Chương 30: Một tuần "vi vu"- Một phút "vu vơ"
Doccokiemma
25/03/2015
Cuộc họp với Ban giám đốc được diễn ra ngay sau đó với không khí hết sức căng thẳng. Bực tức với lũ "bốc đồng", Nguyễn Nam Dương- Phó giám đốc điều hành của Tứ Phúc đã quyết định từ chức để mặc cho đám “nhãi nhép” đó muốn làm gì thì làm. Cường Steven, một nhân vật “tuổi trẻ tài cao” được đẩy lên để thay thế vị trí của ông. Vị Phó tổng còn lại và các giám đốc chi nhánh sau khi thấy cảnh ông Dương như mặt trời xuống núi ngậm ngùi bước khỏi phòng cũng biết điều mà ngồi im thin thít. Kế hoạch mới nhanh chóng được đưa đến tận tay từng người và sẽ được tiến hành ngay từ ngày mai. Một tập đoàn tài chính đã bắt đầu bước vào cuộc phiêu lưu mạo hiểm.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Nam giữ mấy người ở lại ăn cơm do em gái và vợ tự tay chuẩn bị. Mọi người đều vui vẻ nhận lời... chỉ có Nguyên là vội vã xin về sớm vì chuyến bay mà Nam đặt vé cho “cúp bồ” của chúng ta sẽ cất cánh chỉ sau hơn 45 phút nữa. Phương định đưa Nguyên ra sân bay nhưng bị cô bé Hạnh nhanh nhảu tranh giành và nói:
- Anh cứ ở lại tiếp khách đi, để em đưa anh Nguyên ra sân bay.
Nguyên cũng ngại ngần từ biệt mọi người mà về trước. Bước lên xe, không biết có phải do chỗ ngồi quá “trật” hay không mà cả hai người Nguyên- Hạnh đều thấy... khá bức bối. Đi gần một nửa hành trình mà vẫn chưa ai nói câu gì? Sự yên lặng đáng sợ đang vây lấy hai nhân vật nhỏ bé của chúng ta. Để phá vỡ cái sự tĩnh lặng đáng sợ đó, Hạnh mỉm cười lên tiếng:
- Anh... anh là ông “thần cổ phiếu” là “tượng thần tài sống” mà anh tôi hay kể đó hả?
Nguyên thì đang vẩn vơ nghĩ về những dự định phải “thay đổi” và nên làm sao để “cưa gái” trong chuyến đi Nha Trang kia chợt nghe thấy Hạnh hỏi nào có lọt tai chữ nào đâu, nhưng cậu chàng cũng ậm ờ ứng phó:
- À... ờ...
Hạnh vừa cầm lái vừa nhìn lên gương thấy gương mặt “thất thần” của Nguyên với vẻ tò mò (thằng này không biết lái ô tô, nhà nghèo từ nhỏ nên em nó mới cầm lái):
- Nghe mọi người nói anh bị...
Nguyên tạm ngừng suy nghĩ vẩn vơ, thấy câu hỏi ngập ngừng của cô “nhân viên” mình tuyển cười đáp:
- Ừ... nên có rất nhiều thứ trước kia tôi không nhớ rõ nữa.
Và Nguyên cũng tỏ ra tò mò hỏi lại:
- Với điều kiện của cô tại sao lại hạ cố đến làm việc ở cái quán nhỏ của tôi thế?
Và rất nhanh câu truyện về một cô bé vô cùng cá tính từ từ hé lộ. Cô từ khi lên đại học đã vì hâm mộ anh trai mà học đòi tự lập. Hạnh sống và học tập, làm việc không nhờ bất kì sự trợ giúp nào của bố mẹ. Cô tự chọn trường học, tự làm kiếm sống và cũng dự định sẽ tự xin việc và còn thầm nhủ là sẽ tự kiếm một "lang quân như ý" nữa cơ.
Nguyên thấy cô bé Hạnh (bé gì... bằng tuổi ông đấy ạ) này với tài năng của mình mà ở nơi “nhỏ” như quán cậu chàng mở thì “phí” quá nên hỏi dò:
- Lúc thấy cô xuất hiện, tôi còn nghĩ anh Nam sẽ đẩy cô vào Ban giám đốc cơ đấy.
Hạnh cười nhẹ nhàng đáp:
- Có đẩy tôi cũng không chịu đâu? Lợi dụng quan hệ cá nhân xen vào công việc không hợp với phong cách của tôi. Hơn nữa tôi thấy Cường có vẻ hợp với vị trí đó hơn.
Nguyên cười phá lên:
- Cô là sinh viên của khối ngành kinh tế lại đi khen một thằng trái ngành bên Báo chí là “hơn” thì ai tin nổi.
Hạnh mím môi liếc qua khuôn mặt anh chàng ngồi bên cạnh qua chiếc gương rồi nói:
- Anh biết không... tôi chưa từng thực sự bằng bản thân làm ăn kiếm nhiều tiền bao giờ cả. Anh Nam thường đùa rằng tôi chỉ có chút “thông minh vặt” thôi. Vì thế... tôi rất khâm phục những người “dũng cảm” như các anh.
Trò chuyện thêm một lát thì đã đến sân bay, Nguyên mở cửa xuống xe đưa ánh mắt nhìn xung quanh nhưng chưa thấy Diệp Nhi đâu, thả “thần thức” ra thăm dò. À... thì ra cô nàng cũng sắp đến, cậu quay sang cười với cô nàng đã cất công đưa mình một đoạn đường:
- Cám ơn Hạnh nhé!
Rồi đi về phía chiếc xe Diệp Nhi vừa dừng lại cách đó một khoảng, Hạnh cũng vội mở cửa xe âm thầm đi theo:
Nhìn thấy Nguyên chạy đến gặp Diệp Nhi rồi cả hai cùng cười đùa vui vẻ. Cậu chàng còn sách giúp nàng hai vali hành lí to uỵch nữa, cô nàng Hạnh của chúng ta từ xa nhìn với vẻ... chua chua.
Khi hai bóng người đã đi khuất, cô bước lên xe thần người một lát rồi thở dài nhìn vào tấm gương trước xe nói chuyện như “tự kỉ”:
- Thần tượng của mày hóa ra là người chẳng giống “trong mơ” chút nào. Mà người ta lại còn đã có bạn gái nữa chứ? AAAAAA
Phải nói là nhờ Nam hết sức "quảng cáo" nên Hạnh luôn giữ về Nguyên với một hình tượng một chàng trai tài năng, hào hoa trong mình. Giấc mơ thiếu nữ ai không có, có người hâm mộ ngôi sao ca nhạc, điện ảnh, có người hâm mộ ngôi sao bóng đá... còn cô, Hạnh hâm mộ nhất những người giống như bố và anh trai cô- những con người bản lĩnh và tài năng. Nam trước đây cũng có ý “chắp nối” hai người nên hết lời tán tụng Nguyên. Tiếc là trời không chiều người, cách đây mấy tháng Nguyên và Diệp Nhi yêu nhau, Nam bây giờ có nói gì cũng vô ích vì suốt hơn hai năm qua... những lời khen hết cỡ của anh đã đưa cái tên “Nguyên thiên tài” xoáy sâu vào Hạnh rồi. Cô nàng sau 1 phút “than thở” cũng lấy lại tinh thần đánh xe quay về... vừa đi vừa hát vu vơ mấy câu gì đó (giòn cười tươi khóc quá đê)
Lại nói về Nguyên và Diệp Nhi. Tận dụng quãng thời gian mà “tên điên” kia chưa đến “cúp bồ” của chúng ta đã có vài ngày chơi bời thả ga và bỏ qua mọi chuyện đang sảy ra chung quanh mình. Sau khi mài mòn vài đôi dép với những cảnh quan ở Nha Trang và phơi đen cả da dưới những bãi biển đầy nắng, cặp đôi của chúng ta chưa chịu về sớm mà lại đi trên một chiếc xe máy Nguyên mua ở Nha Trang để thực hiện chuyến “phượt” từ đó về Hà Nội.
Gần 1 tuần sau, vào đêm 30 tháng 4- ngày kỉ niệm Giải phóng miền Nam- Thống nhất đất nước, hai cô cậu bé của chúng ta đã có mặt và dựng “trại” ở bãi biển Mỹ Khê.
