Chương 31: "Anh hùng" thành "thú dữ"
Doccokiemma
25/03/2015
Vì thế khi thấy chiếc bánh sinh nhật ba tầng cao đến nửa mét đang thắp 22 ngọn nến lung linh đang sừng sững trước mắt kia. Cô thực sự bị bất ngờ. Cô nhớ ra rồi... hôm nay chính là sinh nhật của mình. Nguyên đã “canh me” đúng giờ phút chuyển giao ngày mới để tặng cho cô “món quà bất ngờ” đó. Diệp Nhi sau khi vui vẻ ước, thổi nến và cắt bánh xong lại cùng Nguyên ngồi xuống. Cô ăn thử một miếng... và than lên:
- Èo... anh mua phải “hàng rởm” rồi.
Nguyên cười mà như mếu chán nản nằm ngả ra bãi biển bỏ mặc miếng bánh đang cầm trên tay xuống bên cạnh:
- Cám ơn con chuột bạch của anh. Bánh này là anh tự làm đó... giờ biết không ngon nên anh chả dám ăn đâu. Haha
Cậu cười một cách chua chát... khóe mắt rưng rưng những hổ thẹn, thất vọng như muốn trào ra. Nguyên nghĩ thầm:
- Phải... mình làm gì cũng thất bại. Đến cả làm cái bánh cho cô ấy cũng...
Diệp Nhi lại nhớ chiều nay lúc định rủ bạn trai đi dạo thêm một vòng các “chỗ ăn ngon” ở Đà Nẵng thì Nguyên lại dứt quyết không chịu, cậu lấy cớ mệt và để cô đi một mình. Diệp Nhi vì mất hứng nên cũng không thèm đi nữa mà về phòng giận dỗi nên cô thốt lên.
- Thì ra anh chốn trong khách sạn cả buổi chiều làm cái bánh này sao?
Nguyên “lầm lì” chả nói gì mà còn thầm "kể lể" trong đầu:
- Và còn phải “hóa phép” cho cái bánh từ nhẫn chứa đồ ra nữa, còn phải dùng hỏa hệ công pháp đốt cháy 22 ngọn nến cùng lúc, dùng trận pháp tạm thời cấm không để ngăn cho gió không thổi tắt nến. Chà... nhưng vẫn cứ không đủ.
Thấy Nguyên có vẻ... “giận” Diệp Nhi dứt bỏ cảm xúc tự trách và quay sang trêu chọc:
- Em nói vậy là để anh không dám ăn đó. Bánh ngon vậy mà... haha. Anh là đồ ngốc.
Vừa nói cô vừa cố nhồi cái thứ bánh có vị... chua chua khá khó nuốt đó vào trong người. Nhưng bánh cũng ngon đấy chứ, ít ra vào lúc này với cô nó ngọt vô cùng. Nguyên nghe vậy... tưởng thật tò mò cầm miếng bánh lên nếm thử và cậu lập tức phải nhíu mày với “thành quả” của mình:
- Như vậy mà em bảo ngon? Thôi để anh mua cho em cái khác.
Diệp Nhi đứng bật dậy nhíu mày gườm mặt:
- Em quyết ăn rồi. Anh mà “tranh” của em là không xong đâu?
Rồi cất giọng trêu chọc:
- Người ta làm bánh thì ngọt mà sao có người làm bánh thì lại ra cái vị đặc biệt vậy ta.
Nguyên cố tìm xem sai sót ở đâu nghĩ thầm:
- Có lẽ do mình không dùng sữa tươi mà lại dùng sữa dâu (cô ấy thích ăn dâu tây mà). À... hình như sách dạy không nên để quá lâu... mình không để nơi bảo quản tốt lại còn “ém” hàng lâu vậy nên chắc bị biến chất). Cũng có thể do đặt cạnh mấy cái đan dược mình chứa trong đó nên bị "pha mùi". Chả biết sao nữa... nhưng khó nuốt quá. Vậy mà cô ấy ăn... ngon lành chưa kìa.
....................
- Hứ... bơ người ta kìa
Mặc kệ Diệp Nhi đang cố chọc cho mình vui, Nguyên còn đang bận “dỗi”. Cô bé thấy anh chàng vẫn đang làm bộ thì dùng sức lay lay cậu bạn trai đang nằm dài trên bãi biển.
- Ồ... cái bánh to vậy làm sao anh mang ra nhanh thế nhỉ?
- Này… này… hỏi anh đó !
- Cái đó là bí mật
- Bí… bí cái đầu anh đó. Chỉ giỏi làm trò.
Một miếng kem được bôi "trộm" lên mặt Nguyên làm cậu phì cười, chưa hết kẻ địch còn "tấn công quyết liệt" khiến bây giờ đến cậu cũng chẳng thể nhận ra chính mình nữa. Người ta ra biển cùng lắm phủ cát lên người… đằng này cậu lại được phủ bằng cả lớp kem luôn. Chà! Cũng thú vị đó chứ?
Nguyện thực ra chả giận dỗi gì cô nàng, có chăng anh chỉ hận bản thân mình năng lực không đủ mà cứ thích ra vẻ làm trò thôi. Vì thế sau khi bị lớp kem phủ kín từ trên xuống dưới, anh chàng của chúng ta "tức giận" vùng lên đóng vai một "quái vật bánh kem" lao về phía người đẹp. Diệp Nhi cười khanh khách cố chạy vòng quanh chiếc bánh với hi vọng chốn thoát nhưng sau một hồi "dằng co" cũng không thoát khỏi cảnh bị Nguyên "bắt được"… Bị bánh kem phủ đầy cơ thể bạn trai dính hết lên người nên Diệp Nhi "giận" lắm. Cô giơ nắm tay bé nhỏ của mình lên đấm đấm mấy cái vào vai Nguyên cho bõ ghét.
Chàng trai của chúng ta qua lớp bánh kem dày bị Diệp Nhi bôi lên mặt… thấy được gương mặt cáu giận vô cùng dễ thương của cô bạn gái đang như được ánh trăng và những vệt kem tô điểm thêm vẻ yêu kiều, lộng lẫy. Nguyên bống dâng lên một cảm xúc kì dị. Cậu đã không thể tự chủ được cảm xúc bản thân nữa rồi.
Và thế là Diệp Nhi sau khi "vùng vẫy" cố tránh thoát khỏi vòng tay cứng như sắt đó bất thành cũng đang... đơ người ra. Gương mặt đầy kem của Nguyên đang tiến lại… tiến lại rất rất gầ cô. Diệp Nhi có thể nghe thấy rõ tiếng thở đang ngày càng nặng nề của cậu bạn trai nữa. Tim cô đập thình thịch loạn nhịp nếu không có mấy vệt kem che phủ và ánh trăng như mật ong trải xuống che dấu thì cái mặt như "quả gấc" của cô cũng không biết dấu đi đâu nữa. Cô nhẹ nhàng nhắm hờ hai mắt… Nguyên thì cũng từ từ đưa đôi môi đầy bánh kem của mình chạm đến cặp đôi của nàng. Một cái chạm rất nhẹ phớt qua làm cả hai người đều khẽ run lên trong lòng, nụ hôn đầu tiên của họ đã mất đi như thế đó.
Do là first kiss của cả hai nên dù cái chạm đó là rất khẽ và chỉ thoảng qua nhưng nó cũng đủ khiến đôi bạn của chúng ta “đứng hình” ngơ ngác duy trì cái tư thế "mờ ám" một hồi rồi. Không biết đã qua bao lâu… Diệp Nhi e ấp cố cúi đầu phá vỡ cái khoảng cách sát sàn sạt kia trước, trời ơi… xấu hổ quá đi thôi. Và để “chữa ngượng” cô nàng của chúng ta hung hăng cắn nhẹ vào vai của cậu bạn trai vẫn đang đê mê chìm đắm trong cái chạm môi vừa nãy và ấp úng:
- Bánh kem anh làm… ngon đó chứ?
Nguyên sau khi bị cô nàng cắn cho một cái thì cũng “từ trên trời rơi xuống”… nếu là Nguyên của khi mà chưa biết tin “kẻ kia” sẽ đến thì có lẽ cậu chỉ cười gượng vài câu rồi làm ngơ ứng phó… nhưng. Lại là chữ “nhưng”, áp lực sợ "mất” đi Diệp Nhi, cái dục vọng chiếm hữu, cạnh tranh bùng lên trong Nguyên giờ đây đã khiến cậu không hành xử “theo thói quen” của mình nữa. Đưa cặp mắt đỏ ngầu như quái thú nhìn con mồi… Nguyên từ từ siết chặt vòng tay lại nói qua hơi thở đang sục sôi của mình:
- Nếu ngon… em ăn thêm đi.
Diệp Nhi quả thực bị cái nhìn của Nguyên… dọa cho sợ, cô ấp úng.
- Đừng siết chặt vậy… em đau. Bỏ ra thì em mới ăn được bánh chứ.
Nhưng Nguyên bất chấp tất cả lấy cánh tay còn đang dính kem của mình bôi lên miệng:
- Không... anh muốn cho em ăn "kiểu này”
Rồi anh chàng lại nhẫn tâm ép đến hành hạ đôi môi non tơ kia... Lần này là một sự “nghiền ép” thực sự khiến cô bé Diệp Nhi sau khi “ứng phó” đến khó thở không chịu được phải lấy tay đẩy ra rồi hổn hển với bộ dáng xấu hổ như đứa trẻ vừa chót đi ăn vụng kẹo mà mẹ nó cất:
- Anh... anh xấu lắm. Em mặc kệ anh...
Nguyên mặc kệ cái vẻ đáng yêu hồn nhiên của cô bé dễ thương trước mặt mà cúi đầu mình sát đầu cô cười gằn:
- Em muốn biết thế nào là xấu không?
Và... Diệp Nhi nhanh chóng bị những cái hôn của Nguyên “hành hạ” không thương tiếc, từ môi, má, mắt, cổ, tóc... đôi môi ma quỷ đó như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé vậy.
Cảm thấy... “lãng mạn quá đà” thế này là không ổn, Diệp Nhi vội vàng cố kiềm chế con thú dữ đang điên cuồng trong cậu bạn trai:
- Thôi... đừng... đừng mà.
Nguyên “nghe lời” cô mà tạm rời đôi môi đang như quỷ hút máu đang chiếm từng tấc cái cổ trắng ngần của nàng. Diệp Nhi lúc này biết cần làm gì đó để “bình thường” lại nên tru môi lên:
- Bắt nạt người ta. Từ nay không thèm để ý anh nữa.
Nhưng cậu chàng nào quan tâm... anh ta dừng lại cũng vì "ý khác" chứ nào phải nể mặt cô bạn. Lý trí của Nguyên lúc này gần như bị che lấp cả rồi. Dùng cánh tay đầy sức mạnh vung lên xé toạc những “thành lũy” đang ngăn cản đôi môi tham lam của mình tiến tới xâm, chiếm cái thân thể trước mặt kia. Cậu từ từ đưa Diệp Nhi ngả dần xuống bãi biển.
Ánh mắt đầy vẻ đắm say... khát khao của Nguyên làm cô bạn gái sững sờ, cô sau vài cái "giãy dụa" cố thoát ra kiểu "có lệ" thì cũng ngại ngùng mà xuôi xuôi mà định "chiều ý" bạn trai... Nhưng khi tấm lưng bị “bóc trần” của cô chạm đến những hạt cát mịn thì Diệp Nhi đã bừng tỉnh. Lý trí của cô mách bảo "Không... không phải lúc này". Và cô lên tiếng, lần này là thực sự nghiêm túc:
- Nguyên... em nghĩ bây giờ không phải lúc.
Nhưng những lời nói đó nào áp chế nổi con quái vật đang sôi trào ở trong con người đang đứng trên đỉnh cao thế giới này. Nguyên cười như điên dại:
- Nếu không phải bây giờ thì anh sẽ mãi mãi không còn cơ hội.
Và chàng trai lại bắt đầu những hành động hết sức bản năng của mình như một con dã thú. Diệp Nhi thực sự bị sốc với Nguyên... sau khi biết mình đang có nguy cơ bị “hấp”, cô nàng cũng vứt lên chín tầng mây tất cả mà vừa đưa đôi tay mảnh mai lên chống lại gương mặt đang ép sát đến của cậu bạn trai, nước mắt của cô chảy ra lăn trên hai gò má... cô nghẹn ngào.
- Đừng... đừng làm thế. Em xin anh!
--------------------------
Ở trong một không gian đen đặc tối đen như mực, đột nhiên lóe lên hai luồng ánh sáng rực rỡ như hai vì sao đêm lấp lánh. Một âm thanh đầy bất đắc dĩ cất lên như sấm làm vỡ vụn cả khoảng không gian yên tĩnh này:
- Tại sao chứ? Mấy tháng rồi ta vẫn chưa thể đột phá.
Không gian phong tỏa bị vỡ vụn đã để lộ ra khung cảnh bên ngoài, đó là một bình nguyên xanh mượt vô bờ bến. Bóng người áo trắng trên thảm cỏ xanh đó như nét chấm phá làm nổi bật lên một vùng đất trù phú nơi đây, xa xa có những đàn bò, cừu... đang lững thững ăn cỏ mà không hề biết cách đó vài dặm thôi, có một người vừa thất bại trong khi đột phá Thánh cấp.
Người đang ngồi trên bình nguyên đó từ từ đứng dậy. Một thân thể người thanh niên cao chừng 170 cm, dáng hình cân đối, gương mặt có vẻ khá thường thường như đôi mắt lại lấp lánh như ẩn chứa bên trong vô vàn tinh tú. Nếu bỏ qua bộ trang phục đặc trưng của người chăn nuôi gia súc đang khá “te tua” kia đi thì đây... có lẽ là một bản sao hoàn hảo của cậu chàng Nguyên chúng ta. Cũng phải thôi, đây chính là người đã có bốn năm hoán đổi với cậu mà. Những người ở thế giới “này” không ai không biết đến tên tuổi và thiên phú của cậu nhưng với những người Địa Cầu như chúng ta chưa hẳn ai cũng biết.
Giới thiệu qua một chút, chàng thanh niên đó vốn cũng có họ, có tên nhưng cả Thế giới này không ai dám gọi thẳng về dòng họ đó, họ chỉ dám gọi anh bằng một cái tên đó là "Tinh" năm nay anh chàng này đã 22 tuổi. Sinh ra trong một gia đình truyền thống tu luyện cả tỉ năm, dòng họ của cậu trường tồn bất diệt nhờ có “ông tổ thần cấp” và hàng loạt những “ông tổ thánh cấp” khác. Trong cái dòng họ của cậu thừa thãi nhất là cái gì? Thiên tài... hệ thống tu luyện kĩ càng, hệ thống thực chiến từ ảo hóa, thực chiến... đều được chọn lọc, đánh giá tỉ mỉ nên thiên tài ở đây là vô kể. Những thanh niên trong dòng chính nếu trưởng thành mà chưa đột phá cấp 7 chắc không dám vác mặt ra đường gặp ai, với những chi nhánh xa cũng vậy... vì thế nên “cái giá” của một đệ tử danh môn cũng không là gì.
Nhưng... trường hợp của Tinh thì khác, khi sinh ra cậu trời đã giáng "dị tượng" giữa ban ngày mà bầu trời tối như mực, vì sao tỏa sáng lấp lánh. Vì thế... trưởng họ- cụ tổ của Tinh đã đặt cho cậu cái tên là Tinh này (ý là ngôi sao- nhưng về sau khi lớn lên còn mang thêm hàm ý "tinh hoa" nữa do hắn là thiên tài mà). Sinh ra có dị tượng và mang trong mình thiên phú dị bẩm, cậu tu thành cấp 9 từ khi còn nhỏ... hơn 10 năm qua cố gắng tìm con đường đột phá Thánh cấp chưa thành. Chính vậy... cậu là một trường hợp đặc biệt “thiên tài của các thiên tài”. Thậm chí “ông tổ thần cấp” của cả họ đã mấy triệu năm không xuất hiện từ khi Tinh ra đời cũng thường xuyên về thăm thú quê hương hơn. Được sự ưu ái của ông tổ, cậu đã được “một xuất đặc biệt” trao đổi linh hồn với một thế giới khác... thế giới rất “kì cục” để tăng tâm cảnh của mình.
Sau bốn năm, thế giới “kì cục” mà nhỏ bé đó đã bị Tinh khám phá gần hết. Tâm cảnh đã tu thành, vị trí linh hồn cũng đã về như vốn có. Những tưởng chẳng bao lâu dòng họ sẽ có thêm một Thánh cấp, chàng trai sẽ nhanh chóng đột phá vách ngăn để mong sẽ có hi vọng vào “thần vị” cao vời.... Nhưng tất cả gần như đều chưa có chút tiến triển nào. Lần đầu tiên trong đời Tinh nảy sinh ý nghĩ nghi ngờ cái “cốt cách thiên tài” của mình:
- Chẳng lẽ... ta tâm cảnh vẫn chưa đủ sao?
- Èo... anh mua phải “hàng rởm” rồi.
Nguyên cười mà như mếu chán nản nằm ngả ra bãi biển bỏ mặc miếng bánh đang cầm trên tay xuống bên cạnh:
- Cám ơn con chuột bạch của anh. Bánh này là anh tự làm đó... giờ biết không ngon nên anh chả dám ăn đâu. Haha
Cậu cười một cách chua chát... khóe mắt rưng rưng những hổ thẹn, thất vọng như muốn trào ra. Nguyên nghĩ thầm:
- Phải... mình làm gì cũng thất bại. Đến cả làm cái bánh cho cô ấy cũng...
Diệp Nhi lại nhớ chiều nay lúc định rủ bạn trai đi dạo thêm một vòng các “chỗ ăn ngon” ở Đà Nẵng thì Nguyên lại dứt quyết không chịu, cậu lấy cớ mệt và để cô đi một mình. Diệp Nhi vì mất hứng nên cũng không thèm đi nữa mà về phòng giận dỗi nên cô thốt lên.
- Thì ra anh chốn trong khách sạn cả buổi chiều làm cái bánh này sao?
Nguyên “lầm lì” chả nói gì mà còn thầm "kể lể" trong đầu:
- Và còn phải “hóa phép” cho cái bánh từ nhẫn chứa đồ ra nữa, còn phải dùng hỏa hệ công pháp đốt cháy 22 ngọn nến cùng lúc, dùng trận pháp tạm thời cấm không để ngăn cho gió không thổi tắt nến. Chà... nhưng vẫn cứ không đủ.
Thấy Nguyên có vẻ... “giận” Diệp Nhi dứt bỏ cảm xúc tự trách và quay sang trêu chọc:
- Em nói vậy là để anh không dám ăn đó. Bánh ngon vậy mà... haha. Anh là đồ ngốc.
Vừa nói cô vừa cố nhồi cái thứ bánh có vị... chua chua khá khó nuốt đó vào trong người. Nhưng bánh cũng ngon đấy chứ, ít ra vào lúc này với cô nó ngọt vô cùng. Nguyên nghe vậy... tưởng thật tò mò cầm miếng bánh lên nếm thử và cậu lập tức phải nhíu mày với “thành quả” của mình:
- Như vậy mà em bảo ngon? Thôi để anh mua cho em cái khác.
Diệp Nhi đứng bật dậy nhíu mày gườm mặt:
- Em quyết ăn rồi. Anh mà “tranh” của em là không xong đâu?
Rồi cất giọng trêu chọc:
- Người ta làm bánh thì ngọt mà sao có người làm bánh thì lại ra cái vị đặc biệt vậy ta.
Nguyên cố tìm xem sai sót ở đâu nghĩ thầm:
- Có lẽ do mình không dùng sữa tươi mà lại dùng sữa dâu (cô ấy thích ăn dâu tây mà). À... hình như sách dạy không nên để quá lâu... mình không để nơi bảo quản tốt lại còn “ém” hàng lâu vậy nên chắc bị biến chất). Cũng có thể do đặt cạnh mấy cái đan dược mình chứa trong đó nên bị "pha mùi". Chả biết sao nữa... nhưng khó nuốt quá. Vậy mà cô ấy ăn... ngon lành chưa kìa.
....................
- Hứ... bơ người ta kìa
Mặc kệ Diệp Nhi đang cố chọc cho mình vui, Nguyên còn đang bận “dỗi”. Cô bé thấy anh chàng vẫn đang làm bộ thì dùng sức lay lay cậu bạn trai đang nằm dài trên bãi biển.
- Ồ... cái bánh to vậy làm sao anh mang ra nhanh thế nhỉ?
- Này… này… hỏi anh đó !
- Cái đó là bí mật
- Bí… bí cái đầu anh đó. Chỉ giỏi làm trò.
Một miếng kem được bôi "trộm" lên mặt Nguyên làm cậu phì cười, chưa hết kẻ địch còn "tấn công quyết liệt" khiến bây giờ đến cậu cũng chẳng thể nhận ra chính mình nữa. Người ta ra biển cùng lắm phủ cát lên người… đằng này cậu lại được phủ bằng cả lớp kem luôn. Chà! Cũng thú vị đó chứ?
Nguyện thực ra chả giận dỗi gì cô nàng, có chăng anh chỉ hận bản thân mình năng lực không đủ mà cứ thích ra vẻ làm trò thôi. Vì thế sau khi bị lớp kem phủ kín từ trên xuống dưới, anh chàng của chúng ta "tức giận" vùng lên đóng vai một "quái vật bánh kem" lao về phía người đẹp. Diệp Nhi cười khanh khách cố chạy vòng quanh chiếc bánh với hi vọng chốn thoát nhưng sau một hồi "dằng co" cũng không thoát khỏi cảnh bị Nguyên "bắt được"… Bị bánh kem phủ đầy cơ thể bạn trai dính hết lên người nên Diệp Nhi "giận" lắm. Cô giơ nắm tay bé nhỏ của mình lên đấm đấm mấy cái vào vai Nguyên cho bõ ghét.
Chàng trai của chúng ta qua lớp bánh kem dày bị Diệp Nhi bôi lên mặt… thấy được gương mặt cáu giận vô cùng dễ thương của cô bạn gái đang như được ánh trăng và những vệt kem tô điểm thêm vẻ yêu kiều, lộng lẫy. Nguyên bống dâng lên một cảm xúc kì dị. Cậu đã không thể tự chủ được cảm xúc bản thân nữa rồi.
Và thế là Diệp Nhi sau khi "vùng vẫy" cố tránh thoát khỏi vòng tay cứng như sắt đó bất thành cũng đang... đơ người ra. Gương mặt đầy kem của Nguyên đang tiến lại… tiến lại rất rất gầ cô. Diệp Nhi có thể nghe thấy rõ tiếng thở đang ngày càng nặng nề của cậu bạn trai nữa. Tim cô đập thình thịch loạn nhịp nếu không có mấy vệt kem che phủ và ánh trăng như mật ong trải xuống che dấu thì cái mặt như "quả gấc" của cô cũng không biết dấu đi đâu nữa. Cô nhẹ nhàng nhắm hờ hai mắt… Nguyên thì cũng từ từ đưa đôi môi đầy bánh kem của mình chạm đến cặp đôi của nàng. Một cái chạm rất nhẹ phớt qua làm cả hai người đều khẽ run lên trong lòng, nụ hôn đầu tiên của họ đã mất đi như thế đó.
Do là first kiss của cả hai nên dù cái chạm đó là rất khẽ và chỉ thoảng qua nhưng nó cũng đủ khiến đôi bạn của chúng ta “đứng hình” ngơ ngác duy trì cái tư thế "mờ ám" một hồi rồi. Không biết đã qua bao lâu… Diệp Nhi e ấp cố cúi đầu phá vỡ cái khoảng cách sát sàn sạt kia trước, trời ơi… xấu hổ quá đi thôi. Và để “chữa ngượng” cô nàng của chúng ta hung hăng cắn nhẹ vào vai của cậu bạn trai vẫn đang đê mê chìm đắm trong cái chạm môi vừa nãy và ấp úng:
- Bánh kem anh làm… ngon đó chứ?
Nguyên sau khi bị cô nàng cắn cho một cái thì cũng “từ trên trời rơi xuống”… nếu là Nguyên của khi mà chưa biết tin “kẻ kia” sẽ đến thì có lẽ cậu chỉ cười gượng vài câu rồi làm ngơ ứng phó… nhưng. Lại là chữ “nhưng”, áp lực sợ "mất” đi Diệp Nhi, cái dục vọng chiếm hữu, cạnh tranh bùng lên trong Nguyên giờ đây đã khiến cậu không hành xử “theo thói quen” của mình nữa. Đưa cặp mắt đỏ ngầu như quái thú nhìn con mồi… Nguyên từ từ siết chặt vòng tay lại nói qua hơi thở đang sục sôi của mình:
- Nếu ngon… em ăn thêm đi.
Diệp Nhi quả thực bị cái nhìn của Nguyên… dọa cho sợ, cô ấp úng.
- Đừng siết chặt vậy… em đau. Bỏ ra thì em mới ăn được bánh chứ.
Nhưng Nguyên bất chấp tất cả lấy cánh tay còn đang dính kem của mình bôi lên miệng:
- Không... anh muốn cho em ăn "kiểu này”
Rồi anh chàng lại nhẫn tâm ép đến hành hạ đôi môi non tơ kia... Lần này là một sự “nghiền ép” thực sự khiến cô bé Diệp Nhi sau khi “ứng phó” đến khó thở không chịu được phải lấy tay đẩy ra rồi hổn hển với bộ dáng xấu hổ như đứa trẻ vừa chót đi ăn vụng kẹo mà mẹ nó cất:
- Anh... anh xấu lắm. Em mặc kệ anh...
Nguyên mặc kệ cái vẻ đáng yêu hồn nhiên của cô bé dễ thương trước mặt mà cúi đầu mình sát đầu cô cười gằn:
- Em muốn biết thế nào là xấu không?
Và... Diệp Nhi nhanh chóng bị những cái hôn của Nguyên “hành hạ” không thương tiếc, từ môi, má, mắt, cổ, tóc... đôi môi ma quỷ đó như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé vậy.
Cảm thấy... “lãng mạn quá đà” thế này là không ổn, Diệp Nhi vội vàng cố kiềm chế con thú dữ đang điên cuồng trong cậu bạn trai:
- Thôi... đừng... đừng mà.
Nguyên “nghe lời” cô mà tạm rời đôi môi đang như quỷ hút máu đang chiếm từng tấc cái cổ trắng ngần của nàng. Diệp Nhi lúc này biết cần làm gì đó để “bình thường” lại nên tru môi lên:
- Bắt nạt người ta. Từ nay không thèm để ý anh nữa.
Nhưng cậu chàng nào quan tâm... anh ta dừng lại cũng vì "ý khác" chứ nào phải nể mặt cô bạn. Lý trí của Nguyên lúc này gần như bị che lấp cả rồi. Dùng cánh tay đầy sức mạnh vung lên xé toạc những “thành lũy” đang ngăn cản đôi môi tham lam của mình tiến tới xâm, chiếm cái thân thể trước mặt kia. Cậu từ từ đưa Diệp Nhi ngả dần xuống bãi biển.
Ánh mắt đầy vẻ đắm say... khát khao của Nguyên làm cô bạn gái sững sờ, cô sau vài cái "giãy dụa" cố thoát ra kiểu "có lệ" thì cũng ngại ngùng mà xuôi xuôi mà định "chiều ý" bạn trai... Nhưng khi tấm lưng bị “bóc trần” của cô chạm đến những hạt cát mịn thì Diệp Nhi đã bừng tỉnh. Lý trí của cô mách bảo "Không... không phải lúc này". Và cô lên tiếng, lần này là thực sự nghiêm túc:
- Nguyên... em nghĩ bây giờ không phải lúc.
Nhưng những lời nói đó nào áp chế nổi con quái vật đang sôi trào ở trong con người đang đứng trên đỉnh cao thế giới này. Nguyên cười như điên dại:
- Nếu không phải bây giờ thì anh sẽ mãi mãi không còn cơ hội.
Và chàng trai lại bắt đầu những hành động hết sức bản năng của mình như một con dã thú. Diệp Nhi thực sự bị sốc với Nguyên... sau khi biết mình đang có nguy cơ bị “hấp”, cô nàng cũng vứt lên chín tầng mây tất cả mà vừa đưa đôi tay mảnh mai lên chống lại gương mặt đang ép sát đến của cậu bạn trai, nước mắt của cô chảy ra lăn trên hai gò má... cô nghẹn ngào.
- Đừng... đừng làm thế. Em xin anh!
--------------------------
Ở trong một không gian đen đặc tối đen như mực, đột nhiên lóe lên hai luồng ánh sáng rực rỡ như hai vì sao đêm lấp lánh. Một âm thanh đầy bất đắc dĩ cất lên như sấm làm vỡ vụn cả khoảng không gian yên tĩnh này:
- Tại sao chứ? Mấy tháng rồi ta vẫn chưa thể đột phá.
