anh Hàn Phong….! Em….em…
- Sao vậy ?
- Em….em….em yêu anh!!!!!!!!
……………………….
Băng Hạ vươn vai sau giấc ngủ rất ngon lành dưới gốc cây Bằng lăng quen thuộc. Chắc cô sẽ chẳng tỉnh dậy bất chợt nếu không có một lớp nào đó có buổi sinh hoạt ngoại khóa gần đây, làm ồn ào khắp khu đất sau trường, khiến cô không thể ngủ tiếp. Luyến tiếc lấy điện thoại ra xem giờ, cô hơi nhíu mày khi phát hiện vẫn chưa hết tiết. Chẳng biết đi đâu để giết thời gian, trong đầu cô bỗng có một ý nghĩ lóe lên: Phòng thay đồ. Giờ này học viên vẫn chưa được về lớp, cô có thể vào đó đánh một giấc ngon lành trước khi đám tiểu thư kênh kiệu kia về và làm cô thức giấc. Một ý tưởng tuyệt vời, và cô bước trên hành lang, đôi chân tiến về phòng thay đồ nữ để thực hiện ý tưởng tuyệt vời đó.
Điện thoại rung – Tiểu Vy gọi.
- Gì?
- “ Băng Hạ, bạn đang ở đâu?” – Tiếng Tiểu Vy đầu dây bên kia có vẻ sốt sắng.
- Mình vừa từ sau trường về, đang định đến phòng thay đồ.
- “A, may quá, bạn hộ mình xem Tiểu Nhã có trong đó không. Thay đồ xong lâu rồi mà không thấy bạn ấy ra gì cả, gọi điện không thấy trả lời, hồi nãy Tiểu Nhã bị mấy con nhỏ đáng ghét kia trêu, mình sợ…”
- Rồi.
Đôi chân đã dừng trước phòng thay đồ, Băng Hạ cúp máy, đang định mở cửa, bỗng, nhìn thấy cánh cửa không được đóng chặt, cô nhướn mắt, nhìn qua khe. Và điều được nhìn thấy sau cánh cửa ấy làm cô khá kinh ngạc.
…Hàn Phong bước đến gần Tiểu Nhã, nụ cười vẫn không giấu trên môi, anh hỏi nhẹ, không hề bất ngờ.
- Em yêu anh sao?
Giống như lần trước, Tiểu Nhã vẫn im thin thít, gật đầu lia lịa.
- Thật sao? – Anh hỏi lại, bộ dạng không khác gì một chàng trai được một cô gái trong mơ tỏ tình, khiến chàng trai không thể tin là sự thật.
- Thật. – Bây giờ câu trả lời đã bật được ra thành tiếng, Tiểu Nhã cuối cùng cũng bình tĩnh được đôi chút, nhỏ ngẩng mặt, nhìn Hàn Phong.
Đôi mắt long lanh tựa sương mai thoáng chút cảm động, anh tiến đến gần, nâng cằm Tiểu Nhã lên, và đặt lên môi nhỏ một nụ hôn.
Nhỏ kinh ngạc.
Cả Băng Hạ cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh, sự kinh ngạc thoáng qua đôi mắt ấy trở thành sự khinh miệt ẩn giấu trong nụ cười vừa xuất hiện trên môi, cô quay người bước đi.
- Alô, Tiểu Vy, Tiểu Nhã bị ốm, không ra sân được, bạn xin phép giáo viên giùm đi….
Bên trong, Hạ Tiểu Nhã vẫn chưa hết ngạc nhiên và bất ngờ. Nói gì thì nói, chứ nhỏ chẳng bao giờ ngờ được mình lại được Hàn Phong chấp nhận tình cảm, nhất là lại dễ dàng như thế này, dù là trong mơ.
Hàn Phong hôn Tiểu Nhã, nụ hôn lịch sự và nhẹ nhàng, dịu dàng và nồng nàn. Tiểu Nhã cũng vụng về đáp trả, mặc cho trái tim đập như muốn vỡ tung trong lồng ngực, và bàn tay nắm chặt đến run rẩy của nhỏ.
Hồi lâu, môi hai người mới rời ra, Hàn Phong quàng tay ôm lấy Tiểu Nhã, ghé sát vào tai nhỏ, thì thầm.
- Từ mai, làm người yêu anh nhé? Anh cũng yêu em. Rất nhiều.
Đôi mắt kinh ngạc đến đờ đẫn của Tiểu Nhã ngước lên nhìn Hàn Phong một cách ngờ nghệch, như kẻ mất đi tri giác. Làm người yêu anh, nhỏ có nhầm không?
- Sao thế? Không muốn à? – Đôi mắt Hàn Phong thoáng buồn.
- Không….. – Tiểu Nhã lắc đầu, đôi mắt long lanh hạnh phúc – Chỉ vì em quá bất ngờ thôi.
- Thật chứ?
- Thật.
Hàn Phong mỉm cười, anh hôn nhẹ lên trán Tiểu Nhã.
- Em ra ngoài trước đi, anh ra sau.
- Dạ. – Tiểu Nhã nhoẻn miệng cười – Em đi trước.
- Ừ.
Tiểu Nhã chạy vội ra cửa, nhỏ chạy ra thật xa, thật xa mà vẫn nghe trái tim đánh trống thùm thụp. Nhỏ thực sự không thể tin được đây lại là sự thật. Chúa ơi! Nhỏ sung sướng và hạnh phúc đến phát điên lên mất! Có phải Hàn Phong vừa hôn nhỏ đó không? Vừa ngỏ lời với nhỏ đó không? Nước mắt chỉ chực trào ra, nhỏ cầu mong đây không phải là giấc mơ, đừng là giấc mơ!
…………..
Còn một mình trong căn phòng, ánh mắt ngọt ngào vừa trao cho Tiểu Nhã giờ tan biến như mây khói, trả lại cho đôi mắt Hàn Phong sự lạnh lùng. Anh khinh bỉ nhìn theo bóng dáng vừa biến mất của nhỏ, rồi tiến đến thùng rác, thờ ơ ném hộp socola vào trong đó, rồi rút trong túi ra chiếc khăn tay, đưa lên, nhẹ nhàng lau sạch bờ môi, như lau sạch một thứ dơ bẩn, sau đó chiếc khăn cũng yên vị trong thùng rác. Khóe môi nhếch lên, anh cười khẩy, khinh miệt.
“Ghê tởm.”
Bỗng, nụ cười trên môi Hàn Phong lại ẩn chứa nét thú vị, khi anh sực nhớ ra một điều.
Lúc đang chuẩn bị hôn Tiểu Nhã….
Anh biết…..có một người….đứng bên ngoài cửa….nhìn…..
Và……anh cũng biết
Đó…là ai….
- Mệt, mệt, mệt! – Tiểu Vy bước vào lớp, dáng đi hơi chúi về phía trước, khá giống….bà già. Đi sau là đám học viên nữ, lác đác vài người đi thành từng tốp tiến vào lớp. Trông ai cũng mệt mỏi rã rời, như vừa sau một buổi tập huấn quân sự nặng nề.
- Mệt! – Bỗng nhiên Tiểu Vy hét tướng lên, khi mục tiêu mà cô muốn nói chuyện lại chỉ tập trung vào việc nghe nhạc mà không chú ý gì đến cô, không chú ý gì đến cái mệt mỏi mà cô vừa chịu đựng và đang cố - cố - cố khẳng định cho cái con người vừa được đánh một giấc ngon lành kia biết.
Băng Hạ liếc qua Tiểu Vy, ừ thì mệt, cô biết, đương nhiên là biết, vì đó chính là lý do khiến cô có lịch sử “n” lần cúp học môn này. Nhưng những ai không có gan cúp – như cô – thì nên chấp nhận thực tế và không nên kêu ca bất cứ tiếng nào hết.
Cô thò tay vào cặp, lấy ra chai nước lọc, thảy về phía Tiểu Vy.
- Đó, uống đi.
- Ít ra thì bạn cũng không phải là vô tâm trước người bạn đang mệt sắp chết đến nơi này.
- Uống đi, mệt sắp chết mà còn kêu ca được thì chưa chết được đâu.
- Con người nhẫn tâm này, nếu không để dành chỗ nước này lại để uống, thì mình đã hắt hết lên người bạn rồi.
Băng Hạ còn chưa kịp lên tiếng chọc lại nhỏ bạn thì phải ngừng lại vì mấy cái gai đang bước vào lớp, với những tiếng nói cười the thé.
- Anh Phong, sao anh không ra sân, anh ốm à? Hay đau ở đâu? – Mấy đứa con gái chạy theo Hàn Phong, ân cần hỏi han.
- Không, anh hơi nhức đầu nên bùng tiết thôi – Hàn Phong đáp trả bằng một nụ cười có phần hơi mệt mỏi, để nhấn mạnh thêm cho lí do “nhức đầu” mà anh vừa bịa ra.
- Anh cần uống thuốc không? – Mỹ Tuệ chạy ra chắn trước mặt Hàn Phong, kiễng chân, đưa tay áp lên trán anh – Không sốt mà?
- Anh không sao – Hàn Phong hơi khó chịu, anh hất tay Mỹ Tuệ ra một cách bạo lực, lãnh đạm bước về chỗ ngồi.
Ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh khác thường, Băng Hạ hướng nó về phía con người mà cô thừa biết là đang nói dối kia, đôi môi cong lên.
- A! Tiểu Nhã! Bạn đi đâu suốt giờ thể dục vậy? – Tiểu Vy gọi lớn khi thấy Tiểu Nhã đang bước vào lớp với khuôn mặt ướt nhèm, trên phần tóc mai còn đọng lại mấy giọt nước đang từ từ nhỏ xuống mặt rồi xuống cằm, nhìn qua cũng biết nhỏ vừa rửa mặt.
- À…mình…. – Một cách có chủ định, Tiểu Nhã liếc sang Hàn Phong đang yên vị trên chỗ ngồi. Anh cũng nhìn nhỏ, và không quên tặng cho nhỏ một nụ cười ngọt ngào. Nhỏ thu hết nụ cười ấy vào đôi mắt đen sau cặp kính, để rồi sau đó bẽn lẽn cúi gằm mặt xuống, chạy thật nhanh về chỗ ngồi.
- Mình đau chân, nên không xuống tập – Tiểu Nhã cười cười với Tiểu Vy khi vừa bước vào chỗ ngồi, nhỏ cố nói với âm lượng bé nhất để không ai nghe thấy.
- Ủa, lạ nhỉ - Tiểu Vy chau mày, nghiêng đầu, khuôn mặt không biểu lộ gì ngoài hai chữ “thắc mắc” to đùng – Sao hồi nãy Băng Hạ bảo bạn ốm?
- Băng Hạ? – Đôi mắt Tiểu Nhã căng lên hết cỡ.
- Ừ, lúc không thấy Nhã ra sân, mình nhờ Băng Hạ vào xem giùm, bạn ấy vào xem rồi bào Nhã ốm mà, bạn ấy….không gặp Nhã sao?
- A…. – Bàn tay đang nắm chặt của Tiểu Nhã để dưới gầm bàn bỗng run lên, không tự chủ. “Băng Hạ vào xem”, vậy có nghĩa cô ấy đã nhìn thấy hết mọi chuyện trong phòng thay đồ? Socola, nụ hôn, và….làm người yêu, nhìn thấy cả rồi sao? Nhỏ liếc qua Băng Hạ ngồi bên cạnh Tiểu Vy, tai đeo Mp3, đang ngồi gục xuống bàn, như không màng đến chuyện nhỏ và Tiểu Vy đang nói đến, nhưng không có nghĩa là cô ấy không nghe. Bỗng dưng nhỏ cảm thấy trái tim đang nằm trong lồng ngực nhỏ, nổi dậy đập nhanh quá mức bình thường.
- Phải….phải rồi….mình ốm – Tiểu Nhã nói rồi nhoẻn miệng cười, không thể che giấu sự thật rằng nhỏ đang run rẩy trong từng lời nói.
Dù chữ “thắc mắc” trên mặt Tiểu Vy vẫn chưa phai nhạt, nhưng cô cũng gật gật đầu, buông tha cho Tiểu Nhã.
Chuông reo vào tiết, Tiểu Nhã chỉ kịp đưa ánh mắt lướt qua Hàn Phong một cái rồi bắt đầu bài học. Trong đầu nhỏ, vẫn chưa thể tin chuyện vừa rồi là sự thật một cách tuyệt đối, thế nhưng trong trái tim nhỏ lại đang từng giây, từng phút sản sinh ra một thứ tình cảm đặc biệt, thứ tình cảm khiến trái tim nhỏ đập vô cùng nhanh, trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh của một người, và suốt 3 tiết học tiếp theo, nhỏ chưa thực sự tập trung vào bất cứ tiết học nào.
Chiều
Nhà Nhật Long. 12h30 PM
- Chị Yên, chúng ta phải làm gì đó đi chứ? – Tiểu Thanh, chị hai của đám người làm, chỉ nhỏ tuổi hơn mỗi Tiểu Yên, đang gắp một miếng rau, bỏ vào bát, ngước lên hỏi Tiểu Yên đang ngồi đối diện mình với vẻ mặt không mấy thoải mái.
- Làm gì là làm gì? Mày đang suy nghĩ cái gì vậy? – Tiểu Yên dừng công việc húp canh lại, nhướn mày lên hỏi Tiểu Thanh.
- Chuyện con bé Vy đó, chị định để nó lộng hành thế à? Nó suốt ngày bám dính lấy cậu chủ không rời, hôm nay cậu chủ không có nhà, chị phải dạy nó một bài học đi chứ, để vậy chướng mắt quá.
- Mày thích đưa đầu ra cho cậu chủ chém thì cứ việc, tao đây không cản.
- Chị cứ bình chân như vại đi, nó được cậu chủ thiên vị, chẳng mấy chốc sẽ đè đầu cưỡi cổ chị thôi, lúc đấy chị chẳng còn hống hách được như thế này nữa đâu – Tiểu Thanh bĩu môi, rồi tập trung vào bát cơm của mình.
- Con ranh này, mày học cái kiểu ăn nói ấy ở đâu thế? Muốn tao đập cho mấy cái thì nói. – Tiểu Yên sửng cồ, mắt long lên sòng sọc, chỉ chờ dịp nhảy lên xé xác Tiểu Thanh. Bữa cơm ngon lành của nó tự dưng lại bị con nhỏ này phá đám, không bực mình không được.
- Thôi thôi, cho em xin 2 chị - Tiểu Hương, cô nhóc nhỏ tuổi nhất, lao đến giữ Tiểu Yên khi nó vừa có dấu hiệu muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu Thanh – Nghĩ cách dạy dỗ Tiểu Vy mà lại như thế này thì mọi người nghĩ ra cái gì đây?
Tiểu Yên ngồi xuống ghế, phủi tay, không quên ném về phía Tiểu Thanh cái lườm sắc lẻm. Còn Tiểu Thanh vẫn chẳng có chút sợ hãi, thậm chí còn bình thản ăn như đang trêu tức nó.
- Hương, em nghĩ xem, nên làm thế nào? – Thôi cái nhìn như muốn giết người cho Tiểu Thanh, Tiểu Yên quay qua hỏi Tiểu Hương, con nhóc này nhiều lúc có những ý kiến khá thông minh mà nóng nảy như nó không tài nào nghĩ ra được.
- Vấn đề không phải con bé ấy cứ bám lấy cậu chủ, mà vì cậu chủ quý nó. Phải làm cho cậu ấy ghét nó mới mong gạt nó đi được – Tiểu Hương nói.
- Em ngày càng thông minh đấy Hương – Tiểu Yên chợt mỉm cười – Vậy theo em, làm thế nào để cậu chủ ghét con bé ấy?
- Làm những gì cậu chủ không cho phép – Tiểu Hương bình thản nhún vai.
- Những gì cậu chủ không cho phép? – Tiểu Yên tiếp tục hỏi. Càng hỏi con nhóc này, nó càng thấy mình….không thông minh bằng nó.
- Thiếu gì chuyện, như phòng số 3 chẳng hạn – Tiểu Hương mỉm cười, một nụ cười dễ thương, nhưng những gì nó vừa nói thì không hề có chút dễ thương nào. Tiểu Yên hơi ngẩn người ra rồi cũng vẽ trên môi mình một nụ cười. Nham hiểm.
“Kính….coong…..”
Cô Di vừa ở trên lầu bước xuống, thấy tiếng chuông cửa, đoán chắc là Tiểu Vy, bà liền chạy ra mở cửa cho cô. Đoán không sai, Tiểu Vy xuất hiện sau cánh cổng vừa được mở ra với nụ cười bán nguyệt tươi roi rói dán trên môi.
- Cô Di! – Tiểu Vy làm động tác chào kiểu quân đội, chân đứng nghiêm, khiến cô Di tròn mắt nhìn rồi phì cười. Con nhỏ này, ngày càng dạn dĩ.
- Không dám, chào chị - Cô Di mỉm cười đáp – Vào đi, hôm nay cậu chủ đi vắng, không có nhiều việc làm đâu.
- Anh ta đi đâu vậy ạ? – Tiểu Vy bỏ tay xuống, lông mày chau lại bên trên đôi mắt được giương tròn.
- Cháu hỏi làm gì, chắc cậu ấy đi đâu với Thiếu gia rồi.
Tiểu Vy bước sau cô Di vào bếp, bà nhìn đám người làm đang ngồi quanh chiếc bàn ăn, hỏi Tiểu Vy đầy quan tâm:
- Cháu ăn gì chưa? Ngồi xuống ăn chung với các bạn cho vui.
Tiểu Vy mỉm cười khiếm lỗi, câu từ chối còn chưa kịp bật ra khỏi cô họng thì đã bị Tiểu Yên chặn lại bằng một câu nói móc cực kỳ mát mẻ.
- Đúng đấy, Vy ngồi xuống ăn chung cho vui – Nó quay sang mỉm cười thân thiện với “đương sự” – Còn chừa một chút cơm cho con Milu này Vy ăn chắc cũng đủ.
Đám người làm còn chưa kịp bất ngờ vì lòng tốt của Tiểu Yên thì đã nhìn nhau bật cười nghiêng ngả. Tiểu Vy sượng sùng từ chối, nhất định phải từ chối rồi, vì ngay từ đầu cô đã không có ý định ngồi ăn với đám người làm này, vả lại, bị Tiểu Yên đặt vào hoàn cảnh “dễ xoay sở” như vậy, việc ngồi xuống ăn sẽ khiến cô “được” mọi người nhìn với suy nghĩ “kẻ ăn tranh phần của chó”, thật vinh hạnh xiết bao!
- Có muốn cũng không được! – Nghe xong câu từ chối từ miệng Tiểu Vy, Tiểu Yên trở về với bộ dạng khinh khỉnh thường ngày mà đốp lại bằng một câu dễ nghe.
Cô Di liền nghiêm nghị nhắc nhở
- Yên!
- Vâng! – Tiểu Yên hờ hững. Nghe cách trả lời cũng biết lời cô Di chẳng ăn nhập gì vào đầu nó.
Cô Di liếc nhìn đồng hồ, sau đó căn dặn mấy đứa
- Cô phải đi ra ngoài có chút việc, mấy đứa ở nhà dọn dẹp cẩn thận. Ở nhà đừng có bắt nạt Tiểu Vy đấy, đứa nào bày trò, cứ đứng trước cậu chủ mà nhận tội.
- Dạ! – Cả đám đồng thanh đáp bằng vẻ nhởn nhơ, cợt nhả. Rồi sau khi cô Di vừa khuất bóng, Tiểu Vy lại phải tha hồ mà hứng chịu một lô một lốc những cái lườm nguýt công khai từ đám-người-mà-ai-cũng-biết-là-đám-người-nào-đấy.
…………………….
- Cầm lấy và lên lau dọn phòng số 3 đi! – Tiểu Yên ném vào người Tiểu Vy một đám giẻ lau và một chiếc xô – Nhanh lên! Cô Di không cho chúng tôi bắt nạt cô, nhưng không nói rằng chúng tôi không được cho cô làm việc, phải không?
Tiểu Vy nhìn nó, rồi bình thản đứng dậy. Cô xách xô nước lên trên lầu, im lìm, không một lời cãi lại hay khích bác mặc dù cô biết, và thừa biết, căn phòng số 3 ấy cô chưa từng lau dọn bao giờ, thậm chí chưa từng bước vào, cả đám người ấy cũng thế, cho nên, việc bắt cô vào đó dọn dẹp trong lúc cô Di và Nhật Long đi vắng thế này hoàn toàn là một điều bất-bình-thường.
Tiểu Yên nhìn theo, mỉm cười.
……………………..
Kẹt….kẹt….
Cánh cửa lâu ngày không được mở, nay được mở ra liền phát ra tiếng kêu không mấy vui tai. Tiểu Vy bước vào với xô nước và chiếc giẻ lau, đang định thực hiện công việc, bỗng…
- Đây…đây là….
Cô trợn tròn mắt, ngoài việc căn phòng không được ai dọn dẹp mà vẫn sạch trơn không một hạt bụi, thì còn một điều khiến cô bất ngờ. Đó là….căn phòng không có đồ đạc gì ngoài….ảnh, không phải một mà rất nhiều ảnh. Những bức ảnh được đóng khung, lồng kính và treo khắp 4 bức tường. Và điều đặc biệt nhất là….tất cả đều là ảnh của một cô gái….
Những bức ảnh chụp cô gái ấy ở rất nhiều những tư thế khác nhau, vô cùng tự nhiên, không hề gượng ép. Cô gái trong bức ảnh có mái tóc dài, đen óng, đôi mắt to, tròn với hàng lông mi dày và rậm, làn da trắng muốt. Tóc để mái bờm với chiếc băng đô màu tím nhẹ ở hầu hết các bức ảnh, khiến cho cô càng thêm muôn phần xinh đẹp. Nhưng tuyệt mỹ nhất vẫn là đôi môi màu hồng bóng, căng mọng như đóa hoa đang hé nở. Ở chính giữa căn phòng, treo một bức ảnh khổ lớn, cô gái trong bức ảnh đang cười, nụ cười thơ ngây, trong sáng, giữa một cánh đồng hoa oải hương bạt ngàn, tím ngắt. Chiếc băng đô màu tím và bộ váy liền đồng màu, trông cô ấy chẳng khác gì một đóa hoa oải hương….đẹp đẽ….thanh khiết……
Tiểu Vy đến gần bức ảnh, đưa tay chạm vào chiếc khung ảnh màu bạc, môi mấp máy.
- Đẹp…thật….
- Ai cho phép cô vào đây???
Tiểu Vy giật mình quay ra cửa, Nhật Long hình như vừa về, đang đứng ngoài cửa, nhìn cô. Cô cười với anh:
- Biến thái, anh về rồi à, cô gái này……là ai thế?
Câu nói bị ngắt quãng giữa chừng kéo theo nụ cười bị tắt ngấm khi….Tiểu Vy nhận ra, Nhật Long thật khác thường, anh lầm lỳ đứng ngoài cảnh cửa với ánh mắt….lạnh. Trong đôi mắt ấy, hằn lên những tia máu đỏ….
Đôi mắt Nhật Long….hằn lên những tia màu đỏ. Anh xăm xăm bước đến, nắm chặt lấy bàn tay Tiểu Vy đang chạm vào khung ảnh, hất cả tay lẫn người cô ra một bên. Tiểu Vy chịu lực đẩy từ Nhật Long, theo quán tính thụt lùi lại vài bước. Cô xoa xoa bàn tay vừa bị Nhật Long nắm đến đỏ ửng, mắt nhìn trân trối vào con người trước mặt kia, khuôn mặt chỉ có một biểu cảm duy nhất : “sợ”.
- Ai cho phép cô vào đây??? – Nhật Long nhìn Tiểu Vy bằng ánh mắt lạnh toát, anh gằn giọng, bàn tay đang nắm lại thành nắm đấm run lên bần bật.
- Biến thái, anh sao vậy? Bực mình chuyện gì hay sao mà….. – Tiểu Vy khó hiểu nhìn Nhật Long, nói lý nhí.
- Đừng gọi tôi như thế! Trả lời tôi! Ai cho phép cô vào đây? – Nhật Long quát lên, trong mắt như đang có hai ngọn lửa rừng rực cháy, trong lòng đang có một sự phẫn nộ tột cùng.
- Tôi….tôi chỉ…tôi chỉ dọn dẹp thôi…. – Tiểu Vy run run chỉ tay vào xô nước ở ngoài cửa, đôi mắt long lanh như sắp khóc – Tôi chẳng làm gì cả…anh có cần phải tức giận vậy không?
- Tôi mượn cô vào dọn à? Không phải nhà mình thì đừng có tự tiện như thế! Và cũng đừng đụng vào bất cứ thứ gì không phải của mình. – Nhật Long gầm lên, thái độ của Tiểu Vy càng làm anh như điên tiết hơn, máu nóng trong người dâng cao, anh lao đến túm lấy vai Tiểu Vy lắc mạnh rồi đẩy cô ngã xuống đất.
Tiểu Vy ngã xuống nền nhà, sự ức chế trong người cũng đã vỡ tung, trong đôi mắt nâu đen bật ra hai dòng nước trong suốt không thể ghìm được nữa. Cô nhìn chăm chăm vào Nhật Long với ánh mắt đầy oan ức, run giọng:
- Tôi là người giúp việc, chỉ làm công việc của mình, anh không muốn có thể bảo không cần, có cần thiết phải quát lên như vậy không? Tôi cũng đâu có làm gì sai?
- Câm ngay và biến ra ngoài! – Nhật Long quay đi, anh chỉ tay ra cửa, giọng nói vẫn không hề giảm đi âm lượng.
- Anh…thật quá đáng…. – Tiểu Vy cắn chặt môi, hai dòng nước mắt vẫn lặng lẽ chảy ra.
- Câm! Biến! – Đôi mắt Nhật Long đã đỏ ngầu, anh quay lại nhìn thẳng vào Tiểu Vy. Lúc này đây, khi sự giận dữ trong người anh đang dâng cao lên đến nỗi không kìm lại được, thì những lời nói thanh minh của Tiểu Vy chẳng thể vào đầu anh mà thậm chí, còn như đổ thêm dầu vào lửa.
Tiểu Vy nín lặng đứng dậy, cô đưa tay quệt nước mắt, mang theo sự ấm ức ấy, bước ra cửa và không quên kéo theo xô nước.
Nhật Long nhìn theo, đôi mắt nhạt dần theo từng bước đi của Tiểu Vy.
Cửa đóng lại.
Tiểu Vy đứng như chôn chân bên ngoài, sau khi cửa đã được cài bởi chính bàn tay mình, cô chưa muốn bước xuống ngay….
Mà từ từ ngồi xuống….
Gục đầu vào giữa hai đầu gối, cô để mặc cho những giọt nước mắt tự do tuôn trào. Thực sự là oan ức, quá oan ức! Cô không hiểu, rốt cuộc mình đã làm gì sai để khiến Nhật Long tức giận đến như vậy, để anh ta mắng nhiếc cô thậm tệ, và nhìn cô bằng ánh mắt phẫn nộ đến như vậy? Chưa bao giờ, phải, chưa bao giờ cô thấy Nhật Long như thế, và cũng chưa bao giờ anh ta đối xử với cô như thế. Cô thực sự cảm thấy sợ, giây phút anh ta nắm lấy vai cô lắc mạnh, nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa, trái tim cô như muốn ngừng đập ngay lúc đó, cô cảm tưởng như người trước mắt mình đây không phải là Phùng Nhật Long nữa, nó giống như một con mãnh thú hơn là con người mà hàng ngày cô vẫn gọi là “biến thái”, người hàng ngày vẫn trêu chọc cô, cùng cô xây dựng nên những màn đấu khẩu kịch liệt. Sự sợ hãi và nỗi oan ức đã khiến cho những giọt nước mắt cô rơi ngày một nhiều thêm, cô vòng tay, ôm chặt lấy hai chân, bờ vai run lên nhè nhẹ.
Bên trong, Nhật Long vẫn đứng nguyên chỗ cũ, anh nhìn chăm chăm vào cánh cửa đã bị Tiểu Vy đóng lại cách đây vài phút, ánh mắt đã trở về màu đen tuyền vốn dĩ của nó. Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đưa tay day day huyệt thái dương. Sự nóng nảy và ngọn lửa cháy rừng rực trong người anh đã bị dập tắt, để lại một sự mệt mỏi. Vốn dĩ anh không hề muốn phải giận dữ, nhất là với Tiểu Vy, thế nhưng, chính cô ta là người đã xâm phạm vào những thứ riêng tư, những thứ anh không hề muốn nhắc đến, thậm chí muốn quên đi mà không được. Cô ta đã khơi dậy những thứ anh muốn giấu kín trong trái tim, những thứ anh muốn thả trôi theo dòng chảy của thời gian, nhưng lại không đủ can đảm. Nhìn thấy cô ta ở đây, trong phòng của người con gái ấy, anh không đủ bình tĩnh hay nói đúng hơn, anh không thể bình tĩnh để không nổi lên một trận cuồng phong.
Di chuyển ánh mắt đến tấm ảnh treo trên bức tường đối diện, đôi mắt trở nên sâu xa, anh đưa tay, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, chạm vào lớp kính bao bên ngoài. Từng ngón tay, miết nhẹ lên mái tóc, đôi mắt, làn da. Môi mấp máy, khuôn mặt trở nên ảm đạm và thê lương đến kỳ lạ.
- Lam Đình…..!
…………………..
- Cô Di! – Tiếng Nhật Long trên lầu vang vọng xuống dưới. Chẳng có gì khó để cô Di nghe thấy và dừng công việc lau bàn ghế của mình mà tất tả chạy lên.
Vừa bước lên cầu thang, bà đã gặp Tiểu Vy tay xách xô nước xuống, khuôn mặt thất thần, đôi mắt đỏ hoe. Khoảng cách giữa hai người ngày một ngắn lại theo từng bước chân chậm rãi, mệt mỏi của Tiểu Vy và bước chân vội vàng, mau lẹ của cô Di. Giáp mặt nhau, cô Di nắm lấy tay Tiểu Vy, nhíu mày hỏi một cách lo lắng.
- Vy, cháu sao thế? Vừa bị cậu chủ mắng à?
Ánh mắt như vô hồn của Vy liếc qua cô Di, nặng nhọc buông lời.
- Cháu không sao – Cô thở hắt – Nhật Long gọi cô đấy, mau lên đi.
Từ khi Tiểu Vy đến đây làm, đã không dưới một lần cô Di nghe thấy Vy gọi hẳn tên cậu chủ của bà ra, hoặc gọi bằng những mỹ từ như “biến thái”, và cũng không dưới một lần bà không hài lòng mà lên tiếng nhắc nhở, nhưng lần này, bà không thể mở miệng được nữa. Cái vẻ mặt cô “phô” hết ra ngoài lúc này đã cho người ta biết rằng, mình vừa phải chịu đựng những điều chẳng mấy tốt đẹp, và lên tiếng trách móc Vy lúc này, cô Di cảm thấy mình thật….độc ác.
- Cháu xuống dưới đi, vất vả cho cháu rồi. – Tặng cho Tiểu Vy cái nhìn cảm thông, an ủi, cô Di buông tay Vy ra và bước nốt những bậc cuối cùng của cầu thang trước khi lên gặp Nhật Long.
Tiểu Vy cụp đôi mắt xuống, vất vả ư? Phải.
- Cậu chủ có gì dặn dò? – Cúi đầu trước Nhật Long, trong lòng cô Di bỗng ngổn ngang những thắc mắc. Hôm nay Nhật Long lại ở trong phòng “Số 3” thay vì nằm trong phòng mình như mọi hôm.
- Căn phòng này có 2 chiếc chìa khóa, cô vẫn giữ một cái? – Nhật Long đứng trong phòng, miệng thì hỏi cô Di, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời bỏ được tấm ảnh trên tường.
- Dạ, phải.
- Tôi đã dặn cô khi tôi ra ngoài phải khóa cửa phòng này lại, và không cho phép bất kỳ ai bước chân vào, cô không nghe rõ sao? – Nhật Long lướt ánh mắt sắc bén về phía cô Di.
- Tôi….tôi quên…xin lỗi cậu, nhưng tôi đảm bảo rằng chưa có bất kỳ ai bước vào căn phòng này đâu ạ!
- Đảm bảo? – Nhật Long cười khẩy – Cô đảm bảo kiểu gì để đến khi tôi về, thấy một con nhóc đứng ở trong căn phòng này, xem hết những thứ tôi không muốn ai biết và nhờ cô khóa?
- Đó là…. – Cô Di trợn tròn mắt, ngước lên nhìn Nhật Long, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Tiểu Vy với đôi mắt đỏ hoe
– Là Tiểu Vy sao ạ?
- Cô biết sao?
- Tôi….tôi xin lỗi cậu chủ, từ nay sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì tương tự như vậy đâu ạ.
Nhật Long thờ ơ nhìn cô Di. Anh thậm chí chẳng muốn tức giận nữa.
- Ra ngoài và khóa cửa lại cho tôi.
Ra lệnh bằng một giọng đều đều, Nhật Long khoát tay rồi đi ra ngoài. Anh trở về phòng, khóa trái cửa và lên giường nằm. Sự mệt mỏi thống trị cơ thể khiến trong đầu anh chẳng có suy nghĩ gì ngoài việc cần phải ngủ. Màn đêm kéo đến sau mi mắt vừa được khép lại, giấc ngủ đang chập chờn, bỗng….trong mảng tối đó, hiện lên hình ảnh một người con gái đang quay lưng lại, đưa tay….quệt nước mắt.
Màn đêm đen kịt buông xuống rất nhanh, đám người giúp việc ngồi buôn chuyện với nhau chán chê, trong khi đợi từng người lần lượt đi tắm. Cô Di tắm xong đầu tiên, bà đang chuẩn bị bước lên nhà bỗng khựng lại khi nghe Tiểu Yên hỏi:
- Cô Di, cậu chủ không ăn gì sao ạ?
- Không – Cô Di quay lại, điềm tĩnh trả lời – Hồi chiều cậu có chút tức giận, sau đó đi ngủ, ta có gọi mà không thấy cậu trả lời, có lẽ cậu không ăn.
- Vâng.
Không thấy câu hỏi nào nữa từ Tiểu Yên, cô Di bước lên nhà. Còn lại nó đằng sau, khẽ mỉm cười. Nó biết….cậu chủ bực mình vì điều gì, và nó mỉm cười vì đó là điều nó mong muốn.
Cô Di nhìn ra ngoài trời, chỉ một màu đen, cảnh vật bên ngoài cũng không nhìn được rõ. Bà khẽ gọi Tiểu Vy đang đứng bên bức tường, tỉ mẩn lau bức tranh khảm trai.
- Vy!
Tiểu Vy không nghe thấy gì, cô vẫn tập trung vào công việc đang làm dở dang của mình. Nhưng cô Di biết, tâm trí của Vy chẳng có ở bức tranh khảm trai cô đang lau dở, mà đang ở đâu đó ngoài màn đêm đen đang bao phủ và ngự trị kia.
- Vy! – Cô Di kiên nhẫn lặp lại, và lần này thì Tiểu Vy đã giật mình quay lại khi bà đã nâng âm lượng trong giọng nói của mình lên.
- Dạ? – Vy tròn mắt, ngơ ngác hỏi.
- Muộn rồi, cháu không về sao?
Theo ngón tay của cô Di chỉ lên đồng hồ, ánh mắt của Tiểu Vy cũng ngước lên đó rồi cụp xuống rất nhanh, cô cắn môi, đưa tay lau nốt nửa bức tranh khảm trai.
- Lát nữa cháu về.
- Muộn rồi, giờ này không có xe bus đâu, con gái đi một mình trong đêm tối nguy hiểm lắm, hay cháu ngủ lại đây, sớm mai hãy về? – Cô Di tiến đến gần, đôi mày nhíu lại tỏ vẻ lo lắng, bà níu lấy tay Tiểu Vy khiến cô không thể tiếp tục công việc của mình mà làm lơ bà được nữa.
Vy quay lại, cười:
- Thôi cô ạ, mai cháu còn phải đi học sớm, không thể ngủ lại đây được – Thấy khuôn mặt cô Di vẫn chưa có vẻ gì là hết lo lắng cho mình, Tiểu Vy tiếp tục – Cô đừng lo, cháu có võ mà, sợ gì.
- Ừm – Cô Di gật đầu, dù trong lòng vẫn có chút lo lắng cho cô bé lí lắc, ngây thơ này. Bà giật lấy chiếc khăn trên tay cô – Cháu về luôn bây giờ đi, trời càng tối muộn càng nguy hiểm, để đó cô làm cho.
Hướng về cô Di ánh mắt cảm kích, Tiểu Vy khẽ gật đầu. Trong giây phút, cô bỗng nhìn thấy cô Di thật giống người mẹ đã sinh ra mình, người mẹ đã mất vì quá kiệt sức ngay lúc vừa sinh ra cô.
- Vậy….cháu về.
- Ừ, về cẩn thận.
Xách chiếc túi lên vai, Tiểu Vy bước ra ngoài, không quên cúi chào cô Di. Chiếc cổng sắt đen vừa đóng lại, che lấp đi thân ảnh của người phụ nữ phúc hậu ấy. Vy nhìn con đường sáng rực đèn trước mặt, thở dài, mọi hôm, Nhật Long luôn là người đưa cô về. Quãng đường từ đây về đến trường cũng không xa và không đáng sợ lắm, nhưng sao hôm nay không có anh ta, bỗng dưng cô lại cảm thấy….lạc lõng đến vậy….
…………….
Bước chân Tiểu Vy rẽ vào con hẻm nhỏ trước mặt, cô chợt nuốt khan một cái. Cơn hẻm vắng vẻ này mọi hôm luôn được thắp sáng rực bởi đèn đường, ấy vậy mà hôm nay, ma xui quỷ khiến thế nào lại tắt lịm, để mặc màn đêm từ từ len vào khiến Vy trong lòng nổi lên chút sợ hãi.
- Không sao, sẽ không sao.
Vy tự trấn an bản thân, bàn tay trái vô thức đặt lên ngực, giữ cho mình thật bình tĩnh. Tuy bình thường, mạnh miệng là thế, nhưng cô cũng là con gái, đó là sự thật không thể phủ nhận, và đồng nghĩa với việc trong lòng cũng tồn tại một thứ bản tính gọi là “nhát”.
Cái “nhát” này của cô cũng chẳng khác gì những cô gái bình thường, biểu hiện bên ngoài đó là: lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhịp thở phải chạy theo để bắt kịp với nhịp đập của trái tim bên trong lồng ngực phập phồng.
- Ê, cô em, xinh thế? Đi chơi với tụi anh không?
Tiểu Vy sững lại, mắt mở to, tim….ngừng đập.
______________-
Nhật Long bước xuống giường sau giấc ngủ dài và sâu nhưng cũng không kém phần mệt mỏi. Anh vỗ nhẹ vào trán, đồng thời lắc lắc đầu để dư âm của cơn buồn ngủ trong đầu bay biến. Bước xuống nhà và nhìn lên đồng hồ, anh nhận ra đã quá bữa ăn tối, và lắc đầu ngán ngẩm khi cảm thấy bụng mình đang sôi. Bước xuống nhà bếp định dặn người làm chuẩn bị đồ ăn khuya, bỗng anh nhận ra….trong căn nhà của mình….thiếu thiếu thứ gì đó.
- Cô Di!
- Dạ, cậu chủ có gì căn dặn? – Cô Di cúi đầu, bà đang quét dọn nhà bếp.
- Tiểu Vy đâu?
Cô Di thoáng chút ngạc nhiên và sửng sốt
- Cậu chủ, cô bé về rồi, có gì trách phạt, hãy để mai.
Không quan tâm đến vế sau câu nói của cô Di chứng tỏ bà đã đi lạc mục đích của Nhật Long, anh quay lưng, bước lên nhà. Vể ư? Không phải cô nhóc ấy đang giận anh chứ?
Anh lấy chiếc điện thoại trong túi ra, lướt màn hình cảm ứng đến tên “Dưa chuột”.
“Pi…po….pi…po”
Tiếng chuông trong điện thoại vừa kêu, tiếng chuông bên ngoài cũng nhanh chóng kêu lên sau đó, rất nhanh. Nhật Long nhíu mày, tay vẫn cầm chiếc điện thoại, anh đi vòng quanh phòng khách để cảm nhận tiếng chuông điện thoại kêu mỗi lúc một lớn.
Và với tiếng chuông mà chủ nhân của nó đã đặt ở mức lớn nhất, chẳng khó để anh tìm thấy chiếc Apple Iphone cảm ứng anh tặng cho Tiểu Vy đang nằm trên mặt tủ, đổ chuông không ngừng, ánh sáng từ màn hình nhấp nháy.
Nhật Long cầm chiếc điện thoại lên, dòng chữ “Tên biến thái chết tiệt” ẩn hiện trên màn hình nền là chú mèo trắng Tiểu Bảo.
- Dưa chuột…để quên hay….muốn trả lại?
Tiểu Vy trống ngực đập thình thịch, lưng áo ướt đẫm, mắt nhìn thẳng vào đám thanh niên có phần “bụi đời” trước mặt, thận trong lùi đường bước, từng bước. Cô cũng chỉ lùi theo bản năng thôi, vì sau lưng cô là một mảng đen đặc quấn lấy nhau, khiến cô phải vừa rò rẫm xem có gì không mới dám đưa mình thụt lùi ra sau để tránh những cái vuốt má hay vuốt tóc khiếm nhã của bọn thanh niên kia.
- Em à, sao hoảng quá vậy, bọn anh có gì đáng sợ đâu? – Một thằng con trai đứng đầu, mặc chiếc áo sát nách màu đen, in lên đó hình đầu lâu và hai chiếc xương bắt chéo – Vui vẻ tý thôi mà, thái độ của em vậy làm bọn anh buồn đấy.
Kết thúc câu nói là một tràng cười hả hê vang vọng khắp con hẻm vắng teo, không một bóng người. Có vẻ như chúng rất thích thú khi thấy khuôn mặt Tiểu
Vy ngày một trắng bệch.
- Tránh….tránh xa ta ra….!
Tiểu Vy mặc dù lúc này đang vô cùng hoảng sợ nhưng cô vẫn cao giọng nạt nộ, tuy biết rằng, lời của cô chỉ như gió thoảng qua tai bọn chúng. Đương nhiên, chẳng tên nào lại đi sợ một nữ nhi như cô, nhất là nữ nhi ấy đang trong trạng thái co rúm lại khốn khổ như thế này.
Cô hoang mang nhẩm đếm số lượng bọn chúng, phải hơn chục tên, với sức như cô thì hạ được một tên còn là chuyện hên xui, chứ với một nhóm đông vui thế này, có mà chạy đằng trời.
Di chuyển ánh mắt lung tung, tìm kiếm xem trong con hẻm bé tẹo này có thứ gì có thể coi là vũ khí được không, thì cô lại thêm một phen sững người, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Qua ánh sáng leo lét ở màn hình điện thoại của một tên đang giơ ra soi, cô nhìn thấy dưới chân bọn chúng, hỡi ơi, cơ man là…ống tiêm chích vất ngổn ngang, lộn xộn, nhìn thoáng qua “hiện trường” cũng biết, chúng vừa được sử dụng xong, và người sử dụng chẳng thể là ai khác nữa. Cô nuốt khan một tiếng, vừa lúc cảm nhận thấy, mình vừa….chạm tường.
- Em xinh gái, bây giờ em muốn chơi kiểu gì? Lần lượt hay tập thể? – Một thằng con trai tiến đến gần, tay xoa xoa cằm, mắt hau háu nhìn Vy bằng vẻ thèm muốn. Trong mắt hắn có thể dễ dàng nhìn thấy rõ thứ dục vọng ghê tởm đang hiện diện.
- Thằng ngu! – Một thằng con trai khác tát nhẹ vào đầu thằng vừa nãy – Cả đám xông vào thì em ấy chết mất còn gì.
Cả đám lại được dịp cười ồ lên. Thằng thủ lĩnh nãy giờ săm soi Vy rất kỹ, thấy đám đàn em chưa đợi mình ra lệnh đã dám phát biểu linh tinh, hắn quát:
- Im cho tao!
Tiếng cười chọc ghẹo đột nhiên im bặt, thằng thủ lĩnh đưa tay vén lọn tóc đang rủ xuống mặt Vy, rồi nâng cằm cô lên, chép miệng:
- Trông mặt thư sinh thế này, chắc còn – nguyên. Ốm yếu thế thì chịu được mấy lần hả em?
Tiểu Vy cắn môi quay mặt đi, né tránh bàn tay dơ bẩn của tên kia vừa chạm vào da thịt mình, bất ngờ, cô bị tên thủ lĩnh đè chặt cứng vào tường, hắn thô bạo kéo rách toạc chiếc áo bên ngoài của cô ra. Một cô gái yếu ớt như cô không thể chống lại được một nam nhân, cũng như chiếc sơ mi trắng mỏng manh kia không thể chịu được lực từ một bàn tay to khỏe, một hàng cúc liền tung ra dữ dội, để lộ những thứ không-thể-lộ. Cô trợn to mắt, rồi dùng hết sức đẩy bàn tay tên ấy ra khỏi người mình.
Trước hành động vội vàng và quá khích của tên cầm đầu, lũ con trai đằng sau lúc đầu còn hơi ngơ ngác, chỉ biết giương mắt lên nhìn. Nhưng sau khi “hình dạng nguyên thủy” của Tiểu Vy được phơi bày, đâu đó trong con hẻm lại cất lên những tiếng hú hét thích thú.
- Oa, “hàng” đẹp thế cưng, có bơm không em?
- Kiểu này mà chơi đùa trên giường thì phải gọi là “phê” trở lên.
Vy vùng vẫy chống cự, cô một tay giữ hai vạt áo vừa bị bung ra, một tay tặng miễn phí cho tên kia một đòn trong Karatedo . Tên con trai bị trúng vào tay đau điếng, vội buông Tiểu Vy ra. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vy nắm được cơ hội, vội giơ chân, đá thẳng vào….bộ hạ của hắn, rồi cắm đầu cắm cổ mà chạy bán sống bán chết. Con hẻm tối thui, chẳng nhìn rõ thứ gì, nhưng biết thế nào bọn chúng cũng đuổi, nên cô liều mạng lao như bay vào màn đêm đen đặc, vất bỏ hết những nỗi sợ hãi mơ hồ. Ngay lúc này, thứ làm cô sợ nhất chỉ là những con người đang đuổi theo cô sát nút ở đằng sau, và nếu bắt được cô, chúng sẽ làm những chuyện….có trời mới biết.
- Đuổi theo con chó đó, nhanh lên! – Tiếng thằng thủ lĩnh đằng sau hét tướng lên, bộ dạng của hắn lúc này không gì có thể thảm hơn được nữa.
Đã nghe thấy tiếng hắn, và bây giờ thì hàng chục bước chân đang dồn dập chạy đến sau gót Tiểu Vy, cô quay đầu lại nhìn xem chúng đã đuổi theo đến nơi chưa, nhìn thấy ánh sáng leo lét từ màn hình điện thoại của tên nào đó đang nhấp nháy loạn xạ vì nó vừa cầm điện thoại vừa chạy, Vy chợt dừng lại, chống tay lên đầu gối mà thở hổn hển. 2s, lại cắm đầu chạy tiếp.
Cuộc rượt đuổi vẫn diễn ra trong con hẻm nhỏ, tiếng bước chân vẫn dồn dập bên tai, Vy đã thấm mệt, chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, chân cô chạy mà như muốn ríu lại với nhau. Bước chạy đã chuệch choạc, tốc độ giảm đi rõ rệt.
“Bộp!”
“Bịch!”
Có thứ gì đó chắn ngang chân Tiểu Vy, khiến cô vấp ngã sóng xoài ra đất. Cô chẳng thèm màng đến cái đau thể xác, vội lóp ngóp bò dậy, lê thêm mấy bước nữa.
- Cứu….có ai không…..cứu tôi…. – Tiểu Vy sướng run khi thấy trước mắt mình đã là ánh sáng của cột đèn đường bên ngoài, và chỉ mấy bước nữa, mấy bước nữa thôi là cô đã thoát ra được khỏi con hẻm Tử Thần. Nhưng…tiếng kêu cứu còn chưa dứt, một bàn tay to lớn đã áp chặt vào miệng cô, khiến cô chỉ vùng vẫy mà kêu lên mấy tiếng ú ớ, còn thân người thì mềm nhũn, không còn sức mà đấm đá nữa. Thằng con trai nắm lấy tóc Tiểu Vy kéo giật lên, miệng thở hổn hển:
- Con ranh này gan lỳ thật, chạy vừa nhanh, sức lại dai nữa, bọn tao đuổi theo mệt bở hơi tai.
Hắn thả tóc Vy ra, thẳng tay tát vào mặt cô.
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Tuyết Rơi Mùa Hè (13) - Truyện Teen Đang Sáng Tác - Truyện Tình Cảm Tuổi Teen - Diễn Đàn Kênh Truyện - Đọc Truyện | Chia Sẻ Truyện http://kenhtruyen.com/forum/44-751-13#ixzz2G8GiGgnJ
“Bốp!”
- Chịu khó ngoan ngoãn nghe lời thì không chịu, cứ thích phải mạnh tay.
Tiểu Vy bây giờ toàn bộ thân hình đã tê dại, chẳng còn cảm giác gì nữa, cũng chẳng còn sức để cứu. Đôi tay buông thõng, mắt cô mở trân trối nhìn bóng thằng con trai đang trùm lên người mình.
Hết rồi….
Thế là xong….
Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh một người con trai có đôi mắt màu cà phê đen đặc bên trong chiếc kính gọng đen.
Nhật Long….
Cứu tôi….