Qua thần thức cảm nhận Nguyên biết rằng “người kia” không lâu nữa cũng sẽ đến. Cậu thực sự thấy... tiếc những ngày vừa qua vô cùng. Tuy hơn một tuần qua họ đã luôn “ở cạnh” nhau (vẫn mỗi người 1 phòng trong sáng nhé) và có vô số với nhau những kỉ niệm, những bức ảnh chụp chung... Nguyên vẫn thấy chưa đủ vì... anh luôn thấy thời gian dành cho mình và Diệp Nhi đã sắp "cạn". Sự tự ti về chênh lệch giữa bản thân và “tên điên” đó làm cậu luôn ở trong suy nghĩ... mình đang bất lợi và không xứng đáng với người ta. Thời điểm đến lúc cậu phải “trả” lại Diệp Nhi ngày càng gần.
Thấy bạn trai tay thẫn thờ đưa mắt nhìn biển ngắm trời đêm, nơi sóng biển mờ ảo hắt lại ánh trăng sóng sánh đầy ma thuật mà vu vơ suy nghĩ, Diệp Nhi cùng nhìn theo tầm mắt của Nguyên rồi dựa sát vai cậu thủ thỉ:
- Anh nhìn gì vậy?
Nguyên bị tiếng nói dịu êm như làn gió lướt qua của Diệp Nhi làm thức tỉnh vội quay sang gượng cười:
- Đâu có gì đâu? Lần đầu ngắm cảnh biển đêm đẹp quá làm anh bị “ngợp” thôi mà.
Diệp Nhi ngước mắt nhìn cậu bạn trai:
- Chúng ta đã từng... như thế này cách đây hơn hai năm khi còn đang là bạn. Anh nhớ lúc đó anh nói gì không?
Nguyên nghĩ thầm... cô ấy... lại nghĩ đến “hắn”, tại sao không phải là mình chứ nên anh không đáp lại mà quay đầu đi cố che dấu sự buồn bực của mình, anh lạnh nhạt:
- Anh quên rồi.... Mà từ nay về sau, em đừng bao giờ nhắc đến cái con người mà anh đã “đánh mất” trước đây nữa. Hãy để anh là anh... được không?
Rồi quay sang nhìn sâu vào đôi mắt trong đang khá ngỡ ngàng của Diệp Nhi, cậu dịu dàng hơn:
- Anh xin lỗi... nhưng có thể anh đã đánh mất vĩnh viễn con người cũ kia rồi. Cái lời hứa “cùng tìm lại” với em... anh không thể thực hiện. Anh...
Và trong lòng cậu còn thầm nhủ:
- Có lẽ “tên đó” sẽ trả lại cho em mọi thứ. Thời gian qua đã làm anh suy nghĩ rất nhiều. Cái “hàng giả” như anh chắc cũng chỉ còn lại những giây phút cuối cùng được ở bên em như bây giờ thôi.
Vâng... sau khi ở gần Diệp Nhi, cái kế hoạch “tán đổ” của Nguyên dường như bị “phản đòn”. Cô bạn gái chưa thấy “đổ” đâu nhưng Nguyên đã vứt bỏ những “tà niệm” xấu xa với cô nàng rồi. Thậm chí còn học đòi theo những thứ ngôn tình, hàn xẻng mà anh đọc hay xem được là “hi sinh cho tình yêu” nữa chứ. Ôi... cái tình yêu nó “vĩ đại” biết bao. Nhưng đợi đấy... hãy khoan mà đánh giá, từ suy nghĩ đến lời nói, từ lời nói đến hành động luôn là một khoảng cách xa vời, đôi khi cái cách biệt đó khiến con người ta tuyệt vọng. Nguyên đã từng có những suy nghĩ “bậy bạ” nhưng lại không thực hiện được đấy thôi, vậy... cái cao thượng trong ý nghĩ của anh có thể thực hiện ở đời thực hay không? Điều này vẫn là một dấu hỏi.
Đã xác định (bằng ý nghĩ) sẽ “trả lại” Diệp Nhi cho “hắn” nên Nguyên quý trọng từng giây phút cuối cùng này. Cậu đưa mắt liếc qua đồng hồ, đã sắp đến giờ phút chuyển giao giữa hai ngày rồi. Dứt ra khỏi những suy nghĩ bi lụy, trở về với thực tại tuy mong manh nhưng đang đẹp như mơ này, Nguyên nói:
- Bây giờ anh có thứ này cho em. Nhớ nhắm mắt thật kĩ và không được mở ra đâu nhé.
Khẽ nâng Diệp Nhi đang dựa vào đôi vai mình, Nguyên bằng tất cả can đảm mình có khẽ chạm bờ mắt cô đôi môi của mình rồi thì thầm:
- Nhớ lấy... nhắm mắt và đừng nhìn khi anh chưa sẵn sàng.
Sau vài giây, sau khi chuẩn bị đã hoàn tất Nguyên quay sang Diệp Nhi:
- Được rồi đó, mở mắt ra đi.
Diệp Nhi trong thời gian nhắm mắt luôn cố nghĩ thử xem cậu bạn trai đang định “dở trò” gì? Dù sao mấy ngày nay, các “trò” sến súa không biết Nguyên học từ đâu (trên Net đầy) đã được “áp dụng” kha khá rồi. Diệp Nhi cứ vui vẻ mà nhận cái sự “bất ngờ” ấy, nhưng ở sâu trong tiềm thức cô luôn có một sự bất an.
- Không biết anh ấy mấy ngày nay tại sao lại cư sử “lạ” thế? Trong phim ảnh, tiểu thuyết thì những người có “dấu hiệu lạ” thế này chắc chắn là đang che dấu chuyện gì đó “kinh khủng” lắm... hoặc là sắp “rời xa” ta rồi. Nguyên đang che dấu gì chứ? Mấy hôm nay thỉnh thoảng anh ấy lại thất thần. Hay là... anh ấy có điều khó nói.... Liệu anh ấy có phải đang mắc ung thư hay gì gì như trong mấy phim ảnh đó nên đang làm hết những gì có thể với “những ngày cuối cùng” không.
Nhưng sau đó cô lại phủ nhận:
- Mình quan sát chả thấy anh ấy có dấu hiệu nào không khỏe cả. Trong phim (lại lôi phim) nếu bị bệnh giai đoạn cuối thì không ngất cũng chảy máu cam, đằng này anh ấy còn cõng mình chạy quanh bãi biển được cơ mà. Hay là anh ấy... mà thôi... chắc tại xem phim Hàn nhiều nên cả nghĩ. Có thể do đêm hôm đó mình nói là “sợ” nên anh ấy rủ mình đi giải khuây vậy thôi. Còn làm mình vui... “là bổn phận” của anh ấy rồi. Nghĩ nhiều mệt óc... chả nghĩ nữa.
Đúng là con gái thì luôn tinh tế... nhưng dù cô có suy nghĩ như thế nào cũng không bao giờ “lường” được hết những “trò vặt” mà Nguyên bày ra, cũng như không thể hình dung về câu chuyện “linh hồn tráo đổi” giữa hai thế giới được.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Nam giữ mấy người ở lại ăn cơm do em gái và vợ tự tay chuẩn bị. Mọi người đều vui vẻ nhận lời... chỉ có Nguyên là vội vã xin về sớm vì chuyến bay mà Nam đặt vé cho “cúp bồ” của chúng ta sẽ cất cánh chỉ sau hơn 45 phút nữa. Phương định đưa Nguyên ra sân bay nhưng bị cô bé Hạnh nhanh nhảu tranh giành và nói:
- Anh cứ ở lại tiếp khách đi, để em đưa anh Nguyên ra sân bay.
Nguyên cũng ngại ngần từ biệt mọi người mà về trước. Bước lên xe, không biết có phải do chỗ ngồi quá “trật” hay không mà cả hai người Nguyên- Hạnh đều thấy... khá bức bối. Đi gần một nửa hành trình mà vẫn chưa ai nói câu gì? Sự yên lặng đáng sợ đang vây lấy hai nhân vật nhỏ bé của chúng ta. Để phá vỡ cái sự tĩnh lặng đáng sợ đó, Hạnh mỉm cười lên tiếng:
- Anh... anh là ông “thần cổ phiếu” là “tượng thần tài sống” mà anh tôi hay kể đó hả?
Nguyên thì đang vẩn vơ nghĩ về những dự định phải “thay đổi” và nên làm sao để “cưa gái” trong chuyến đi Nha Trang kia chợt nghe thấy Hạnh hỏi nào có lọt tai chữ nào đâu, nhưng cậu chàng cũng ậm ờ ứng phó:
- À... ờ...
