Tuyết Rơi Mùa Hè

Chương 18

Sheryl Nome

16/05/2013

Bình minh dịu nhẹ, lá trên cành cây cao đung đưa, bầu trời qua những kẽ lá xanh trong như gột.

Băng Hạ đeo chiếc balo lệch một bên vai, chậm rãi bước đến lớp học, bộ dạng uể oải. Đêm hôm qua cô thức hơi khuya, và hệ quả là sáng nay nhìn thấy tất tần tật cái gì cũng màu đen. Mi mắt đang cố chống lại cơn buồn ngủ một cách vô vọng, Băng Hạ thầm nhủ, vào lớp cất cặp rồi nhất định cô sẽ ra vườn trường đánh một giấc.

Lớp 10A3 có thể đến bằng nhiều đường khác nhau, nhưng Băng Hạ lại thích đi xuyên qua khu vườn trường hơn. Buổi sáng mát mẻ, tinh khôi, hương thơm dìu dịu nhẹ nhàng lan tỏa, khiến trong người cô dâng lên một cảm giác khoan khoái.

Bầu trời tím ngắt một màu Bằng lăng, ánh sáng ban mai vàng nhẹ chiếu xuyên qua những cánh hoa mềm mại mỏng manh, óng ánh nghiêng nghiêng rọi xuống mặt đất, nơi những cánh hoa bằng lăng đã rụng, nằm yên lặng. Một chàng trai mải mê ngắm hoa, làn gió thổi lướt qua những cánh hoa nhỏ nhắn xinh xắn rụng lả tả, óng ánh như tuyết, đậu lại trên vai người con trai ấy.

Một khung cảnh mê hồn.

Hạo Thiên đẹp lạ lùng đứng lặng lẽ dưới gốc cây, hồn như thả vào những cánh hoa bằng lăng tím ngắt một mảng trời.

Mái tóc như ngọc đen óng ánh, làn da mềm mại mỏng manh như men sứ.

Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, anh quay đầu lại, nhìn người con gái đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, anh mỉm cười, nhẹ như sương.

- Có duyên quá, gặp lại nhau rồi.

- Anh cũng hứng thú với nơi này? – Đôi mắt màu xám tro hơi tròn lại.

Hạo Thiên gật đầu, ánh mắt bỏ quên trên tán lá.

- Nơi này rất đẹp.

- Chỗ ngủ của tôi, không được chiếm.

Băng Hạ lạnh lùng tiến đến gốc cây, vất cặp sang một bên, thản nhiên nhắm mắt lại, coi người vừa nói chuyện với mình cách đây mấy phút không hơn gì không khí. Hạo Thiên mỉm cười, một cách đánh dấu chủ quyền độc đáo.

- Có ghi tên cô không? – Anh ngó nghiêng như tìm kiếm thứ gì đó – Theo tôi biết thì ở đây trước giờ chẳng ghi tên ai cả. “ Nên nó là của tôi” – hàm ý không được nói ra, nhưng ai nghe qua cũng có thể hiểu được rất rõ.

Từ từ mở mắt, Băng Hạ kiếm một cành cây khô, vạch ngang dọc trên đất dòng chữ “Dương Băng Hạ”, rồi hất mặt về phía Hạo Thiên, đắc ý.

- Thấy rồi chứ?

- Rồi. – Hạo Thiên nhìn chăm chăm vào dòng chữ vừa được viết trên nền đất, cười. Vốn dĩ anh chẳng muốn giành với cô, toàn bộ Thánh Huy này là của anh, một dòng chữ mỏng manh, gió thổi là tan biến ấy, chẳng thay đổi được gì.

- Rồi thì yên cho tôi ngủ - Đôi mắt màu xám lạnh khuất bóng sau bờ my dài đen nhánh, một nụ cười trên môi Hạo Thiên lại nhanh chóng hình thành. Chẳng hiểu sao, những lời nói xấc xược của cô lại khiến anh cười nhiều đến vậy. Trong khi, nếu là người khác, không dám cam đoan rằng họ còn miệng để nói năng kiểu đó lần thứ hai không?

Hạo Thiên lấy trong túi ra chiếc điện thoại, giơ về phía Băng Hạ. Lập tức, hình ảnh của cô hiện lên trên màn hình, sắc nét. Anh mỉm cười, ngón tay cái miết nhẹ lên đó.

………………

Đôi mắt từ từ mở ra, Băng Hạ mơ màng không biết mình đã ngủ được bao lâu rồi. Vỗ nhẹ lên trán, cô mở điện thoại ra xem giờ, không bất ngờ khi thứ hiện lên trên màn hình là 15 cuộc gọi nhỡ và 6 tin nhắn. From: Vy Vy.

“Băng Hạ, bạn đi đâu vậy? Vào lớp rồi đó” – 7h30.

“Băng Hạ, bạn không định đi học sao?” – 7h39.

“Bạn đang ở đâu vậy?” – 7h46.

“Này, sao không nghe điện thoại thế? Bạn đang ở chỗ quái nào vậy?” – 7h55.

“Không phải lại gặp chuyện gì rồi chứ?” – 8h01

“Dương Băng Hạ, nghe điện thoại đi, biết mình lo lắng lắm không hả? Cúp học cũng phải nói với mình một câu chứ? Hay bạn gặp chuyện không hay gì rồi?” – 8h17

Băng Hạ lần lượt đọc tất cả tin nhắn, hôm nay Tiểu Vy kêu mệt, sẽ lên lớp sau nên bảo cô đi trước. Chắc cô nàng lên đến nơi mà không thấy bạn mình đâu, nên hoảng hồn đây mà.

“Vy, mình đây, mình không sao, ngủ quên sau trường.” – Cô reply.

Khóa điện thoại, chợt Băng Hạ nghe tiếng c.h.ử.i bới xen lẫn tiếng đánh đấm từ đâu đó vọng tới, rõ mồn một. Nhíu mày, cô đứng dậy, tìm kiếm chủ nhân của nó. Đập vào mắt cô là một viễn cảnh không mấy vui tươi ở đằng xa, ngăn cách với chỗ cô ngủ một bằng một rừng phong.

Một đám nữ sinh mặc đồng phục Thánh Huy, nhưng đeo trên mình một đống phụ kiện lòe loẹt, không hiểu vì lý do gì khuôn mặt hằm hằm, đang vây đánh một nữ sinh khác. Nữ sinh kia khuôn mặt đỏ ửng, hằn lên đó dấu tích của những cái bạt tai, tóc tai xõa xượi, bộ đồng phục xộc xệch, lấm lem bùn đất. Nơi khóe môi rỉ chút máu, cô bé có vẻ đang rất đau đớn, nhưng nín lặng, cố gắng không kêu khóc tiếng nào.

Một lần chạm mặt, cả đời không quên, đôi mắt màu xám tro của Băng Hạ hơi nheo lại, nếu trí nhớ cô còn tốt, thì đám nữ sinh kia chính là người đã từng đánh hội đồng cô theo lời Bảo Yến, Gossip Girl. Và….nữ sinh kia không ai khác ngoài…

- Hạ Tiểu Nhã! Tao nói cho mày biết, khôn hồn thì câm cái miệng chó của mày lại. Tự dưng lại đi khắp nơi nói láo, anh Hàn Phong mà lại nhận mày làm người yêu sao? Còn hôn mày? Mày chưa bao giờ soi gương à? Hay nhà nghèo quá không có nổi tiền mua?

Tiểu Nhã tóc rối tung, nằm im lìm dưới đất như người chết, đôi mắt mở thao láo, nói như mộng du.

- Tôi không bịa đặt, anh ấy thực sự đã….

“Bốp!”

Chưa kịp để nhỏ nói hết câu, một cái bạt tai đã hạ cánh ngay trên mặt nhỏ, một nữ sinh có mái tóc dài và khuôn mặt trái xoan rít lên. Băng Hạ nhận ra cô ta không phải người của Gossip Girl, Khương Bảo Huyền.

- Câm ngay, con chó! Mày không muốn giữ mặt nữa à? Chính anh Hàn Phong đã phủ nhận, mày còn già mồm được sao?

Cái tát rõ kêu, Băng Hạ ở đằng xa cũng còn nghe rõ mồn một. Cô cười khẩy, phủ nhận sao? Có vẻ như đã có khá nhiều chuyện hay ho đã xảy ra trong lúc cô đang yên giấc ở đây. Hàn Phong phủ nhận là chuyện không lạ, nếu anh ta thừa nhận, thì đó chắc chắn là chuyện buồn cười nhất mà cô từng được nghe.