Một giọt nước mắt chảy ra, cô sẽ chết trong tay bọn người này như thế này ư?
Thật là nhục nhã và dơ bẩn….
- Dừng lại ngay!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cả bọn giật mình vội đưa mắt kiếm tìm kẻ vừa nói. Ngay đầu con hẻm, một chàng trai dong dỏng cao đang đứng đó, Vy không nhìn rõ mặt, chỉ thấy, hình như anh ta có đeo chiếc kính….màu đen.
- Thằng kia, chuyện của mày à? Xéo ngay trước khi tao nổi điên. – Thằng con trai đang chuẩn bị định hành sự với Tiểu Vy, bỗng dưng bị phá đám, điên tiết nhỏm dậy, quắc mắt nhìn chàng trai nọ.
- Thả cô gái kia ra!!!
- Mày là cái thá gì mà ra lệnh cho bọn tao? Chán sống à?
Thằng kia đã đứng dậy, hắn đã nổi điên thực sự, cướp thanh mã tấu từ tay đồng bọn, hắn lao về phía chàng trai kia. Anh ta cũng không vừa, sau khi tránh được liền nhanh chóng ra đòn chống trả. Đòn của anh ta vừa dứt khoát, nhanh nhẹn lại vừa đẹp mắt, tên kia liên tiếp bị dính đòn. Mấy thằng đồng bọn phía sau chẳng ai dám lên cứu bạn, cứ đứng rúm ró một chỗ mà….xem.
Tiểu Vy biết có người đến, biết mình sẽ được cứu, cô từ từ ngồi dậy, kéo hai vạt áo lại che đi những thứ quá lộ liễu, rồi nhích vào một góc. Cô vẫn chưa hết hoảng sợ, bờ vai run run.
“Bịch!”
Thằng kia cuối cùng cũng bị đánh cho bất tỉnh, khuôn mặt sưng vù trông vô cùng thảm hại. Chàng trai nọ ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, rồi từ từ tiến đến chỗ Vy. Đám còn lại mặt mũi xanh mét, liền bảo nhau biến sạch. Anh ta ngồi xuống gần chỗ Tiểu Vy, giọng nói nhẹ nhàng.
- Cô gái, cô có sao không? Nhà cô ở đâu?
- Biến thái…..
Giọng Vy khản đặc, cô ôm chặt lấy đầu gối, nhìn chàng trai trước mặt mà người run lên.
- Sao vậy? Tôi cứu cô, sao lại gọi tôi là biến thái? Tôi không phải đám người kia đâu – Nhật Long chợt cười – Nhà cô ở đâu? Nói đi, tôi đưa về.
- Tôi, Vy đây.
- Hả? – Nụ cười tắt ngấm, Nhật Long trợn tròn mắt, nắm lấy vai Tiểu Vy xốc lên, vì trời tối, nên anh không thể nhận ra người mình vừa cứu lại chính là người mà suốt nửa tiếng đồng hồ qua, anh đã cất công đi tìm. – Dưa chuột, cô…..
Tiểu Vy ngước nhìn thẳng vào Nhật Long, xung quanh tối om, nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt thương hại của anh dành cho mình, và cảm thấy xung quanh mình như đang ấm dần lên. Bất ngờ, cô ôm chặt lấy anh, òa khóc.
- Nhật Long, tôi sợ…..sợ lắm….tại sao….anh không đến sớm hơn?
Nhật Long nhìn Tiểu Vy, ánh mắt buồn buồn, cảm giác thấy trên ngực mình đang mát lạnh bởi những giọt nước mắt của Vy rơi trên ngực áo anh. Anh đưa tay, vuốt những sợi tóc rối của Tiểu Vy, trầm giọng:
- Tôi xin lỗi….Cô không sao chứ? Chúng chưa làm gì cô chứ?
Tiểu Vy dụi đầu vào ngực Nhật Long, lắc thật mạnh.
- Không sao nữa rồi, đừng khóc nữa, tôi xin lỗi….
Nhật Long….
Cuối cùng thì anh cũng đến….
Thật may….thật may….
_____________________________
Ngồi trong chiếc BMW của mình, Nhật Long lấy trong cốp xe một chiếc áo sơ mi nam – chiếc áo mà anh vẫn dùng để thay mỗi khi phải đi cùng Thiếu gia mấy ngày mà không về nhà – khoác lên người Tiểu Vy. Nhìn chiếc áo của Vy rách tả tơi, anh căm hận mình sao lúc đó không giết luôn mấy tên đáng chết kia đi.
- Ổn rồi chứ? Còn sợ không?
Vy hai tay ôm lấy vai, lắc nhẹ đầu, trên mặt vẫn in dấu vết của những giọt nước mắt loang lổ.
- Tôi xin lỗi, chuyện vừa nãy….và cả chuyện sáng nay.
Nhật Long nhỉn ra đằng trước kính xe, nói nhẹ. Vy ngước lên nhìn anh, đôi mắt vô hồn thất thần, không hiểu gì.
- Tôi đã hơi nóng, dù gì đó cũng không phải lỗi của cô.
Đôi mắt cụp xuống, Tiểu Vy kéo vạt áo chật thêm một chút bởi áo anh quá rộng, khuôn mặt không biểu cảm gì.
Nhật Long lấy trong túi ra chiếc điện thoại, đưa cho Vy.
- Này, cầm lấy, từ nay tôi sẽ không nóng như thế nữa, cô đừng trả lại.
Lại ngước lên, Vy đưa tay đón lấy chiếc điện thoại, đôi mắt màu café sữa trong veo.
- Ai trả lại chứ? Tôi để quên.
- Vậy sao? – Trong mắt Nhật Long ánh lên ý cười – Tôi lại tưởng cô giận tôi nên trả lại cơ. Nên tôi đã phóng xe đi tìm cô, mà chẳng thấy đâu. Đang định đi về thì gặp mấy tên kia đang giở trò với cô gái nào đó, tôi mới ra tay – Anh mỉm cười – Đâu ai biết đó chính là cô.
- Dù sao cũng cảm ơn anh, không có anh, không biết tôi ra sao với chúng rồi.
Nhật Long lặng lẽ nhìn Tiểu Vy, giây phút này, không hiểu sao anh lại thấy cô nhỏ bé, đáng thương và cần được chở che đến thế.
- Vào ngủ đi, tôi về.
Nhật Long nhẹ nhàng nói với Tiểu Vy vừa bước xuống xe. Vy gật đầu chào anh.
- À, còn cái áo ấy, giặt sạch rồi trả tôi nhá, không ai cho cô không đâu.
- Biết rồi – Vy cười – Ai cho thì cho chứ anh thì không bao giờ.
Nhật Long nháy mắt, đưa ngón tay cái lên.
- Cô giỏi đấy!
Đèn sau xe sáng lên, chiếc BMW lao vụt vào màn đêm trước mặt, Tiểu Vy nhìn theo, bỗng, điện thoại cô rung.
“Từ nay lúc nào cũng phải cầm điện thoại theo đấy, có gì gọi cho tôi đầu tiên.”
Đôi môi trắng bệch của Tiểu Vy vẽ lên một nụ cười, khi cô nhìn thấy, địa chỉ người gửi đã được sửa lại thành “Nhật Long”….
Bởi….một người nào đó…..
6.30 AM
Băng Hạ vừa thức dậy đã bị cuốn theo tiếng hát líu lo của Tiểu Vy từ trong nhà bếp vọng ra, có vẻ cô nàng đang rất vui vẻ. Một tay rán trứng, một tay lấy bánh mỳ từ trong lò nướng, trông cô tháo vát, hệt như những đầu bếp chuyên nghiệp trong những nhà hàng nổi tiếng. Chiếc tạp dề gấu Pooh lấm lem vài vết bẩn.
- Chuyện gì vui thế? – Băng Hạ thò đầu vào, thái độ của Tiểu Vy làm cho Băng Hạ khó tránh khỏi nơi khóe môi thấp thoáng nụ cười.
Tiểu Vy ngưng tay, quay ra đằng sau, nhìn thấy Băng Hạ, cô nhoẻn miệng cười.
- Bạn dậy rồi à? Buổi sáng tốt lành.
- Thanks – Băng Hạ nháy mắt – Hôm qua về mấy giờ mà hôm nay tươi tỉnh thế?
- Hì, hôm qua mình được về sớm, Nhật Long bị ốm.
- Vậy hôm nay phải đi nữa không? – Băng Hạ trong phòng tắm nói vọng ra, tiếng nói hòa lẫn với tiếng nước chảy.
- Có chứ, không được nghỉ đâu – Tiểu Vy lắc đầu, lè lưỡi, tay cầm chiếc xản, lật miếng trứng vàng ươm.
Tiểu Vy bê đĩa trứng rán ra bàn, rồi quay lại nói với Băng Hạ điều cô vừa sực nhớ ra.
- À, hôm qua ba gọi điện đấy.
- Ba? Lúc nào?
- Lúc mình ở nhà Nhật Long.
- Nói gì?
- Ờ….thì hỏi thăm bọn mình sống thế nào, có khó khăn gì không, có thiếu tiền học không.
Băng Hạ im lặng, tiếng nước cũng tắt. Từ khi ba mẹ cô mất, người chăm lo cho cô ngoài Tiểu Vy ra chỉ có ông Triệu Tuấn, ba Tiểu Vy, người mà cô cùng gọi là ba, người ba thứ hai.
- Tiểu thư, từ bây giờ cuộc sống khó khăn, sống một mình e rằng không ổn, hơn nữa, biệt thự của Dương gia cũng bị người ta lấy hết rồi, cô về ở với tôi và Tiểu Vy có được không?
Ông Triệu Tuấn ngồi xuống bên cạnh chiếc xích đu màu trắng của Băng Hạ, trong mắt như có nước. Ông nói như van nài, hơn là một lời đề nghị.
Băng Hạ ngước lên, đôi mắt vô hồn nhìn ông quản gia đã phục vụ cho nhà mình hơn 30 năm. Cô nhìn thấy gần đôi mắt của người đàn ông 50 tuổi ấy, xuất hiện thêm nhiều, nhiều nếp nhăn hơn lúc trước, chứng tỏ ông ấy cũng không phải không đau buồn khi ba mẹ cô ra đi đột ngột như vậy.
Không suy nghĩ, và đúng hơn là chẳng có gì phải suy nghĩ, ngoài nơi ấy ra, cô cũng chẳng biết đi đâu. Về ở với mấy người bác ruột, cô không nhảy lầu tự tử vì quá ghê tởm, thì cũng không biết mình có thể sống nổi dưới tay họ hay không. Cô gật đầu, khuôn mặt vẫn không thay đổi.
- Bác Triệu, con gọi bác là ba có được không? – Băng Hạ nhìn chằm chằm vào khóm hoa trước mặt, nói đều đều. Cô không nhìn ông Triệu, cũng như không biết từ trong đôi mắt ông, một dòng nước đục ngầu đang chảy ra. Ông đưa tay ôm Băng Hạ vào lòng, mỉm cười.
- Được chứ, đương nhiên là được, Tiểu Hạ ngoan, con và Tiểu Vy từ nay sẽ làm chị em tốt, nhé?
Băng Hạ không nói gì thêm nữa, ánh mắt cô vẫn chẳng rời khóm hoa trước mặt, khuôn mặt như con búp bê gỗ, chẳng biểu hiện cảm xúc gì.
………………….
Băng Hạ ngồi xuống bàn ăn với bộ váy đồng phục trắng trường Thánh Huy và mái tóc vừa được sấy khô. Tay cầm chiếc bánh mỳ gối được nướng vàng, cô bình thản ăn chậm rãi, không cần quan tâm xem Tiểu Vy đã ăn xong từ bao giờ.
- Bạn ăn đi, mình đi thay quần áo đã. – Tiểu Vy treo chiếc tạp dề lên mắc, nói.
Vẫn ăn, không nói gì, thậm chí cũng chẳng gật đầu, nhưng Tiểu Vy thừa hiểu rằng Băng Hạ đã “nuốt” hết từng lời cô nói, cô đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
- Băng Hạ!
- …..
- Hôm nay có Thể dục đấy! – Tiểu Vy mếu máo bước ra, từ trước đến nay, Thể dục là môn cô ghét nhất và cũng học kém nhất.
- Cúp đi. – Vừa thanh toán xong chiếc bánh, Băng Hạ quay lại buông một câu cụt lủn trước khi kê ly sữa lên môi.
- Mình đâu có gan to được như bạn – Tiểu Vy vẫn chẳng tươi tỉnh hơn, cô bước đến bàn ăn, uống nốt ly sữa còn thừa của mình hồi nãy.
- Chịu khó đi, một tuần mới có một tiết mà.
- Phải rồi, một tuần mới có một tiết mà mình đã như thế này, có nhiều tiết không biết mình sẽ thê thảm như thế nào nữa. May sao Thánh Huy cũng không yêu thích mấy môn vận động này lắm.
…………………
Vừa bước vào lớp với chiếc cặp đeo trên vai, đập vào mắt Băng Hạ đã là một cảnh chẳng mấy thuận mắt. Đám tiểu thư nhà giàu yểu điệu lại xúm quanh hoàng tử của họ, nũng nịu. Càng học ở đây lâu, trong mắt cô lại càng xuất hiện thêm nhiều gai.
- Hàn Phong, anh xem, em có đủ tiêu chuẩn làm Thiếu phu nhân nhà họ Vương không? – Nhỏ tóc tém, cài chiếc băng đô to bản màu trắng, ôm dính lấy tay Hàn Phong, cười hỏi.
- Ồ, điều đó thì em nên hỏi ý kiến cô em gái của anh đã, xem nó có đồng ý không. Anh thì chẳng bao giờ từ chối mỹ nhân cả. – Hàn Phong nháy mắt với nhỏ, đáp.
Cô nàng gật đầu hài lòng, liền quay lên hỏi Bảo Yến ngồi bàn trên, đang loay hoay với thỏi son hồng.
- Yến, mày nói xem, tao đủ tiêu chuẩn làm chị dâu mày không?
- Ôi, bạn thân – Bảo Yến quay xuống cảm thán – Trương Mỹ Tuệ, hôm nay mày ăn phải thứ gì vậy? Mơ tiếp đi cưng, tao không đánh thuế giấc mơ đâu.
Cả đám con gái ngồi xung quanh đó bật cười như nắc nẻ, cả Mỹ Tuệ cũng cười, vì là bạn thân với nhau, nên khỏi cần nói, nhỏ cũng biết điều Bảo Yến vừa nói không hơn gì một lời trêu ghẹo.
- Tao cần quái gì mày thích, chỉ cần anh mày thích là được. – Mỹ Tuệ liếc Hàn Phong - Phải không anh yêu?
- Buồn nôn.
Mỹ Tuệ giật mình, sau khi xác định câu nói đó không phải từ hoàng tử của nhỏ nói, nhỏ cùng đám con gái nhất loạt đưa mắt kiếm tìm kẻ to gan. Và , chẳng khó để mọi người phát hiện tiếng nói lãnh đạm ấy phát ra từ chỗ ngồi dãy bên cửa sổ, và kẻ nói là người vừa ngồi xuống chỗ đó với chiếc Mp3 trên tai.
- Con kia, mày vừa nói gì? – Mỹ Tuệ đứng phắt dậy, chống nạnh. Hình như nhỏ rất tức giận, nhỏ không cho bất cứ ai được xúc phạm tới bản thân mình, nhất là kẻ đó lại là Băng Hạ.
- Giờ tôi mới biết tiểu thư của tập đoàn điện tử nối tiếng bị điếc. Thật uổng phí khuôn mặt xinh đẹp. – Băng Hạ không liếc Mỹ Tuệ lấy một cái, cô chép miệng, tỏ vẻ tiếc nuối.
Đám tiểu thư che miệng cười khúc khích, điều đó khiến Mỹ Tuệ như điên hơn, nhỏ không ngần ngại với lấy cuốn sách gần đó, ném vào Băng Hạ, thật mạnh. Mấy đôi mắt của đám con gái như dán vào cuốn sách, xem nó có trúng mục tiêu hay không, và chuẩn bị sẵn nụ cười để cười vào mặt con nhỏ kiêu ngạo bị sách ném trúng. Vì ném với cự ly gần như vậy, không lý nào lại trật. Thế nhưng, cuốn sách bay cái “Vèo” rồi đập vào bức tường cạnh Băng Hạ với lực khá mạnh, bìa long ra. Cô đưa về phía Mỹ Tuệ ánh mắt thách thức, cười khẩy:
- Còn phải luyện tập nhiều.
Khuôn mặt đỏ lựng, máu dồn hết lên mặt và như đang sôi lên, Mỹ Tuệ đang toan nhảy lên dạy cho Băng Hạ một bài học thì bỗng khựng lại. Hàn Phong không nhìn nhỏ, nhưng bàn tay thì đang kéo nhỏ lại.
- Dừng lại đi.
- Anh, để em cho con nhỏ láo toét này một trận. – Mỹ Tuệ gườm gườm nhìn Băng Hạ, nhỏ chưa thể nguôi cơn giận.
- Anh bảo dừng lại – Hàn Phong kiên nhẫn lặp lại, giọng đều đều và chẳng có vẻ gì là tức giận.
Đám con gái giương mắt nhìn Hàn Phong bằng ánh mắt ngạc nhiên hết cỡ.
Mặc dù ánh mắt hình viên đạn của Mỹ Tuệ vẫn chọn mục tiêu là Băng Hạ mà nhắm vào, nhưng nhỏ vẫn nín lặng mà hậm hực ngồi xuống. Nếu không có Hàn Phong ở đây, thì nhỏ nhất định sẽ thực hiện điều đang diễn ra trong đầu, đó là lao đến, xé xác Băng Hạ.
Nhưng….
Băng Hạ nhướn một bên lông mày lá liễu lên, cười nửa miệng.
Tự tin thế sao? Có làm được nổi không?
Phía trên, Bảo Yến ánh mắt thản nhiên lạnh lùng lướt xuống, cả Băng Hạ và Hàn Phong.
REENG….REENG…..
- Trời ơi, tiết Thể dục đến rồi. – Tiểu Vy sao chép lại khuôn mặt ban sáng, mếu máo nói với Băng Hạ.
- Nói rồi, cúp đi.
- Mình làm sao làm thế được? – Đôi môi mỏng của Tiểu Vy hơi rướn lên, cô từ khi bước chân vào trường học, chưa hề biết đến khái niệm từ “cúp” là gì.
- Vậy thì đừng kêu ca nữa, học đi. – Băng Hạ bước ra khỏi chỗ ngồi – Mình cúp đây.
- Trời ạ - Tiểu Vy tức tối quát nhỏ - Dương Băng Hạ, bạn có họ hàng gì với người tên “Đầu gối” không? Nói chuyện với bạn cứ như nói chuyện với nó vậy.
- Chắc có. – Băng Hạ cười cười rồi mất dạng sau cánh cửa lớp học.
Tiểu Vy lắc đầu chán nản.
- Học hành thế đấy.
……………….
Phòng thay đồ.
- Tiểu Nhã, đôi giày của bạn dễ thương quá, mua ở đâu vậy? – Tiểu Vy nhìn đôi giày thể thao màu trắng có chùm sơ ry tròn tròn của Tiểu Nhã, xuýt xoa.
- À…rẻ thôi mà… - Tiểu Nhã mỉm cười – Không mắc đâu.
- Êu, ở đây thiếu gì người có mua giày mắc, mà có ra gì đâu, không dễ thương bằng giày Nhã nữa.
- Ờ…. – Tiểu Nhã bật cười.
Mấy đứa con gái trong phòng nhìn Tiểu Vy và Tiểu Nhã, xì xì xầm xầm. Bỗng, Bảo Huyền mỉm cười thân thiện, bước đến, liếc nhìn đôi giày, nhỏ khen:
- Đôi giày Tiểu Nhã đẹp ghê ha! Mua bao nhiêu vậy?
- À…. – Tiểu Nhã lúng túng – Rẻ, rẻ lắm…..
- Bao nhiêu?
- Mình….mình không nhớ.
Đám tiểu thư phía sau được dịp cười lớn.
- Haha, chắc nó được người ta cho đó, nên không nhớ là đương nhiên rồi.
Tiểu Nhã cúi gằm mặt xuống, đôi chân bất giác co lại, giấu ra sau ghế.
- Ờ - Bảo Huyền mỉm cười tiếc nuối – Mình muốn hỏi Nhã bao nhiêu để mua mà, nhưng Nhã được người cho thì thôi vậy. Nhưng có vẻ hơi bụi thì phải…. – Nhỏ đưa tay lấy chai nước gần đó, mở nắp – Để mình giúp bạn nha!
“Ào………..”
Tiểu Nhã trợn mắt, nhỏ bước ra để tránh dòng nước vừa xối xuống, nhưng không kịp rồi, đôi giày của nhỏ đã ướt sũng.
- Này! Bộ cô điên hả? – Tiểu Vy kéo Tiểu Nhã ra sau, quát lên với Bảo Huyền.
- Đôi giày rẻ tiền ấy mà cũng khoe khoang sao? Nên học cách chấp nhận thân phận của mình đi thì hơn. – Bảo Huyền lườm Tiểu Vy và Tiểu Nhã một cái, rồi khinh khỉnh bỏ đi, kéo theo sau là đám tiểu thư với tiếng cười hả hê vẫn không dứt.
Chờ cho chúng đi khỏi phòng, Tiểu Vy quay lại, nhìn Tiểu Nhã với đôi mắt hoe hoe đỏ đang cúi gằm mặt xuống, áy náy nói.
- Cho Vy xin lỗi, hôm nay Băng Hạ cúp học, trong tủ bạn ấy có đôi giày, để Vy lấy cho bạn mượn.
- Ừ, mình cảm ơn – Tiểu Nhã quệt nước mắt, sụt sùi – Vy ra ngoài đi, mình tự lấy được rồi.
- Vậy…mình ra, bạn ra sớm nha.
- Ừ.
Tiểu Vy bước ra ngoài, Tiểu Nhã tiến đến chiếc tủ của Băng Hạ, nhỏ lấy ra một đôi giày màu xanh cỏ úa, còn rất mới, như chủ của nó chưa từng bao giờ đi. Nhỏ nhẹ nhàng xỏ vào, đôi giày vừa khít, nhưng có chút không thoải mái, giống như đang xỏ chân vào đôi giày thủy tinh của nàng công chúa kiều diễm, khác với đôi giày bình thường mà nhỏ vẫn đi.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Tiểu Nhã bước ra ngoài, bỗng bắt gặp nhóm nam học viên của lớp cũng vừa bước ra từ phòng thay đồ nam, vừa đi vừa cười cười cợt cợt. Nhỏ vội cúi mặt xuống, chỉ kịp liếc chàng trai đi đằng sau – Hàn Phong một cái. Đám học viên nam đi lướt qua, không màng đến nhỏ. Nhỏ thở phào, vì bình thường, Hạ Tiểu Nhã luôn là nhân vật “được” làm trò cười cho lớp 10A3, cả nam lẫn nữ.
- Tiểu Nhã?
Nhỏ giật mình, ngước đầu lên. Vẫn chưa được yên thân sao?
- Anh…. Hàn….
Nhỏ trợn tròn mắt, trước mặt nhỏ là Hàn Phong, với nụ cười thiên thần cố hữu trên môi, anh bật cười nhìn nhỏ.
- Anh là Vương-Hàn-Phong, chứ không phải là “Hàn….”
- À….anh Hàn Phong, em…xin lỗi.
- Có gì mà phải xin lỗi – Anh lại cười – Em cứ thoải mái đi, cứ làm như anh là quái vật không bằng, anh đáng sợ vậy sao?
- Ơ….dạ không…. – Tiểu Nhã vội vàng lắc đầu quầy quậy.
- Ừ, anh biết rồi, mà em không ra sân à?
- Dạ, có, em đang định ra.
- Ừ, vậy đi chung luôn đi.
Hàn Phong quay lưng, toan bước đi, bỗng, Tiểu Nhã bất ngờ gọi:
- Anh….Hàn Phong….!
Hàn Phong quay đầu lại, hơi nhướn mày.
Tiểu Nhã vội vàng chạy trở lại vào phòng, nhỏ mở cửa tủ của mình, lấy ra một gói quà nhỏ, giơ ra trước mặt. Nhỏ cúi gằm mặt xuống, nhắm tịt mắt lại, ấp úng.
- Anh….Hàn Phong….món quà này….em…..em làm tặng anh….mong….mong anh sẽ thích….!
Hàn Phong hơi bất ngờ, đôi mắt tròn xoe. Anh bước vào phòng, đến gần Tiểu Nhã, tay đón lấy hộp quà hình trái tim màu hồng phấn, có buộc một sợi ren lụa màu tím nhạt trên tay nhỏ, hiếu kỳ, từ từ mở ra xem. Khóe môi ưu mỹ khẽ nhếch lên, anh mỉm cười ngọt ngào với nhỏ.
- Thỏi socola này…em tự làm…cho anh?
Tiểu Nhã im thin thít, chỉ gật đầu lia lịa.
- Cảm ơn em. – Hàn Phong nhìn Tiểu Nhã bằng ánh mắt cảm kích, biết ơn vô cùng, cứ như thể, đây là thỏi socola đầu tiên anh được con gái tặng vậy.
Tiểu Nhã bất ngờ, vội ngẩng đầu. Nhỏ cứ nghĩ anh sẽ phải kiêu kỳ, không thèm liếc nhìn hộp quà nhỏ cất công làm, hoặc sẽ ném nó vào thùng rác sau khi cầm đến tay. Thế nhưng, anh lại mở ra xem, rồi còn cảm ơn nhỏ, thực sự, nhỏ rất bất ngờ, chàng hoàng tử mà đám tiểu thư kia bám theo suốt ngày lại thân thiện đến vậy hay sao?
- Anh….Anh ăn thử đi…
- Ừ, cảm ơn em, về nhà anh sẽ ăn, nhìn cũng biết là ngon rồi. - Hàn Phong mỉm cười hiền hòa – Bây giờ chúng ta ra sân thôi, muộn lắm rồi, chắc giáo viên đang bực mình vì chúng ta lắm.
Thấy Hàn Phong đang quay gót bỏ đi, Tiểu Nhã vội gọi.
- Anh Hàn Phong….! Em….em…
- Sao vậy ?
- Em….em….em yêu anh!!!!!!!!
……………………….
Băng Hạ vươn vai sau giấc ngủ rất ngon lành dưới gốc cây Bằng lăng quen thuộc. Chắc cô sẽ chẳng tỉnh dậy bất chợt nếu không có một lớp nào đó có buổi sinh hoạt ngoại khóa gần đây, làm ồn ào khắp khu đất sau trường, khiến cô không thể ngủ tiếp. Luyến tiếc lấy điện thoại ra xem giờ, cô hơi nhíu mày khi phát hiện vẫn chưa hết tiết. Chẳng biết đi đâu để giết thời gian, trong đầu cô bỗng có một ý nghĩ lóe lên: Phòng thay đồ. Giờ này học viên vẫn chưa được về lớp, cô có thể vào đó đánh một giấc ngon lành trước khi đám tiểu thư kênh kiệu kia về và làm cô thức giấc. Một ý tưởng tuyệt vời, và cô bước trên hành lang, đôi chân tiến về phòng thay đồ nữ để thực hiện ý tưởng tuyệt vời đó.
Điện thoại rung – Tiểu Vy gọi.
- Gì?
- “ Băng Hạ, bạn đang ở đâu?” – Tiếng Tiểu Vy đầu dây bên kia có vẻ sốt sắng.
- Mình vừa từ sau trường về, đang định đến phòng thay đồ.
- “A, may quá, bạn hộ mình xem Tiểu Nhã có trong đó không. Thay đồ xong lâu rồi mà không thấy bạn ấy ra gì cả, gọi điện không thấy trả lời, hồi nãy Tiểu Nhã bị mấy con nhỏ đáng ghét kia trêu, mình sợ…”
- Rồi.
Đôi chân đã dừng trước phòng thay đồ, Băng Hạ cúp máy, đang định mở cửa, bỗng, nhìn thấy cánh cửa không được đóng chặt, cô nhướn mắt, nhìn qua khe. Và điều được nhìn thấy sau cánh cửa ấy làm cô khá kinh ngạc.
…Hàn Phong bước đến gần Tiểu Nhã, nụ cười vẫn không giấu trên môi, anh hỏi nhẹ, không hề bất ngờ.
- Em yêu anh sao?
Giống như lần trước, Tiểu Nhã vẫn im thin thít, gật đầu lia lịa.
- Thật sao? – Anh hỏi lại, bộ dạng không khác gì một chàng trai được một cô gái trong mơ tỏ tình, khiến chàng trai không thể tin là sự thật.
- Thật. – Bây giờ câu trả lời đã bật được ra thành tiếng, Tiểu Nhã cuối cùng cũng bình tĩnh được đôi chút, nhỏ ngẩng mặt, nhìn Hàn Phong.
Đôi mắt long lanh tựa sương mai thoáng chút cảm động, anh tiến đến gần, nâng cằm Tiểu Nhã lên, và đặt lên môi nhỏ một nụ hôn.
Nhỏ kinh ngạc.
Cả Băng Hạ cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh, sự kinh ngạc thoáng qua đôi mắt ấy trở thành sự khinh miệt ẩn giấu trong nụ cười vừa xuất hiện trên môi, cô quay người bước đi.
- Alô, Tiểu Vy, Tiểu Nhã bị ốm, không ra sân được, bạn xin phép giáo viên giùm đi….
Bên trong, Hạ Tiểu Nhã vẫn chưa hết ngạc nhiên và bất ngờ. Nói gì thì nói, chứ nhỏ chẳng bao giờ ngờ được mình lại được Hàn Phong chấp nhận tình cảm, nhất là lại dễ dàng như thế này, dù là trong mơ.
Hàn Phong hôn Tiểu Nhã, nụ hôn lịch sự và nhẹ nhàng, dịu dàng và nồng nàn. Tiểu Nhã cũng vụng về đáp trả, mặc cho trái tim đập như muốn vỡ tung trong lồng ngực, và bàn tay nắm chặt đến run rẩy của nhỏ.
Hồi lâu, môi hai người mới rời ra, Hàn Phong quàng tay ôm lấy Tiểu Nhã, ghé sát vào tai nhỏ, thì thầm.
- Từ mai, làm người yêu anh nhé? Anh cũng yêu em. Rất nhiều.
Đôi mắt kinh ngạc đến đờ đẫn của Tiểu Nhã ngước lên nhìn Hàn Phong một cách ngờ nghệch, như kẻ mất đi tri giác. Làm người yêu anh, nhỏ có nhầm không?
- Sao thế? Không muốn à? – Đôi mắt Hàn Phong thoáng buồn.
- Không….. – Tiểu Nhã lắc đầu, đôi mắt long lanh hạnh phúc – Chỉ vì em quá bất ngờ thôi.
- Thật chứ?
- Thật.
Hàn Phong mỉm cười, anh hôn nhẹ lên trán Tiểu Nhã.
- Em ra ngoài trước đi, anh ra sau.
- Dạ. – Tiểu Nhã nhoẻn miệng cười – Em đi trước.
- Ừ.
Tiểu Nhã chạy vội ra cửa, nhỏ chạy ra thật xa, thật xa mà vẫn nghe trái tim đánh trống thùm thụp. Nhỏ thực sự không thể tin được đây lại là sự thật. Chúa ơi! Nhỏ sung sướng và hạnh phúc đến phát điên lên mất! Có phải Hàn Phong vừa hôn nhỏ đó không? Vừa ngỏ lời với nhỏ đó không? Nước mắt chỉ chực trào ra, nhỏ cầu mong đây không phải là giấc mơ, đừng là giấc mơ!
…………..
Còn một mình trong căn phòng, ánh mắt ngọt ngào vừa trao cho Tiểu Nhã giờ tan biến như mây khói, trả lại cho đôi mắt Hàn Phong sự lạnh lùng. Anh khinh bỉ nhìn theo bóng dáng vừa biến mất của nhỏ, rồi tiến đến thùng rác, thờ ơ ném hộp socola vào trong đó, rồi rút trong túi ra chiếc khăn tay, đưa lên, nhẹ nhàng lau sạch bờ môi, như lau sạch một thứ dơ bẩn, sau đó chiếc khăn cũng yên vị trong thùng rác. Khóe môi nhếch lên, anh cười khẩy, khinh miệt.
“Ghê tởm.”
Bỗng, nụ cười trên môi Hàn Phong lại ẩn chứa nét thú vị, khi anh sực nhớ ra một điều.
Lúc đang chuẩn bị hôn Tiểu Nhã….
Anh biết…..có một người….đứng bên ngoài cửa….nhìn…..
Và……anh cũng biết
Đó…là ai….
- Mệt, mệt, mệt! – Tiểu Vy bước vào lớp, dáng đi hơi chúi về phía trước, khá giống….bà già. Đi sau là đám học viên nữ, lác đác vài người đi thành từng tốp tiến vào lớp. Trông ai cũng mệt mỏi rã rời, như vừa sau một buổi tập huấn quân sự nặng nề.
- Mệt! – Bỗng nhiên Tiểu Vy hét tướng lên, khi mục tiêu mà cô muốn nói chuyện lại chỉ tập trung vào việc nghe nhạc mà không chú ý gì đến cô, không chú ý gì đến cái mệt mỏi mà cô vừa chịu đựng và đang cố - cố - cố khẳng định cho cái con người vừa được đánh một giấc ngon lành kia biết.
Băng Hạ liếc qua Tiểu Vy, ừ thì mệt, cô biết, đương nhiên là biết, vì đó chính là lý do khiến cô có lịch sử “n” lần cúp học môn này. Nhưng những ai không có gan cúp – như cô – thì nên chấp nhận thực tế và không nên kêu ca bất cứ tiếng nào hết.
Cô thò tay vào cặp, lấy ra chai nước lọc, thảy về phía Tiểu Vy.
- Đó, uống đi.
- Ít ra thì bạn cũng không phải là vô tâm trước người bạn đang mệt sắp chết đến nơi này.
- Uống đi, mệt sắp chết mà còn kêu ca được thì chưa chết được đâu.
- Con người nhẫn tâm này, nếu không để dành chỗ nước này lại để uống, thì mình đã hắt hết lên người bạn rồi.
Băng Hạ còn chưa kịp lên tiếng chọc lại nhỏ bạn thì phải ngừng lại vì mấy cái gai đang bước vào lớp, với những tiếng nói cười the thé.
- Anh Phong, sao anh không ra sân, anh ốm à? Hay đau ở đâu? – Mấy đứa con gái chạy theo Hàn Phong, ân cần hỏi han.
- Không, anh hơi nhức đầu nên bùng tiết thôi – Hàn Phong đáp trả bằng một nụ cười có phần hơi mệt mỏi, để nhấn mạnh thêm cho lí do “nhức đầu” mà anh vừa bịa ra.
- Anh cần uống thuốc không? – Mỹ Tuệ chạy ra chắn trước mặt Hàn Phong, kiễng chân, đưa tay áp lên trán anh – Không sốt mà?
- Anh không sao – Hàn Phong hơi khó chịu, anh hất tay Mỹ Tuệ ra một cách bạo lực, lãnh đạm bước về chỗ ngồi.
Ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh khác thường, Băng Hạ hướng nó về phía con người mà cô thừa biết là đang nói dối kia, đôi môi cong lên.
- A! Tiểu Nhã! Bạn đi đâu suốt giờ thể dục vậy? – Tiểu Vy gọi lớn khi thấy Tiểu Nhã đang bước vào lớp với khuôn mặt ướt nhèm, trên phần tóc mai còn đọng lại mấy giọt nước đang từ từ nhỏ xuống mặt rồi xuống cằm, nhìn qua cũng biết nhỏ vừa rửa mặt.
- À…mình…. – Một cách có chủ định, Tiểu Nhã liếc sang Hàn Phong đang yên vị trên chỗ ngồi. Anh cũng nhìn nhỏ, và không quên tặng cho nhỏ một nụ cười ngọt ngào. Nhỏ thu hết nụ cười ấy vào đôi mắt đen sau cặp kính, để rồi sau đó bẽn lẽn cúi gằm mặt xuống, chạy thật nhanh về chỗ ngồi.
- Mình đau chân, nên không xuống tập – Tiểu Nhã cười cười với Tiểu Vy khi vừa bước vào chỗ ngồi, nhỏ cố nói với âm lượng bé nhất để không ai nghe thấy.
- Ủa, lạ nhỉ - Tiểu Vy chau mày, nghiêng đầu, khuôn mặt không biểu lộ gì ngoài hai chữ “thắc mắc” to đùng – Sao hồi nãy Băng Hạ bảo bạn ốm?
- Băng Hạ? – Đôi mắt Tiểu Nhã căng lên hết cỡ.
- Ừ, lúc không thấy Nhã ra sân, mình nhờ Băng Hạ vào xem giùm, bạn ấy vào xem rồi bào Nhã ốm mà, bạn ấy….không gặp Nhã sao?
- A…. – Bàn tay đang nắm chặt của Tiểu Nhã để dưới gầm bàn bỗng run lên, không tự chủ. “Băng Hạ vào xem”, vậy có nghĩa cô ấy đã nhìn thấy hết mọi chuyện trong phòng thay đồ? Socola, nụ hôn, và….làm người yêu, nhìn thấy cả rồi sao? Nhỏ liếc qua Băng Hạ ngồi bên cạnh Tiểu Vy, tai đeo Mp3, đang ngồi gục xuống bàn, như không màng đến chuyện nhỏ và Tiểu Vy đang nói đến, nhưng không có nghĩa là cô ấy không nghe. Bỗng dưng nhỏ cảm thấy trái tim đang nằm trong lồng ngực nhỏ, nổi dậy đập nhanh quá mức bình thường.
- Phải….phải rồi….mình ốm – Tiểu Nhã nói rồi nhoẻn miệng cười, không thể che giấu sự thật rằng nhỏ đang run rẩy trong từng lời nói.
Dù chữ “thắc mắc” trên mặt Tiểu Vy vẫn chưa phai nhạt, nhưng cô cũng gật gật đầu, buông tha cho Tiểu Nhã.
Chuông reo vào tiết, Tiểu Nhã chỉ kịp đưa ánh mắt lướt qua Hàn Phong một cái rồi bắt đầu bài học. Trong đầu nhỏ, vẫn chưa thể tin chuyện vừa rồi là sự thật một cách tuyệt đối, thế nhưng trong trái tim nhỏ lại đang từng giây, từng phút sản sinh ra một thứ tình cảm đặc biệt, thứ tình cảm khiến trái tim nhỏ đập vô cùng nhanh, trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh của một người, và suốt 3 tiết học tiếp theo, nhỏ chưa thực sự tập trung vào bất cứ tiết học nào.
Chiều
Nhà Nhật Long. 12h30 PM
- Chị Yên, chúng ta phải làm gì đó đi chứ? – Tiểu Thanh, chị hai của đám người làm, chỉ nhỏ tuổi hơn mỗi Tiểu Yên, đang gắp một miếng rau, bỏ vào bát, ngước lên hỏi Tiểu Yên đang ngồi đối diện mình với vẻ mặt không mấy thoải mái.
- Làm gì là làm gì? Mày đang suy nghĩ cái gì vậy? – Tiểu Yên dừng công việc húp canh lại, nhướn mày lên hỏi Tiểu Thanh.
- Chuyện con bé Vy đó, chị định để nó lộng hành thế à? Nó suốt ngày bám dính lấy cậu chủ không rời, hôm nay cậu chủ không có nhà, chị phải dạy nó một bài học đi chứ, để vậy chướng mắt quá.
- Mày thích đưa đầu ra cho cậu chủ chém thì cứ việc, tao đây không cản.
- Chị cứ bình chân như vại đi, nó được cậu chủ thiên vị, chẳng mấy chốc sẽ đè đầu cưỡi cổ chị thôi, lúc đấy chị chẳng còn hống hách được như thế này nữa đâu – Tiểu Thanh bĩu môi, rồi tập trung vào bát cơm của mình.
- Con ranh này, mày học cái kiểu ăn nói ấy ở đâu thế? Muốn tao đập cho mấy cái thì nói. – Tiểu Yên sửng cồ, mắt long lên sòng sọc, chỉ chờ dịp nhảy lên xé xác Tiểu Thanh. Bữa cơm ngon lành của nó tự dưng lại bị con nhỏ này phá đám, không bực mình không được.
- Thôi thôi, cho em xin 2 chị - Tiểu Hương, cô nhóc nhỏ tuổi nhất, lao đến giữ Tiểu Yên khi nó vừa có dấu hiệu muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu Thanh – Nghĩ cách dạy dỗ Tiểu Vy mà lại như thế này thì mọi người nghĩ ra cái gì đây?
Tiểu Yên ngồi xuống ghế, phủi tay, không quên ném về phía Tiểu Thanh cái lườm sắc lẻm. Còn Tiểu Thanh vẫn chẳng có chút sợ hãi, thậm chí còn bình thản ăn như đang trêu tức nó.
- Hương, em nghĩ xem, nên làm thế nào? – Thôi cái nhìn như muốn giết người cho Tiểu Thanh, Tiểu Yên quay qua hỏi Tiểu Hương, con nhóc này nhiều lúc có những ý kiến khá thông minh mà nóng nảy như nó không tài nào nghĩ ra được.
- Vấn đề không phải con bé ấy cứ bám lấy cậu chủ, mà vì cậu chủ quý nó. Phải làm cho cậu ấy ghét nó mới mong gạt nó đi được – Tiểu Hương nói.
- Em ngày càng thông minh đấy Hương – Tiểu Yên chợt mỉm cười – Vậy theo em, làm thế nào để cậu chủ ghét con bé ấy?
- Làm những gì cậu chủ không cho phép – Tiểu Hương bình thản nhún vai.
- Những gì cậu chủ không cho phép? – Tiểu Yên tiếp tục hỏi. Càng hỏi con nhóc này, nó càng thấy mình….không thông minh bằng nó.
- Thiếu gì chuyện, như phòng số 3 chẳng hạn – Tiểu Hương mỉm cười, một nụ cười dễ thương, nhưng những gì nó vừa nói thì không hề có chút dễ thương nào. Tiểu Yên hơi ngẩn người ra rồi cũng vẽ trên môi mình một nụ cười. Nham hiểm.
“Kính….coong…..”
Cô Di vừa ở trên lầu bước xuống, thấy tiếng chuông cửa, đoán chắc là Tiểu Vy, bà liền chạy ra mở cửa cho cô. Đoán không sai, Tiểu Vy xuất hiện sau cánh cổng vừa được mở ra với nụ cười bán nguyệt tươi roi rói dán trên môi.
- Cô Di! – Tiểu Vy làm động tác chào kiểu quân đội, chân đứng nghiêm, khiến cô Di tròn mắt nhìn rồi phì cười. Con nhỏ này, ngày càng dạn dĩ.
- Không dám, chào chị - Cô Di mỉm cười đáp – Vào đi, hôm nay cậu chủ đi vắng, không có nhiều việc làm đâu.
- Anh ta đi đâu vậy ạ? – Tiểu Vy bỏ tay xuống, lông mày chau lại bên trên đôi mắt được giương tròn.
- Cháu hỏi làm gì, chắc cậu ấy đi đâu với Thiếu gia rồi.
Tiểu Vy bước sau cô Di vào bếp, bà nhìn đám người làm đang ngồi quanh chiếc bàn ăn, hỏi Tiểu Vy đầy quan tâm:
- Cháu ăn gì chưa? Ngồi xuống ăn chung với các bạn cho vui.
Tiểu Vy mỉm cười khiếm lỗi, câu từ chối còn chưa kịp bật ra khỏi cô họng thì đã bị Tiểu Yên chặn lại bằng một câu nói móc cực kỳ mát mẻ.
- Đúng đấy, Vy ngồi xuống ăn chung cho vui – Nó quay sang mỉm cười thân thiện với “đương sự” – Còn chừa một chút cơm cho con Milu này Vy ăn chắc cũng đủ.
Đám người làm còn chưa kịp bất ngờ vì lòng tốt của Tiểu Yên thì đã nhìn nhau bật cười nghiêng ngả. Tiểu Vy sượng sùng từ chối, nhất định phải từ chối rồi, vì ngay từ đầu cô đã không có ý định ngồi ăn với đám người làm này, vả lại, bị Tiểu Yên đặt vào hoàn cảnh “dễ xoay sở” như vậy, việc ngồi xuống ăn sẽ khiến cô “được” mọi người nhìn với suy nghĩ “kẻ ăn tranh phần của chó”, thật vinh hạnh xiết bao!
- Có muốn cũng không được! – Nghe xong câu từ chối từ miệng Tiểu Vy, Tiểu Yên trở về với bộ dạng khinh khỉnh thường ngày mà đốp lại bằng một câu dễ nghe.
Cô Di liền nghiêm nghị nhắc nhở
- Yên!
- Vâng! – Tiểu Yên hờ hững. Nghe cách trả lời cũng biết lời cô Di chẳng ăn nhập gì vào đầu nó.
Cô Di liếc nhìn đồng hồ, sau đó căn dặn mấy đứa
- Cô phải đi ra ngoài có chút việc, mấy đứa ở nhà dọn dẹp cẩn thận. Ở nhà đừng có bắt nạt Tiểu Vy đấy, đứa nào bày trò, cứ đứng trước cậu chủ mà nhận tội.
- Dạ! – Cả đám đồng thanh đáp bằng vẻ nhởn nhơ, cợt nhả. Rồi sau khi cô Di vừa khuất bóng, Tiểu Vy lại phải tha hồ mà hứng chịu một lô một lốc những cái lườm nguýt công khai từ đám-người-mà-ai-cũng-biết-là-đám-người-nào-đấy.
…………………….
- Cầm lấy và lên lau dọn phòng số 3 đi! – Tiểu Yên ném vào người Tiểu Vy một đám giẻ lau và một chiếc xô – Nhanh lên! Cô Di không cho chúng tôi bắt nạt cô, nhưng không nói rằng chúng tôi không được cho cô làm việc, phải không?
Tiểu Vy nhìn nó, rồi bình thản đứng dậy. Cô xách xô nước lên trên lầu, im lìm, không một lời cãi lại hay khích bác mặc dù cô biết, và thừa biết, căn phòng số 3 ấy cô chưa từng lau dọn bao giờ, thậm chí chưa từng bước vào, cả đám người ấy cũng thế, cho nên, việc bắt cô vào đó dọn dẹp trong lúc cô Di và Nhật Long đi vắng thế này hoàn toàn là một điều bất-bình-thường.
Tiểu Yên nhìn theo, mỉm cười.
……………………..
Kẹt….kẹt….
Cánh cửa lâu ngày không được mở, nay được mở ra liền phát ra tiếng kêu không mấy vui tai. Tiểu Vy bước vào với xô nước và chiếc giẻ lau, đang định thực hiện công việc, bỗng…
- Đây…đây là….
Cô trợn tròn mắt, ngoài việc căn phòng không được ai dọn dẹp mà vẫn sạch trơn không một hạt bụi, thì còn một điều khiến cô bất ngờ. Đó là….căn phòng không có đồ đạc gì ngoài….ảnh, không phải một mà rất nhiều ảnh. Những bức ảnh được đóng khung, lồng kính và treo khắp 4 bức tường. Và điều đặc biệt nhất là….tất cả đều là ảnh của một cô gái….
Những bức ảnh chụp cô gái ấy ở rất nhiều những tư thế khác nhau, vô cùng tự nhiên, không hề gượng ép. Cô gái trong bức ảnh có mái tóc dài, đen óng, đôi mắt to, tròn với hàng lông mi dày và rậm, làn da trắng muốt. Tóc để mái bờm với chiếc băng đô màu tím nhẹ ở hầu hết các bức ảnh, khiến cho cô càng thêm muôn phần xinh đẹp. Nhưng tuyệt mỹ nhất vẫn là đôi môi màu hồng bóng, căng mọng như đóa hoa đang hé nở. Ở chính giữa căn phòng, treo một bức ảnh khổ lớn, cô gái trong bức ảnh đang cười, nụ cười thơ ngây, trong sáng, giữa một cánh đồng hoa oải hương bạt ngàn, tím ngắt. Chiếc băng đô màu tím và bộ váy liền đồng màu, trông cô ấy chẳng khác gì một đóa hoa oải hương….đẹp đẽ….thanh khiết……
Tiểu Vy đến gần bức ảnh, đưa tay chạm vào chiếc khung ảnh màu bạc, môi mấp máy.
- Đẹp…thật….
- Ai cho phép cô vào đây???
Tiểu Vy giật mình quay ra cửa, Nhật Long hình như vừa về, đang đứng ngoài cửa, nhìn cô. Cô cười với anh:
- Biến thái, anh về rồi à, cô gái này……là ai thế?
Câu nói bị ngắt quãng giữa chừng kéo theo nụ cười bị tắt ngấm khi….Tiểu Vy nhận ra, Nhật Long thật khác thường, anh lầm lỳ đứng ngoài cảnh cửa với ánh mắt….lạnh. Trong đôi mắt ấy, hằn lên những tia máu đỏ….
Đôi mắt Nhật Long….hằn lên những tia màu đỏ. Anh xăm xăm bước đến, nắm chặt lấy bàn tay Tiểu Vy đang chạm vào khung ảnh, hất cả tay lẫn người cô ra một bên. Tiểu Vy chịu lực đẩy từ Nhật Long, theo quán tính thụt lùi lại vài bước. Cô xoa xoa bàn tay vừa bị Nhật Long nắm đến đỏ ửng, mắt nhìn trân trối vào con người trước mặt kia, khuôn mặt chỉ có một biểu cảm duy nhất : “sợ”.
- Ai cho phép cô vào đây??? – Nhật Long nhìn Tiểu Vy bằng ánh mắt lạnh toát, anh gằn giọng, bàn tay đang nắm lại thành nắm đấm run lên bần bật.
- Biến thái, anh sao vậy? Bực mình chuyện gì hay sao mà….. – Tiểu Vy khó hiểu nhìn Nhật Long, nói lý nhí.
- Đừng gọi tôi như thế! Trả lời tôi! Ai cho phép cô vào đây? – Nhật Long quát lên, trong mắt như đang có hai ngọn lửa rừng rực cháy, trong lòng đang có một sự phẫn nộ tột cùng.
- Tôi….tôi chỉ…tôi chỉ dọn dẹp thôi…. – Tiểu Vy run run chỉ tay vào xô nước ở ngoài cửa, đôi mắt long lanh như sắp khóc – Tôi chẳng làm gì cả…anh có cần phải tức giận vậy không?
- Tôi mượn cô vào dọn à? Không phải nhà mình thì đừng có tự tiện như thế! Và cũng đừng đụng vào bất cứ thứ gì không phải của mình. – Nhật Long gầm lên, thái độ của Tiểu Vy càng làm anh như điên tiết hơn, máu nóng trong người dâng cao, anh lao đến túm lấy vai Tiểu Vy lắc mạnh rồi đẩy cô ngã xuống đất.
Tiểu Vy ngã xuống nền nhà, sự ức chế trong người cũng đã vỡ tung, trong đôi mắt nâu đen bật ra hai dòng nước trong suốt không thể ghìm được nữa. Cô nhìn chăm chăm vào Nhật Long với ánh mắt đầy oan ức, run giọng:
- Tôi là người giúp việc, chỉ làm công việc của mình, anh không muốn có thể bảo không cần, có cần thiết phải quát lên như vậy không? Tôi cũng đâu có làm gì sai?
- Câm ngay và biến ra ngoài! – Nhật Long quay đi, anh chỉ tay ra cửa, giọng nói vẫn không hề giảm đi âm lượng.
- Anh…thật quá đáng…. – Tiểu Vy cắn chặt môi, hai dòng nước mắt vẫn lặng lẽ chảy ra.
- Câm! Biến! – Đôi mắt Nhật Long đã đỏ ngầu, anh quay lại nhìn thẳng vào Tiểu Vy. Lúc này đây, khi sự giận dữ trong người anh đang dâng cao lên đến nỗi không kìm lại được, thì những lời nói thanh minh của Tiểu Vy chẳng thể vào đầu anh mà thậm chí, còn như đổ thêm dầu vào lửa.
Tiểu Vy nín lặng đứng dậy, cô đưa tay quệt nước mắt, mang theo sự ấm ức ấy, bước ra cửa và không quên kéo theo xô nước.
Nhật Long nhìn theo, đôi mắt nhạt dần theo từng bước đi của Tiểu Vy.
Cửa đóng lại.
Tiểu Vy đứng như chôn chân bên ngoài, sau khi cửa đã được cài bởi chính bàn tay mình, cô chưa muốn bước xuống ngay….
Mà từ từ ngồi xuống….
Gục đầu vào giữa hai đầu gối, cô để mặc cho những giọt nước mắt tự do tuôn trào. Thực sự là oan ức, quá oan ức! Cô không hiểu, rốt cuộc mình đã làm gì sai để khiến Nhật Long tức giận đến như vậy, để anh ta mắng nhiếc cô thậm tệ, và nhìn cô bằng ánh mắt phẫn nộ đến như vậy? Chưa bao giờ, phải, chưa bao giờ cô thấy Nhật Long như thế, và cũng chưa bao giờ anh ta đối xử với cô như thế. Cô thực sự cảm thấy sợ, giây phút anh ta nắm lấy vai cô lắc mạnh, nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa, trái tim cô như muốn ngừng đập ngay lúc đó, cô cảm tưởng như người trước mắt mình đây không phải là Phùng Nhật Long nữa, nó giống như một con mãnh thú hơn là con người mà hàng ngày cô vẫn gọi là “biến thái”, người hàng ngày vẫn trêu chọc cô, cùng cô xây dựng nên những màn đấu khẩu kịch liệt. Sự sợ hãi và nỗi oan ức đã khiến cho những giọt nước mắt cô rơi ngày một nhiều thêm, cô vòng tay, ôm chặt lấy hai chân, bờ vai run lên nhè nhẹ.
Bên trong, Nhật Long vẫn đứng nguyên chỗ cũ, anh nhìn chăm chăm vào cánh cửa đã bị Tiểu Vy đóng lại cách đây vài phút, ánh mắt đã trở về màu đen tuyền vốn dĩ của nó. Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đưa tay day day huyệt thái dương. Sự nóng nảy và ngọn lửa cháy rừng rực trong người anh đã bị dập tắt, để lại một sự mệt mỏi. Vốn dĩ anh không hề muốn phải giận dữ, nhất là với Tiểu Vy, thế nhưng, chính cô ta là người đã xâm phạm vào những thứ riêng tư, những thứ anh không hề muốn nhắc đến, thậm chí muốn quên đi mà không được. Cô ta đã khơi dậy những thứ anh muốn giấu kín trong trái tim, những thứ anh muốn thả trôi theo dòng chảy của thời gian, nhưng lại không đủ can đảm. Nhìn thấy cô ta ở đây, trong phòng của người con gái ấy, anh không đủ bình tĩnh hay nói đúng hơn, anh không thể bình tĩnh để không nổi lên một trận cuồng phong.
Di chuyển ánh mắt đến tấm ảnh treo trên bức tường đối diện, đôi mắt trở nên sâu xa, anh đưa tay, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, chạm vào lớp kính bao bên ngoài. Từng ngón tay, miết nhẹ lên mái tóc, đôi mắt, làn da. Môi mấp máy, khuôn mặt trở nên ảm đạm và thê lương đến kỳ lạ.
- Lam Đình…..!
…………………..
- Cô Di! – Tiếng Nhật Long trên lầu vang vọng xuống dưới. Chẳng có gì khó để cô Di nghe thấy và dừng công việc lau bàn ghế của mình mà tất tả chạy lên.
Vừa bước lên cầu thang, bà đã gặp Tiểu Vy tay xách xô nước xuống, khuôn mặt thất thần, đôi mắt đỏ hoe. Khoảng cách giữa hai người ngày một ngắn lại theo từng bước chân chậm rãi, mệt mỏi của Tiểu Vy và bước chân vội vàng, mau lẹ của cô Di. Giáp mặt nhau, cô Di nắm lấy tay Tiểu Vy, nhíu mày hỏi một cách lo lắng.
- Vy, cháu sao thế? Vừa bị cậu chủ mắng à?
Ánh mắt như vô hồn của Vy liếc qua cô Di, nặng nhọc buông lời.
- Cháu không sao – Cô thở hắt – Nhật Long gọi cô đấy, mau lên đi.
Từ khi Tiểu Vy đến đây làm, đã không dưới một lần cô Di nghe thấy Vy gọi hẳn tên cậu chủ của bà ra, hoặc gọi bằng những mỹ từ như “biến thái”, và cũng không dưới một lần bà không hài lòng mà lên tiếng nhắc nhở, nhưng lần này, bà không thể mở miệng được nữa. Cái vẻ mặt cô “phô” hết ra ngoài lúc này đã cho người ta biết rằng, mình vừa phải chịu đựng những điều chẳng mấy tốt đẹp, và lên tiếng trách móc Vy lúc này, cô Di cảm thấy mình thật….độc ác.
- Cháu xuống dưới đi, vất vả cho cháu rồi. – Tặng cho Tiểu Vy cái nhìn cảm thông, an ủi, cô Di buông tay Vy ra và bước nốt những bậc cuối cùng của cầu thang trước khi lên gặp Nhật Long.
Tiểu Vy cụp đôi mắt xuống, vất vả ư? Phải.
- Cậu chủ có gì dặn dò? – Cúi đầu trước Nhật Long, trong lòng cô Di bỗng ngổn ngang những thắc mắc. Hôm nay Nhật Long lại ở trong phòng “Số 3” thay vì nằm trong phòng mình như mọi hôm.
- Căn phòng này có 2 chiếc chìa khóa, cô vẫn giữ một cái? – Nhật Long đứng trong phòng, miệng thì hỏi cô Di, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời bỏ được tấm ảnh trên tường.
- Dạ, phải.
- Tôi đã dặn cô khi tôi ra ngoài phải khóa cửa phòng này lại, và không cho phép bất kỳ ai bước chân vào, cô không nghe rõ sao? – Nhật Long lướt ánh mắt sắc bén về phía cô Di.
- Tôi….tôi quên…xin lỗi cậu, nhưng tôi đảm bảo rằng chưa có bất kỳ ai bước vào căn phòng này đâu ạ!
- Đảm bảo? – Nhật Long cười khẩy – Cô đảm bảo kiểu gì để đến khi tôi về, thấy một con nhóc đứng ở trong căn phòng này, xem hết những thứ tôi không muốn ai biết và nhờ cô khóa?
- Đó là…. – Cô Di trợn tròn mắt, ngước lên nhìn Nhật Long, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Tiểu Vy với đôi mắt đỏ hoe
– Là Tiểu Vy sao ạ?
- Cô biết sao?
- Tôi….tôi xin lỗi cậu chủ, từ nay sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì tương tự như vậy đâu ạ.
Nhật Long thờ ơ nhìn cô Di. Anh thậm chí chẳng muốn tức giận nữa.
- Ra ngoài và khóa cửa lại cho tôi.
Ra lệnh bằng một giọng đều đều, Nhật Long khoát tay rồi đi ra ngoài. Anh trở về phòng, khóa trái cửa và lên giường nằm. Sự mệt mỏi thống trị cơ thể khiến trong đầu anh chẳng có suy nghĩ gì ngoài việc cần phải ngủ. Màn đêm kéo đến sau mi mắt vừa được khép lại, giấc ngủ đang chập chờn, bỗng….trong mảng tối đó, hiện lên hình ảnh một người con gái đang quay lưng lại, đưa tay….quệt nước mắt.
Màn đêm đen kịt buông xuống rất nhanh, đám người giúp việc ngồi buôn chuyện với nhau chán chê, trong khi đợi từng người lần lượt đi tắm. Cô Di tắm xong đầu tiên, bà đang chuẩn bị bước lên nhà bỗng khựng lại khi nghe Tiểu Yên hỏi:
- Cô Di, cậu chủ không ăn gì sao ạ?
- Không – Cô Di quay lại, điềm tĩnh trả lời – Hồi chiều cậu có chút tức giận, sau đó đi ngủ, ta có gọi mà không thấy cậu trả lời, có lẽ cậu không ăn.
- Vâng.
Không thấy câu hỏi nào nữa từ Tiểu Yên, cô Di bước lên nhà. Còn lại nó đằng sau, khẽ mỉm cười. Nó biết….cậu chủ bực mình vì điều gì, và nó mỉm cười vì đó là điều nó mong muốn.
Cô Di nhìn ra ngoài trời, chỉ một màu đen, cảnh vật bên ngoài cũng không nhìn được rõ. Bà khẽ gọi Tiểu Vy đang đứng bên bức tường, tỉ mẩn lau bức tranh khảm trai.
- Vy!
Tiểu Vy không nghe thấy gì, cô vẫn tập trung vào công việc đang làm dở dang của mình. Nhưng cô Di biết, tâm trí của Vy chẳng có ở bức tranh khảm trai cô đang lau dở, mà đang ở đâu đó ngoài màn đêm đen đang bao phủ và ngự trị kia.
- Vy! – Cô Di kiên nhẫn lặp lại, và lần này thì Tiểu Vy đã giật mình quay lại khi bà đã nâng âm lượng trong giọng nói của mình lên.
- Dạ? – Vy tròn mắt, ngơ ngác hỏi.
- Muộn rồi, cháu không về sao?
Theo ngón tay của cô Di chỉ lên đồng hồ, ánh mắt của Tiểu Vy cũng ngước lên đó rồi cụp xuống rất nhanh, cô cắn môi, đưa tay lau nốt nửa bức tranh khảm trai.
- Lát nữa cháu về.
- Muộn rồi, giờ này không có xe bus đâu, con gái đi một mình trong đêm tối nguy hiểm lắm, hay cháu ngủ lại đây, sớm mai hãy về? – Cô Di tiến đến gần, đôi mày nhíu lại tỏ vẻ lo lắng, bà níu lấy tay Tiểu Vy khiến cô không thể tiếp tục công việc của mình mà làm lơ bà được nữa.
Vy quay lại, cười:
- Thôi cô ạ, mai cháu còn phải đi học sớm, không thể ngủ lại đây được – Thấy khuôn mặt cô Di vẫn chưa có vẻ gì là hết lo lắng cho mình, Tiểu Vy tiếp tục – Cô đừng lo, cháu có võ mà, sợ gì.
- Ừm – Cô Di gật đầu, dù trong lòng vẫn có chút lo lắng cho cô bé lí lắc, ngây thơ này. Bà giật lấy chiếc khăn trên tay cô – Cháu về luôn bây giờ đi, trời càng tối muộn càng nguy hiểm, để đó cô làm cho.
Hướng về cô Di ánh mắt cảm kích, Tiểu Vy khẽ gật đầu. Trong giây phút, cô bỗng nhìn thấy cô Di thật giống người mẹ đã sinh ra mình, người mẹ đã mất vì quá kiệt sức ngay lúc vừa sinh ra cô.
- Vậy….cháu về.
- Ừ, về cẩn thận.
Xách chiếc túi lên vai, Tiểu Vy bước ra ngoài, không quên cúi chào cô Di. Chiếc cổng sắt đen vừa đóng lại, che lấp đi thân ảnh của người phụ nữ phúc hậu ấy. Vy nhìn con đường sáng rực đèn trước mặt, thở dài, mọi hôm, Nhật Long luôn là người đưa cô về. Quãng đường từ đây về đến trường cũng không xa và không đáng sợ lắm, nhưng sao hôm nay không có anh ta, bỗng dưng cô lại cảm thấy….lạc lõng đến vậy….
…………….
Bước chân Tiểu Vy rẽ vào con hẻm nhỏ trước mặt, cô chợt nuốt khan một cái. Cơn hẻm vắng vẻ này mọi hôm luôn được thắp sáng rực bởi đèn đường, ấy vậy mà hôm nay, ma xui quỷ khiến thế nào lại tắt lịm, để mặc màn đêm từ từ len vào khiến Vy trong lòng nổi lên chút sợ hãi.
- Không sao, sẽ không sao.
Vy tự trấn an bản thân, bàn tay trái vô thức đặt lên ngực, giữ cho mình thật bình tĩnh. Tuy bình thường, mạnh miệng là thế, nhưng cô cũng là con gái, đó là sự thật không thể phủ nhận, và đồng nghĩa với việc trong lòng cũng tồn tại một thứ bản tính gọi là “nhát”.
Cái “nhát” này của cô cũng chẳng khác gì những cô gái bình thường, biểu hiện bên ngoài đó là: lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhịp thở phải chạy theo để bắt kịp với nhịp đập của trái tim bên trong lồng ngực phập phồng.
- Ê, cô em, xinh thế? Đi chơi với tụi anh không?
Tiểu Vy sững lại, mắt mở to, tim….ngừng đập.
______________-
Nhật Long bước xuống giường sau giấc ngủ dài và sâu nhưng cũng không kém phần mệt mỏi. Anh vỗ nhẹ vào trán, đồng thời lắc lắc đầu để dư âm của cơn buồn ngủ trong đầu bay biến. Bước xuống nhà và nhìn lên đồng hồ, anh nhận ra đã quá bữa ăn tối, và lắc đầu ngán ngẩm khi cảm thấy bụng mình đang sôi. Bước xuống nhà bếp định dặn người làm chuẩn bị đồ ăn khuya, bỗng anh nhận ra….trong căn nhà của mình….thiếu thiếu thứ gì đó.
- Cô Di!
- Dạ, cậu chủ có gì căn dặn? – Cô Di cúi đầu, bà đang quét dọn nhà bếp.
- Tiểu Vy đâu?
Cô Di thoáng chút ngạc nhiên và sửng sốt
- Cậu chủ, cô bé về rồi, có gì trách phạt, hãy để mai.
Không quan tâm đến vế sau câu nói của cô Di chứng tỏ bà đã đi lạc mục đích của Nhật Long, anh quay lưng, bước lên nhà. Vể ư? Không phải cô nhóc ấy đang giận anh chứ?
Anh lấy chiếc điện thoại trong túi ra, lướt màn hình cảm ứng đến tên “Dưa chuột”.
“Pi…po….pi…po”
Tiếng chuông trong điện thoại vừa kêu, tiếng chuông bên ngoài cũng nhanh chóng kêu lên sau đó, rất nhanh. Nhật Long nhíu mày, tay vẫn cầm chiếc điện thoại, anh đi vòng quanh phòng khách để cảm nhận tiếng chuông điện thoại kêu mỗi lúc một lớn.
