Chương 17: Có Chút Quen Thuộc.
Kim Sứa
29/07/2024
Thành Khải nhìn Tư Mộ rồi dịu dàng cất giọng.
- Quản gia sẽ dẫn em đi đến phòng của em, nghỉ ngơi đi nơi đây em có quyền hết muốn làm gì cứ làm coi đây như nhà mình đi. #Thành Khải
-D-dạ. *Tư Mộ có chút bất ngờ *
Chỉ một câu nói của Thành Khải mà khiến người giúp việc và đến cả quản gia cũng phải bất ngờ, họ ngỡ ngàng ngơ ngác khi thấy Thành Khải nói chuyện nhẹ nhàng cưng chiều Tư Mộ, còn bảo xem đây như nhà mình.
Quản gia cẩn trọng đưa Tư Mộ đi xem phòng được sắp xếp cho bản thân mình. Đi lên lầu thay vì đi cầu thang bên cạnh quản gia lại dẫn cậu đến thang máy đi cho lẹ. Tư Mộ nhìn một lượt rồi âm thầm đánh giá quản gia.
Ông là một người cũng khá có tuổi, những nếp nhăn đã có trên mặt, giọng nói cũng rất ôn hòa với mái tóc bạc trắng, nhưng ông có phần đẹp lão.
Đi lên tầng 2, dọc theo hành lang có một căn phòng với cánh cửa màu trắng khác hoàn toàn các căn phòng khác. Mở cửa phòng bằng chìa khóa, chiếc chìa khóa ấy cũng được quản gia giao lại cho Tư Mộ.
Bước vào trong toàn bộ nội thất được dựng theo giống căn phòng ở nhà Minh Hoa của cậu đến từ gốc ban công cũng có phần giống khiến Tư Mộ giảm đi cảm giác xa lạ đôi phần.
Hành lý của Tư Mộ cũng được mang lên, quản gia cũng cáo lui để cậu được nghỉ ngơi và riêng tư.
Tư Mộ nhẹ nhàng mở cửa ban công ra, từng đợt gió lạnh thoảng vào trong khiến tóc cậu bay nhẹ trong làn gió rét, những đám mây trắng không còn thay vào đó là từng đợt mây xám đang trôi yên ả giữa gió lạnh.
Tư Mộ được đích thân Thành Khải lên gọi xuống ăn cơm chiều, đi xuống cùng anh, một người xa lạ nhưng lại giúp cậu và hết sức tốt với cậu. Trên bàn ăn tất cả đều rất bình thường nhưng Tư Mộ lại có chút phân vân.
-" Sao....anh ấy biết đây là những món mình thích?"
Trên bàn ăn toàn là những món ăn Tư Mộ rất thích nhưng cũng rất ít ai biết chỉ được vài người rất thân với Tư Mộ mới biết được Minh Hoa và Thanh Tâm cũng chưa biết sao Thành Khải lại biết?...
Sau khi ăn xong Tư Mộ và Thành Khải cũng nói chuyện vài ba câu rồi anh bảo cậu cứ về phòng nghỉ ngơi còn anh phải giải quyết chút chuyện.
Về lại phòng Tư Mộ lại ra chỗ ban công nơi mà cậu thích nhất ở căn phòng. Ngồi lên chiếc ghế ngoài ban công Tư Mộ nhìn bầu trời đang sắp mưa rơi và suy nghĩ vài chuyện.
- Cái tên Thành Khải nghe nó cứ quen quen...là mình từng quen người nào rồi nhỉ? * Tư Mộ lẩm bẩm nói nhỏ *
Tư Mộ cảm nhận được cái tên ' Thành Khải ' có chút quen trong trí nhớ của cậu nhưng chẳng rõ đó là ai và quen khi nào cả và cũng chẳng biết là có quen hay không hoặc chỉ là thuận miệng nên thấy vậy.
Trên kệ gần ban công có vài cuốn sách Tư Mộ từ từ đi đến thuận tay lấy một cuốn để đọc, quay trở lại ban công ngồi vào ghế, 2 chân bắt chéo lại tựa lưng vào ghế Tư Mộ từ từ lật trang bìa sách ra đọc từng chữ ở trang đầu tiên. Cậu đọc một cách nghiêm túc và am hiểu từng chữ trong đó.
Cuốn sách có tên ' Ngàn Mặt Trời Rực rỡ ' là một bộ tiểu thuyết của ' Tác giả Khaled Hosseini '.
' Tình yêu có sức mạnh rất lớn, và ta thường tìm kiếm những câu chuyện về tình yêu chân thực để được khóc. Nhưng tình yêu không gói gọn trong tình yêu đôi lứa. Trong cuốn Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ , tình yêu của Mariam và Laila là một minh chứng cảm động cho tình cảm gia đình và sự thấu hiểu được mang đến từ hoàn cảnh và những nổi đau. '
Tư Mộ ngồi đấy tay lật từng trang sách vài tiếng trôi qua cậu cũng đọc xong cuốn sách đấy, gập cuốn sách lại tạo ra một tiếng * Bụp * hơi thở dài nặng nề, Tư Mộ đưa mắt nhìn trời đã tối đèn trong nhà và ngoài cổng cũng đã được bật lên chỉ riêng phòng cậu là chưa bật do mãi mê đọc sách.
Tư Mộ đi vào phòng mở công tắt bật đèn, căn phòng đầy bóng tối đã được thắp sáng, để cuốn sách lại kệ Tư Mộ suy nghĩ từng câu mình đọc được trong cuốn sách mà thầm suy.
Mở vali ra lấy đồ rồi bước vào nhà tắm, tự nhìn mình trong gương Tư Mộ nói thầm.
- " Sao mình cũng dễ thương cũng đẹp như người ta mà chả ai yêu vậy nhỉ....? "
Tiếng nước chảy rì rào, một lúc sau Tư Mộ bước ra trên người bận chiếc áo thun tay dài ấm áp màu trắng và quần dài cũng màu trắng luôn, bộ đồ mà Minh Hoa lựa cho Tư Mộ.
- Anh Minh Hoa với Thanh Tâm giờ này đang làm gì ấy nhỉ?....Hic nhớ họ quá đi. * Tư Mộ ngồi trên giường chán nản. *
Tư Mộ ra khỏi phòng, xuống lầu cậu được quản gia kêu lại và nói chỗ Thành Khải đang ở cho cậu biết.
-" Mình có tìm anh ấy hả ta....sao không nhớ nhỉ? "
Tư Mộ định đi tham quan xung quanh nhưng khi gặp bác quản gia bác ấy nói và đưa cậu đến văn phòng tại nhà của Thành Khải luôn.
Bước vào trong Tư Mộ thấy Thành Khải đang nói chuyện với Thanh Tâm trên một chiếc tivi cũng khá lớn được truyền trực tuyến.
- Quản gia sẽ dẫn em đi đến phòng của em, nghỉ ngơi đi nơi đây em có quyền hết muốn làm gì cứ làm coi đây như nhà mình đi. #Thành Khải
-D-dạ. *Tư Mộ có chút bất ngờ *
Chỉ một câu nói của Thành Khải mà khiến người giúp việc và đến cả quản gia cũng phải bất ngờ, họ ngỡ ngàng ngơ ngác khi thấy Thành Khải nói chuyện nhẹ nhàng cưng chiều Tư Mộ, còn bảo xem đây như nhà mình.
Quản gia cẩn trọng đưa Tư Mộ đi xem phòng được sắp xếp cho bản thân mình. Đi lên lầu thay vì đi cầu thang bên cạnh quản gia lại dẫn cậu đến thang máy đi cho lẹ. Tư Mộ nhìn một lượt rồi âm thầm đánh giá quản gia.
Ông là một người cũng khá có tuổi, những nếp nhăn đã có trên mặt, giọng nói cũng rất ôn hòa với mái tóc bạc trắng, nhưng ông có phần đẹp lão.
Đi lên tầng 2, dọc theo hành lang có một căn phòng với cánh cửa màu trắng khác hoàn toàn các căn phòng khác. Mở cửa phòng bằng chìa khóa, chiếc chìa khóa ấy cũng được quản gia giao lại cho Tư Mộ.
Bước vào trong toàn bộ nội thất được dựng theo giống căn phòng ở nhà Minh Hoa của cậu đến từ gốc ban công cũng có phần giống khiến Tư Mộ giảm đi cảm giác xa lạ đôi phần.
Hành lý của Tư Mộ cũng được mang lên, quản gia cũng cáo lui để cậu được nghỉ ngơi và riêng tư.
Tư Mộ nhẹ nhàng mở cửa ban công ra, từng đợt gió lạnh thoảng vào trong khiến tóc cậu bay nhẹ trong làn gió rét, những đám mây trắng không còn thay vào đó là từng đợt mây xám đang trôi yên ả giữa gió lạnh.
Tư Mộ được đích thân Thành Khải lên gọi xuống ăn cơm chiều, đi xuống cùng anh, một người xa lạ nhưng lại giúp cậu và hết sức tốt với cậu. Trên bàn ăn tất cả đều rất bình thường nhưng Tư Mộ lại có chút phân vân.
-" Sao....anh ấy biết đây là những món mình thích?"
Trên bàn ăn toàn là những món ăn Tư Mộ rất thích nhưng cũng rất ít ai biết chỉ được vài người rất thân với Tư Mộ mới biết được Minh Hoa và Thanh Tâm cũng chưa biết sao Thành Khải lại biết?...
Sau khi ăn xong Tư Mộ và Thành Khải cũng nói chuyện vài ba câu rồi anh bảo cậu cứ về phòng nghỉ ngơi còn anh phải giải quyết chút chuyện.
Về lại phòng Tư Mộ lại ra chỗ ban công nơi mà cậu thích nhất ở căn phòng. Ngồi lên chiếc ghế ngoài ban công Tư Mộ nhìn bầu trời đang sắp mưa rơi và suy nghĩ vài chuyện.
- Cái tên Thành Khải nghe nó cứ quen quen...là mình từng quen người nào rồi nhỉ? * Tư Mộ lẩm bẩm nói nhỏ *
Tư Mộ cảm nhận được cái tên ' Thành Khải ' có chút quen trong trí nhớ của cậu nhưng chẳng rõ đó là ai và quen khi nào cả và cũng chẳng biết là có quen hay không hoặc chỉ là thuận miệng nên thấy vậy.
Trên kệ gần ban công có vài cuốn sách Tư Mộ từ từ đi đến thuận tay lấy một cuốn để đọc, quay trở lại ban công ngồi vào ghế, 2 chân bắt chéo lại tựa lưng vào ghế Tư Mộ từ từ lật trang bìa sách ra đọc từng chữ ở trang đầu tiên. Cậu đọc một cách nghiêm túc và am hiểu từng chữ trong đó.
Cuốn sách có tên ' Ngàn Mặt Trời Rực rỡ ' là một bộ tiểu thuyết của ' Tác giả Khaled Hosseini '.
' Tình yêu có sức mạnh rất lớn, và ta thường tìm kiếm những câu chuyện về tình yêu chân thực để được khóc. Nhưng tình yêu không gói gọn trong tình yêu đôi lứa. Trong cuốn Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ , tình yêu của Mariam và Laila là một minh chứng cảm động cho tình cảm gia đình và sự thấu hiểu được mang đến từ hoàn cảnh và những nổi đau. '
Tư Mộ ngồi đấy tay lật từng trang sách vài tiếng trôi qua cậu cũng đọc xong cuốn sách đấy, gập cuốn sách lại tạo ra một tiếng * Bụp * hơi thở dài nặng nề, Tư Mộ đưa mắt nhìn trời đã tối đèn trong nhà và ngoài cổng cũng đã được bật lên chỉ riêng phòng cậu là chưa bật do mãi mê đọc sách.
Tư Mộ đi vào phòng mở công tắt bật đèn, căn phòng đầy bóng tối đã được thắp sáng, để cuốn sách lại kệ Tư Mộ suy nghĩ từng câu mình đọc được trong cuốn sách mà thầm suy.
Mở vali ra lấy đồ rồi bước vào nhà tắm, tự nhìn mình trong gương Tư Mộ nói thầm.
- " Sao mình cũng dễ thương cũng đẹp như người ta mà chả ai yêu vậy nhỉ....? "
Tiếng nước chảy rì rào, một lúc sau Tư Mộ bước ra trên người bận chiếc áo thun tay dài ấm áp màu trắng và quần dài cũng màu trắng luôn, bộ đồ mà Minh Hoa lựa cho Tư Mộ.
- Anh Minh Hoa với Thanh Tâm giờ này đang làm gì ấy nhỉ?....Hic nhớ họ quá đi. * Tư Mộ ngồi trên giường chán nản. *
Tư Mộ ra khỏi phòng, xuống lầu cậu được quản gia kêu lại và nói chỗ Thành Khải đang ở cho cậu biết.
-" Mình có tìm anh ấy hả ta....sao không nhớ nhỉ? "
Tư Mộ định đi tham quan xung quanh nhưng khi gặp bác quản gia bác ấy nói và đưa cậu đến văn phòng tại nhà của Thành Khải luôn.
Bước vào trong Tư Mộ thấy Thành Khải đang nói chuyện với Thanh Tâm trên một chiếc tivi cũng khá lớn được truyền trực tuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.