Chương 49
Sheryl Nome
16/05/2013
“…Ba! Con vô tâm, con bất cần…con lúc
nào cũng chỉ biết nhìn người khác bằng nửa con mắt mà thậm chí còn không nhìn lại bản thân….Ba…xin ba hãy tỉnh lại mắng con đi có được không???”
Bảo Vy ngồi gục xuống, chết lặng trong dòng nước mắt.
“Ba…con đã làm ba buồn phiền và mệt mỏi quá rồi. ba tha lỗi cho con nhé?”
Băng Hạ vẫn nói như người mê sảng. làn da từng giây từng phút trắng bệch ra.
“…Ba…ba chưa kịp để con nói yêu ba kia mà…! Những điều con cần phải nói. Ba! Con cảm ơn ba rất nhiều…cảm ơn ba đã yêu quý con như con ruột…cảm ơn tình thương của ba đã dành cho con…Con còn chưa kịp đền đáp mà….Ba..? sao mà lại có thể ngủ say đến vậy…?”
Trong phòng ngoài tiếng nói của Băng Hạ ra, không còn một tiếng động nào khác. Bờ vai run run của Bảo Vy như đang chứa đựng một nỗi đau quá lớn…
Vài cô y tá khẽ quay mặt lau nhanh giọt nước mắt tiếc thương.
“Ba…con còn chưa kịp đưa ba đi leo núi như mong ước của ba…”
“Ba đoán sau này, Băng Hạ sẽ lấy chồng trước Bảo Vy.”
“Sao lại thế ạ?”
“Vì Băng Hạ là con người có thế giới nội tâm rất đơn giản. con rất dễ xiêu lòng trước những yêu thương chân thành xuất phát từ trái tim”
“Còn con thì sao??”
“Bảo Vy thì rất đanh đá…”
“Ba xấu, con đanh đá bao giờ…????”
“Để ba nói hết…Con ngốc nghếch trước những yêu thương chân thành của người khác dành tặng. đôi khi còn để tình cảm và mục đích của tình cảm đi lệch hướng. vì vậy, con sẽ cảm nhận thấy một nửa của mình sau Băng Hạ.”
“Để sau này con chờ xem ba nói có đúng không.”
…
“…Ba…ba còn chưa chờ cùng với chúng con về lời tiên đoán năm ấy cơ mà…ba hứa sẽ đưa con vào lễ đường…tại sao ba lại thất hứa? ba, ba từng dạy thất hứa là không tốt …!”
“BAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!”
Trên nền trời, một vì sao khẽ nhấp nháy. Có bao giờ bạn nghe rằng khi trên trời xuất hiện một vì sao, tức là trên thế gian vừa có một người ra đi?
Nước mắt, nỗi đau vẫn mãi ở lại…nhưng con người thì đã đi rồi. đi và để lại cho những người thân yêu những mảng ký ức đẹp đẽ mới đây, để rồi úa màu và tan vỡ trong phút chốc.
Quy luật Sinh – Ly – Tử - Biệt, ai có thể ngăn cản? ai có thể chống lại? ai có thể thay đổi?
…
Đám tang ba.
Vẫn chỉ là cái màu trắng tang tóc và thê lương.
Áo tang trắng.
Chiếc quan tài nằm yên lặng. Đến viếng chỉ lác đác vài người.
Vẫn là Bảo Vy ngồi sụp xuống nền nhà, nước mắt chảy không đếm được.
Vẫn là Băng Hạ ngồi một mình một góc, ánh mắt đờ đẫn mệt mỏi. nước mắt chẳng chảy nổi một giọt.
Chẳng phải vô tình.
Khói nhang bay trắng xóa cả căn nhà cũ. Băng Hạ ngước mắt nhìn lên trần nhà đen đúa bám đầy mạng nhện, mắt cay xè khói nhang.
Linh hồn ba, chẳng biết giờ này đã đến đâu rồi…
Một bàn tay ấm áp đặt lên vai Băng Hạ, cô không quay lại. Trong đôi mắt màu xám như thấy được sự mềm yếu run rẩy.
“Anh không về à…?”
“Em nghĩ anh có thể yên tâm về sao?” Hạo Thiên nhìn cô đầy lo lắng, ánh mắt phức tạo xen lẫn cảm giác xót xa vô bờ.
