Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 6: Nghiệm minh chính bản thân, bi thống xuyên qua.
Sở Thanh
03/11/2015
Editor: Họa Đến Vô Tình
“Khúc . . . . .Đại Hưng? Núi Đại Hưng An?” Một lần nữa Đoàn Cẩm Sơ lại lâm vào mê mang, trong miệng lẩm bẩm: “Chúng ta vốn chính là thái giám. . . . . .Thái giám. . . . . .Chúng ta. . . . . .”
“Không đúng!”
Trong đầu Đoàn Cẩm Sơ giật mình một cái, thân thể từ từ ngồi dậy, Khúc Đại Hưng bị sợ giật mình, lui về phía sau một bước, mới tránh khỏi hắn cùng Đoàn Cẩm Sơ đầu chạm vào nhau, bật thốt lên: “Tiểu Sơ tử, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
“Ngươi nói chúng ta là thái giám? Ngươi là thái giám?” Đoàn Cẩm Sơ nhanh chóng hỏi.
“Đúng vậy a, ta tiến cung hơn mười năm rồi!” Khúc Đại Hưng ù ù cạc cạc trừng mắt nhìn, nói.
“Vậy ta đây? Ngươi nói chúng ta. . . . . . .không bao gồm ta?” Đoàn Cẩm Sơ giơ ngón trỏ chỉ vô mũi mình, giọng nói trở nên cẩn thận, thậm chí còn cảm giác được tim đập có chút tăng nhanh.
Khúc Đại Hưng lần này hoàn toàn nhíu chân mày, đi tới gần một chút, quan sát trên dưới Đoàn Cẩm Sơ vài lần, mới nghiêm mặt nói: “Tiểu Sơ tử, đầu ngươi có phải xảy ra vấn đề hay không? Ngươi còn biết mình là ai không? Còn biết mình như thế nào vào cung không?”
“Ta . . . .” Đoàn Cẩm Sơ nói không đươc nữa, chớp chớp con ngươi suy nghĩ, ngây ngốc hồi lâu, đột nhiên vươn tay nói: “Ngươi cắn ta một cái!”
“Hả? Làm gì?” Khúc Đại Hưng có chút ngây người, chớp mắt so với Đoàn Cẩm Sơ vừa rồi còn nhanh hơn.
Đoàn Cẩm Sơ nghe, không dằn lòng được thúc giục: “Nhanh lên một chút a, mau mau cắn ta, ta muốn xác định là ta không phải nằm mơ!”
“Ách, da thịt ngươi mềm mại như vậy, ta. . . . . .” Khuôn mặt chữ điền của Khúc Đại Hưng co quắp, chần chờ, ngừng một lúc lâu, mới quyết tâm cúi đầu cắn trên mu bàn tay của Đoàn Cẩm Sơ.
“A! Đau quá!” Đoàn Cẩm Sơ khẽ kêu một tiếng, Khúc Đại Hưng lập tức ngẩng đầu lên, áy náy nói: “Đoàn công tử, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta cắn mạnh, ta. . . . . .”
“Ông trời ơi! Đau! Có thể cảm thấy đau, nói rõ ta không có chết, cũng không phải là nằm mơ!” Đoàn Cẩm Sơ xoa mu bàn tay, lầm bầm lầu bầu, lại ngẩng đầu lên nói: “Ngươi kêu ta là cái gì? Đoàn công tử? Ta là nam nhân?”
“Ngươi. . . . . .Đoàn công tử, ngươi không phải là nam nhân sao?” Khúc Đại Hưng kinh ngạc trợn to hai mắt, không nhịn được lại bắt đầu đánh giá gương mặt của Đoàn Cẩm Sơ, lẩm bẩm nói: “Ta, ta thực sự chưa từng nhìn thấy qua ai có diện mạo xinh đẹp như công tử vậy. . . . .”
“NND! Tại sao? Ta hiện tại có lẽ là nam nhân còn là. . . . . . .còn là thái giám?” Dưới tình thế cấp bách Đoàn Cẩm Sơ đem tay đặt lên ngực, sờ sờ, tốt, tựa hồ không có gì nhô ra. . . . . . .Trong bụng lộp bộp một cái, liếc mắt nhìn Khúc Đại Hưng, vội vàng đưa một tay vào trong chăn, len lén sờ ở lưng quần, tay nhỏ bé đơn giản chỉ cần theo khe hở của đai lưng quần chen vào, ôm trong lòng tâm tình thấp thỏm, từ từ sờ hướng giữa hai chân. . . . . . .Hoàn hảo! Nơi đó còn là cấu tạo của nữ nhân!
Thở phào một hơi thật to, Đoàn Cẩm Sơ “hắc hắc” cười khúc khích một tiếng, “Ta là nam nhân sao?”
“Làm sao ngươi không phải? Ta lại không có thật sự thiến ngươi!” Khúc Đại Hưng nhìn ra ngoài một cái, đè thấp tiếng nói, dặn dò: “Đoàn công tử, ngàn vạn lần ngươi đừng để cho người khác phát hiện ngươi không phải là thái giám thực sự a, nếu không tai họa sẽ rất lớn!”
“A, kia, cái gì, ta. . . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ chợt nhớ tới lời hắn vừa mới nói qua, vội mang theo không xác định hỏi: “Ngươi nói nơi này là hoàng cung sao? Ngươi cùng với đám người hồi nãy, đều là thái giám thật?”
“Đương nhiên a, Tiểu Sơ tử, tại sao cái gì ngươi cũng không còn nhớ rồi hả?” Khúc Đại Hưng lại nhíu mày, cực kì không giải thích được nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, “Vừa hôn mê một phen, tỉnh dậy liền giống như thay đổi cả bản thân, chẳng lẻ đầu bị đụng phải?” Nói xong, liền lật cái ót của Đoàn Cẩm Sơ nhìn cho kỹ, chỉ chốc lát sau, lại lắc đầu nói: “Không có sao a!”
“Hoàng cung. . . . . . .Thái giám. . . . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ như là rơi vào trong sương mù mê mang, nhìn lại y phục của Khúc Đại Hưng một chút, lại đờ đẫn nửa ngày, mới xác định gật đầu một cái, “Cổ đại, nơi này là cổ đại!”
Như vậy, nàng như thế nào lại tới cổ đại? Đôi tay ấn lên huyệt thái dương, cố gắng hồi tưởng, nàng nhớ đầu tiên là nhận được điện thoại của đệ đệ, sau đó làm mẫu ba vòng nhảy cho các học viên, sau đó điện thoại lại vang lên, sau đó nàng. . . . . .dường như là ngã sấp xuống. . . . . . . (Tình: tại vì xuyên về rồi, nên giữ theo văn phong của cổ đại nhóe :3)
Như vậy, nàng. . . . . .nàng xuyên qua thời không rồi hả?
“Khúc . . . . .Đại Hưng? Núi Đại Hưng An?” Một lần nữa Đoàn Cẩm Sơ lại lâm vào mê mang, trong miệng lẩm bẩm: “Chúng ta vốn chính là thái giám. . . . . .Thái giám. . . . . .Chúng ta. . . . . .”
“Không đúng!”
Trong đầu Đoàn Cẩm Sơ giật mình một cái, thân thể từ từ ngồi dậy, Khúc Đại Hưng bị sợ giật mình, lui về phía sau một bước, mới tránh khỏi hắn cùng Đoàn Cẩm Sơ đầu chạm vào nhau, bật thốt lên: “Tiểu Sơ tử, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
“Ngươi nói chúng ta là thái giám? Ngươi là thái giám?” Đoàn Cẩm Sơ nhanh chóng hỏi.
“Đúng vậy a, ta tiến cung hơn mười năm rồi!” Khúc Đại Hưng ù ù cạc cạc trừng mắt nhìn, nói.
“Vậy ta đây? Ngươi nói chúng ta. . . . . . .không bao gồm ta?” Đoàn Cẩm Sơ giơ ngón trỏ chỉ vô mũi mình, giọng nói trở nên cẩn thận, thậm chí còn cảm giác được tim đập có chút tăng nhanh.
Khúc Đại Hưng lần này hoàn toàn nhíu chân mày, đi tới gần một chút, quan sát trên dưới Đoàn Cẩm Sơ vài lần, mới nghiêm mặt nói: “Tiểu Sơ tử, đầu ngươi có phải xảy ra vấn đề hay không? Ngươi còn biết mình là ai không? Còn biết mình như thế nào vào cung không?”
“Ta . . . .” Đoàn Cẩm Sơ nói không đươc nữa, chớp chớp con ngươi suy nghĩ, ngây ngốc hồi lâu, đột nhiên vươn tay nói: “Ngươi cắn ta một cái!”
“Hả? Làm gì?” Khúc Đại Hưng có chút ngây người, chớp mắt so với Đoàn Cẩm Sơ vừa rồi còn nhanh hơn.
Đoàn Cẩm Sơ nghe, không dằn lòng được thúc giục: “Nhanh lên một chút a, mau mau cắn ta, ta muốn xác định là ta không phải nằm mơ!”
“Ách, da thịt ngươi mềm mại như vậy, ta. . . . . .” Khuôn mặt chữ điền của Khúc Đại Hưng co quắp, chần chờ, ngừng một lúc lâu, mới quyết tâm cúi đầu cắn trên mu bàn tay của Đoàn Cẩm Sơ.
“A! Đau quá!” Đoàn Cẩm Sơ khẽ kêu một tiếng, Khúc Đại Hưng lập tức ngẩng đầu lên, áy náy nói: “Đoàn công tử, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta cắn mạnh, ta. . . . . .”
“Ông trời ơi! Đau! Có thể cảm thấy đau, nói rõ ta không có chết, cũng không phải là nằm mơ!” Đoàn Cẩm Sơ xoa mu bàn tay, lầm bầm lầu bầu, lại ngẩng đầu lên nói: “Ngươi kêu ta là cái gì? Đoàn công tử? Ta là nam nhân?”
“Ngươi. . . . . .Đoàn công tử, ngươi không phải là nam nhân sao?” Khúc Đại Hưng kinh ngạc trợn to hai mắt, không nhịn được lại bắt đầu đánh giá gương mặt của Đoàn Cẩm Sơ, lẩm bẩm nói: “Ta, ta thực sự chưa từng nhìn thấy qua ai có diện mạo xinh đẹp như công tử vậy. . . . .”
“NND! Tại sao? Ta hiện tại có lẽ là nam nhân còn là. . . . . . .còn là thái giám?” Dưới tình thế cấp bách Đoàn Cẩm Sơ đem tay đặt lên ngực, sờ sờ, tốt, tựa hồ không có gì nhô ra. . . . . . .Trong bụng lộp bộp một cái, liếc mắt nhìn Khúc Đại Hưng, vội vàng đưa một tay vào trong chăn, len lén sờ ở lưng quần, tay nhỏ bé đơn giản chỉ cần theo khe hở của đai lưng quần chen vào, ôm trong lòng tâm tình thấp thỏm, từ từ sờ hướng giữa hai chân. . . . . . .Hoàn hảo! Nơi đó còn là cấu tạo của nữ nhân!
Thở phào một hơi thật to, Đoàn Cẩm Sơ “hắc hắc” cười khúc khích một tiếng, “Ta là nam nhân sao?”
“Làm sao ngươi không phải? Ta lại không có thật sự thiến ngươi!” Khúc Đại Hưng nhìn ra ngoài một cái, đè thấp tiếng nói, dặn dò: “Đoàn công tử, ngàn vạn lần ngươi đừng để cho người khác phát hiện ngươi không phải là thái giám thực sự a, nếu không tai họa sẽ rất lớn!”
“A, kia, cái gì, ta. . . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ chợt nhớ tới lời hắn vừa mới nói qua, vội mang theo không xác định hỏi: “Ngươi nói nơi này là hoàng cung sao? Ngươi cùng với đám người hồi nãy, đều là thái giám thật?”
“Đương nhiên a, Tiểu Sơ tử, tại sao cái gì ngươi cũng không còn nhớ rồi hả?” Khúc Đại Hưng lại nhíu mày, cực kì không giải thích được nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, “Vừa hôn mê một phen, tỉnh dậy liền giống như thay đổi cả bản thân, chẳng lẻ đầu bị đụng phải?” Nói xong, liền lật cái ót của Đoàn Cẩm Sơ nhìn cho kỹ, chỉ chốc lát sau, lại lắc đầu nói: “Không có sao a!”
“Hoàng cung. . . . . . .Thái giám. . . . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ như là rơi vào trong sương mù mê mang, nhìn lại y phục của Khúc Đại Hưng một chút, lại đờ đẫn nửa ngày, mới xác định gật đầu một cái, “Cổ đại, nơi này là cổ đại!”
Như vậy, nàng như thế nào lại tới cổ đại? Đôi tay ấn lên huyệt thái dương, cố gắng hồi tưởng, nàng nhớ đầu tiên là nhận được điện thoại của đệ đệ, sau đó làm mẫu ba vòng nhảy cho các học viên, sau đó điện thoại lại vang lên, sau đó nàng. . . . . .dường như là ngã sấp xuống. . . . . . . (Tình: tại vì xuyên về rồi, nên giữ theo văn phong của cổ đại nhóe :3)
Như vậy, nàng. . . . . .nàng xuyên qua thời không rồi hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.