Chương 35: Hội nghị An ninh Toàn cầu lần II
Doccokiemma
25/03/2015
Chuyến đi “bồi đắp cảm tình” của Nguyên cũng vì sự xuất hiện của Tinh mà chấm dứt, cả ba mua vé máy bay chuyến gần nhất trở về Hà Nội. Tình hình lúc này do Nguyên rời xa đã hơn tuần nên công việc ngổn ngang chồng chất.
Đầu tiên là tình hình thế giới: Hội nghị an ninh Toàn cầu lần II được tổ chức tại Hà Nội cách đây vài ngày vẫn đang trong tình trạng bế tắc. Khắc với Hội nghị trước đó hai tháng, tình hình lúc đó đã lắng dịu nhưng tình hình bây giờ chiến sự vẫn nổ ra khắp nơi. Tuy lực lượng quái cấp cao chưa tham dự nhưng chỉ với những quái cấp 6 trở xuống đã đủ làm cho các quốc gia lao đao khốn đốn.
- Các nước yếu ra sức kêu gọi viện trợ, giúp đỡ nhưng nào dễ. Đến cả những nước lớn cũng chỉ đủ sức “tự bảo vệ” thì lấy gì mà giúp đỡ với bảo vệ.
- Các nước như Trung Quốc hay Mĩ... vì cay cú với những thiệt hại nên hô hào không nên “bị động phòng thủ” mà nên tổ chức lực lượng cơ động mạnh chủ động tiến công. Nhưng ai chả biết cái “chủ động công kích” đó là hướng tới đàn quái thú đang xâm chiếm lãnh thổ của họ. Mọi thứ lại tiếp tục là tranh cãi.
- Một số quốc gia ít bị ảnh hưởng, trong đó có Việt Nam tỏ thái độ khá nước đôi, lập lờ vì... quả thực là lực bất tòng tâm. Khoa học kĩ thuật Địa cầu chưa đáp ứng đủ, các cao thủ còn đang trong giai đoạn bồi dưỡng thì sức đâu mà quan tâm đến tình hình thế giới. Có tinh thần quốc tế là tốt nhưng ít ra cũng phải giữ được an ninh cho quốc gia của mình chứ không thể “việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng” được.
- Các tổ chức nghiên cứu vẫn đang bế tắc trong việc sáng chế những thứ mạnh hơn đối phó quái vật. Các xưởng sản xuất các loại súng, đạn đặc chế vẫn trong tình trạng hết sức căng thẳng và khó mở rộng quy mô. Lý do vì... công nghệ đạn đặc chế rất khó sản xuất theo quy mô hàng loạt.
- Ủy ban tu luyện Toàn cầu do không được Nguyên ủng hộ nên trở thành hữu danh vô thực. 9 cao thủ được mời đại diện cho Hội những người tu luyện lại không dám “tự quyết” khi chưa có Anh Hùng gật đầu. Và Hội nghị lại có thêm "9 cái thùng đựng nước" (các đồng chí này đến chỉ uống nước, vỗ tay rồi về chứ chả ý kiến ý cò gì đâu)
Vì thế mà Hội nghị lần II này căng thẳng kéo dài đã lâu mà chưa đi đến hồi kết. Trở về Hà Nội lần này, Nguyên thở phào nhẹ nhõm một hơi khi xuống sân bay. Anh dùng “truyền đạt” nói với Tinh (đến giờ anh vẫn sợ “lộ” với Diệp Nhi mình chính là Anh Hùng).
- Mọi chuyện “đại sự” về thế giới anh hãy làm đi, cả hoạt động của Tứ Phúc nữa. Tôi về quản cái Hội tu luyện với quán cafe “nát” của tôi đây.
Tinh mỉm cười gật đầu nhưng cũng nói một câu thăm dò hàm ý trêu chọc:
- Cậu có mà muốn “lười” đẩy hết công việc cho tôi để bám lấy Diệp Nhi chứ gì?
Nguyên nhởn nhơ quay sang nhìn Tinh cười:
- Đúng đó! Anh làm gì được tôi? Mục tiêu của tôi chỉ là “ăn- nằm rồi chờ chết” chứ không cao cả, vĩ đại như của anh. Anh mà buông tha cho tôi với Diệp Nhi thì tôi tạ ơn anh lắm lắm.
Tinh cười thầm trong bụng nhưng cũng làm mặt lạnh lùng cố diễn:
- Còn lâu... tôi sẽ giành được Diệp Nhi và đưa nàng trở về thế giới của mình.
Nguyên xì mũi thầm coi khinh nhưng thực ra rất lo lắng, cậu nắm chặt tay Diệp Nhi kéo đi nhanh một chút nói:
- Em bây giờ rảnh thì mình xem phim nhé, cái “phân thân” của anh nó có chút việc bận.
Diệp Nhi biết tỏng cái ý đồ của Nguyên nên cố tình vươn vai tỏ vẻ uể oải:
- Thôi... em chơi suốt cả tuần mỏi quá rồi. Để hôm khác đi.
Nguyên sốt ruột vì không tranh thủ được thời cơ nhưng biết làm sao? Anh chàng đành cười khổ:
- Ừ thế em về nghỉ trước đi, tối nay anh qua nhà em, nếu lúc đó em đỡ mệt rồi anh sẽ dắt em đi dạo quanh “vực nước” một lần.
Diệp Nhi quay lưng lên taxi bộ mặt thầm làm trò quỷ nghĩ:
- Cái đồ ngốc nghếch, chẳng biết cố nài người ta gì cả? Mà lại dạo bờ vực nước... không chuyển được chỗ khác sao?
Nhưng cô cũng nở một nụ cười ấm áp:
- Bất quá... bổn Tiên tử thích.
“Vực nước” trong lời của Nguyên chính là nơi anh dẫn cô đi dạo đêm ngày 8/3 định mệnh đó. Nó nằm ở khá gần nhà Diệp Nhi, chỉ vài phút đi bộ là tới nên Nguyên rất hay rủ cô đi dạo quanh đó. Trong gần 2 tháng nay, Diệp Nhi đã đếm được Nguyên đã đưa mình tới đó những ... 34 lần. Trong những lần đó, có khi chỉ là vu vơ dắt tay dạo ngang qua, có những lúc anh “tranh thủ” đưa cô về mà nán lại vài phút cùng cô ngắm cảnh hồ nước. Cũng có những tối anh và cô ngồi bên nhau hàng giờ đồng hồ, mặc cho những ngày có gió lạnh, hai người vẫn ngồi đó tận hưởng cái sự yên bình mà “vực nước thần tiên” đem lại. Thi thoảng những hôm trời nắng nóng, những gánh hàng nước lại xuất hiện khiến đôi bạn lại có một thú vui riêng “trải chiếu ngồi uống trà chanh và cắn hướng dương”. Có thể bạn thấy những hành động đó khá lãng xẹt với một cặp đôi phải không? Ban đầu Diệp Nhi cũng thấy cái anh chàng này quả thực ngốc như vậy... mơ mộng của cô là sẽ ở một nơi khác lãng mạn hơn cái "ao nhà" này cả ngàn lần cơ. Nhưng cho đến một ngày, khi Nguyên nói cái “ước mơ thời học sinh” của mình là sau này có bạn gái sẽ dẫn người đó dạo vòng quanh nơi đây mỗi ngày thì cô lại có một cảm nhận khác. Nguyên kể cái vực nước này đã gắn với anh rất nhiều kỉ niệm thời cấp ba. Từ một đám bạn cùng nhau đi học sớm để được vài phút ngồi cạnh đây trò chuyện, rồi đôi khi cố dậy từ sớm để đến “mót” những quả trứng vịt mà người ta chưa kịp nhặt, cũng có những chiều hè, họ cùng nhau ra đây... vui đùa, câu cá, trò chuyện với nhau, nói cho nhau nghe những dự định về tương lai... Nhưng chớ trêu là... cái tương lai của mỗi người ít khi được như họ dự định.
Nơi đây chính là nơi mà Nguyên học bơi và... cũng là nơi anh và những người bạn thân nhất của mình suýt chút cướp đi sinh mạng, nơi này cũng là chứng kiến của một thời bồng bột. Thời trẻ nông nổi mà, nghe người lớn dọa nạt suốt về độ nguy hiểm của vực nước, về những câu chuyện những người đã bị tai nạn ở đây nhưng với lũ trẻ đang ở tầm tuổi 17-18 thì có biết sợ gì đâu? Nguyên đã kể cho cô nghe cái vụ “suýt chết” đó, cũng may có người tới cứu kịp nếu không cả 4 đứa đã ôm nhau chờ chết rồi.
Diệp Nhi ban đầu khá ngỡ ngàng vì tại sao Nguyên lại hay đến nơi có nhiều kỉ niệm “hãi hùng” như vậy gì chứ suýt chết đuối, cùng nhóm bạn mấy lần xích mích đến mức đánh nhau đuổi nhau chạy té le, có cả lần vì bị một nhóm đầu gấu khác xung đột mà cả nhóm cùng bị "hành" cho một trận dừ tử... với cô thì những điều đó quá kinh khủng. Nguyên mỉm cười nhẹ nhàng với cô, chuyện đã lâu nhưng anh mới thấy nó như sảy ra hôm qua vậy... lời hứa "vác người yêu" cùng tụ hội vẫn còn văng vẳng bên tai:
- Không... đó là những kí ức đẹp... nó không hề hãi hùng chút nào. Bọn bạn thân của anh thì mỗi đứa một nơi rồi, thằng vào Nam vừa học vừa làm, thằng ra nước ngoài biệt tăm mấy năm, chỉ còn mình anh ở lại bám cái vực nước cũ kĩ này. Chẳng biết chúng nó còn nhớ về anh, về ngày đó không nữa. Cũng may anh còn nhớ nhà chúng nó, đợi khi nào bọn kia về anh sẽ cho chúng nó đẹp mặt. Haha. Anh là "người thắng" trong cuộc thi "vác gấu ra vực" này đó nha.
Cô cũng buồn cười vì cái tính tranh hơn thua như trẻ con của Nguyên và nghĩ thầm “ngày xưa anh là như vậy đó hả?” Nhưng khi Diệp Nhi thắc mắc là tại sao anh lại để đứt bốn năm liên lạc thì Nguyên chỉ cười khổ rồi không nói gì?
- Chẳng lẽ nói với cô ấy... do lúc đó anh không còn là anh, cái thằng mới đến kia lại nghịch ngợm thế nào mà hỏng hết cả điện thoại, sau này lúc bọn kia có muốn liên lạc lại thì cũng không được nữa rồi.
Nguyên vốn có không nhiều người thân thiết, Phương anh vừa là bạn, vừa là anh tính một người, 4 tên “quỷ sứ” đó nữa là 5 người. Mấy tháng gần đây anh lại làm quen với rất... rất nhiều bạn mới nữa. Đôi lúc cậu cũng nghĩ:
- Không hiểu thằng Tinh làm gì mà có nhiều bạn bè vậy chứ? 18 năm của mình còn không bằng 4 năm của nó.
----------------------------------------------
Tạm bỏ qua câu chuyện về cái vực nước con con kia, ta hãy trở lại với thực tại. Nhờ sự có mặt của Tinh mà tình hình bế tắc của thế giới như được gỡ bỏ. Anh tham gia Hội nghị An ninh Toàn cầu và đã đưa ra nhiều quyết định sấm sét.
Một mặt anh động viên các quốc gia hãy cố gắng tự bảo vệ nhưng mặt khác cũng hứa hẹn sẽ đào tạo thêm nhiều cao thủ để tạo thành đội quân đặc biệt truy quét quái thú, giành lại lãnh thổ cho nhân loại. Điều này đương nhiên được các nước ủng hộ nhiệt tình. Dù sao chống lại quái thú thì dựa vào số lượng cũng không có lợi bao nhiêu so với dựa vào lực lượng tinh nhuệ cả.
