Tuyệt Thế Phàm Nhân
Đánh giá: 3.6/10 từ 6 lượt
Tuyệt Thế Phàm Nhân - Đang tiến hành - pTx
Giới thiệu truyện tiên hiệp hấp dẫn này:
Sinh La Đế quốc Trong Lục Man thôn..
Lục Man thôn qua bao nhiêu thế hệ nay đều là nơi yên bình thanh tĩnh, mọi người trong thôn đều thật thà chất phát dựa vào đôi bàn tay của mình làm ra lương thực hoa màu kiếm sống. Họ không biết cái gì là tu cái gì là cường giả, đối với họ cuộc sống thanh thanh đạm đạm như vậy là đủ rồi.
Thế nhưng lẽ đời vẫn luôn khốc liệt, cuộc sống an tỉnh bấy lâu bị khuấy động, bầu trời sấm chớp lập loè giáng xuống nhà cửa tan nát bốc cháy, mặt đất chấn động nứt vỡ tạo thành những khe vực sâu hút, cuồng phong gào thét cuốn qua tất cả, gió đi đến đâu thì nơi đó trống trơn tiêu điều. Tiếng gào khóc tiếng cầu cứu vang lên trong thôn, sấm chớp " đình đoàn" liên tục trút xuống như thác đổ.
Giữa muôn vàng tiếng ai oán đau thương đó chỉ có một thiếu niên chừng 14 tuổi, hắn đứng đầu cổng lối vào thôn, tên hắn là Tôn Dương. Lúc này hắn kinh hoàng đứng nhìn bao quát toàn bộ tràn cảnh trong thôn, trên tay hắn sách một con thỏ trắng, run rẩy xiếc chặt như đang áp chế đau đớn trong lòng. Mà điều đáng kinh ngạc con thỏ trên tay hắn bị hắn siết như vậy mà không một chút phản ứng dãy dụa, trong đôi mắt nó cũng lóng lánh như chứa nhiều cảm xúc.
Chỉ mỗi một khắc trước tất cả vẫn còn bình lặng an tĩnh, vậy mà chỉ trong nháy mắt lúc nãy chính con thỏ này bỏ chạy ra ngoài, Tôn Dương đã vội vàng đuổi theo vì sợ nó ra ngoài bị lạc mất, nhưng không ngờ chính vì vậy lại cứu hắn một mạng. Đồng thời lại để hắn chứng kiến cảnh tượng thê thảm khiến người tan nát cõi lòng này.
Giới thiệu truyện tiên hiệp hấp dẫn này:
Sinh La Đế quốc Trong Lục Man thôn..
Lục Man thôn qua bao nhiêu thế hệ nay đều là nơi yên bình thanh tĩnh, mọi người trong thôn đều thật thà chất phát dựa vào đôi bàn tay của mình làm ra lương thực hoa màu kiếm sống. Họ không biết cái gì là tu cái gì là cường giả, đối với họ cuộc sống thanh thanh đạm đạm như vậy là đủ rồi.
Thế nhưng lẽ đời vẫn luôn khốc liệt, cuộc sống an tỉnh bấy lâu bị khuấy động, bầu trời sấm chớp lập loè giáng xuống nhà cửa tan nát bốc cháy, mặt đất chấn động nứt vỡ tạo thành những khe vực sâu hút, cuồng phong gào thét cuốn qua tất cả, gió đi đến đâu thì nơi đó trống trơn tiêu điều. Tiếng gào khóc tiếng cầu cứu vang lên trong thôn, sấm chớp " đình đoàn" liên tục trút xuống như thác đổ.
Giữa muôn vàng tiếng ai oán đau thương đó chỉ có một thiếu niên chừng 14 tuổi, hắn đứng đầu cổng lối vào thôn, tên hắn là Tôn Dương. Lúc này hắn kinh hoàng đứng nhìn bao quát toàn bộ tràn cảnh trong thôn, trên tay hắn sách một con thỏ trắng, run rẩy xiếc chặt như đang áp chế đau đớn trong lòng. Mà điều đáng kinh ngạc con thỏ trên tay hắn bị hắn siết như vậy mà không một chút phản ứng dãy dụa, trong đôi mắt nó cũng lóng lánh như chứa nhiều cảm xúc.
Chỉ mỗi một khắc trước tất cả vẫn còn bình lặng an tĩnh, vậy mà chỉ trong nháy mắt lúc nãy chính con thỏ này bỏ chạy ra ngoài, Tôn Dương đã vội vàng đuổi theo vì sợ nó ra ngoài bị lạc mất, nhưng không ngờ chính vì vậy lại cứu hắn một mạng. Đồng thời lại để hắn chứng kiến cảnh tượng thê thảm khiến người tan nát cõi lòng này.