『 Uyên Thiên Tôn 』【 Dịch Full 】
Chương 14: Uyên Khởi Ly Thành 14
Phong Tiên
15/11/2024
Cho dù là ở Liên Bang Nhân Loại, dùng hợp kim có mật độ cao nhất để chế tạo vũ khí lạnh cũng không thể nào đạt đến trọng lượng như vậy.
Không tìm đâu ra loại vật liệu tương tự!
“Chỉ riêng thanh Văn Cương Đao trong tay ta đã rất bất phàm rồi, nếu là ở kiếp trước thì đây chính là thần binh.” Ngô Uyên ngưỡng mộ nói.
Không phải kỹ thuật rèn đúc quá cao siêu, mà là do vật liệu quá tốt!
Chỉ cần nhìn một cái là có thể biết được toàn cảnh, lúc trước, khi nhìn thấy thanh Cực Quang Đao kia, Ngô Uyên đã vô cùng cảnh giác với thế giới này.
Vật chất cấu thành nên một thế giới đều hỗ trợ lẫn nhau.
Đã có kim loại biến thái như vậy thì những thứ khác như đan sư cũng sẽ không tầm thường.
Ngô Uyên không xa lạ gì với hai chữ “luyện đan”.
Kiếp trước, thuật luyện đan từng tồn tại rộng rãi trong xã hội cổ đại, cho dù là đạo sĩ phương Đông hay là luyện kim thuật sư phương Tây đều có liên quan nhất định đến nó.
Nhưng dòng chảy khoa học kỹ thuật cuối cùng đã quét sạch thuật luyện đan, thuật luyện kim trên Trái Đất vào dòng chảy lịch sử.
Nhưng Trung Thổ đại lục lại khác.
Đan đạo không phải là truyền thuyết mà là thật sự tồn tại và có công dụng rất lớn.
Đan sư là một nghề nghiệp vô cùng đặc thù và cao quý ở mười ba châu Trung Thổ.
Mỗi một đan sư đều là cường giả võ đạo, họ nghiên cứu các loại dược liệu, có thể luyện chế ra đan dược quý giá giúp võ giả tăng cường thực lực, chữa bệnh cứu người.
Theo như Ngô Uyên biết thì đây là một hệ thống mà hắn khó có thể nào lý giải được.
Đan sư rất ít, mỗi người đều có danh tiếng hiển hách, toàn bộ thành Ly chỉ có một đan sư chân chính, đan đạo học đồ cũng chỉ có vài người.
Ngô Uyên muốn tìm đan sư chữa bệnh cho mẫu thân, cái giá phải trả chắc chắn không nhỏ.
“Chỉ có tiền thôi thì chưa chắc đã mời được đan sư, cho dù tộc trưởng ra mặt cũng chưa chắc đã thành công.” Ngô Uyên thầm nghĩ: “Phải đợi khi nào thực lực của ta mạnh hơn một chút mới được.”
Trong lúc suy nghĩ.
Hô! Ngô Uyên nắm chặt chuôi đao, giơ ngang trường đao, không hề động đậy, thậm chí nhắm chặt hai mắt.
Nhìn hắn như đang ngủ vậy.
Ngô Uyên cứ đứng như vậy suốt một canh giờ!
Từ đầu đến cuối, trường đao vẫn nằm ngang, thân thể và cánh tay Ngô Uyên không hề run rẩy, nếu đám lão sư trong võ viện nhìn thấy chắc chắn sẽ phải kinh ngạc.
Một thanh đao nặng hai trăm ba mươi cân đối với võ giả chân chính mà nói thì không tính là nặng, một thiếu niên bình thường cũng có thể nhấc lên được, nhưng một tay cầm trường đao suốt một canh giờ?
Kể cả võ sư lục phẩm cũng sẽ cảm thấy khó khăn.
“Ý cảm đao, đao như cánh tay.” Ngô Uyên yên lặng cảm nhận sự chấn động nhỏ bé của thanh trường đao.
“Cảm khí” là thứ không được dạy trong Quận Tông Võ Viện nhưng trong võ đạo của Liên Bang Nhân Loại, đây là phương pháp cơ bản nhất được tổng kết ra để rèn luyện kỹ năng sử dụng vũ khí.