Mặt khác, chính Tinh đã chủ động đến các trụ sở nghiên cứu khoa học đặc biệt. Sau những quan sát của mình, anh đã mạnh dạn dùng kiến thức “hai thế giới kết hợp” để đề xuất những hướng nghiên cứu mới. Ví dụ như sử dụng phù văn khắc vào đầu đạn để tăng sức mạnh cho đạn linh khí. Đưa công nghệ sản xuất đạn đặc chế cấp 1 sang đại trà quy mô hàng loạt. Dùng một số loại cây cỏ, dược thảo… để thử nghiệm đặc tính linh khí, chiết xuất một số thành phần có khả năng gia tăng tốc độ tu luyện. Đặc biệt, cậu còn để lại trụ sở nghiên cứu trung tâm một viên thuốc kích thích tiềm năng để họ nghiên cứu.
Còn về vấn đề với các quốc gia, Tinh không giống Nguyên, anh đặc biệt tỏ ra hứng thú, nhiệt tình với công tác của một người lãnh đạo. Chẳng có gì lạ vì ông tổ đã nói anh sinh ra là để đứng trên người khác mà. Về vấn đề quản lí… Tinh nhạy bén nhận ra các quốc gia đều có những chính sách khác biệt. Như Châu Âu thì dùng các loại vũ khí mới làm chủ lực, đội ngũ tu luyện bị vứt lên 9 tầng trời (do ở dưới cấp 4 những người tu luyện quá yếu so với những vũ khí này). Các nước Mĩ- Latinh có sự kết hợp chặt chẽ giữa quân đội và người tu luyện nhưng… tình thế có vẻ không duy trì được lâu, vũ khí tăng một bậc thì người tu luyện đã tăng mấy bậc rồi? Trật tự xã hội mấy tháng qua nói là khác nhưng chưa có sự thay đổi thực sự. Khi những người lính, người tu luyện, người dân… nhận ra vai trò, địa vị thực sự của mình thì mối quan hệ giữa quân đội và người tu luyện sẽ đổi khác. Người tu luyện nhờ thiên phú của mình mà nắm ưu thế hoàn toàn, khoa học kĩ thuật dù có nghiên cứu phát triển đến mức nào chăng nữa… cũng không thể tiêu diệt những kẻ cấp 7 trở lên được. Đó là chân lí vì sinh mệnh khi đột phá qua cấp 7 sẽ có sự biến đổi căn bản về chất, những cao thủ thực sự… rất khó bị số đông hoặc súng đạn “giải quyết”
Đầu tiên là tình hình thế giới: Hội nghị an ninh Toàn cầu lần II được tổ chức tại Hà Nội cách đây vài ngày vẫn đang trong tình trạng bế tắc. Khắc với Hội nghị trước đó hai tháng, tình hình lúc đó đã lắng dịu nhưng tình hình bây giờ chiến sự vẫn nổ ra khắp nơi. Tuy lực lượng quái cấp cao chưa tham dự nhưng chỉ với những quái cấp 6 trở xuống đã đủ làm cho các quốc gia lao đao khốn đốn.
- Các nước yếu ra sức kêu gọi viện trợ, giúp đỡ nhưng nào dễ. Đến cả những nước lớn cũng chỉ đủ sức “tự bảo vệ” thì lấy gì mà giúp đỡ với bảo vệ.
- Các nước như Trung Quốc hay Mĩ... vì cay cú với những thiệt hại nên hô hào không nên “bị động phòng thủ” mà nên tổ chức lực lượng cơ động mạnh chủ động tiến công. Nhưng ai chả biết cái “chủ động công kích” đó là hướng tới đàn quái thú đang xâm chiếm lãnh thổ của họ. Mọi thứ lại tiếp tục là tranh cãi.
- Một số quốc gia ít bị ảnh hưởng, trong đó có Việt Nam tỏ thái độ khá nước đôi, lập lờ vì... quả thực là lực bất tòng tâm. Khoa học kĩ thuật Địa cầu chưa đáp ứng đủ, các cao thủ còn đang trong giai đoạn bồi dưỡng thì sức đâu mà quan tâm đến tình hình thế giới. Có tinh thần quốc tế là tốt nhưng ít ra cũng phải giữ được an ninh cho quốc gia của mình chứ không thể “việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng” được.
- Các tổ chức nghiên cứu vẫn đang bế tắc trong việc sáng chế những thứ mạnh hơn đối phó quái vật. Các xưởng sản xuất các loại súng, đạn đặc chế vẫn trong tình trạng hết sức căng thẳng và khó mở rộng quy mô. Lý do vì... công nghệ đạn đặc chế rất khó sản xuất theo quy mô hàng loạt.
- Ủy ban tu luyện Toàn cầu do không được Nguyên ủng hộ nên trở thành hữu danh vô thực. 9 cao thủ được mời đại diện cho Hội những người tu luyện lại không dám “tự quyết” khi chưa có Anh Hùng gật đầu. Và Hội nghị lại có thêm "9 cái thùng đựng nước" (các đồng chí này đến chỉ uống nước, vỗ tay rồi về chứ chả ý kiến ý cò gì đâu)
Vì thế mà Hội nghị lần II này căng thẳng kéo dài đã lâu mà chưa đi đến hồi kết. Trở về Hà Nội lần này, Nguyên thở phào nhẹ nhõm một hơi khi xuống sân bay. Anh dùng “truyền đạt” nói với Tinh (đến giờ anh vẫn sợ “lộ” với Diệp Nhi mình chính là Anh Hùng).
- Mọi chuyện “đại sự” về thế giới anh hãy làm đi, cả hoạt động của Tứ Phúc nữa. Tôi về quản cái Hội tu luyện với quán cafe “nát” của tôi đây.
Tinh mỉm cười gật đầu nhưng cũng nói một câu thăm dò hàm ý trêu chọc:
- Cậu có mà muốn “lười” đẩy hết công việc cho tôi để bám lấy Diệp Nhi chứ gì?
Nguyên nhởn nhơ quay sang nhìn Tinh cười:
- Đúng đó! Anh làm gì được tôi? Mục tiêu của tôi chỉ là “ăn- nằm rồi chờ chết” chứ không cao cả, vĩ đại như của anh. Anh mà buông tha cho tôi với Diệp Nhi thì tôi tạ ơn anh lắm lắm.
Tinh cười thầm trong bụng nhưng cũng làm mặt lạnh lùng cố diễn:
- Còn lâu... tôi sẽ giành được Diệp Nhi và đưa nàng trở về thế giới của mình.
Nguyên xì mũi thầm coi khinh nhưng thực ra rất lo lắng, cậu nắm chặt tay Diệp Nhi kéo đi nhanh một chút nói:
- Em bây giờ rảnh thì mình xem phim nhé, cái “phân thân” của anh nó có chút việc bận.
Diệp Nhi biết tỏng cái ý đồ của Nguyên nên cố tình vươn vai tỏ vẻ uể oải:
- Thôi... em chơi suốt cả tuần mỏi quá rồi. Để hôm khác đi.
Nguyên sốt ruột vì không tranh thủ được thời cơ nhưng biết làm sao? Anh chàng đành cười khổ:
- Ừ thế em về nghỉ trước đi, tối nay anh qua nhà em, nếu lúc đó em đỡ mệt rồi anh sẽ dắt em đi dạo quanh “vực nước” một lần.
Diệp Nhi quay lưng lên taxi bộ mặt thầm làm trò quỷ nghĩ:
- Cái đồ ngốc nghếch, chẳng biết cố nài người ta gì cả? Mà lại dạo bờ vực nước... không chuyển được chỗ khác sao?
Nhưng cô cũng nở một nụ cười ấm áp:
- Bất quá... bổn Tiên tử thích.
“Vực nước” trong lời của Nguyên chính là nơi anh dẫn cô đi dạo đêm ngày 8/3 định mệnh đó. Nó nằm ở khá gần nhà Diệp Nhi, chỉ vài phút đi bộ là tới nên Nguyên rất hay rủ cô đi dạo quanh đó. Trong gần 2 tháng nay, Diệp Nhi đã đếm được Nguyên đã đưa mình tới đó những ... 34 lần. Trong những lần đó, có khi chỉ là vu vơ dắt tay dạo ngang qua, có những lúc anh “tranh thủ” đưa cô về mà nán lại vài phút cùng cô ngắm cảnh hồ nước. Cũng có những tối anh và cô ngồi bên nhau hàng giờ đồng hồ, mặc cho những ngày có gió lạnh, hai người vẫn ngồi đó tận hưởng cái sự yên bình mà “vực nước thần tiên” đem lại. Thi thoảng những hôm trời nắng nóng, những gánh hàng nước lại xuất hiện khiến đôi bạn lại có một thú vui riêng “trải chiếu ngồi uống trà chanh và cắn hướng dương”. Có thể bạn thấy những hành động đó khá lãng xẹt với một cặp đôi phải không? Ban đầu Diệp Nhi cũng thấy cái anh chàng này quả thực ngốc như vậy... mơ mộng của cô là sẽ ở một nơi khác lãng mạn hơn cái "ao nhà" này cả ngàn lần cơ. Nhưng cho đến một ngày, khi Nguyên nói cái “ước mơ thời học sinh” của mình là sau này có bạn gái sẽ dẫn người đó dạo vòng quanh nơi đây mỗi ngày thì cô lại có một cảm nhận khác. Nguyên kể cái vực nước này đã gắn với anh rất nhiều kỉ niệm thời cấp ba. Từ một đám bạn cùng nhau đi học sớm để được vài phút ngồi cạnh đây trò chuyện, rồi đôi khi cố dậy từ sớm để đến “mót” những quả trứng vịt mà người ta chưa kịp nhặt, cũng có những chiều hè, họ cùng nhau ra đây... vui đùa, câu cá, trò chuyện với nhau, nói cho nhau nghe những dự định về tương lai... Nhưng chớ trêu là... cái tương lai của mỗi người ít khi được như họ dự định.
Nơi đây chính là nơi mà Nguyên học bơi và... cũng là nơi anh và những người bạn thân nhất của mình suýt chút cướp đi sinh mạng, nơi này cũng là chứng kiến của một thời bồng bột. Thời trẻ nông nổi mà, nghe người lớn dọa nạt suốt về độ nguy hiểm của vực nước, về những câu chuyện những người đã bị tai nạn ở đây nhưng với lũ trẻ đang ở tầm tuổi 17-18 thì có biết sợ gì đâu? Nguyên đã kể cho cô nghe cái vụ “suýt chết” đó, cũng may có người tới cứu kịp nếu không cả 4 đứa đã ôm nhau chờ chết rồi.
Diệp Nhi ban đầu khá ngỡ ngàng vì tại sao Nguyên lại hay đến nơi có nhiều kỉ niệm “hãi hùng” như vậy gì chứ suýt chết đuối, cùng nhóm bạn mấy lần xích mích đến mức đánh nhau đuổi nhau chạy té le, có cả lần vì bị một nhóm đầu gấu khác xung đột mà cả nhóm cùng bị "hành" cho một trận dừ tử... với cô thì những điều đó quá kinh khủng. Nguyên mỉm cười nhẹ nhàng với cô, chuyện đã lâu nhưng anh mới thấy nó như sảy ra hôm qua vậy... lời hứa "vác người yêu" cùng tụ hội vẫn còn văng vẳng bên tai:
- Không... đó là những kí ức đẹp... nó không hề hãi hùng chút nào. Bọn bạn thân của anh thì mỗi đứa một nơi rồi, thằng vào Nam vừa học vừa làm, thằng ra nước ngoài biệt tăm mấy năm, chỉ còn mình anh ở lại bám cái vực nước cũ kĩ này. Chẳng biết chúng nó còn nhớ về anh, về ngày đó không nữa. Cũng may anh còn nhớ nhà chúng nó, đợi khi nào bọn kia về anh sẽ cho chúng nó đẹp mặt. Haha. Anh là "người thắng" trong cuộc thi "vác gấu ra vực" này đó nha.
Cô cũng buồn cười vì cái tính tranh hơn thua như trẻ con của Nguyên và nghĩ thầm “ngày xưa anh là như vậy đó hả?” Nhưng khi Diệp Nhi thắc mắc là tại sao anh lại để đứt bốn năm liên lạc thì Nguyên chỉ cười khổ rồi không nói gì?
- Chẳng lẽ nói với cô ấy... do lúc đó anh không còn là anh, cái thằng mới đến kia lại nghịch ngợm thế nào mà hỏng hết cả điện thoại, sau này lúc bọn kia có muốn liên lạc lại thì cũng không được nữa rồi.
Nguyên vốn có không nhiều người thân thiết, Phương anh vừa là bạn, vừa là anh tính một người, 4 tên “quỷ sứ” đó nữa là 5 người. Mấy tháng gần đây anh lại làm quen với rất... rất nhiều bạn mới nữa. Đôi lúc cậu cũng nghĩ:
- Không hiểu thằng Tinh làm gì mà có nhiều bạn bè vậy chứ? 18 năm của mình còn không bằng 4 năm của nó.
----------------------------------------------
Tạm bỏ qua câu chuyện về cái vực nước con con kia, ta hãy trở lại với thực tại. Nhờ sự có mặt của Tinh mà tình hình bế tắc của thế giới như được gỡ bỏ. Anh tham gia Hội nghị An ninh Toàn cầu và đã đưa ra nhiều quyết định sấm sét.
Một mặt anh động viên các quốc gia hãy cố gắng tự bảo vệ nhưng mặt khác cũng hứa hẹn sẽ đào tạo thêm nhiều cao thủ để tạo thành đội quân đặc biệt truy quét quái thú, giành lại lãnh thổ cho nhân loại. Điều này đương nhiên được các nước ủng hộ nhiệt tình. Dù sao chống lại quái thú thì dựa vào số lượng cũng không có lợi bao nhiêu so với dựa vào lực lượng tinh nhuệ cả.
Mặt khác, chính Tinh đã chủ động đến các trụ sở nghiên cứu khoa học đặc biệt. Sau những quan sát của mình, anh đã mạnh dạn dùng kiến thức “hai thế giới kết hợp” để đề xuất những hướng nghiên cứu mới. Ví dụ như sử dụng phù văn khắc vào đầu đạn để tăng sức mạnh cho đạn linh khí. Đưa công nghệ sản xuất đạn đặc chế cấp 1 sang đại trà quy mô hàng loạt. Dùng một số loại cây cỏ, dược thảo… để thử nghiệm đặc tính linh khí, chiết xuất một số thành phần có khả năng gia tăng tốc độ tu luyện. Đặc biệt, cậu còn để lại trụ sở nghiên cứu trung tâm một viên thuốc kích thích tiềm năng để họ nghiên cứu.
Còn về vấn đề với các quốc gia, Tinh không giống Nguyên, anh đặc biệt tỏ ra hứng thú, nhiệt tình với công tác của một người lãnh đạo. Chẳng có gì lạ vì ông tổ đã nói anh sinh ra là để đứng trên người khác mà. Về vấn đề quản lí… Tinh nhạy bén nhận ra các quốc gia đều có những chính sách khác biệt. Như Châu Âu thì dùng các loại vũ khí mới làm chủ lực, đội ngũ tu luyện bị vứt lên 9 tầng trời (do ở dưới cấp 4 những người tu luyện quá yếu so với những vũ khí này). Các nước Mĩ- Latinh có sự kết hợp chặt chẽ giữa quân đội và người tu luyện nhưng… tình thế có vẻ không duy trì được lâu, vũ khí tăng một bậc thì người tu luyện đã tăng mấy bậc rồi? Trật tự xã hội mấy tháng qua nói là khác nhưng chưa có sự thay đổi thực sự. Khi những người lính, người tu luyện, người dân… nhận ra vai trò, địa vị thực sự của mình thì mối quan hệ giữa quân đội và người tu luyện sẽ đổi khác. Người tu luyện nhờ thiên phú của mình mà nắm ưu thế hoàn toàn, khoa học kĩ thuật dù có nghiên cứu phát triển đến mức nào chăng nữa… cũng không thể tiêu diệt những kẻ cấp 7 trở lên được. Đó là chân lí vì sinh mệnh khi đột phá qua cấp 7 sẽ có sự biến đổi căn bản về chất, những cao thủ thực sự… rất khó bị số đông hoặc súng đạn “giải quyết”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.