Chương 48
Sheryl Nome
16/05/2013
*Choang!!!*
Khuôn mặt Băng Hạ trắng bệch, đôi mắt mở to. Chiếc cốc uống nước rơi xuống đất, vỡ tung tóe.
“Anh nói cái gì?”
“Anh ấy nói…” Hạo Thiên kiên nhẫn lặp lại “10 năm trước…không hề có vụ tai nạn máy bay nào hết.”
“Thế….là thế nào? Tại sao lại như thế…?” Băng Hạ thất thần, đôi mắt hoảng sợ đến đờ đẫn. môi cô run run, ánh mắt nhìn anh như cầu cứu “Liệu có sự nhầm lẫn nào không?”
“Anh cũng đã nghĩ như em, nên đã nhờ anh ấy kiểm tra những năm kế tiếp. nhưng từ quãng thời gian em 4 tuổi cho đến 9 tuổi, không hề có vụ tai nạn máy bay nào cả. huống hồ, ba mẹ em mất khi em mới có 6 tuổi…”
Trái tim trong lồng ngực cô từ khi nào đã siết lại thật mạnh, cô cảm thấy khó thở, một tay siết lấy ngực, tay còn lại bấu chặt vào vạt áo khoác.
“Em không sao chứ?” Hạo Thiên vội ngồi lại gần.
“Em không sao….” Cô lắc đầu “Vậy ba mẹ em…họ chết vì cái gì…?”
“Anh không biết” Hạo Thiên lắc đầu, ánh mắt anh đầy bất lực. “Một, là gia đình em có sự nhầm lẫn. hai là, họ cố tình nói dối em…
Nhưng theo anh nghĩ, lý do cái chết thì không thể nhầm lẫn được…
Vì vậy, có thể do em quá nhỏ, nên với lý do nào đó, họ đã không nói sự thật với em.”
“Không thể…không thể nào…”
Đôi mắt Băng Hạ mờ mịt, một tấm màn đen sụp xuống mí mắt. trước mắt cô bây giờ là một không gian ảm đạm, trống rỗng và tối đen.
Vậy cái thứ cô đi tìm suốt bao nhiêu năm qua, rốt cuộc nó là cái gì?
Giờ mới thấy mình thật nực cười biết bao. Tại sao lại có thể tự nhủ rằng sẽ trả thù cho ba mẹ, sẽ tìm ra kẻ đã h-ã-m hại họ, để rồi bây giờ mới biết, thậm chí sự thật về cái chết của họ bản thân cô cũng không rõ.
Không có vụ tai nạn nào hết ư? Vậy thì rốt cuộc cha mẹ cô tại sao lại chết?
Mịt mờ…tối tăm…sự thật sao cứ mãi xa vời.
Và rốt cuộc thì những con người kia, họ tại sao lại lừa dối cô suốt bao nhiêu năm? Người cùng đã ra đi rồi, đã tắt thở rồi, đã về với cát bụi rồi. Tại sao vẫn phủ cái tấm màn đen ấy lên cái sự thật mà đáng ra nó chẳng cần phải giấu?
Tại sao?
Tại sao?
….
Tại sao????????
“Em phải về, em nhất định phải về. em cần hỏi ba em cho ra nhẽ!”
“Ba em?”
“Ba nuôi. Trước ông làm quản gia cho gia đình em. Chính ông ấy đã nói với em ba mẹ em mất do tai nạn máy bay. Nếu như ông ấy nói dối, em cần biết sự thật. em cần biết rốt cuộc ba mẹ em làm sao mà chết!”
Băng Hạ đứng bật dậy khỏi chiếc ghế sofa, quay người chạy ra khỏi phòng tiếp khách. Bóng cô lấp loáng dưới ánh nắng chiều mờ nhạt.
Thiên vội đứng dậy, hoảng hốt chạy theo.
“Hạ!” Anh kéo tay cô lại.
“Anh làm gì thế? buông em ra!” Hạ hét lên, cô giật tay về, lông mày cau lại một cách khó chịu.
“Tại sao em cần quan trọng chuyện này đến vậy?”
“Anh nói cái gì?” Hạ ngây người.
“Tại sao em cần quan trọng lý do ba mẹ em mất chứ? họ dù gì cũng đã ra đi rồi. 10 năm trước kia! Không phải tai nạn máy bay thì là một lý do khác. Em cứ cố gắng đào xới như vậy liệu họ có thanh thản không? Họ có sống lại không?” Thiên gắt lên, trong đôi mắt xanh xoay tròn những vòng xoáy mất bình tĩnh.
“Anh im đi!” Cô trừng mắt. đôi mắt lạnh lùng đáng sợ. “Anh làm sao hiểu được tại sao em lại phải đi tìm kiếm mấy thứ như thế này chứ!” “Thế thì tại sao?”
“Anh có hiểu cảm giác của đứa trẻ vào ngày sinh nhật của nó được tin ba mẹ mất và suốt những năm sau đó, ngày sinh của nó được biết đến là ngày giỗ của ba mẹ? anh có hiểu cảm giác của đứa trẻ đứng đó nhìn ba mẹ mình ngập trong vũng máu và nhắm mắt mãi không mở ra, đến lời trăng trối cuối cùng của họ cũng không được nghe? Anh làm sao có thể hiểu được cảm giác nhìn thấy ba mẹ mình được đưa xuống nấm mồ lạnh ngắt mà chẳng ai xót thương?” “…”
“Anh sao có thể hiểu được cảm giác của đứa trẻ từ một tiểu thư xuống thành đứa trẻ nghèo hèn mất hết tất cả. từ tình yêu thương cho đến hoàn cảnh sống đều bị cướp đi một cách tàn nhẫn và thô bạo…” “Anh…”
“Hạo Thiên, anh có hiểu cảm giác của một đứa trẻ tận mắt chứng kiến mọi thứ xung quanh rời xa nó, biến mất khỏi tầm tay nó, và kéo cả thế giới của nó sụp đổ, mà đứa trẻ đó chẳng làm được gì, kể cả việc khóc…?”
“Giờ nó biết được ba mẹ nó chết chẳng phải do tai nạn, anh bảo nó phải làm sao? khoanh tay chịu thua à? Họ chẳng thể sống lại…! đương nhiên là em biết…”
Giọng nói nhỏ dần, Băng Hạ nhìn anh. ánh mắt cô vừa đau đớn, vừa căm hờn, vừa đáng thương và yếu đuối. cô mím môi quay đi.
Anh kéo cô lại, ôm chặt lấy cô.
Trái tim của cô, đã bị tổn thương quá nhiều đến vậy sao?
“Anh hiểu, anh xin lỗi!”
…
Đi vội đến mức chẳng kịp chào tạm biệt các cô giáo của cô nhi viện Thiên Sứ, Băng Hạ ngồi trên xe mà thấp thỏm không yên.
Cô gọi điện thoại cho Thiều Tuấn, nhưng đầu dây bên kia chỉ đáp lại vô tình bằng những hồi chuông dài không người bắt máy.
Cô gọi lại lần nữa.
Kết quả vẫn chẳng mấy khả quan.
“Người làm nhà em, người năm ấy biết chuyện, chỉ còn mỗi ông ấy thôi à?” Hạo Thiên chú tâm lái xe, hỏi.
“…Vâng. Những người đó không mất thì giờ cũng đã ở một nơi khác rồi” Hạ nắm chặt chiếc điện thoại trong tay.
“Sẽ tìm ra thôi mà. Ông ấy không nói cho em, hẳn là có điều gì đó uẩn khúc.” Thiên trấn an, bàn tay của anh đặt lên bàn tay đang siết cứng đờ trên đùi Hạ.
“Mong là như thế! anh đi nhanh lên đi!..
Chiếc xe lao vào sân trường Thánh Huy, dừng trước ký túc xá vẫn còn sáng đèn. Hạ nhanh tay tháo dây an toàn, chạy như bay vào nhà.
“Vy! Chúng ta phải…!”
Chợt…
Cô sững sờ. Trước mắt cô, Bảo Vy đang ngồi sụp xuống nền nhà, bên cạnh cô là đống mảnh thủy tinh vỡ vụn của chiếc lọ hoa mà bình thường vẫn ở trên bậu cửa sổ. bên cạnh Vy, chiếc điện thoại để bàn bị xô lệch với ống nghe rơi lủng lẳng xuống dưới.
Vy cúi xuống, mái tóc đen xõa ra che hết cả khuôn mặt.
Hạ bước vào nhà, đúng lúc Hạo Thiên cũng xuất hiện ngay sau lưng cô. Anh cũng bất ngờ không kém trước khung cảnh đang hiện ra trước mắt. “Vy…?” Hạ gọi.
Vy từ từ ngước lên, đôi mắt đỏ hoe sưng mọng, đôi môi khô rát. Gò má bầu bĩnh loang lổ nước mắt.
“Có chuyện gì thế?” Hạ hoảng hốt.
“Băng Hạ…” Giọng Vy lạc đi, nghe như sắp sẵn sàng khóc.
“Ba….mất rồi….!”
*Cạch!*
Chiếc điện thoại di động trong tay Hạ rơi xuống.
“Cậu….vừa mới nói cái gì?”
Trong tiềm thức. không có gì hơn là một khoảng không gian trống rỗng, tối đen.
Băng Hạ bị lạc vào đó, không thể tìm được lối thoát, tấm màn tối đen đã phủ lên mắt cô, cách biệt toàn bộ những giác quan của cô với thế giới bên ngoài. Cô không cảm nhận thấy gì, tất cả chỉ là những cơn gió lạnh u ám quất vào người ran rát.
“Băng Hạ, có thể gọi ta một tiếng ba chứ?”
“Ba…!”
“Ngoan, ngoan lắm…!”
…
“Ba, ba thương ai? Giữa con với Vy….”
“Ba thương cả hai…cả hai đứa đều là con ba…”
……..
“Ba!”
“Gì thế con?”
“Có phải cứ đau khổ và buồn là phải khóc?”
“Ờ..cũng không hẳn con ạ…cũng giống như người ta cười, cũng không nhất thiết là họ đang vui…”
“Vậy sao khi ba mẹ con mất, con không khóc, họ lại mắng con như thế?”
“…
Băng Hạ của ba…!”
“Thực ra…con không khóc không phải vì con không buồn…nhưng ba Dương Trung đã dặn con…không được khóc…nhất định không được để người ta thấy mình yếu đuối…”
Và cô bé Băng Hạ, đã ngồi trong lòng Thiều Tuấn, nước mắt giàn dụa…
Không được để cho người ta thấy mình yếu đuối…
Cũng không nên yếu đuối…
…
“Ba…có phải con đã làm gánh nặng cho ba và Vy?”
“Đừng nói thế, Hạ…Con là một thiên thần, và ba rất hạnh phúc khi con đã đến với ba và Vy…”
“Ba mất rồi…!”
Mất?
Mất, là chết?
Là sẽ mãi mãi không về?
Là giống ba mẹ cô ngày ấy?
“Cậu…vừa mới nói cái gì?”
“Ba…
Mất rồi!!!”
Bảo Vy gào lên, giọt nước mắt tuyệt vọng lăn dài, cô chống tay xuống sàn nhà, từng giọt nước rơi xuống, trong vắt và đau đớn.
Họ nói ba đi trên đường và bị xe tông do không nhìn thấy đèn đỏ…
Họ nói mắt ba đã kém lắm rồi…
Họ nói khi chiếc xe trờ tới, ba cũng chẳng kịp phản xạ mà cứ đứng nguyên đó…
Họ nói…
Họ nói…
Hàng chục cái “họ nói” khác….nhưng giờ thì có nghĩa lý gì chứ….
Ba mất rồi…
Mất rồi….
Mất tức là chẳng còn sống…mất tức là rời bỏ thế gian, rời bỏ những người thân yêu và đến một miền đất mới, xa lạ.
…
..
Băng Hạ chẳng còn nhớ mình đã bước lên xe ô tô vào lúc nào, chẳng còn nhớ mình đã ngồi trên đó bao nhiêu lâu, chẳng còn nhìn thấy gì trong đôi mắt trống rỗng đặc một màu tối đen. Cô thậm chí cũng chẳng còn nhớ Hạo Thiên đã trấn an cô bằng bàn tay ấm áp của anh như thế nào. Cũng chẳng biết những bước chân của cô bước vào sảnh của bệnh viện, nó liêu xiêu, mất thăng bằng ra sao.
Trong mắt cô, chẳng còn nhìn thấy gì.
…
Bệnh viện, vẫn lại là bệnh viện.
Lại là cái nơi ranh giới giữa sự sống và cái chết bị phân định bằng một đường thẳng mập mờ.
Là nơi nước mắt, nụ cười cùng diễn ra.
Là nơi chứng kiến những cuộc chia ly đầy máu và nước mắt. Người ra đi tâm hồn rơi lệ, người ở lại nước mắt chảy thành sông.
Một nơi thảm hại và ghê sợ.
Một nơi Băng Hạ 6 tuổi vĩnh biệt ba mẹ mình.
Và là nơi Băng Hạ 17 tuổi chia tay người ba nuôi.
Vẫn là bệnh viện.
Giường trắng. Tường trắng. Nền gạch màu trắng. Áo blouse trắng.
Đến bông hoa ủ rũ trong chiếc bình đặt cạnh cửa sổ cũng màu trắng.
Vẫn chỉ có máu là đỏ thẫm.
Bảo Vy ngồi gục xuống bên chiếc giường màu trắng, gào khóc thảm thiết. Tiếng khóc như cứa vào lòng những người bác sĩ đứng cạnh. họ nói nhỏ những câu nói vô nghĩa vẫn thường nói với người nhà bệnh nhân sau khi đã thất bại trong việc níu giữ linh hồn họ ở lại.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức…!”
Băng Hạ đứng như tượng, con ngươi màu xám không chút động đậy.
Thiều Tuấn nằm trên giường, chân tay duỗi thẳng nhẹ nhàng, mi mắt khép lại như người đang ngủ.
Chỉ có điều, giấc ngủ ngàn thu thì sẽ mãi mãi không còn tỉnh lại nữa.
Da ông trắng bệnh, hơi chút xanh xám, giống như toàn bộ số máu trong người đã rút đi đâu hết.
Băng Hạ muốn khóc, nhưng cô vẫn không thể khóc. Lại một lần nữa sau gần 11 năm, nước mắt của cô lại bất lực trong việc miêu tả vết thương lòng.
Nỗi đau đó đến cả nước mắt cũng không thể diễn tả.
Chỉ có cảm giác trong người, một phần nào đó đã bị rút đi một cách thô bạo, cảm giác cái thứ gọi là “tình cảm cha con” nó đang nứt ra từng hồi, mảnh vỡ cào xé lòng cô.
“Ba…!” Cô gọi khẽ. Giọng nói nhẹ nhàng như đang đánh thức một người lỡ ngủ quá say.
“…Con và Vy về thăm ba rồi này…Ba dậy đi nào…!”
“Ba, ba còn nhớ con và Vy đã hứa điều gì với ba chứ? chúng con đã hứa rằng hè này sẽ về thăm ba…Ba, chúng con về sớm hơn dự định đây này, sao ba lại ngủ thế? giờ này cũng muộn rồi, con muốn ba nấu cho chúng con ăn mỳ Spagetty…ba…Băng Hạ không biết nấu ăn…ba biết mà…con thèm ăn mỳ, ba dậy nấu cho chúng con ăn đi…!”
Hạo Thiên đứng sau khẽ nhắm mắt, trái tim anh nghẹn lại.
“Ba…con là đứa vô tâm, con là đứa ngạo mạn ngốc nghếch, con chỉ biết khinh thường người khác…Con ngang bướng và chẳng biết tin ai, chẳng biết nghe lời ai…” Băng Hạ hít một hơi, đôi mắt vẫn giữ nguyên trên xác Thiều Tuấn, hai bàn tay nắm chặt “…Ba dậy mắng con đi…ba hãy nói rằng vô tâm và bất cần là không đúng đi…!”
Đôi mắt ấy vẫn không mở ra.
“Băng Hạ, sao con lại đẩy ngã bạn học? lại còn tát bạn ấy sưng đỏ cả má nữa…!”
“Nó nói do ba mẹ con không ra gì nên con mới từ thiên kim tiểu thư xuống làm thường dân.”
“Nhưng như thế cũng không nên đánh bạn ấy…”
“Nó trước kia luôn chạy theo con a dua. Giờ đã quay ngoắt, con đánh thế là còn nhẹ lắm!”
“Hạ!”
“Ba đừng nói nữa đi! Nó nịnh bợ! con ghét đồ nịnh bợ! ghét cả ai đã đụng đến ba mẹ con!”
…
Lớp 8.
“Băng Hạ, giáo viên chủ nhiệm của con nói, con luôn đạt danh hiệu xuất sắc, nhưng thái độ học tập thì không ổn…”
“…Con ghét cô ấy.”
“Hạ…!”
“Giáo viên gì mà suốt ngày mặc váy ngắn, son phấn lòe loẹt. cô giáo vô trách nhiệm và thiên vị!”
“Vậy nên khi cô ấy bắt con đứng lên, con đã hắt nước vào mặt cô ấy….?”
…
Lớp 9.
“Băng Hạ, ba đã lên gặp giáo viên của con về việc con cúp tiết và đánh nhau với các bạn khác trong trường.”
“Con không cúp tiết, con bị chúng nó lôi lên”
“Chúng nó là ai nào?”
“Là bọn nữ sinh khối 9 cá biệt.”
“Tại sao lại đánh con?”
“Lũ không có não. Rảnh rỗi quá sinh ra nông nổi.”
“Con đã thử nói bằng lời chưa?”
“Sao con phải nói? Chúng nó đã thích đánh thì đánh.”
“Hạ…” Ông Thiều Tuấn ngồi xuống trước mặt Hạ “Việc nói hay không nói, nó rất quan trọng. có thể bớt đi nhiều hậu quả mà con không thể lường trước.”
“Chúng nó đòi đánh con vì mấy thằng hotboy mà chúng nó thầm thương trộm nhớ cứ lẽo đẽo theo con.”
“Tại sao con không nói là không phải do con?”
“Tại sao con lại phải thanh minh như thế? chúng nó vốn dĩ chỉ biết dọa người. ba định bắt con cầu xin chúng nó chắc.”
“Không phải là cầu xin. Băng Hạ, kẻ có học thức luôn chỉ đấu bằng lời nói. Con đánh nhau với chúng nó, chẳng phải con cũng giống chúng nó sao?"
