Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Của Lão Công Hắc Ám

Chương 13: Thần Giao Cách Cảm

Nguyệt Ảnh Nhi

22/10/2019

Sau khi rời đi,Bắc Thần gặp ngay Cát Cát ở hoa viên,Cát Cát đang khóc.Bắc Thần lại gần và ngồi cạnh cô.

-Cô bé!Sao khóc thế!

-Em thua rồi!

-Hoa đào nở chưa?

Cát Cát biết đây vốn là câu nói quen thuộc của Cảnh Mộng,dù chị ta đã đi sáu năm nhưng Bắc Thần vẫn không quên được.Trong thâm tâm Cát Cát,Cảnh Mộng là người cô ghét nhất vì Cảnh Mộng đã giết chết mẹ cô trong trận hỏa hoạn đó và cũng là người Bắc Thần yêu.Cát Cát biết Bắc Thần không quên được Cảnh Mộng nhưng hôm nay,ít nhất anh cũng đứng về phe của cô nên cô đã thấy rất hạnh phúc.

-Cảm ơn anh!

-Sao lại cảm ơn?

- Ít nhất thì anh cũng không bỏ rơi em!

-Anh sao mà bỏ rơi em được!

-Dù em không phải người anh yêu nhưng hãy tha thứ vì em không buông bỏ được.Anh không cần phải ép buộc bản thân nói lời yêu đâu!Sau này để em nói cũng được,chỉ cần anh hứa sẽ ở bên em là được rồi!

-Em nói gì vậy!Sao anh lại không yêu em cơ chứ!

Bắc Thần biết,Cát Cát nhất định là sợ anh sẽ động lòng với Cảnh Mộng nên mới thế chứ Cát Cát vốn rất tin tưởng anh mà!Nhưng cũng là vì anh,bao nhiêu năm qua không cho cô câu trả lời thẳng thắn về mối quan hệ của hai người.

-Em .....Em

-Em là bạn gái anh,sau này,Cảnh Mộng sẽ là kẻ thù của anh vì cô ta đã làm Cảnh Mộng khóc!



-Hứa đi!

-Anh...anh...anh hứa!

-Yêu anh nhiều!

Đúng lúc đó,Cảnh Mộng đi ra nhìn thấy Cát Cát và Bắc Thần,dường như cô đã nghe thấy toàn bộ nhưng cô lại không có can đảm bước lên để hỏi Bắc Thần rằng những điều anh nói có phải sự thật không.Cảnh Mộng quay đầu lại và ngước nhìn lên trời ,giọt nước mắt cô lại lăn xuống trên má.Nỗi đau này ai hiểu được chứ,ai nghe được thấy tiếng cô khóc,ai nhìn thấy cô đau.Có lẽ bây giờ chỉ có ánh trăng nhìn cô khóc và những cơn gió đang lau khô những giọt nước mắt và chỉ có những cánh hoa anh đào đang rơi hiểu được nỗi đau của cô.

-Cảnh Mộng!Ba về rồi đây!

Cảnh Mộng dường như nhận ra một giọng nói quen thuộc mà cô đã rất mong được nghe từ khi trở về đây.

-Cha ơi!Con nhớ cha,huhuhu!

-Cảnh Mộng nhà ta lớn thật rồi,nhìn con xinh đẹp quá!Giống hệt mẹ con vậy!

-Con xin lỗi,mẹ...huhu!

-Mẹ con chết không liên quan tới con,hôm ấy mẹ con bằng mọi giá để đi tìm đoạn phim ấy lên mới chết!

-Cha ơi,huhuhuhuhuhuhu!

-Cùng cha về nhà nào!

-Vâng!

Cảnh Mộng lau nước mắt,đau thật đó,như chưa từng đau hơn nhưng bây giờ chính bản thân cô không biết cô đau vì nhớ mẹ hay là vì Bắc Thần nữa.

===================================Trên xe



-Con gái,ta nghe con đã thức tỉnh năng lực.

-Nhưng vẫn chưa thức tỉnh hết toàn bộ,cha à!

-Đúng vậy,con chưa tìm được cô bé ấy!

-Cô bé ấy!

-Thật ra,năng lực của con là thần giao cách cảm và nhìn quá khứ người khác!

-Thần giao cách cảm?

-Đúng vậy,năng lực thần giao cách cảm của con chỉ có thể dùng với hai người đó là cô bé đó hoặc là người mà con nhớ nhất lúc con sắp chết!

-Tại sao lại là lúc sắp chết vậy cha!

Lúc con sắp chết Nguyệt nhãn được mở,kết nối con với người đó qua những giấc mơ với khung cảnh quen thuộc mà con và người đó thường tới!

-Sao cha biết,hồ điệp vàng đã nói với cha!Là A Nha đó con!

-A Nha!

-Hồ điệp đó nói với cha như vậy rồi biến mất thôi,bảo là nói thế thì một lúc nào đó con sẽ hiểu!

-Con hiểu rồi!

Cảnh Mộng biết những gì cô lo lắng cuối cùng cũng đã tới nhưng bây giờ ít nhất cô cũng hạnh phúc vì khi đó người cô gặp trong mơ thực sự là anh chứ không phải là ảo ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Của Lão Công Hắc Ám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook