Chương 184: Liên lạc với Lý Thi Hàm
Phí Hầu
29/01/2024
Dương Phàm bước lên phía trước, hai tay túm lấy cánh tay Yui, vặn một cái, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy. Hai cánh tay của Yui đã bị phế bỏ.
Sau đó Dương Phàm quay đầu lại gầm lên giận dữ, thanh âm vang vọng khắp trời đất.
Hai tên áo đen chuẩn bị chạy trốn đã trực tiếp bị chấn động đến ngất xỉu trên nền đất.
Với cảnh giới của Dương Phàm, nếu muốn giải quyết những người này thì vốn chỉ cần vài chưởng là xong.
Thứ nhất là do gần đây hắn đã lâu không động thủ, khó tránh khỏi có chút ngứa tay.
Thứ hai là để xem liệu có điều gì đặc biệt về thủ đoạn trong nước hay không.
Sau lần thăm dò này, hắn thấy rằng hầu hết bọn họ đều có cùng một loại thủ đoạn nên cũng mất đi hứng thú.
Sau đó hắn phế đi tu vi của Yui, lại bẻ gãy hai tay của ông ta.
Lúc này, Yui đang nằm thẳng trên mặt đất, muốn chết cũng không xong.
Dương Phàm lấy điện thoại di động ra, lục lọi rồi gọi điện cho Lý Thi Hàm.
Điện thoại được kết nối, giọng nói lạnh lùng của Lý Thi Hàm truyền đến từ đầu bên kia: “Có chuyện gì?”
Lần trước Dương Phàm vô tình đột nhập vào phòng tắm, nhìn thấy hết từ trên xuống dưới của cô ta.
Sau đó cũng không nói lời xin lỗi nào khiến Lý Thi Hàm rất bực mình.
Nếu không phải Dương Phàm mấy lần giúp đỡ bắt được người của La Hán Đường, phỏng chừng cô ta cũng sẽ không nghe điện thoại.
Dương Phàm nghe thấy giọng nói của Lý Thi Hàm, cũng biết trong lòng cô ta có lửa, hắn mỉm cười nói: “Không phải chỉ là thấy cô đi tắm thôi sao, có cần phải vậy không, nếu không thì lần sau tôi đi tắm, tôi cũng gọi cô tới xem, cũng coi như là hòa nhau nhỉ?”
Trong điện thoại im lặng một lát, sau đó mới nghe thấy giọng nói của Lý Thi Hàm: “Nếu anh không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
Dương Phàm cười nói: “Tôi đã nói rồi, sẽ không nhìn không cô tắm đâu.”
Hắn dừng một chút, chậm rãi nói: “Gặp phải mấy tên Ronin, trên cổ tay có xăm hình hoa ngũ sắc, cô muốn người sống không, nếu không để tôi còn đem chôn.”
“Cái gì?” Lý Thi Hàm ngạc nhiên thốt lên ở đầu bên kia điện thoại.
“Anh chắc chứ?”
Là người phụ trách bộ phận quân đội chuyên môn để mắt đến La Hán Đường, cô ta đương nhiên biết ý nghĩa của hình xăm đó.
Nghe được phản ứng của Lý Thi Hàm, Dương Phàm biết mình đã đoán đúng, những người này hẳn là người của La Hán Đường.
Dương Phàm cười nói: “Có ba kẻ còn sống, một tên là Yui ở cảnh giới Ngưng Đan trung kỳ, đã bị tôi phế tu vi”
Thật lâu không có phản hồi trong điện thoại.
Một lúc sau, mới nghe Lý Thi Hàm nói: “Nếu thực sự là Yui, tôi sẽ không truy cứu chuyện anh nhìn thấy tôi tắm nữa.”
Có một sự kinh ngạc rõ ràng không thể kìm nén trong giọng nói của cô ta.
Dương Phàm tất nhiên biết kẻ này có giá trị hơn những kẻ trước.
Hắn mỉm cười nói: “Chỉ như vậy thôi sao? Khó mà chấp nhận, tôi còn một yêu cầu nữa.”
Lời còn chưa dứt, Lý Thi Hàm đã vội vàng hỏi: “Yêu cầu gì?”
Dương Phàm cười hì hì nói: “Lần trước khói sương quá nhiều, tôi chưa kịp nhìn kĩ, muốn nhìn thêm lần nữa.”
“Anh... Lý Thi Hàm có chút bực bội, lại cố nén phát cáu, Dương Phàm làm việc quái dị, ai biết nếu chọc giận hắn, hắn thật sự có thể sẽ chôn sống ba kẻ kia.
Dương Phàm thầm vui mừng nói: “Đùa cô chút thôi, tôi muốn biết tin tức về Thất Sát trận và kế hoạch liên quan đến La Hán Đường ở Giang Thành.”
Lý Thi Hàm trả lời không chút nghĩ ngợi: “Không thành vấn đề, sau khi chúng tôi thẩm vấn, tôi sẽ đích thân báo cáo cho anh.”
“Tôi sẽ phát vị trí cho cô.” Sau khi Dương Phàm nói xong liền cúp điện thoại.
Sau khi gửi vị trí, hắn cởi trường sam của Yui xuống, trói chặt ba kẻ còn sống rồi trực tiếp rời đi.
Hản có rất nhiều cách để khiến Yui nói sự thật, nhưng hắn lười, có khi còn không bằng dành thời gian chơi chút trò chơi.
Để quân đội thẩm vấn xong rồi báo cáo cho mình, còn không phải bớt lo rất nhiều.
Trong một văn phòng của Bộ chỉ huy quân đội Giang Thành.
Lý Thi Hàm cúp điện thoại, vui vẻ hét lên với đồng nghiệp: “Có nhiệm vụ, bắt được Yui.”
Vài đồng nghiệp xung quanh lần lượt đứng dậy, khó có thể tin nhìn Lý Thi Hàm.
“Là do Chiến Thần ra tay sao?”
Sau đó Dương Phàm quay đầu lại gầm lên giận dữ, thanh âm vang vọng khắp trời đất.
Hai tên áo đen chuẩn bị chạy trốn đã trực tiếp bị chấn động đến ngất xỉu trên nền đất.
Với cảnh giới của Dương Phàm, nếu muốn giải quyết những người này thì vốn chỉ cần vài chưởng là xong.
Thứ nhất là do gần đây hắn đã lâu không động thủ, khó tránh khỏi có chút ngứa tay.
Thứ hai là để xem liệu có điều gì đặc biệt về thủ đoạn trong nước hay không.
Sau lần thăm dò này, hắn thấy rằng hầu hết bọn họ đều có cùng một loại thủ đoạn nên cũng mất đi hứng thú.
Sau đó hắn phế đi tu vi của Yui, lại bẻ gãy hai tay của ông ta.
Lúc này, Yui đang nằm thẳng trên mặt đất, muốn chết cũng không xong.
Dương Phàm lấy điện thoại di động ra, lục lọi rồi gọi điện cho Lý Thi Hàm.
Điện thoại được kết nối, giọng nói lạnh lùng của Lý Thi Hàm truyền đến từ đầu bên kia: “Có chuyện gì?”
Lần trước Dương Phàm vô tình đột nhập vào phòng tắm, nhìn thấy hết từ trên xuống dưới của cô ta.
Sau đó cũng không nói lời xin lỗi nào khiến Lý Thi Hàm rất bực mình.
Nếu không phải Dương Phàm mấy lần giúp đỡ bắt được người của La Hán Đường, phỏng chừng cô ta cũng sẽ không nghe điện thoại.
Dương Phàm nghe thấy giọng nói của Lý Thi Hàm, cũng biết trong lòng cô ta có lửa, hắn mỉm cười nói: “Không phải chỉ là thấy cô đi tắm thôi sao, có cần phải vậy không, nếu không thì lần sau tôi đi tắm, tôi cũng gọi cô tới xem, cũng coi như là hòa nhau nhỉ?”
Trong điện thoại im lặng một lát, sau đó mới nghe thấy giọng nói của Lý Thi Hàm: “Nếu anh không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
Dương Phàm cười nói: “Tôi đã nói rồi, sẽ không nhìn không cô tắm đâu.”
Hắn dừng một chút, chậm rãi nói: “Gặp phải mấy tên Ronin, trên cổ tay có xăm hình hoa ngũ sắc, cô muốn người sống không, nếu không để tôi còn đem chôn.”
“Cái gì?” Lý Thi Hàm ngạc nhiên thốt lên ở đầu bên kia điện thoại.
“Anh chắc chứ?”
Là người phụ trách bộ phận quân đội chuyên môn để mắt đến La Hán Đường, cô ta đương nhiên biết ý nghĩa của hình xăm đó.
Nghe được phản ứng của Lý Thi Hàm, Dương Phàm biết mình đã đoán đúng, những người này hẳn là người của La Hán Đường.
Dương Phàm cười nói: “Có ba kẻ còn sống, một tên là Yui ở cảnh giới Ngưng Đan trung kỳ, đã bị tôi phế tu vi”
Thật lâu không có phản hồi trong điện thoại.
Một lúc sau, mới nghe Lý Thi Hàm nói: “Nếu thực sự là Yui, tôi sẽ không truy cứu chuyện anh nhìn thấy tôi tắm nữa.”
Có một sự kinh ngạc rõ ràng không thể kìm nén trong giọng nói của cô ta.
Dương Phàm tất nhiên biết kẻ này có giá trị hơn những kẻ trước.
Hắn mỉm cười nói: “Chỉ như vậy thôi sao? Khó mà chấp nhận, tôi còn một yêu cầu nữa.”
Lời còn chưa dứt, Lý Thi Hàm đã vội vàng hỏi: “Yêu cầu gì?”
Dương Phàm cười hì hì nói: “Lần trước khói sương quá nhiều, tôi chưa kịp nhìn kĩ, muốn nhìn thêm lần nữa.”
“Anh... Lý Thi Hàm có chút bực bội, lại cố nén phát cáu, Dương Phàm làm việc quái dị, ai biết nếu chọc giận hắn, hắn thật sự có thể sẽ chôn sống ba kẻ kia.
Dương Phàm thầm vui mừng nói: “Đùa cô chút thôi, tôi muốn biết tin tức về Thất Sát trận và kế hoạch liên quan đến La Hán Đường ở Giang Thành.”
Lý Thi Hàm trả lời không chút nghĩ ngợi: “Không thành vấn đề, sau khi chúng tôi thẩm vấn, tôi sẽ đích thân báo cáo cho anh.”
“Tôi sẽ phát vị trí cho cô.” Sau khi Dương Phàm nói xong liền cúp điện thoại.
Sau khi gửi vị trí, hắn cởi trường sam của Yui xuống, trói chặt ba kẻ còn sống rồi trực tiếp rời đi.
Hản có rất nhiều cách để khiến Yui nói sự thật, nhưng hắn lười, có khi còn không bằng dành thời gian chơi chút trò chơi.
Để quân đội thẩm vấn xong rồi báo cáo cho mình, còn không phải bớt lo rất nhiều.
Trong một văn phòng của Bộ chỉ huy quân đội Giang Thành.
Lý Thi Hàm cúp điện thoại, vui vẻ hét lên với đồng nghiệp: “Có nhiệm vụ, bắt được Yui.”
Vài đồng nghiệp xung quanh lần lượt đứng dậy, khó có thể tin nhìn Lý Thi Hàm.
“Là do Chiến Thần ra tay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.