“Người là vật sống, vũ khí cũng không phải là vật chết.” Ngô Uyên thầm nghĩ: “Vũ khí cũng có kình lực của nó.”
“Luyện tập vũ khí chính là tìm kiếm kình lực của vũ khí, bất kỳ đòn tấn công nào thuận theo kình lực đó sẽ đạt được hiệu quả gấp đôi.”
Nghe có vẻ đơn giản nhưng muốn tu luyện đến cảnh giới cao thâm là vô cùng khó khăn.
Cánh tay đau nhức, không khí lưu động, thậm chí là côn trùng trong bụi cỏ trên bãi sông rơi xuống trường đao cũng sẽ khiến nó tạo ra những rung động nhỏ.
“Cảm khí cũng là một cách rèn luyện lực!”
“Ong ong…” Ngô Uyên cảm nhận mọi ngóc ngách trên cơ thể, từ lớn như ngũ tạng lục phủ, nhịp tim, cho đến nhỏ như từng thớ cơ co rút, gân cốt rung động, máu chảy trong mao mạch.
Tất cả đều nằm trong cảm nhận của Ngô Uyên.
Đây chính là “nội thị”, thể hiện khả năng khống chế thân thể đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Theo sự thay đổi của kình lực trường đao, Ngô Uyên không ngừng điều chỉnh cơ thể, khiến cho cả hai luôn duy trì sự “cộng hưởng”.
“Theo như điển tịch trong võ viện thì trong số các cao thủ Nhập Lưu, rất ít người đạt đến cảnh giới “nội thị”, người nào đạt đến cảnh giới này đều là tông sư võ đạo lừng lẫy ở mười ba châu Trung Thổ.” Ngô Uyên nhớ lại những điển tịch mà mình từng đọc.
Nhưng Ngô Uyên không hề tự mãn.
Bởi vì.
Trước khi xuyên không, Ngô Uyên là võ đạo đại sư trẻ tuổi nhất Liên Bang Nhân Loại, đã vượt qua cảnh giới “nội thị”, tinh thần có thể cảm nhận được những thứ vô cùng nhỏ, có thể tự điều dưỡng thân thể, loại bỏ tạp chất, chữa trị nội thương.
Không tìm đâu ra loại vật liệu tương tự!
“Chỉ riêng thanh Văn Cương Đao trong tay ta đã rất bất phàm rồi, nếu là ở kiếp trước thì đây chính là thần binh.” Ngô Uyên ngưỡng mộ nói.
Không phải kỹ thuật rèn đúc quá cao siêu, mà là do vật liệu quá tốt!
Chỉ cần nhìn một cái là có thể biết được toàn cảnh, lúc trước, khi nhìn thấy thanh Cực Quang Đao kia, Ngô Uyên đã vô cùng cảnh giác với thế giới này.
Vật chất cấu thành nên một thế giới đều hỗ trợ lẫn nhau.
Đã có kim loại biến thái như vậy thì những thứ khác như đan sư cũng sẽ không tầm thường.
Ngô Uyên không xa lạ gì với hai chữ “luyện đan”.
Kiếp trước, thuật luyện đan từng tồn tại rộng rãi trong xã hội cổ đại, cho dù là đạo sĩ phương Đông hay là luyện kim thuật sư phương Tây đều có liên quan nhất định đến nó.
Nhưng dòng chảy khoa học kỹ thuật cuối cùng đã quét sạch thuật luyện đan, thuật luyện kim trên Trái Đất vào dòng chảy lịch sử.
Nhưng Trung Thổ đại lục lại khác.
Đan đạo không phải là truyền thuyết mà là thật sự tồn tại và có công dụng rất lớn.
Đan sư là một nghề nghiệp vô cùng đặc thù và cao quý ở mười ba châu Trung Thổ.
Mỗi một đan sư đều là cường giả võ đạo, họ nghiên cứu các loại dược liệu, có thể luyện chế ra đan dược quý giá giúp võ giả tăng cường thực lực, chữa bệnh cứu người.
Theo như Ngô Uyên biết thì đây là một hệ thống mà hắn khó có thể nào lý giải được.
Đan sư rất ít, mỗi người đều có danh tiếng hiển hách, toàn bộ thành Ly chỉ có một đan sư chân chính, đan đạo học đồ cũng chỉ có vài người.
Ngô Uyên muốn tìm đan sư chữa bệnh cho mẫu thân, cái giá phải trả chắc chắn không nhỏ.
“Chỉ có tiền thôi thì chưa chắc đã mời được đan sư, cho dù tộc trưởng ra mặt cũng chưa chắc đã thành công.” Ngô Uyên thầm nghĩ: “Phải đợi khi nào thực lực của ta mạnh hơn một chút mới được.”
Trong lúc suy nghĩ.
Hô! Ngô Uyên nắm chặt chuôi đao, giơ ngang trường đao, không hề động đậy, thậm chí nhắm chặt hai mắt.
Nhìn hắn như đang ngủ vậy.
Ngô Uyên cứ đứng như vậy suốt một canh giờ!
Từ đầu đến cuối, trường đao vẫn nằm ngang, thân thể và cánh tay Ngô Uyên không hề run rẩy, nếu đám lão sư trong võ viện nhìn thấy chắc chắn sẽ phải kinh ngạc.
Một thanh đao nặng hai trăm ba mươi cân đối với võ giả chân chính mà nói thì không tính là nặng, một thiếu niên bình thường cũng có thể nhấc lên được, nhưng một tay cầm trường đao suốt một canh giờ?
Kể cả võ sư lục phẩm cũng sẽ cảm thấy khó khăn.
“Ý cảm đao, đao như cánh tay.” Ngô Uyên yên lặng cảm nhận sự chấn động nhỏ bé của thanh trường đao.
“Cảm khí” là thứ không được dạy trong Quận Tông Võ Viện nhưng trong võ đạo của Liên Bang Nhân Loại, đây là phương pháp cơ bản nhất được tổng kết ra để rèn luyện kỹ năng sử dụng vũ khí.
“Người là vật sống, vũ khí cũng không phải là vật chết.” Ngô Uyên thầm nghĩ: “Vũ khí cũng có kình lực của nó.”
“Luyện tập vũ khí chính là tìm kiếm kình lực của vũ khí, bất kỳ đòn tấn công nào thuận theo kình lực đó sẽ đạt được hiệu quả gấp đôi.”
Nghe có vẻ đơn giản nhưng muốn tu luyện đến cảnh giới cao thâm là vô cùng khó khăn.
Cánh tay đau nhức, không khí lưu động, thậm chí là côn trùng trong bụi cỏ trên bãi sông rơi xuống trường đao cũng sẽ khiến nó tạo ra những rung động nhỏ.
“Cảm khí cũng là một cách rèn luyện lực!”
“Ong ong…” Ngô Uyên cảm nhận mọi ngóc ngách trên cơ thể, từ lớn như ngũ tạng lục phủ, nhịp tim, cho đến nhỏ như từng thớ cơ co rút, gân cốt rung động, máu chảy trong mao mạch.
Tất cả đều nằm trong cảm nhận của Ngô Uyên.
Đây chính là “nội thị”, thể hiện khả năng khống chế thân thể đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Theo sự thay đổi của kình lực trường đao, Ngô Uyên không ngừng điều chỉnh cơ thể, khiến cho cả hai luôn duy trì sự “cộng hưởng”.
“Theo như điển tịch trong võ viện thì trong số các cao thủ Nhập Lưu, rất ít người đạt đến cảnh giới “nội thị”, người nào đạt đến cảnh giới này đều là tông sư võ đạo lừng lẫy ở mười ba châu Trung Thổ.” Ngô Uyên nhớ lại những điển tịch mà mình từng đọc.
Nhưng Ngô Uyên không hề tự mãn.
Bởi vì.
Trước khi xuyên không, Ngô Uyên là võ đạo đại sư trẻ tuổi nhất Liên Bang Nhân Loại, đã vượt qua cảnh giới “nội thị”, tinh thần có thể cảm nhận được những thứ vô cùng nhỏ, có thể tự điều dưỡng thân thể, loại bỏ tạp chất, chữa trị nội thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.