Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu
Chương 55: Hôm nay là ngày cuối cùng
Tiểu Anh Đào
22/04/2017
Bận rộn khoảng hơn mười lăm phút, ngay cả điểm tâm cũng đã chuẩn bị xong, Long Thiếu Tôn vẫn chưa tỉnh lại!
Đường Dĩ Phi đi tới trước cửa phòng ngủ, dán lỗ tai lên trên cửa, tay nhỏ bé của Đường Dĩ Phi giơ lên giữa không trung, nhẹ nhàng gõ vào trên cửa.
"Học Trưởng, anh dậy chưa?"
". . . Ừ ."
Trên giường, thiếu niên bất mãn nhíu, sau khi nghe được tiếng nói thì miễn cưỡng đáp một tiếng .
"Nhanh lên một chút á..., ngày hôm nay chúng ta còn phải đi chọn quà cho em gái của anh nữa!" Đường Dĩ Phi vừa nghe tiếng của anh thì đã biết anh còn chưa tỉnh, lập tức gõ cửa hai cái để thúc giục.
Sau năm phút, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng mở ra .
Gương mặt Long Thiếu Tôn tỉnh tảo tuấn tú, tầm mắt dừng trên người cô vốn mơ màng lại đột nhiên bắt đầu rõ ràng.
"Học muội, sao em lại đến đây sớm như vậy?"
Rời giường, Long Thiếu Tôn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại không ít.
"Em không tới đây, anh sẽ ngủ thẳng đến khi trời đất mù mịt!" Đường Dĩ Phi cười trộm, nhìn dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của anh, cho dù vẫn chưa rửa mặt chải đầu thì vẫn có dáng vẻ hào hoa phong nhã, trong lòng hơi động .
Mùi cháo từ trong nhà bếp bay tới mùi cháo, Long Thiếu Tôn nhíu mày, trong lòng lập tức vui vẻ tới cực điểm.
"Để tôi đi rửa mặt trước đã."
" Ừ, vậy để em đi chuẩn bị điểm tâm cho anh."
Đường Dĩ Phi xoay người đi vào phòng bếp, Long Thiếu Tôn đứng một lúc lâu ở cửa phòng ngủ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào vóc dáng nhỏ bé đang bận rộn trong phòng bếp, sau một cái chớp mắt mới phục hồi lại tinh thần, lắc đầu cười cười đi vào nhà vệ sinh .
Lần thứ hai ngồi trong chiếc Bugatti Veyron, cõi lòng Đường Dĩ Phi có biến hóa cực lớn .
Trước lạ, sau quen, câu nói này quả thật không sai .
"Học muội, hôm nay là ngày cuối cùng rồi ." Giọng nói yếu ớt của Long Thiếu Tôn truyện tới, xuyên thấu qua màng nhĩ của cô, giống như một lợi cảnh cáo đâm thẳng vào nội tâm mềm mại của cô.
"Đúng vậy, phải biết quý trọng ."
Cô ngẩng đầu lên, cười xán lạn.
Nhưng trong lòng lại có một cảm giác chua xót không rõ, ngay cả viền mắt cũng khô khốc vô cùng .
Chỉ ở chung với nhau có sáu ngày, vậy mà cô lại có chút lưu luyến.
Nhưng cũng không còn cách nào, lúc trước khi cô cầu xin anh, cũng đã nói rõ, chỉ có bảy ngày, với cô mà nói, thêm một ngày hay một đêm đều là quá xa xỉ.
Sau đó Long Thiếu Tôn không nói thêm gì, chỉ là khóe miệng lại chứa đựng một nụ cười như có như không, giống như có thể hiểu rõ toàn bộ thế giới .
Công ty bách hóa lớn nhất.
“Học muội này, các cô gái trẻ như em thường thích cái gì?” Long Thiếu Tôn nắm tay cô, ánh mắt lóe lên, nhìn kỹ có thể phát hiện trong mắt anh có một tia đỏ rực.
Đây là lần đầu tiên Long Thiếu Tôn hỏi người khác con gái thích gì.
"Búp bê ? Nơ bướm ?" Đường Dĩ Phi ngẩng đầu chống lại đôi thâm trầm sáng rực của anh, thuận miệng nói một chút .
" Ừ, vậy em thích gì? Em cảm thấy sau khi nam sinh và nữ quen nhau, phải tặng cái gì thì mới tốt?" =)))
"Hả? Không phải anh muốn chọn quà cho em gái của anh sao? Làm sao lại hỏi vấn đề này ?" Đường Dĩ Phi kinh ngạc nhìn anh, nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của anh làm cho cô càng lúc càng hoang mang .
Học Trưởng này đang suy nghĩ gì đấy ?
Bị cô vạch trần, Long Thiếu Tôn có chút không được tự nhiên ho khan hai tiếng: "Là như vậy, tôi có một người anh em, cậu ta thích một cô gái, không biết theo đuổi thế nào, nên mới tìm tôi để bày mưu kế.” :’>
Thật đúng là ăn nói lung tung, trong lòng Long Thiếu Tôn thầm khinh thường mình một lần.
"Ồ oh, thì ra là như vậy!" Đường Dĩ Phi bừng tỉnh đại ngộ, vì ý tưởng không chúy suy xét trước đó của mình mà cảm thấy vô cùng xấu hổ .
“Học muội, em có biết cách nào hay không? Anh thì không có cách nào rồi.” Anh đưa tay lên vuốt cằm một cái, dáng vẻ cực kỳ hao tâm tổn trí. :X
Đường Dĩ Phi đi tới trước cửa phòng ngủ, dán lỗ tai lên trên cửa, tay nhỏ bé của Đường Dĩ Phi giơ lên giữa không trung, nhẹ nhàng gõ vào trên cửa.
"Học Trưởng, anh dậy chưa?"
". . . Ừ ."
Trên giường, thiếu niên bất mãn nhíu, sau khi nghe được tiếng nói thì miễn cưỡng đáp một tiếng .
"Nhanh lên một chút á..., ngày hôm nay chúng ta còn phải đi chọn quà cho em gái của anh nữa!" Đường Dĩ Phi vừa nghe tiếng của anh thì đã biết anh còn chưa tỉnh, lập tức gõ cửa hai cái để thúc giục.
Sau năm phút, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng mở ra .
Gương mặt Long Thiếu Tôn tỉnh tảo tuấn tú, tầm mắt dừng trên người cô vốn mơ màng lại đột nhiên bắt đầu rõ ràng.
"Học muội, sao em lại đến đây sớm như vậy?"
Rời giường, Long Thiếu Tôn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại không ít.
"Em không tới đây, anh sẽ ngủ thẳng đến khi trời đất mù mịt!" Đường Dĩ Phi cười trộm, nhìn dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của anh, cho dù vẫn chưa rửa mặt chải đầu thì vẫn có dáng vẻ hào hoa phong nhã, trong lòng hơi động .
Mùi cháo từ trong nhà bếp bay tới mùi cháo, Long Thiếu Tôn nhíu mày, trong lòng lập tức vui vẻ tới cực điểm.
"Để tôi đi rửa mặt trước đã."
" Ừ, vậy để em đi chuẩn bị điểm tâm cho anh."
Đường Dĩ Phi xoay người đi vào phòng bếp, Long Thiếu Tôn đứng một lúc lâu ở cửa phòng ngủ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào vóc dáng nhỏ bé đang bận rộn trong phòng bếp, sau một cái chớp mắt mới phục hồi lại tinh thần, lắc đầu cười cười đi vào nhà vệ sinh .
Lần thứ hai ngồi trong chiếc Bugatti Veyron, cõi lòng Đường Dĩ Phi có biến hóa cực lớn .
Trước lạ, sau quen, câu nói này quả thật không sai .
"Học muội, hôm nay là ngày cuối cùng rồi ." Giọng nói yếu ớt của Long Thiếu Tôn truyện tới, xuyên thấu qua màng nhĩ của cô, giống như một lợi cảnh cáo đâm thẳng vào nội tâm mềm mại của cô.
"Đúng vậy, phải biết quý trọng ."
Cô ngẩng đầu lên, cười xán lạn.
Nhưng trong lòng lại có một cảm giác chua xót không rõ, ngay cả viền mắt cũng khô khốc vô cùng .
Chỉ ở chung với nhau có sáu ngày, vậy mà cô lại có chút lưu luyến.
Nhưng cũng không còn cách nào, lúc trước khi cô cầu xin anh, cũng đã nói rõ, chỉ có bảy ngày, với cô mà nói, thêm một ngày hay một đêm đều là quá xa xỉ.
Sau đó Long Thiếu Tôn không nói thêm gì, chỉ là khóe miệng lại chứa đựng một nụ cười như có như không, giống như có thể hiểu rõ toàn bộ thế giới .
Công ty bách hóa lớn nhất.
“Học muội này, các cô gái trẻ như em thường thích cái gì?” Long Thiếu Tôn nắm tay cô, ánh mắt lóe lên, nhìn kỹ có thể phát hiện trong mắt anh có một tia đỏ rực.
Đây là lần đầu tiên Long Thiếu Tôn hỏi người khác con gái thích gì.
"Búp bê ? Nơ bướm ?" Đường Dĩ Phi ngẩng đầu chống lại đôi thâm trầm sáng rực của anh, thuận miệng nói một chút .
" Ừ, vậy em thích gì? Em cảm thấy sau khi nam sinh và nữ quen nhau, phải tặng cái gì thì mới tốt?" =)))
"Hả? Không phải anh muốn chọn quà cho em gái của anh sao? Làm sao lại hỏi vấn đề này ?" Đường Dĩ Phi kinh ngạc nhìn anh, nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của anh làm cho cô càng lúc càng hoang mang .
Học Trưởng này đang suy nghĩ gì đấy ?
Bị cô vạch trần, Long Thiếu Tôn có chút không được tự nhiên ho khan hai tiếng: "Là như vậy, tôi có một người anh em, cậu ta thích một cô gái, không biết theo đuổi thế nào, nên mới tìm tôi để bày mưu kế.” :’>
Thật đúng là ăn nói lung tung, trong lòng Long Thiếu Tôn thầm khinh thường mình một lần.
"Ồ oh, thì ra là như vậy!" Đường Dĩ Phi bừng tỉnh đại ngộ, vì ý tưởng không chúy suy xét trước đó của mình mà cảm thấy vô cùng xấu hổ .
“Học muội, em có biết cách nào hay không? Anh thì không có cách nào rồi.” Anh đưa tay lên vuốt cằm một cái, dáng vẻ cực kỳ hao tâm tổn trí. :X
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.