- Chính anh ta đã nói dối, anh ta đã nói yêu tôi, thật mà….

Trong đôi mắt van nài của Tiểu Nhã bật ra hai dòng nước mắt. Không được người ta tin và bị khinh thường, đối với nhỏ còn đau hơn là bị đánh đập.

- Con chó này điên rồi – Bấy giờ nhóm trưởng Lâm Hạ Quỳnh mới lên tiếng – Đánh chết nó đi!

Tiểu Nhã nhắm chặt mắt, khổ sở vòng tay ôm lấy cơ thể. Dưới những bàn tay cào xé, những nắm đấm cùng những cú đá ầm ầm trút lên người như mưa, nhỏ chỉ còn biết lăn qua lăn lại giữa những cú đá tức tối của chúng như một trái bóng.

- Tôi nói thật, làm ơn tin tôi…

Bị đánh dữ dội như vậy, nhưng nhỏ vẫn không im lặng mà tiếp tục khóc lóc thuyết phục mấy con sư tử này trong vô vọng, lời nhỏ chẳng khiến chúng mảy may động lòng, ngược lại còn khiến chúng như điên hơn, ra tay tàn ác hơn. Không khí bạo lực đã tăng tới cực điểm, như đợt sóng dâng cao, chuẩn bị nhấn chìm Tiểu Nhã.

Băng Hạ thở dài, cô phủi áo, đứng dậy.

- Đánh đã tay chưa?

Đám con gái đang lúc hăng máu, nghe thấy tiếng nói liền quay phắt lại, gầm ghè.

Một ngày nắng gắt

Ánh nắng chói chang phủ lên xung quanh một màu vàng đậm, chói lóa như đập vào mắt người.

Một nữ sinh mái tóc đen tuyền, quăn nhẹ ngang vai, làn da trắng muốt như tuyết, đôi mắt màu xám tro trong veo, bộ dạng uể oải dửng dưng cùng nụ cười hờ hững trên môi.



Bảo Huyền quắc mắt:

- Dương Băng Hạ, chuyện không liên quan đến mày, tránh ra xa cho bọn tao làm việc.

- Đương nhiên là có liên quan – Băng Hạ cười nửa miệng - Tiếng các người to quá, phiền đến giấc ngủ của tôi.

Tiểu Nhã biết có người đến cứu mình, nhưng nhỏ vẫn nằm yên bất động, không biết là vì quá đau đớn hay đã ngất.

Hạ Quỳnh vẫn còn nhớ như in 3 cái tát ngày ấy Băng Hạ tặng cho nó, bây giờ nhìn thấy cô, trong lòng nó sôi sục ý nghĩ muốn trả thù.

- Con ranh, thích thì vào đây, tao tiếp. – Nó vênh mặt lên, nhìn Băng Hạ đầy hận thù.

Khóe môi Băng Hạ khoét lên sâu hơn một chút, con nhỏ này tự tin vậy sao?

- Ấy, tôi đâu dám – Nụ cười bất ngờ vụt tắt, cô rút trong túi ra chiếc điện thoại, nheo mắt xem giờ, thờ ơ nói – Tôi chỉ muốn nói cho các người biết rằng, còn 1 phút 13 giây nữa bảo vệ sẽ đến đây, các người muốn làm gì thì làm.

- Bảo vệ đến thì đã làm sao? – Bảo Huyền cười khẩy – Mày nghĩ nói như thế thì bọn tao sẽ chạy chắc?

- Sẽ không sao với cô, nhưng tôi dám chắc ông chủ tịch tập đoàn dầu khí Khương Tuấn Kỳ sẽ chẳng vui vẻ gì, nếu bị gọi lên phòng Giám Hiệu vì con gái mình đánh nhau đâu.

- Con điên – Huyền cười lớn hơn – Mày nghĩ ông Viện trưởng thỏ đế ấy dám gọi cha tao lên?

- Cô không tin? Vậy cô nghĩ sao nếu Thiếu gia nhúng tay vào? – Băng Hạ cười, nụ cười lần này đã đầy đủ cả hai bên khóe miệng. – Đối với Thiếu gia, cả chuyện mời cha cô lên lẫn chuyện đuổi cô ra khỏi trường này và kéo theo hàng trăm hệ luy đều dễ như trở bàn tay.

- Mày….. – Bảo Huyền cắn chặt môi, đôi mắt rực lửa nhìn chăm chăm vào nữ sinh trước mặt. Đối với nó, chẳng khó khăn gì để hiểu hàm ý trong lời nói của Băng Hạ khi khắp học viện này đều đồn ầm lên rằng quan hệ giữa cô ta với Thiếu gia không hề tầm thường.

- Cô nghĩ sao? Còn 49 giây nữa.

- Con chó, mày không muốn sống à? Bị bọn tao đánh một lần rồi mà vẫn còn vênh váo thế sao – Hạ Quỳnh đứng phía sau tức tối lên tiếng, đang chuẩn bị xông lên đạp Băng Hạ một cái. Trong một giây, trong đầu Huyền bỗng hiện lên 2 chữ “Thiếu gia”, nó giơ tay kéo Quỳnh lại.

- Là cô đánh tôi? – Băng Hạ cười khẩy, đôi mắt hiện lên hai chữ “khinh bỉ” rõ ràng – Suy nghĩ kỹ rồi hãy nói. Còn 30 giây.

Đám con gái im lìm không nói gì nữa, chỉ có những ánh mắt hình viên đạn và dao kiếm, thay nhau phóng về phía Băng Hạ như mưa.

- Còn 10 giây.

- 5 – Bọn chúng vẫn im lìm, không nhúc nhích, chúng muốn chờ xem, bảo vệ có đến đúng như lời cô nói hay không.

- 4

- 3

- 2

- 1!

- Bảo vệ kìa, chạy mau! – Thấy bóng bảo vệ đằng xa, một nữ sinh trong Gossip Girl hét lớn, chúng vội vàng hoảng hốt kéo nhau chạy thẳng. Hạ Quỳnh hằm hằm nhìn Băng Hạ, buông một câu c.h.ử.i thề, còn Bảo Huyền thì giơ chân, đạp một nhát cuối vào người Tiểu Nhã đáng thương đang nằm trên đất. Cuối cùng thì chúng cũng biến mất, mảnh đất sau trường chỉ còn lại Băng Hạ và Tiểu Nhã. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc trên các tán cây là vang lên. Băng Hạ thở phào, nếu bảo vệ không đến kịp, không biết cô phải dùng cách gì để đuổi đám sư tử Hà Đông ấy rời khỏi.

- Băng Hạ, cảm ơn. – Bấy giờ Hạ Tiểu Nhã mới lóp ngóp ngồi dậy, khẽ khàng lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi.

Băng Hạ tiến đến gần, cô nhặt chiếc kính Nobita cong queo nằm vất vưởng một góc lên, đặt vào tay Tiểu Nhã. Rồi im lặng đứng dậy, quay người bước đi.

- Anh ấy…..đã….chối, nói rằng….mình đừng nên ảo tưởng như thế…. – Tiếng Tiểu Nhã sụt sùi sau lưng khiến đôi chân Băng Hạ như khựng lại, cô quay lại, dửng dưng nói như chuyện đùa.

- Lòng người chẳng ai ngờ được, chỉ là một lời nói, dẫu có được người ta thề thốt yêu đương, cũng đừng dại mà khoe khoang khắp nơi.

Cô cất bước, chẳng chút bận tâm đến tiếng khóc tức tưởi của Tiểu Nhã ở đằng sau. Giây phút ấy…cô như nhìn thấy đôi cánh trắng muốt, rướm máu sau lưng nó….

Cả buổi học hôm đó Tiểu Nhã nghỉ. Đây đáng ra phải là một điều đáng để các học viên trong lớp phải thắc mắc vì cô nàng mọt sách này trước giờ dù “mưa bom bão đạn” cũng phải đến trường, vậy mà hôm nay trời xanh mây trắng như thế này mà lại nghỉ. Nhưng bây giờ thì đây cũng là một chuyện bình thường thôi, vì ai ai cũng biết sáng nay cô nàng ấy đã gây ra một chuyện động trời, bôi nhọ đến hoàng tử của họ, nên có thể dám chắc 1000% rằng cô ta đang bị “xử đẹp”. Các fan của Hàn Phong và mấy cô nàng nhiều chuyện đang cá cược với nhau xem Tiểu Nhã sẽ phải nằm viện bao nhiêu ngày.

Người bình thản nhất trong chuyện này thì phải nói đến nhân vật chính. Hàn Phong vẫn mỉm cười, vẫn say sưa nghe giảng, không hề tỏ thái độ gì là khó chịu với lời bịa đặt của Tiểu Nhã. Anh muốn lợi dụng Tiểu Nhã để thực hiện âm mưu, nhưng không ngờ cô ta lại nhiều chuyện như vậy, có thể đem đi rêu rao khắp nơi. Đúng là đàn bà, ai cũng như nhau, vậy nên Hàn Phong đã phũ phàng chối bỏ khi đám con gái kéo nhau đến hỏi anh. Dù gì thì cũng chưa dám chắc anh có thể “moi” được gì từ cô nàng này không, mà chấp nhận hy sinh danh tiếng thì là quá phí phạm. Nên để cho Tiểu Nhã hy sinh vì chính cái miệng của cô ta, đối với Hàn Phong, suy cho cùng cũng chẳng phải một điều đáng phải bận tâm.

Giờ giải lao

Hôm nay thời khóa biểu của lớp 10A3 phải học liền 3 tiết, nên khi chuông reo thì cũng là lúc bụng của họ sôi sùng sục. Không ôn bài, không thư viện gì hết, tất cả đôi chân của học viên 10A3 đều “canteen thẳng tiến”. Cuối cùng thì chỉ còn lại chàng hoàng tử phải khó khăn lắm mới từ chối được đám fan mà ở lại trong lớp. Hàn Phong điềm tĩnh lật giở từng trang sách, thân ảnh đẹp đẽ tạo thành một bức tranh sơn dầu tuyệt mỹ.

- Thảnh thơi quá nhỉ? Sau khi phũ phàng rũ bỏ “người yêu”?

Ánh mắt di chuyển từ trang sách đến thân ảnh một người con gái đứng trước mặt. Đôi mắt màu xám tro trong suốt chiếu về phía anh ánh nhìn lạnh lẽo và khinh bỉ. Tim ngừng đập một nhịp, Hàn Phong mỉm cười:

- Tôi tưởng hôm nay em không đi học?

- Đi hay không là ý muốn của tôi – Băng Hạ bình thản ném lại một câu trả lời, đôi mắt vẫn lạnh, không suy chuyển.

Cúi xuống cuốn sách trước mặt, Hàn Phong thờ ơ:

- Không phải vì tôi chứ?

- Anh? Không đáng – Băng Hạ cười khẩy.

- Vậy, là vì….?

- Lấy đồ để quên – Băng Hạ bình thản tiến đến bàn mình, rút trong cặp Tiểu Vy ra chiếc Mp3. Rồi vẫn bình thản, cô bước ra khỏi lớp. Dừng lại trước dãy bàn giữa – của Hàn Phong sau khi đã cho tai nghe lên tai, cô nói, giọng lạnh tanh.

- Đừng quá lộng hành như thế.

Đôi mắt đen láy khựng lại trước dòng chữ in trên trang sách, Hàn Phong dửng dưng:

- Nếu tôi không nghe?

- Dẹp hết kế hoạch của anh mà bước ra khỏi Thánh Huy.

Ngẩng đầu lên, Hàn Phong mỉm cười, nụ cười mị hoặc.

- Em đang uy hiếp tôi?

- Phải.

- Dương Băng Hạ, em lợi hại vậy sao?

- Làm được thì tôi mới nói – Băng Hạ dửng dưng đáp lại bằng nụ cười nửa miệng.

- Nếu tôi không tin?

- Cứ việc thử.



Hàn Phong cười, anh gấp trang sách lại, đứng dậy, tiến đến gần Băng Hạ.

- Được, ván này coi như tôi thua, nhưng…. – Anh đưa tay đẩy khuôn mặt Băng Hạ, cho đôi mắt màu xám lạnh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy đầy tà mị của mình – Đến một ngày nào đó, em sẽ phải hối hận vì đã đối xử với tôi như thế này.

- Biết mình thua rồi thì nên biết thân biết phận mình một chút – Băng Hạ với nụ cười nửa miệng cố hữu, cô đưa tay đẩy bàn tay của Hàn Phong đang giữ lấy cằm mình – Tôi có hối hận hay không, đó cũng là chuyện của tôi. Anh cứ việc chờ nếu muốn.

- Em sẽ không giữ được thái độ kiêu ngạo này lâu đâu, đến lúc đó tôi sẽ bắt em phải hạ mình xin lỗi tôi đấy.

- Vậy sao? – Nụ cười trên môi cô trở nên quyến rũ lạ thường – Mong rằng lúc đó tôi sẽ khác bây giờ, vì lúc này tôi vẫn chưa biết đánh vần từ “xin lỗi” đâu.

Bằng những bước chân không chút do dự, mang theo sự kiêu kỳ, Băng Hạ bước ra khỏi lớp sau khi tặng cho chàng hoàng tử kia một ánh nhìn thách thức.

Hàn Phong nhìn theo thân ảnh người con gái vừa biến mất sau cánh cửa phòng học, nụ cười thiên thần vẫn dán trên môi, nhưng bàn tay vừa chạm vào khuôn mặt ấy thì đang siết chặt lại.

“ Bảo Yến lo sợ tôi sẽ thích em, nhưng tôi có thể thích em được không, ác quỷ đội lốt thiên thần?”

Cuối cùng thì buổi học đầy mệt mỏi cũng đã kết thúc, các học viên uể oải bước ra khỏi phòng học với cái bụng réo ầm ĩ.

Hàn Phong tiến đến chiếc Lincoln thân dài đậu trước cổng trường, ném chiếc cặp cho người tài xế đang cung kính trước mặt, ngồi vào trong xe với khuôn mặt khá mệt mỏi. Hóa thân trở thành một học viên lớp 10, thú vị cũng có, nhưng đau đầu cũng không thiếu.

- Cậu chủ, tiểu thư đâu ạ? – Người tài xế mặc chiếc áo khuy vàng, hỏi Hàn Phong khi anh ta không thấy Bảo Yến ra cùng anh như mọi lần.

- Nó đi chơi với bạn, lát về.

Không hỏi gì thêm, người tài xế cho xe chạy. Trời đã xẩm tối, màu xanh sẫm đang bao phủ khắp nơi, nhưng chỉ một lát nữa thôi, sẽ thành một màu đen, cảnh vật xung quanh cũng sẽ theo đó mà chẳng còn thấy gì, chứ không mờ mờ được như thế này nữa.

Người tài xế đang tập trung lái xe, bỗng anh nhíu mày lại khi từ đằng xa, xuất hiện một bóng đen, cao cao, mảnh mảnh, như bóng một người con gái. Bóng đen đó đang đứng giữa đường, dang hai tay ra, dám chắc rằng người ấy nhìn thấy chiếc xe đang tiến tới, nhưng không hề có dấu hiệu gì là muốn tránh.

“Keet……keet…..”

Người lái xe vội phanh gấp lại khi khoảng cách giữa chiếc xe và cô gái ấy chỉ vẻn vẹn còn mấy mét.

Hàn Phong mở đôi mắt nãy giờ đang nhắm nghiền, chau mày.

- Cái gì thế?

- Cậu chủ….có người đứng chắn trước xe mình, em…nghĩ cô ta muốn tự tử… - Người tài xế lau mồ hôi, chút nữa thôi là anh ta đã gây ra án mạng rồi.

Kính xe bật mở, Hàn Phong ngó ra ngoài, thường thì anh chẳng bao giờ quan tâm tới mấy con người ngu ngốc, kết liễu mạng sống mình trước mũi xe người khác như thế này, thích thì cho một phát thôi. Nhưng hôm nay, anh lại tò mò muốn biết con người ấy là ai. Và….chiếc phù hiệu trường Thánh Huy được nhìn thấy bằng ánh sáng xe mập mờ trên vai áo người con gái ấy, đã khiến trên khóe môi ưu mỹ của anh xuất hiện một nụ cười. Anh mở cửa, bước xuống.

- Hạ Tiểu Nhã, muốn tự tử không cần thiết phải chọn xe anh.

Tiểu Nhã lạnh lùng nhìn con người vừa bước xuống xe, sự hận thù có thể thấy rõ ràng qua đôi mắt đen sau cặp kính.

- Tôi chưa bao giờ có ý định tự tử, mà có thì cũng chẳng bao giờ tự tử bằng xe nhà họ Vương – Nhỏ cố, cố gắng dằn giọng – Bẩn thỉu lắm.

- Vậy cho anh một lời giải thích với hành động của em vừa rồi, không phải nhìn nhầm xe anh với xe của vị đại gia nào chứ? – Hàn Phong dựa lưng vào chiếc xe, cười khẩy.

- Cho tôi một lời giải thích về chuyện sáng nay.

- Chuyện gì? – Phong giả bộ ngây thơ, khóe môi nhếch lên.

- Anh nói với mấy đứa con gái kia rằng tôi và anh….không có quan hệ gì, giải thích đi! – Tiểu Nhã run giọng, đôi mắt như sắp khóc. Nhỏ bắt đầu mất bình tĩnh.

Hàn Phong cười, anh vòng tay trước ngực, nhìn đi chỗ khác.

- Chuyện rõ ràng như vậy, em muốn anh giải thích điều gì? Sự thực là những gì em thấy. Em muốn một sự thực khác sao?

- Anh…..sao có thể phủ nhận thản nhiên như vậy?

- Vậy…chẳng lẽ em muốn anh thừa nhận? Em với anh đã có quan hệ gì, em nói xem?

- Hôm trước….trong phòng dụng cụ, chẳng phải….anh nói, chúng ta làm người yêu sao?

Nụ cười thiên thần lại được tái xuất giang hồ trên đôi môi mỏng, Hàn Phong chậm rãi tiến đến gần Tiểu Nhã, anh đưa tay, nâng cằm nhỏ lên, từ từ đưa khuôn mặt mình lại sát mặt nhỏ, sát môi nhỏ.

Tiểu Nhã hơi sững người, cơ thể bỗng cứng đờ, tất cả những lời nói cay nghiệt nhất cô chuẩn bị để lăng nhục Hàn Phong trong suốt mấy tiếng đồng hồ chờ ở đây, bây giờ đã bốc hơi mất, đôi mắt của nhỏ giờ đây chỉ nhìn thấy đôi môi Hàn Phong đang tiến đến. Nhỏ từ từ khép mắt lại, đôi môi hơi mở ra, đón nhận sự đê mê đang chuẩn bị tới và chiếm lĩnh môi mình.

Hàn Phong vẫn từ từ rút ngắn khoảng cách giữa hai đôi môi, trong đôi mắt xanh biếc thoáng chút giễu cợt.

Bỗng….

Anh khựng lại….

Phong chuyển mục tiêu, anh ghé sát vào tai nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng.

- Tiểu Nhã, trí nhớ của em tốt thật đấy, những lời ấy…..

….anh đã quên hết rồi….

Đôi mắt vội mở bừng, Tiểu Nhã trân trối nhìn Hàn Phong, khóe mắt nhỏ nhanh chóng xuất hiện hai dòng lệ lấp lánh. Đôi tay siết chặt lại. Gương mặt kia, bây giờ cô chỉ muốn xé tan cái lớp vỏ bọc đạo đức giả ấy ra, nhưng, thật là bất lực, khi Hạ Tiểu Nhã ngốc nghếch này không đủ can đảm để vung tay lên….

- Chào “người yêu”, anh về đây.

Hàn Phong cười, anh đưa tay lên chào Tiểu Nhã rồi quay gót bước vào xe, chiếc Lincoln từ từ chuyển bánh rồi lao vút vào màn đêm, lặng lẽ như chưa từng xuất hiện, để lại một cô gái đứng chết lặng ở chỗ ấy, nước mắt rơi, từng giọt từng giọt, ướt đẫm khuôn mặt.

Cô đã làm gì nên tội để bị người ta trêu đùa, sau đó phũ phàng từ chối, biến mình thành một con ngốc thế này?

Thế mà cô đã tin, sung sướng với cái hạnh phúc trong thoáng chốc, rồi sau đó vụt tắt ấy, mà không biết rằng, nó chỉ là một lời giả dối, chót lưỡi đầu môi đến ghê tởm.

Xấu xí…..không được yêu thương sao?

Ông trời…..thật biết trêu đùa….

Tiểu Nhã quay lưng bước đi, lầm lũi. Đã tự nhủ lòng mình rằng không được khóc, vậy mà tại sao nước mắt vẫn cứ rơi, hóa thành từng lưỡi dao cứa vào người cô, xót….

Nước mắt không ngừng rơi….

Đôi tay không ngừng quệt nước mắt….

Trái tim không ngừng đau….

Lòng không ngừng hận thù….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyết Rơi Mùa Hè

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook