Chương 36: Quán "kết nối" và đơn hàng đầu tiên
Doccokiemma
26/03/2015
Tinh nhóm họp riêng với các nguyên thủ quốc gia để bàn về vấn đề đó. Anh nói rằng… người tu luyện trong tương lai sẽ đứng trên đỉnh cao của nhân loại. Các nhà lãnh đạo tỏ vẻ không tin nhưng anh cũng chẳng cần họ tin hay không, cái anh muốn là họ hãy siết chặt việc in công pháp bậc cao truyền loạn ra bên ngoài. Cậu nói:
- Công pháp là thứ quan trọng, là người dẫn đường cho tu luyện. Vì thế công pháp không thể truyền thụ bừa bãi, đại trà không qua khảo sát tâm tính nếu không sẽ hậu hoạn vô cùng.
Lúc này các nhà lãnh đạo mới “giật mình” nhớ đến một số “tử án” có liên quan đến người tu luyện vì thỏa mãn bản thân mà tự tung tự tác, áp bức người yếu, thậm chí sảy ra cả án mạng. Vì thế không ai bảo ai, họ đều biết cái công pháp gì đó… không thể in rồi phát như phát tờ rơi nữa rồi. Nhận được sự cam kết của họ, Tinh lại quăng thêm một quả bom:
- Để kiểm soát những người tu luyện và thiết lập một trật tự quy củ. Tôi sẽ đưa ủy ban tu luyện toàn cầu chính thức đi vào hoạt động.
Sau đó cậu đặt ra các cơ quan nhỏ bên trong như “tòa án tu luyện”, “khảo sát tu luyện”, “nhiệm vụ tu luyện”… Cái thời mà người có chút thiên phú sẽ có tài nguyên cuồn cuộn sắp qua đi rồi, một số nhà lãnh đạo tỏ vẻ nghi hoặc xem như vậy liệu có ảnh hưởng đến sự phát triển của nhân loại thì Tinh chỉ bâng quơ nói một câu:
- Thế giới này… chính là không công bằng như thế đó.
Phải… thế giới vốn là không công bằng, nếu công pháp truyền loạn thì tức thời có thể có hiệu quả nhưng hậu hoạn về sau sẽ to lớn vô cùng, nếu kiểm soát có hệ thống thì tốc độ phát triển tiềm năng nhân loại chưa chắc sẽ giảm nhưng sự đoàn kết, quy củ… sẽ cao hơn rất nhiều. Cũng may là các cao thủ tự do kia đa số đều chỉ cấp ba sao là mạnh, nếu không việc chấm dứt truyền công pháp tràn lan e rằng sẽ khó mà thực hiện. Công bằng hay không công bằng chỉ là một ý niệm thôi. Với người tu luyện cấp thấp, Tinh là sự "trắng trợn áp bức" nhưng với những người có thiên phú thực sự, việc tu luyện cùng một bộ công pháp với những tên "rác rưởi" có đáng hay không? Các nhà lãnh đạo nghĩ theo hướng thứ nhất nhưng Tinh- với tư cách là người có kinh nhiệm ở thế giới tu luyện, nơi mà cá lớn nuốt cá bé, dựa vào thực lực để nói chuyện lại nhìn vào khía cạnh thé hai. Chỉ có cạnh tranh mới có phát triển, nên mặc kệ những lãnh đạo quốc gia kia muốn hay không, chắc chắn cậu vẫn thực hiện kế hoạch của mình.
Và trong gần một tuần sau đó, Tinh hết chạy đông lại chạy tây giải quyết nhiều vấn đề phức tạp. Nhiều nhà lãnh đạo vốn quen cái thói “cao cao tại thượng”, chả quan tâm đến ai của Anh Hùng ngày trước thì nhìn nhau:
- Chẳng lẽ tên này đổi tính hay sao?
Nhưng Tinh càng bận rộn thì Nguyên lại càng nắm trong tay “ưu thế”. Suốt cả tuần qua, anh chàng cứ bám riết không tha cho Diệp Nhi một phút giây nào. Cô nàng trong dạ thì mừng thầm nhưng ngoài mặt vẫn giữ một thái độ dửng dưng nhất định. Nguyên thì sau gần một tuần cố gắng mà vẫn như không thì lấy làm nản lòng lắm. Hôm nay, trong khi đang nằm trong phòng nghĩ ra “tuyệt chiêu” để ra tay thì chợt cậu nhận được một cú điện thoại. Sau khi cúp máy, Nguyên mỉm cười thì thầm:
- Mối làm ăn đầu tiên đã có.
Được thông báo, anh nhanh chóng khoác bộ cánh lịch sự nhất có thể của mình rồi dùng phép dịch chuyển đến khu vực lân cận quán café. Hôm nay là ngày đầu tiên quán của cậu nhận được đơn đặt hàng, vốn dĩ Nguyên cũng định để mặc cho Hạnh thương lượng nhưng mà… dù sao cũng là “mở hàng”, hôm khai trương quán mình đã không đến rồi, hôm nay có “người mở hàng” lại không đến nữa e cô CEO của mình biểu tình đòi từ chức quá.
Quả không ngoài dự đoán, cậu chàng đến quán với cái nhìn “thù địch” của Hạnh. Mất một lúc ba hoa phét lác, cô nàng mới chịu bỏ qua cho Nguyên. Lúc này vẫn còn hơn nửa giờ nữa mới đến lịch hẹn, Nguyên quay sang Hạnh hỏi thăm chút tình hình của quán:
- Hạnh này? Tại sao quán mình mở cả nửa tháng mới có một đơn hàng nhỉ? Anh thấy mình quảng cáo cũng rầm rộ lắm mà?
Hạnh quay sang vẻ mặt áy náy nhìn Nguyên:
- Là do Tứ Phúc.
Rồi quay sang, ánh mắt kì cục nhìn Nguyên soi mói:
- Chẳng phải anh chính là người đã chỉnh sửa lại kế hoạch kinh doanh, kêu gọi hợp đồng… hả?
Nguyên xấu hổ vuốt vuốt mũi lúc này trừ Diệp Nhi vẫn chưa ai biết về cái “phân thân” của cậu cả. Hạnh đương nhiên cũng không biết, Tinh từ khi trở về cũng ghé qua Tứ Phúc vài lần nhưng do bận rộn bù đầu với những “đống rác” Nguyên và đám quái thú tạo ra nên không có nhiều thời gian. Anh chàng mím môi vẻ đăm chiêu hỏi dò:
- Tứ Phúc trong gần nửa tháng qua thu được bao nhiêu đơn hàng?
Sau khi nghe Hạnh phỏng đoán số lượng xong, cậu chàng Nguyên mới ủ rũ thất vọng. Mình làm người thất bại vậy sao? Cùng là một mô hình, mình còn đi trước vài ngày mà cái tên Tinh đó lại làm tốt hơn mình, Tứ Phúc dưới sự tư vấn của Tinh đã có số đơn hàng khủng khiếp, như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, tập đoàn này đang cuốn lấy vị trí độc tôn trong giới săn quái này. Vậy mà… cái quán nhỏ của Nguyên cho đến bây giờ mới có người “ngó” đến. Đương nhiên không thể phủ nhận sức mạnh tài chính của Tứ Phúc lớn mạnh hơn cái quán “còi cọc” này nhiều lần, nhưng cái cảm giác thua bạn kém bè luôn làm Nguyên thấy bứt rứt khó chịu. Thấy vẻ mặt của Nguyên, Hạnh bĩu môi:
- Sao thế? Sợ thua lỗ hả? Cổ phần của anh bên Tứ Phúc đợi cuối năm chia lãi lại chả bù gấp mấy lần ấy chứ?
Nhìn cái mặt “đần đần” đang lườm mình kia, cô cười hòa đề nghị:
- Hay là chúng ta dứt khoát gia nhập Tứ Phúc, làm một tụ điểm đi? Cùng là người nhà với nhau, hợp tác như vậy quá đơn giản. Lại hai bên cùng có lợi.
Nếu là trước kia, có thể Nguyên sẽ không do dự mà đồng ý, như vậy sẽ càng nhàn hạ chứ sao? Nhưng khi Tinh xuất hiện thì cậu không thể làm như vậy được. Nguyên trước giờ luôn thấy mình kém cạnh “tên điên” kia quá xa. Anh muốn tìm ra cái gì vượt trội để thắng Tinh. Xét về tu luyện thì có sách dép chạy theo cũng đã muộn rồi, xét về tài năng thì nhìn lướt qua đã thấy rõ, người ta sắp xếp đâu ra đó chứ chẳng để rối tinh rối mù hết lên như mình. Đến chuyện làm ăn này “nó” chỉ cần “vung tay chỉ bừa” đã giúp Tứ Phúc vượt “kẻ đi trước” này quá xa. Vậy thì trông mong thắng lợi ở chỗ nào nữa?
- Không được… không thể để thua được. Mình phải thắng tên điên kia ở mảng làm ăn này.
Trong lúc Nguyên đang rối bù đầu thì khách hàng đã đến. Người đến là một trung niên người Âu tóc vàng mắt xanh, thân cao, gầy mặc một bộ vest đắt tiền khá lịch sự. Cùng đi với ông ta là một thanh niên đeo kính cận, mặc chiếc sơ mi trắng cà vạt màu xanh đi phía sau. Có lẽ đó là người phiên dịch, sau khi hai bên giới thiệu sơ qua xong, Nguyên và người trung niên châu âu tên Wiliam đó cùng nhau bước vào gian phòng kín trò chuyện. Hạnh và người thanh niên tên Mạnh bước vào sau cũng ngồi vào bàn. Sau khi đồ uống mang lên, ông Wiliam chỉ vài câu xã giao ngắn gọn rồi cũng đã đi thẳng vào vấn đề:
- Chúng tôi cần lượng lớn quái thú còn sống để nghiên cứu.
Nguyên được phiên dịch lại tỏ vẻ thản nhiên:
- Ông cần loại quái thú nào? Cấp bậc?
Khách hàng của Nguyên thấy sự tự tin của cậu cũng tỏ ra tin tưởng hơn:
- Chúng tôi cần tất cả những loại quái thú. Cấp bậc càng cao càng tốt.
….
Và sau một hồi sôi nổi bàn luận… vấn đề được đưa đến cái “mấu chốt” nhất, giá cả. Mỗi loại quái thú đều có một mức giá khác nhau, cái giá đó đều tham chiếu từ bên Tứ Phúc công bố. Hạnh muốn sử dụng giá đó nhưng Wiliam lại muốn “hạ bớt”. Lý do ông ta đưa ra do Tứ Phúc là tập đoàn quy mô lớn, chuyên gia về lĩnh vực này nên các nơi khác không thể thu phí ngang hàng với họ. Hạnh cũng giơ cái “đăng kí kinh doanh” ra và nói rằng… mô hình của Tứ Phúc chính là tham khảo của quán “Kết nối” mà ra, hơn nữa cô còn giới thiệu luôn Nguyên chính là một trong 4 ông trùm của Tứ Phúc. Ông Wiliam thản nhiên tỏ vẻ đã biết và nói:
- Tôi nghĩ bớt 30% sẽ hợp lí hơn… dù sao trong ngành này cũng phải nói đến thực lực.
Hạnh quay sang dịch cho Nguyên và nói thầm:
- Hay là chúng ta nhận đơn hàng này đi. Làm vậy tuy không có lãi nhiều nhưng ít ra cũng coi như “mở hàng”.
Nguyên biết được, quái thú mà Kết Nối (tên quán café) của mình bắt được giá chỉ bằng 70% so với của Tứ Phúc thì cũng bức xúc lắm. Nhưng không thể nổi nóng được, cậu cố sức kiềm chế chỉ vào bảng giá những con quái thú từ cấp ba trở xuống này nói:
- Nếu tôi bắt cho ông quái thú không có trong danh sách này thì sao?
- Không có trong danh sách? Ý cậu là?
- Quái thú cấp bốn.
Một câu quái thú cấp bốn của Nguyên đã làm cho cả Hạnh, người phiên dịch lẫn ông Wiliam kia đều “giật mình”. Quái thú mà Tứ Phúc bắt được chủ yếu từ cấp ba trở xuống, quái thú cấp bốn Tứ Phúc cũng có thể giết nhưng nếu muốn bắt sống thì quả là nhiệm vụ bất khả thi. Nghe nói chỉ có trong Trụ sở chính của Hội những người tu luyện. Các cao thủ hàng đầu nhân loại mới có “hàng hiếm” này để rèn luyện khả năng thực chiến của các đội viên, những con quái thú “nuôi nhốt” đó được xem như bảo bối, rất nhiều quốc gia, tổ chức muốn “xin” hoặc “mua” nhưng đều bị từ chối. Đến cả Ủy ban tu luyện toàn cầu cũng không có con quái thú nào để “luyện tập” như vậy cũng đã chứng minh khó khăn khi bắt một con quái thú cấp 4 là thế nào?