Hạ khép mắt, cảm nhận thấy hơi thở mình lạnh buốt.
“Em có thể tựa vào vai anh chứ?”
Ánh sáng trong mắt cô thật mờ nhạt. mờ nhạt đến nỗi như chỉ một lát nữa thôi, ánh sáng đó sẽ bị dập tắt.
Cô nhẹ nhàng.
Tựa đầu lên vai anh. anh choàng tay ôm lấy cô. Mới một buổi tối, mà anh cảm giác như nỗi đau trong lòng cô cũng những giọt nước mắt trong tim, đã làm cô của anh gầy đi rất nhiều. bàn tay anh siết lấy vai cô.
“Mạnh mẽ lên nào, mạng sống của anh…!”
Anh hôn lên trán cô, thì thầm. cô nhắm mắt lại, tiếng khóc, tiếng nói, tiếng an ủi, và tất cả những tiếng lao xao xung quanh như rơi vào tĩnh lặng.
“Em còn chưa kịp nói xin lỗi ông ấy về tất cả những gì em đã gây ra.”
“Ông ấy nhất định sẽ nghe thấy.”
“Em có phải là đứa con quá bất hiếu rồi không? Tại sao em lại không thể khóc như những người khác chứ?”
“Khi nỗi đau trong lòng quá lớn, em không thể khóc được cũng đâu có sai?”
“Nhưng em muốn khóc…” Cô vùi mặt vào vòng tay ấm áp của anh như con mèo nhỏ “…Em rất muốn khóc. Em không muốn chứa nó ở trong lòng nữa. em muốn vứt nó đi…”
“Vậy…có thể chia cho anh một nửa không?”
“Gì cơ?”
“Nỗi đau đó, em có thể chia cho anh một nửa không?”
Cô mệt mỏi dựa vào vai anh, nhắm mắt lại.
Cảm ơn anh đã đến bên cuộc đời em, làm chỗ dựa cho em.
Mi mắt cô giật giật.
Cảm ơn anh đã yêu em.
Cảm ơn anh đã làm cho em yêu anh.
Một giọt nước mắt len qua hàng mi, chảy dài xuống gò má xanh xao.
Anh!
Mọi thứ mà em hằng kiếm tìm đã rơi vào vô vọng, bế tắc và không lối thoát.
Cái chết của ba mẹ em, vẫn là một dấu chấm hỏi lớn dày vò em.
Thế nhưng anh à, em đã không còn quan trọng nó nữa.
Xin lỗi ba mẹ.
Băng Hạ đã mệt rồi…
Lại thêm một giọt nước mắt nữa chảy xuống. Hạo Thiên ôm lấy Hạ, như ôm lấy cả mạng sống của mình.
Từng giọt mưa nặng hạt rơi trên mái tôn của căn nhà cũ. Khách đến viếng đám tang đã chẳng còn ai. Căn nhà chỉ có 3 con người lạc lõng, bị màn mưa lớn làm cho tách biệt với thế giới bên ngoài.
Nội thất trong nhà mờ đi qua màn khói nhang mỏng, phảng phất chút màu trắng nhờ nhờ.
Ánh đèn pha của chiếc xe ô tô nào đó xuyên qua màn mưa rọi thằng vào trong nhà, nơi Bảo Vy đang ngồi thất thần trước quan tài. Tiếng cửa xe mở ra vội vàng, một bóng người vừa bước ra từ chiếc xe ô tô đã bất chấp màn mưa giăng kín mà lao nhanh vào trong.
“Thiếu gia!” Nhật Long vừa bước vào đã lên tiếng chào Hạo Thiên đang ngồi im như tượng trên chiếc ghế gỗ cũ đã nhạt màu. Ánh mắt anh nhanh chóng hướng về phía Bảo Vy đang ngồi bó gối bên chiếc quan tài được kê cao hơn một chút, gương mặt cô cạn khô nước mắt, thân hình gầy guộc lọt thỏm trong bộ áo tang thùng thình trông vô cùng ảm đạm.
Băng Hạ thì có khá hơn, ngoài gương mặt trắng bệch ra thì chẳng có gì bất thường, đến đôi mắt xám lạnh lùng của cô cũng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy đã rơi nhiều hơn một giọt nước mắt. Cô ngồi trên chiếc ghế gần Hạo Thiên, nhìn lướt qua thì trông cô có vẻ vẫn bình thản, nhưng nhìn kỹ, thân ảnh cô như chuẩn bị nhạt nhòa trong màu trắng phảng phất của khói nhang, giống như con thằn lằn khi đổi màu thì hòa làm một với khung cảnh xung quanh.
Long đau xót tiến đến gần Vy.
Anh ngồi xuống, vắt những sợi tóc bết lại vì mồ hôi và nước mắt của Vy lên sau vành tai, để lộ rõ mí mắt sưng húp lên, đỏ ngầu.
“Em ổn chứ?”
Cô không đáp, người vẫn bất động, chỉ có ngón tay là khẽ cựa quậy, nghịch nghịch một sợi tơ vừa sút ra từ bộ áo tang cũ kỹ. Cô hết quấn nó quanh ngón tay, rồi lại giật giật nó, ánh mắt tuyệt nhiên chỉ một màu đen tăm tối.
Long cảm thấy mình thật đáng trách khi đã đến muộn và là người biết tin này sau cùng. Anh đưa tay, kéo Vy vào lòng mình. cô im lặng, ngoan ngoãn tựa đầu vào người anh, thân người mềm nhũn ra như xác chết.
Cảm giác ấm áp tràn đến, Bảo Vy cuối cùng cũng đã có chỗ để dựa vào. Một giọt nước mắt tủi hờn rơi ra từ đôi mắt như chỉ còn lại lòng đen.
“Có anh ở đây rồi…”
Vy vẫn im lặng, khóe môi không động đậy, ngón tay vẫn mải miết nghịch ngợm sợi tơ áo.
Một khắc, Băng Hạ liếc mắt qua, đôi mắt vẫn thất thần.
…….
“Thiếu gia!” Nhật Long đưa cho Hạo Thiên một bát cháo còn đang bốc khói. “Cho Băng Hạ ăn đi, em đoán từ hôm qua đến giờ hai người chưa ăn gì phải không?
Hạo Thiên đón lấy bát cháo, anh quay lại nhìn Băng Hạ “Em có muốn ăn chút gì không?”
Hạ quay lại nhìn anh, bàn tay run run đưa ra đón lấy bát cháo, động tác giống như người đã lâu lắm rồi không cử động. ánh mắt cô mờ đục nhìn vào làn khói mỏng bốc lên, ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy chiếc muỗng. Cháo tràn vào chỉ được 1/3 chiếc muỗng, cô đưa lên miệng nhấm nháp.
Thiên nhìn cô ăn, xót xa.
Nhật Long ngồi xuống bên Bảo Vy, từ lúc anh đến đến giờ, cô vẫn chỉ ngồi một chỗ, vẫn với cái tư thế ấy, và ngón tay vẫn vung vẩy một cách vô hồn.
“Ăn cháo thôi nào…!”
Cô không đáp. Anh múc cháo lên, thổi nhẹ nhàng, từ từ đưa vào miệng cô. Cô không há miệng, anh đưa chiếc muỗng tách môi cô vào bên trong.
“Vy…!”
Hạo Thiên quay lại, Băng Hạ cũng liếc ánh mắt về phía hai người.
Vy dùng lưỡi đẩy chỗ cháo Long vừa đút ra. Khuôn mặt cô chẳng thay đổi gì, chỉ có hành động là cho thấy cô không muốn ăn.
“Vy, từ hôm qua đến giờ em chưa ăn gì mà!”
Long nhìn khóe môi Vy còn đọng ít cháo, lo lắng.
Cô không đáp, ngón tay vẫn vung vẩy. sợi tơ áo đã đứt từ khi nào.
………
Thấm ướt chiếc khăn lau mặt, Long nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt khô cứng trên mặt Vy. Đôi mi cong dày khẽ khép lại, anh ngừng tay, thực sự đau lòng đến muốn khóc.
“Em chứ như vậy mãi sao? người đi cũng đã đi rồi…”
Cô im lặng, ánh mắt bị che khuất bởi rèm mi đen nhánh.
“Nếu muốn khóc, em cứ khóc ra, anh sẵn sàng nghe….!”
Cô chẳng có phản ứng. anh không biết ư, cô đã chẳng còn nước mắt để khóc nữa.
Anh ôm cô vào lòng, cổ họng nghẹn đắng.
“Anh luôn ở đây, bên cạnh em. Nếu muốn gì, hãy cứ gọi anh. nếu muốn khóc, tựa vào người anh mà khóc, muốn ngủ, dựa vào vai anh.”
Cô khép mi mắt lại, không biết vì quá mệt mỏi hay không muốn nghe.
“Anh luôn ở đây.” Anh nhắc lại.
Cảm ơn anh, người em yêu và tin tưởng.
Em mệt rồi, nên hãy cho em dựa vào người anh một lát.
Bầu trời u uất một màu xám đen, những đám mây đen ôm nhau vần vũ thành từng vệt rõ rành rành trên nền trời như bức tranh sơn dầu nhuốm màu thê lương.
Giúp Bảo Vy đeo găng tay, ánh mắt Nhật Long xót xa nhìn cô, dưới vệt mắt anh có những vết thâm quầng mờ mờ, chứng tỏ đã mấy đêm mất ngủ. Đôi mắt cô thì trống rỗng vô hồn, để tâm ở đâu cũng không rõ.
Hôm nay là ngày rải tro của Thiều Tuấn.
Nhìn thấy xác cha được đưa vào lò thiêu, ánh mắt của Bảo Vy vẫn bình thản, thậm chí còn chẳng có chút đau đớn nào, cứ như cái vừa được những ngọn lửa đỏ rực bỏng rẫy thiêu đốt chỉ là những mảnh vỡ vụn vặt vô giá trị đáng bị vứt đi.
Băng Hạ thì quay mặt đi suốt từ khi thi thể được đưa vào lò thiêu, cho đến khi nhận được hũ tro của ông.
Ba cô…giờ chỉ còn là những mảnh tro tàn thế này ư? Một người cha khắc khổ nhưng luôn yêu thương che chở cho con gái bằng trái tim của cả người mẹ và người cha, bằng tình phụ tử và mẫu tử đầy đủ mà con gái ông thiếu thốn. thế nhưng cuối chặng đường đời cũng chỉ là hũ tro tàn nhẹ bẫng nằm trong tay con gái.
…
Bảo Vy ngồi trên xe lặng lẽ, đôi mắt khô cạn những giọt nước mắt. Tiềm thức như trống rỗng, linh hồn mệt mỏi đã lưu lạc đến phương trời nào, đến miền kí ức mang màu quá khứ buồn bã. Nơi đó có ba, có mẹ, có Băng Hạ, có một khu vườn toàn hoa là hoa, ngát hương êm dịu. linh hồn bé bỏng đáng thương rong chơi mãi ở đó, giống như người ba mà cô hằng kính yêu và hũ tro im lìm nằm trong vòng tay siết chặt này không phải là một.
Xe dừng ở bờ sông. Nhật Long quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Bảo Vy.
“Vy, cùng tiễn ba đi nào”
Hạ nhìn cô, giọng khàn khàn.
Vy đưa tay đẩy cánh cửa xe, bước ra ngoài. Cơn gió đông buốt lạnh thoảng qua, thổi tung lên mái tóc xơ xác, mảnh vải bịt nơi miệng hũ tro khẽ rung động.
Bờ sông vắng lặng, từng ngọn cỏ héo hon xơ xác nằm bẹp dưới gót giầy người đi qua mà không chút phàn nàn.
Bụi hoa cỏ may nằm bên sông cúi rạp xuống, không biết do gió trời quá mạnh hay đang tiễn biệt một linh hồn về nơi cát bụi. Miệng hũ tro mở ra, Bảo Vy đeo găng tay trắng lấy ra từng chút, từng chút một, rải chầm chậm xuống dòng sông trôi lững lờ thanh thản.
Băng Hạ đưa tay bốc một nắm tro, xòe tay cho gió thổi. từng con gió mang theo những mảnh tro tàn xoay tròn trong không khí, rồi điểm dừng chân cũng vẫn là mặt sông lạnh căm.
“Ba đi bình an. Con yêu ba.”
Hạ quay lại nhìn Vy, đây là câu nói đầu tiên suốt ba ngày nay của cô. Lòng đau thắt, cô nhìn xuống mặt sông đã chìm những nắm tro tàn.
“Con cũng yêu ba”
Gió thổi mạnh.
Hình như nơi đâu đó, đã có người mỉm cười thanh thản.
…
Bảo Vy ngồi gục xuống, chết lặng trong dòng nước mắt.
“Ba…con đã làm ba buồn phiền và mệt mỏi quá rồi. ba tha lỗi cho con nhé?”
Băng Hạ vẫn nói như người mê sảng. làn da từng giây từng phút trắng bệch ra.
“…Ba…ba chưa kịp để con nói yêu ba kia mà…! Những điều con cần phải nói. Ba! Con cảm ơn ba rất nhiều…cảm ơn ba đã yêu quý con như con ruột…cảm ơn tình thương của ba đã dành cho con…Con còn chưa kịp đền đáp mà….Ba..? sao mà lại có thể ngủ say đến vậy…?”
Trong phòng ngoài tiếng nói của Băng Hạ ra, không còn một tiếng động nào khác. Bờ vai run run của Bảo Vy như đang chứa đựng một nỗi đau quá lớn…
Vài cô y tá khẽ quay mặt lau nhanh giọt nước mắt tiếc thương.
“Ba…con còn chưa kịp đưa ba đi leo núi như mong ước của ba…”
“Ba đoán sau này, Băng Hạ sẽ lấy chồng trước Bảo Vy.”
“Sao lại thế ạ?”
“Vì Băng Hạ là con người có thế giới nội tâm rất đơn giản. con rất dễ xiêu lòng trước những yêu thương chân thành xuất phát từ trái tim”
“Còn con thì sao??”
“Bảo Vy thì rất đanh đá…”
“Ba xấu, con đanh đá bao giờ…????”
“Để ba nói hết…Con ngốc nghếch trước những yêu thương chân thành của người khác dành tặng. đôi khi còn để tình cảm và mục đích của tình cảm đi lệch hướng. vì vậy, con sẽ cảm nhận thấy một nửa của mình sau Băng Hạ.”
“Để sau này con chờ xem ba nói có đúng không.”
…
“…Ba…ba còn chưa chờ cùng với chúng con về lời tiên đoán năm ấy cơ mà…ba hứa sẽ đưa con vào lễ đường…tại sao ba lại thất hứa? ba, ba từng dạy thất hứa là không tốt …!”
“BAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!”
Trên nền trời, một vì sao khẽ nhấp nháy. Có bao giờ bạn nghe rằng khi trên trời xuất hiện một vì sao, tức là trên thế gian vừa có một người ra đi?
Nước mắt, nỗi đau vẫn mãi ở lại…nhưng con người thì đã đi rồi. đi và để lại cho những người thân yêu những mảng ký ức đẹp đẽ mới đây, để rồi úa màu và tan vỡ trong phút chốc.
Quy luật Sinh – Ly – Tử - Biệt, ai có thể ngăn cản? ai có thể chống lại? ai có thể thay đổi?
…
Đám tang ba.
Vẫn chỉ là cái màu trắng tang tóc và thê lương.
Áo tang trắng.
Chiếc quan tài nằm yên lặng. Đến viếng chỉ lác đác vài người.
Vẫn là Bảo Vy ngồi sụp xuống nền nhà, nước mắt chảy không đếm được.
Vẫn là Băng Hạ ngồi một mình một góc, ánh mắt đờ đẫn mệt mỏi. nước mắt chẳng chảy nổi một giọt.
Chẳng phải vô tình.
Khói nhang bay trắng xóa cả căn nhà cũ. Băng Hạ ngước mắt nhìn lên trần nhà đen đúa bám đầy mạng nhện, mắt cay xè khói nhang.
Linh hồn ba, chẳng biết giờ này đã đến đâu rồi…
Một bàn tay ấm áp đặt lên vai Băng Hạ, cô không quay lại. Trong đôi mắt màu xám như thấy được sự mềm yếu run rẩy.
“Anh không về à…?”
“Em nghĩ anh có thể yên tâm về sao?” Hạo Thiên nhìn cô đầy lo lắng, ánh mắt phức tạo xen lẫn cảm giác xót xa vô bờ.
Hạ khép mắt, cảm nhận thấy hơi thở mình lạnh buốt.
“Em có thể tựa vào vai anh chứ?”
Ánh sáng trong mắt cô thật mờ nhạt. mờ nhạt đến nỗi như chỉ một lát nữa thôi, ánh sáng đó sẽ bị dập tắt.
Cô nhẹ nhàng.
Tựa đầu lên vai anh. anh choàng tay ôm lấy cô. Mới một buổi tối, mà anh cảm giác như nỗi đau trong lòng cô cũng những giọt nước mắt trong tim, đã làm cô của anh gầy đi rất nhiều. bàn tay anh siết lấy vai cô.
“Mạnh mẽ lên nào, mạng sống của anh…!”
Anh hôn lên trán cô, thì thầm. cô nhắm mắt lại, tiếng khóc, tiếng nói, tiếng an ủi, và tất cả những tiếng lao xao xung quanh như rơi vào tĩnh lặng.
“Em còn chưa kịp nói xin lỗi ông ấy về tất cả những gì em đã gây ra.”
“Ông ấy nhất định sẽ nghe thấy.”
“Em có phải là đứa con quá bất hiếu rồi không? Tại sao em lại không thể khóc như những người khác chứ?”
“Khi nỗi đau trong lòng quá lớn, em không thể khóc được cũng đâu có sai?”
“Nhưng em muốn khóc…” Cô vùi mặt vào vòng tay ấm áp của anh như con mèo nhỏ “…Em rất muốn khóc. Em không muốn chứa nó ở trong lòng nữa. em muốn vứt nó đi…”
“Vậy…có thể chia cho anh một nửa không?”
“Gì cơ?”
“Nỗi đau đó, em có thể chia cho anh một nửa không?”
Cô mệt mỏi dựa vào vai anh, nhắm mắt lại.
Cảm ơn anh đã đến bên cuộc đời em, làm chỗ dựa cho em.
Mi mắt cô giật giật.
Cảm ơn anh đã yêu em.
Cảm ơn anh đã làm cho em yêu anh.
Một giọt nước mắt len qua hàng mi, chảy dài xuống gò má xanh xao.
Anh!
Mọi thứ mà em hằng kiếm tìm đã rơi vào vô vọng, bế tắc và không lối thoát.
Cái chết của ba mẹ em, vẫn là một dấu chấm hỏi lớn dày vò em.
Thế nhưng anh à, em đã không còn quan trọng nó nữa.
Xin lỗi ba mẹ.
Băng Hạ đã mệt rồi…
Lại thêm một giọt nước mắt nữa chảy xuống. Hạo Thiên ôm lấy Hạ, như ôm lấy cả mạng sống của mình.
Từng giọt mưa nặng hạt rơi trên mái tôn của căn nhà cũ. Khách đến viếng đám tang đã chẳng còn ai. Căn nhà chỉ có 3 con người lạc lõng, bị màn mưa lớn làm cho tách biệt với thế giới bên ngoài.
Nội thất trong nhà mờ đi qua màn khói nhang mỏng, phảng phất chút màu trắng nhờ nhờ.
Ánh đèn pha của chiếc xe ô tô nào đó xuyên qua màn mưa rọi thằng vào trong nhà, nơi Bảo Vy đang ngồi thất thần trước quan tài. Tiếng cửa xe mở ra vội vàng, một bóng người vừa bước ra từ chiếc xe ô tô đã bất chấp màn mưa giăng kín mà lao nhanh vào trong.
“Thiếu gia!” Nhật Long vừa bước vào đã lên tiếng chào Hạo Thiên đang ngồi im như tượng trên chiếc ghế gỗ cũ đã nhạt màu. Ánh mắt anh nhanh chóng hướng về phía Bảo Vy đang ngồi bó gối bên chiếc quan tài được kê cao hơn một chút, gương mặt cô cạn khô nước mắt, thân hình gầy guộc lọt thỏm trong bộ áo tang thùng thình trông vô cùng ảm đạm.
Băng Hạ thì có khá hơn, ngoài gương mặt trắng bệch ra thì chẳng có gì bất thường, đến đôi mắt xám lạnh lùng của cô cũng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy đã rơi nhiều hơn một giọt nước mắt. Cô ngồi trên chiếc ghế gần Hạo Thiên, nhìn lướt qua thì trông cô có vẻ vẫn bình thản, nhưng nhìn kỹ, thân ảnh cô như chuẩn bị nhạt nhòa trong màu trắng phảng phất của khói nhang, giống như con thằn lằn khi đổi màu thì hòa làm một với khung cảnh xung quanh.
Long đau xót tiến đến gần Vy.
Anh ngồi xuống, vắt những sợi tóc bết lại vì mồ hôi và nước mắt của Vy lên sau vành tai, để lộ rõ mí mắt sưng húp lên, đỏ ngầu.
“Em ổn chứ?”
Cô không đáp, người vẫn bất động, chỉ có ngón tay là khẽ cựa quậy, nghịch nghịch một sợi tơ vừa sút ra từ bộ áo tang cũ kỹ. Cô hết quấn nó quanh ngón tay, rồi lại giật giật nó, ánh mắt tuyệt nhiên chỉ một màu đen tăm tối.
Long cảm thấy mình thật đáng trách khi đã đến muộn và là người biết tin này sau cùng. Anh đưa tay, kéo Vy vào lòng mình. cô im lặng, ngoan ngoãn tựa đầu vào người anh, thân người mềm nhũn ra như xác chết.
Cảm giác ấm áp tràn đến, Bảo Vy cuối cùng cũng đã có chỗ để dựa vào. Một giọt nước mắt tủi hờn rơi ra từ đôi mắt như chỉ còn lại lòng đen.
“Có anh ở đây rồi…”
Vy vẫn im lặng, khóe môi không động đậy, ngón tay vẫn mải miết nghịch ngợm sợi tơ áo.
Một khắc, Băng Hạ liếc mắt qua, đôi mắt vẫn thất thần.
…….
“Thiếu gia!” Nhật Long đưa cho Hạo Thiên một bát cháo còn đang bốc khói. “Cho Băng Hạ ăn đi, em đoán từ hôm qua đến giờ hai người chưa ăn gì phải không?
Hạo Thiên đón lấy bát cháo, anh quay lại nhìn Băng Hạ “Em có muốn ăn chút gì không?”
Hạ quay lại nhìn anh, bàn tay run run đưa ra đón lấy bát cháo, động tác giống như người đã lâu lắm rồi không cử động. ánh mắt cô mờ đục nhìn vào làn khói mỏng bốc lên, ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy chiếc muỗng. Cháo tràn vào chỉ được 1/3 chiếc muỗng, cô đưa lên miệng nhấm nháp.
Thiên nhìn cô ăn, xót xa.
Nhật Long ngồi xuống bên Bảo Vy, từ lúc anh đến đến giờ, cô vẫn chỉ ngồi một chỗ, vẫn với cái tư thế ấy, và ngón tay vẫn vung vẩy một cách vô hồn.
“Ăn cháo thôi nào…!”
Cô không đáp. Anh múc cháo lên, thổi nhẹ nhàng, từ từ đưa vào miệng cô. Cô không há miệng, anh đưa chiếc muỗng tách môi cô vào bên trong.
“Vy…!”
Hạo Thiên quay lại, Băng Hạ cũng liếc ánh mắt về phía hai người.
Vy dùng lưỡi đẩy chỗ cháo Long vừa đút ra. Khuôn mặt cô chẳng thay đổi gì, chỉ có hành động là cho thấy cô không muốn ăn.
“Vy, từ hôm qua đến giờ em chưa ăn gì mà!”
Long nhìn khóe môi Vy còn đọng ít cháo, lo lắng.
Cô không đáp, ngón tay vẫn vung vẩy. sợi tơ áo đã đứt từ khi nào.
………
Thấm ướt chiếc khăn lau mặt, Long nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt khô cứng trên mặt Vy. Đôi mi cong dày khẽ khép lại, anh ngừng tay, thực sự đau lòng đến muốn khóc.
“Em chứ như vậy mãi sao? người đi cũng đã đi rồi…”
Cô im lặng, ánh mắt bị che khuất bởi rèm mi đen nhánh.
“Nếu muốn khóc, em cứ khóc ra, anh sẵn sàng nghe….!”
Cô chẳng có phản ứng. anh không biết ư, cô đã chẳng còn nước mắt để khóc nữa.
Anh ôm cô vào lòng, cổ họng nghẹn đắng.
“Anh luôn ở đây, bên cạnh em. Nếu muốn gì, hãy cứ gọi anh. nếu muốn khóc, tựa vào người anh mà khóc, muốn ngủ, dựa vào vai anh.”
Cô khép mi mắt lại, không biết vì quá mệt mỏi hay không muốn nghe.
“Anh luôn ở đây.” Anh nhắc lại.
Cảm ơn anh, người em yêu và tin tưởng.
Em mệt rồi, nên hãy cho em dựa vào người anh một lát.
Bầu trời u uất một màu xám đen, những đám mây đen ôm nhau vần vũ thành từng vệt rõ rành rành trên nền trời như bức tranh sơn dầu nhuốm màu thê lương.
Giúp Bảo Vy đeo găng tay, ánh mắt Nhật Long xót xa nhìn cô, dưới vệt mắt anh có những vết thâm quầng mờ mờ, chứng tỏ đã mấy đêm mất ngủ. Đôi mắt cô thì trống rỗng vô hồn, để tâm ở đâu cũng không rõ.
Hôm nay là ngày rải tro của Thiều Tuấn.
Nhìn thấy xác cha được đưa vào lò thiêu, ánh mắt của Bảo Vy vẫn bình thản, thậm chí còn chẳng có chút đau đớn nào, cứ như cái vừa được những ngọn lửa đỏ rực bỏng rẫy thiêu đốt chỉ là những mảnh vỡ vụn vặt vô giá trị đáng bị vứt đi.
Băng Hạ thì quay mặt đi suốt từ khi thi thể được đưa vào lò thiêu, cho đến khi nhận được hũ tro của ông.
Ba cô…giờ chỉ còn là những mảnh tro tàn thế này ư? Một người cha khắc khổ nhưng luôn yêu thương che chở cho con gái bằng trái tim của cả người mẹ và người cha, bằng tình phụ tử và mẫu tử đầy đủ mà con gái ông thiếu thốn. thế nhưng cuối chặng đường đời cũng chỉ là hũ tro tàn nhẹ bẫng nằm trong tay con gái.
…
Bảo Vy ngồi trên xe lặng lẽ, đôi mắt khô cạn những giọt nước mắt. Tiềm thức như trống rỗng, linh hồn mệt mỏi đã lưu lạc đến phương trời nào, đến miền kí ức mang màu quá khứ buồn bã. Nơi đó có ba, có mẹ, có Băng Hạ, có một khu vườn toàn hoa là hoa, ngát hương êm dịu. linh hồn bé bỏng đáng thương rong chơi mãi ở đó, giống như người ba mà cô hằng kính yêu và hũ tro im lìm nằm trong vòng tay siết chặt này không phải là một.
Xe dừng ở bờ sông. Nhật Long quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Bảo Vy.
“Vy, cùng tiễn ba đi nào”
Hạ nhìn cô, giọng khàn khàn.
Vy đưa tay đẩy cánh cửa xe, bước ra ngoài. Cơn gió đông buốt lạnh thoảng qua, thổi tung lên mái tóc xơ xác, mảnh vải bịt nơi miệng hũ tro khẽ rung động.
Bờ sông vắng lặng, từng ngọn cỏ héo hon xơ xác nằm bẹp dưới gót giầy người đi qua mà không chút phàn nàn.
Bụi hoa cỏ may nằm bên sông cúi rạp xuống, không biết do gió trời quá mạnh hay đang tiễn biệt một linh hồn về nơi cát bụi. Miệng hũ tro mở ra, Bảo Vy đeo găng tay trắng lấy ra từng chút, từng chút một, rải chầm chậm xuống dòng sông trôi lững lờ thanh thản.
Băng Hạ đưa tay bốc một nắm tro, xòe tay cho gió thổi. từng con gió mang theo những mảnh tro tàn xoay tròn trong không khí, rồi điểm dừng chân cũng vẫn là mặt sông lạnh căm.
“Ba đi bình an. Con yêu ba.”
Hạ quay lại nhìn Vy, đây là câu nói đầu tiên suốt ba ngày nay của cô. Lòng đau thắt, cô nhìn xuống mặt sông đã chìm những nắm tro tàn.
“Con cũng yêu ba”
Gió thổi mạnh.
Hình như nơi đâu đó, đã có người mỉm cười thanh thản.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.