Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 230: Vả mặt lần thứ tư

Đêm Bắc

21/04/2018

Tần Ngữ Yên đoán rằng, thiếu niên này rất có thể là cứu binh mà Quân Vô Tà mời từ nơi khác đến.

Quân Vô Tà chỉ là một đại tiểu thư vương phủ nho nhỏ, có thể hứa cho nhân gia chỗ tốt gì? Bất cứ nàng có thể lấy cái gì, Khuynh Vân Tông nhất định cũng có thể lấy ra.

Thế gian này không có liên minh bất khả chiến bại, việc làm kiên định trung thành, bất quá là lực độ dụ hoặc không đủ lớn mà thôi.

Tần Ngữ Yên tin tưởng, giữa Lân Vương phủ và Khuynh Vân Tông, ngốc tử cũng biết lựa chọn người để theo.

Túy Liên nheo nheo mắt, nhìn nữ nhân dáng vẻ kệch cỡm kia, không kiên nhẫn kéo kéo khóe miệng.

"Nói vớ vẩn xong chưa? Nói xong thì ngoan ngoãn nhận lấy cái chết! Khuynh Vân Tông tính là thứ gì? Không xứng xách giày cho đại gia ta!" Dựa vào một tông môn của nhân loại, nói điều kiện với một Giới Linh, nữ nhân này có phải đầu óc đã bị nước vào hay không?

Trên khuôn mặt mềm mại của Tần Ngữ Yên, xuất hiện một tia cứng đờ, bị Túy Liên nói không chút khách khí, nghẹn nửa ngày không thể thốt ra một chữ.

Ba chữ Khuynh Vân Tông này, ở trong thiên hạ có thể nói là mọi việc đều thuận lợi, đây vẫn là lần đầu tiên, bị người vả mặt không lưu tình như thế!

"Túy Liên." Quân Vô Tà đột nhiên lên tiếng.

"Có!"

"Đừng dong dài, động thủ." Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, nàng không có hứng thú tốn nhiều môi lưỡi với người Khuynh Vân Tông, sớm ngay tại thời điểm khi bọn họ xuống tay đối với Quân gia phụ tử, cũng đã chú định kết cục bọn họ hẳn là phải chết.

Nàng hà tất phải lắng nghe người chết, vô nghĩa?

"Vâng!" Khóe môi Túy Liên giơ lên, có mệnh lệnh của Quân Vô Tà, áp lực nơi đáy mắt hắn bạo ngược đầy sát khí bức vào trong không khí không có bất luận cái gì có thể che lấp, thân ảnh đầy máu truy kích về phía Khương Thần Thanh.

"Tiểu hắc."

"Miêu...... Rống!!"

"Mang người lại đây." Quân Vô Tà nhàn nhạt mở miệng.

Liên kết với tâm linh nàng chính là Hắc thú, tự nhiên biết, Quân Vô Tà vừa nói, chính là Mặc Thiển Uyên nửa chết nửa sống!

Hắc thú nhanh chóng nhảy vào đại điện, trực tiếp lao về phía Mặc Thiển Uyên.

Tần Ngữ Yên trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, nàng ta không nghĩ tới, Quân Vô Tà lại có thể chỉ thị thiếu niên kia ra tay dễ dàng như thế, càng khiến nàng ta không nghĩ tới chính là, Quân Vô Tà cũng chưa nói được hai câu, đã trực tiếp động thủ!

Cách làm cuồng vọng kiêu ngạo như vậy, chẳng phải là đã dẫm lên thể diện của Khuynh Vân Tông dưới chân sao?!

"Khinh người quá đáng! Quân Vô Tà, ngươi chớ có không coi ai ra gì! Thật dám khi dễ Khuynh Vân Tông ta? Chư vị, hôm nay Tần Ngữ Yên ta nói ở chỗ này, chỉ cần hôm nay có thể tru sát Quân Vô Tà cùng với Túy Liên trong đại điện này, Khuynh Vân Tông sẽ thiếu ngươi một khoản ân tình. Ngày sau nếu có bất luận yêu cầu gì, Tần Ngữ Yên ta đều có thể đại diện cho phụ thân đồng ý!" Tần Ngữ Yên thật là khí độ, bỗng nhiên dọn ra điều kiện mê người như vậy.