Và với tiếng chuông mà chủ nhân của nó đã đặt ở mức lớn nhất, chẳng khó để anh tìm thấy chiếc Apple Iphone cảm ứng anh tặng cho Tiểu Vy đang nằm trên mặt tủ, đổ chuông không ngừng, ánh sáng từ màn hình nhấp nháy.
Nhật Long cầm chiếc điện thoại lên, dòng chữ “Tên biến thái chết tiệt” ẩn hiện trên màn hình nền là chú mèo trắng Tiểu Bảo.
- Dưa chuột…để quên hay….muốn trả lại?
Tiểu Vy trống ngực đập thình thịch, lưng áo ướt đẫm, mắt nhìn thẳng vào đám thanh niên có phần “bụi đời” trước mặt, thận trong lùi đường bước, từng bước. Cô cũng chỉ lùi theo bản năng thôi, vì sau lưng cô là một mảng đen đặc quấn lấy nhau, khiến cô phải vừa rò rẫm xem có gì không mới dám đưa mình thụt lùi ra sau để tránh những cái vuốt má hay vuốt tóc khiếm nhã của bọn thanh niên kia.
- Em à, sao hoảng quá vậy, bọn anh có gì đáng sợ đâu? – Một thằng con trai đứng đầu, mặc chiếc áo sát nách màu đen, in lên đó hình đầu lâu và hai chiếc xương bắt chéo – Vui vẻ tý thôi mà, thái độ của em vậy làm bọn anh buồn đấy.
Kết thúc câu nói là một tràng cười hả hê vang vọng khắp con hẻm vắng teo, không một bóng người. Có vẻ như chúng rất thích thú khi thấy khuôn mặt Tiểu
Vy ngày một trắng bệch.
- Tránh….tránh xa ta ra….!
Tiểu Vy mặc dù lúc này đang vô cùng hoảng sợ nhưng cô vẫn cao giọng nạt nộ, tuy biết rằng, lời của cô chỉ như gió thoảng qua tai bọn chúng. Đương nhiên, chẳng tên nào lại đi sợ một nữ nhi như cô, nhất là nữ nhi ấy đang trong trạng thái co rúm lại khốn khổ như thế này.
Cô hoang mang nhẩm đếm số lượng bọn chúng, phải hơn chục tên, với sức như cô thì hạ được một tên còn là chuyện hên xui, chứ với một nhóm đông vui thế này, có mà chạy đằng trời.
Di chuyển ánh mắt lung tung, tìm kiếm xem trong con hẻm bé tẹo này có thứ gì có thể coi là vũ khí được không, thì cô lại thêm một phen sững người, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Qua ánh sáng leo lét ở màn hình điện thoại của một tên đang giơ ra soi, cô nhìn thấy dưới chân bọn chúng, hỡi ơi, cơ man là…ống tiêm chích vất ngổn ngang, lộn xộn, nhìn thoáng qua “hiện trường” cũng biết, chúng vừa được sử dụng xong, và người sử dụng chẳng thể là ai khác nữa. Cô nuốt khan một tiếng, vừa lúc cảm nhận thấy, mình vừa….chạm tường.
- Em xinh gái, bây giờ em muốn chơi kiểu gì? Lần lượt hay tập thể? – Một thằng con trai tiến đến gần, tay xoa xoa cằm, mắt hau háu nhìn Vy bằng vẻ thèm muốn. Trong mắt hắn có thể dễ dàng nhìn thấy rõ thứ dục vọng ghê tởm đang hiện diện.
- Thằng ngu! – Một thằng con trai khác tát nhẹ vào đầu thằng vừa nãy – Cả đám xông vào thì em ấy chết mất còn gì.
Cả đám lại được dịp cười ồ lên. Thằng thủ lĩnh nãy giờ săm soi Vy rất kỹ, thấy đám đàn em chưa đợi mình ra lệnh đã dám phát biểu linh tinh, hắn quát:
- Im cho tao!
Tiếng cười chọc ghẹo đột nhiên im bặt, thằng thủ lĩnh đưa tay vén lọn tóc đang rủ xuống mặt Vy, rồi nâng cằm cô lên, chép miệng:
- Trông mặt thư sinh thế này, chắc còn – nguyên. Ốm yếu thế thì chịu được mấy lần hả em?
Tiểu Vy cắn môi quay mặt đi, né tránh bàn tay dơ bẩn của tên kia vừa chạm vào da thịt mình, bất ngờ, cô bị tên thủ lĩnh đè chặt cứng vào tường, hắn thô bạo kéo rách toạc chiếc áo bên ngoài của cô ra. Một cô gái yếu ớt như cô không thể chống lại được một nam nhân, cũng như chiếc sơ mi trắng mỏng manh kia không thể chịu được lực từ một bàn tay to khỏe, một hàng cúc liền tung ra dữ dội, để lộ những thứ không-thể-lộ. Cô trợn to mắt, rồi dùng hết sức đẩy bàn tay tên ấy ra khỏi người mình.
Trước hành động vội vàng và quá khích của tên cầm đầu, lũ con trai đằng sau lúc đầu còn hơi ngơ ngác, chỉ biết giương mắt lên nhìn. Nhưng sau khi “hình dạng nguyên thủy” của Tiểu Vy được phơi bày, đâu đó trong con hẻm lại cất lên những tiếng hú hét thích thú.
- Oa, “hàng” đẹp thế cưng, có bơm không em?
- Kiểu này mà chơi đùa trên giường thì phải gọi là “phê” trở lên.
Vy vùng vẫy chống cự, cô một tay giữ hai vạt áo vừa bị bung ra, một tay tặng miễn phí cho tên kia một đòn trong Karatedo . Tên con trai bị trúng vào tay đau điếng, vội buông Tiểu Vy ra. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vy nắm được cơ hội, vội giơ chân, đá thẳng vào….bộ hạ của hắn, rồi cắm đầu cắm cổ mà chạy bán sống bán chết. Con hẻm tối thui, chẳng nhìn rõ thứ gì, nhưng biết thế nào bọn chúng cũng đuổi, nên cô liều mạng lao như bay vào màn đêm đen đặc, vất bỏ hết những nỗi sợ hãi mơ hồ. Ngay lúc này, thứ làm cô sợ nhất chỉ là những con người đang đuổi theo cô sát nút ở đằng sau, và nếu bắt được cô, chúng sẽ làm những chuyện….có trời mới biết.
- Đuổi theo con chó đó, nhanh lên! – Tiếng thằng thủ lĩnh đằng sau hét tướng lên, bộ dạng của hắn lúc này không gì có thể thảm hơn được nữa.
Đã nghe thấy tiếng hắn, và bây giờ thì hàng chục bước chân đang dồn dập chạy đến sau gót Tiểu Vy, cô quay đầu lại nhìn xem chúng đã đuổi theo đến nơi chưa, nhìn thấy ánh sáng leo lét từ màn hình điện thoại của tên nào đó đang nhấp nháy loạn xạ vì nó vừa cầm điện thoại vừa chạy, Vy chợt dừng lại, chống tay lên đầu gối mà thở hổn hển. 2s, lại cắm đầu chạy tiếp.
Cuộc rượt đuổi vẫn diễn ra trong con hẻm nhỏ, tiếng bước chân vẫn dồn dập bên tai, Vy đã thấm mệt, chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, chân cô chạy mà như muốn ríu lại với nhau. Bước chạy đã chuệch choạc, tốc độ giảm đi rõ rệt.
“Bộp!”
“Bịch!”
Có thứ gì đó chắn ngang chân Tiểu Vy, khiến cô vấp ngã sóng xoài ra đất. Cô chẳng thèm màng đến cái đau thể xác, vội lóp ngóp bò dậy, lê thêm mấy bước nữa.
- Cứu….có ai không…..cứu tôi…. – Tiểu Vy sướng run khi thấy trước mắt mình đã là ánh sáng của cột đèn đường bên ngoài, và chỉ mấy bước nữa, mấy bước nữa thôi là cô đã thoát ra được khỏi con hẻm Tử Thần. Nhưng…tiếng kêu cứu còn chưa dứt, một bàn tay to lớn đã áp chặt vào miệng cô, khiến cô chỉ vùng vẫy mà kêu lên mấy tiếng ú ớ, còn thân người thì mềm nhũn, không còn sức mà đấm đá nữa. Thằng con trai nắm lấy tóc Tiểu Vy kéo giật lên, miệng thở hổn hển:
- Con ranh này gan lỳ thật, chạy vừa nhanh, sức lại dai nữa, bọn tao đuổi theo mệt bở hơi tai.
Hắn thả tóc Vy ra, thẳng tay tát vào mặt cô.
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Tuyết Rơi Mùa Hè (13) - Truyện Teen Đang Sáng Tác - Truyện Tình Cảm Tuổi Teen - Diễn Đàn Kênh Truyện - Đọc Truyện | Chia Sẻ Truyện http://kenhtruyen.com/forum/44-751-13#ixzz2G8GiGgnJ
“Bốp!”
- Chịu khó ngoan ngoãn nghe lời thì không chịu, cứ thích phải mạnh tay.
Tiểu Vy bây giờ toàn bộ thân hình đã tê dại, chẳng còn cảm giác gì nữa, cũng chẳng còn sức để cứu. Đôi tay buông thõng, mắt cô mở trân trối nhìn bóng thằng con trai đang trùm lên người mình.
Hết rồi….
Thế là xong….
Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh một người con trai có đôi mắt màu cà phê đen đặc bên trong chiếc kính gọng đen.
Nhật Long….
Cứu tôi….
Một giọt nước mắt chảy ra, cô sẽ chết trong tay bọn người này như thế này ư?
Thật là nhục nhã và dơ bẩn….
- Dừng lại ngay!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cả bọn giật mình vội đưa mắt kiếm tìm kẻ vừa nói. Ngay đầu con hẻm, một chàng trai dong dỏng cao đang đứng đó, Vy không nhìn rõ mặt, chỉ thấy, hình như anh ta có đeo chiếc kính….màu đen.
- Thằng kia, chuyện của mày à? Xéo ngay trước khi tao nổi điên. – Thằng con trai đang chuẩn bị định hành sự với Tiểu Vy, bỗng dưng bị phá đám, điên tiết nhỏm dậy, quắc mắt nhìn chàng trai nọ.
- Thả cô gái kia ra!!!
- Mày là cái thá gì mà ra lệnh cho bọn tao? Chán sống à?
Thằng kia đã đứng dậy, hắn đã nổi điên thực sự, cướp thanh mã tấu từ tay đồng bọn, hắn lao về phía chàng trai kia. Anh ta cũng không vừa, sau khi tránh được liền nhanh chóng ra đòn chống trả. Đòn của anh ta vừa dứt khoát, nhanh nhẹn lại vừa đẹp mắt, tên kia liên tiếp bị dính đòn. Mấy thằng đồng bọn phía sau chẳng ai dám lên cứu bạn, cứ đứng rúm ró một chỗ mà….xem.
Tiểu Vy biết có người đến, biết mình sẽ được cứu, cô từ từ ngồi dậy, kéo hai vạt áo lại che đi những thứ quá lộ liễu, rồi nhích vào một góc. Cô vẫn chưa hết hoảng sợ, bờ vai run run.
“Bịch!”
Thằng kia cuối cùng cũng bị đánh cho bất tỉnh, khuôn mặt sưng vù trông vô cùng thảm hại. Chàng trai nọ ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, rồi từ từ tiến đến chỗ Vy. Đám còn lại mặt mũi xanh mét, liền bảo nhau biến sạch. Anh ta ngồi xuống gần chỗ Tiểu Vy, giọng nói nhẹ nhàng.
- Cô gái, cô có sao không? Nhà cô ở đâu?
- Biến thái…..
Giọng Vy khản đặc, cô ôm chặt lấy đầu gối, nhìn chàng trai trước mặt mà người run lên.
- Sao vậy? Tôi cứu cô, sao lại gọi tôi là biến thái? Tôi không phải đám người kia đâu – Nhật Long chợt cười – Nhà cô ở đâu? Nói đi, tôi đưa về.
- Tôi, Vy đây.
- Hả? – Nụ cười tắt ngấm, Nhật Long trợn tròn mắt, nắm lấy vai Tiểu Vy xốc lên, vì trời tối, nên anh không thể nhận ra người mình vừa cứu lại chính là người mà suốt nửa tiếng đồng hồ qua, anh đã cất công đi tìm. – Dưa chuột, cô…..
Tiểu Vy ngước nhìn thẳng vào Nhật Long, xung quanh tối om, nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt thương hại của anh dành cho mình, và cảm thấy xung quanh mình như đang ấm dần lên. Bất ngờ, cô ôm chặt lấy anh, òa khóc.
- Nhật Long, tôi sợ…..sợ lắm….tại sao….anh không đến sớm hơn?
Nhật Long nhìn Tiểu Vy, ánh mắt buồn buồn, cảm giác thấy trên ngực mình đang mát lạnh bởi những giọt nước mắt của Vy rơi trên ngực áo anh. Anh đưa tay, vuốt những sợi tóc rối của Tiểu Vy, trầm giọng:
- Tôi xin lỗi….Cô không sao chứ? Chúng chưa làm gì cô chứ?
Tiểu Vy dụi đầu vào ngực Nhật Long, lắc thật mạnh.
- Không sao nữa rồi, đừng khóc nữa, tôi xin lỗi….
Nhật Long….
Cuối cùng thì anh cũng đến….
Thật may….thật may….
_____________________________
Ngồi trong chiếc BMW của mình, Nhật Long lấy trong cốp xe một chiếc áo sơ mi nam – chiếc áo mà anh vẫn dùng để thay mỗi khi phải đi cùng Thiếu gia mấy ngày mà không về nhà – khoác lên người Tiểu Vy. Nhìn chiếc áo của Vy rách tả tơi, anh căm hận mình sao lúc đó không giết luôn mấy tên đáng chết kia đi.
- Ổn rồi chứ? Còn sợ không?
Vy hai tay ôm lấy vai, lắc nhẹ đầu, trên mặt vẫn in dấu vết của những giọt nước mắt loang lổ.
- Tôi xin lỗi, chuyện vừa nãy….và cả chuyện sáng nay.
Nhật Long nhỉn ra đằng trước kính xe, nói nhẹ. Vy ngước lên nhìn anh, đôi mắt vô hồn thất thần, không hiểu gì.
- Tôi đã hơi nóng, dù gì đó cũng không phải lỗi của cô.
Đôi mắt cụp xuống, Tiểu Vy kéo vạt áo chật thêm một chút bởi áo anh quá rộng, khuôn mặt không biểu cảm gì.
Nhật Long lấy trong túi ra chiếc điện thoại, đưa cho Vy.
- Này, cầm lấy, từ nay tôi sẽ không nóng như thế nữa, cô đừng trả lại.
Lại ngước lên, Vy đưa tay đón lấy chiếc điện thoại, đôi mắt màu café sữa trong veo.
- Ai trả lại chứ? Tôi để quên.
- Vậy sao? – Trong mắt Nhật Long ánh lên ý cười – Tôi lại tưởng cô giận tôi nên trả lại cơ. Nên tôi đã phóng xe đi tìm cô, mà chẳng thấy đâu. Đang định đi về thì gặp mấy tên kia đang giở trò với cô gái nào đó, tôi mới ra tay – Anh mỉm cười – Đâu ai biết đó chính là cô.
- Dù sao cũng cảm ơn anh, không có anh, không biết tôi ra sao với chúng rồi.
Nhật Long lặng lẽ nhìn Tiểu Vy, giây phút này, không hiểu sao anh lại thấy cô nhỏ bé, đáng thương và cần được chở che đến thế.
- Vào ngủ đi, tôi về.
Nhật Long nhẹ nhàng nói với Tiểu Vy vừa bước xuống xe. Vy gật đầu chào anh.
- À, còn cái áo ấy, giặt sạch rồi trả tôi nhá, không ai cho cô không đâu.
- Biết rồi – Vy cười – Ai cho thì cho chứ anh thì không bao giờ.
Nhật Long nháy mắt, đưa ngón tay cái lên.
- Cô giỏi đấy!
Đèn sau xe sáng lên, chiếc BMW lao vụt vào màn đêm trước mặt, Tiểu Vy nhìn theo, bỗng, điện thoại cô rung.
“Từ nay lúc nào cũng phải cầm điện thoại theo đấy, có gì gọi cho tôi đầu tiên.”
Đôi môi trắng bệch của Tiểu Vy vẽ lên một nụ cười, khi cô nhìn thấy, địa chỉ người gửi đã được sửa lại thành “Nhật Long”….
Bởi….một người nào đó…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.