Chương 17: Học Sinh Mới
Mia
19/02/2016
Sau sự kiện đi “thăm ma” vừa rồi tôi đã thề rằng sẽ không – bao - giờ dám bén mảng đến mấy cái khu vực kiểu đó nữa, tôi thề!!!
Hic!(-.-!). Từ sau vụ đó đến giờ cái bộ mà tôi mặc dính máu con chuột
đấy giặt mãi không sạch khiến Thi Hữu Di gắt um lên. Đúng là chả dại nào bằng dại nào!
- Này! – Lại là cái kiểu đập tay đó. Đây chắc chắn 100% là Diệc Phi, chỉ có nó mới sở hữu độc quyền kiểu này. Tôi quay lại.
- Oái! Aaaaa… m- ma! Cứu tôi với! – Hu hu hu… sao số tôi đen vậy nè? Hết ma đêm rồi lại ma ngày.
- Hi hi hi… là tôi đây mà, là Phi đây. – Con bé này thật quá quắt! Nó vừa cười hi hi nhăn răng hở lợi vừa cởi lớp hóa trang biến tôi thành tâm điểm chú ý.
- B-Bà làm trò gì thế hả? Làm tôi đau tim muốn chết mất! Vui rồi chứ! Bà đã biến tôi thành tâm diểm của mọi cái nhìn rồi đấy! Quá đáng!
- He he… Sorry, sorry, nhưng mà công nhận là kĩ thuật hóa trang của tôi cũng không tồi nhỉ?
- Bà im ngay! – Tôi trừng mắt.
- Hi hi hi…
- Bộ đến đây ngồi cười cho tôi ngắm chắc?! Không có việc gì thì xéo đi. Mệt lắm!
- Từ từ đã nào, tôi hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà và bộ quần áo đó thôi mà. Khuôn mặt không phải là thật nên không sao đâu nhỉ?
Im ắng… im ắng…
Giời ơi là giời! Diệc Phi ơi là Diệc Phi! Phen này bà hại chết tôi thật rồi. Không đâu tự nhiên lại lôi chuyện mặt với chả mũi của tôi ra để nói. Bộ là hết chuyện rồi chắc? Lại còn nói oang oang như sợ người ta không nghe thấy được ấy! Hu hu hu… Phen này tiêu đời con nòng nọc thật rồi! Mọi người lại còn đổ dồn ánh mắt dữ dội hơn cả trước nữa, trố mắt to như ốc bươu. Đành phải sử dụng tài ngụy biện siêu phàm của ngọc nữ này vậy. Mong là có kết quả.
- À ờ, Diệc Phi này, bà nói về cái mặt nạ vừa nãy của bà hả? Hơ hơ hơ, đẹp lắm đó! – Đáng ghét! Sao hôm nay tôi vụng về thế cơ chứ! Lại còn bị lây nhiễm cái điệu cười ghê rợn sởn tóc gáy của cái tên chết tiệt kia nữa chứ!?
- Ôi, hơ hơ hơ… Hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy bé diễn đạt điệu cười giống tôi hơn bao giờ hết. Bé học nhanh nhỉ?
Hừ! Lại là giọng điệu của tên đáng ghét Ngô Gia Bảo. Sao hắn xuất hiện đúng lúc thế nhỉ? Đúng là nhắc tới tào tháo tào tháo tới liền!
- Cậu… bảo tôi học cách cười của cậu á? – Tôi lườm hắn một cái sắc lẹm.
- Thì chẳng thế! Hơ hơ hơ… Bé an tâm đi. Vì nể tình nên tôi sẽ nhận bé ngốc làm đồ đệ. Hơ hơ hơ…
Điệu cười này… ghê rợn hết sức! Hơn nữa hắn còn dám bảo tôi là bé ngốc, phải nể tình nên mới nhận làm đồ đệ nữa chứ! Ngô – Gia – Bảo! Không phải cậu vừa cứu tôi thoát khỏi nanh vuốt của mấy tia nhìn đáng sợ kia thì tôi đã cho cậu một trận rồi! Oái! Tôi lại gọi hắn là cậu rồi! Ghê quá! (>O
- Còn lâu đi nhé! Trên đời này thiếu gì người như thế? Việc gì tôi phải học cậu?!
Tôi đang định nhấc gót bỏ đi thì có bàn tay kéo tôi lại. Ngô Gia Bảo… hắn… lại nhét gì vào tay tôi thế này? Chẳng lẽ lại là… gửi cho Thi Hữu Di? Nếu thế thì hắn lại hại tôi rồi! Đáng ghét! Lại khổ rồi! (T-T)
- Nhớ đến. – Hắn quay gót bỏ đi để lại tôi còn đang vừa ngơ ngác vừa tức anh ách lẩm bẩm thầm chửi rủa hắn. Tôi mở lòng bàn tay…
Thư mời đến Vũ hội hóa trang.
Người nhận: Thi Hữu Di
Thời gian: 7 giờ tối nay
Địa điểm: Biệt thự nhà họ Ngô. Mỗi người đến dự đều phải hoá trang thành một nhân vật tùy thích. Chúc bạn có một bữa tiệc vui vẻ!
Chủ tiệc
Ngô Gia Bảo
Và còn một tờ nữa… là của tôi. Ngô Gia Bảo… mời tôi và Thi Hữu Di ư? Tiệc hóa trang?... Tôi có nên đi không?
Ring ring ring…
Giờ vào lớp đã đến, cắt bỏ đi nỗi băn khoan của tôi. Cô chủ nhiệm bước vào lớp, theo sau cô còn một người nữa. Là ai vậy nhỉ?
- Chào cả lớp. Đây là Lâm Diệc Hạ, học sinh mới chuyển đến đây. Chúng ta làm quen với bạn ấy nào. Diệc Hạ, em giới thiệu mình với cả lớp đi.
Cô bạn đó bước lên.
- Dạ. – Diệc Hạ quay sang cô gật đầu rồi quay về phía dưới lớp. - Xin chào các bạn, mình là Lâm Diệc Hạ, học sinh mới chuyển đến lớp, rất mong được các bạn giúp đỡ.
Nói xong Diệc Hạ mỉm cười tỏ vẻ dễ thương. Nụ cười đó… Sao…trông… giống với…đúng rồi! Hừ! Dám ăn cướp nụ cười tuyệt chiêu của bổn ngọc nữ ta hả?!
- Oaaaa… Bạn ấy xinh quá! Y như hotgirl ấy!
Chậc! Lại là giọng nói của bọn mê gái. Lũ bán nước! Nhưng công nhận… Diệc Hạ… cũng xinh thật!
Giọng nói cũng dễ nghe… Nếu học giỏi, tài năng thì ôi thôi… chắc tôi bị cướp mất danh hiệu ngọc nữ về tay nhỏ đó mất! Diệc Hạ! Diệc Hạ! Chắc chắn cái tên này sẽ được tôi ghi vào sổ đen! o_o!
- Diệc Hạ, em chọn chỗ ngồi đi.
- Dạ. Em chọn… - Hứ! Một dạ hai dạ, lễ phép gớm nhỉ? Chọn gì thì chọn nhanh lên chứ?! Có phải đi xem nặt đâu? Ra vẻ.
- Chỗ kia ạ! – Hả? Cô ta vừa chỉ vào mặt tôi sao? What?! Không thể nào! Tôi nghệt mặt ra như phỗng, lẩm bẩm, xua tay lia lịa.
- À, là Thiên Hân đó hả? Vậy em giúp bạn ấy nhé!
Không! Không! Cô ơi cứu em! Nhỏ đó mà ngồi với tôi thì chắc chắn mấy kẻ độc mồm độc miệng sẽ đem tôi ra so sánh mất! Là gì nhỉ? Đúng rồi. “Hoa nhài cắm bãi phân trâu”! U hu… mặt mũi của tôi…!
- Tên con gái ạ? Không phải là bàn trên, bàn dưới cơ ạ.
Một ạ, hai ạ, ạ, ạ… Nghe mà phát ớn! Cũng may không phải là tôi.Nhưng… Cái gì? Không phải bàn trên… bàn dưới… sau tôi… là Ngô Gia Bảo! Xem ra cô ta cũng ghê phết! Chọn đúng hotboy hoàn mĩ trường tôi cơ đấy! May quá! Tội nghiệp hắn thật!
- A, vậy xin lỗi Thiên Hân nhé! Gia Bảo, em giúp bạn được không?
-…- (-_-)
Tên này! Sao thế nhỉ? Tôi quay xuống. Oái! Lạnh! Lạnh quá! Người tên này sao đầy vẻ sát khí lạnh lùng. Vẻ cúi mặt của hắn làm tăng thêm phần u ám. Hic! Hắn làm sao vậy?
Diệc Hạ chạy xuống một cách nhanh nhẹn, vui vẻ ra mặt, hí hửng ngồi cạnh
- Cậu giúp mình nhé!
- …-
- Gia Bảo Sao em không trả lời cô? – Hic! Cô Mai bắt đầu nghiêm mặt lại. Ghê quá! Xem ra vụ này tôi không ra tay thì không xong mất!
- Gia Bảo, cô gọi kìa. – Tôi nhắc hắn.
- … - Hắn chần chừ một lát. – Chắc được ạ.
- Bảo! Thái độ của em sao vậy?
- …
- Thôi không sao đâu cô ạ. Chắc bạn ấy đùa thôi.
- Ngô Gia Bảo… - Tôi quay xuống nhắc hắn.
- Cô im đi. – Hắn gằn giọng nói nhỏ nhưng cũng đủ lạnh khiến người khác nghe nổi hết da gà. Ngô Gia Bảo nói ai vậy? Tôi hay Lâm Diệc Hạ?
Xì xào… xì xào… tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp lớp.
- Ngô Gia Bảo sao vậy nhỉ?
- Ừ, được ngồi cùng hotgirl sướng thế mà còn…
- Ôi, xinh quá đi mất! Diệc Hạ ơi, nick face của bạn là gì thế?
- Đẹp đôi quá!
- Hotgirl và hotboy hoàn mĩ! Quá đẹp! So beautiful!
- Ghen tị thiệt!
- Ngô Gia Bảo ơi!
Những tiếng xì xào bàn ra tán vào cứ như thể chỉ đợi câu nói của Diệc Hạ là thừa nước đục thả câu, ào ào xối xả như lũ tràn. Đáng ghét!
- Các em trật tự! Chúng ta bắt đầu vào bài học hôm nay.
Ôi, cô Nhân Danh yêu dấu! Đúng là chỉ có cô mới hiểu lòng em! T^T ToT
Mia
- Này! – Lại là cái kiểu đập tay đó. Đây chắc chắn 100% là Diệc Phi, chỉ có nó mới sở hữu độc quyền kiểu này. Tôi quay lại.
- Oái! Aaaaa… m- ma! Cứu tôi với! – Hu hu hu… sao số tôi đen vậy nè? Hết ma đêm rồi lại ma ngày.
- Hi hi hi… là tôi đây mà, là Phi đây. – Con bé này thật quá quắt! Nó vừa cười hi hi nhăn răng hở lợi vừa cởi lớp hóa trang biến tôi thành tâm điểm chú ý.
- B-Bà làm trò gì thế hả? Làm tôi đau tim muốn chết mất! Vui rồi chứ! Bà đã biến tôi thành tâm diểm của mọi cái nhìn rồi đấy! Quá đáng!
- He he… Sorry, sorry, nhưng mà công nhận là kĩ thuật hóa trang của tôi cũng không tồi nhỉ?
- Bà im ngay! – Tôi trừng mắt.
- Hi hi hi…
- Bộ đến đây ngồi cười cho tôi ngắm chắc?! Không có việc gì thì xéo đi. Mệt lắm!
- Từ từ đã nào, tôi hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà và bộ quần áo đó thôi mà. Khuôn mặt không phải là thật nên không sao đâu nhỉ?
Im ắng… im ắng…
Giời ơi là giời! Diệc Phi ơi là Diệc Phi! Phen này bà hại chết tôi thật rồi. Không đâu tự nhiên lại lôi chuyện mặt với chả mũi của tôi ra để nói. Bộ là hết chuyện rồi chắc? Lại còn nói oang oang như sợ người ta không nghe thấy được ấy! Hu hu hu… Phen này tiêu đời con nòng nọc thật rồi! Mọi người lại còn đổ dồn ánh mắt dữ dội hơn cả trước nữa, trố mắt to như ốc bươu. Đành phải sử dụng tài ngụy biện siêu phàm của ngọc nữ này vậy. Mong là có kết quả.
- À ờ, Diệc Phi này, bà nói về cái mặt nạ vừa nãy của bà hả? Hơ hơ hơ, đẹp lắm đó! – Đáng ghét! Sao hôm nay tôi vụng về thế cơ chứ! Lại còn bị lây nhiễm cái điệu cười ghê rợn sởn tóc gáy của cái tên chết tiệt kia nữa chứ!?
- Ôi, hơ hơ hơ… Hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy bé diễn đạt điệu cười giống tôi hơn bao giờ hết. Bé học nhanh nhỉ?
Hừ! Lại là giọng điệu của tên đáng ghét Ngô Gia Bảo. Sao hắn xuất hiện đúng lúc thế nhỉ? Đúng là nhắc tới tào tháo tào tháo tới liền!
- Cậu… bảo tôi học cách cười của cậu á? – Tôi lườm hắn một cái sắc lẹm.
- Thì chẳng thế! Hơ hơ hơ… Bé an tâm đi. Vì nể tình nên tôi sẽ nhận bé ngốc làm đồ đệ. Hơ hơ hơ…
Điệu cười này… ghê rợn hết sức! Hơn nữa hắn còn dám bảo tôi là bé ngốc, phải nể tình nên mới nhận làm đồ đệ nữa chứ! Ngô – Gia – Bảo! Không phải cậu vừa cứu tôi thoát khỏi nanh vuốt của mấy tia nhìn đáng sợ kia thì tôi đã cho cậu một trận rồi! Oái! Tôi lại gọi hắn là cậu rồi! Ghê quá! (>O
- Còn lâu đi nhé! Trên đời này thiếu gì người như thế? Việc gì tôi phải học cậu?!
Tôi đang định nhấc gót bỏ đi thì có bàn tay kéo tôi lại. Ngô Gia Bảo… hắn… lại nhét gì vào tay tôi thế này? Chẳng lẽ lại là… gửi cho Thi Hữu Di? Nếu thế thì hắn lại hại tôi rồi! Đáng ghét! Lại khổ rồi! (T-T)
- Nhớ đến. – Hắn quay gót bỏ đi để lại tôi còn đang vừa ngơ ngác vừa tức anh ách lẩm bẩm thầm chửi rủa hắn. Tôi mở lòng bàn tay…
Thư mời đến Vũ hội hóa trang.
Người nhận: Thi Hữu Di
Thời gian: 7 giờ tối nay
Địa điểm: Biệt thự nhà họ Ngô. Mỗi người đến dự đều phải hoá trang thành một nhân vật tùy thích. Chúc bạn có một bữa tiệc vui vẻ!
Chủ tiệc
Ngô Gia Bảo
Và còn một tờ nữa… là của tôi. Ngô Gia Bảo… mời tôi và Thi Hữu Di ư? Tiệc hóa trang?... Tôi có nên đi không?
Ring ring ring…
Giờ vào lớp đã đến, cắt bỏ đi nỗi băn khoan của tôi. Cô chủ nhiệm bước vào lớp, theo sau cô còn một người nữa. Là ai vậy nhỉ?
- Chào cả lớp. Đây là Lâm Diệc Hạ, học sinh mới chuyển đến đây. Chúng ta làm quen với bạn ấy nào. Diệc Hạ, em giới thiệu mình với cả lớp đi.
Cô bạn đó bước lên.
- Dạ. – Diệc Hạ quay sang cô gật đầu rồi quay về phía dưới lớp. - Xin chào các bạn, mình là Lâm Diệc Hạ, học sinh mới chuyển đến lớp, rất mong được các bạn giúp đỡ.
Nói xong Diệc Hạ mỉm cười tỏ vẻ dễ thương. Nụ cười đó… Sao…trông… giống với…đúng rồi! Hừ! Dám ăn cướp nụ cười tuyệt chiêu của bổn ngọc nữ ta hả?!
- Oaaaa… Bạn ấy xinh quá! Y như hotgirl ấy!
Chậc! Lại là giọng nói của bọn mê gái. Lũ bán nước! Nhưng công nhận… Diệc Hạ… cũng xinh thật!
Giọng nói cũng dễ nghe… Nếu học giỏi, tài năng thì ôi thôi… chắc tôi bị cướp mất danh hiệu ngọc nữ về tay nhỏ đó mất! Diệc Hạ! Diệc Hạ! Chắc chắn cái tên này sẽ được tôi ghi vào sổ đen! o_o!
- Diệc Hạ, em chọn chỗ ngồi đi.
- Dạ. Em chọn… - Hứ! Một dạ hai dạ, lễ phép gớm nhỉ? Chọn gì thì chọn nhanh lên chứ?! Có phải đi xem nặt đâu? Ra vẻ.
- Chỗ kia ạ! – Hả? Cô ta vừa chỉ vào mặt tôi sao? What?! Không thể nào! Tôi nghệt mặt ra như phỗng, lẩm bẩm, xua tay lia lịa.
- À, là Thiên Hân đó hả? Vậy em giúp bạn ấy nhé!
Không! Không! Cô ơi cứu em! Nhỏ đó mà ngồi với tôi thì chắc chắn mấy kẻ độc mồm độc miệng sẽ đem tôi ra so sánh mất! Là gì nhỉ? Đúng rồi. “Hoa nhài cắm bãi phân trâu”! U hu… mặt mũi của tôi…!
- Tên con gái ạ? Không phải là bàn trên, bàn dưới cơ ạ.
Một ạ, hai ạ, ạ, ạ… Nghe mà phát ớn! Cũng may không phải là tôi.Nhưng… Cái gì? Không phải bàn trên… bàn dưới… sau tôi… là Ngô Gia Bảo! Xem ra cô ta cũng ghê phết! Chọn đúng hotboy hoàn mĩ trường tôi cơ đấy! May quá! Tội nghiệp hắn thật!
- A, vậy xin lỗi Thiên Hân nhé! Gia Bảo, em giúp bạn được không?
-…- (-_-)
Tên này! Sao thế nhỉ? Tôi quay xuống. Oái! Lạnh! Lạnh quá! Người tên này sao đầy vẻ sát khí lạnh lùng. Vẻ cúi mặt của hắn làm tăng thêm phần u ám. Hic! Hắn làm sao vậy?
Diệc Hạ chạy xuống một cách nhanh nhẹn, vui vẻ ra mặt, hí hửng ngồi cạnh
- Cậu giúp mình nhé!
- …-
- Gia Bảo Sao em không trả lời cô? – Hic! Cô Mai bắt đầu nghiêm mặt lại. Ghê quá! Xem ra vụ này tôi không ra tay thì không xong mất!
- Gia Bảo, cô gọi kìa. – Tôi nhắc hắn.
- … - Hắn chần chừ một lát. – Chắc được ạ.
- Bảo! Thái độ của em sao vậy?
- …
- Thôi không sao đâu cô ạ. Chắc bạn ấy đùa thôi.
- Ngô Gia Bảo… - Tôi quay xuống nhắc hắn.
- Cô im đi. – Hắn gằn giọng nói nhỏ nhưng cũng đủ lạnh khiến người khác nghe nổi hết da gà. Ngô Gia Bảo nói ai vậy? Tôi hay Lâm Diệc Hạ?
Xì xào… xì xào… tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp lớp.
- Ngô Gia Bảo sao vậy nhỉ?
- Ừ, được ngồi cùng hotgirl sướng thế mà còn…
- Ôi, xinh quá đi mất! Diệc Hạ ơi, nick face của bạn là gì thế?
- Đẹp đôi quá!
- Hotgirl và hotboy hoàn mĩ! Quá đẹp! So beautiful!
- Ghen tị thiệt!
- Ngô Gia Bảo ơi!
Những tiếng xì xào bàn ra tán vào cứ như thể chỉ đợi câu nói của Diệc Hạ là thừa nước đục thả câu, ào ào xối xả như lũ tràn. Đáng ghét!
- Các em trật tự! Chúng ta bắt đầu vào bài học hôm nay.
Ôi, cô Nhân Danh yêu dấu! Đúng là chỉ có cô mới hiểu lòng em! T^T ToT
Mia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.