Không gian phong tỏa bị vỡ vụn đã để lộ ra khung cảnh bên ngoài, đó là một bình nguyên xanh mượt vô bờ bến. Bóng người áo trắng trên thảm cỏ xanh đó như nét chấm phá làm nổi bật lên một vùng đất trù phú nơi đây, xa xa có những đàn bò, cừu... đang lững thững ăn cỏ mà không hề biết cách đó vài dặm thôi, có một người vừa thất bại trong khi đột phá Thánh cấp.
Người đang ngồi trên bình nguyên đó từ từ đứng dậy. Một thân thể người thanh niên cao chừng 170 cm, dáng hình cân đối, gương mặt có vẻ khá thường thường như đôi mắt lại lấp lánh như ẩn chứa bên trong vô vàn tinh tú. Nếu bỏ qua bộ trang phục đặc trưng của người chăn nuôi gia súc đang khá “te tua” kia đi thì đây... có lẽ là một bản sao hoàn hảo của cậu chàng Nguyên chúng ta. Cũng phải thôi, đây chính là người đã có bốn năm hoán đổi với cậu mà. Những người ở thế giới “này” không ai không biết đến tên tuổi và thiên phú của cậu nhưng với những người Địa Cầu như chúng ta chưa hẳn ai cũng biết.
Giới thiệu qua một chút, chàng thanh niên đó vốn cũng có họ, có tên nhưng cả Thế giới này không ai dám gọi thẳng về dòng họ đó, họ chỉ dám gọi anh bằng một cái tên đó là "Tinh" năm nay anh chàng này đã 22 tuổi. Sinh ra trong một gia đình truyền thống tu luyện cả tỉ năm, dòng họ của cậu trường tồn bất diệt nhờ có “ông tổ thần cấp” và hàng loạt những “ông tổ thánh cấp” khác. Trong cái dòng họ của cậu thừa thãi nhất là cái gì? Thiên tài... hệ thống tu luyện kĩ càng, hệ thống thực chiến từ ảo hóa, thực chiến... đều được chọn lọc, đánh giá tỉ mỉ nên thiên tài ở đây là vô kể. Những thanh niên trong dòng chính nếu trưởng thành mà chưa đột phá cấp 7 chắc không dám vác mặt ra đường gặp ai, với những chi nhánh xa cũng vậy... vì thế nên “cái giá” của một đệ tử danh môn cũng không là gì.
Nhưng... trường hợp của Tinh thì khác, khi sinh ra cậu trời đã giáng "dị tượng" giữa ban ngày mà bầu trời tối như mực, vì sao tỏa sáng lấp lánh. Vì thế... trưởng họ- cụ tổ của Tinh đã đặt cho cậu cái tên là Tinh này (ý là ngôi sao- nhưng về sau khi lớn lên còn mang thêm hàm ý "tinh hoa" nữa do hắn là thiên tài mà). Sinh ra có dị tượng và mang trong mình thiên phú dị bẩm, cậu tu thành cấp 9 từ khi còn nhỏ... hơn 10 năm qua cố gắng tìm con đường đột phá Thánh cấp chưa thành. Chính vậy... cậu là một trường hợp đặc biệt “thiên tài của các thiên tài”. Thậm chí “ông tổ thần cấp” của cả họ đã mấy triệu năm không xuất hiện từ khi Tinh ra đời cũng thường xuyên về thăm thú quê hương hơn. Được sự ưu ái của ông tổ, cậu đã được “một xuất đặc biệt” trao đổi linh hồn với một thế giới khác... thế giới rất “kì cục” để tăng tâm cảnh của mình.
Sau bốn năm, thế giới “kì cục” mà nhỏ bé đó đã bị Tinh khám phá gần hết. Tâm cảnh đã tu thành, vị trí linh hồn cũng đã về như vốn có. Những tưởng chẳng bao lâu dòng họ sẽ có thêm một Thánh cấp, chàng trai sẽ nhanh chóng đột phá vách ngăn để mong sẽ có hi vọng vào “thần vị” cao vời.... Nhưng tất cả gần như đều chưa có chút tiến triển nào. Lần đầu tiên trong đời Tinh nảy sinh ý nghĩ nghi ngờ cái “cốt cách thiên tài” của mình:
- Chẳng lẽ... ta tâm cảnh vẫn chưa đủ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.