Hạnh vừa cầm lái vừa nhìn lên gương thấy gương mặt “thất thần” của Nguyên với vẻ tò mò (thằng này không biết lái ô tô, nhà nghèo từ nhỏ nên em nó mới cầm lái):
- Nghe mọi người nói anh bị...
Nguyên tạm ngừng suy nghĩ vẩn vơ, thấy câu hỏi ngập ngừng của cô “nhân viên” mình tuyển cười đáp:
- Ừ... nên có rất nhiều thứ trước kia tôi không nhớ rõ nữa.
Và Nguyên cũng tỏ ra tò mò hỏi lại:
- Với điều kiện của cô tại sao lại hạ cố đến làm việc ở cái quán nhỏ của tôi thế?
Và rất nhanh câu truyện về một cô bé vô cùng cá tính từ từ hé lộ. Cô từ khi lên đại học đã vì hâm mộ anh trai mà học đòi tự lập. Hạnh sống và học tập, làm việc không nhờ bất kì sự trợ giúp nào của bố mẹ. Cô tự chọn trường học, tự làm kiếm sống và cũng dự định sẽ tự xin việc và còn thầm nhủ là sẽ tự kiếm một "lang quân như ý" nữa cơ.
Nguyên thấy cô bé Hạnh (bé gì... bằng tuổi ông đấy ạ) này với tài năng của mình mà ở nơi “nhỏ” như quán cậu chàng mở thì “phí” quá nên hỏi dò:
- Lúc thấy cô xuất hiện, tôi còn nghĩ anh Nam sẽ đẩy cô vào Ban giám đốc cơ đấy.
Hạnh cười nhẹ nhàng đáp:
- Có đẩy tôi cũng không chịu đâu? Lợi dụng quan hệ cá nhân xen vào công việc không hợp với phong cách của tôi. Hơn nữa tôi thấy Cường có vẻ hợp với vị trí đó hơn.
Nguyên cười phá lên:
- Cô là sinh viên của khối ngành kinh tế lại đi khen một thằng trái ngành bên Báo chí là “hơn” thì ai tin nổi.
Hạnh mím môi liếc qua khuôn mặt anh chàng ngồi bên cạnh qua chiếc gương rồi nói:
- Anh biết không... tôi chưa từng thực sự bằng bản thân làm ăn kiếm nhiều tiền bao giờ cả. Anh Nam thường đùa rằng tôi chỉ có chút “thông minh vặt” thôi. Vì thế... tôi rất khâm phục những người “dũng cảm” như các anh.
Trò chuyện thêm một lát thì đã đến sân bay, Nguyên mở cửa xuống xe đưa ánh mắt nhìn xung quanh nhưng chưa thấy Diệp Nhi đâu, thả “thần thức” ra thăm dò. À... thì ra cô nàng cũng sắp đến, cậu quay sang cười với cô nàng đã cất công đưa mình một đoạn đường:
- Cám ơn Hạnh nhé!
Rồi đi về phía chiếc xe Diệp Nhi vừa dừng lại cách đó một khoảng, Hạnh cũng vội mở cửa xe âm thầm đi theo:
Nhìn thấy Nguyên chạy đến gặp Diệp Nhi rồi cả hai cùng cười đùa vui vẻ. Cậu chàng còn sách giúp nàng hai vali hành lí to uỵch nữa, cô nàng Hạnh của chúng ta từ xa nhìn với vẻ... chua chua.
Khi hai bóng người đã đi khuất, cô bước lên xe thần người một lát rồi thở dài nhìn vào tấm gương trước xe nói chuyện như “tự kỉ”:
- Thần tượng của mày hóa ra là người chẳng giống “trong mơ” chút nào. Mà người ta lại còn đã có bạn gái nữa chứ? AAAAAA
Phải nói là nhờ Nam hết sức "quảng cáo" nên Hạnh luôn giữ về Nguyên với một hình tượng một chàng trai tài năng, hào hoa trong mình. Giấc mơ thiếu nữ ai không có, có người hâm mộ ngôi sao ca nhạc, điện ảnh, có người hâm mộ ngôi sao bóng đá... còn cô, Hạnh hâm mộ nhất những người giống như bố và anh trai cô- những con người bản lĩnh và tài năng. Nam trước đây cũng có ý “chắp nối” hai người nên hết lời tán tụng Nguyên. Tiếc là trời không chiều người, cách đây mấy tháng Nguyên và Diệp Nhi yêu nhau, Nam bây giờ có nói gì cũng vô ích vì suốt hơn hai năm qua... những lời khen hết cỡ của anh đã đưa cái tên “Nguyên thiên tài” xoáy sâu vào Hạnh rồi. Cô nàng sau 1 phút “than thở” cũng lấy lại tinh thần đánh xe quay về... vừa đi vừa hát vu vơ mấy câu gì đó (giòn cười tươi khóc quá đê)
Lại nói về Nguyên và Diệp Nhi. Tận dụng quãng thời gian mà “tên điên” kia chưa đến “cúp bồ” của chúng ta đã có vài ngày chơi bời thả ga và bỏ qua mọi chuyện đang sảy ra chung quanh mình. Sau khi mài mòn vài đôi dép với những cảnh quan ở Nha Trang và phơi đen cả da dưới những bãi biển đầy nắng, cặp đôi của chúng ta chưa chịu về sớm mà lại đi trên một chiếc xe máy Nguyên mua ở Nha Trang để thực hiện chuyến “phượt” từ đó về Hà Nội.
Gần 1 tuần sau, vào đêm 30 tháng 4- ngày kỉ niệm Giải phóng miền Nam- Thống nhất đất nước, hai cô cậu bé của chúng ta đã có mặt và dựng “trại” ở bãi biển Mỹ Khê.
Qua thần thức cảm nhận Nguyên biết rằng “người kia” không lâu nữa cũng sẽ đến. Cậu thực sự thấy... tiếc những ngày vừa qua vô cùng. Tuy hơn một tuần qua họ đã luôn “ở cạnh” nhau (vẫn mỗi người 1 phòng trong sáng nhé) và có vô số với nhau những kỉ niệm, những bức ảnh chụp chung... Nguyên vẫn thấy chưa đủ vì... anh luôn thấy thời gian dành cho mình và Diệp Nhi đã sắp "cạn". Sự tự ti về chênh lệch giữa bản thân và “tên điên” đó làm cậu luôn ở trong suy nghĩ... mình đang bất lợi và không xứng đáng với người ta. Thời điểm đến lúc cậu phải “trả” lại Diệp Nhi ngày càng gần.
Thấy bạn trai tay thẫn thờ đưa mắt nhìn biển ngắm trời đêm, nơi sóng biển mờ ảo hắt lại ánh trăng sóng sánh đầy ma thuật mà vu vơ suy nghĩ, Diệp Nhi cùng nhìn theo tầm mắt của Nguyên rồi dựa sát vai cậu thủ thỉ:
- Anh nhìn gì vậy?
Nguyên bị tiếng nói dịu êm như làn gió lướt qua của Diệp Nhi làm thức tỉnh vội quay sang gượng cười:
- Đâu có gì đâu? Lần đầu ngắm cảnh biển đêm đẹp quá làm anh bị “ngợp” thôi mà.
Diệp Nhi ngước mắt nhìn cậu bạn trai:
- Chúng ta đã từng... như thế này cách đây hơn hai năm khi còn đang là bạn. Anh nhớ lúc đó anh nói gì không?
Nguyên nghĩ thầm... cô ấy... lại nghĩ đến “hắn”, tại sao không phải là mình chứ nên anh không đáp lại mà quay đầu đi cố che dấu sự buồn bực của mình, anh lạnh nhạt:
- Anh quên rồi.... Mà từ nay về sau, em đừng bao giờ nhắc đến cái con người mà anh đã “đánh mất” trước đây nữa. Hãy để anh là anh... được không?
Rồi quay sang nhìn sâu vào đôi mắt trong đang khá ngỡ ngàng của Diệp Nhi, cậu dịu dàng hơn:
- Anh xin lỗi... nhưng có thể anh đã đánh mất vĩnh viễn con người cũ kia rồi. Cái lời hứa “cùng tìm lại” với em... anh không thể thực hiện. Anh...
Và trong lòng cậu còn thầm nhủ:
- Có lẽ “tên đó” sẽ trả lại cho em mọi thứ. Thời gian qua đã làm anh suy nghĩ rất nhiều. Cái “hàng giả” như anh chắc cũng chỉ còn lại những giây phút cuối cùng được ở bên em như bây giờ thôi.
Vâng... sau khi ở gần Diệp Nhi, cái kế hoạch “tán đổ” của Nguyên dường như bị “phản đòn”. Cô bạn gái chưa thấy “đổ” đâu nhưng Nguyên đã vứt bỏ những “tà niệm” xấu xa với cô nàng rồi. Thậm chí còn học đòi theo những thứ ngôn tình, hàn xẻng mà anh đọc hay xem được là “hi sinh cho tình yêu” nữa chứ. Ôi... cái tình yêu nó “vĩ đại” biết bao. Nhưng đợi đấy... hãy khoan mà đánh giá, từ suy nghĩ đến lời nói, từ lời nói đến hành động luôn là một khoảng cách xa vời, đôi khi cái cách biệt đó khiến con người ta tuyệt vọng. Nguyên đã từng có những suy nghĩ “bậy bạ” nhưng lại không thực hiện được đấy thôi, vậy... cái cao thượng trong ý nghĩ của anh có thể thực hiện ở đời thực hay không? Điều này vẫn là một dấu hỏi.
Đã xác định (bằng ý nghĩ) sẽ “trả lại” Diệp Nhi cho “hắn” nên Nguyên quý trọng từng giây phút cuối cùng này. Cậu đưa mắt liếc qua đồng hồ, đã sắp đến giờ phút chuyển giao giữa hai ngày rồi. Dứt ra khỏi những suy nghĩ bi lụy, trở về với thực tại tuy mong manh nhưng đang đẹp như mơ này, Nguyên nói:
- Bây giờ anh có thứ này cho em. Nhớ nhắm mắt thật kĩ và không được mở ra đâu nhé.
Khẽ nâng Diệp Nhi đang dựa vào đôi vai mình, Nguyên bằng tất cả can đảm mình có khẽ chạm bờ mắt cô đôi môi của mình rồi thì thầm:
- Nhớ lấy... nhắm mắt và đừng nhìn khi anh chưa sẵn sàng.
Sau vài giây, sau khi chuẩn bị đã hoàn tất Nguyên quay sang Diệp Nhi:
- Được rồi đó, mở mắt ra đi.
Diệp Nhi trong thời gian nhắm mắt luôn cố nghĩ thử xem cậu bạn trai đang định “dở trò” gì? Dù sao mấy ngày nay, các “trò” sến súa không biết Nguyên học từ đâu (trên Net đầy) đã được “áp dụng” kha khá rồi. Diệp Nhi cứ vui vẻ mà nhận cái sự “bất ngờ” ấy, nhưng ở sâu trong tiềm thức cô luôn có một sự bất an.
- Không biết anh ấy mấy ngày nay tại sao lại cư sử “lạ” thế? Trong phim ảnh, tiểu thuyết thì những người có “dấu hiệu lạ” thế này chắc chắn là đang che dấu chuyện gì đó “kinh khủng” lắm... hoặc là sắp “rời xa” ta rồi. Nguyên đang che dấu gì chứ? Mấy hôm nay thỉnh thoảng anh ấy lại thất thần. Hay là... anh ấy có điều khó nói.... Liệu anh ấy có phải đang mắc ung thư hay gì gì như trong mấy phim ảnh đó nên đang làm hết những gì có thể với “những ngày cuối cùng” không.
Nhưng sau đó cô lại phủ nhận:
- Mình quan sát chả thấy anh ấy có dấu hiệu nào không khỏe cả. Trong phim (lại lôi phim) nếu bị bệnh giai đoạn cuối thì không ngất cũng chảy máu cam, đằng này anh ấy còn cõng mình chạy quanh bãi biển được cơ mà. Hay là anh ấy... mà thôi... chắc tại xem phim Hàn nhiều nên cả nghĩ. Có thể do đêm hôm đó mình nói là “sợ” nên anh ấy rủ mình đi giải khuây vậy thôi. Còn làm mình vui... “là bổn phận” của anh ấy rồi. Nghĩ nhiều mệt óc... chả nghĩ nữa.
Đúng là con gái thì luôn tinh tế... nhưng dù cô có suy nghĩ như thế nào cũng không bao giờ “lường” được hết những “trò vặt” mà Nguyên bày ra, cũng như không thể hình dung về câu chuyện “linh hồn tráo đổi” giữa hai thế giới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.