Chương 18: Mưa Lớn Đêm Khuya.
Kim Sứa
29/07/2024
E-em vào nha. * Tư Mộ lú đầu vào căn phòng *
Thành Khải nhẹ giọng nói.
- Ừm, em vào đây đi, lại đây ngồi. * Thành Khải đưa tay vỗ nhẹ chiếc ghế bên cạnh *
Từ trong cuộc gọi Thanh Tâm nói vọng ra và tìm kiếm Tư Mộ, Minh Hoa sau khi nghe tên cậu cũng đi lại nhìn vào màng hình chờ đợi Tư Mộ xuất hiện trên cuộc gọi.
Tư Mộ đi lại ghế ngồi cạnh Thành Khải.
- Chào hai anh. * cười tươi rói *
- " Nụ cười của em ấy đẹp thật. " #Thành Khải
Thanh Tâm từ trong màng hình cũng nhìn thấy đôi mắt của Thành Khải khi nhìn Tư Mộ, đó chính xác là,...Ánh mắt của kẻ si tình.
Minh Hoa thì quên luôn công việc mà chỉ lo hỏi han Tư Mộ.
- Em ổn không? Cậu ta có bắt nạt em không? #Minh Hoa
- Em ổn mà, không có đâu! * Tư Mộ bất lực trả lời *
Nhưng Thanh Tâm bỗng lên tiếng.
- À có phải sắp tới sinh nhật cậu em trai của em rồi đúng không Tiểu Mộ? #Thanh Tâm
- Vâng. * Tư Mộ gật nhẹ đầu *
- Vậy thì tặng cậu ta một món quà bất ngờ đi!!! #Minh Hoa
Tư Mộ ngồi vẫn chưa hiểu chuyện gì, Thành Khải nhìn Tư Mộ ngồi ngơ ngác thì đưa xoa đầu cậu và nói.
- Đúng là nên tặng tên đấy một món quà, em yên tâm tụi anh không tặng bơm hẹn giờ sẵn cho tên đó đâu mà lo. * Thành Khải giọng đầy nuông chiều *
- H-hả dạ? Ờm vâng. #Tư Mộ
Trừ Tư Mộ và Thanh Tâm ra thì hai người còn lại được một phen cười đau bụng trước sự dễ thương của cậu và lời nói của Thành Khải.
Thật đáng mong chờ món quà đặt biệt này.
- Đứa tên Tư Niên ấy hợp với cái ' Máy Giặt Nằm Ngang ' nên tặng cậu ấy bột giặt OMO đi. #Minh Hoa
- Cho tên đó tẩy trắng à vợ yêu? #Thanh Tâm
- Ah, hai anh rắc cơm chó online đúng không hả? * Tư Mộ bĩu môi nói với giọng giả vờ tủi thân *
- Vậy thì thả cơm lại cho hai đứa nó ăn đi. #Thành Khải
- H-hả? #Tư Mộ
- Ôh?, anh có nói gì đâu. * Thành Khải giả ngơ *
Chỉ một câu nói đã khiến Tư Mộ mặt hơi ửng đỏ với dáng vẻ ngại ngùng mà đánh lái sang câu chuyện khác.
Ngồi nói chuyện khá lâu, cũng rơi vào 9giờ tối. Cuộc trò chuyện cũng đã dừng lại khi Tư Mộ buồn ngủ, Thành Khải đưa Tư Mộ về phòng chăm cậu như là em bé vậy.
- Chúc anh ngủ ngon. * cười * #Tư Mộ
- Ừm, em cũng ngủ ngon. * Thành Khải cười nhẹ với Tư Mộ rồi quay đi. *
- " Ngủ ngon và mơ thấy anh nhé." #Thành Khải
Bóng lưng rời đi xa khỏi căn phòng, Tư Mộ cũng đã lên giường để ngủ. Nằm lim dim chợp mắt được ít phút những tiếng ì đùng đã vang lên inh ỏi.
Đó là tiếng trời gầm báo hiệu có mưa, những tiếng đùng đùng vang lên trong bóng tối mù mịt. Mưa lớn ập xuống bất ngờ như người yêu cũ lật mặt,....
Cơn mưa lớn bất ngờ ập xuống, va vào mái nhà đùng đùng vang lên, từng cơn gió lạnh lùng thổi qua, từng hạt mưa rơi xuống rồi đến hàng tỷ hạt mưa nhỏ li ti đổ xuống thành phố.
Cứ ngỡ Tư Mộ không sợ gì, nhưng mấy ai biết cậu ấy sợ bóng tối và sấm sét đêm mưa cơ chứ. Những đợt sấm chớp ình oàng vang lên khiến Tư Mộ phải chùm chăn kín mít cho đỡ sợ.
Nổi sợ là cảm xúc tự nhiên của con người khi nhận được mối đe dọa bất kì, đúng vậy những tiếng phát ra quá lớn trong bóng tối chính là nổi sợ của Tư Mộ.
Cơn mưa cứ thế mà lớn hơn, bỗng một bóng đen cao lớn bước lại gần cửa phòng của Tư Mộ và đưa tay ra mở cửa.
Bóng đen ấy gấp gáp vào trong phòng đóng cửa lại và mở đèn lên.
* Cạch *
Cái bóng đó là Thành Khải. Anh lại phía giường Tư Mộ đang co rúm vì sợ, anh nhẹ nhàng cất giọng nói.
- Đừng sợ tôi ôm em. #Thành Khải
Thành Khải bế Tư Mộ ngồi vào lòng mình rồi ôm vỗ về Tư Mộ trong khi cậu còn hoang mang và sợ hãi.
- A-anh- * Tư Mộ chưa nói hết câu thì trời bỗng dưng gầm một tiếng to đùng *
Tư Mộ giật mình theo phản xạ tự nhiên cậu co rúm trong lòng Thành Khải không nói lời nào, Thành Khải ôm lấy Tư Mộ một cách nhẹ nhàng và lấy bàn tay áp lên tai Tư Mộ.
- Không sao không sao, tiếng ồn sẽ biến mất nhanh thôi, đừng sợ,... #Thành Khải
Đúng như lời Thành Khải đã nói khi anh che tai Tư Mộ lại thì những tiếng ình oàng đó cũng nhỏ bớt. Nhưng tại sao Tư Mộ lại cảm thấy có chút quen thuộc?
Cơn mưa vẫn kiên trì và lớn hơn nhưng đã không còn sấm chớp nữa khiến cậu dần chìm vào giấc ngủ trong cái ôm ấm áp của Thành Khải.
Khi Thành Khải cảm nhận được Tư Mộ đã ngủ say anh nhẹ nhàng, cẩn thận đặt cậu xuống giường còn mình đi tắt đèn. Vì sợ chút nữa lại có sấm chớp nên Thành Khải đêm nay ngủ với Tư Mộ luôn.
Anh vừa tắt đèn và quay lại giường thì có một đợt sét nhỏ gián xuống khiến Tư Mộ giật mình. Thành Khải vội ôm chầm lấy Tư Mộ, Thành Khải sợ phải thấy cảnh người anh yêu có cảm giác sợ hãi trước mặt anh.
Cứ thế giữa đêm mưa, Thành Khải và Tư Mộ đắm chìm trong giấc ngủ cạnh nhau trên một chiếc giường.
Thành Khải nhẹ giọng nói.
- Ừm, em vào đây đi, lại đây ngồi. * Thành Khải đưa tay vỗ nhẹ chiếc ghế bên cạnh *
Từ trong cuộc gọi Thanh Tâm nói vọng ra và tìm kiếm Tư Mộ, Minh Hoa sau khi nghe tên cậu cũng đi lại nhìn vào màng hình chờ đợi Tư Mộ xuất hiện trên cuộc gọi.
Tư Mộ đi lại ghế ngồi cạnh Thành Khải.
- Chào hai anh. * cười tươi rói *
- " Nụ cười của em ấy đẹp thật. " #Thành Khải
Thanh Tâm từ trong màng hình cũng nhìn thấy đôi mắt của Thành Khải khi nhìn Tư Mộ, đó chính xác là,...Ánh mắt của kẻ si tình.
Minh Hoa thì quên luôn công việc mà chỉ lo hỏi han Tư Mộ.
- Em ổn không? Cậu ta có bắt nạt em không? #Minh Hoa
- Em ổn mà, không có đâu! * Tư Mộ bất lực trả lời *
Nhưng Thanh Tâm bỗng lên tiếng.
- À có phải sắp tới sinh nhật cậu em trai của em rồi đúng không Tiểu Mộ? #Thanh Tâm
- Vâng. * Tư Mộ gật nhẹ đầu *
- Vậy thì tặng cậu ta một món quà bất ngờ đi!!! #Minh Hoa
Tư Mộ ngồi vẫn chưa hiểu chuyện gì, Thành Khải nhìn Tư Mộ ngồi ngơ ngác thì đưa xoa đầu cậu và nói.
- Đúng là nên tặng tên đấy một món quà, em yên tâm tụi anh không tặng bơm hẹn giờ sẵn cho tên đó đâu mà lo. * Thành Khải giọng đầy nuông chiều *
- H-hả dạ? Ờm vâng. #Tư Mộ
Trừ Tư Mộ và Thanh Tâm ra thì hai người còn lại được một phen cười đau bụng trước sự dễ thương của cậu và lời nói của Thành Khải.
Thật đáng mong chờ món quà đặt biệt này.
- Đứa tên Tư Niên ấy hợp với cái ' Máy Giặt Nằm Ngang ' nên tặng cậu ấy bột giặt OMO đi. #Minh Hoa
- Cho tên đó tẩy trắng à vợ yêu? #Thanh Tâm
- Ah, hai anh rắc cơm chó online đúng không hả? * Tư Mộ bĩu môi nói với giọng giả vờ tủi thân *
- Vậy thì thả cơm lại cho hai đứa nó ăn đi. #Thành Khải
- H-hả? #Tư Mộ
- Ôh?, anh có nói gì đâu. * Thành Khải giả ngơ *
Chỉ một câu nói đã khiến Tư Mộ mặt hơi ửng đỏ với dáng vẻ ngại ngùng mà đánh lái sang câu chuyện khác.
Ngồi nói chuyện khá lâu, cũng rơi vào 9giờ tối. Cuộc trò chuyện cũng đã dừng lại khi Tư Mộ buồn ngủ, Thành Khải đưa Tư Mộ về phòng chăm cậu như là em bé vậy.
- Chúc anh ngủ ngon. * cười * #Tư Mộ
- Ừm, em cũng ngủ ngon. * Thành Khải cười nhẹ với Tư Mộ rồi quay đi. *
- " Ngủ ngon và mơ thấy anh nhé." #Thành Khải
Bóng lưng rời đi xa khỏi căn phòng, Tư Mộ cũng đã lên giường để ngủ. Nằm lim dim chợp mắt được ít phút những tiếng ì đùng đã vang lên inh ỏi.
Đó là tiếng trời gầm báo hiệu có mưa, những tiếng đùng đùng vang lên trong bóng tối mù mịt. Mưa lớn ập xuống bất ngờ như người yêu cũ lật mặt,....
Cơn mưa lớn bất ngờ ập xuống, va vào mái nhà đùng đùng vang lên, từng cơn gió lạnh lùng thổi qua, từng hạt mưa rơi xuống rồi đến hàng tỷ hạt mưa nhỏ li ti đổ xuống thành phố.
Cứ ngỡ Tư Mộ không sợ gì, nhưng mấy ai biết cậu ấy sợ bóng tối và sấm sét đêm mưa cơ chứ. Những đợt sấm chớp ình oàng vang lên khiến Tư Mộ phải chùm chăn kín mít cho đỡ sợ.
Nổi sợ là cảm xúc tự nhiên của con người khi nhận được mối đe dọa bất kì, đúng vậy những tiếng phát ra quá lớn trong bóng tối chính là nổi sợ của Tư Mộ.
Cơn mưa cứ thế mà lớn hơn, bỗng một bóng đen cao lớn bước lại gần cửa phòng của Tư Mộ và đưa tay ra mở cửa.
Bóng đen ấy gấp gáp vào trong phòng đóng cửa lại và mở đèn lên.
* Cạch *
Cái bóng đó là Thành Khải. Anh lại phía giường Tư Mộ đang co rúm vì sợ, anh nhẹ nhàng cất giọng nói.
- Đừng sợ tôi ôm em. #Thành Khải
Thành Khải bế Tư Mộ ngồi vào lòng mình rồi ôm vỗ về Tư Mộ trong khi cậu còn hoang mang và sợ hãi.
- A-anh- * Tư Mộ chưa nói hết câu thì trời bỗng dưng gầm một tiếng to đùng *
Tư Mộ giật mình theo phản xạ tự nhiên cậu co rúm trong lòng Thành Khải không nói lời nào, Thành Khải ôm lấy Tư Mộ một cách nhẹ nhàng và lấy bàn tay áp lên tai Tư Mộ.
- Không sao không sao, tiếng ồn sẽ biến mất nhanh thôi, đừng sợ,... #Thành Khải
Đúng như lời Thành Khải đã nói khi anh che tai Tư Mộ lại thì những tiếng ình oàng đó cũng nhỏ bớt. Nhưng tại sao Tư Mộ lại cảm thấy có chút quen thuộc?
Cơn mưa vẫn kiên trì và lớn hơn nhưng đã không còn sấm chớp nữa khiến cậu dần chìm vào giấc ngủ trong cái ôm ấm áp của Thành Khải.
Khi Thành Khải cảm nhận được Tư Mộ đã ngủ say anh nhẹ nhàng, cẩn thận đặt cậu xuống giường còn mình đi tắt đèn. Vì sợ chút nữa lại có sấm chớp nên Thành Khải đêm nay ngủ với Tư Mộ luôn.
Anh vừa tắt đèn và quay lại giường thì có một đợt sét nhỏ gián xuống khiến Tư Mộ giật mình. Thành Khải vội ôm chầm lấy Tư Mộ, Thành Khải sợ phải thấy cảnh người anh yêu có cảm giác sợ hãi trước mặt anh.
Cứ thế giữa đêm mưa, Thành Khải và Tư Mộ đắm chìm trong giấc ngủ cạnh nhau trên một chiếc giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.