Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng

Chương 141

Vô Ảnh Hữu Tông

17/10/2024

"Chỉ cần xuất phát điểm của anh chính đáng, vì lợi ích của công ty thì dù kết quả thế nào, anh cũng đã lập vào thế bất bại."

Diệp Văn Dung từ từ cười, anh ta đi đến bên cạnh Diệp Văn Đồng, vỗ vai cô ta: "Em gái tốt, lần này mà thành công thì em có công lớn đấy!"

...

Bên kia.

Trong phòng ngủ phụ, Diệp Anh nằm trên giường, cố gắng kiềm chế sự tò mò, không lên mạng lướt web.

Trong không gian yên tĩnh, càng muốn ru ngủ mình thì càng không ngủ được. Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Diệp Anh đứng dậy, mở cửa phòng, Chu Tắc Hủ lười biếng dựa vào cạnh cửa, giơ điện thoại lên, chỉ vào màn hình: "Có muốn giải thích chuyện này không?"

Diệp Anh vừa nhìn đã thấy thứ mình đang cố tình tránh né, điều đáng sợ là hot search không những không giảm mà còn gắn thêm chữ "NỔI BẬT".

Diệp Anh thở dài, giải thích: "Anh biết đấy, em đã đi dự lễ ra mắt phim. Diễn biến sau đó, ngay cả em cũng không đoán được."

"Cả mạng đều nói em là tiểu tam, vậy anh là gì?" Chu Tắc Hủ chỉ vào mình: "Chồng của tiểu tam?"

Diệp Anh nhìn vẻ mặt ngạc nhiên và vô tội của Chu Tắc Hủ, trong lòng có chút áy náy. Nếu lúc đó cô kiên quyết từ chối chú Hứa thì sẽ không xảy ra hàng loạt rắc rối này.



"... Anh có khát nước không? Hay để em đi rót cho anh cốc nước?" Diệp Anh hỏi.

"Anh không muốn uống nước, với lại, em chuyển chủ đề cứng nhắc quá đấy." Chu Tắc Hủ khoanh tay, cười khẩy: "Có người tiết lộ, em điên cuồng bám lấy Hứa Phương Trì mấy năm, giúp Hứa Phương Trì thành công vang dội, thuận lợi có được sự ưu ái của nữ thần, còn em không cam tâm làm áo cưới cho người khác, thề phải giành lại Hứa..."

Diệp Anh đưa tay che miệng Chu Tắc Hủ.

Chu Tắc Hủ đang định kéo tay Diệp Anh xuống thì cô nhìn anh, hỏi: "Muốn hôn không?"

Chu Tắc Hủ nhướng mày, mất hết ham muốn nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô. Diệp Anh hít sâu một hơi, chủ động vòng tay qua cổ anh, nhón chân, hôn lên.

Chu Tắc Hủ dựa vào khung cửa, thuận thế ôm eo Diệp Anh, kéo cô vào lòng mình, cúi đầu xuống say mê thưởng thức hương vị ngọt ngào trên môi cô gái.

Khi Diệp Anh bị hôn đến choáng váng thì Chu Tắc Hủ lại ôm cô xoay người, áp lưng cô vào cửa. Người đàn ông cúi đầu xuống, ghé sát tai cô, bóng hình bao phủ cùng hơi thở nóng bỏng bao trùm lấy cô. Cô nghe thấy anh khàn giọng nói: "Một nụ hôn mà muốn mua chuộc anh à?"

"Chứ... còn muốn thế nào nữa?" Diệp Anh thở hổn hển hỏi.

"Ít nhất phải có thứ gì đó khác biệt." Anh dời từ khóe môi cô xuống chiếc cổ mềm mại: "Ví dụ như... để anh gặp lại người bạn cũ..."

"..." Diệp Anh mơ màng không hiểu ý anh là gì: "Bạn cũ?"

Người đàn ông cắn mạnh vào vai cô một cái, đồng thời, ngón tay thon dài luồn vào trong lớp lụa mỏng, khéo léo cởi dây áo lót.

Diệp Anh run lên, co rúm người lại muốn đẩy anh ra, Chu Tắc Hủ siết chặt hơn, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề, cắn môi cô nói: "Ít nhất phải như thế này mới miễn cưỡng an ủi được trái tim bị tổn thương của anh..."



"Em... ưm..." Chu Tắc Hủ lại hôn lên môi cô, ngăn cản những lời cô định nói.

Nụ hôn lần này đặc biệt thô bạo, như muốn trút hết điều gì đó, hung hăng cướp đoạt trong miệng cô.

Diệp Anh hoàn toàn mất quyền chủ động, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm. Cô như chiếc lá rơi trong gió bão, run rẩy không ngừng, không biết mình sẽ trạt về đâu, cũng không biết cơn gió này còn muốn tàn phá bao lâu nữa. Hơi thở nóng bỏng và lạnh lẽo của người đàn ông bao bọc cô chặt chẽ, không một kẽ hở.

Cô cảm nhận rõ ràng từng đường vân tay và vết chai sạn trên đầu ngón tay anh.

Chu Tắc Hủ buông Diệp Anh ra trước khi mất kiểm soát hoàn toàn.

Anh lùi lại hai bước, dựa vào khung cửa, đuôi mắt hơi nhếch lên còn đỏ hơn cả Diệp Anh, yết hầu chuyển động, lười biếng cười, hỏi: "Cảm giác thế nào?"

... Cảm giác thế nào?

Diệp Anh đang cố gắng điều hòa nhịp tim, bị câu hỏi này làm cho ngây người.

Chu Tắc Hủ cười như có như không, ánh mắt vừa thỏa mãn vừa nhìn chằm chằm vào Diệp Anh.

Chiếc áo lót bị cởi dây từ lâu đã rơi xuống đất, lớp lụa mỏng manh phác họa đường cong cơ thể. Diệp Anh nhận ra, vội vàng đưa tay che ngực.

Quá đáng lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook