Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn
Quyển 4 - Chương 280: Tiểu Tuyết Nữ đáng yêu mà lợi hại
Đường Gia Tam Thiểu
15/12/2013
Tại sao hắn lại ngồi ở trên xe lăn, xảy ra chuyện gì vậy? Lần trước gặp mặt hắn còn rất tốt. Rốt cục hắn làm sao rồi?
Lấy nội tâm kiêu ngạo của hắn, nếu như không phải thật sự đi lại không tốt, quyết không thể nào dùng xe lăn để làm thủ đoạn che mắt người. Rốt cục xảy ra chuyện gì vậy?
Mặc dù không biết bao nhiêu lần Quất Tử đã cảnh cáo bản thân, làm cho mình phải quên hắn. Nhưng mà có vài người, có một số việc không phải muốn quên là có thể quên được. Quất Tử tuyệt đối không thể ngờ, bản thân có thể nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo nhưng khi gặp lại thì hắn đang ngồi ở trên xe lăn.
Trước khi đại tái bắt đầu, nàng cũng phái người đi điều tra học viện Sử Lai Khắc, nhưng không có phát hiện thân ảnh của Hoắc Vũ Hạo, trong nội tâm nàng cũng đang thấy kỳ quái, giờ này khắc này, nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo đại biểu Đường Môn hơn nữa ngồi trên xe lăn xuất chiến, tâm tình trong lòng nhất thời giống như giếng phun bạo phát ra ngoài. Nếu như không phải đang ngồi cạnh Từ Thiên Nhiên, chỉ sợ nàng sớm đã lao ra, hỏi rõ ràng Hoắc Vũ Hạo.
Ngoại trừ những người này, ngồi ở khu mái che xem chiến, còn có hai thân ảnh khi nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trên xe lăn dự thi, thân thể cũng run rẩy nhẹ.
Tay phải của trọng tài chuyển thành chưởng đao, nhìn nhìn hai bên, nhất là Hoắc Vũ Hạo. Xác nhận bọn họ đã chuẩn bị xong, cánh tay phải đột nhiên hạ xuống, tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Hoắc Vũ Hạo động, bất quá trên người hắn không có một cái Hồn Hoàn nào xuất hiện, chỉ là chuyển động xe lăn chậm rãi tiến về phía trước. Tốc độ giống như lúc hắn đi về khu chuẩn bị.
Xa xa phía đối diện, Địa Long Môn thanh niên Từ Thân Thư ngược lại khí thế trong nháy mắt tăng vọt!
"Hống!" Ngửa mặt lên trời quát to một tiếng, Thân thể của Từ Thân Thư giống như đạn pháo vọt ra, chân phải đạp mạnh, thân thể phóng lên. Ở không trung, xương cốt toàn thân rung động đùng đùng, hai vàng, ba tím, năm cái hồn hoàn trước sau xuất hiện. Khi phóng ra Vũ Hồn thì thân thể của hắn cũng đồng thời nhanh chóng bành trướng.
Địa Long Môn, tên như ý nghĩa. Tông Môn này, cơ hồ tất cả Hồn Sư đều là lấy các loại Hồn Thú Địa Long làm Vũ Hồn. Thân thể của Từ Thân Thư sau khi bành trướng, mặt ngoài da cũng hiện ra một tầng sừng màu đen. Sau lưng càng nổi một vài cục u. Sau đó những khối u nổ tung, xuất hiện vây lưng dầy cộm nặng nề mà bén nhọn như răng cưa.
Vũ Hồn của hắn chính là Kiếm Xí Địa Long. Một loại thuần túy Lực Lượng Hình Hồn Thú. Công thủ đều tốt, khuyết điểm chính là không am hiểu công kích từ xa.
Thân thể vọt tới trước, song chưởng của Từ Thân Thư hướng hai bên mở rộng ra, để lộ ra cơ ngực hùng tráng của bản thân. Khi hai cánh tay của hắn mở ra, cũng xuất hiện nhiều hơn một tầng Kiếm Xí hình dạng. Thấy vậy, nếu như bị hắn đánh trúng, chỉ sợ gân cốt lập tức bị bẻ gãy.
Hồn Hoàn thứ nhất sáng lên, vây lưng dầy cộm nặng nề của Từ Thân Thư nhất thời tản mát ra một tầng quang mang màu xanh đen, lực lượng tựa hồ cũng tiếp tục gia tăng vài phần. Vài cái đạp chân đã đi vào trong phạm vi mười thước trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Đối với dân chúng đang xem cuộc chiến, lúc này trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm. Đối điện một người tàn tật, vị đội viên này của Địa Long Môn cũng quá hung tàn mà.
Đồng tình kẻ yếu, dường như cũng đều tồn tại trong tâm tính của tất cả dân thường. Huống chi Hoắc Vũ Hạo này nhìn qua cũng quá yếu đi.
Cánh tay phải đang đẩy xe lăn của Hoắc Vũ Hạo chợt ngừng lại, sau đó trên người của hắn liền sáng lên một tầng quang mang màu cam. Một thân ảnh nhỏ bé yêu kiều đột nhiên lóe ra từ trên trán của hắn, chắn ngay trước mặt hắn.
Một tiểu cô nương da trắng, thân cao không đến ba thước, nhìn qua khoảng chừng hai tuổi, trước người chỉ có một cái yếm màu xanh đậm càng làm nổi lên làn da trắng bóc của cô bé, da thịt non mịn trắng nõn như mỡ. Được tầng quang mang cam sắc ở chung quanh thân thể chiếu rọi, tiểu cô nương này càng xinh đẹp không gì sánh được.
Lúc bay qua đây, Từ Thân Thư khí thế bức người. Nhưng khi mắt thấy đang đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, giữa hai người lại có thêm một tiểu cô nương, tình huống gì đây?
Từ Thân Thư ngẩn ngơ, cuống quít thay đổi phương hướng vọt tới. Hắn đến đây so tài chứ không phải là tới giết người. Chớ nói chi là một tiểu nha đầu dễ thương như thế. Hắn làm sao có thể hạ thủ được.
"Thúc thúc!" Tiểu cô nương nhẹ nhàng kêu một tiếng, âm thanh của nàng nãi thanh nãi khí, thậm chí còn có chút không rõ ràng lắm, chỉ có thể mơ hồ phán đoán ra được.
"Ai, ai….. " sau khi Từ Thân Thư thay đổi phương hướng, thân thể bởi vì vấn đề phát lực, khó tránh khỏi có chút mất đi cân bằng. Nghe được tiểu cô nương khả ái như vậy gọi mình, theo bản năng liền đáp ứng. Sau đó hắn liền thấy tiểu cô nương này hướng hắn ngọt ngào cười, trong đôi mắt to xinh đẹp kia tràn ngập thân cận, trong lòng hắn không khỏi có một mảnh mềm mại.
Sau đó hắn liền thấy, ngón tay trắng nõn nhỏ bé kia hướng tới bản thân chỉ một cái. Sau đó?
Sau đó, Từ Thân Thư cũng cảm giác được một luồng khí lưu cực lạnh đập vào mặt, trước mắt biến thành một mảnh màu xanh đậm.
Tất cả những thứ này đều kết thúc trong khoảng thời gian ngắn, từ lúc Tiểu Tuyết nữ xuất hiện đến khi Từ Thân Thư thay đổi phương hướng, Tiểu Tuyết Nữ sau khi kêu hắn liền giơ một ngón tay, phóng xuất ra một đạo quang mang màu xanh đậm trúng ngay mục tiêu. Toàn bộ cộng lại, cũng chỉ là hai lần thời gian hô hấp mà thôi. Sau đó hắn liền biến thành một pho tượng đá nằm ở trên mặt đất.
Tiểu Tuyết Nữ quay thân hình lại, bay đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, đặt mông ngồi trên bờ vai của hắn, vẻ mặt cười nói, tự nhiên kêu lên: "Ba ba!"
Mỗi khi nàng gọi mình như vậy, trong lòng Hoắc Vũ Hạo cũng có chút run rẩy, bởi vì hắn không thể không nghĩ tới Tuyết Đế cường thế kia. Bất quá, đối với Tiểu Tuyết Nữ, hắn cũng thật sự thích vô cùng.
Kết, kết thúc?
Toàn trường vài chục vạn người hoàn toàn yên tĩnh.
Không ai đoán được kết quả, không một ai. Cho dù là người của Đường Môn, mọi người cũng không nghĩ Hoắc Vũ Hạo vừa lên đài sẽ phóng thích ra Hồn Linh Tuyết Đế.
Đám đội viên dự thi còn lại của Địa Long Môn tất cả đều trợn tròn mắt. Loại kết quả này bọn họ làm sao có thể nghĩ ra được.
Trọng tài nhanh chóng chạy tới, kiểm tra một chút tình huống của Từ Thân Thư, sau đó lập tức tuyên bố, trận đấu này Hoắc Vũ Hạo giành được thắng lợi. Mà ánh mắt của hắn không có rời khỏi Tiểu Tuyết Nữ. Vừa rồi Tiều Tuyết Nữ kêu một tiếng “ ba ba ” kia, thật ra hắn cũng nghe được rành mạch.
Đừng nói thấy qua, cho dù là nghe qua, hắn cũng chưa từng nghe có người mang theo hài tử đi tham gia toàn bộ đại lục thanh niên Hồn Sư tinh anh đại tái.
Đó đúng là con gái của hắn? Không, không có khả năng. Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, làm sao có thể có được thực lực cường đại như vậy. Hay là, cái này là hồn kỹ của hắn? Nhưng mà lúc trước đến Vũ Hồn tựa hồ hắn cũng không phóng thích ra. Hoặc là, cái này chính là Vũ Hồn của hắn?
Ngay cả vị trọng tài có thực lực không kém này còn có nhiều nghi hoặc như thế, chớ nói chi là các tuyển thủ dự thi còn lại. Mỗi người khi nhìn Tiểu Tuyết Nữ cũng không hiểu vì sao, các loại phán đoán cũng dồn dập xuất hiện.
Khi Tiểu Tuyết Nữ đến trước mặt Từ Thân Thư rã đông cho hắn. Từ Thân Thư toàn thân run run nhìn tiểu tử khả ái này, "Ngươi, ngươi, ngươi……”
Tiểu Tuyết Nữ lập tức sử dụng siêu cấp đại sát khí, hai ngón tay chỉ chỉ trước người, cúi đầu, một bộ dáng ủy ủy khuất khuất.
Con ngươi của Từ Thân Thư đầu tiên nháy mắt phóng đại, ngay sau đó liền trở nên suy sụp."Tiểu tử đừng khóc! Đừng khóc. Thúc thúc thua rồi. Ta đi xuống còn chưa được sao."
Vừa nói, vị thanh niên của Địa Long Môn căn bản cũng không biết tại sao mình thua trận này vẻ mặt buồn rầu đi xuống sàn đấu, khi đi ngang qua Hoắc Vũ Hạo, cũng không quên căm tức liếc hắn một cái, nói : "Ngươi, ngươi cũng quá hèn hạ. Làm sao có thể mang theo đứa nhỏ này đến dự thi? Ngươi không sợ nó bị thương sao?"
Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ nói: "Cảm ơn nhắc nhở, ta sẽ kêu nàng cẩn thận. Ừm, ngươi là một người tốt."
"Không cần ngươi phát chứng nhận người tốt cho ta!" Từ Thân Thư mang vẻ mặt hậm hực rất nhanh đi xuống đài.
Thắng! Tên tiểu tử ngồi trên xe lăn lại thắng. Hơn nữa nhìn qua hắn căn bản cũng không có làm cái gì cả. Tiểu tử kia rốt cục lai lịch như thế nào?
Cho dù những người đang xem cuộc chiến có bao nhiêu nghi hoặc, trận đấu vẫn phải tiếp tục. Đội viên dự thi thứ hai của Địa Long Môn lên đài. Nhìn thấy Tiểu Tuyết Nữ lại lần nữa trở lại trên vai của Hoắc Vũ Hạo, trong lòng hắn cũng thầm kêu “ tà môn”. Bất quá, đây là thi đấu, hắn không ngừng tự nói với mình, nhất định không thể bị tiểu cô nương kia mê hoặc. Vừa rồi ở dưới đài, hắn tận mắt thấy tiểu cô nương này khẽ vươn đầu ngón tay ra đã đem Từ Thân Thư đông cứng. Tiểu nha đầu này cũng không phải chỉ có mặt ngoài đáng yêu mà thôi.
Song phương tách nhau ra, sau khi cánh tay của trọng tài hạ xuống, trận đấu thứ hai chính thức bắt đầu.
Vị đội viên thứ hai dự thi của Địa Long Môn tên là Phong Quyết, Vũ Hồn cũng là một loại Địa Long. Nhưng không phải là Lực Lượng Hình mà là Mẫn Tiệp Hình ( nhanh nhẹn ). Đó cũng là quyết định của Địa Long Môn sau khi thấy được trận đấu của Hoắc Vũ Hạo và Từ Thân Thư. Tiểu nha đầu kia thật là đáng yêu, rất khó xuống tay. Nhưng người phóng thích nàng ra không thể nghi ngờ chính là Hoắc Vũ Hạo. Ngồi ở trên xe lăn, Hoắc Vũ Hạo hiển nhiên sẽ không quá linh hoạt. Chỉ cần chế trụ được hắn, trận đấu tự nhiên cũng sẽ kết thúc.
Vũ Hồn của Phong Quyết tên là Phong Long, tất nhiên cũng là một loại Long, sau khi Vũ Hồn được phóng thích, một tầng vảy màu xanh đã bao trùm nửa người bên trái của hắn. Hai vàng, hai tím, bốn cái hồn hoàn cũng được phóng thích ra, hắn là tứ hoàn Hồn Tông. Hai cái Hồn Hoàn đầu tiên trước sau lóe sáng, Phong Quyết quả nhiên giống như một trận thanh phong cấp tốc hướng tới Hoắc Vũ Hạo. Hai tay hóa thành long trảo, ánh mắt của Phong Quyết gắt gao nhìn chăm chú trên người Tiểu Tuyết Nữ, chỉ cần Tiểu Tuyết Nữ vừa động, hắn liền tiến hành né tránh, sau đó thì cho Hoắc Vũ Hạo một kích quyết định thắng bại. Đây chính là kế hoạch tác chiến của hắn.
Mắt thấy, khoảng cách song phương giống như trận vừa rồi kéo lại gần. Tiểu Tuyết Nữ cũng giống như trước bay ra ngoài.
Quả nhiên đến rồi. Trong lòng của Phong Quyết thầm kêu một tiếng, hắn cũng lập tức làm ra phản ứng, thân hình chợt lóe, liền cấp tốc bay về hướng bên cạnh, muốn vòng qua người Tiểu Tuyết Nữ.
Nhưng mà khi hắn không hề có sự chuẩn bị gì thì một tường băng màu xanh đậm không thể dự liệu xuất hiện ở trước mặt hắn.
Lúc này Phong Quyết vẫn duy trì tốc độ hết sức tiến về phía trước, muốn thắng lại cũng không thể nào làm được. Quá sợ hãi, hắn chỉ biết tận khả năng lộn vòng, một đôi long trảo hướng về phía trước, tính trực tiếp đụng xuyên qua.
Những người ở bên cạnh xem cuộc chiến này có thể thấy rõ ràng, tường băng này chính là do Tiểu Tuyết Nữ phóng thích ra, nàng dùng một đôi ngón tay nhỏ bé trắng như tuyết làm ra một cái động tác như hái trăng vậy. Một mặt băng cao ba thước, rộng một thước, độ dày cũng cỡ một thước, chắn ngay trước mặt Phong Quyết.
Đây chính là băng cứng dày một thước đó nha. Lại còn là do cực hạn băng ngưng kết mà thành. Độ cứng rắn của nó hơn xa cương thiết. Đụng vào thì………
"Ầm" Thân thể của Phong Quyết đang phóng tới với tốc độ cao kia vững vàng được khảm ở trên tường băng. Không thể không nói cái long trảo kia thật đúng là sắc bén, hoàn toàn đâm vào bên trong tường băng, cũng đem thân thể của hắn lưu lại ở phía trên.
Tiểu Tuyết nữ cười hì hì, vươn ra một ngón tay phải, lại là một đạo quang mang màu xanh đậm như điện xạ phóng ra, liền kết thúc trận thi đấu thứ hai này.
Hai trận đấu đều là đơn giản như vậy. Hai gã đội viên dự thi của Địa Long Môn cũng đã thua. Những cao thủ còn lại của Địa Long Môn đang ngồi ở khu nghỉ ngơi vốn ban đầu muốn giấu diếm thực lực tất cả đều sắc mặt đại biến. Đường Môn chỉ phái ra một người tàn tật, vậy mà cũng thắng liên tiếp hai trận. Những trận đấu sau chỉ sợ còn khó khăn hơn. Mà điều làm cho bọn họ buồn rầu nhất chính là một khi đội viên đã đi vào khu đợi chiến thì không thể đổi người được nữa, vài tên chủ lực như bọn họ, cũng chỉ có thể làm khán giả, cái gì cũng đều không làm được.
Thời gian kiên trì của tên đội viên thứ ba của Địa Long Môn cũng không dài hơn bao nhiêu so với hai người trước. Vừa bước vào sân, hắn cũng giống hai người trước đó xông về phía Hoắc Vũ Hạo và Tiểu Tuyết Nữ. Lúc này hắn đã có kinh nghiệm, trực tiếp tấn công vào Tiểu Tuyết Nữ.
Nhưng mà ngay khi khoảng cách của hắn và Tiểu Tuyết Nữ còn khoảng 20 thước, một ngón tay nhỏ bé trắng nõn của Tiểu Tuyết Nữ làm ra một cái động tác hướng lên trên cao. Sau đó một vòng băng hoàn màu trắng xuất hiện ở trước thân thể của hắn.
Vị đội viên này của Địa Long môn phản ứng cũng rất nhanh, nghiêng người, mau chóng tránh khỏi phạm vi băng hoàn. Nhưng mà bên trong băng hoàn kia lại đột nhiên chui ra một Băng Trụ cực lớn, sau đó Băng Trụ nổ tung. Nháy mắt mang theo vô số vụn băng, đem thân thể của hắn thổi quét ở bên trong. lúc lực nổ của Băng Trụ kết thúc, vị đội viên thứ ba của Địa Long môn cùng hai người trước giống nhau, cũng trở thành tượng đá.
Trận đấu tiến hành tới lúc này, đám đội viên của các chiến đội ở khu nghỉ ngơi bên kia, sắc mặt cũng không thể bảo trì bình tĩnh nữa. Sức chiến đấu của Tiểu Tuyết Nữ này khiến bọn họ mở rộng tầm mắt. Chuyện này không chỉ đơn giản dựa vào vận khí, người ta thật sự có thực lực đó nha. Khó trách ngồi trên xe lăn cũng dám lên sân thi đấu.
Tiểu Tuyết Nữ bay trở về trước mặt Hoắc Vũ Hạo, ngồi ở trên đùi của hắn, nắm lấy góc áo của hắn, trong mắt to lộ vẻ vô tội. Hồn Lực mà nàng mới vừa tiêu hao, dường như trong nháy mắt cũng đã khôi phục.
Hiện tại thứ mà Hoắc Vũ Hạo không thiếu chính là cực hạn băng thiên địa nguyên lực, đó cũng là lý do vì sao hắn kêu Tiểu Tuyết Nữ xuất chiến. Một là làm cho đối thủ không biết được lai lịch của mình, mặt khác, Tiểu Tuyết Nữ tiêu hao một ít thiên địa nguyên lực, cũng có thể từ trên người hắn hấp thu đi một ít. Mà Tiểu Tuyết Nữ hút đi đều là hàn khí bên ngoài, cực hạn băng thiên địa nguyên lực tinh hoa nhất sẽ bị hắn hấp thu, đợi sau khi Tiểu Tuyết Nữ trở về thân thể của hắn, những tinh hoa hóa sẽ được bọn họ chia xẻ với nhau.
Loại phương pháp này Hoắc Vũ Hạo sớm đã nghĩ ra rồi, nhưng lần trước Tiểu Tuyết Nữ hấp thu quá nhiều cực hạn băng thiên địa nguyên lực, cho đến gần đây mới hoàn toàn hấp thu hết, thực lực lên tăng nhiều, cùng Hoắc Vũ Hạo càng thêm tâm ý tương thông, điều này mới có thể một lần nữa xuất hiện tiến hành chiến đấu.
Lấy nội tâm kiêu ngạo của hắn, nếu như không phải thật sự đi lại không tốt, quyết không thể nào dùng xe lăn để làm thủ đoạn che mắt người. Rốt cục xảy ra chuyện gì vậy?
Mặc dù không biết bao nhiêu lần Quất Tử đã cảnh cáo bản thân, làm cho mình phải quên hắn. Nhưng mà có vài người, có một số việc không phải muốn quên là có thể quên được. Quất Tử tuyệt đối không thể ngờ, bản thân có thể nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo nhưng khi gặp lại thì hắn đang ngồi ở trên xe lăn.
Trước khi đại tái bắt đầu, nàng cũng phái người đi điều tra học viện Sử Lai Khắc, nhưng không có phát hiện thân ảnh của Hoắc Vũ Hạo, trong nội tâm nàng cũng đang thấy kỳ quái, giờ này khắc này, nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo đại biểu Đường Môn hơn nữa ngồi trên xe lăn xuất chiến, tâm tình trong lòng nhất thời giống như giếng phun bạo phát ra ngoài. Nếu như không phải đang ngồi cạnh Từ Thiên Nhiên, chỉ sợ nàng sớm đã lao ra, hỏi rõ ràng Hoắc Vũ Hạo.
Ngoại trừ những người này, ngồi ở khu mái che xem chiến, còn có hai thân ảnh khi nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trên xe lăn dự thi, thân thể cũng run rẩy nhẹ.
Tay phải của trọng tài chuyển thành chưởng đao, nhìn nhìn hai bên, nhất là Hoắc Vũ Hạo. Xác nhận bọn họ đã chuẩn bị xong, cánh tay phải đột nhiên hạ xuống, tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Hoắc Vũ Hạo động, bất quá trên người hắn không có một cái Hồn Hoàn nào xuất hiện, chỉ là chuyển động xe lăn chậm rãi tiến về phía trước. Tốc độ giống như lúc hắn đi về khu chuẩn bị.
Xa xa phía đối diện, Địa Long Môn thanh niên Từ Thân Thư ngược lại khí thế trong nháy mắt tăng vọt!
"Hống!" Ngửa mặt lên trời quát to một tiếng, Thân thể của Từ Thân Thư giống như đạn pháo vọt ra, chân phải đạp mạnh, thân thể phóng lên. Ở không trung, xương cốt toàn thân rung động đùng đùng, hai vàng, ba tím, năm cái hồn hoàn trước sau xuất hiện. Khi phóng ra Vũ Hồn thì thân thể của hắn cũng đồng thời nhanh chóng bành trướng.
Địa Long Môn, tên như ý nghĩa. Tông Môn này, cơ hồ tất cả Hồn Sư đều là lấy các loại Hồn Thú Địa Long làm Vũ Hồn. Thân thể của Từ Thân Thư sau khi bành trướng, mặt ngoài da cũng hiện ra một tầng sừng màu đen. Sau lưng càng nổi một vài cục u. Sau đó những khối u nổ tung, xuất hiện vây lưng dầy cộm nặng nề mà bén nhọn như răng cưa.
Vũ Hồn của hắn chính là Kiếm Xí Địa Long. Một loại thuần túy Lực Lượng Hình Hồn Thú. Công thủ đều tốt, khuyết điểm chính là không am hiểu công kích từ xa.
Thân thể vọt tới trước, song chưởng của Từ Thân Thư hướng hai bên mở rộng ra, để lộ ra cơ ngực hùng tráng của bản thân. Khi hai cánh tay của hắn mở ra, cũng xuất hiện nhiều hơn một tầng Kiếm Xí hình dạng. Thấy vậy, nếu như bị hắn đánh trúng, chỉ sợ gân cốt lập tức bị bẻ gãy.
Hồn Hoàn thứ nhất sáng lên, vây lưng dầy cộm nặng nề của Từ Thân Thư nhất thời tản mát ra một tầng quang mang màu xanh đen, lực lượng tựa hồ cũng tiếp tục gia tăng vài phần. Vài cái đạp chân đã đi vào trong phạm vi mười thước trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Đối với dân chúng đang xem cuộc chiến, lúc này trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm. Đối điện một người tàn tật, vị đội viên này của Địa Long Môn cũng quá hung tàn mà.
Đồng tình kẻ yếu, dường như cũng đều tồn tại trong tâm tính của tất cả dân thường. Huống chi Hoắc Vũ Hạo này nhìn qua cũng quá yếu đi.
Cánh tay phải đang đẩy xe lăn của Hoắc Vũ Hạo chợt ngừng lại, sau đó trên người của hắn liền sáng lên một tầng quang mang màu cam. Một thân ảnh nhỏ bé yêu kiều đột nhiên lóe ra từ trên trán của hắn, chắn ngay trước mặt hắn.
Một tiểu cô nương da trắng, thân cao không đến ba thước, nhìn qua khoảng chừng hai tuổi, trước người chỉ có một cái yếm màu xanh đậm càng làm nổi lên làn da trắng bóc của cô bé, da thịt non mịn trắng nõn như mỡ. Được tầng quang mang cam sắc ở chung quanh thân thể chiếu rọi, tiểu cô nương này càng xinh đẹp không gì sánh được.
Lúc bay qua đây, Từ Thân Thư khí thế bức người. Nhưng khi mắt thấy đang đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, giữa hai người lại có thêm một tiểu cô nương, tình huống gì đây?
Từ Thân Thư ngẩn ngơ, cuống quít thay đổi phương hướng vọt tới. Hắn đến đây so tài chứ không phải là tới giết người. Chớ nói chi là một tiểu nha đầu dễ thương như thế. Hắn làm sao có thể hạ thủ được.
"Thúc thúc!" Tiểu cô nương nhẹ nhàng kêu một tiếng, âm thanh của nàng nãi thanh nãi khí, thậm chí còn có chút không rõ ràng lắm, chỉ có thể mơ hồ phán đoán ra được.
"Ai, ai….. " sau khi Từ Thân Thư thay đổi phương hướng, thân thể bởi vì vấn đề phát lực, khó tránh khỏi có chút mất đi cân bằng. Nghe được tiểu cô nương khả ái như vậy gọi mình, theo bản năng liền đáp ứng. Sau đó hắn liền thấy tiểu cô nương này hướng hắn ngọt ngào cười, trong đôi mắt to xinh đẹp kia tràn ngập thân cận, trong lòng hắn không khỏi có một mảnh mềm mại.
Sau đó hắn liền thấy, ngón tay trắng nõn nhỏ bé kia hướng tới bản thân chỉ một cái. Sau đó?
Sau đó, Từ Thân Thư cũng cảm giác được một luồng khí lưu cực lạnh đập vào mặt, trước mắt biến thành một mảnh màu xanh đậm.
Tất cả những thứ này đều kết thúc trong khoảng thời gian ngắn, từ lúc Tiểu Tuyết nữ xuất hiện đến khi Từ Thân Thư thay đổi phương hướng, Tiểu Tuyết Nữ sau khi kêu hắn liền giơ một ngón tay, phóng xuất ra một đạo quang mang màu xanh đậm trúng ngay mục tiêu. Toàn bộ cộng lại, cũng chỉ là hai lần thời gian hô hấp mà thôi. Sau đó hắn liền biến thành một pho tượng đá nằm ở trên mặt đất.
Tiểu Tuyết Nữ quay thân hình lại, bay đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, đặt mông ngồi trên bờ vai của hắn, vẻ mặt cười nói, tự nhiên kêu lên: "Ba ba!"
Mỗi khi nàng gọi mình như vậy, trong lòng Hoắc Vũ Hạo cũng có chút run rẩy, bởi vì hắn không thể không nghĩ tới Tuyết Đế cường thế kia. Bất quá, đối với Tiểu Tuyết Nữ, hắn cũng thật sự thích vô cùng.
Kết, kết thúc?
Toàn trường vài chục vạn người hoàn toàn yên tĩnh.
Không ai đoán được kết quả, không một ai. Cho dù là người của Đường Môn, mọi người cũng không nghĩ Hoắc Vũ Hạo vừa lên đài sẽ phóng thích ra Hồn Linh Tuyết Đế.
Đám đội viên dự thi còn lại của Địa Long Môn tất cả đều trợn tròn mắt. Loại kết quả này bọn họ làm sao có thể nghĩ ra được.
Trọng tài nhanh chóng chạy tới, kiểm tra một chút tình huống của Từ Thân Thư, sau đó lập tức tuyên bố, trận đấu này Hoắc Vũ Hạo giành được thắng lợi. Mà ánh mắt của hắn không có rời khỏi Tiểu Tuyết Nữ. Vừa rồi Tiều Tuyết Nữ kêu một tiếng “ ba ba ” kia, thật ra hắn cũng nghe được rành mạch.
Đừng nói thấy qua, cho dù là nghe qua, hắn cũng chưa từng nghe có người mang theo hài tử đi tham gia toàn bộ đại lục thanh niên Hồn Sư tinh anh đại tái.
Đó đúng là con gái của hắn? Không, không có khả năng. Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, làm sao có thể có được thực lực cường đại như vậy. Hay là, cái này là hồn kỹ của hắn? Nhưng mà lúc trước đến Vũ Hồn tựa hồ hắn cũng không phóng thích ra. Hoặc là, cái này chính là Vũ Hồn của hắn?
Ngay cả vị trọng tài có thực lực không kém này còn có nhiều nghi hoặc như thế, chớ nói chi là các tuyển thủ dự thi còn lại. Mỗi người khi nhìn Tiểu Tuyết Nữ cũng không hiểu vì sao, các loại phán đoán cũng dồn dập xuất hiện.
Khi Tiểu Tuyết Nữ đến trước mặt Từ Thân Thư rã đông cho hắn. Từ Thân Thư toàn thân run run nhìn tiểu tử khả ái này, "Ngươi, ngươi, ngươi……”
Tiểu Tuyết Nữ lập tức sử dụng siêu cấp đại sát khí, hai ngón tay chỉ chỉ trước người, cúi đầu, một bộ dáng ủy ủy khuất khuất.
Con ngươi của Từ Thân Thư đầu tiên nháy mắt phóng đại, ngay sau đó liền trở nên suy sụp."Tiểu tử đừng khóc! Đừng khóc. Thúc thúc thua rồi. Ta đi xuống còn chưa được sao."
Vừa nói, vị thanh niên của Địa Long Môn căn bản cũng không biết tại sao mình thua trận này vẻ mặt buồn rầu đi xuống sàn đấu, khi đi ngang qua Hoắc Vũ Hạo, cũng không quên căm tức liếc hắn một cái, nói : "Ngươi, ngươi cũng quá hèn hạ. Làm sao có thể mang theo đứa nhỏ này đến dự thi? Ngươi không sợ nó bị thương sao?"
Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ nói: "Cảm ơn nhắc nhở, ta sẽ kêu nàng cẩn thận. Ừm, ngươi là một người tốt."
"Không cần ngươi phát chứng nhận người tốt cho ta!" Từ Thân Thư mang vẻ mặt hậm hực rất nhanh đi xuống đài.
Thắng! Tên tiểu tử ngồi trên xe lăn lại thắng. Hơn nữa nhìn qua hắn căn bản cũng không có làm cái gì cả. Tiểu tử kia rốt cục lai lịch như thế nào?
Cho dù những người đang xem cuộc chiến có bao nhiêu nghi hoặc, trận đấu vẫn phải tiếp tục. Đội viên dự thi thứ hai của Địa Long Môn lên đài. Nhìn thấy Tiểu Tuyết Nữ lại lần nữa trở lại trên vai của Hoắc Vũ Hạo, trong lòng hắn cũng thầm kêu “ tà môn”. Bất quá, đây là thi đấu, hắn không ngừng tự nói với mình, nhất định không thể bị tiểu cô nương kia mê hoặc. Vừa rồi ở dưới đài, hắn tận mắt thấy tiểu cô nương này khẽ vươn đầu ngón tay ra đã đem Từ Thân Thư đông cứng. Tiểu nha đầu này cũng không phải chỉ có mặt ngoài đáng yêu mà thôi.
Song phương tách nhau ra, sau khi cánh tay của trọng tài hạ xuống, trận đấu thứ hai chính thức bắt đầu.
Vị đội viên thứ hai dự thi của Địa Long Môn tên là Phong Quyết, Vũ Hồn cũng là một loại Địa Long. Nhưng không phải là Lực Lượng Hình mà là Mẫn Tiệp Hình ( nhanh nhẹn ). Đó cũng là quyết định của Địa Long Môn sau khi thấy được trận đấu của Hoắc Vũ Hạo và Từ Thân Thư. Tiểu nha đầu kia thật là đáng yêu, rất khó xuống tay. Nhưng người phóng thích nàng ra không thể nghi ngờ chính là Hoắc Vũ Hạo. Ngồi ở trên xe lăn, Hoắc Vũ Hạo hiển nhiên sẽ không quá linh hoạt. Chỉ cần chế trụ được hắn, trận đấu tự nhiên cũng sẽ kết thúc.
Vũ Hồn của Phong Quyết tên là Phong Long, tất nhiên cũng là một loại Long, sau khi Vũ Hồn được phóng thích, một tầng vảy màu xanh đã bao trùm nửa người bên trái của hắn. Hai vàng, hai tím, bốn cái hồn hoàn cũng được phóng thích ra, hắn là tứ hoàn Hồn Tông. Hai cái Hồn Hoàn đầu tiên trước sau lóe sáng, Phong Quyết quả nhiên giống như một trận thanh phong cấp tốc hướng tới Hoắc Vũ Hạo. Hai tay hóa thành long trảo, ánh mắt của Phong Quyết gắt gao nhìn chăm chú trên người Tiểu Tuyết Nữ, chỉ cần Tiểu Tuyết Nữ vừa động, hắn liền tiến hành né tránh, sau đó thì cho Hoắc Vũ Hạo một kích quyết định thắng bại. Đây chính là kế hoạch tác chiến của hắn.
Mắt thấy, khoảng cách song phương giống như trận vừa rồi kéo lại gần. Tiểu Tuyết Nữ cũng giống như trước bay ra ngoài.
Quả nhiên đến rồi. Trong lòng của Phong Quyết thầm kêu một tiếng, hắn cũng lập tức làm ra phản ứng, thân hình chợt lóe, liền cấp tốc bay về hướng bên cạnh, muốn vòng qua người Tiểu Tuyết Nữ.
Nhưng mà khi hắn không hề có sự chuẩn bị gì thì một tường băng màu xanh đậm không thể dự liệu xuất hiện ở trước mặt hắn.
Lúc này Phong Quyết vẫn duy trì tốc độ hết sức tiến về phía trước, muốn thắng lại cũng không thể nào làm được. Quá sợ hãi, hắn chỉ biết tận khả năng lộn vòng, một đôi long trảo hướng về phía trước, tính trực tiếp đụng xuyên qua.
Những người ở bên cạnh xem cuộc chiến này có thể thấy rõ ràng, tường băng này chính là do Tiểu Tuyết Nữ phóng thích ra, nàng dùng một đôi ngón tay nhỏ bé trắng như tuyết làm ra một cái động tác như hái trăng vậy. Một mặt băng cao ba thước, rộng một thước, độ dày cũng cỡ một thước, chắn ngay trước mặt Phong Quyết.