Nơi này chỉ có vài tên đệ tử Khuynh Vân Tông, còn lại hơn mười người đều là cường giả Khuynh Vân Tông mời đến, bọn họ vốn là có điều muốn cầu Khuynh Vân Tông, hiện giờ có được hứa hẹn của Tần Ngữ Yên, lập tức không hề do dự gia nhập cuộc chiến!

Trong phút chốc, hơn 10 tên cao thủ vốn đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế, thình lình ra tay, bên trong bọn họ không có người nào thấp hơn Thanh Linh, thậm chí có một người giống như Ôn Hân Hàm, đã đạt tới cảnh giới Lam Linh!

Tần Ngữ Yên cắn răng nhìn Quân Vô Tà, lúc đang nói ra trọng thưởng, nàng cố tình xem nhẹ tên mỹ nam tử đang đứng ở phía sau Quân Vô Tà.

Người nọ vẫn luôn không hề lên tiếng, cũng không biết là có thân phận gì, nếu như hắn thức thời, sau khi tru sát Quân Vô Tà sẽ mang hắn về Khuynh Vân Tông, nếu như không thức thời......

Ánh mắt Tần Ngữ Yên hơi lạnh lùng, hậu viện của nàng có rất nhiều lu độc để thả người!Trong nháy mắt, bên trong đại điện hỗn loạn thành một mảnh, các cung nhân cuộn tròn ở góc phát ra những tiếng thét chói tai.

"Hừ? Muốn lên một lúc tất cả sao? Thật sự là quá tốt!" Đối mặt với công vây của mọi người, Túy Liên không chút nào sợ hãi, ngược lại, nhiệt huyết sôi trào, uống sạch một hơi rượu ngon trong hồ lô, Túy Liên phủi tay, vui sướng nói: "Tới! Đại gia ta hôm nay muốn giết một cách thống khoái!"

"Ta xem ngươi còn có thể càn rỡ tới khi nào! Làm thịt hắn!" Khương Thần Thanh mang một khuôn mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Túy Liên, đời này kiếp này hắn chưa từng bị làm nhục qua như thế bao giờ, hắn nhất định phải nghiền xương thiếu niên này thành tro!

Đệ tử Khuynh Vân Tông cùng vài tên cường giả thanh linh bắt đầu triển khai công vây Túy Liên. Hắc thú nhân cơ hội này nhanh chóng thoát ra từ trong đám người. Hai gã cường giả thanh linh còn muốn ngăn trở đường đi của nó, nào ngờ thân hình Hắc thú rất lớn nhưng hành động lại linh hoạt như thế, ngay cả sợi lông bọn họ cũng chưa sờ được thì Hắc thú đã chạy qua!

Ngu ngốc, các ngươi cứ chậm rãi đánh nhau! Ta muốn đi cứu người trước!

Hắc thú ngoe nguẩy cái đuôi, căn bản không có ý định sẽ dây dưa cùng với những người đó, nhắm thẳng tới mục tiêu của mình là Mặc Thiển Uyên!

Mà tên cường giả lam linh đã mang theo ba gã cường giả thanh linh đến trước mặt Quân Vô Tà, bọn họ đều nhìn ra được, tiểu nữ hài nhỏ tuổi này mới là người người chỉ huy cả nhóm. Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần làm thịt tiểu nha đầu này, bọn họ còn có rất nhiều thời gian để đối phó với thiếu niên và Hắc thú kia.

Tuy nhiên, bọn họ đã hoàn toàn xem nhẹ mỹ nam tử phía sau Quân Vô Tà.

Khóe miệng Quân Vô Dược trước sau đều mang theo một nụ cười, nhìn bốn người gào thét lao đến, đỉnh mày hơi nhếch, ngay nháy mắt cường giả lam linh động đến Quân Vô Tà, hắn duỗi một tay ra ôm Quân Vô Tà vào trong lòng, thân ảnh thon dài phi lên giữa không trung phía trên, phiêu dật tiêu sái nói không nên lời.

"Tiểu Tà Nhi, không phải là tay dơ các ngươi có thể chạm vào." Quân Vô Dược nhai nụ cười tà mị, nhưng nụ cười lại không hề hiện lên trong mắt hắn.

Cường giả lam linh chộp vào không khí, trợn to mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ của Quân Vô Dược.

Đầu ngón tay Quân Vô Dược nhẹ búng, những hắc ảnh nhanh như tia chớp bay về phía trên mặt của bốn người kia!

Vừa rơi vào trên mặt người, những hắc ảnh kia đột nhiên hành động, chúng chính là những hắc xà có chiều rộng bằng ngón! Những chiếc vảy trên người hắc xà hơi nhô lên, giống như lưỡi đao có tẩm chất kịch độc, vẽ ra từng vệt vết máu có màu đỏ sậm ở trên mặt bốn người. Sương mù màu đen không ngừng từ phân tán tản ra trên không trung, những tiếng kêu thảm thiết thê lương mạnh mẽ không ngừng tuôn ra từ trong miệng bốn gã cường giả!

Da thịt trên mặt giống như bị lửa đốt, đau đớn khó nhịn, sự đau nhức từ trên mặt dần dần lan tràn đến toàn thân!

"Xà này có độc! Mau dùng linh lực hộ thể!" Cường giả lam linh có phản ứng trước tiên, lập tức phóng xuất ra linh khí màu lam, bao vây toàn thân mình lại, ba người còn lại cũng học theo cùng làm giống nhau!

"Chút linh lực này, cũng muốn thoát khỏi Mặc

Xà của ta?" Quân Vô Dược cười nhẹ một tiếng.

Bốn người đều tiết hết linh lực ra ngoài, bảo vệ bản thân khỏi các cuộc công kích của Mặc Xà đang không ngừng khuyến tán trên người. Tuy nhiên, những linh lực đó đều không có chút tác dụng đối với con rắn nhỏ kia. Rắn nhỏ linh hoạt có tốc độ cực nhanh, từ trên mặt bốn người trượt xuống dưới cổ áo, những nơi nó đi qua, lưu lại một chuỗi vết thương nóng rát!

Linh lực căn bản không có chút tác dụng nào!

Đừng nói ba gã cường giả thanh linh kia, ngay cả cường giả lam linh, cũng đang bất lực thống khổ chịu đựng sự tra tấn của Mặc Xà.

Kích thước của Mặc Xà rất nhỏ, thân hình linh hoạt, không đợi bọn họ duỗi tay bắt lấy, nó đã hoàn toàn đi vào trong quần áo, trong thời gian chớp mắt, quần áo bốn người đã bị ướt sũng máu tươi, đau đớn đến nỗi không tài nào đứng thẳng được.

Mà người đã khởi xướng hết thảy này, lại đang ôm Quân Vô Tà, nụ cười dạt dào nhìn vào kiệt tác của chính mình.

Trong nháy mắt, bốn vị cường giả run rẩy ngã xuống dưới sự tấn công mạnh mẽ của Mặc Xà.



Tần Ngữ Yên đứng ở trước ngai vàng trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy này, không thể tin được, tên nam tử tuấn mỹ kia, cư nhiên có bản lĩnh nghịch thiên như vậy!

Hắn chỉ giật giật ngón tay, mấy con rắn nhỏ đã giải quyết xong bốn gã cường giả, huống chi bên trong còn có một vị đã đột phá lam linh!

Hắn rốt cuộc có địa vị gì!

Sự ngưỡng mộ trong lòng vào giờ phút này hóa thành sợ hãi, Tần Ngữ Yên rốt cuộc không thể nào che dấu được nụ cười ngụy trang trên mặt.

Quân Vô Dược ôm Quân Vô Tà chậm rãi rơi xuống đất, hoàn toàn không có hứng thú quan tâm đến mấy người kia. Hắn chỉ cười tủm tỉm nhìn Quân Vô Tà từ trên xuống dưới. Sau khi xác định trên người nàng không nhiễm một giọt máu, lúc này mới vừa lòng thu hồi tầm mắt.

.....Edit & Dịch: Emily Ton....

Trong đại sảnh, Túy Liên phảng phất hoàn toàn đắm chìm bên trong giết chóc, trong ánh mắt đẹp của hắn tràn ngập điên cuồng gần như sôi trào, hai đấm như tia chớp bay ra, mỗi một lần đều khiến người đau đớn muốn chết.

Linh khí hộ thể thì như thế nào?

Cường giả thanh linh là gì?

Ở trên nắm tay Túy Liên, tất cả mọi chống cự đều trở thành một trò vui đùa.

Một quyền đánh nổ tung đầu của một đệ tử Khuynh Vân Tông. Bạch y trên người Túy Liên hoàn toàn đã bị máu tươi nhiễm hồng, toàn thân tản ra sát khí dày đặc khiến người sợ hãi. Khương Thần Thanh nguyên bản kêu gào muốn làm thịt Túy Liên đã bị Túy Liên đánh gãy đôi tay và xương sống ở lưng, chật vật bất kham ngã trên mặt đất, nhìn đại sát thần như từ trên trời giáng xuống!

Khương Thần Thanh rốt cuộc minh bạch, vì sao Quân Vô Tà thân là một thành viên của Quân gia lại xuất hiện ở chỗ này.

Dựa vào thân thủ của Túy Liên, chỉ sợ những người lúc trước tới Lân Vương phủ, đã sớm toàn quân bị diệt!Khương Thần Thanh trăm triệu không nghĩ tới, nửa đời hắn oai phong một cõi, thế nhưng sẽ lên đường và ngã xuống ở một tiểu quốc như Thích Quốc, được thành lập chưa đầy một trăm năm.

Ai có thể nghĩ đến, Thích Quốc lại xuất hiện một vị thiếu niên đáng sợ như vậy!

Thực lực bực này, chớ nói cường giả lam linh, ngay cả tử linh huyền thoại chưa từng xuất thế đều khó khăn lắm mới có thể chiến đấu ngang bằng mà thôi.

Tất cả kiêu ngạo và kiêu căng, vào lúc này đều biến mất vô tung vô ảnh. Khương Thần Thanh chỉ có thể phí công nằm trên mặt đất, nhìn Túy Liên điên cuồng tàn sát những người khác trong điện.

Hắc thú đem Mặc Thiển Uyên nửa chết nửa sống từ trong hỗn loạn chạy đến. Mặc Thiển Uyên vốn đã là dầu hết đèn tắt, dưới sự vội vàng chạy đi của Hắc thú, lục phủ ngũ tạng cơ hồ giống như muốn tuôn ra từ trong miệng, hắn dùng hết toàn lực, cắn chặt hàm răng.

Đã chống chọi được đến hiện tại, hắn tuyệt đối không thể từ bỏ.

"Tình huống của hắn, thật sự không tốt." Hắc thú dừng bước chân lại ở trước Quân Vô Tà, vẫy vẫy đuôi to lông xù.

Cho dù nó không phải là bác sĩ, nhưng đã theo Quân Vô Tà lâu như vậy, dưới mưa dầm thấm đất, nó cũng nhìn ra được, Mặc Thiển Uyên không sống được bao lâu. Hắn có thể kéo dài tới hiện tại, là bởi vì người Khuynh Vân Tông còn muốn móc tin tức về Hồn Ngọc từ trong miệng hắn. Tuy nhiên, các khí quan trong thân thể hắn đều đã suy kiệt, gân mạch toàn thân đều bị cắt đứt, cách cái chết không xa.

Quân Vô Tà nheo nheo mắt, nàng đã quen nhìn thấy máu, nhưng sau khi nhìn đến sự thê thảm của Mặc Thiển Uyên, cũng không nhịn được nhíu nhíu mày.

Nhóm người này, xuống tay cũng không phải là tàn nhẫn bình thường.

Thân thể Mặc Thiển Uyên cơ hồ giống như cái vỏ trống rỗng, hoàn toàn dựa vào một ít dược để giữ mạng, cuối cùng vẫn cố gắng giữ một hơi thở. Đôi môi hắn ép chặt lại với nhau, nhưng máu tươi chói mắt, vẫn tiếp tục chảy ra thành dòng dưới môi hắn.

Quân Vô Tà hít sâu một hơi, nhìn về phía Túy Liên đang chìm trong giết chóc, nói: "Mau chóng kết thúc."

Nàng có thể chờ, nhưng thương thế của Mặc Thiển Uyên, sợ là chờ không được.Túy Liên đang vui vẻ nhẹ nhàng giết chóc, đột nhiên nhận được lệnh của Quân Vô Tà, động tác công kích hơi dừng một chút.

Mà thời gian thở dốc một lát này, lại khiến những cường giả đang bị Túy Liên đánh bỗng nhiên sợ hãi, kinh hồn táng đảm.

Cái gì gọi là nhanh chóng kết thúc?

Chẳng lẽ tiểu tử này còn chưa xuất hết toàn lực?

Một đám cường giả ôm theo hy vọng có được sự ủng hộ của Khuynh Vân Tông mà lao vào giết chết tên tiểu lâu la, giờ này khắc này, thật sự không thể có nổi nửa nụ cười.

Bọn họ có thể đột phá thanh linh, tự nhiên không phải là nhân vật tầm thường, mỗi một người, đều là cường giả xưng bá một phương.

Nếu không phải có sự cầu tới Khuynh Vân Tông, bọn họ vì sao phải ngàn dặm xa xôi đi vào Thích Quốc? Nhưng không ai trong số bọn họ có thể nghĩ đến, một chuyến này lại trở thành cuộc hành trình cuối cùng của bọn họ.

Thích Quốc được thành lập chưa đến trăm năm, có thể nói là không có bất cứ cảm giác đang tồn tại ở giữa các chư quốc hùng mạnh. Đại quốc khinh thường muốn tránh, tiểu quốc lại bởi vì khoảng cách xa xôi mà không tiện tấn công. Những chư quốc lân cận, lại có thực lực tương đương với Thích Quốc, lúc này mới khiến Thích Quốc có thể thành công phát triển ở trong thời loạn thế.

Trong mắt những cường giả bọn họ, một tiểu quốc nho nhỏ như thế, thậm chí còn kém xa tất cả những khu vực mà bọn họ đã chiếm lĩnh.

Tuy nhiên, hiện giờ chính bên trong tiểu quốc mà bọn họ từ trước tới nay đều khinh thường, thế nhưng xuất hiện một đại sát thần khiến bọn họ nghe tiếng đã sợ vỡ mật!

Hơn mười tuổi, đã có thể dễ dàng chém giết cường giả thanh linh, thậm chí dưới sự bao vây của nhiều người, vẫn nằm ở một vị trí bất khả chiến bại!

Gia hỏa này, rốt cuộc còn có phải là người hay không?!

Túy Liên đương nhiên không phải là người, đáng tiếc, đám người luôn tự cho mình là đúng đều rất ngu xuẩn, cả đời đều sẽ không thể biết được điểm này.

"Buông tha chúng ta! Sự tình hôm nay, Khuynh Vân Tông tự nhiên sẽ bồi tội! Các ngươi muốn gì, ta đều sẽ đáp ứng các ngươi! Ta là trưởng lão Khuynh Vân Tông! Trong tay ta có rất nhiều đan dược trân quý!" Một tiếng "Mau chóng kết thúc" của Quân Vô Tà, đã khiến Khương Thần Thanh đang nằm trên mặt đất kinh hồn táng đảm. Thiếu niên nghe lệnh Quân Vô Tà này, thực lực rốt cuộc đáng sợ bao nhiêu, hắn đều rõ ràng hơn bất luận kẻ nào.

Hắn tin tưởng, chỉ cần Quân Vô Tà nói, thiếu niên này thật sự sẽ làm như thế!Thiếu niên kia căn bản là không quan tâm tới việc trả thù sau này của Khuynh Vân Tông!

Tử vong chưa bao giờ tới gần giống như hôm nay như vậy, Khương Thần Thanh luôn luôn kiêu ngạo cũng không tránh khỏi sợ hãi.

Túy Liên cau mày nhìn Khương Thần Thanh, quay đầu nhìn về phía Quân Vô Tà, hắn thật sự không hiểu gì về giao dịch giữa con người, chỉ biết giết hay không giết, còn phải nhìn xem tâm tình của chủ nhân nhà hắn.

Khương Thần Thanh nhìn thấy những lời mình nói có tác dụng, lại thấy Túy Liên dường như đang dò hỏi ý của Quân Vô Tà, hắn lập tức nói với Quân Vô Tà: "Quân tiểu thư, chỉ cần ngươi buông tha chúng ta, ta sẽ thỉnh tông chủ trị liệu hai chân của tiểu thúc ngươi!" Hắn còn nhớ rõ, Quân gia dường như còn có một tiểu vương gia què chân.

Quân Vô Tà vừa mới chuẩn bị mở miệng, đã bị Khương Thần Thanh nói chặn một hơi, hai mắt nàng hơi nheo lại.

"Chân tiểu thúc ta, năm đó đó là do tông chủ các ngươi xem qua?."

Khương Thần Thanh vội nói: "Nay đã khác xưa! Năm đó tông chủ cũng không phải là thiệt tình muốn chữa khỏi cho hắn, nhưng lần này ta cam đoan, chỉ cần ngươi buông tha chúng ta, ta nhất định sẽ thỉnh tông chủ chữa khỏi chân cho tiểu thúc ngươi!"

Quân Vô Tà trầm mặc nhìn Khương Thần Thanh, độ ấm nơi đáy mắt vụt tắt trong nháy mắt, hai tròng mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy máu của Khương Thần Thanh.

"Túy Liên."

"Có!"



"Giết hắn."

Khương Thần Thanh trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn Quân Vô Tà, vì sao nàng đột nhiên liền hạ sát thủ với hắn!

Hắn cũng không biết, hết thảy những gì hắn nói, đã trở thành lá bùa đòi mạng của hắn.

Nếu như hắn không nói mấy câu đó, có lẽ hắn còn có thể sống lâu hơn chốc lát so với những người khác, ít nhất người chết đầu tiên, không phải là hắn.Edit & Dịch: Emily Ton.

Không đợi Khương Thần Thanh dò hỏi nguyên nhân, Túy Liên đã lắc mình đi tới trước mặt hắn. Hắn dùng một tay xách lên Khương Thần Thanh đã bị chặt đứt xương sống đang nằm trên mặt đất. Tất cả mọi người một bên sớm đã bị Túy Liên dọa nát lá gan, nào dám động thủ với hắn? Chỉ có thể trơ mắt nhìn Túy Liên xách Khương Thần Thanh mặt xám như tro tàn trong tay.

"Tự làm bậy thì không thể sống, nếu như ngươi bớt tranh cãi, ta còn để ngươi chết cuối cùng, nhưng ngươi đã làm trái lòng chủ nhân nhà ta, không phải là đang tìm chết sao?" Túy Liên buồn cười nhìn Khương Thần Thanh. Quân Vô Tà luôn luôn lạnh lùng và vô cảm, sự tình trên thế gian có thể khiến nàng tức giận thật sự không nhiều lắm.

Nhưng bất cứ sự tình gì có quan hệ với người Quân gia, đều có thể dễ dàng khơi mào sát ý của nàng.

Kẻ ngu xuẩn này cư nhiên còn dám vạch trần, sự tình tông chủ Khuynh Vân Tông năm đó không trị liệu tốt cho hai chân của Quân Khanh.

Khiến Quân Khanh trở thành phế nhân mười năm, Quân Vô Tà sao có thể bỏ qua bọn họ?

Thù mới hận cũ, gia hỏa này đáng chết!

"Đừng......" Khương Thần Thanh bị dọa khiến cả người phát run, nơi nào còn có khí thế kiêu ngạo ngày đó khi tới Thích Quốc?

"Thuận đường nói cho ngươi một câu, y thuật của chủ nhân ta còn tốt hơn gấp nhiều lần so với tông chủ chó má của các ngươi, hai chân tiểu thúc đã lành." Túy Liên thưởng thức bộ dáng bị dọa muốn nứt lá gan của Khương Thần Thanh, một quyền đánh chết chẳng phải là quá dễ dàng cho hắn? Người khiến chủ nhân không thoải mái, sẽ phải thưởng thức nỗi sợ hãi kinh hoàng một chút trước khi chết.

Trên mặt Khương Thần Thanh đã trắng bệch, mục đích của Túy Liên đã đạt tới, không còn lý do để lưu lại một mạng cho hắn.

Nắm tay nhiễm máu, đột nhiên nhấc lên và hướng vào giữa mặt Khương Thần Thanh, đấm xuống một quyền. Toàn bộ hộp sọ trên đầu nổ tung trong nháy mắt. Máu tươi, óc, xương cốt bao phủ một thân Túy Liên. Tuy nhiên, hắn không hề có nửa điểm ghét bỏ, ngược lại ánh mắt càng thêm nóng cháy.

Tư vị giết chóc, thật là vui sướng!Tùy tay ném thi thể Khương Thần Thanh qua một bên, thân ảnh Túy Liên không hề tạm dừng chút nào, trực tiếp nhằm về phía mục tiêu kế tiếp.

Những tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác vang lên ở bên trong đại điện. Những cường giả đã đạp lên tôn nghiêm hoàng quyền Thích Quốc và Quân gia, hiện giờ đều trở thành sơn dương đợi bị làm thịt. Đau khổ, giãy dụa dưới nắm tay của Túy Liên, cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào kết cục chết không toàn thây!

Rõ ràng là một thiếu niên quyến rũ và lộng lẫy như vậy, nhưng thủ pháp giết người lại huyết tinh gấp trăm lần so với bất luận kẻ nào mà bọn họ từng gặp qua!

Chỉ trong chốc lát ngắn ngủn, quanh thân Túy Liên chỉ còn lại một đống thi thể tàn khuyết không được đầy đủ.

Mùi máu tươi tràn ngập trong đại điện, người Khuynh Vân Tông gần như toàn quân bị diệt, duy nhất chỉ còn lại Tần Ngữ Yên đang ngây ngốc ở trên ngai vàng cùng với Bạch Vân Tiên đang tránh ở một góc và run lên bần bật.

Tần Ngữ Yên ngốc lăng nhìn đại điện đầy máu, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi và khiếp sợ.

Khương Thần Thanh đã chết, đệ tử Khuynh Vân Tông đã chết, ngay cả những cường giả mà phụ thân nàng ta đặc biệt mời đến, đều chết không còn một người......

Nàng ta thình lình ngẩng đầu lên, mặt không còn chút máu nhìn Quân Vô Tà đang đứng ở trước cửa đại điện. Hết thảy phát sinh nơi này, đều là do Quân Vô Tà đã ra lệnh tiến hành. Quân Vô Tà rõ ràng chỉ là một đại tiểu thư trong vương phủ của một tiểu quốc mà thôi, nàng rốt cuộc năng lực gì, có thể mời được nhiều người có thực lực cường đại như vậy tới đây trợ giúp?

"Chủ nhân, kẻ kia...... cũng muốn giết sao?" Túy Liên cảm thấy mỹ mãn đi đến trước mặt Quân Vô Tà, máu nhiễm đầy trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười vui sướng, hắn tùy ý giơ tay chỉ vào Tần Ngữ Yên trên ngai vàng, hỏi.

Chỉ một lóng tay, lại khiến cho máu chảy từ trên xuống dưới toàn thân Tần Ngữ Yên đều trở nên lạnh lẽo ở trong nháy mắt. Nàng ta hốt hoảng lui về phía sau một bước, chật vật ngã ngồi ở trên ngai vàng.

Ngai vàng mang ánh vàng rực rỡ, không biết từ khi nào đã bị bắn đầy vết máu. Màu đỏ tương phản với màu vàng lấp lánh, làm nổi bật nên cảnh tượng ghê người.Edit & Dịch: Emily Ton.

"Ngươi không thể giết ta, ta là đại tiểu thư Khuynh Vân Tông, nếu như ngươi dám giết ta, phụ thân ta nhất định sẽ không buông tha các ngươi, Khuynh Vân Tông nhất định sẽ diệt toàn bộ Thích Quốc!" Cố gắng khởi động một sự cao ngạo cuối cùng, Tần Ngữ Yên ra vẻ bình tĩnh nhìn Quân Vô Tà. Tuy nhiên, bàn tay bấu chặt ở trên ngai vàng, những đốt ngón tay trắng bệch lại tiết lộ, giờ này khắc này nàng ta đang rất khẩn trương.

Quân Vô Tà hơi nhướng mày, trước đó nàng cũng không tiếp xúc trực tiếp cùng với Tần Ngữ Yên, nhưng lời nói uy hiếp của Tần đại tiểu thư, thật ra giống nhau như đúc với Bạch Vân Tiên lúc trước.

Nghĩ lại cảnh này, Quân Vô Tà nhìn thoáng qua Bạch Vân Tiên đang tránh ở một bên. Bạch Vân Tiên bị Quân Vô Tà nhìn thoáng qua, hai chân hoàn toàn mềm nhũn, run bần bật rầm một tiếng quỳ trên mặt đất.

Ngoại trừ Khuynh Vân Tông, các nàng không có gì mới mẻ?

"Bắt lại." Quân Vô Tà nhẹ nhàng nói một câu.

Túy Liên lập tức đánh về phía ngai vàng, tiếng kêu thảm thiết của Tần Ngữ Yên bất chợt vang lên.

Tần Ngữ Yên, thân thể quý giá, làm sao có thể là đối thủ của Túy Liên. Trong thời gian chớp mắt, đã bị Túy Liên nắm tóc kéo xuống từ trên ngai vàng tới trước mặt Quân Vô Tà.

Đại tiểu thư Khuynh Vân Tông, hiện giờ lại rơi vào nông nỗi thê thảm như thế, nhưng Túy Liên lại không hề đối xử với nàng ta giống như một con người.

"Độc trên người hắn, là ngươi hạ?" Quân Vô Tà chỉ vào Mặc Thiển Uyên trên lưng Hắc thú.

Đôi môi Tần Ngữ Yên hơi run lên, muốn lấy Khương Thần Thanh làm kẻ chết thay, nhưng bị cặp mắt Quân Vô Tà lạnh lùng như sương nhẹ nhàng đảo qua, nàng ta cũng không dám nói ra mà nuốt chửng lời nói dối vào trong cổ họng.

"Ta có giải dược!" Tần Ngữ Yên vội vàng như sợ không được nói.

Bạch Vân Tiên một bên âm thầm cười lạnh một tiếng, nàng cũng giống như Tần Ngữ Yên, hiện giờ nhìn đến vị đại tiểu thư cao cao tại thượng, rơi vào nông nỗi giống mình, trong lòng có một loại cảm giác thống khoái.Giải dược?

Với y thuật của Quân Vô Tà, làm gì phải cần giải dược của Tần Ngữ Yên.

"Độc dược và thuốc giải, đều giao ra đây." Quân Vô Tà mở miệng nói không rõ ràng.

Tần Ngữ Yên vội vàng lấy hết đồ vật ra, nhưng Quân Vô Tà lại tiếp tục nói: "Toàn bộ."

Tần Ngữ Yên lập tức sửng sốt một chút, giây tiếp theo, da đầu bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn xuyên tim. Thống khổ kia khiến nàng ta trong nháy mắt khóc như hoa lê dính mưa, xúc động nhìn về hướng mỹ nam tử phía sau Quân Vô Tà, ánh mắt cầu cứu.

Quân Vô Dược chỉ cười mỉa mai.

"Nghe không hiểu sao? Giao ra hết tất cả độc dược và giải dược trên người của ngươi." Túy Liên không kiên nhẫn lại túm đầu tóc Tần Ngữ Yên một lần nữa, nhưng không nghĩ rằng, đã dùng quá sức, trong tay lập tức có thêm một nắm tóc đen đã bị chặt đứt.

Tóc bị mạnh mẽ kéo xuống, Tần Ngữ Yên nháy mắt kêu rên, còn chưa chờ nàng hoà hoãn lại, Túy Liên lại nắm một lần nữa.

"Nhanh lên, nếu không ta sẽ nắm xuống toàn bộ tóc trên đầu ngươi." Quân Vô Tà chỉ nói không giết, nhưng không hề nói không thể ngược đãi!

Giọng điệu âm trầm của Túy Liên khiến Tần Ngữ Yên bị dọa đến nỗi cả người phát run, nàng ta vội vàng từ trên người lấy ra tất cả các bình đan dược đặt ở trước mặt Quân Vô Tà.

Mười mấy bình dược nháy mắt xuất hiện ở trước mắt Quân Vô Tà. Nàng nhìn sắc mặt trắng bệch của Tần Ngữ Yên, lại nhìn nhìn những đan dược đó, lập tức mở ra từng bình dược một, nhất nhất ngửi qua ở trước mũi.

"Chỉ cần ngươi có thể thả ta, ngươi muốn bao nhiêu đan dược đều được! Phụ thân ta sẽ cho, tất cả những gì ngươi muốn." Sự tàn bạo của Túy Liên đã dọa nát tâm hồn nàng ta, Tần Ngữ Yên khóc thành một lệ nhân. Dung nhan kiều mị như hoa cũng đã mất đi thần thái của ngày xưa. Dáng vẻ này, chỉ sợ ai cũng không thể nghĩ nàng ta chính là đại tiểu thư Khuynh Vân Tông thâm trầm mang đầy tâm cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook