Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn

Quyển 4 - Chương 279: Người tàn tật dự thi?

Đường Gia Tam Thiểu

15/12/2013

Thông qua đấu loại cá nhân trực tiếp đánh bại đối thủ, dựa theo quy chế của đại tái, Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện cũng thắng luôn cả vòng thi đấu đoàn đội. Bởi vậy, sau vòng đấu loại thứ nhất, bọn họ được 11 điểm.

Xem hết trận đấu này, mọi người của Đường Môn cũng cảm khái rất nhiều.

Từ Tam Thạch nhìn thoáng qua sắc mặt bình tĩnh của Hoắc Vũ Hạo, thấp giọng hỏi: "Vũ Hạo. Nếu như chúng ta đối mặt Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện, đệ cho là ai trong chúng ta thích hợp nhất đối phó với Mộng Hồng Trần?"

Hoắc Vũ Hạo cười ha hả, nói : "Đương nhiên là đệ."

Từ Tam Thạch nghĩ một chút, nói : "Cũng chỉ có thể là đệ. Bất quá, nàng cũng không chỉ có kịch độc. Ta thấy tại phương diện Hồn Đạo Khí, tiến bộ của nàng chỉ sợ còn vượt qua tu vi của Hồn Sư."

Hoắc Vũ Hạo nói : "Đó là khẳng định. Dù sao đây chỉ là trận đấu thứ nhất, nàng luôn luôn muốn giấu bài. Cho đến phút cuối, nàng cũng không có sử dụng Hồn kỹ thứ sáu của mình. Cũng không dùng thêm Hồn Đạo Khí gì nữa. Đệ phỏng chừng, Hồn Đạo Khí chủ yếu của nàng cũng đã đạt đến cấp bảy. Thông qua phương pháp chế tác đặc thù làm giảm yêu cầu sử dụng lại. Nàng chính là cháu gái ruột của Kính Hồng Trần mà."

Từ Tam Thạch nói : "Vậy nếu như chúng ta gặp phải bọn họ, đệ cho là chúng ta có bao nhiêu khả năng giành được thắng lợi?"

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói : "Hơn tám phần."

Từ Tam Thạch kinh ngạc nói: "Có lòng tin như vậy?"

Hoắc Vũ Hạo cười ha ha nói: "Đó là đương nhiên. Chúng ta có Tam sư huynh đây. Một mình huynh cũng có thể đánh bại một nửa chiến đội của họ rồi."

Từ Tam Thạch nhăn mày lại, nói : "Không được, không được. Làm sao có thể đánh bại một nửa chiến đội được!"

Giang Nam Nam vẻ mặt tò mò nhìn về phía hắn, nói : "A, từ khi nào mà ngươi cũng học được khiêm tốn vậy?"

Từ Tam Thạch trợn mắt, nói : "Ý của ta là, một mình ta có thể đánh bại nguyên cả chiến đội của bọn họ mới đúng!"

"Không biết xấu hổ!" Giang Nam Nam túc giận nói.

"Có con trâu đang bay ở trên trời kìa, là ai thổi lên vậy?" Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh bao la vạn dặm không mây.

Hòa Thái Đầu đứng ở một bên "Hự, hự" mà cười.

"Nếu có cơ hội, ta muốn thử xem." Âm thanh lạnh như băng đột nhiên vang lên, làm cho mọi người phải ngước nhìn.

Mở miệng rõ ràng chính là Kiếm Si Quý Tuyệt Trần. Sắc mặt của hắn rất chân thành, ánh mắt càng ngập tràn liệt hỏa. Giống như muốn rút Thẩm Phán Chi Kiếm ra đi gặp Mộng Hồng Trần ngay vậy.

Đại tái tiếp tục, đội ngũ dự thi nhiều như vậy. Cho dù là đấu loại nhưng vòng thứ nhất cũng có hơn tám mươi trận đấu. Nếu không thắt chặt thời gian, sớm định ra sách lược, ba ngày cũng chưa đánh xong.

Trận đấu kế tiếp có thể nói là phấn khích hơn, bởi vì là đấu loại, cho nên mỗi một đội ngũ dự thi đều đánh hết sức. Thậm chí không thiếu một vài tình huống thảm thiết xuất hiện. Từng đội ngũ, từng đội ngũ nối tiếp nhau dồn dập vào vòng trong.

Ở bên trong những chiến đội mà Hoắc Vũ Hạo quen thuộc, vị công chúa điện hạ Duy Na và Mộ Tuyết của Thiên Hồn Đế Quốc cũng đều xuất hiện ở bên trong một cái tông môn tên là Tuyết Ma Tông. Các nàng cũng thuận lợi vào vòng trong. Duy Na chưa từng ra sân. Ngược lại Mộ Tuyết cho thấy thực lực không tầm thường. Khi đấu loại cá nhân liên tục thắng ba người sau đó chủ động nhận thua. Bảo đảm bản thân có thể xuất chiến ở trong trận đấu đoàn đội sau đó. Không chủ động đánh tiếp. Duy Na từ đầu đến cuối cũng không có nằm trong danh sách bảy người dự thi, dường như chỉ đóng vai quần chúng.

Những trận đấu vào buổi sáng vẫn tiến hành đến trưa mới kết thúc. Hiện tại đã có chín đội ngũ tiến vào vòng trong. Đồng thời tự nhiên cũng có chín đội ngũ bị loại.

Lịch trình thi đấu của bọn họ tại kì đại tái lần này cũng đến đây là chấm dứt rồi.

Những trận đấu buổi chiều cùng buổi sáng không khác biệt lắm, vẫn đánh tới chạng vạng tối mới kết thúc. Cộng vào chín trận buổi sáng, tổng cộng đã tiến hành được 26 trận.