Đây chính là băng cứng dày một thước đó nha. Lại còn là do cực hạn băng ngưng kết mà thành. Độ cứng rắn của nó hơn xa cương thiết. Đụng vào thì………
"Ầm" Thân thể của Phong Quyết đang phóng tới với tốc độ cao kia vững vàng được khảm ở trên tường băng. Không thể không nói cái long trảo kia thật đúng là sắc bén, hoàn toàn đâm vào bên trong tường băng, cũng đem thân thể của hắn lưu lại ở phía trên.
Tiểu Tuyết nữ cười hì hì, vươn ra một ngón tay phải, lại là một đạo quang mang màu xanh đậm như điện xạ phóng ra, liền kết thúc trận thi đấu thứ hai này.
Hai trận đấu đều là đơn giản như vậy. Hai gã đội viên dự thi của Địa Long Môn cũng đã thua. Những cao thủ còn lại của Địa Long Môn đang ngồi ở khu nghỉ ngơi vốn ban đầu muốn giấu diếm thực lực tất cả đều sắc mặt đại biến. Đường Môn chỉ phái ra một người tàn tật, vậy mà cũng thắng liên tiếp hai trận. Những trận đấu sau chỉ sợ còn khó khăn hơn. Mà điều làm cho bọn họ buồn rầu nhất chính là một khi đội viên đã đi vào khu đợi chiến thì không thể đổi người được nữa, vài tên chủ lực như bọn họ, cũng chỉ có thể làm khán giả, cái gì cũng đều không làm được.
Thời gian kiên trì của tên đội viên thứ ba của Địa Long Môn cũng không dài hơn bao nhiêu so với hai người trước. Vừa bước vào sân, hắn cũng giống hai người trước đó xông về phía Hoắc Vũ Hạo và Tiểu Tuyết Nữ. Lúc này hắn đã có kinh nghiệm, trực tiếp tấn công vào Tiểu Tuyết Nữ.
Nhưng mà ngay khi khoảng cách của hắn và Tiểu Tuyết Nữ còn khoảng 20 thước, một ngón tay nhỏ bé trắng nõn của Tiểu Tuyết Nữ làm ra một cái động tác hướng lên trên cao. Sau đó một vòng băng hoàn màu trắng xuất hiện ở trước thân thể của hắn.
Vị đội viên này của Địa Long môn phản ứng cũng rất nhanh, nghiêng người, mau chóng tránh khỏi phạm vi băng hoàn. Nhưng mà bên trong băng hoàn kia lại đột nhiên chui ra một Băng Trụ cực lớn, sau đó Băng Trụ nổ tung. Nháy mắt mang theo vô số vụn băng, đem thân thể của hắn thổi quét ở bên trong. lúc lực nổ của Băng Trụ kết thúc, vị đội viên thứ ba của Địa Long môn cùng hai người trước giống nhau, cũng trở thành tượng đá.
Trận đấu tiến hành tới lúc này, đám đội viên của các chiến đội ở khu nghỉ ngơi bên kia, sắc mặt cũng không thể bảo trì bình tĩnh nữa. Sức chiến đấu của Tiểu Tuyết Nữ này khiến bọn họ mở rộng tầm mắt. Chuyện này không chỉ đơn giản dựa vào vận khí, người ta thật sự có thực lực đó nha. Khó trách ngồi trên xe lăn cũng dám lên sân thi đấu.
Tiểu Tuyết Nữ bay trở về trước mặt Hoắc Vũ Hạo, ngồi ở trên đùi của hắn, nắm lấy góc áo của hắn, trong mắt to lộ vẻ vô tội. Hồn Lực mà nàng mới vừa tiêu hao, dường như trong nháy mắt cũng đã khôi phục.
Hiện tại thứ mà Hoắc Vũ Hạo không thiếu chính là cực hạn băng thiên địa nguyên lực, đó cũng là lý do vì sao hắn kêu Tiểu Tuyết Nữ xuất chiến. Một là làm cho đối thủ không biết được lai lịch của mình, mặt khác, Tiểu Tuyết Nữ tiêu hao một ít thiên địa nguyên lực, cũng có thể từ trên người hắn hấp thu đi một ít. Mà Tiểu Tuyết Nữ hút đi đều là hàn khí bên ngoài, cực hạn băng thiên địa nguyên lực tinh hoa nhất sẽ bị hắn hấp thu, đợi sau khi Tiểu Tuyết Nữ trở về thân thể của hắn, những tinh hoa hóa sẽ được bọn họ chia xẻ với nhau.
Loại phương pháp này Hoắc Vũ Hạo sớm đã nghĩ ra rồi, nhưng lần trước Tiểu Tuyết Nữ hấp thu quá nhiều cực hạn băng thiên địa nguyên lực, cho đến gần đây mới hoàn toàn hấp thu hết, thực lực lên tăng nhiều, cùng Hoắc Vũ Hạo càng thêm tâm ý tương thông, điều này mới có thể một lần nữa xuất hiện tiến hành chiến đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.