“Con không quan tâm”
“Cái con cần…là phải để cho chúng nó nể sợ…Băng Hạ, bất cần không tốt…”
Khuôn mặt Băng Hạ trắng bệch, đôi mắt mở to. Chiếc cốc uống nước rơi xuống đất, vỡ tung tóe.
“Anh nói cái gì?”
“Anh ấy nói…” Hạo Thiên kiên nhẫn lặp lại “10 năm trước…không hề có vụ tai nạn máy bay nào hết.”
“Thế….là thế nào? Tại sao lại như thế…?” Băng Hạ thất thần, đôi mắt hoảng sợ đến đờ đẫn. môi cô run run, ánh mắt nhìn anh như cầu cứu “Liệu có sự nhầm lẫn nào không?”
“Anh cũng đã nghĩ như em, nên đã nhờ anh ấy kiểm tra những năm kế tiếp. nhưng từ quãng thời gian em 4 tuổi cho đến 9 tuổi, không hề có vụ tai nạn máy bay nào cả. huống hồ, ba mẹ em mất khi em mới có 6 tuổi…”
Trái tim trong lồng ngực cô từ khi nào đã siết lại thật mạnh, cô cảm thấy khó thở, một tay siết lấy ngực, tay còn lại bấu chặt vào vạt áo khoác.
“Em không sao chứ?” Hạo Thiên vội ngồi lại gần.
“Em không sao….” Cô lắc đầu “Vậy ba mẹ em…họ chết vì cái gì…?”
“Anh không biết” Hạo Thiên lắc đầu, ánh mắt anh đầy bất lực. “Một, là gia đình em có sự nhầm lẫn. hai là, họ cố tình nói dối em…
Nhưng theo anh nghĩ, lý do cái chết thì không thể nhầm lẫn được…
Vì vậy, có thể do em quá nhỏ, nên với lý do nào đó, họ đã không nói sự thật với em.”
“Không thể…không thể nào…”
Đôi mắt Băng Hạ mờ mịt, một tấm màn đen sụp xuống mí mắt. trước mắt cô bây giờ là một không gian ảm đạm, trống rỗng và tối đen.
Vậy cái thứ cô đi tìm suốt bao nhiêu năm qua, rốt cuộc nó là cái gì?
Giờ mới thấy mình thật nực cười biết bao. Tại sao lại có thể tự nhủ rằng sẽ trả thù cho ba mẹ, sẽ tìm ra kẻ đã h-ã-m hại họ, để rồi bây giờ mới biết, thậm chí sự thật về cái chết của họ bản thân cô cũng không rõ.
Không có vụ tai nạn nào hết ư? Vậy thì rốt cuộc cha mẹ cô tại sao lại chết?
Mịt mờ…tối tăm…sự thật sao cứ mãi xa vời.
Và rốt cuộc thì những con người kia, họ tại sao lại lừa dối cô suốt bao nhiêu năm? Người cùng đã ra đi rồi, đã tắt thở rồi, đã về với cát bụi rồi. Tại sao vẫn phủ cái tấm màn đen ấy lên cái sự thật mà đáng ra nó chẳng cần phải giấu?
Tại sao?
Tại sao?
….
Tại sao????????
“Em phải về, em nhất định phải về. em cần hỏi ba em cho ra nhẽ!”
“Ba em?”
“Ba nuôi. Trước ông làm quản gia cho gia đình em. Chính ông ấy đã nói với em ba mẹ em mất do tai nạn máy bay. Nếu như ông ấy nói dối, em cần biết sự thật. em cần biết rốt cuộc ba mẹ em làm sao mà chết!”
Băng Hạ đứng bật dậy khỏi chiếc ghế sofa, quay người chạy ra khỏi phòng tiếp khách. Bóng cô lấp loáng dưới ánh nắng chiều mờ nhạt.
Thiên vội đứng dậy, hoảng hốt chạy theo.
“Hạ!” Anh kéo tay cô lại.
“Anh làm gì thế? buông em ra!” Hạ hét lên, cô giật tay về, lông mày cau lại một cách khó chịu.
“Tại sao em cần quan trọng chuyện này đến vậy?”
“Anh nói cái gì?” Hạ ngây người.
“Tại sao em cần quan trọng lý do ba mẹ em mất chứ? họ dù gì cũng đã ra đi rồi. 10 năm trước kia! Không phải tai nạn máy bay thì là một lý do khác. Em cứ cố gắng đào xới như vậy liệu họ có thanh thản không? Họ có sống lại không?” Thiên gắt lên, trong đôi mắt xanh xoay tròn những vòng xoáy mất bình tĩnh.
“Anh im đi!” Cô trừng mắt. đôi mắt lạnh lùng đáng sợ. “Anh làm sao hiểu được tại sao em lại phải đi tìm kiếm mấy thứ như thế này chứ!” “Thế thì tại sao?”
“Anh có hiểu cảm giác của đứa trẻ vào ngày sinh nhật của nó được tin ba mẹ mất và suốt những năm sau đó, ngày sinh của nó được biết đến là ngày giỗ của ba mẹ? anh có hiểu cảm giác của đứa trẻ đứng đó nhìn ba mẹ mình ngập trong vũng máu và nhắm mắt mãi không mở ra, đến lời trăng trối cuối cùng của họ cũng không được nghe? Anh làm sao có thể hiểu được cảm giác nhìn thấy ba mẹ mình được đưa xuống nấm mồ lạnh ngắt mà chẳng ai xót thương?” “…”
“Anh sao có thể hiểu được cảm giác của đứa trẻ từ một tiểu thư xuống thành đứa trẻ nghèo hèn mất hết tất cả. từ tình yêu thương cho đến hoàn cảnh sống đều bị cướp đi một cách tàn nhẫn và thô bạo…” “Anh…”
“Hạo Thiên, anh có hiểu cảm giác của một đứa trẻ tận mắt chứng kiến mọi thứ xung quanh rời xa nó, biến mất khỏi tầm tay nó, và kéo cả thế giới của nó sụp đổ, mà đứa trẻ đó chẳng làm được gì, kể cả việc khóc…?”
“Giờ nó biết được ba mẹ nó chết chẳng phải do tai nạn, anh bảo nó phải làm sao? khoanh tay chịu thua à? Họ chẳng thể sống lại…! đương nhiên là em biết…”
Giọng nói nhỏ dần, Băng Hạ nhìn anh. ánh mắt cô vừa đau đớn, vừa căm hờn, vừa đáng thương và yếu đuối. cô mím môi quay đi.
Anh kéo cô lại, ôm chặt lấy cô.
Trái tim của cô, đã bị tổn thương quá nhiều đến vậy sao?
“Anh hiểu, anh xin lỗi!”
…
Đi vội đến mức chẳng kịp chào tạm biệt các cô giáo của cô nhi viện Thiên Sứ, Băng Hạ ngồi trên xe mà thấp thỏm không yên.
Cô gọi điện thoại cho Thiều Tuấn, nhưng đầu dây bên kia chỉ đáp lại vô tình bằng những hồi chuông dài không người bắt máy.
Cô gọi lại lần nữa.
Kết quả vẫn chẳng mấy khả quan.
“Người làm nhà em, người năm ấy biết chuyện, chỉ còn mỗi ông ấy thôi à?” Hạo Thiên chú tâm lái xe, hỏi.
“…Vâng. Những người đó không mất thì giờ cũng đã ở một nơi khác rồi” Hạ nắm chặt chiếc điện thoại trong tay.
“Sẽ tìm ra thôi mà. Ông ấy không nói cho em, hẳn là có điều gì đó uẩn khúc.” Thiên trấn an, bàn tay của anh đặt lên bàn tay đang siết cứng đờ trên đùi Hạ.
“Mong là như thế! anh đi nhanh lên đi!..
Chiếc xe lao vào sân trường Thánh Huy, dừng trước ký túc xá vẫn còn sáng đèn. Hạ nhanh tay tháo dây an toàn, chạy như bay vào nhà.
“Vy! Chúng ta phải…!”
Chợt…
Cô sững sờ. Trước mắt cô, Bảo Vy đang ngồi sụp xuống nền nhà, bên cạnh cô là đống mảnh thủy tinh vỡ vụn của chiếc lọ hoa mà bình thường vẫn ở trên bậu cửa sổ. bên cạnh Vy, chiếc điện thoại để bàn bị xô lệch với ống nghe rơi lủng lẳng xuống dưới.
Vy cúi xuống, mái tóc đen xõa ra che hết cả khuôn mặt.
Hạ bước vào nhà, đúng lúc Hạo Thiên cũng xuất hiện ngay sau lưng cô. Anh cũng bất ngờ không kém trước khung cảnh đang hiện ra trước mắt. “Vy…?” Hạ gọi.
Vy từ từ ngước lên, đôi mắt đỏ hoe sưng mọng, đôi môi khô rát. Gò má bầu bĩnh loang lổ nước mắt.
“Có chuyện gì thế?” Hạ hoảng hốt.
“Băng Hạ…” Giọng Vy lạc đi, nghe như sắp sẵn sàng khóc.
“Ba….mất rồi….!”
*Cạch!*
Chiếc điện thoại di động trong tay Hạ rơi xuống.
“Cậu….vừa mới nói cái gì?”
Trong tiềm thức. không có gì hơn là một khoảng không gian trống rỗng, tối đen.
Băng Hạ bị lạc vào đó, không thể tìm được lối thoát, tấm màn tối đen đã phủ lên mắt cô, cách biệt toàn bộ những giác quan của cô với thế giới bên ngoài. Cô không cảm nhận thấy gì, tất cả chỉ là những cơn gió lạnh u ám quất vào người ran rát.
“Băng Hạ, có thể gọi ta một tiếng ba chứ?”
“Ba…!”
“Ngoan, ngoan lắm…!”
…
“Ba, ba thương ai? Giữa con với Vy….”
“Ba thương cả hai…cả hai đứa đều là con ba…”
……..
“Ba!”
“Gì thế con?”
“Có phải cứ đau khổ và buồn là phải khóc?”
“Ờ..cũng không hẳn con ạ…cũng giống như người ta cười, cũng không nhất thiết là họ đang vui…”
“Vậy sao khi ba mẹ con mất, con không khóc, họ lại mắng con như thế?”
“…
Băng Hạ của ba…!”
“Thực ra…con không khóc không phải vì con không buồn…nhưng ba Dương Trung đã dặn con…không được khóc…nhất định không được để người ta thấy mình yếu đuối…”
Và cô bé Băng Hạ, đã ngồi trong lòng Thiều Tuấn, nước mắt giàn dụa…
Không được để cho người ta thấy mình yếu đuối…
Cũng không nên yếu đuối…
…
“Ba…có phải con đã làm gánh nặng cho ba và Vy?”
“Đừng nói thế, Hạ…Con là một thiên thần, và ba rất hạnh phúc khi con đã đến với ba và Vy…”
“Ba mất rồi…!”
Mất?
Mất, là chết?
Là sẽ mãi mãi không về?
Là giống ba mẹ cô ngày ấy?
“Cậu…vừa mới nói cái gì?”
“Ba…
Mất rồi!!!”
Bảo Vy gào lên, giọt nước mắt tuyệt vọng lăn dài, cô chống tay xuống sàn nhà, từng giọt nước rơi xuống, trong vắt và đau đớn.
Họ nói ba đi trên đường và bị xe tông do không nhìn thấy đèn đỏ…
Họ nói mắt ba đã kém lắm rồi…
Họ nói khi chiếc xe trờ tới, ba cũng chẳng kịp phản xạ mà cứ đứng nguyên đó…
Họ nói…
Họ nói…
Hàng chục cái “họ nói” khác….nhưng giờ thì có nghĩa lý gì chứ….
Ba mất rồi…
Mất rồi….
Mất tức là chẳng còn sống…mất tức là rời bỏ thế gian, rời bỏ những người thân yêu và đến một miền đất mới, xa lạ.
…
..
Băng Hạ chẳng còn nhớ mình đã bước lên xe ô tô vào lúc nào, chẳng còn nhớ mình đã ngồi trên đó bao nhiêu lâu, chẳng còn nhìn thấy gì trong đôi mắt trống rỗng đặc một màu tối đen. Cô thậm chí cũng chẳng còn nhớ Hạo Thiên đã trấn an cô bằng bàn tay ấm áp của anh như thế nào. Cũng chẳng biết những bước chân của cô bước vào sảnh của bệnh viện, nó liêu xiêu, mất thăng bằng ra sao.
Trong mắt cô, chẳng còn nhìn thấy gì.
…
Bệnh viện, vẫn lại là bệnh viện.
Lại là cái nơi ranh giới giữa sự sống và cái chết bị phân định bằng một đường thẳng mập mờ.
Là nơi nước mắt, nụ cười cùng diễn ra.
Là nơi chứng kiến những cuộc chia ly đầy máu và nước mắt. Người ra đi tâm hồn rơi lệ, người ở lại nước mắt chảy thành sông.
Một nơi thảm hại và ghê sợ.
Một nơi Băng Hạ 6 tuổi vĩnh biệt ba mẹ mình.
Và là nơi Băng Hạ 17 tuổi chia tay người ba nuôi.
Vẫn là bệnh viện.
Giường trắng. Tường trắng. Nền gạch màu trắng. Áo blouse trắng.
Đến bông hoa ủ rũ trong chiếc bình đặt cạnh cửa sổ cũng màu trắng.
Vẫn chỉ có máu là đỏ thẫm.
Bảo Vy ngồi gục xuống bên chiếc giường màu trắng, gào khóc thảm thiết. Tiếng khóc như cứa vào lòng những người bác sĩ đứng cạnh. họ nói nhỏ những câu nói vô nghĩa vẫn thường nói với người nhà bệnh nhân sau khi đã thất bại trong việc níu giữ linh hồn họ ở lại.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức…!”
Băng Hạ đứng như tượng, con ngươi màu xám không chút động đậy.
Thiều Tuấn nằm trên giường, chân tay duỗi thẳng nhẹ nhàng, mi mắt khép lại như người đang ngủ.
Chỉ có điều, giấc ngủ ngàn thu thì sẽ mãi mãi không còn tỉnh lại nữa.
Da ông trắng bệnh, hơi chút xanh xám, giống như toàn bộ số máu trong người đã rút đi đâu hết.
Băng Hạ muốn khóc, nhưng cô vẫn không thể khóc. Lại một lần nữa sau gần 11 năm, nước mắt của cô lại bất lực trong việc miêu tả vết thương lòng.
Nỗi đau đó đến cả nước mắt cũng không thể diễn tả.
Chỉ có cảm giác trong người, một phần nào đó đã bị rút đi một cách thô bạo, cảm giác cái thứ gọi là “tình cảm cha con” nó đang nứt ra từng hồi, mảnh vỡ cào xé lòng cô.
“Ba…!” Cô gọi khẽ. Giọng nói nhẹ nhàng như đang đánh thức một người lỡ ngủ quá say.
“…Con và Vy về thăm ba rồi này…Ba dậy đi nào…!”
“Ba, ba còn nhớ con và Vy đã hứa điều gì với ba chứ? chúng con đã hứa rằng hè này sẽ về thăm ba…Ba, chúng con về sớm hơn dự định đây này, sao ba lại ngủ thế? giờ này cũng muộn rồi, con muốn ba nấu cho chúng con ăn mỳ Spagetty…ba…Băng Hạ không biết nấu ăn…ba biết mà…con thèm ăn mỳ, ba dậy nấu cho chúng con ăn đi…!”
Hạo Thiên đứng sau khẽ nhắm mắt, trái tim anh nghẹn lại.
“Ba…con là đứa vô tâm, con là đứa ngạo mạn ngốc nghếch, con chỉ biết khinh thường người khác…Con ngang bướng và chẳng biết tin ai, chẳng biết nghe lời ai…” Băng Hạ hít một hơi, đôi mắt vẫn giữ nguyên trên xác Thiều Tuấn, hai bàn tay nắm chặt “…Ba dậy mắng con đi…ba hãy nói rằng vô tâm và bất cần là không đúng đi…!”
Đôi mắt ấy vẫn không mở ra.
“Băng Hạ, sao con lại đẩy ngã bạn học? lại còn tát bạn ấy sưng đỏ cả má nữa…!”
“Nó nói do ba mẹ con không ra gì nên con mới từ thiên kim tiểu thư xuống làm thường dân.”
“Nhưng như thế cũng không nên đánh bạn ấy…”
“Nó trước kia luôn chạy theo con a dua. Giờ đã quay ngoắt, con đánh thế là còn nhẹ lắm!”
“Hạ!”
“Ba đừng nói nữa đi! Nó nịnh bợ! con ghét đồ nịnh bợ! ghét cả ai đã đụng đến ba mẹ con!”
…
Lớp 8.
“Băng Hạ, giáo viên chủ nhiệm của con nói, con luôn đạt danh hiệu xuất sắc, nhưng thái độ học tập thì không ổn…”
“…Con ghét cô ấy.”
“Hạ…!”
“Giáo viên gì mà suốt ngày mặc váy ngắn, son phấn lòe loẹt. cô giáo vô trách nhiệm và thiên vị!”
“Vậy nên khi cô ấy bắt con đứng lên, con đã hắt nước vào mặt cô ấy….?”
…
Lớp 9.
“Băng Hạ, ba đã lên gặp giáo viên của con về việc con cúp tiết và đánh nhau với các bạn khác trong trường.”
“Con không cúp tiết, con bị chúng nó lôi lên”
“Chúng nó là ai nào?”
“Là bọn nữ sinh khối 9 cá biệt.”
“Tại sao lại đánh con?”
“Lũ không có não. Rảnh rỗi quá sinh ra nông nổi.”
“Con đã thử nói bằng lời chưa?”
“Sao con phải nói? Chúng nó đã thích đánh thì đánh.”
“Hạ…” Ông Thiều Tuấn ngồi xuống trước mặt Hạ “Việc nói hay không nói, nó rất quan trọng. có thể bớt đi nhiều hậu quả mà con không thể lường trước.”
“Chúng nó đòi đánh con vì mấy thằng hotboy mà chúng nó thầm thương trộm nhớ cứ lẽo đẽo theo con.”
“Tại sao con không nói là không phải do con?”
“Tại sao con lại phải thanh minh như thế? chúng nó vốn dĩ chỉ biết dọa người. ba định bắt con cầu xin chúng nó chắc.”
“Không phải là cầu xin. Băng Hạ, kẻ có học thức luôn chỉ đấu bằng lời nói. Con đánh nhau với chúng nó, chẳng phải con cũng giống chúng nó sao?"
“Con không quan tâm”
“Cái con cần…là phải để cho chúng nó nể sợ…Băng Hạ, bất cần không tốt…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.