Chương 19: Vũ Hội Hóa Trang (2)
Mia
19/02/2016
- Vậy nhé! Tôi đi đây.
Nói xong cô ta hất tóc bỏ đi với cái dáng ưỡn ẹo điệu chảy mỡ. Để lại tôi.
Hừ! Á quân à… Thôi kệ! Tôi phải tìm Ngô Gia Bảo trước đã.
- Ngô Gia Bảo! Ngô Gia Bảo! Cậu ở đâu?
Tôi vừa hộc tốc chạy, vừa gọi tên Ngô Gia Bảo thất thanh. Vì đây là vũ hội hóa trang nên việc tìm hắn cũng đâu có dễ dàng gì. Mệt muốn đứt hơi luôn nhưng vẫn phải cố tìm cho ra. Đã thế còn không biết hắn hóa trang thành gì nữa.
- Hey!
Một bàn tay đập vào vai tôi bất ngờ làm tôi giật mình hoảng hốt. Ai vậy? Chẳng lẽ là…
- Cô… là ai?
Người này khúng bố quá! Lại còn hóa trang thành thủy thủ mặt trăng nữa chứ! Trẻ con!
- Hu hu hu… thất vọng quá! Đến tớ mà cậu cũng không nhận ra ư?
- Là ai mới được chứ!
- Tôi. Diệc Phi đây. Thất vọng quá!
- Diệc Phi? Từ đầu tôi cũng đoán ra nhưng còn phân vân. Tự nhiên đổi cách xưng hô nghe ớn quá chứ bộ!
- He he he… Vì tôi muốn giống các chiến binh thủy thủ đấy chứ! Bà là chiến hữu của tôi mà. Hi hi hi… đi nào Runa, hãy cùng tớ xông pha chiến đấu!
Bà nói cái gì thế hả? Ai là Runa chứ!?
Con nhỏ chết tiệt! Đáng ghét! Dám so sánh ngọc nữ nổi tiếng một thời ta đây với một con mèo nhép trong truyện đó hả? A, xin lỗi nhé! Em cũng không xấu xí lắm đâu Runa ạ! ^_^!
- Ơ, thì bà với tôi luôn sát cánh bên nhau mà.
Hứ! Ai thèm! Bà tưởng tôi dễ bị lung lay s chí bởi một đứa giả nai thấy ghét như bà chắc? Ghét quá!
- Thôi đi. Giúp tôi chút việc cái đã.
- Việc gì vậy?
- Tìm Ngô Gia Bảo.
- Đ-Để làm gì? À, hi hi… - Lại cười gian xảo rồi. Cứ như phiên bản hai của hắn ấy.
- Không có chuyện đó đâu. Tôi có chuyện khác muốn hỉ cho ra nhẽ thôi.
- Ừ, đừng thắc mắc nhiều. Dài dòng lắm. Tìm hộ tôi đi đã.
- Nhưng…
- Nhanh lên!
Nói xong tôi hối thúc con bé đi tìm chứ cú để nó ở đấy thắc mắc thì đến sang năm cũng chưa tìm được mất.
- Sau đây là phần mở đầu của bữa tiệc, mỗi người sẽ nhận được một thẻ bài và phải tìm ra người có lá bài giống mình làm bạn nhảy đêm nay. Các bạn đã sẵn sàng chưa? One… two… three!!!
Tung bay, tung bay… soạt soạt…
Những thể bài cứ thi nhau rơi xuống như mưa sao đủ hình dạng. Ủa? Có một tấm thẻ bài bay ngay xuống chỗ tôi, lá bài hình trái tim thiên sứ có cánh rất đẹp.
- Xin chào tiểu thư. Xem ra đêm nay tôi đã tìm được bạn nhảy rồi nhỉ? Tiểu thư có vui lòng không ạ?
Bỗng nhiên có một bóng hình đứng chắn trước mặt làm tôi giật nảy mình, vội vàng đưa tay lên vuốt ngực định thần. Nói xong người kia đưa tay ra trước mặt khi tôi còn vội cúi xuống nhặt thẻ bài, cố trấn an tinh thần. Tôi có nên nhận lời không? Thôi kệ vậy! Mong sao cho phần này trôi qua mau đi. Bàn tay anh ta đẹp quá! Tôi mà không nhận thì tội cho anh ta nhận trúng thẻ bài cùng cặp với tôi quá!
Tôi đưa tay lên đặt vào lòng bàn ta người đó. Anh chàng này liền nhẹ nhàng kéo tôi đứng lên. Lúc này tôi mới được chiêm ngưỡng toàn bộ dung nhan mĩ miều của anh ta…
So handsome? Hoàng tử cổ tích? Bạc mã hoàng tử? Thiên Thần? Y hệt chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy. Hay là khác hơn nữa… Thiên Thần hạ phàm! Woaaaaaa… !!!
