Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 229: Lột xác
Đêm Bắc
21/04/2018
Bên trong hoàng cung tràn ngập một mùi máu tươi gay mũi. Trong đại điện, Tần Ngữ Yên ngay ngắn ngồi trên ngai vàng tượng trưng cho ngôi vị đế vương. Trên mặt xinh đẹp duyên dáng, mang theo một nụ cười nhẹ nhàng bình thường, nhưng nụ cười không đến được nơi đáy mắt.
Dưới ngai vàng trong đại điện, Khương Thần Thanh cầm đầu nhóm đệ tử Khuynh Vân Tông ngồi vây quanh ở một bên. Khóe miệng bọn họ mỉm cười, ánh mắt thống nhất nhìn về phía người đang phủ phục ở giữa đại điện.
.....Editor: Emily Ton.....
Người nọ một thân hoa phục đã rách nát, tóc tai hỗn độn, trên người đầy miệng vết thương lớn lớn bé bé nhiều không đếm xuể. Máu tươi diễn lệ theo miệng vết thương dữ tợn chảy xuống trên đá cẩm thạch lạnh băng, thân mình vốn đĩnh bạt hiện giờ lại cuộn tròn bên nhau, run rẩy trong đau đớn.
Cung nhân đứng ở góc đại điện sợ hãi nhìn một màn trước mắt, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ gặp một thảm hoạ như vậy.
"Bệ hạ vẫn không muốn tiết lộ nơi cất giữ Hồn Ngọc sao? Tại sao phải lựa chọn chịu đựng đau khổ như vậy? Khuynh Vân Tông và Thích Quốc vốn là bạn hữu tới lui, ngươi hà tất phải khiến sự tình trở nên phiền lòng bực này?" Tần Ngữ Yên hoành tráng ngồi trên ngôi vàng thở dài một tiếng, dường như có chút bất đắc dĩ, nhìn thân ảnh đang nằm liệt trên mặt đất giống như nhìn chó chết.
Mặc Thiển Uyên, tân đế vừa mới đăng cơ của Thích Quốc, hắn vốn nên được vạn người kính ngưỡng, hiện giờ tại bên trong đại điện này, đang chịu đựng sự tra tấn.
Lúc này hắn không còn một chút sức lực để giãy giụa, chỉ là hấp hối nằm ở bên trong đại điện lạnh băng. Trên gương mặt tuấn mỹ, đã có hai vết rách dữ tợn, một vết từ phía lông mày bên trái giao nhau với một vết từ phía lông mày bên phải cùng nhau trượt xuống cho đến dưới hàm. Miệng vết thương vẫn còn đang mới và không ngừng chảy máu, nhưng Mặc Thiển Uyên đã phớt lờ đau đớn kia, bởi vì trong cơ thể hắn, hiện giờ giống như đang bị người dùng đao kiếm khuấy lên, thống khổ tột cùng khiến người sắp ngất.
Tuy nhiên, Mặc Thiển Uyên biết, hắn sẽ không ngất.
Hắn không còn nhớ được mình rốt cuộc đã chịu đựng loại thống khổ này trong bao lâu, hắn chỉ duy nhất nhớ rõ là sáng sớm hôm qua, người Khuynh Vân Tông đã xâm nhập hoàng cung, bức lui văn võ cả triều, đóng cửa chính của đại điện. Sau đó kéo vị vua một nước là hắn xuống từ trên ngai vàng, ép đổ xuống cổ họng hắn độc dược không tên.
Thống khổ đã bắt đầu từ đó......Gân tay gân chân đều bị đánh gãy, xương sống cũng bị chém đứt. Toàn thân không biết đã bị chém bao nhiêu đao, rõ ràng đau đớn ngay cả một khắc đều không thể kiên trì. Nhưng người Khuynh Vân Tông lại cho hắn ăn một loại để giữ hắn thanh tỉnh. Thậm chí đau muốn nổi điên, hắn cũng vĩnh viễn không cách nào ngất đi, chỉ có thể bị dày vò đau nhức tê tâm liệt phế bên trong.
Mặc Thiển Uyên muốn cười, cười sự ngây thơ của mình, cười sự ngu xuẩn của mình. Tất cả những gì hắn gặp hôm nay, còn không phải là do lòng dạ đàn bà của hắn?
Nếu như nghe lời Quân Vô Tà nói, tiên hạ thủ vi cường, hắn sao có thể sẽ rơi vào tay Khuynh Vân Tông?
Tuy nhiên, hắn thật sự không nghĩ tới, đại tông môn đệ nhất thiên hạ, có thể sẽ xuống tay ngoan độc như thế, thậm chí ngay cả chết, cũng không thể chết một cách thống khoái.
Hắn cho rằng, Quân Vô Tà ra tay ngoan độc, nhưng nếu so sánh với người Khuynh Vân Tông, quả thực là đáng gặp sư phụ.
Ít nhất, Quân Vô Tà sẽ không hạ sát thủ (giết) những người vô tội.
Đây là đánh cuộc mà Quân Vô Tà muốn nói cùng hắn hay sao?
Đánh cuộc xem Khuynh Vân Tông có giữ danh tiếng của một đệ nhất tông môn hay không, đánh cuộc xem Tần Ngữ Yên có dễ nói chuyện giống như trong tưởng tượng của hắn hay không?
Mặc Thiển Uyên nuốt máu tươi vào trong cổ họng, khó khăn khẽ động khóe miệng, một tia tra tấn thống khổ thăng hoa khỏi đáy mắt hắn, tan thành mây khói.
"Vẫn không chịu nói sao?" Tần Ngữ Yên dùng một tay chống cằm, thiếu kiên nhẫn nhìn Mặc Thiển Uyên không hề rên lên một tiếng. Nàng ta thật sự không nghĩ tới, đế quân của một tiểu quốc lại có can đảm lừa gạt nàng ta.Hoàng lăng và mộ viên Quân gia nàng ta đều đã đến, nhưng tất cả mọi nơi, nhưng trước sau vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng Hồn Ngọc.
Tần Ngữ Yên ý thức được, Mặc Thiển Uyên đã lừa nàng.
Đại giới phải trả khi lừa gạt Khuynh Vân Tông, không phải là điều mà mọi người có thể chịu đựng được.
Nàng ta sẽ không giết chết Mặc Thiển Uyên, nàng sẽ lưu lại cho hắn một mệnh. Chờ sau khi ép hỏi được vị trí của Hồn Ngọc, nàng ta sẽ tự mình mang hắn về Khuynh Vân Tông, chặt đứt tay chân hắn, ngâm hắn vào trong lu độc dược chứa đầy chất độc tàn phá, để hắn phải chịu đủ sự tra tấn của độc dược, muốn sống không được muốn chết không xong.
Đó là hậu quả của việc lừa gạt Khuynh Vân Tông.
....Edit & Dịch: Emily Ton....
"Vân Tiên." Tần Ngữ Yên đột nhiên mở miệng. Bạch Vân Tiên vẫn luôn đứng ở một bên, cả người giật mình một cái, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, hốt hoảng quỳ gối trước mặt Tần Ngữ Yên.
"Sư tỷ, ta biết sai rồi! Ta cũng không dám hồ nháo nữa." Từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu toát ra từ trên người Bạch Vân Tiên. Người khác đều bị mê hoặc bởi vẻ ôn nhu ngoài mặt của Tần Ngữ Yên, nhưng nàng thân là đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông, so với bất luận kẻ nào đều rất rõ ràng khuôn mặt khủng bố của Tần Ngữ Yên.
Vị đại tiểu thư này nhìn như hiền hậu nhẹ nhàng, căn bản là một con ác quỷ ngụy trang.
Tần Ngữ Yên am hiểu nhất không phải là y thuật, mà là chế độc!
Ở hậu viện của Tần Ngữ Yên, bày biện mấy chục cái lu lớn. Trong mỗi một lu đều được lấp đầy các loại độc dược dùng để ủ độc. Trong lu kia ngoại trừ đã được bỏ độc dược vào, còn nhét vào một người đã bị đào mắt cắt lưỡi và chém đứt chân tay. Tần Ngữ Yên đã dùng những người đó để thí nghiệm đủ loại độc dược. Thường là những người mà nàng nhìn thấy không thuận mắt, đều sẽ bị nàng mang đi thử độc, rơi vào nông nỗi muốn sống không được muốn chết không xong.
Ngay cả Bạch Vân Tiên là đệ tử tông chủ, nhưng cũng rất kinh sợ Tần Ngữ Yên.Nữ nhân này xuống tay chưa từng nhân từ nương tay, cho dù là đệ tử Khuynh Vân Tông, nếu chọc tới nàng cũng chỉ có một con đường chết.
Tần Ngữ Yên cười tủm tỉm nhìn Bạch Vân Tiên đang rơi xuống mồ hôi lạnh, phất phất tay, một đệ tử Khuynh Vân Tông liền xuất hiện từ phía sau điện và đẩy ra một chiếc xe lăn. Ngồi trên xe lăn đúng là người không ra người quỷ không ra quỷ, Mặc Huyền Phỉ.
"Nếu ngươi đã biết sai, nên biết phải làm như thế nào. Ngươi là sư muội ta, phụ thân lại có kỳ vọng rất cao với ngươi. Dây dưa không rõ cùng với Vương gia này, cũng không phải là sự tình sẽ khiến lão nhân gia vui." Trong lúc nói, Tần Ngữ Yên ném ra một thanh chủy thủ đến trước mặt Bạch Vân Tiên, "Giết hắn, sau đó quay trở về lãnh phạt với ta."
Bạch Vân Tiên hơi sửng sốt, run rẩy nhìn chuỷ thủ trước mắt, chần chờ một lát mới cầm lên. Nàng run run rẩy rẩy đứng lên, bước đi từng bước một về phía Mặc Huyền Phỉ đang trong mê sảng.
Mỹ nam tử đã từng hăng hái đầy khí phách, hiện giờ đã trở thành một bãi bùn lầy, không có dung nhan tuấn mỹ, không có khí chất cao quý, toàn thân tản ra mùi hôi thối khiến người buồn nôn.
"Luyến tiếc?" Tần Ngữ Yên nhìn Bạch Vân Tiên nói.
"Không có." Bạch Vân Tiên khẽ run lên, nếu như đây là Mặc Huyền Phỉ trong quá khứ, có lẽ nàng sẽ có chút tình nghĩa. Nhưng, từ sau khi Mặc Huyền Phỉ bị lưu lạc đến tận bây giờ, Bạch Vân Tiên sớm đã không có tâm tư kia nữa.
Giết hắn, sư tỷ sẽ lập tức buông tha cho bản thân mình.
Gần như không có chút do dự nào, Bạch Vân Tiên nắm chuỷ thủ trong tay, hung hăng đâm vào ngực Mặc Huyền Phỉ. Mặc Huyền Phỉ đang dần độn hồi lâu, phảng phất tại một khắc này đột nhiên khôi phục thần trí, hỗn độn trong mắt nháy mắt biến mất. Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Vân Tiên đâm chủy thủ vào ngực hắn, trong ánh mắt tràn ngập khó tin cùng oán hận và không cam lòng.
"Ta không còn lựa chọn nào khác, ngươi chết, sẽ tốt hơn là ta chết." Bạch Vân Tiên cắn răng nói nhỏ, nhìn ánh sáng nơi đáy mắt Mặc Huyền Phỉ biến mất, nhìn hắn trút xuống một hơi thở cuối cùng, Bạch Vân Tiên lập tức xoay người quỳ gối trước mặt Tần Ngữ Yên.
