Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Của Lão Công Hắc Ám
Chương 27: Một Chiếc Cốc Thôi Mà!
Nguyệt Ảnh Nhi
22/10/2019
Tại bàn cuối cùng của một quán ăn ven đường, Cảnh Mộng và Hải Đông cùng với Bắc Thần đang ngồi ở đó.Bắc Thần tức giận
nhìn Hải Đông.Mọi người xung quanh dường như đều nhìn vào ba người bọn
họ.Mọi người bàn luận xôn xao về ba người,từ khi bước vào quán thì dường như tất cả các cô gái trong quán đã đứng tim vì vẻ ngoài đại đại soái
ca của Bắc Thần và Hải Đông.Vẻ ngoài Hải Đông khá là ấm áp,mái tóc nâu
xoăn nhẹ,đôi mắt xanh tựa đại dương,nụ cười đẹp tựa bạn mai.Bộ đồ mặc
trên người Hải Đông là đồ thiết kế vô cùng đặc biệt tinh tế vừa năng
động vừa trẻ trung,nếu như nhìn lướt qua thì có lẽ sẽ không ai biết anh
đã hai lăm tuổi rồi mà chỉ nghĩ anh mới có mười tám tuổi.Vẻ ấm áp của
Hải Đông lại càng làm Bắc Thần thêm lạnh lùng.Mái tóc đen vuốt keo,đôi
mắt màu hổ phách lạnh lẽo.Lại thêm việc Bắc Thần đang mặc âu phục không
khỏi khiến lũ con gái trong quán ảo tưởng về câu chuyện tình yêu bá đạo
tổng tài.Cảnh Mộng có cảm giác trói mắt khi đi chung với hai người bọn
họ.Bà chủ quán vừa nhìn thấy ba người bọn họ bước vào quán liền đoán đây là một tình tay ba vô cùng gay cấn.Cảnh Mộng vừa chạy đi gọi đồ ăn thì
Bắc Thần và Hải Đông đã nhìn nhau với ánh mắt nồng nặc mùi sát khí.
-Anh có vẻ thân với cô ta quá ha!
-Cô ta?Ý anh là Tiểu Mộng hả?
-Ừm,là cô ta đó...
-Tiểu Mộng nhà tôi phải để anh chăm sóc,tôi ngại ghê...
-Nhà anh?...Rốt cuộc cô ấy là gì của anh...
-Hai người đang nói gì vậy...
Bắc Thần và Hải Đông quay đầu lại,thì ra là Cảnh Mộng.Bắc Thần gượng cười
-Không có gì.... chỉ là vài chuyện không quan trọng thôi!
Bắc Thần liếc mắt ra hiệu cho Hải Đông.Hải Đông biết ý liền hợp tác
-Đúng...đúng...đúng...là chuyện không quan trọng...
Cảnh Mộng nhìn hai người với bộ dạng khó hiểu rồi ngồi xuống ghế
Mười lăm phút sau, nữ phục vụ bê đồ ăn tới,là một đĩa chân gà xào cay, mười lăm xuên thịt nướng,màn thầu(bánh bao),chín xiên kẹo hồ lô và một bát mì vằn thắn...
-Cô là con heo sao...ăn nhiều như thế...
-Sao anh lại nói tôi là con heo...anh yêu ơi...nó bảo em là heo kìa...
Cảnh Mộng nhìn Hải Đông với đôi mắt đáng thương.Hải Đông nhìn Cảnh Mộng.
-Cậu thôi đi... Tiểu Mộng đau lòng rồi này...
-Anh là mẹ cô ấy sao...
-Anh bị ngốc à mà nói như thế...đó là...là anh yêu của tôi...
-Anh yêu?Hai người ân ái nhỉ...
-Đương nhiên,tình cảm của tôi và anh ấy rất đặc biệt...
Hải Đông biết nếu để Cảnh Mộng và Bắc Thần tiếp tục sẽ sảy ra tranh cãi rồi nguy hiểm nhất sẽ đánh nhau.Nước với lửa,oan gia với nhau tốt nhất vẫn nên ngăn
-Thôi...thôi...hai người làm ơn đừng cãi nhau nữa...
Cảnh Mộng và Bắc Thần quay ra nhìn Hải Đông
-Chúng tôi không cãi nhau...
Hải Đông có chút bất ngờ
-Ha ha ha,ừ thì không cãi nhau...Thức ăn nguội hết rồi...mau ăn đi...
Bắc Thần nhìn vào bàn ăn rồi nhìn vào vẻ mặt thỏa mãn của Cảnh Mộng
-Ở đây không có thịt bò bít tết cao cấp của pháp sao?
Cảnh Mộng và Hải Đông ngơ ngác nhìn Bắc Thần với khuôn mặt khó hiểu
-Cho tôi hỏi...anh đã bao giờ đi ăn ở mấy quán như thế này chưa?
-Chưa...cô hỏi lạ ghê...một người như tôi mà phải đi ăn tại mấy nơi như này sao?
-Đây là quán vìa đường...làm ơn đừng hỏi về những món tại nhà hàng nữa...
-Món này ăn có chết người không...
- Chết người thì tôi rủ anh yêu của tôi ăn làm gì...nếu chết người thì tôi chỉ cho mình anh ăn thôi...Nghe gì chưa tên đầu đá!
Bắc Thần có cảm giác mình bị đem ra so sánh,chưa bao giờ có người nào dám nói anh thua kém bất kì một ai,cô là người đầu tiên dám nói vậy... Bắc Thần không vui chút nào.Anh bóp chặt cốc nước trên tay,đến nỗi nó vỡ lúc nào cũng không biết.
-Bắc Thần...tay anh chảy máu kìa...cốc nước...nó vỡ rồi sao?
-Không sao đâu...
-Tôi đâu lo cho anh...tôi đang lo cốc nước nhà người ta vỡ kia kìa...
Hải Đông và Bắc Thần há hốc mồm,chính Hải Đông còn không tin em gái mình lại máu lạnh như thế còn Bắc Thần lại méo tin được "mới hôm qua mình còn chăm sóc cho cô ta mà bây giờ,mình thật là ngu mà"
-Một cái cốc thôi mà...cô lo cái gì chứ...
Cảnh Mộng mặc kệ những gì Bắc Thần nói quay ra gắp đầy bát toàn thức ăn rồi đưa cho Hải Đông.Bắc Thần tức giận đứng phắt dậy rời khỏi quán.Cảnh Mộng vẫn vô tình ngồi nói chuyện vui vẻ với Hải Đông mà không chạy theo Bắc Thần.
-Anh có vẻ thân với cô ta quá ha!
-Cô ta?Ý anh là Tiểu Mộng hả?
-Ừm,là cô ta đó...
-Tiểu Mộng nhà tôi phải để anh chăm sóc,tôi ngại ghê...
-Nhà anh?...Rốt cuộc cô ấy là gì của anh...
-Hai người đang nói gì vậy...
Bắc Thần và Hải Đông quay đầu lại,thì ra là Cảnh Mộng.Bắc Thần gượng cười
-Không có gì.... chỉ là vài chuyện không quan trọng thôi!
Bắc Thần liếc mắt ra hiệu cho Hải Đông.Hải Đông biết ý liền hợp tác
-Đúng...đúng...đúng...là chuyện không quan trọng...
Cảnh Mộng nhìn hai người với bộ dạng khó hiểu rồi ngồi xuống ghế
Mười lăm phút sau, nữ phục vụ bê đồ ăn tới,là một đĩa chân gà xào cay, mười lăm xuên thịt nướng,màn thầu(bánh bao),chín xiên kẹo hồ lô và một bát mì vằn thắn...
-Cô là con heo sao...ăn nhiều như thế...
-Sao anh lại nói tôi là con heo...anh yêu ơi...nó bảo em là heo kìa...
Cảnh Mộng nhìn Hải Đông với đôi mắt đáng thương.Hải Đông nhìn Cảnh Mộng.
-Cậu thôi đi... Tiểu Mộng đau lòng rồi này...
-Anh là mẹ cô ấy sao...
-Anh bị ngốc à mà nói như thế...đó là...là anh yêu của tôi...
-Anh yêu?Hai người ân ái nhỉ...
-Đương nhiên,tình cảm của tôi và anh ấy rất đặc biệt...
Hải Đông biết nếu để Cảnh Mộng và Bắc Thần tiếp tục sẽ sảy ra tranh cãi rồi nguy hiểm nhất sẽ đánh nhau.Nước với lửa,oan gia với nhau tốt nhất vẫn nên ngăn
-Thôi...thôi...hai người làm ơn đừng cãi nhau nữa...
Cảnh Mộng và Bắc Thần quay ra nhìn Hải Đông
-Chúng tôi không cãi nhau...
Hải Đông có chút bất ngờ
-Ha ha ha,ừ thì không cãi nhau...Thức ăn nguội hết rồi...mau ăn đi...
Bắc Thần nhìn vào bàn ăn rồi nhìn vào vẻ mặt thỏa mãn của Cảnh Mộng
-Ở đây không có thịt bò bít tết cao cấp của pháp sao?
Cảnh Mộng và Hải Đông ngơ ngác nhìn Bắc Thần với khuôn mặt khó hiểu
-Cho tôi hỏi...anh đã bao giờ đi ăn ở mấy quán như thế này chưa?
-Chưa...cô hỏi lạ ghê...một người như tôi mà phải đi ăn tại mấy nơi như này sao?
-Đây là quán vìa đường...làm ơn đừng hỏi về những món tại nhà hàng nữa...
-Món này ăn có chết người không...
- Chết người thì tôi rủ anh yêu của tôi ăn làm gì...nếu chết người thì tôi chỉ cho mình anh ăn thôi...Nghe gì chưa tên đầu đá!
Bắc Thần có cảm giác mình bị đem ra so sánh,chưa bao giờ có người nào dám nói anh thua kém bất kì một ai,cô là người đầu tiên dám nói vậy... Bắc Thần không vui chút nào.Anh bóp chặt cốc nước trên tay,đến nỗi nó vỡ lúc nào cũng không biết.
-Bắc Thần...tay anh chảy máu kìa...cốc nước...nó vỡ rồi sao?
-Không sao đâu...
-Tôi đâu lo cho anh...tôi đang lo cốc nước nhà người ta vỡ kia kìa...
Hải Đông và Bắc Thần há hốc mồm,chính Hải Đông còn không tin em gái mình lại máu lạnh như thế còn Bắc Thần lại méo tin được "mới hôm qua mình còn chăm sóc cho cô ta mà bây giờ,mình thật là ngu mà"
-Một cái cốc thôi mà...cô lo cái gì chứ...
Cảnh Mộng mặc kệ những gì Bắc Thần nói quay ra gắp đầy bát toàn thức ăn rồi đưa cho Hải Đông.Bắc Thần tức giận đứng phắt dậy rời khỏi quán.Cảnh Mộng vẫn vô tình ngồi nói chuyện vui vẻ với Hải Đông mà không chạy theo Bắc Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.