Hơ… mình sao thế này? Oái! Không! Không! Tôi không phải là đứa mê giai đâu mà! U hu hu… Nhưng vẫn phải công nhận anh chàng đó đẹp trai thật mà! ToT
Điệu nhạc khiêu vũ dần dần bắt đầu, vang lên những giai điệu du dương lam ch người ta cảm thấy rất muốn cất bước theo những khúc nhạc.
Đây… cứ như là mơ vậy! Còn tôi thì giống như một cô bé lọ lem đã tìm được chàng hoàng tử đích thực của mình.
Xoay tròn… xoay tròn… bước…
Ôi! Khuôn mặt anh chàng kia cứ ngày một gần…
Oái!
Đúng lúc tôi còn đang mê mẩn đắm chìm trong giấc mơ ngọt ngào tưởng tượng thì một tiếng thét váng trời mà không ai khác – là tôi hét lên thất thanh đủ để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong gian phòng. Tôi bị mất đà, chân vấp phải cái gì đó nên ngã chúi xuống.
Oh no!~~~
Hả? Nhưng mà… sao sau khi tiếp đất rồi mà chẳng thấy đau chút nào hết vậy? Lại còn cảm thấy có cái gì êm êm, ấm ấm ở dưới nữa…
Một mùi hương quen thuộc thoảng qua.
Tôi hé mắt ra nhìn…
- Oái! Sao… sao có thể thế chứ?!!
Tôi… đang nằm đè lên anh chàng “hoàng tử” kia. Môi tôi… đang chạm vào mội người đó…
What?!! Cái gì thế này?!
Hu hu hu… nụ hôn đầu tiên của tôi!!! Hu hu hu… Tấm thẩm chết tiệt! Không! Không thể nào!!!
Tôi lồm cồm bò dậy.
- X- Xin lỗi… - Tôi nói đến độ con kiến cũng chẳng nghe thấy nổi.
Anh chàng đó cũng đứng dậy. Cả hai đều đỏ mặt tía tai. Bối rối. Cũng may là tiếng nhạc vừa dứt. Tôi vội vàng chạy biến, muốn rời khỏi đó càng nhanh càng tốt.
Tôi chạy một mạch thẳng về nhà. Không còn tâm trạng tìm Ngô Gia Bảo nữa.
Về đến nhà, tôi khóa chặt cửa phòng.
Một tiếng thảm thiết vang vọng, nước mắt tôi trào ra.
- Aaaaaaa…!!! Hu hu hu… ông trời ơi! Hu hu hu…
Mia
Nói xong cô ta hất tóc bỏ đi với cái dáng ưỡn ẹo điệu chảy mỡ. Để lại tôi.
Hừ! Á quân à… Thôi kệ! Tôi phải tìm Ngô Gia Bảo trước đã.
- Ngô Gia Bảo! Ngô Gia Bảo! Cậu ở đâu?
Tôi vừa hộc tốc chạy, vừa gọi tên Ngô Gia Bảo thất thanh. Vì đây là vũ hội hóa trang nên việc tìm hắn cũng đâu có dễ dàng gì. Mệt muốn đứt hơi luôn nhưng vẫn phải cố tìm cho ra. Đã thế còn không biết hắn hóa trang thành gì nữa.
- Hey!
Một bàn tay đập vào vai tôi bất ngờ làm tôi giật mình hoảng hốt. Ai vậy? Chẳng lẽ là…
- Cô… là ai?
Người này khúng bố quá! Lại còn hóa trang thành thủy thủ mặt trăng nữa chứ! Trẻ con!
- Hu hu hu… thất vọng quá! Đến tớ mà cậu cũng không nhận ra ư?
- Là ai mới được chứ!
- Tôi. Diệc Phi đây. Thất vọng quá!
- Diệc Phi? Từ đầu tôi cũng đoán ra nhưng còn phân vân. Tự nhiên đổi cách xưng hô nghe ớn quá chứ bộ!
- He he he… Vì tôi muốn giống các chiến binh thủy thủ đấy chứ! Bà là chiến hữu của tôi mà. Hi hi hi… đi nào Runa, hãy cùng tớ xông pha chiến đấu!
Bà nói cái gì thế hả? Ai là Runa chứ!?
Con nhỏ chết tiệt! Đáng ghét! Dám so sánh ngọc nữ nổi tiếng một thời ta đây với một con mèo nhép trong truyện đó hả? A, xin lỗi nhé! Em cũng không xấu xí lắm đâu Runa ạ! ^_^!
- Ơ, thì bà với tôi luôn sát cánh bên nhau mà.
Hứ! Ai thèm! Bà tưởng tôi dễ bị lung lay s chí bởi một đứa giả nai thấy ghét như bà chắc? Ghét quá!
- Thôi đi. Giúp tôi chút việc cái đã.
- Việc gì vậy?
- Tìm Ngô Gia Bảo.
- Đ-Để làm gì? À, hi hi… - Lại cười gian xảo rồi. Cứ như phiên bản hai của hắn ấy.
- Không có chuyện đó đâu. Tôi có chuyện khác muốn hỉ cho ra nhẽ thôi.
- Ừ, đừng thắc mắc nhiều. Dài dòng lắm. Tìm hộ tôi đi đã.
- Nhưng…
- Nhanh lên!
Nói xong tôi hối thúc con bé đi tìm chứ cú để nó ở đấy thắc mắc thì đến sang năm cũng chưa tìm được mất.
- Sau đây là phần mở đầu của bữa tiệc, mỗi người sẽ nhận được một thẻ bài và phải tìm ra người có lá bài giống mình làm bạn nhảy đêm nay. Các bạn đã sẵn sàng chưa? One… two… three!!!
Tung bay, tung bay… soạt soạt…
Những thể bài cứ thi nhau rơi xuống như mưa sao đủ hình dạng. Ủa? Có một tấm thẻ bài bay ngay xuống chỗ tôi, lá bài hình trái tim thiên sứ có cánh rất đẹp.
- Xin chào tiểu thư. Xem ra đêm nay tôi đã tìm được bạn nhảy rồi nhỉ? Tiểu thư có vui lòng không ạ?
Bỗng nhiên có một bóng hình đứng chắn trước mặt làm tôi giật nảy mình, vội vàng đưa tay lên vuốt ngực định thần. Nói xong người kia đưa tay ra trước mặt khi tôi còn vội cúi xuống nhặt thẻ bài, cố trấn an tinh thần. Tôi có nên nhận lời không? Thôi kệ vậy! Mong sao cho phần này trôi qua mau đi. Bàn tay anh ta đẹp quá! Tôi mà không nhận thì tội cho anh ta nhận trúng thẻ bài cùng cặp với tôi quá!
Tôi đưa tay lên đặt vào lòng bàn ta người đó. Anh chàng này liền nhẹ nhàng kéo tôi đứng lên. Lúc này tôi mới được chiêm ngưỡng toàn bộ dung nhan mĩ miều của anh ta…
So handsome? Hoàng tử cổ tích? Bạc mã hoàng tử? Thiên Thần? Y hệt chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy. Hay là khác hơn nữa… Thiên Thần hạ phàm! Woaaaaaa… !!!
Hơ… mình sao thế này? Oái! Không! Không! Tôi không phải là đứa mê giai đâu mà! U hu hu… Nhưng vẫn phải công nhận anh chàng đó đẹp trai thật mà! ToT
Điệu nhạc khiêu vũ dần dần bắt đầu, vang lên những giai điệu du dương lam ch người ta cảm thấy rất muốn cất bước theo những khúc nhạc.
Đây… cứ như là mơ vậy! Còn tôi thì giống như một cô bé lọ lem đã tìm được chàng hoàng tử đích thực của mình.
Xoay tròn… xoay tròn… bước…
Ôi! Khuôn mặt anh chàng kia cứ ngày một gần…
Oái!
Đúng lúc tôi còn đang mê mẩn đắm chìm trong giấc mơ ngọt ngào tưởng tượng thì một tiếng thét váng trời mà không ai khác – là tôi hét lên thất thanh đủ để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong gian phòng. Tôi bị mất đà, chân vấp phải cái gì đó nên ngã chúi xuống.
Oh no!~~~
Hả? Nhưng mà… sao sau khi tiếp đất rồi mà chẳng thấy đau chút nào hết vậy? Lại còn cảm thấy có cái gì êm êm, ấm ấm ở dưới nữa…
Một mùi hương quen thuộc thoảng qua.
Tôi hé mắt ra nhìn…
- Oái! Sao… sao có thể thế chứ?!!
Tôi… đang nằm đè lên anh chàng “hoàng tử” kia. Môi tôi… đang chạm vào mội người đó…
What?!! Cái gì thế này?!
Hu hu hu… nụ hôn đầu tiên của tôi!!! Hu hu hu… Tấm thẩm chết tiệt! Không! Không thể nào!!!
Tôi lồm cồm bò dậy.
- X- Xin lỗi… - Tôi nói đến độ con kiến cũng chẳng nghe thấy nổi.
Anh chàng đó cũng đứng dậy. Cả hai đều đỏ mặt tía tai. Bối rối. Cũng may là tiếng nhạc vừa dứt. Tôi vội vàng chạy biến, muốn rời khỏi đó càng nhanh càng tốt.
Tôi chạy một mạch thẳng về nhà. Không còn tâm trạng tìm Ngô Gia Bảo nữa.
Về đến nhà, tôi khóa chặt cửa phòng.
Một tiếng thảm thiết vang vọng, nước mắt tôi trào ra.
- Aaaaaaa…!!! Hu hu hu… ông trời ơi! Hu hu hu…
Mia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.