Trong đó, cũng có một số đội ngũ thực lực cách biệt nhau quá lớn, nhưng cho dù như vậy, cũng không có xuất hiện tình huống một toàn thắng bảy. Dù sao, lấy sức một người liên tục thắng bảy người vẫn là quá khó khăn. Cho dù là đội ngũ yếu kém đi dự thi, cũng phải có ít nhất vài tên tứ hoàn Hồn Tông. Bất đồng Hồn Sư, sẽ có được đặc điểm riêng biệt. Muốn liên tục thắng bảy trận, khó khăn có thể nghĩ đến.

Trận đầu của Đường Môn sẽ tiến hành vào ngày thứ hai. Sau khi nhìn qua các trận đấu trong ngày thứ nhất, mọi người trở về đơn giản tổng kết một chút. Chọn lựa ra một ít đối thủ cần phải chú ý, tiến hành phân tích, tổng kết.

Có những trận đấu của ngày thứ nhất này, bầu không khí của Minh Duyệt tửu điếm rõ ràng cũng trở nên khẩn trương hơn. Nhất là mấy chiến đội chưa có thi đấu nhưng khi nhìn thấy những đội ngũ hôm nay thua trận, thậm chí có đội viên chết trận yên lặng rời khỏi tửu điếm, bọn họ cũng không khỏi có ưu tư trong lòng.

Toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái có thể thành tựu danh tiếng, nhưng đồng dạng cũng rất có thể chính là nơi cắn nuốt sinh mạng.

Sắc trời dần tối, sau khi ăn cơm tối xong. Vương Đông Nhi đẩy Hoắc Vũ Hạo đi về phòng.

Mặc dù hôm nay bọn họ không có thi đấu, nhưng đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói cũng không thoải mái lắm. Bối Bối trọng thương, gánh nặng chỉ huy đội ngũ cũng đặt ở trên người hắn. Hắn còn phải không ngừng mở ra tinh thần tham trắc đi quan sát tình huống của đối thủ, trở về lại phải tổng kết. Tâm thần cũng tương đối mệt mỏi.

"Đông Nhi, chúng ta đi uống một thứ gì đó đi." Hoắc Vũ Hạo đột nhiên nói.

"Hả?" Vương Đông Nhi kinh ngạc nói: "Huynh không mệt sao?"

Hoắc Vũ Hạo cười ha ha nói: "Cũng bởi vì mệt, nên mới đi buông lỏng một chút. Đây là muội dạy huynh mà."

Vương Đông Nhi tự nhiên sẽ không nghịch ý của hắn, "Được rồi. Bất quá uống một chút là phải trở về nghỉ ngơi. Ngày mai còn có trận đấu đó."

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói : "Được!"

Vương Đông Nhi đẩy hắn thông qua hồn đạo thang máy đi vào tầng một. Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn, đại đường của Minh Duyệt tửu điếm có vẻ vô cùng vắng lặng.

Vương Đông Nhi đẩy xe lăn đi vào đại đường, người ở nơi này lại càng ít. Mà sau buổi tối, ánh sáng ở đại đường cũng bị điều chỉnh yếu hơn. Mỗi một vị trí cũng đều có cảm giác riêng tư thân mật.

Hai người ngồi xuống ở một góc, bọn họ cũng đều chưa từng uống qua rượu, lúc này tự nhiên cũng muốn uống thử hai ly.

Ngồi ở trên ghế sô pha mềm mại, uống chút rượu ngọt, Vương Đông Nhi nhất thời cảm thấy được buông lỏng rất nhiều. Hướng Hoắc Vũ Hạo nói : "Vũ Hạo, có muốn muội bế huynh ngồi lên ghế sa lon hay không?"

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói : "Không cần, huynh ngồi ở trên xe lăn sẽ thoải mái hơn." Mặc dù chi dưới không thể động, nhưng cảm giác vẫn còn một chút, địa phương quá mềm yếu sẽ càng làm hắn thấy không thoải mái.

Vương Đông Nhi thấp giọng nói: "Chân của huynh và cánh tay trái không có sao chứ? Đã nhiều ngày như vậy. có gì không ổn sao?"

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, mỉm cười nói: "Bộ huynh yếu ớt như vậy sao? Yên tâm đi, không có việc gì đâu, huynh tự có chừng mực. Mỗi chiều tối ôm muội ngủ, ta còn không biết thoải mái sao."

"Bại hoại." Vương Đông Nhi lườm hắn một cái, mặc dù là nam trang, như vẫn phong tình vạn chủng.

Vừa nói, ánh mắt của hắn hướng tới một góc khác ở trong đại đường. Ở bên trong góc đó, một đạo thân ảnh chậm rãi đứng lên, đi về hướng của bọn họ.

Vương Đông Nhi liếc Hoắc Vũ Hạo một cái, huynh ấy muốn đến đại đường uống một ly, quả nhiên là có mục đích.

Người tới gần, Vương Đông Nhi nhất thời kinh ngạc đứng dậy, "Đại sư tỷ?"

Đi qua cỏn không phải là Trương Nhạc Huyên sao? Lúc này nàng mặc một trang phục màu xanh đậm, ở nơi ánh sáng hơi tối như vậy thì nhìn không được rõ lắm.

Trương Nhạc Huyên hướng Vương Đông Nhi gật đầu, sau đó ngồi xuống đối diện Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Đại sư tỷ, tỷ lưu lại ký hiệu kêu ta đến đây, có chuyện gì không? Chúng ta hiện tại chính là đối thủ cạnh tranh nha."

Trương Nhạc Huyên mỉm cười, nói : "Đối thủ cạnh tranh thì đối thủ cạnh tranh. Vũ Hạo, quan sát những trận đấu ngày hôm nay, các ngươi có cảm giác gì?"

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Còn có thể có cảm giác gì, đại tái lần này không dễ đánh chứ sao."

Trương Nhạc Huyên nói : "Đến các ngươi mà cũng không nắm chắc sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng sao?" Lần này Sử Lai Khắc Thất Quái cũng không phải là đội viên dự bị của kì trước. Ở bên trong bảy người có bốn vị Hồn Đế, ba vị Hồn Vương. Mà không có ai không sở hữu Vũ Hồn cường đại. Ở phương diện Hồn Đạo Sư, Hòa Thái Đầu và Hoắc Vũ Hạo cũng sẽ không thua Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện. Cho dù Bối Bối trọng thương, Hoắc Vũ Hạo tạm thời tàn tật, nhưng sức cạnh tranh vẫn là không thể nghi ngờ. Cũng không phải Sử Lai Khắc học viện đại biểu đội có khả năng so sánh.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói : "Muốn nói nắm chắc chỉ sợ ai cũng không dám nói câu này. Cục diện của đại tái lần này rất phức tạp. Trong trận đầu tiên, Mộng Hồng Trần thiếu chút nữa đã thua. Nếu không phải trên người nàng có hồn đạo hộ tráo cường đại. Khi đối mặt đối thủ thứ hai, kỳ thật nàng cũng đã thua trận. Sự cường đại của Tông môn, còn lợi hại hơn so với sự tưởng tượng của ta. Đại tái vừa mới bắt đầu, cơ hồ tất cả chiến đội đều đang bảo lưu thực lực. Dưới tình huống như vậy, làm sao ta có thể nói nắm chắc."

Trương Nhạc Huyên than nhẹ một tiếng, nói : "Sử Lai Khắc huy hoàng cùng vinh diệu, chỉ sợ lần này cũng sẽ bị chúng ta hủy đi. Hiện tại ta càng ngày càng cảm thấy được, Huyền Lão không nên cho các ngươi tách ra tham gia."

Hoắc Vũ Hạo lặng đi một chút, nói : "Không phải còn có Vương Thu Nhi sao? Thực lực của nàng Đại sư tỷ cũng biết mà. Một chọi một, cho dù ta ở trạng thái toàn thịnh, cũng không nắm chắc có thể thắng được nàng."

Trương Nhạc Huyên lạnh nhạt nói: "Nếu như Thu Nhi cùng các ngươi là một chiến đội, như vậy, ta tất nhiên có mười phần lòng tin. Còn ở Sử Lai Khắc, Thu Nhi một cây chẳng chống vững nhà."

Hoắc Vũ Hạo lại lắc đầu, nói : "Khó nói lắm. Ý chí chiến đấu của Thu Nhi mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Đại sư tỷ. Thực lực cũng thế.”



"A? Thoạt nhìn, ngươi rất hiểu rõ nàng nha?" Trương Nhạc Huyên nhìn thoáng qua Vương Đông Nhi ở bên cạnh.

Hoắc Vũ Hạo khóe miệng giật giật, "Đại sư tỷ, tỷ đang thêu dệt chuyện a!"

Trương Nhạc Huyên tức giận: "Thiêu dệt chuyện gì. Còn không phải là nam nhân các ngươi tổn thương nữ nhân chúng ta."

Đề tài này không thể tiếp tục nữa, Hoắc Vũ Hạo ngoại trừ cười khổ ra còn có thể nói cái gì nữa?

Trương Nhạc Huyên tựa hồ cũng cảm thấy chính mình nói có chút quá mức, lập tức nói sang chuyện khác: "Vũ Hạo, ta gọi ngươi tới là có vài chuyện tình muốn nói cho ngươi. Chúng ta nhận được tin tức, Bản Thể Tông cũng tới tham gia đại tái lần này."

"Cái gì? Bản Thể Tông cũng tới?" Chuyện này thật là ngoài dự kiến của Hoắc Vũ Hạo.

Ban đầu, Bản Thể Tông bất ngờ đánh Minh Đức Đường, làm Minh Đức Đường tổn thất thảm trọng, cũng làm cho hắn thừa dịp loạn mang đi Tuyết Nữ cùng với cái cự đại nhân hình hồn đạo khí kia. Hiện tại nhân hình hồn đạo khí đó đã trực tiếp giao cho Hiên Tử Văn tiếp tục đi nghiên cứu.

Nhưng đại tái lần này đang tiến hành ở Nhật Nguyệt đế quốc nha. Bản Thể Tông cũng dám tới đây sao? Bọn họ không sợ mình sẽ bị hãm hại ở chỗ này sao?

Trương Nhạc Huyên nói: "Bản Thể Tông chẳng những đến đây dự thi, hơn nữa căn cứ tin tức chúng ta lấy được, một vài cao tầng của Bản Thể Tông cũng đã bí mật xâm nhập Minh đô. Rốt cục bọn họ muốn làm gì cũng còn rất khó nói. Có thể là vì bảo vệ bổn tông đệ tử, cũng có thể là có mục đích khác. Nhưng vô luận như thế nào, đối với chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện xấu. Ta cho ngươi biết tin tức này, chẳng qua là cho các ngươi lượng sức mình. Nếu như gặp phải người của Bản Thể Tông, không nên trêu chọc bọn họ."

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, đạo lý này ta hiểu. Đại sư tỷ yên tâm. Còn có tin tức gì khác không?"

Trương Nhạc Huyên nói: "Còn nữa, ở trong quá trình thi đấu cùng với công việc thường ngày, các ngươi đều không cần quá mức thu liễm. Học viện Sử Lai Khắc chúng ta cũng không chỉ có chúng ta những người này tới đây."

Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo sáng lên, Trương Nhạc Huyên đã nói rất rõ ràng . Học viện Sử Lai Khắc cũng có cường giả đến đây. Hiển nhiên là không an tâm với Nhật Nguyệt đế quốc.

"Thật là một tin tức tốt." Hoắc Vũ Hạo cũng không có hỏi là vị nào đến đây, đối với hắn mà nói, biết được những thứ này cũng đã đủ lắm rồi.

Trong ánh mắt của Trương Nhạc Huyên toát ra một tia chần chờ, thấp giọng nói: "Bối Bối khá hơn chút nào không?"

Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi nhất thời trở nên quỷ dị , bọn họ đã biết bí mật giữa Bối Bối và Trương Nhạc Huyên. Nhìn thấy đáy mắt của Trương Nhạc Huyên trong nháy mắt hiện lên lo lắng, trong đầu bọn họ đột nhiên cũng sinh ra một cái ý niệm giống nhau. Đại sư tỷ chấp nhất lời thề năm đó, thật sự đơn giản chỉ là bởi vì lời thề như vậy sao?

"Đại sư huynh khá hơn rồi. Bất quá, tạm thời vẫn không thể tham chiến."

"Vậy hãy để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt đi. Tốt lắm, các ngươi cũng nghỉ ngơi sớm chút đi. Ngày mai xuất chiến rồi. Chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió." Trương Nhạc Huyên nhanh chóng nói ra những lời này, sau đó đứng lên, hướng hai người chảo hỏi, sau đó xoay người đi.

Nhìn bóng lưng của Trương Nhạc Huyên dần biến mất, Vương Đông Nhi buột miệng cười nói: "Nếu để cho những người trong nội viện biết trong lòng Đại sư tỷ thật ra sớm đã có người yêu, huynh nói đại sư huynh có thảm hay không?"

Hoắc Vũ Hạo cười nói: "Khó nói lắm. Tin tức của Đại sư tỷ tới rất kịp thời. Nếu có nhiều người của Bản Thể Tông tiến vào Minh Đô như thế, vậy thì có nghĩa bọn họ nhất định sẽ có hành động. Nhưng mà lần này bọn họ ở ngoài sáng, còn có thể thoát được sao? Nhật Nguyệt đế quốc và Thánh Linh Giáo mới là điều mà huynh lo lắng nhất. Huynh cảm giác kì đại tái này có chút không đúng, nhưng trước mắt thì không nhìn ra được gì."

Vương Đông Nhi cầm tay của hắn, nói: "Huynh đã mệt lắm rồi. Thân thể đã như vậy, cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa. Thật ra chúng ta đã đạt được vô địch một lần rồi, cho dù lần này không thể đoạt giải quán quân, cũng không hề gì. Thân thể quan trọng, tương lai càng quan trọng hơn.Vũ Hạo, huynh hiểu ý của muội không?"

Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, lại lắc đầu, "Huynh sẽ tận lực. Ban đầu nếu như không có Tiểu Nhã lão sư và đại sư huynh, cũng sẽ không có huynh ngày hôm nay, huynh cũng không thể vào học viện Sử Lai Khắc, càng sẽ không biết được muội. Ở trong lòng huynh, phần ân tình này thủy chung cũng không có nửa phần biến mất. Tình huống bây giờ của Tiểu Nhã lão sư thật sự không tốt, tựa hồ tâm thần cũng bị khống chế. Nguyện vọng lớn nhất của nàng là có thể gầy dựng lại Đường Môn, tái hiện Đường Môn huy hoàng. Huynh nhất định phải trợ giúp đại sư huynh đạt thành nguyện vọng của nàng."

Vương Đông Nhi khe khẽ gật đầu nói: "Muội hiểu. Muội giúp huynh." Đơn giản mấy chữ, nhưng có cảm giác không lời nào nói được.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Khi Vương Đông Nhi đứng dậy muốn đẩy Hoắc Vũ Hạo trở về, đột nhiên có một người phóng ra, cũng kèm theo một tiếng kêu gọi vui mừng, "Rốt cuộc cũng tìm được ngươi."

Làn gió thơm đập vào mặt, Mộng Hồng Trần trong chiếc váy màu lam nhạt ngang nhiên chặn đường hai người, vẻ mặt hưng phấn nhìn Vương Đông Nhi. Không, ở trong mắt nàng, phải là Vương Đông mới đúng. Hơn nữa, nàng đã hoàn toàn bỏ quên Hoắc Vũ Hạo đang ngồi ở trên xe lăn.

"Là ngươi." Vương Đông Nhi nhíu nhíu mày, Mộng Hồng Trần dây dưa nàng cũng không phải là ngày một ngày hai. Hơn hai năm trao đổi học tập, chỉ cần một khi có thời gian rảnh Mộng Hồng Trần liền đi tìm nàng, thật là trốn cũng không thoát, lại không thể biểu lộ thân phận nữ nhân của mình.

Mộng Hồng Trần vọt tới trước mặt Vương Đông Nhi nói: " Tại sao các ngươi không đại biểu học viện Sử Lai Khắc đến tham gia đại tái. Thật là làm cho ta tìm muốn chết. Ta đã nói các ngươi nhất định sẽ tới."

Vương Đông Nhi có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi tìm ta có việc gì sao?"

Mộng Hồng Trần trìu mến liếc nàng một cái, nói: "Không có chuyện gì thì không thể tìm ngươi được sao? Ta từ ban tổ chức mới tra được các ngươi lần này là đại biểu Đường Môn xuất chiến, tính giả trư ăn cọp hả. Hay là muốn gì khác?"

Vương Đông Nhi nói: "Cái gì giả trư ăn cọp? Chẳng qua chúng ta gia nhập vào một tông môn, đại biểu tông môn xuất chiến, có vấn đề gì sao? Sắc trời không còn sớm nữa, nếu như không có chuyện gì khác, nên đi về nghỉ ngơi đi sớm chút đi. Ngày mai chúng ta còn phải thi đấu nữa."

Mộng Hồng Trần hất đôi môi đỏ mọng lên, nói: "Còn sớm mà. Lấy thực lực của các ngươi, lúc này mới chỉ là đấu loại, sợ cái gì chứ?"

Vương Đông Nhi bĩu môi, nói " Sao không sợ? Đại tái lần này có thêm tông môn đến dự thi, tình huống cùng lúc trước cũng không giống nhau nữa. Hôm nay không phải thiếu chút nữa ngươi cũng đã thua hay sao?"

Mộng Hồng Trần ánh mắt sáng lên, nói: "Ngươi đang quan tâm ta hả?"

"Ta ……" Vương Đông Nhi cũng không có cách nói đối với hắn.

"Ta cũng biết ngươi quan tâm ta." Vừa nói, Mộng Hồng Trần tiến lên trước một bước, khoác tay của nàng, vẻ mặt hạnh phúc.

"Khụ khụ, Đông….., Vương Đông, ta đi về trước. Các ngươi nói chuyện đi." Hoắc Vũ Hạo cố nén không để cho mình bật cười, một cánh tay thôi động xe lăn của mình đi trở về.

"Hả! Ngươi, ngươi là ….." Mộng Hồng Trần lúc này mới chú ý tới người ngồi bên cạnh. Ngay sau đó, ánh mắt của nàng trừng lớn, "Ngươi là Hoắc Vũ Hạo? Tại sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?"

Hoắc Vũ Hạo liếc mắt, trong lòng thầm nghĩ, đại tỷ, ánh mắt của ngươi bị gì vậy! Lúc này mới nhìn thấy ta à. Cười khổ nói: "Ngoài ý muốn một chút."

Mộng Hồng Trần nói: "Ngươi cái bộ dáng này, còn có thể ra thi đấu sao? Mấy tháng trước ngươi trở về từ Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện không phải là còn rất tốt sao? Tại sao….. "

"Được rồi. Ngươi cũng đừng nhiều chuyện nữa." Hoắc Vũ Hạo sợ nàng nói tiếp nữa sẽ làm Đông Nhi thương tâm, vội vàng cắt đứt lời nàng, nói: "Ngươi không phải là đến tìm Vương Đông sao? Vậy các ngươi trò chuyện trước đi, ta về phòng nghỉ ngơi trước. Vương Đông, các ngươi cũng là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, ngươi hãy nói chuyện với người ta đi." Vừa nói, hắn còn nháy mắt ra hiệu với Vương Đông.

Vương Đông có chút xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái, "Một mình ngươi không được đâu, hay là ta cùng ngươi trở về."

Hoắc Vũ Hạo chặn lại nói: "Không có chuyện gì đâu, ta có thể mà. Ta không có yếu ớt như vậy, cho dù chỉ còn lại một cánh tay, miễn cưỡng chiếu cố bản thân cũng còn có thể làm được." Vừa nói, hắn lập tức thôi động xe lăn hướng về phòng.

Mộng Hồng Trần mắt thấy Hoắc Vũ Hạo thức thời như vậy, đôi mắt to nhất thời biến thành trăng rằm, lẩm bẩm thấp giọng nói: "Tên này tựa hồ cũng không quá đáng ghét. Vương Đông, bộ dáng này của hắn không phải là xạo chứ, không phải là vì mê hoặc chúng ta chứ?"

"Ngươi nói gì?" Vương Đông Nhi đột nhiên biến sắc,hất tay của nàng ra, trong mắt lệ quang chảy xuống. Hoắc Vũ Hạo là vì nàng mới biến thành như vậy, nàng không biết đau lòng đến cỡ nào, trải qua mấy ngày nay, mặc dù vẫn chiếu cố Hoắc Vũ Hạo, nàng vẫn cố gắng thuyết phục mình phải kiên cường, nhưng ở sâu trong nội tâm, phần cảm động, áy náy cùng đau lòng kia thủy chung vẫn quanh quẩn. Những lời này của Mộng Hồng Trần có thể nói là chạm đến chỗ đau đớn nhất của nàng, làm sao không giận được?

Mộng Hồng Trần cũng bị phản ứng của nàng làm cho sợ hết hồn, đổi lại người khác dám đối với nàng như vậy, nàng đã sớm phát tác. Nhưng Vương Đông thì không giống như vậy, trong lòng nàng, hình tượng của Vương Đông quả thật rất là hoàn mỹ. Trong kì đại tái trước, Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo liên thủ sáng tạo kỳ tích, phần bất khuất tinh thần và bề ngoài anh tuấn kia, đả động trái tim của nàng. Hơn hai năm học tập ở học viện Sử Lai Khắc, làm cho nàng càng có cơ hội cùng hắn tiếp xúc ở chung một chỗ, trái tim đã sớm thuộc về hắn. Lúc này mắt thấy người yêu đột nhiên tức giận, nàng cũng nhất thời trở nên sợ hãi.

"Đúng, thật xin lỗi. Vương Đông, Tại sao ngươi phản ứng mạnh vậy. Ta nói sai gì sao?" Mộng Hồng Trần có chút kinh hoảng nói.

Vương Đông Nhi lạnh lùng nhìn nàng, nói: "Vũ Hạo là vì ta mới biến thành như vậy."

Mộng Hồng Trần tinh thần chấn động, vẻ mặt áy náy nói: "Thật xin lỗi, ta, ta không biết. Gia gia nói chúng ta nhất định phải cẩn thận với hắn, cho nên, ta mới kiêng kỵ hắn như vậy."

Vương Đông Nhi sửng sốt một chút, nói: "Gia gia ngươi đánh giá Vũ Hạo như thế nào?"