"Sư tỷ, hắn đã chết."
Tần Ngữ yên gật gật đầu hài lòng. Bạch Vân Tiên như trút được gánh nặng thối lui sang một bên. Tần Ngữ yên lại ra hiệu một ánh mắt với một đệ tử khác của Khuynh Vân Tông, người nọ lập tức đi đến bên người Mặc Thiển Uyên, nắm tóc của hắn, kéo đầu Mặc Huyền Phỉ lên để nhìn thấy rằng hắn đã chết trên xe lăn.
"Bệ hạ, đệ đệ ngươi đã chết, nếu ngươi không muốn bị giống như hắn, hãy sớm nói hết những điều chúng ta muốn biết." Tần Ngữ Yên không chút để ý mở miệng, Mặc Thiển Uyên cố chấp giữ miệng còn lâu hơn so với tưởng tượng của nàng. Nàng đã hạ độc dược cho hắn, cũng không phải là độc bình thường. Tuy rằng độc kia sẽ không lấy mạng người ngay lập tức, nhưng sẽ gây ra tổn thương kịch liệt tới lục phủ ngũ tạng người. Loại cảm giác đau đớn này, đủ để khiến người ta hận không thể tự kết thúc đời mình.
Nhưng cho dù như vậy, Mặc Thiển Uyên vẫn cắn răng đến chết cũng không chịu mở miệng.
Điều này thật sự khiến Tần Ngữ Yên rất kinh ngạc.
Mặc Thiển Uyên gắt gao nhìn thi thể Mặc Huyền Phỉ, nhưng trong mắt lại không có chút đau lòng và bi ai, chỉ có thống khoái.
Chỉ là hết thảy này, không phải là điều mà người Khuynh Vân Tông có thể biết đến.
"Xem ra bệ hạ chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ a." Tần Ngữ Yên than nhẹ một tiếng, ý bảo đệ tử kia nâng Mặc Thiển Uyên lên, "Mọi người đều nói tay đứt ruột xót. Khương thúc thúc, làm phiền ngươi giúp ta xác minh một chút."
Khương Thần Thanh đứng dậy, đi tới trước mặt Mặc Thiển Uyên, túm lấy cánh tay không có lực của hắn, hai ngón tay kẹp vào đầu ngón tay út bên phải của Mặc Thiển Uyên, đột nhiên phát lực!
"A!" Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng khắp đại điện.
Ngón tay út của Mặc Thiển Uyên, bắt đầu bị Khương Thần Thanh bóp nát từng chút một, thịt nát lẫn với máu tươi sái lạc đầy đất. Các cung nhân đứng tránh ở một bên nhìn xem mà choáng váng, bọn họ chỉ có thể run rẩy ôm nhau, hoảng sợ nhìn hoàng đế của mình đang gặp tai ương ngập đầu.
"Đau không?" Tần Ngữ Yên lại cười mở miệng, nụ cười dịu dàng kia tràn đầy tàn nhẫn.
Ngón út của Mặc Thiển Uyên đã hoàn toàn bị bóp nát, đau đớn xuyên tim khiến môi lưỡi hắn trắng bệch. Hắn không biết, đến tột cùng mình còn phải chịu đựng bao nhiêu tra tấn, mới có thể kết thúc hết thảy này.
Nếu như sớm nghe Quân Vô Tà... nếu như sớm nghe Quân Vô Tà...... hết thảy này đều sẽ không thể phát sinh......"Tiếp tục." Tần Ngữ Yên mỉm cười và nói ra những lời tàn nhẫn cực điểm.
....Edit & Dịch: Emily Ton....
Ngay thời điểm Khương Thần Thanh chuẩn bị tiếp tục dụng hình đối với Mặc Thiển Uyên, cửa đại điện đang đóng chặt đột nhiên bị một luồng lực đạo mạnh mẽ mở ra!
Một mỹ thiếu niên cả người tắm máu, uy phong lẫm lẫm cưỡi trên lưng Hắc thú, xâm nhập vào bên trong đại điện!
"Rống!" Hắc thú phát ra tiếng gầm rung trời!
Từ khi mèo đen cắn nuốt Hoàng Kim Cự Sư, nó có thể phát ra tiếng gầm của Hoàng Kim Cự Sư, thanh âm kia, khí phách hơn nhiều so với tiếng miêu miêu miêu!
"Người nào!" Khương Thần Thanh lập tức ném Mặc Thiển Uyên xuống và đứng thẳng thân mình, trừng mắt nhìn một người một thú vừa mới xâm nhập.
"Những lời này, hẳn là ta hỏi các ngươi mới đúng." Giọng nói lạnh lẽo bất chợt vang lên, ở bên ngoài cánh cửa đại điện đang rộng mở, không biết từ khi nào đã có thêm hai giọng nói. Khuôn mặt lạnh lùng của Quân Vô Tà nhìn chằm chằm mọi người trong đại điện. Khóe miệng Quân Vô Dược mỉm cười lặng yên đứng ở phía sau nàng.
"Các ngươi tính là thứ gì, dám làm bậy ở Thích Quốc?" Ánh mắt Quân Vô Tà xẹt qua trên người Mặc Thiển Uyên đang nằm trên mặt đất, đẹp mi lập tức nhíu lại.
Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ nhân, cho dù nàng muốn giáo huấn Mặc Thiển Uyên một chút, nhưng rốt cuộc nàng đã xem nhẹ sự ngoan độc của Khuynh Vân Tông.
"Vô Tà......" Mặc Thiển Uyên với sắc mặt trắng bệch, khoảnh khắc vừa nhìn thấy Quân Vô Tà xuất hiện, đau đớn trên người phảng phất đều biến mất ở trong khoảnh khắc đó. Hắn cố hết sức khẽ động khóe miệng, nở một nụ cười yên tâm.
Rốt cuộc, nàng đã tới......
Giọng nói của Mặc Thiển Uyên rất nhẹ, nhưng vẫn vào trong tai Tần Ngữ Yên, nàng hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Quân Vô Tà đang đứng ở cửa đại điện.
Vô Tà?
Nếu như nàng ta nhớ không lầm, đại tiểu thư Quân gia, dường như cũng gọi là Quân Vô Tà.
Nhưng, bọn họ đã cử nhân thủ đến Quân gia bên kia, Quân Vô Tà làm thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?
Tuy nhiên, khi ánh mắt Tần Ngữ Yên chạm đến Quân Vô Dược đang đứng ở phía sau Quân Vô Tà, tươi cười trên mặt nàng ta lại xuất hiện một tia ngưng đọng không thể rời mắt.
Nam nhân thật là tuấn tú!
Nàng ta cũng không biết, trong thiên hạ lại có một nam nhân đẹp như thế.
"Trẻ con, nếu ngươi muốn chết, ta thật ra có thể thành toàn cho ngươi!" Khương Thần Thanh không thèm quan tâm đến thân phận của đối phương là gì, diện mạo như thế nào. Hắn chỉ biết nếu Quân Vô Tà cũng dám nói Khuynh Vân Tông như vậy, nhất định phải lấy cái chết để tạ tội!
Khương Thần Thanh đột nhiên nhào tới về phía Quân Vô Tà. Hắn cũng không thèm đặt Túy Liên bọn họ ở trong mắt, ba người một thú xuất hiện ở chỗ này, chỉ có Hắc thú thoạt nhìn còn có chút thực lực. Ba người này còn rất trẻ, thoạt nhìn người lớn nhất bất quá chỉ là 20 tuổi. Cho dù là kỳ tài ngút trời, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn!
.....Editor: Wattpad@Emily Ton.....
Tuy nhiên, không đợi Khương Thần Thanh đụng tới góc áo của Quân Vô Tà, một thân ảnh đầy máu đột nhiên lẻn đến trước mắt hắn.
Thiếu niên tuấn mỹ nhanh như tia chớp vung quyền tới trên mặt Khương Thần Thanh, tốc độ nhanh kinh người, khiến cả người Khương Thần Thanh chấn động. Hắn đột nhiên nhiên giơ tay bảo vệ mặt già, nhưng không tránh khỏi một quyền mạnh mẽ đánh thẳng vào cánh tay. Một cơn đau nhức nhối truyền xuyên qua cánh tay khiến toàn thân hắn tê tâm liệt phế!
Trong nháy mắt, Khương Thần Thanh đã bị đẩy trở lại, tay dùng để ngăn trở một quyền của Túy Liên đang nhỏ máu tươi đầm đìa. Xương tay trực tiếp bị đánh gãy, xương cốt vỡ ra đâm thủng da thịt nơi mu bàn tay, tiếp xúc với không khí!
Đây là sức mạnh của địa ngục!
Khương Thần Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn Túy Liên, vẻ mặt khó tin.
Hắn đường đường là một cường giả thanh linh, lại bị một thiếu niên hơn mười tuổi, đánh một quyền gãy cả xương tay, nếu lời này được truyền ra ngoài, căn bản sẽ không ai tin!
Túy Liên hùng mạnh, chẳng những khiến Khương Thần Thanh chấn động, mà ngay cả những người Khuynh Vân Tông khác bên trong đại điện cũng đều kinh hãi đứng lên từ trên ghế!
Khương Thần Thanh có thực lực thế nào, bọn họ đều biết rất rõ ràng, ngay cả khi bị tiểu bạch kiểm kia đánh lén, sao có thể rơi vào tình huống thảm thiết như thế?
Túy Liên giơ hai nắm đấm ở trước ngực mình, đầu ngón tay hắn vừa mới nhiễm máu tươi, nhỏ từng giọt xuống trên mặt đất. Cho dù hắn cuồng vọng kiêu ngạo, nhưng cũng giống như tất cả Giới Linh khác, luôn tận lực bảo vệ chủ nhân của mình. Dám công kích Quân Vô Tà ở trước mắt hắn!? Đây là đã sống quá lâu, muốn đi tìm chết!
"Ngươi rốt cuộc là người nào?" Khương Thần Thanh nắm lấy cánh tay không ngừng đổ máu, trừng mắt nhìn Túy Liên, hắn tuyệt đối không tin tưởng, thiếu niên trước mắt này thật sự chỉ mới hơn mười tuổi!
"Ngươi còn chưa có tư cách để biết." Túy Liên khinh thường cười nói.
Tần Ngữ Yên đang ngồi phía trên ngai vàng nheo nheo mắt, thu liễm nhìn trộm dung mạo của Quân Vô Dược. Khương Thần Thanh đã là thanh linh, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa, hắn thân thuộc với việc dùng độc, trừ phi là cường giả lam linh, nếu không bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ đến chiếm được chỗ tốt khi hắn hạ thủ.
Tuy nhiên, thiếu niên này rõ ràng còn rất ít tuổi, sao có thể chỉ một quyền đã đánh Khương Thần Thanh thành bộ dáng kia?
Đôi mắt Tần Ngữ Yên lưu chuyển, đột ngột đứng dậy, mỉm cười nhìn Túy Liên cuồng ngạo nói: "Không biết vị tiền bối này hôm nay vì sao lại đến đây? Có chút hiểu lầm nào đó với Khuynh Vân Tông hay không? Hôm nay Khuynh Vân Tông ta đang xử lý một chút việc riêng tư, muốn thỉnh tiền bối nhường chỗ, ngày sau Khuynh Vân Tông tất có hậu tạ." Bất luận thiếu niên này có thân phận là gì, Tần Ngữ Yên đều không hy vọng sẽ trêu chọc tới một đối thủ như thế. Đơn giản nói ra trên của Khuynh Vân Tông, để đối phương bán chút mặt mũi. Đối với Mặc Thiển Uyên và Quân Vô Tà, nàng ta có thể đợi lát nữa thu thập cũng không muộn.
Dưới ngai vàng trong đại điện, Khương Thần Thanh cầm đầu nhóm đệ tử Khuynh Vân Tông ngồi vây quanh ở một bên. Khóe miệng bọn họ mỉm cười, ánh mắt thống nhất nhìn về phía người đang phủ phục ở giữa đại điện.
.....Editor: Emily Ton.....
Người nọ một thân hoa phục đã rách nát, tóc tai hỗn độn, trên người đầy miệng vết thương lớn lớn bé bé nhiều không đếm xuể. Máu tươi diễn lệ theo miệng vết thương dữ tợn chảy xuống trên đá cẩm thạch lạnh băng, thân mình vốn đĩnh bạt hiện giờ lại cuộn tròn bên nhau, run rẩy trong đau đớn.
Cung nhân đứng ở góc đại điện sợ hãi nhìn một màn trước mắt, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ gặp một thảm hoạ như vậy.
"Bệ hạ vẫn không muốn tiết lộ nơi cất giữ Hồn Ngọc sao? Tại sao phải lựa chọn chịu đựng đau khổ như vậy? Khuynh Vân Tông và Thích Quốc vốn là bạn hữu tới lui, ngươi hà tất phải khiến sự tình trở nên phiền lòng bực này?" Tần Ngữ Yên hoành tráng ngồi trên ngôi vàng thở dài một tiếng, dường như có chút bất đắc dĩ, nhìn thân ảnh đang nằm liệt trên mặt đất giống như nhìn chó chết.
Mặc Thiển Uyên, tân đế vừa mới đăng cơ của Thích Quốc, hắn vốn nên được vạn người kính ngưỡng, hiện giờ tại bên trong đại điện này, đang chịu đựng sự tra tấn.
Lúc này hắn không còn một chút sức lực để giãy giụa, chỉ là hấp hối nằm ở bên trong đại điện lạnh băng. Trên gương mặt tuấn mỹ, đã có hai vết rách dữ tợn, một vết từ phía lông mày bên trái giao nhau với một vết từ phía lông mày bên phải cùng nhau trượt xuống cho đến dưới hàm. Miệng vết thương vẫn còn đang mới và không ngừng chảy máu, nhưng Mặc Thiển Uyên đã phớt lờ đau đớn kia, bởi vì trong cơ thể hắn, hiện giờ giống như đang bị người dùng đao kiếm khuấy lên, thống khổ tột cùng khiến người sắp ngất.
Tuy nhiên, Mặc Thiển Uyên biết, hắn sẽ không ngất.
Hắn không còn nhớ được mình rốt cuộc đã chịu đựng loại thống khổ này trong bao lâu, hắn chỉ duy nhất nhớ rõ là sáng sớm hôm qua, người Khuynh Vân Tông đã xâm nhập hoàng cung, bức lui văn võ cả triều, đóng cửa chính của đại điện. Sau đó kéo vị vua một nước là hắn xuống từ trên ngai vàng, ép đổ xuống cổ họng hắn độc dược không tên.
Thống khổ đã bắt đầu từ đó......Gân tay gân chân đều bị đánh gãy, xương sống cũng bị chém đứt. Toàn thân không biết đã bị chém bao nhiêu đao, rõ ràng đau đớn ngay cả một khắc đều không thể kiên trì. Nhưng người Khuynh Vân Tông lại cho hắn ăn một loại để giữ hắn thanh tỉnh. Thậm chí đau muốn nổi điên, hắn cũng vĩnh viễn không cách nào ngất đi, chỉ có thể bị dày vò đau nhức tê tâm liệt phế bên trong.
Mặc Thiển Uyên muốn cười, cười sự ngây thơ của mình, cười sự ngu xuẩn của mình. Tất cả những gì hắn gặp hôm nay, còn không phải là do lòng dạ đàn bà của hắn?
Nếu như nghe lời Quân Vô Tà nói, tiên hạ thủ vi cường, hắn sao có thể sẽ rơi vào tay Khuynh Vân Tông?
Tuy nhiên, hắn thật sự không nghĩ tới, đại tông môn đệ nhất thiên hạ, có thể sẽ xuống tay ngoan độc như thế, thậm chí ngay cả chết, cũng không thể chết một cách thống khoái.
Hắn cho rằng, Quân Vô Tà ra tay ngoan độc, nhưng nếu so sánh với người Khuynh Vân Tông, quả thực là đáng gặp sư phụ.
Ít nhất, Quân Vô Tà sẽ không hạ sát thủ (giết) những người vô tội.
Đây là đánh cuộc mà Quân Vô Tà muốn nói cùng hắn hay sao?
Đánh cuộc xem Khuynh Vân Tông có giữ danh tiếng của một đệ nhất tông môn hay không, đánh cuộc xem Tần Ngữ Yên có dễ nói chuyện giống như trong tưởng tượng của hắn hay không?
Mặc Thiển Uyên nuốt máu tươi vào trong cổ họng, khó khăn khẽ động khóe miệng, một tia tra tấn thống khổ thăng hoa khỏi đáy mắt hắn, tan thành mây khói.
"Vẫn không chịu nói sao?" Tần Ngữ Yên dùng một tay chống cằm, thiếu kiên nhẫn nhìn Mặc Thiển Uyên không hề rên lên một tiếng. Nàng ta thật sự không nghĩ tới, đế quân của một tiểu quốc lại có can đảm lừa gạt nàng ta.Hoàng lăng và mộ viên Quân gia nàng ta đều đã đến, nhưng tất cả mọi nơi, nhưng trước sau vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng Hồn Ngọc.
Tần Ngữ Yên ý thức được, Mặc Thiển Uyên đã lừa nàng.
Đại giới phải trả khi lừa gạt Khuynh Vân Tông, không phải là điều mà mọi người có thể chịu đựng được.
Nàng ta sẽ không giết chết Mặc Thiển Uyên, nàng sẽ lưu lại cho hắn một mệnh. Chờ sau khi ép hỏi được vị trí của Hồn Ngọc, nàng ta sẽ tự mình mang hắn về Khuynh Vân Tông, chặt đứt tay chân hắn, ngâm hắn vào trong lu độc dược chứa đầy chất độc tàn phá, để hắn phải chịu đủ sự tra tấn của độc dược, muốn sống không được muốn chết không xong.
Đó là hậu quả của việc lừa gạt Khuynh Vân Tông.
....Edit & Dịch: Emily Ton....
"Vân Tiên." Tần Ngữ Yên đột nhiên mở miệng. Bạch Vân Tiên vẫn luôn đứng ở một bên, cả người giật mình một cái, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, hốt hoảng quỳ gối trước mặt Tần Ngữ Yên.
"Sư tỷ, ta biết sai rồi! Ta cũng không dám hồ nháo nữa." Từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu toát ra từ trên người Bạch Vân Tiên. Người khác đều bị mê hoặc bởi vẻ ôn nhu ngoài mặt của Tần Ngữ Yên, nhưng nàng thân là đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông, so với bất luận kẻ nào đều rất rõ ràng khuôn mặt khủng bố của Tần Ngữ Yên.
Vị đại tiểu thư này nhìn như hiền hậu nhẹ nhàng, căn bản là một con ác quỷ ngụy trang.
Tần Ngữ Yên am hiểu nhất không phải là y thuật, mà là chế độc!
Ở hậu viện của Tần Ngữ Yên, bày biện mấy chục cái lu lớn. Trong mỗi một lu đều được lấp đầy các loại độc dược dùng để ủ độc. Trong lu kia ngoại trừ đã được bỏ độc dược vào, còn nhét vào một người đã bị đào mắt cắt lưỡi và chém đứt chân tay. Tần Ngữ Yên đã dùng những người đó để thí nghiệm đủ loại độc dược. Thường là những người mà nàng nhìn thấy không thuận mắt, đều sẽ bị nàng mang đi thử độc, rơi vào nông nỗi muốn sống không được muốn chết không xong.
Ngay cả Bạch Vân Tiên là đệ tử tông chủ, nhưng cũng rất kinh sợ Tần Ngữ Yên.Nữ nhân này xuống tay chưa từng nhân từ nương tay, cho dù là đệ tử Khuynh Vân Tông, nếu chọc tới nàng cũng chỉ có một con đường chết.
Tần Ngữ Yên cười tủm tỉm nhìn Bạch Vân Tiên đang rơi xuống mồ hôi lạnh, phất phất tay, một đệ tử Khuynh Vân Tông liền xuất hiện từ phía sau điện và đẩy ra một chiếc xe lăn. Ngồi trên xe lăn đúng là người không ra người quỷ không ra quỷ, Mặc Huyền Phỉ.
"Nếu ngươi đã biết sai, nên biết phải làm như thế nào. Ngươi là sư muội ta, phụ thân lại có kỳ vọng rất cao với ngươi. Dây dưa không rõ cùng với Vương gia này, cũng không phải là sự tình sẽ khiến lão nhân gia vui." Trong lúc nói, Tần Ngữ Yên ném ra một thanh chủy thủ đến trước mặt Bạch Vân Tiên, "Giết hắn, sau đó quay trở về lãnh phạt với ta."
Bạch Vân Tiên hơi sửng sốt, run rẩy nhìn chuỷ thủ trước mắt, chần chờ một lát mới cầm lên. Nàng run run rẩy rẩy đứng lên, bước đi từng bước một về phía Mặc Huyền Phỉ đang trong mê sảng.
Mỹ nam tử đã từng hăng hái đầy khí phách, hiện giờ đã trở thành một bãi bùn lầy, không có dung nhan tuấn mỹ, không có khí chất cao quý, toàn thân tản ra mùi hôi thối khiến người buồn nôn.
"Luyến tiếc?" Tần Ngữ Yên nhìn Bạch Vân Tiên nói.
"Không có." Bạch Vân Tiên khẽ run lên, nếu như đây là Mặc Huyền Phỉ trong quá khứ, có lẽ nàng sẽ có chút tình nghĩa. Nhưng, từ sau khi Mặc Huyền Phỉ bị lưu lạc đến tận bây giờ, Bạch Vân Tiên sớm đã không có tâm tư kia nữa.
Giết hắn, sư tỷ sẽ lập tức buông tha cho bản thân mình.
Gần như không có chút do dự nào, Bạch Vân Tiên nắm chuỷ thủ trong tay, hung hăng đâm vào ngực Mặc Huyền Phỉ. Mặc Huyền Phỉ đang dần độn hồi lâu, phảng phất tại một khắc này đột nhiên khôi phục thần trí, hỗn độn trong mắt nháy mắt biến mất. Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Vân Tiên đâm chủy thủ vào ngực hắn, trong ánh mắt tràn ngập khó tin cùng oán hận và không cam lòng.
"Ta không còn lựa chọn nào khác, ngươi chết, sẽ tốt hơn là ta chết." Bạch Vân Tiên cắn răng nói nhỏ, nhìn ánh sáng nơi đáy mắt Mặc Huyền Phỉ biến mất, nhìn hắn trút xuống một hơi thở cuối cùng, Bạch Vân Tiên lập tức xoay người quỳ gối trước mặt Tần Ngữ Yên.
"Sư tỷ, hắn đã chết."
Tần Ngữ yên gật gật đầu hài lòng. Bạch Vân Tiên như trút được gánh nặng thối lui sang một bên. Tần Ngữ yên lại ra hiệu một ánh mắt với một đệ tử khác của Khuynh Vân Tông, người nọ lập tức đi đến bên người Mặc Thiển Uyên, nắm tóc của hắn, kéo đầu Mặc Huyền Phỉ lên để nhìn thấy rằng hắn đã chết trên xe lăn.
"Bệ hạ, đệ đệ ngươi đã chết, nếu ngươi không muốn bị giống như hắn, hãy sớm nói hết những điều chúng ta muốn biết." Tần Ngữ Yên không chút để ý mở miệng, Mặc Thiển Uyên cố chấp giữ miệng còn lâu hơn so với tưởng tượng của nàng. Nàng đã hạ độc dược cho hắn, cũng không phải là độc bình thường. Tuy rằng độc kia sẽ không lấy mạng người ngay lập tức, nhưng sẽ gây ra tổn thương kịch liệt tới lục phủ ngũ tạng người. Loại cảm giác đau đớn này, đủ để khiến người ta hận không thể tự kết thúc đời mình.
Nhưng cho dù như vậy, Mặc Thiển Uyên vẫn cắn răng đến chết cũng không chịu mở miệng.
Điều này thật sự khiến Tần Ngữ Yên rất kinh ngạc.
Mặc Thiển Uyên gắt gao nhìn thi thể Mặc Huyền Phỉ, nhưng trong mắt lại không có chút đau lòng và bi ai, chỉ có thống khoái.
Chỉ là hết thảy này, không phải là điều mà người Khuynh Vân Tông có thể biết đến.
"Xem ra bệ hạ chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ a." Tần Ngữ Yên than nhẹ một tiếng, ý bảo đệ tử kia nâng Mặc Thiển Uyên lên, "Mọi người đều nói tay đứt ruột xót. Khương thúc thúc, làm phiền ngươi giúp ta xác minh một chút."
Khương Thần Thanh đứng dậy, đi tới trước mặt Mặc Thiển Uyên, túm lấy cánh tay không có lực của hắn, hai ngón tay kẹp vào đầu ngón tay út bên phải của Mặc Thiển Uyên, đột nhiên phát lực!
"A!" Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng khắp đại điện.
Ngón tay út của Mặc Thiển Uyên, bắt đầu bị Khương Thần Thanh bóp nát từng chút một, thịt nát lẫn với máu tươi sái lạc đầy đất. Các cung nhân đứng tránh ở một bên nhìn xem mà choáng váng, bọn họ chỉ có thể run rẩy ôm nhau, hoảng sợ nhìn hoàng đế của mình đang gặp tai ương ngập đầu.
"Đau không?" Tần Ngữ Yên lại cười mở miệng, nụ cười dịu dàng kia tràn đầy tàn nhẫn.
Ngón út của Mặc Thiển Uyên đã hoàn toàn bị bóp nát, đau đớn xuyên tim khiến môi lưỡi hắn trắng bệch. Hắn không biết, đến tột cùng mình còn phải chịu đựng bao nhiêu tra tấn, mới có thể kết thúc hết thảy này.
Nếu như sớm nghe Quân Vô Tà... nếu như sớm nghe Quân Vô Tà...... hết thảy này đều sẽ không thể phát sinh......"Tiếp tục." Tần Ngữ Yên mỉm cười và nói ra những lời tàn nhẫn cực điểm.
....Edit & Dịch: Emily Ton....
Ngay thời điểm Khương Thần Thanh chuẩn bị tiếp tục dụng hình đối với Mặc Thiển Uyên, cửa đại điện đang đóng chặt đột nhiên bị một luồng lực đạo mạnh mẽ mở ra!
Một mỹ thiếu niên cả người tắm máu, uy phong lẫm lẫm cưỡi trên lưng Hắc thú, xâm nhập vào bên trong đại điện!
"Rống!" Hắc thú phát ra tiếng gầm rung trời!
Từ khi mèo đen cắn nuốt Hoàng Kim Cự Sư, nó có thể phát ra tiếng gầm của Hoàng Kim Cự Sư, thanh âm kia, khí phách hơn nhiều so với tiếng miêu miêu miêu!
"Người nào!" Khương Thần Thanh lập tức ném Mặc Thiển Uyên xuống và đứng thẳng thân mình, trừng mắt nhìn một người một thú vừa mới xâm nhập.
"Những lời này, hẳn là ta hỏi các ngươi mới đúng." Giọng nói lạnh lẽo bất chợt vang lên, ở bên ngoài cánh cửa đại điện đang rộng mở, không biết từ khi nào đã có thêm hai giọng nói. Khuôn mặt lạnh lùng của Quân Vô Tà nhìn chằm chằm mọi người trong đại điện. Khóe miệng Quân Vô Dược mỉm cười lặng yên đứng ở phía sau nàng.
"Các ngươi tính là thứ gì, dám làm bậy ở Thích Quốc?" Ánh mắt Quân Vô Tà xẹt qua trên người Mặc Thiển Uyên đang nằm trên mặt đất, đẹp mi lập tức nhíu lại.
Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ nhân, cho dù nàng muốn giáo huấn Mặc Thiển Uyên một chút, nhưng rốt cuộc nàng đã xem nhẹ sự ngoan độc của Khuynh Vân Tông.
"Vô Tà......" Mặc Thiển Uyên với sắc mặt trắng bệch, khoảnh khắc vừa nhìn thấy Quân Vô Tà xuất hiện, đau đớn trên người phảng phất đều biến mất ở trong khoảnh khắc đó. Hắn cố hết sức khẽ động khóe miệng, nở một nụ cười yên tâm.
Rốt cuộc, nàng đã tới......
Giọng nói của Mặc Thiển Uyên rất nhẹ, nhưng vẫn vào trong tai Tần Ngữ Yên, nàng hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Quân Vô Tà đang đứng ở cửa đại điện.
Vô Tà?
Nếu như nàng ta nhớ không lầm, đại tiểu thư Quân gia, dường như cũng gọi là Quân Vô Tà.
Nhưng, bọn họ đã cử nhân thủ đến Quân gia bên kia, Quân Vô Tà làm thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?
Tuy nhiên, khi ánh mắt Tần Ngữ Yên chạm đến Quân Vô Dược đang đứng ở phía sau Quân Vô Tà, tươi cười trên mặt nàng ta lại xuất hiện một tia ngưng đọng không thể rời mắt.
Nam nhân thật là tuấn tú!
Nàng ta cũng không biết, trong thiên hạ lại có một nam nhân đẹp như thế.
"Trẻ con, nếu ngươi muốn chết, ta thật ra có thể thành toàn cho ngươi!" Khương Thần Thanh không thèm quan tâm đến thân phận của đối phương là gì, diện mạo như thế nào. Hắn chỉ biết nếu Quân Vô Tà cũng dám nói Khuynh Vân Tông như vậy, nhất định phải lấy cái chết để tạ tội!
Khương Thần Thanh đột nhiên nhào tới về phía Quân Vô Tà. Hắn cũng không thèm đặt Túy Liên bọn họ ở trong mắt, ba người một thú xuất hiện ở chỗ này, chỉ có Hắc thú thoạt nhìn còn có chút thực lực. Ba người này còn rất trẻ, thoạt nhìn người lớn nhất bất quá chỉ là 20 tuổi. Cho dù là kỳ tài ngút trời, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn!
.....Editor: Wattpad@Emily Ton.....
Tuy nhiên, không đợi Khương Thần Thanh đụng tới góc áo của Quân Vô Tà, một thân ảnh đầy máu đột nhiên lẻn đến trước mắt hắn.
Thiếu niên tuấn mỹ nhanh như tia chớp vung quyền tới trên mặt Khương Thần Thanh, tốc độ nhanh kinh người, khiến cả người Khương Thần Thanh chấn động. Hắn đột nhiên nhiên giơ tay bảo vệ mặt già, nhưng không tránh khỏi một quyền mạnh mẽ đánh thẳng vào cánh tay. Một cơn đau nhức nhối truyền xuyên qua cánh tay khiến toàn thân hắn tê tâm liệt phế!
Trong nháy mắt, Khương Thần Thanh đã bị đẩy trở lại, tay dùng để ngăn trở một quyền của Túy Liên đang nhỏ máu tươi đầm đìa. Xương tay trực tiếp bị đánh gãy, xương cốt vỡ ra đâm thủng da thịt nơi mu bàn tay, tiếp xúc với không khí!
Đây là sức mạnh của địa ngục!
Khương Thần Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn Túy Liên, vẻ mặt khó tin.
Hắn đường đường là một cường giả thanh linh, lại bị một thiếu niên hơn mười tuổi, đánh một quyền gãy cả xương tay, nếu lời này được truyền ra ngoài, căn bản sẽ không ai tin!
Túy Liên hùng mạnh, chẳng những khiến Khương Thần Thanh chấn động, mà ngay cả những người Khuynh Vân Tông khác bên trong đại điện cũng đều kinh hãi đứng lên từ trên ghế!
Khương Thần Thanh có thực lực thế nào, bọn họ đều biết rất rõ ràng, ngay cả khi bị tiểu bạch kiểm kia đánh lén, sao có thể rơi vào tình huống thảm thiết như thế?
Túy Liên giơ hai nắm đấm ở trước ngực mình, đầu ngón tay hắn vừa mới nhiễm máu tươi, nhỏ từng giọt xuống trên mặt đất. Cho dù hắn cuồng vọng kiêu ngạo, nhưng cũng giống như tất cả Giới Linh khác, luôn tận lực bảo vệ chủ nhân của mình. Dám công kích Quân Vô Tà ở trước mắt hắn!? Đây là đã sống quá lâu, muốn đi tìm chết!
"Ngươi rốt cuộc là người nào?" Khương Thần Thanh nắm lấy cánh tay không ngừng đổ máu, trừng mắt nhìn Túy Liên, hắn tuyệt đối không tin tưởng, thiếu niên trước mắt này thật sự chỉ mới hơn mười tuổi!
"Ngươi còn chưa có tư cách để biết." Túy Liên khinh thường cười nói.
Tần Ngữ Yên đang ngồi phía trên ngai vàng nheo nheo mắt, thu liễm nhìn trộm dung mạo của Quân Vô Dược. Khương Thần Thanh đã là thanh linh, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa, hắn thân thuộc với việc dùng độc, trừ phi là cường giả lam linh, nếu không bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ đến chiếm được chỗ tốt khi hắn hạ thủ.
Tuy nhiên, thiếu niên này rõ ràng còn rất ít tuổi, sao có thể chỉ một quyền đã đánh Khương Thần Thanh thành bộ dáng kia?
Đôi mắt Tần Ngữ Yên lưu chuyển, đột ngột đứng dậy, mỉm cười nhìn Túy Liên cuồng ngạo nói: "Không biết vị tiền bối này hôm nay vì sao lại đến đây? Có chút hiểu lầm nào đó với Khuynh Vân Tông hay không? Hôm nay Khuynh Vân Tông ta đang xử lý một chút việc riêng tư, muốn thỉnh tiền bối nhường chỗ, ngày sau Khuynh Vân Tông tất có hậu tạ." Bất luận thiếu niên này có thân phận là gì, Tần Ngữ Yên đều không hy vọng sẽ trêu chọc tới một đối thủ như thế. Đơn giản nói ra trên của Khuynh Vân Tông, để đối phương bán chút mặt mũi. Đối với Mặc Thiển Uyên và Quân Vô Tà, nàng ta có thể đợi lát nữa thu thập cũng không muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.