Ông Wiliam sau một hồi lắp bắp kinh hãi nói:
- Nếu cậu có quái thú bốn sao còn sống… chúng tôi sẵn sàng trả 1tỉ USD cho một con.
Nhìn lại bảng giá những con quái thú ba sao thuộc dạng “kinh khủng” nhất cũng chỉ có vài triệu đô la này, Nguyên cười khẩy:
- Vậy thì cứ 30% chỗ kia cũng được.
Ông Wiliam không biết Nguyên dựa vào đâu mà tự tin như vậy. Nhưng nếu sự tự tin của cậu là có căn cứ thì thực lực của quán café này cũng không thể xem thường. Hợp tác hôm nay mới là lần một, còn có thể có thêm lần hai, lần ba nữa… Nghĩ vậy ông ta cười rạng rỡ mặt vui vẻ:
- Nguyên à? Chúng ta có thể bàn lại về vấn đề giá cả? Mọi thứ cứ ngang với Tứ Phúc là được.
Nguyên mỉm cười vẻ đắc thắng gật đầu:
- Có thể… nhưng tôi muốn thanh toán 1 tỉ USD bằng vàng. Tiền đô bây giờ ngày càng mất giá.
Vậy là sau khi ngồi bàn bạc hợp đồng thêm một lát, cả hai bên cùng kí vào Nguyên đã có mối làm ăn đầu tiên. Tiễn vị khách “mở hàng” với vẻ vui tươi rạng rỡ, anh quay lại và thấy ánh mắt u oán của Hạnh:
- Anh làm gì vậy? Hợp đồng ghi rõ ít nhất phải có một con quái thú bốn sao, 5 con ba sao, 20 con hai sao đó… anh kiếm đâu ra bây giờ. Người của chúng ta lực lượng chỉ có 5 người ba sao và 34 người hai sao thôi. Họ mà nghe về cái hợp đồng “bắt sống quái thú bốn sao” này thì chắc là đều “xin bỏ việc” hết. Anh có biết là…
Nguyên xua xua tay ngắt lời cô nàng đang cố sức lải nhải kia nói:
- Cô yên tâm. Không cần họ ra tay, chúng ta đi “mua” là được.
Thì ra khi nghĩ đến quái bốn sao kia, Nguyên chợt nhớ đến đám “cao thủ” đang đề xuất với cậu “bắt thêm đàn quái thú mới” về cho đám lính mới tập luyện. Đám quái kia do được đám lính mới “luyện tay” nên đã “tã” này thì họ xin Nguyên cho “lên đĩa” để cả hội liên hoan. Nguyên cười thầm nghĩ:
- " Tã" thì nó cũng là quái thú còn sống. Trong đó từ ba đến năm sao đều có cả. Đám ba, bốn sao kia tã thì “thải” thôi. Đám đệ tử của mình đã mang máy bay riêng tỏa đi các nơi mà “bắt hàng” mới cả rồi, lo gì không có thứ bán.
Nhưng Hạnh nào biết Nguyên đang nghĩ gì? Cô ức chế vì cái sự tự phụ của tên điên nào đó nên gào lên:
- Anh điên rồi. Đến cả Tứ Phúc cũng không có quái thú bốn sao còn sống mà anh đòi mua? Mua của ai? Mua ở đâu? Anh đến đảo Hawai (trụ sở của đám quái cấp 7 đang tụ tập đóng quân theo hiệp định) mà mua chắc?
Nguyên vẫn đang chìm trong hạnh phúc vì không dưng được một số vàng lớn “nện vào đầu” nên vu vơ nói:
- Không cần đến đảo Hawai, đến số 15 phố Vạn hạnh là được rồi.
Hạnh nghe đến đó thì giật mình nhìn Nguyên như nhìn quái vật. Số 15 Vạn Hạnh, có ý nghĩa như thế nào? Người “ngoài nghề” chưa chắc đã biết nhưng đã lăn lộn trong giới “giang hồ” này mà không biết địa chỉ đó thì chỉ là một tên nửa mùa. Địa chỉ đó chính là trụ sở của Hội nhưng người tu luyện do Anh Hùng làm hội trưởng. Ở đó có 10 cao thủ đứng đầu thế giới, đến cả Ủy ban tu luyện Toàn cầu mới hoạt động cách đây mấy ngày cũng còn kém xa nó về danh tiếng và sức mạnh. Vì vậy… nghe đến đó cô giật mình lắp bắp:
- Anh… anh điên rồi.
- Công pháp là thứ quan trọng, là người dẫn đường cho tu luyện. Vì thế công pháp không thể truyền thụ bừa bãi, đại trà không qua khảo sát tâm tính nếu không sẽ hậu hoạn vô cùng.
Lúc này các nhà lãnh đạo mới “giật mình” nhớ đến một số “tử án” có liên quan đến người tu luyện vì thỏa mãn bản thân mà tự tung tự tác, áp bức người yếu, thậm chí sảy ra cả án mạng. Vì thế không ai bảo ai, họ đều biết cái công pháp gì đó… không thể in rồi phát như phát tờ rơi nữa rồi. Nhận được sự cam kết của họ, Tinh lại quăng thêm một quả bom:
- Để kiểm soát những người tu luyện và thiết lập một trật tự quy củ. Tôi sẽ đưa ủy ban tu luyện toàn cầu chính thức đi vào hoạt động.
Sau đó cậu đặt ra các cơ quan nhỏ bên trong như “tòa án tu luyện”, “khảo sát tu luyện”, “nhiệm vụ tu luyện”… Cái thời mà người có chút thiên phú sẽ có tài nguyên cuồn cuộn sắp qua đi rồi, một số nhà lãnh đạo tỏ vẻ nghi hoặc xem như vậy liệu có ảnh hưởng đến sự phát triển của nhân loại thì Tinh chỉ bâng quơ nói một câu:
- Thế giới này… chính là không công bằng như thế đó.
Phải… thế giới vốn là không công bằng, nếu công pháp truyền loạn thì tức thời có thể có hiệu quả nhưng hậu hoạn về sau sẽ to lớn vô cùng, nếu kiểm soát có hệ thống thì tốc độ phát triển tiềm năng nhân loại chưa chắc sẽ giảm nhưng sự đoàn kết, quy củ… sẽ cao hơn rất nhiều. Cũng may là các cao thủ tự do kia đa số đều chỉ cấp ba sao là mạnh, nếu không việc chấm dứt truyền công pháp tràn lan e rằng sẽ khó mà thực hiện. Công bằng hay không công bằng chỉ là một ý niệm thôi. Với người tu luyện cấp thấp, Tinh là sự "trắng trợn áp bức" nhưng với những người có thiên phú thực sự, việc tu luyện cùng một bộ công pháp với những tên "rác rưởi" có đáng hay không? Các nhà lãnh đạo nghĩ theo hướng thứ nhất nhưng Tinh- với tư cách là người có kinh nhiệm ở thế giới tu luyện, nơi mà cá lớn nuốt cá bé, dựa vào thực lực để nói chuyện lại nhìn vào khía cạnh thé hai. Chỉ có cạnh tranh mới có phát triển, nên mặc kệ những lãnh đạo quốc gia kia muốn hay không, chắc chắn cậu vẫn thực hiện kế hoạch của mình.
Và trong gần một tuần sau đó, Tinh hết chạy đông lại chạy tây giải quyết nhiều vấn đề phức tạp. Nhiều nhà lãnh đạo vốn quen cái thói “cao cao tại thượng”, chả quan tâm đến ai của Anh Hùng ngày trước thì nhìn nhau:
- Chẳng lẽ tên này đổi tính hay sao?
Nhưng Tinh càng bận rộn thì Nguyên lại càng nắm trong tay “ưu thế”. Suốt cả tuần qua, anh chàng cứ bám riết không tha cho Diệp Nhi một phút giây nào. Cô nàng trong dạ thì mừng thầm nhưng ngoài mặt vẫn giữ một thái độ dửng dưng nhất định. Nguyên thì sau gần một tuần cố gắng mà vẫn như không thì lấy làm nản lòng lắm. Hôm nay, trong khi đang nằm trong phòng nghĩ ra “tuyệt chiêu” để ra tay thì chợt cậu nhận được một cú điện thoại. Sau khi cúp máy, Nguyên mỉm cười thì thầm:
- Mối làm ăn đầu tiên đã có.
Được thông báo, anh nhanh chóng khoác bộ cánh lịch sự nhất có thể của mình rồi dùng phép dịch chuyển đến khu vực lân cận quán café. Hôm nay là ngày đầu tiên quán của cậu nhận được đơn đặt hàng, vốn dĩ Nguyên cũng định để mặc cho Hạnh thương lượng nhưng mà… dù sao cũng là “mở hàng”, hôm khai trương quán mình đã không đến rồi, hôm nay có “người mở hàng” lại không đến nữa e cô CEO của mình biểu tình đòi từ chức quá.
Quả không ngoài dự đoán, cậu chàng đến quán với cái nhìn “thù địch” của Hạnh. Mất một lúc ba hoa phét lác, cô nàng mới chịu bỏ qua cho Nguyên. Lúc này vẫn còn hơn nửa giờ nữa mới đến lịch hẹn, Nguyên quay sang Hạnh hỏi thăm chút tình hình của quán:
- Hạnh này? Tại sao quán mình mở cả nửa tháng mới có một đơn hàng nhỉ? Anh thấy mình quảng cáo cũng rầm rộ lắm mà?
Hạnh quay sang vẻ mặt áy náy nhìn Nguyên:
- Là do Tứ Phúc.
Rồi quay sang, ánh mắt kì cục nhìn Nguyên soi mói:
- Chẳng phải anh chính là người đã chỉnh sửa lại kế hoạch kinh doanh, kêu gọi hợp đồng… hả?
Nguyên xấu hổ vuốt vuốt mũi lúc này trừ Diệp Nhi vẫn chưa ai biết về cái “phân thân” của cậu cả. Hạnh đương nhiên cũng không biết, Tinh từ khi trở về cũng ghé qua Tứ Phúc vài lần nhưng do bận rộn bù đầu với những “đống rác” Nguyên và đám quái thú tạo ra nên không có nhiều thời gian. Anh chàng mím môi vẻ đăm chiêu hỏi dò:
- Tứ Phúc trong gần nửa tháng qua thu được bao nhiêu đơn hàng?
Sau khi nghe Hạnh phỏng đoán số lượng xong, cậu chàng Nguyên mới ủ rũ thất vọng. Mình làm người thất bại vậy sao? Cùng là một mô hình, mình còn đi trước vài ngày mà cái tên Tinh đó lại làm tốt hơn mình, Tứ Phúc dưới sự tư vấn của Tinh đã có số đơn hàng khủng khiếp, như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, tập đoàn này đang cuốn lấy vị trí độc tôn trong giới săn quái này. Vậy mà… cái quán nhỏ của Nguyên cho đến bây giờ mới có người “ngó” đến. Đương nhiên không thể phủ nhận sức mạnh tài chính của Tứ Phúc lớn mạnh hơn cái quán “còi cọc” này nhiều lần, nhưng cái cảm giác thua bạn kém bè luôn làm Nguyên thấy bứt rứt khó chịu. Thấy vẻ mặt của Nguyên, Hạnh bĩu môi:
- Sao thế? Sợ thua lỗ hả? Cổ phần của anh bên Tứ Phúc đợi cuối năm chia lãi lại chả bù gấp mấy lần ấy chứ?
Nhìn cái mặt “đần đần” đang lườm mình kia, cô cười hòa đề nghị:
- Hay là chúng ta dứt khoát gia nhập Tứ Phúc, làm một tụ điểm đi? Cùng là người nhà với nhau, hợp tác như vậy quá đơn giản. Lại hai bên cùng có lợi.
Nếu là trước kia, có thể Nguyên sẽ không do dự mà đồng ý, như vậy sẽ càng nhàn hạ chứ sao? Nhưng khi Tinh xuất hiện thì cậu không thể làm như vậy được. Nguyên trước giờ luôn thấy mình kém cạnh “tên điên” kia quá xa. Anh muốn tìm ra cái gì vượt trội để thắng Tinh. Xét về tu luyện thì có sách dép chạy theo cũng đã muộn rồi, xét về tài năng thì nhìn lướt qua đã thấy rõ, người ta sắp xếp đâu ra đó chứ chẳng để rối tinh rối mù hết lên như mình. Đến chuyện làm ăn này “nó” chỉ cần “vung tay chỉ bừa” đã giúp Tứ Phúc vượt “kẻ đi trước” này quá xa. Vậy thì trông mong thắng lợi ở chỗ nào nữa?
- Không được… không thể để thua được. Mình phải thắng tên điên kia ở mảng làm ăn này.
Trong lúc Nguyên đang rối bù đầu thì khách hàng đã đến. Người đến là một trung niên người Âu tóc vàng mắt xanh, thân cao, gầy mặc một bộ vest đắt tiền khá lịch sự. Cùng đi với ông ta là một thanh niên đeo kính cận, mặc chiếc sơ mi trắng cà vạt màu xanh đi phía sau. Có lẽ đó là người phiên dịch, sau khi hai bên giới thiệu sơ qua xong, Nguyên và người trung niên châu âu tên Wiliam đó cùng nhau bước vào gian phòng kín trò chuyện. Hạnh và người thanh niên tên Mạnh bước vào sau cũng ngồi vào bàn. Sau khi đồ uống mang lên, ông Wiliam chỉ vài câu xã giao ngắn gọn rồi cũng đã đi thẳng vào vấn đề:
- Chúng tôi cần lượng lớn quái thú còn sống để nghiên cứu.
Nguyên được phiên dịch lại tỏ vẻ thản nhiên:
- Ông cần loại quái thú nào? Cấp bậc?
Khách hàng của Nguyên thấy sự tự tin của cậu cũng tỏ ra tin tưởng hơn:
- Chúng tôi cần tất cả những loại quái thú. Cấp bậc càng cao càng tốt.
….
Và sau một hồi sôi nổi bàn luận… vấn đề được đưa đến cái “mấu chốt” nhất, giá cả. Mỗi loại quái thú đều có một mức giá khác nhau, cái giá đó đều tham chiếu từ bên Tứ Phúc công bố. Hạnh muốn sử dụng giá đó nhưng Wiliam lại muốn “hạ bớt”. Lý do ông ta đưa ra do Tứ Phúc là tập đoàn quy mô lớn, chuyên gia về lĩnh vực này nên các nơi khác không thể thu phí ngang hàng với họ. Hạnh cũng giơ cái “đăng kí kinh doanh” ra và nói rằng… mô hình của Tứ Phúc chính là tham khảo của quán “Kết nối” mà ra, hơn nữa cô còn giới thiệu luôn Nguyên chính là một trong 4 ông trùm của Tứ Phúc. Ông Wiliam thản nhiên tỏ vẻ đã biết và nói:
- Tôi nghĩ bớt 30% sẽ hợp lí hơn… dù sao trong ngành này cũng phải nói đến thực lực.
Hạnh quay sang dịch cho Nguyên và nói thầm:
- Hay là chúng ta nhận đơn hàng này đi. Làm vậy tuy không có lãi nhiều nhưng ít ra cũng coi như “mở hàng”.
Nguyên biết được, quái thú mà Kết Nối (tên quán café) của mình bắt được giá chỉ bằng 70% so với của Tứ Phúc thì cũng bức xúc lắm. Nhưng không thể nổi nóng được, cậu cố sức kiềm chế chỉ vào bảng giá những con quái thú từ cấp ba trở xuống này nói:
- Nếu tôi bắt cho ông quái thú không có trong danh sách này thì sao?
- Không có trong danh sách? Ý cậu là?
- Quái thú cấp bốn.
Một câu quái thú cấp bốn của Nguyên đã làm cho cả Hạnh, người phiên dịch lẫn ông Wiliam kia đều “giật mình”. Quái thú mà Tứ Phúc bắt được chủ yếu từ cấp ba trở xuống, quái thú cấp bốn Tứ Phúc cũng có thể giết nhưng nếu muốn bắt sống thì quả là nhiệm vụ bất khả thi. Nghe nói chỉ có trong Trụ sở chính của Hội những người tu luyện. Các cao thủ hàng đầu nhân loại mới có “hàng hiếm” này để rèn luyện khả năng thực chiến của các đội viên, những con quái thú “nuôi nhốt” đó được xem như bảo bối, rất nhiều quốc gia, tổ chức muốn “xin” hoặc “mua” nhưng đều bị từ chối. Đến cả Ủy ban tu luyện toàn cầu cũng không có con quái thú nào để “luyện tập” như vậy cũng đã chứng minh khó khăn khi bắt một con quái thú cấp 4 là thế nào?
Ông Wiliam sau một hồi lắp bắp kinh hãi nói:
- Nếu cậu có quái thú bốn sao còn sống… chúng tôi sẵn sàng trả 1tỉ USD cho một con.
Nhìn lại bảng giá những con quái thú ba sao thuộc dạng “kinh khủng” nhất cũng chỉ có vài triệu đô la này, Nguyên cười khẩy:
- Vậy thì cứ 30% chỗ kia cũng được.
Ông Wiliam không biết Nguyên dựa vào đâu mà tự tin như vậy. Nhưng nếu sự tự tin của cậu là có căn cứ thì thực lực của quán café này cũng không thể xem thường. Hợp tác hôm nay mới là lần một, còn có thể có thêm lần hai, lần ba nữa… Nghĩ vậy ông ta cười rạng rỡ mặt vui vẻ:
- Nguyên à? Chúng ta có thể bàn lại về vấn đề giá cả? Mọi thứ cứ ngang với Tứ Phúc là được.
Nguyên mỉm cười vẻ đắc thắng gật đầu:
- Có thể… nhưng tôi muốn thanh toán 1 tỉ USD bằng vàng. Tiền đô bây giờ ngày càng mất giá.
Vậy là sau khi ngồi bàn bạc hợp đồng thêm một lát, cả hai bên cùng kí vào Nguyên đã có mối làm ăn đầu tiên. Tiễn vị khách “mở hàng” với vẻ vui tươi rạng rỡ, anh quay lại và thấy ánh mắt u oán của Hạnh:
- Anh làm gì vậy? Hợp đồng ghi rõ ít nhất phải có một con quái thú bốn sao, 5 con ba sao, 20 con hai sao đó… anh kiếm đâu ra bây giờ. Người của chúng ta lực lượng chỉ có 5 người ba sao và 34 người hai sao thôi. Họ mà nghe về cái hợp đồng “bắt sống quái thú bốn sao” này thì chắc là đều “xin bỏ việc” hết. Anh có biết là…
Nguyên xua xua tay ngắt lời cô nàng đang cố sức lải nhải kia nói:
- Cô yên tâm. Không cần họ ra tay, chúng ta đi “mua” là được.
Thì ra khi nghĩ đến quái bốn sao kia, Nguyên chợt nhớ đến đám “cao thủ” đang đề xuất với cậu “bắt thêm đàn quái thú mới” về cho đám lính mới tập luyện. Đám quái kia do được đám lính mới “luyện tay” nên đã “tã” này thì họ xin Nguyên cho “lên đĩa” để cả hội liên hoan. Nguyên cười thầm nghĩ:
- " Tã" thì nó cũng là quái thú còn sống. Trong đó từ ba đến năm sao đều có cả. Đám ba, bốn sao kia tã thì “thải” thôi. Đám đệ tử của mình đã mang máy bay riêng tỏa đi các nơi mà “bắt hàng” mới cả rồi, lo gì không có thứ bán.
Nhưng Hạnh nào biết Nguyên đang nghĩ gì? Cô ức chế vì cái sự tự phụ của tên điên nào đó nên gào lên:
- Anh điên rồi. Đến cả Tứ Phúc cũng không có quái thú bốn sao còn sống mà anh đòi mua? Mua của ai? Mua ở đâu? Anh đến đảo Hawai (trụ sở của đám quái cấp 7 đang tụ tập đóng quân theo hiệp định) mà mua chắc?
Nguyên vẫn đang chìm trong hạnh phúc vì không dưng được một số vàng lớn “nện vào đầu” nên vu vơ nói:
- Không cần đến đảo Hawai, đến số 15 phố Vạn hạnh là được rồi.
Hạnh nghe đến đó thì giật mình nhìn Nguyên như nhìn quái vật. Số 15 Vạn Hạnh, có ý nghĩa như thế nào? Người “ngoài nghề” chưa chắc đã biết nhưng đã lăn lộn trong giới “giang hồ” này mà không biết địa chỉ đó thì chỉ là một tên nửa mùa. Địa chỉ đó chính là trụ sở của Hội nhưng người tu luyện do Anh Hùng làm hội trưởng. Ở đó có 10 cao thủ đứng đầu thế giới, đến cả Ủy ban tu luyện Toàn cầu mới hoạt động cách đây mấy ngày cũng còn kém xa nó về danh tiếng và sức mạnh. Vì vậy… nghe đến đó cô giật mình lắp bắp:
- Anh… anh điên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.