Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Của Lão Công Hắc Ám
Chương 26: Bắt Cóc (2)
Nguyệt Ảnh Nhi
22/10/2019
Kết thúc cuộc gọi.Cảnh Mộng mỉm cười khoác tay một người vô cùng đẹp trai
-Anh yêu...Đi thôi...Có kịch xem nè!
-Ê...Nói nghe hiểu lầm quá nha....
Ngồi trên chiếc xe taxi, Cảnh Mộng cứ nhìn vào chiếc kẹp tóc rồi cười,chiếc kẹp tóc này cũng chẳng có gì đặc biệt,nó chỉ là chiếc kẹp tóc bình thường rẻ tiền bán rất nhiều ngoài chợ.Nhưng,đó là món quà đầu tiên cục tiền di động tặng cho cô.Cục tiền đi động của cô không thích đi taxi nên một mình phóng xe môtô đến trước.
-Đến nơi rồi, cảm ơn cô đã đi xe của tôi!
Cảnh Mộng trả tiền cho tài xế taxi rồi bước xuống.
Chàng trai đứng dựa vào chiếc cửa sắt của nhà máy bị bỏ hoang nhìn Cảnh Mộng cười chế diễu
-Tiểu Mộng,định phá cửa hay bấm chuông!!
-Có cái chuông nào đâu mà bấm,phá đi cho đỡ mệt!
-Vâỵ anh gọi người lắp chuông cho em bấm nha,chứ chân anh đang đau!
-Thôi,để em tự xử luôn đi!Anh cứ đứng xem là được...
-Được... Tiểu Mộng đã nói thì anh phải nghe thôi...
-Tốt lắm...
Cảnh Mộng lùi về sau lấy đà,cô chạy nhanh tới và nhảy lên đá một cước vào chiếc cửa sắt.Chiếc cửa sắt đổ xuống rầm một cái. Chàng trai cười
-Vô luôn đi,nếu em xử hết trong vòng ba mươi phút anh sẽ thưởng cho em một chiếc vé VIP tham gia buổi đấu giá đá quý.
-Nhớ lời!
- Một lời đã định!
-Vậy em bắt đầu đây!
Cảnh Mộng bước vào bên trong,cô thấy Bắc Thần đang bị trói vào một chiếc ghế gỗ.Cảnh Mộng tiến lại gần.
-Từ từ đã nào... tiểu thư!
-Ai...
Cảnh Mộng quay lại đằng sau,một tốp người khoảng năm tới bảy người bước ra.Một tên áo đen đi đầu rút khẩu súng từ trong túi chỉa thẳng vào Cảnh Mộng. Cảnh Mộng đoán tên câmf súng đó là tên cầm đầu.Bọn bắt cóc đi qua Cảnh Mộng,bước tới gần Bắc Thần.Tên áo đen chuyển đầu súng vào đầu Bắc Thần.Những đứa còn lại nhìn Cảnh Mộng với ánh mắt khinh bỉ có cảm giác bọn chúng đang coi thường cô.
-Tiền đâu...Giao mười triệu tệ ra đây...
-Hình như lúc gọi tôi nghe nhầm rồi nên... chỉ mang có mười tệ thôi...Có gì ông lấy tạm nhé...
-Chết tiệt...con chó này!Bọn mày đâu...lên cho tao...
Cảnh Mộng cười nham hiểm,mắt cô nổi lên những tia máu.Cả người cô toả ra đầy sát khí,bọn bắt cóc nhìn cô mà sợ hãi như đang nhìn tử thần.Cảnh Mộng cúi xuống nhặt lấu một viên đá nhỏ,cô nhắm mắt lại và ném viên đá.Viên đá bay vượt qua mặt mấy tên bắt cóc đứng chắn phía trước và đập trúng bàn tay đang cầm súng của tên cầm đầu.Chiếc súng rơi xuống,từng giọt máu tươi chảy xuống
-Chết tiệt...gãy tay tao rồi!...Bọn mày không nghe lời tao à... xử nó cho tao!
-Tuân lệnh...đại ca...
Lũ bắt cóc xông lên,Cảnh Mộng chạy tới đập cho bọn chúng một trận.
-Chết tiệt...con này khoẻ quá...
-Đến đây...nghe bảo các ngươi là đàn em của Cảnh Mộng cơ mà...
-Đúng...đúng vậy...
-Hôm nay ta có cơ hội được đánh nhau với đàn em của ta... Thoải mái xông lên đi vì ta là... Cảnh Mộng đại tỉ của các ngươi đây...
Bọn bắt cóc tái mặt đua nhau chạy trốn, chỉ còn tên cầm đầu vì đau tay quá nên không chạy được.Hắn quỳ xuống,lạy Cảnh Mộng
-Đại tỉ tha mạng,là em không biết....xin chị tha cho...
-Ngươi là người của tổ chức ngầm "Anh Đào"?Ai là người cho ngươi vào...
-Là...là Nam ca ạ!
-Hazzz, thằng bé này!Ngươi...từ nay không còn là người của tổ chức,biết đường mà cút không thì chết với ta...
-Vâng...thưa đại tỉ.
Tên bắt cóc chạy mất.Cảnh Mộng nhìn Bắc Thần.Cô cởi trói cho anh
-Đi thôi...Tôi biết anh tỉnh lâi rồi mà!
Bắc Thần mở mắt
-Không ngờ danh tiếng của cô cũng bay xa đấy!
-Không nói nhiều...đi thôi...hôm nay tôi bao!
-Có mỗi mười tệ mà bao ai...
Cảnh Mộng tiếp tục bước đi...
-Anh yêu!Đi thôi...Chơi xong rồi!!!
Bắc Thần ngơ ngác nhìn Cảnh Mộng
-Cô gọi tôi là anh yêu?
-Gọi ai chứ không gọi anh!
Chàng trai bước ra.Anh khoác tay Cảnh Mộng cười.
-Là gọi tôi đó...Tôi là Phong Hải Đông...
-Anh yêu...Đi thôi...Có kịch xem nè!
-Ê...Nói nghe hiểu lầm quá nha....
Ngồi trên chiếc xe taxi, Cảnh Mộng cứ nhìn vào chiếc kẹp tóc rồi cười,chiếc kẹp tóc này cũng chẳng có gì đặc biệt,nó chỉ là chiếc kẹp tóc bình thường rẻ tiền bán rất nhiều ngoài chợ.Nhưng,đó là món quà đầu tiên cục tiền di động tặng cho cô.Cục tiền đi động của cô không thích đi taxi nên một mình phóng xe môtô đến trước.
-Đến nơi rồi, cảm ơn cô đã đi xe của tôi!
Cảnh Mộng trả tiền cho tài xế taxi rồi bước xuống.
Chàng trai đứng dựa vào chiếc cửa sắt của nhà máy bị bỏ hoang nhìn Cảnh Mộng cười chế diễu
-Tiểu Mộng,định phá cửa hay bấm chuông!!
-Có cái chuông nào đâu mà bấm,phá đi cho đỡ mệt!
-Vâỵ anh gọi người lắp chuông cho em bấm nha,chứ chân anh đang đau!
-Thôi,để em tự xử luôn đi!Anh cứ đứng xem là được...
-Được... Tiểu Mộng đã nói thì anh phải nghe thôi...
-Tốt lắm...
Cảnh Mộng lùi về sau lấy đà,cô chạy nhanh tới và nhảy lên đá một cước vào chiếc cửa sắt.Chiếc cửa sắt đổ xuống rầm một cái. Chàng trai cười
-Vô luôn đi,nếu em xử hết trong vòng ba mươi phút anh sẽ thưởng cho em một chiếc vé VIP tham gia buổi đấu giá đá quý.
-Nhớ lời!
- Một lời đã định!
-Vậy em bắt đầu đây!
Cảnh Mộng bước vào bên trong,cô thấy Bắc Thần đang bị trói vào một chiếc ghế gỗ.Cảnh Mộng tiến lại gần.
-Từ từ đã nào... tiểu thư!
-Ai...
Cảnh Mộng quay lại đằng sau,một tốp người khoảng năm tới bảy người bước ra.Một tên áo đen đi đầu rút khẩu súng từ trong túi chỉa thẳng vào Cảnh Mộng. Cảnh Mộng đoán tên câmf súng đó là tên cầm đầu.Bọn bắt cóc đi qua Cảnh Mộng,bước tới gần Bắc Thần.Tên áo đen chuyển đầu súng vào đầu Bắc Thần.Những đứa còn lại nhìn Cảnh Mộng với ánh mắt khinh bỉ có cảm giác bọn chúng đang coi thường cô.
-Tiền đâu...Giao mười triệu tệ ra đây...
-Hình như lúc gọi tôi nghe nhầm rồi nên... chỉ mang có mười tệ thôi...Có gì ông lấy tạm nhé...
-Chết tiệt...con chó này!Bọn mày đâu...lên cho tao...
Cảnh Mộng cười nham hiểm,mắt cô nổi lên những tia máu.Cả người cô toả ra đầy sát khí,bọn bắt cóc nhìn cô mà sợ hãi như đang nhìn tử thần.Cảnh Mộng cúi xuống nhặt lấu một viên đá nhỏ,cô nhắm mắt lại và ném viên đá.Viên đá bay vượt qua mặt mấy tên bắt cóc đứng chắn phía trước và đập trúng bàn tay đang cầm súng của tên cầm đầu.Chiếc súng rơi xuống,từng giọt máu tươi chảy xuống
-Chết tiệt...gãy tay tao rồi!...Bọn mày không nghe lời tao à... xử nó cho tao!
-Tuân lệnh...đại ca...
Lũ bắt cóc xông lên,Cảnh Mộng chạy tới đập cho bọn chúng một trận.
-Chết tiệt...con này khoẻ quá...
-Đến đây...nghe bảo các ngươi là đàn em của Cảnh Mộng cơ mà...
-Đúng...đúng vậy...
-Hôm nay ta có cơ hội được đánh nhau với đàn em của ta... Thoải mái xông lên đi vì ta là... Cảnh Mộng đại tỉ của các ngươi đây...
Bọn bắt cóc tái mặt đua nhau chạy trốn, chỉ còn tên cầm đầu vì đau tay quá nên không chạy được.Hắn quỳ xuống,lạy Cảnh Mộng
-Đại tỉ tha mạng,là em không biết....xin chị tha cho...
-Ngươi là người của tổ chức ngầm "Anh Đào"?Ai là người cho ngươi vào...
-Là...là Nam ca ạ!
-Hazzz, thằng bé này!Ngươi...từ nay không còn là người của tổ chức,biết đường mà cút không thì chết với ta...
-Vâng...thưa đại tỉ.
Tên bắt cóc chạy mất.Cảnh Mộng nhìn Bắc Thần.Cô cởi trói cho anh
-Đi thôi...Tôi biết anh tỉnh lâi rồi mà!
Bắc Thần mở mắt
-Không ngờ danh tiếng của cô cũng bay xa đấy!
-Không nói nhiều...đi thôi...hôm nay tôi bao!
-Có mỗi mười tệ mà bao ai...
Cảnh Mộng tiếp tục bước đi...
-Anh yêu!Đi thôi...Chơi xong rồi!!!
Bắc Thần ngơ ngác nhìn Cảnh Mộng
-Cô gọi tôi là anh yêu?
-Gọi ai chứ không gọi anh!
Chàng trai bước ra.Anh khoác tay Cảnh Mộng cười.
-Là gọi tôi đó...Tôi là Phong Hải Đông...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.