Chương 18: Vũ Hội Hóa Trang (1)
Mia
19/02/2016
- Oa oa oa… Lâm Diệc Hạ! Cô ấy kìa, điện thoại đâu lấy ra chụp mau lên!
- Ui, công nhận là xinh thật đấy!
- Uh. Tuy là con gái nhưng mình cũng chẳng kìm lòng được nữa rồi. Hu hu hu… Diệc Hạ ơi, tớ ghen tị với cậu quá!
- Tách! Tèn ten… porter cỡ lớn của Diệc Hạ nè. Mau mau mua nhanh kẻo hết!
- Đâu đâu…
- Ui đừng chen lấn!
- Cho mình với! Cho mình với!
Hừ! Đúng là lũ háo sắc! Nghe ớn quá! Lại còn có cả poster cỡ lớn nữa chứ?! Hu hu hu… Nhớ lại trước đây mình cũng được như thế, thậm chí còn gấp đôi ấy chứ! Vậy mà bây giờ…
Vo ve… vo ve…
Hu hu hu… Muỗi ơi mày thương tao với, đã cám cảnh rồi thì chớ!?
- Hô hô hô… cũng biết mình biết ta đấy!
- Lâm – Diệc – Hạ? – Lại là nhỏ đó. Chắc cô ta đến xỉa xói tôi đây mà. Đúng là hồ li tinh!
- À, xin lỗi bạn Thiên Hân nhé! Mình mới đến nên có hơi bất lịch sự, mong bạn bỏ qua cho. Hô hô hô…
- Cô… - Tôi tức đến nỗi không đốp chát lại được câu nào.
- À, mình nghe nói cũng có bạn tên là Quách Thiên Hân, chắc trùng tên thôi nhỉ? Người ta là ngọc nữ mà. Nhưng chẳng biết lên cấp III bạn ấy bỗng biệt tăm biệt tích, là chuyển trường thì phải. Hô hô hô…
Con nhỏ đáng ghét! Người mà mi đang nhắc đến chính là ta đây chứ ai! Chết tiệt! Lại còn dám so sánh này nọ.
- Xem ra trong cuộc thi Miss teen sắp tới tôi cầm chắc phần thắng rồi. Tiếc thật! Hô hô hô…
Nói xong nhỏ đó quay đít phủi mông bỏ đi để lại tôi – một đứa đang tức run bần bật trong lớp. Đáng ghét! Đúng là đáng ghét mà. Nhìn cái dáng đi đỏng đà đỏng đảnh của cô ta khi bước đi thấy mà ghét. Lại còn giơ tay ra vuốt tóc vênh măt thấy mà ghét quá! Thật ngứa mắt!
Nhưng… nhớ lại trước đây… tôi cũng hay có cái dáng vẻ kiểu này… Lúc đó… tôi còn chẳng thèm đoái hoài gì đến tâm trang người nghe. Nên bây giờ mới thế này chăng? Tất cả chỉ là một cái giá phải trả.
Chết rồi! Nếu vậy thì tôi sẽ bị mất vị trí quán quân cuộc thi Miss teen Tinh Vân hằng năm do các trường trong thành phố tổ chức ư? Không, không thể nào! Không thể nào!!! p(>o<)/q
Rầm!
Tôi lờ đờ mở mắt. Hóa ra vừa rồi… tất cả… chỉ à một giấc mơ thôi sao? Nhưng chuyện về vị trí quán quân cuộc thi Miss teen Tinh Vân… sắp thành sự thật rồi! Làm sao đây?
[ Giờ tự quản…]
- Ngô Gia Bảo.
- Gì? – Hừ! Sao tên này lại thay đổi thái độ mọt cách chóng mặt như vậy chứ?! Rốt cuộc là tôi thích một Ngô Gia Bảo lạnh lùng hay là tên chuyên đùa cợt làm tôi tức đến xì khói?
- Ủa? Có chuyện gì vậy? Cho mình tham gia với! – Hóng hớt. Đúng là hóng hớt. Ta có ý tốt giúp ngươi, vậy mà… bình tĩnh… bình tĩnh… phù!
- Là về chuyện bữa tiệc đó. Cậu không định mời Diệc Hà sao? – Tôi phớt lờ cô ta, cố làm cho ra vẻ tự nhiên.
- Mời… Lâm Diệc Hạ? – Thái độ lạnh lùng của hắn lúc này biến mất hẳn, thay vào đó là sự kinh ngạc khó tả.
- Tiệc ư? Hay quá! Cho mình tham gia với!
- Sao? Ý cậu thế nào? – Diệc Hạ đáng ghét! Tôi đang có ý tốt giúp cô mà cứ cố chen ngang là sao?
- Tôi…
- Gia Bảo à, nể tình chúng ta từng là một… - Lâm Diệc Hạ vẫn tiếp tục bon chen. Nhưng mà… cô ta nói gì vậy?
- Cô câm ngay!!! Đây không phải là việc của cô!
Ngô… Ngô Gia Bảo giận dữ ư? Tôi chưa bao giờ thấy hắn đáng sợ như vậy. Tên đó… làm sao vậy?
- Việc đó để tôi suy nghĩ đã.
Hắn bỗng quay mặt ra với bộ mặt như có chút thảng thốt rồi giả bộ bình tĩnh lại nói với tôi.
- Ừ. – Cũng may là Ngô Gia Bảo đã bình thường trở lại rồi. Nhưng vừa rồi… rốt cuộc, chuyện vừa nãy là sao vậy? Tôi đang định quay về chỗ thì…
- Này Ngô Gia Bảo! Sao việc đó lại cần phải suy nghĩ chứ! Chẳng phải chúng ta đã từng… ư, ưm…
Lại nữa, Lâm Diệc Hạ lại bị Ngô Gia Bảo chặn họng lần nữa. Cậu ta lấy tay bịt chặt miệng cô ta một cách lúng túng, vội vã như có chuyện gì đó rất lớn sắp bị lộ ra.
- Cô thôi ngay cái trò ấy đi! Chuyện đó đã chính thức chấm dứt từ mấy năm trước rồi. Cô mà còn giở cái giọng đó nữa ra thì đừng trách tôi.
- Cậu… cậu… cậu quá đáng lắm!
Vụt.
Lâm Diệc Hạ đã bỏ đi, để lại tôi và Ngô Gia Bảo trong hàng đống tiếng xì xào bàn tán vang lên bên tai.
“ Lại là con nhỏ đó! Con nhr Thiên Hân xấu xí kia sao cứ thích xen vào chuyện người khác! Hình như nó thích Ngô Gia Bảo thì phải. Lại còn cố đeo bám phá hoại chuyện của cặp đôi hoàn mĩ đó nữa chứ!”
“Hay đấy chứ! Có như vậy thì chuyện ngày càng thú vị hơn ấy, chứ cứ chỉ có mỗi hai người thì chán lắm!”
“ Lâm Diệc Hạ thắng là cái chắc. Nhưng dù sao có chuyện xảy ra vẫn hay hơn.”
Chuyện gì vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi… tranh giành Ngô Gia Bảo với Lâm Diệc Hạ ư? Chuyện quái gì vậy? Họ còn thấy thú vị sao? Với lại… Tại sao? Tại sao Ngô Gia Bảo lại đáng sợ như vậy?! Cả Lâm Diệc Hạ nữa… tại sao… tại sao… ??! Tôi không hiểu! Ai đó làm ơn giải thích giùm tôi với!!! p(>o<)/q
***
Buổi vũ hội cuối cùng cũng đến. Mệt cả người! Chưa đi mà tôi đã sắp không còn sức để đến đó nữa rồi! Hết lo cho Thi Hữu Di xong thì lại đến tôi điêu đứng. Rõ khổ!
Vừa bước đến cổng tôi đã bị choáng ngợp bởi sự sang trọng của căn biệt thự. Lộng lẫy? Xa hoa? Quá tuyệt vời? Lâu đài trong cổ tích?...
- Xin hỏi cô có thư mời không ạ?
Đang lúc tôi còn đứng tần ngần ở cổng thì một anh chàng vệ sĩ đã cất tiếng hỏi làm tôi bừng tỉnh.
- Tôi… đây ạ.
- A, là tiểu thư Quách Thiên Hân, xin mời cô ạ. Thiếu gia chúng tôi đang chờ cô ở bên trong ạ.
- Vâng. – Lạ thật! Sao vừa nhìn thấy tên tôi mấy anh chàng vệ sĩ này bỗng nhiên thay đổi thái độ ghê vậy? Hic! Không lẽ tên đáng ghét đó lại định bày trò trêu tôi ư?
Tôi bước vào trong. Óa! Chói mắt quá! Bên trong că phòng diễn ra bữa tiệc thật lung linh. Trong này cũng có thành viên của lớp tôi cơ mà. Sao lại… họ thật khác xa so với thường ngày. Rất lịch sự, tao nhã.
Hơn nữa ở đây có đầy đủ các nhân vật. Nào người sói, xác ướp, lọ lem, công chúa ngủ trong rừng, thần chết, phù thủy, hoàng tử… Đúng là vũ hội hóa trang! Tôi quay lại nhìn bộ dạng của Thi Hữu Di… Vì cô ta đòi làm Bạch Tuyết nên tôi phải dùng hết sức lực mới “trang trí” bộ mặt kinh khủng đó! Do da không trắng lắm cộng với mấy cái mụn kinh tởm nên tôi phải trát hết cả hai hộp phấn mới che đi được. Son môi thì không biết có phải môi cô ta làm bằng sắt không mà cứ sắp sửa bôi lại gãy. Thử áo thì vòng eo quá béo làm rách hết cả áo lẫn váy… Không biết kiếp trước cô ta làm con gì nữa! (=.=!)
Về phần tôi thì… để mặt mộc! Haizz… Hoá trang làm gì cho mệt! Với cả cũng vì lo cho Thi Hữu Di nên đã tiêu tùng hết thời gian chuẩn bị của tôi rồi. Công nhận thoải mái thật! Đây là lần đầu tiên kể từ khi làm vịt xấu xí tôi mới để mặt mộc đấy! Sướng quá!
Trang phục cũng đơn giản thôi! Tóm lại hôm nay tôi trở lại là tôi trước kia! Hết sức bình thường.
Nhưng…
- Oa, cô bé xinh thế!
- Ơ nhưng nhìn sao trông giống ngọc nữ Quách Thiên Hân nổi tiếng ở trường cấp II Tinh Vân một thời thế nhỉ?
- Ừ, tuy ăn mặc bình thường nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thuần khiết quá! Ôi, y như thiên thần vậy!
- Hóa trang giỏi quá!
- Bạn ơi!
Hu hu hu… ai cứu tôi với! (T-T)^ Tôi muốn thoát khỏi cái đám đông kinh dị này càng nhanh càng tốt. Ghê quá!
Các người mà cứ nói thế này chút nữa đến tai Thi Hữu Di thì tôi chết chắc! Tôi sẽ không bao giờ trở lại được mất.
Đúng rồi! Tôi… tại sao lại trở nên yếu đuối quá thế này? Đối với ngọc nữa Quách Thiên Hân thì đây chỉ là chuyện hết sức bình thường thôi mà. Hừm… hãy xem tuyệt chiêu thoắt biến của ta đây!
Ta luồn… ta luồn lách qua…
Phù! Cuối cùng cũng thoát! Phải rồi! Ngô Gia Bảo, tôi phải tìm hắn để hỏi cho ra mọi chuyện hôm qua mới được. Rốt cuộc là hắn và Lâm Diệc Hạ có quan hệ gì?
Ngô Gia Bảo! Ngô Gia Bảo! Chán hắn quá! Hôm nay hắn làm chủ tiệc mà chả có vẻ gì là nổi bật hết sao? Làm tôi tìm hắn giữa biển người mênh mông mệt muốn đứt hơi.
A! Thấy rồi! Hắn đây rồi! Nhưng sao… Ngô Gia Bảo cũng không hóa trang sao? Lại còn đứng cùng một cô nàng… rất xinh? Họ đang nói chuyện gì vậy?
- Gia Bảo! Cậu ra đây tôi có việc chút.
- Ơ… tôi… - Hắn lúng túng sao? Giọng nói này…
- Không đúng! Cậu không phải là Ngô Gia Bảo! Cậu hóa trang thành cậu ta đúng không? – Tôi hỏi dồn khiến người đó ngây ra như phỗng.
- Tôi… tôi không phải…
- Bỏ tay ra đã nào tiểu thư Quách Thiên Hân, lâu rồi không gặp, người nào mà vinh dự được cô tìm kiếm ráo riết vậy?
- Bạn là… ? – Cô nàng đứng bên cạnh kia chớp chớp mắt thỏ non nói với tôi giọng ngọt xớt. Công nhận là cô ta hóa trang thành búp bê barbie y hệt! Nhưng sao cô ta biết tên tôi nhỉ?
- Mình là Lâm Diệc Hạ, bạn không nhớ sao?
- K-Không…
Hừ! Cái con nhỏ này thật là… Ai chẳng biết cô ta là học sinh mới chuyển đến, hotgirl mới nổi, là kim đồng ngọc nữ với Ngô Gia Bảo… Nhưng trước đây tôi quên cô ta sao? Đây là bộ mặt thật của tôi mà? Chẳng lẽ… không phải chứ!
- Bạn làm mình thất vọng quá! Cứ tưởng bộ óc thiên tài có trí nhớ siêu phàm được người người ngọi ca hóa ra chỉ là hư vô…
Hư vô? Hừ! Cái con nhỏ chết tiệt này! Nếu không phải đây là bộ mạt thật phải giừ gìn hình tượng thục nữ thì ta đã xư đẹp ngươi rồi!
- Nói mau đi, bạn thích dài dòng quá nhỉ?
- Đừng quá nóng vội như thế! Hại sức lắm! Da mặt mà có nếp nhăn thì hỏng mất đấy!
- Cô không nói thì thôi, tôi đi đây, tạm biệt! – Tôi quay ngoắt toan bỏ đi thì bị cô ta gọi giật lại như một con rối.
- Khoan đã nào…
- Bỏ tay ra! – Tôi lườm cô ta với vẻ đe dọa. Thật gớm ghiếc!
- Tôi chính là… người đoạt giải Á quân, suýt thành Miss Teen năm ngoái đấy. Tôi muốn thách đấu với cô trong mùa tiếp theo diễn ra trong năm nay.
- Cô…
Từng câu, từng chữ của Lâm Diệc Hạ cứ như sét đánh ngang tai tôi. Cô ta… nói thật sao?
Hơ… Tôi như cảm nhận một luồng khí đen ngòm che phủ mất bầu trời trong xanh trên cao. Một trận bão lớn lại sắp đổ bộ…
Mia
- Ui, công nhận là xinh thật đấy!
- Uh. Tuy là con gái nhưng mình cũng chẳng kìm lòng được nữa rồi. Hu hu hu… Diệc Hạ ơi, tớ ghen tị với cậu quá!
- Tách! Tèn ten… porter cỡ lớn của Diệc Hạ nè. Mau mau mua nhanh kẻo hết!
- Đâu đâu…
- Ui đừng chen lấn!
- Cho mình với! Cho mình với!
Hừ! Đúng là lũ háo sắc! Nghe ớn quá! Lại còn có cả poster cỡ lớn nữa chứ?! Hu hu hu… Nhớ lại trước đây mình cũng được như thế, thậm chí còn gấp đôi ấy chứ! Vậy mà bây giờ…
Vo ve… vo ve…
Hu hu hu… Muỗi ơi mày thương tao với, đã cám cảnh rồi thì chớ!?
- Hô hô hô… cũng biết mình biết ta đấy!
- Lâm – Diệc – Hạ? – Lại là nhỏ đó. Chắc cô ta đến xỉa xói tôi đây mà. Đúng là hồ li tinh!
- À, xin lỗi bạn Thiên Hân nhé! Mình mới đến nên có hơi bất lịch sự, mong bạn bỏ qua cho. Hô hô hô…
- Cô… - Tôi tức đến nỗi không đốp chát lại được câu nào.
- À, mình nghe nói cũng có bạn tên là Quách Thiên Hân, chắc trùng tên thôi nhỉ? Người ta là ngọc nữ mà. Nhưng chẳng biết lên cấp III bạn ấy bỗng biệt tăm biệt tích, là chuyển trường thì phải. Hô hô hô…
Con nhỏ đáng ghét! Người mà mi đang nhắc đến chính là ta đây chứ ai! Chết tiệt! Lại còn dám so sánh này nọ.
- Xem ra trong cuộc thi Miss teen sắp tới tôi cầm chắc phần thắng rồi. Tiếc thật! Hô hô hô…
Nói xong nhỏ đó quay đít phủi mông bỏ đi để lại tôi – một đứa đang tức run bần bật trong lớp. Đáng ghét! Đúng là đáng ghét mà. Nhìn cái dáng đi đỏng đà đỏng đảnh của cô ta khi bước đi thấy mà ghét. Lại còn giơ tay ra vuốt tóc vênh măt thấy mà ghét quá! Thật ngứa mắt!
Nhưng… nhớ lại trước đây… tôi cũng hay có cái dáng vẻ kiểu này… Lúc đó… tôi còn chẳng thèm đoái hoài gì đến tâm trang người nghe. Nên bây giờ mới thế này chăng? Tất cả chỉ là một cái giá phải trả.
Chết rồi! Nếu vậy thì tôi sẽ bị mất vị trí quán quân cuộc thi Miss teen Tinh Vân hằng năm do các trường trong thành phố tổ chức ư? Không, không thể nào! Không thể nào!!! p(>o<)/q
Rầm!
Tôi lờ đờ mở mắt. Hóa ra vừa rồi… tất cả… chỉ à một giấc mơ thôi sao? Nhưng chuyện về vị trí quán quân cuộc thi Miss teen Tinh Vân… sắp thành sự thật rồi! Làm sao đây?
[ Giờ tự quản…]
- Ngô Gia Bảo.
- Gì? – Hừ! Sao tên này lại thay đổi thái độ mọt cách chóng mặt như vậy chứ?! Rốt cuộc là tôi thích một Ngô Gia Bảo lạnh lùng hay là tên chuyên đùa cợt làm tôi tức đến xì khói?
- Ủa? Có chuyện gì vậy? Cho mình tham gia với! – Hóng hớt. Đúng là hóng hớt. Ta có ý tốt giúp ngươi, vậy mà… bình tĩnh… bình tĩnh… phù!
- Là về chuyện bữa tiệc đó. Cậu không định mời Diệc Hà sao? – Tôi phớt lờ cô ta, cố làm cho ra vẻ tự nhiên.
- Mời… Lâm Diệc Hạ? – Thái độ lạnh lùng của hắn lúc này biến mất hẳn, thay vào đó là sự kinh ngạc khó tả.
- Tiệc ư? Hay quá! Cho mình tham gia với!
- Sao? Ý cậu thế nào? – Diệc Hạ đáng ghét! Tôi đang có ý tốt giúp cô mà cứ cố chen ngang là sao?
- Tôi…
- Gia Bảo à, nể tình chúng ta từng là một… - Lâm Diệc Hạ vẫn tiếp tục bon chen. Nhưng mà… cô ta nói gì vậy?
- Cô câm ngay!!! Đây không phải là việc của cô!
Ngô… Ngô Gia Bảo giận dữ ư? Tôi chưa bao giờ thấy hắn đáng sợ như vậy. Tên đó… làm sao vậy?
- Việc đó để tôi suy nghĩ đã.
Hắn bỗng quay mặt ra với bộ mặt như có chút thảng thốt rồi giả bộ bình tĩnh lại nói với tôi.
- Ừ. – Cũng may là Ngô Gia Bảo đã bình thường trở lại rồi. Nhưng vừa rồi… rốt cuộc, chuyện vừa nãy là sao vậy? Tôi đang định quay về chỗ thì…
- Này Ngô Gia Bảo! Sao việc đó lại cần phải suy nghĩ chứ! Chẳng phải chúng ta đã từng… ư, ưm…
Lại nữa, Lâm Diệc Hạ lại bị Ngô Gia Bảo chặn họng lần nữa. Cậu ta lấy tay bịt chặt miệng cô ta một cách lúng túng, vội vã như có chuyện gì đó rất lớn sắp bị lộ ra.
- Cô thôi ngay cái trò ấy đi! Chuyện đó đã chính thức chấm dứt từ mấy năm trước rồi. Cô mà còn giở cái giọng đó nữa ra thì đừng trách tôi.
- Cậu… cậu… cậu quá đáng lắm!
Vụt.
Lâm Diệc Hạ đã bỏ đi, để lại tôi và Ngô Gia Bảo trong hàng đống tiếng xì xào bàn tán vang lên bên tai.
“ Lại là con nhỏ đó! Con nhr Thiên Hân xấu xí kia sao cứ thích xen vào chuyện người khác! Hình như nó thích Ngô Gia Bảo thì phải. Lại còn cố đeo bám phá hoại chuyện của cặp đôi hoàn mĩ đó nữa chứ!”
“Hay đấy chứ! Có như vậy thì chuyện ngày càng thú vị hơn ấy, chứ cứ chỉ có mỗi hai người thì chán lắm!”
“ Lâm Diệc Hạ thắng là cái chắc. Nhưng dù sao có chuyện xảy ra vẫn hay hơn.”
Chuyện gì vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi… tranh giành Ngô Gia Bảo với Lâm Diệc Hạ ư? Chuyện quái gì vậy? Họ còn thấy thú vị sao? Với lại… Tại sao? Tại sao Ngô Gia Bảo lại đáng sợ như vậy?! Cả Lâm Diệc Hạ nữa… tại sao… tại sao… ??! Tôi không hiểu! Ai đó làm ơn giải thích giùm tôi với!!! p(>o<)/q
***
Buổi vũ hội cuối cùng cũng đến. Mệt cả người! Chưa đi mà tôi đã sắp không còn sức để đến đó nữa rồi! Hết lo cho Thi Hữu Di xong thì lại đến tôi điêu đứng. Rõ khổ!
Vừa bước đến cổng tôi đã bị choáng ngợp bởi sự sang trọng của căn biệt thự. Lộng lẫy? Xa hoa? Quá tuyệt vời? Lâu đài trong cổ tích?...
- Xin hỏi cô có thư mời không ạ?
Đang lúc tôi còn đứng tần ngần ở cổng thì một anh chàng vệ sĩ đã cất tiếng hỏi làm tôi bừng tỉnh.
- Tôi… đây ạ.
- A, là tiểu thư Quách Thiên Hân, xin mời cô ạ. Thiếu gia chúng tôi đang chờ cô ở bên trong ạ.
- Vâng. – Lạ thật! Sao vừa nhìn thấy tên tôi mấy anh chàng vệ sĩ này bỗng nhiên thay đổi thái độ ghê vậy? Hic! Không lẽ tên đáng ghét đó lại định bày trò trêu tôi ư?
Tôi bước vào trong. Óa! Chói mắt quá! Bên trong că phòng diễn ra bữa tiệc thật lung linh. Trong này cũng có thành viên của lớp tôi cơ mà. Sao lại… họ thật khác xa so với thường ngày. Rất lịch sự, tao nhã.
Hơn nữa ở đây có đầy đủ các nhân vật. Nào người sói, xác ướp, lọ lem, công chúa ngủ trong rừng, thần chết, phù thủy, hoàng tử… Đúng là vũ hội hóa trang! Tôi quay lại nhìn bộ dạng của Thi Hữu Di… Vì cô ta đòi làm Bạch Tuyết nên tôi phải dùng hết sức lực mới “trang trí” bộ mặt kinh khủng đó! Do da không trắng lắm cộng với mấy cái mụn kinh tởm nên tôi phải trát hết cả hai hộp phấn mới che đi được. Son môi thì không biết có phải môi cô ta làm bằng sắt không mà cứ sắp sửa bôi lại gãy. Thử áo thì vòng eo quá béo làm rách hết cả áo lẫn váy… Không biết kiếp trước cô ta làm con gì nữa! (=.=!)
Về phần tôi thì… để mặt mộc! Haizz… Hoá trang làm gì cho mệt! Với cả cũng vì lo cho Thi Hữu Di nên đã tiêu tùng hết thời gian chuẩn bị của tôi rồi. Công nhận thoải mái thật! Đây là lần đầu tiên kể từ khi làm vịt xấu xí tôi mới để mặt mộc đấy! Sướng quá!
Trang phục cũng đơn giản thôi! Tóm lại hôm nay tôi trở lại là tôi trước kia! Hết sức bình thường.
Nhưng…
- Oa, cô bé xinh thế!
- Ơ nhưng nhìn sao trông giống ngọc nữ Quách Thiên Hân nổi tiếng ở trường cấp II Tinh Vân một thời thế nhỉ?
- Ừ, tuy ăn mặc bình thường nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thuần khiết quá! Ôi, y như thiên thần vậy!
- Hóa trang giỏi quá!
- Bạn ơi!
Hu hu hu… ai cứu tôi với! (T-T)^ Tôi muốn thoát khỏi cái đám đông kinh dị này càng nhanh càng tốt. Ghê quá!
Các người mà cứ nói thế này chút nữa đến tai Thi Hữu Di thì tôi chết chắc! Tôi sẽ không bao giờ trở lại được mất.
Đúng rồi! Tôi… tại sao lại trở nên yếu đuối quá thế này? Đối với ngọc nữa Quách Thiên Hân thì đây chỉ là chuyện hết sức bình thường thôi mà. Hừm… hãy xem tuyệt chiêu thoắt biến của ta đây!
Ta luồn… ta luồn lách qua…
Phù! Cuối cùng cũng thoát! Phải rồi! Ngô Gia Bảo, tôi phải tìm hắn để hỏi cho ra mọi chuyện hôm qua mới được. Rốt cuộc là hắn và Lâm Diệc Hạ có quan hệ gì?
Ngô Gia Bảo! Ngô Gia Bảo! Chán hắn quá! Hôm nay hắn làm chủ tiệc mà chả có vẻ gì là nổi bật hết sao? Làm tôi tìm hắn giữa biển người mênh mông mệt muốn đứt hơi.
A! Thấy rồi! Hắn đây rồi! Nhưng sao… Ngô Gia Bảo cũng không hóa trang sao? Lại còn đứng cùng một cô nàng… rất xinh? Họ đang nói chuyện gì vậy?
- Gia Bảo! Cậu ra đây tôi có việc chút.
- Ơ… tôi… - Hắn lúng túng sao? Giọng nói này…
- Không đúng! Cậu không phải là Ngô Gia Bảo! Cậu hóa trang thành cậu ta đúng không? – Tôi hỏi dồn khiến người đó ngây ra như phỗng.
- Tôi… tôi không phải…
- Bỏ tay ra đã nào tiểu thư Quách Thiên Hân, lâu rồi không gặp, người nào mà vinh dự được cô tìm kiếm ráo riết vậy?
- Bạn là… ? – Cô nàng đứng bên cạnh kia chớp chớp mắt thỏ non nói với tôi giọng ngọt xớt. Công nhận là cô ta hóa trang thành búp bê barbie y hệt! Nhưng sao cô ta biết tên tôi nhỉ?
- Mình là Lâm Diệc Hạ, bạn không nhớ sao?
- K-Không…
Hừ! Cái con nhỏ này thật là… Ai chẳng biết cô ta là học sinh mới chuyển đến, hotgirl mới nổi, là kim đồng ngọc nữ với Ngô Gia Bảo… Nhưng trước đây tôi quên cô ta sao? Đây là bộ mặt thật của tôi mà? Chẳng lẽ… không phải chứ!
- Bạn làm mình thất vọng quá! Cứ tưởng bộ óc thiên tài có trí nhớ siêu phàm được người người ngọi ca hóa ra chỉ là hư vô…
Hư vô? Hừ! Cái con nhỏ chết tiệt này! Nếu không phải đây là bộ mạt thật phải giừ gìn hình tượng thục nữ thì ta đã xư đẹp ngươi rồi!
- Nói mau đi, bạn thích dài dòng quá nhỉ?
- Đừng quá nóng vội như thế! Hại sức lắm! Da mặt mà có nếp nhăn thì hỏng mất đấy!
- Cô không nói thì thôi, tôi đi đây, tạm biệt! – Tôi quay ngoắt toan bỏ đi thì bị cô ta gọi giật lại như một con rối.
- Khoan đã nào…
- Bỏ tay ra! – Tôi lườm cô ta với vẻ đe dọa. Thật gớm ghiếc!
- Tôi chính là… người đoạt giải Á quân, suýt thành Miss Teen năm ngoái đấy. Tôi muốn thách đấu với cô trong mùa tiếp theo diễn ra trong năm nay.
- Cô…
Từng câu, từng chữ của Lâm Diệc Hạ cứ như sét đánh ngang tai tôi. Cô ta… nói thật sao?
Hơ… Tôi như cảm nhận một luồng khí đen ngòm che phủ mất bầu trời trong xanh trên cao. Một trận bão lớn lại sắp đổ bộ…
Mia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.