Mộng Hồng Trần nói: "Đa trí, giảo hoạt, ẩn nhẫn, thiên phú dị bẩm."

………

"Đa trí, giảo hoạt, ẩn nhẫn, thiên phú dị bẩm? Không nghĩ tới, Kính Hồng Trần thật sự đánh giá huynh rất cao!" Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nghe Vương Đông Nhi thuật lại cuộc nói chuyện giữa nàng và Mộng Hồng Trần.

Vương Đông Nhi bất đắc dĩ nói: "Mới vừa rồi thiếu chút nữa muội đã không nhịn được đem chuyện mình cũng là nữ nhân nói cho nàng biết. Huynh cũng không biết Mộng Hồng Trần này dính người đến cỡ nào đâu."

Hoắc Vũ Hạo cười hắc hắc nói: "Là Đông Nhi nhà ta rất có lực hấp dẫn mới đúng. Trước tiên không nên nói cho nàng biết cũng tốt. Muội cải nam trang vẫn tốt hơn, nếu không, khi thi đấu không biết sẽ đưa tới bao nhiêu cuồng phong lãng điệp. Muội xem đi, huynh đoán chừng đến lúc Thu Nhi cũng sẽ gặp một chút phiền toái."

Vương Đông Nhi nói: "Nói đến Thu Nhi, mấy ngày qua không thấy được nàng. Chẳng lẽ là một mực tu luyện sao?"

Hoắc Vũ Hạo hơi trầm mặc xuống, nói: "Tính tình của nàng quật cường. Lần này đến đây dự thi, sợ rằng ….." Nói đến đây, hắn không khỏi lắc đầu. Lấy tính cách háo thắng của Vương Thu Nhi, cho dù đồng đội không đủ cường đại, mục tiêu của nàng cũng chỉ có có một.

"Đến đây đi, cưng ơi, ngủ thôi." Hoắc Vũ Hạo mở một bên chăn, hướng Vương Đông Nhi vẫy vẫy tay.



Vương Đông Nhi nở nụ cười, mặt ửng đỏ, nói: "Huynh không tu luyện sao?"

Hoắc Vũ Hạo trừng hai mắt, nói: "Huynh hôm nay muốn làm biếng."

Vương Đông Nhi nói: "Sau khi bị thương, muội cảm thấy được tâm tình của huynh biến hóa rất lớn."

Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, nói: "Ngày đó khi huynh mở mắt ra, lần nữa gặp lại muội. Huynh đột nhiên cảm thấy, thì ra cái thế giới này đẹp như vậy. Sinh mệnh yếu ớt, lại trân quý như vậy. Đời người ngắn ngủi, vút một cái đã trăm năm. Huynh chỉ có thể nắm chặt muội, cùng muội ở chung một chỗ mỗi một lúc mỗi một khắc, cảm thụ sự ôn nhu của muội."

Vương Đông Nhi ngẩn người, cởi áo ngoài ra, tắt đèn, lặng lẽ chui vào trong chăn, ôm chặt thân thể của hắn. Bởi vì hạ thân và cánh tay trái của Hoắc Vũ Hạo đều có được Cực Hạn Băng lạnh lẻo, nàng chỉ có thể ôm chặt lấy thân thể của hắn.

Hoắc Vũ Hạo ôm thân thể mềm mại như bông vải của nàng, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán nàng, đột nhiên nói: "Muội nói xem, nếu để cho Mộng Hồng Trần biết được người yêu của nàng lại nằm ở trong ngực của ta, còn bị ta thân mật như vậy, nàng sẽ nghĩ như thế nào?"

Vương Đông Nhi ngẩng đầu, ánh mắt mê ly nhìn hướng hắn, lẩm bẩm nói: "Nàng sẽ muốn…… thiến huynh!"

Hoắc Vũ Hạo nhất thời cảm thấy căng thẳng , giữa háng có một mảnh lạnh lẽo ………

………………

Toàn bộ đại lục thanh niên Hồn Sư tinh anh đại tái tiến vào ngày thứ hai. Không khí khẩn trương cũng không sai biệt lắm so với ngày thứ nhất. Sau năm trận đấu, đã có sáu người trọng thương, hai người tử vong. Có thể thấy được các đại biểu đội đánh nhau sống chết.

"Trận tiếp theo, Đường Môn đấu với Địa Long Môn. Hai bên tiến vào khu đợi chiến. đội viên đầu tiên ra sân."

Rốt cục phải thi đấu rồi. Đường Môn tất cả mọi người đều chấn động tinh thần. Sáu người đứng dậy. Theo thứ tự là Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Vương Đông Nhi và Nana.

Vương Đông Nhi đi tới phía sau hoàng kim thụ xe lăn của Hoắc Vũ Hạo, đẩy xe lăn hướng tới khu đợi chiến.

"Hả?" Trên đài chủ tích, ánh mắt hứng thú dạt dào quan chiến của Nhiếp Chính Vương Từ Thiên Nhiên chợt ngưng tụ, "Tại sao có một người ngồi trên xe lăn?"

Cho dù Từ Thiên Nhiên đem lòng ôm chí lớn, nhưng dù sao hắn cũng còn trẻ, hắn cũng rất mong đợi kì đại tái này. Ngày hôm qua cũng ngồi cả ngày ở trên đài chủ tịch, quan sát toàn bộ trận đấu. Sáng sớm hôm nay cũng kêu Quất Tử và các đại thần cùng đi tới đài chủ tịch tiếp tục xem thi đấu.

Hắn cũng ngồi trên xe lăn, khi thấy được người ngồi trên xe lăn giống như mình lại muốn ra sân dự thi, tự nhiên cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của vị Nhiếp Chính Vương này.

Ánh mắt của Quất Tử cũng nhìn theo hướng mắt của Từ Thiên Nhiên, bởi vì khoảng cách quá xa, nàng cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy sơ sơ, nhất là dưới tình huống chỉ thấy được mặt nghiêng. Nhưng không biết tại sao, nàng chỉ cảm thấy trong lòng hơi thắt chặt, phảng phất dường như có chuyện gì muốn phát sinh vậy.

Sau khi bảy người của Đường Môn tiến vào khu đợi chiến, Từ Tam Thạch nói: "Vũ Hạo, đệ thật sự muốn ra thi đấu?"

Hoắc Vũ Hạo nói: "Đệ ra thi đấu, mới có thể che dấu thực lực của chúng ta một cách tốt nhất. Cho dù bị nhận ra, bọn họ cũng không biết hiện tại tu vi của mọi người đã đạt đến trình độ như thế nào. Mọi người yên tâm, ta sẽ có chừng mực."

Từ Tam Thạch gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Còn Vương Đông Nhi thì khẽ cắn môi dưới, đẩy xe lăn đưa Hoắc Vũ Hạo đi vào trong sân đấu.

Dân chúng xem chiến lúc này đã là một mảnh xôn xao. Ở trên võ đài của thanh niên Hồn Sư, Hồn Đạo Sư tinh anh nhất lại xuất hiện một người tàn tật ngồi trên xe lăn, điều này thật sự là ngoài dự liệu của bọn họ.

Những đội viên đã từng gặp qua Hoắc Vũ Hạo cũng giật mình như dân chúng, bọn họ cứ cho là Hoắc Vũ Hạo cũng không phải là người tham dự, thật không nghĩ đến hắn chẳng những là người tham chiến, hơn nữa còn là người đầu tiên của tông môn chiến đội ra thi đấu. Chuyện này đã làm mọi người hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được.

Ngay cả trọng tài, mắt thấy Đường Môn đẩy lên một cái xe lăn, cũng có chút há hốc mồm, bước nhanh đi tới, nghi ngờ hỏi: " Đội viên của Đường Môn, các ngươi có ý gì? Muốn phái người tàn tật này ra sân sao?"

Vương Đông Nhi trầm giọng nói: "Ai nói hắn là người tàn tật?" Nàng ghét nhất nghe người khác nói Hoắc Vũ Hạo là tàn tật.

Người trọng tài thầm nghĩ trong lòng: không phải là người tàn tật sao ngồi xe lăn? Chẳng lẽ bọn họ muốn giả vờ?

"Ta chỉ xác định các ngươi có phải phái hắn ra sân hay không." Sắc mặt của trọng tài cũng chìm xuống. Có thể làm trọng tài của đại tái, tu vi cũng không tệ. Nên cũng sẽ không đem những người tuổi trẻ trước mắt này nhìn ở trong mắt, huống chi Đường Môn cũng không có danh tiếng gì. Hắn tự nhiên cũng sẽ không khách khí.

Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trên xe lăn cười nhạt một tiếng, nói: "Không sai, chính là ta ra sân. Phiền toái ngài."

Người trọng tài nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì nữa, chỉ gật đầu một cái. Bên kia, đội viên thi đấu đầu tiên của Địa Long Môn cũng đã lên đài, là một thanh niên có vóc người tiêu chuẩn. Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo, hắn cũng kinh ngạc. Lẩm bẩm: "Ngay cả người tàn tật cũng ra sân, Đường Môn này thật đúng là có ý tứ nha!"

Vương Đông Nhi đột nhiên trừng mắt hướng hắn nói: " Ta nói hắn không phải là người tàn tật."

Tên thanh niên của Địa Long Môn nói ra lời oán thầm của người trọng tài lúc trước, "Không phải người tàn tật sao ngồi xe lăn?"

"Ngươi……." Vương Đông Nhi đã muốn phát tác nhưng lại bị Hoắc Vũ Hạo khoát tay ngăn cản, cười nhạt một tiếng, nói: "Đông Nhi, muội đi xuống trước đi."

Vương Đông Nhi lúc này mới thu liễm, cúi đầu ân cần nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái, Hoắc Vũ Hạo đưa cho nàng một cái ánh mắt an tâm, nàng lúc này mới đi xuống sân đấu.

Người trọng tài trầm giọng nói: " Quy tắc thi đấu các ngươi cũng rõ ràng rồi chứ, ta không muốn lắm lời nữa. Hai bên lui về phía sau, nhìn ta ra dấu tay rồi mới bắt đầu thi đấu."

"Dạ." Hoắc Vũ Hạo mỉm cười hướng trọng tài gật đầu, một cánh tay thôi động xe lăn của mình hướng về sân đấu của mình.

"Nè." Tên thanh niên của Địa Long Môn đột nhiên gọi một tiếng.

"Hả?" Hoắc Vũ Hạo quay đầu lại nghi ngờ nhìn hướng hắn, "Chuyện gì?"

Tên thanh niên của Địa Long Môn nói: "Ngay cả tên cũng không thông báo một tiếng sao?"

"Xin lỗi, ta quên." Hoắc Vũ Hạo áy náy cười một tiếng, nói: "Ta tên là Hoắc Vũ Hạo. Còn ngươi?"

"Ta tên là Từ Thân Thư, nhớ lấy là ai đánh bại ngươi." Nói xong, tên thanh niên của Địa Long Môn lúc này mới xoay người sải bước đi, lúc chân phải đạp xuống đất, phát ra một tiếng "Đông", thân hình chợt lóe đã ta ngoài hơn mười thước, chỉ cần mấy lần, đã đến sân đấu của mình.

"Ha ha." Hoắc Vũ Hạo cười cười. Lúc này mới xoay người chuyển động bánh xe, không nhanh không chậm hướng về sân đấu của mình.

Đội viên dự thi này của Địa Long Môn thật đúng là không có kinh nghiệm. Hắn làm vậy không phải là nói rõ nói cho ta biết, hắn là một gã Cường Công Hệ Chiến Hồn Sư sao? Thật là có ý tứ.

Nhìn bộ dáng Hoắc Vũ Hạo trên xe lăn, rất nhiều ánh mắt cũng tập trung ở trên người hắn. Chân chính biết hắn là thành viên của đội vô địch kì đại tái trước chỉ có rất ít người, nhưng những người này tất cả đều là nhân vật hết sức quan trọng của các chiến đội trong kì đại tái lần này.

Ở khu nghỉ ngơi của Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Tiếu Hồng Trần chau mày hướng Mộng Hồng Trần ở bên cạnh hỏi: "Mộng, hắn thật sự tàn phế?"

Mộng Hồng Trần gật đầu, nói: "Chắc là vậy. Lúc ấy vẻ mặt của Vương Đông chắc không phải là giả. Huynh không thấy được đâu, lúc ấy Vương Đông quả thực giống như muốn ăn tươi nuốt sống muội vậy, nếu như không phải muội nhanh chóng đổi lời nói, muội cũng hoài nghi hắn muốn động thủ với muội." Nói tới đây, nàng không khỏi chép miệng, một bộ dáng ủy khuất.

Tiếu Hồng Trần thở dài một tiếng, nói: "Vậy thì thật là đáng tiếc. Vốn huynh còn muốn cùng Hoắc Vũ Hạo đánh một trận thật đã ở kì đại tái này. Dựa theo lời của gia gia, hắn cũng xứng là đối thủ của huynh. Đáng tiếc, thật là đáng tiếc. Đối thủ khó tìm thật." Vừa nói, hai tay hắn để ở sau lưng, bày ra một cái bộ dáng tự nhận là cao quý lãnh diễm, nhìn chăm chú vào sân thi đấu.

Mộng Hồng Trần hừ một tiếng, nói: "Tàn phế còn không tốt sao? Chúng ta còn bớt việc rồi. Địa Long Môn này cũng đủ ngốc, muội thấy bọn hắn nhất định là xem thường Đường Môn. Huynh không thấy những người ngồi ở trong khu đợi chiến tựa hồ mới là chủ lực đội viên của bọn họ sao?"

Tiếu Hồng Trần cười hắc hắc, nói: "Cái này gọi là tự gây nghiệt, không thể sống. Mặc dù đại tái lần này Đường Môn nhất định không thể nào chiến thắng được chúng ta. Nhưng họ cũng là vô địch kì trước đó nha. Tự nhiên bị người coi rẻ. Đúng rồi, Mộng, sau này muội ít đi tìm cái tên Vương Đông kia đi, muội cũng biết muội cùng hắn là không thể nào mà."

Mộng Hồng Trần giống như là bị dẫm phải đuôi, cả giận nói: "Tại sao không thể? Tại sao không có khả năng? Chỉ cần hắn chịu gia nhập vào Nhật Nguyệt đế quốc, chẳng lẽ chúng ta không thể ở cùng một chỗ sao? Dù sao thì muội bất kể, nếu sau này chúng ta gặp phải Đường Môn, làm gì cũng không được thương tổn đến hắn, nếu không muội liều mạng với huynh."

Tiếu Hồng Trần vẻ mặt thương xót nói: "Nữ sinh ngoại tộc, thật đúng là nữ sinh ngoại tộc mà. Trước tiên cứ coi bọn họ có thể gặp được chúng ta không rồi nói sau. Căn cứ điều tra của chúng ta, thực lực của Địa Long Môn mặc dù không quá mạnh mẽ, nhưng cũng không quá yếu. Xem xem những người này của Đường Môn có gì tiến bộ. Mà tên Bối Bối kia tại sao lại không tới?"

Mộng Hồng Trần lắc đầu, nói: "Không biết, lát nữa muội cho người đi điều tra."

Tiến hành nghị luận cũng không chỉ có huynh muội bọn họ. Công chúa Cửu Cửu của Tinh La đế quốc, công chúa Duy Na của Thiên Hồn đế quốc, lúc này ánh mắt cũng tập trung ở trên người Hoắc Vũ Hạo. Các nàng cũng không nghĩ tới, đã tàn tật thế nhưng Hoắc Vũ Hạo lại là người thứ nhất đại biểu Đường Môn xuất chiến. Bọn họ cũng rất muốn xem một chút, tên chết tiệt hết sức lợi hại ở phương diện đàm phán này sau khi tàn phế còn giữ lại bao nhiêu năng lực.

Trên đài chủ tịch, Từ Thiên Nhiên vẫy vẫy tay, một người trung niên lập tức đi tới bên cạnh hắn, khom người nói: "Điện hạ."

Từ Thiên Nhiên nói: "Đi thăm dò một chút, bối cảnh của cái tên ngồi trên xe lăn này. Tại sao lại ngồi trên xe lăn đến đây tham chiến. Nếu như trận đấu thứ nhất hắn thắng, hãy cho người của ta đi nói với trọng tài, cho dù sau đó tranh tài như thế nào, cũng phải giữ được tánh mạng của hắn."

"Dạ." Trung niên nhân đáp ứng một tiếng, bước nhanh đi.

Ngồi ở Từ Thiên Nhiên bên cạnh, Quất Tử lúc này lại có chút ngẩn người, ánh mắt của nàng mơ hồ có lệ quang phát ra.

Là hắn, là hắn, tại sao lại là hắn!

Khi Hoắc Vũ Hạo di chuyển xe lăn hướng về bên sân đấu của mình, Quất Tử đã thấy rõ ràng tướng mạo của hắn. Nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới, người độc lập độc hành, ngồi ở trên xe lăn tham gia đại tái lại là hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook