Chương 7: Quyển 1: Chương 7: Vu Oan
Nam Lăng Nhất Biệt
27/06/2022
Một tiết cứ trong không khí kì dị mà trôi qua, chủ nhiệm lớp đều cảm giác được cả lớp thất thần, nhưng chủ nhiệm lớp cũng không vì chuyện này mà tâm loạn, liền phát bài tập cho cả lớp tự học.
Sau khi tan học, chủ nhiệm lớp vừa đi, trong phòng học tức khắc nháo loạn cả lên, các bạn học đều thảo luận rốt cuộc là ai trộm tiền đó, ngay cả Chu Hân cũng nói nhỏ với Trình Kim Kim:
- “Kim Kim, cậu nói tiền này có phải Cố Bạch lấy trộm hay không?”
Trình Kim Kim trừng mắt liếc Chu Hân một cái:
- “Cậu như thế nào nghi ngờ Cố Bạch lấy, tớ cũng là người bị tình nghi mà.”
Chu Hân lấy lòng cười cười:
- “Sao có thể, sao có thể là cậu lấy được, tớ tin tưởng cậu nhất.”
Dư Chiêu thường ngày âm dương quái khí trêu chọc cô cũng nói:
- “Lớp trưởng, tôi biết không phải cậu lấy.”
Dư Chiêu dừng một chút, thanh âm nói chuyện lại lớn lên, mang theo giọng điệu chua ngoa thường ngày:
- “Tôi biết nhất định là người nào đó trộm, xem hắn ngày thường một bộ dáng nghèo kiết xác hủ lậu a.”
Lời này rõ ràng đang ám chỉ Cố Bạch. Hắn ngày thường luôn mặc đồng phục, đi giày thể thao cũ nát, ba lô sớm đã sờn màu chỉ, dùng đều là đồ văn phòng phẩm rẻ tiền tiện dụng, cùng mọi người xung quanh không giống nhau.
Âm thanh thảo luận trong lớp liền lớn hơn nữa, Trình Kim Kim nghe được âm thanh xôn xao nói “Tớ cảm thấy là hắn” “Hẳn là hắn đi”.
Cố Bạch phanh một tiếng đứng dậy, gắt gao trừng Dư Chiêu , đôi mắt ngày thương vẫn luôn hờ hững lãnh đạm giờ hừng hực liệt hỏa thiêu đốt, hắn cực lực ẩn nhẫn tức giận, thanh âm đều trở nên khàn khàn:
- “Tôi nói, không phải tôi.”
Dư Chiêu làm như bị ánh mắt như sói đói hung ác kia làm cho kinh sợ, rụt rụt lại phía sau, rồi lại làm như bản thân cảm thấy mất mặt, cường chống nói:
- “Vậy cậu lấy ra bằng chứng chứng minh a.”
- “Vậy cậu cũng không có chứng cứ nói là tôi lấy.”
Cố Bạch chỉ khinh khinh phiêu phiêu lưu lại một câu, liền không quay đầu, rời đi lớp học, mấy tiết kế tiếp cũng không có trở về.
Nhưng giờ tự học, Dư Chiêu lại mời chủ nhiệm lớp lên lớp, nói mình có chứng cứ chứng minh tiền là Cố Bạch trộm. Trùng hợp chủ nhiệm lớp đi họp. Dư Chiêu liền đi lên bục giảng cùng cả lớp công bố chứng cứ này.
Dư Chiêu nói chứng cứ là một nam sinh trong lớp học, tên Lâm Hiên, ngày thường an an tĩnh tĩnh, giống như người trong suốt vô hình.
Lúc tan học, Lâm Hiên cùng hảo bằng hữu duy nhất trò chuyện, hắn từng lặng lẽ nói với bạn thân:
- “Tớ lúc ấy là người về lớp đầu tiên, tớ thấy Cố Bạch hình như đứng ở chỗ bàn Dư Chiêu.”
- “Vậy sao cậu nãy không nói?”
Bạn thân Lâm Hiên vội vàng nói.
Lâm Hiên có chút chột dạ nói:
- “Tớ cũng không xác định, lúc ấy không thấy rõ ràng, hơn nữa tớ cảm thấy Cố Bạch không giống người sẽ làm ra chuyện ăn trộm này, có lẽ tớ nhìn nhầm rồi.”
- “Này rõ ràng là cậu ta, cậu không nói ra chúng ta lại phải đóng lại tiền lần nữa.”
- “Muốn đóng lại liền đóng lại đi, tớ không chắc chắn.”
Lâm Hiên dặn dò bạn thân, ngàn vạn lần không được đem chuyện này nói ra, miễn cho oan uổng người khác, nhưng bạn thân lại nói cho Dư Chiêu.
Một tiết cứ trong không khí kì dị mà trôi qua, chủ nhiệm lớp đều cảm giác được cả lớp thất thần, nhưng chủ nhiệm lớp cũng không vì chuyện này mà tâm loạn, liền phát bài tập cho cả lớp tự học.
Sau khi tan học, chủ nhiệm lớp vừa đi, trong phòng học tức khắc nháo loạn cả lên, các bạn học đều thảo luận rốt cuộc là ai trộm tiền đó, ngay cả Chu Hân cũng nói nhỏ với Trình Kim Kim:
- “Kim Kim, cậu nói tiền này có phải Cố Bạch lấy trộm hay không?”
Trình Kim Kim trừng mắt liếc Chu Hân một cái:
- “Cậu như thế nào nghi ngờ Cố Bạch lấy, tớ cũng là người bị tình nghi mà.”
Chu Hân lấy lòng cười cười:
- “Sao có thể, sao có thể là cậu lấy được, tớ tin tưởng cậu nhất.”
Dư Chiêu thường ngày âm dương quái khí trêu chọc cô cũng nói:
- “Lớp trưởng, tôi biết không phải cậu lấy.”
Dư Chiêu dừng một chút, thanh âm nói chuyện lại lớn lên, mang theo giọng điệu chua ngoa thường ngày:
- “Tôi biết nhất định là người nào đó trộm, xem hắn ngày thường một bộ dáng nghèo kiết xác hủ lậu a.”
Lời này rõ ràng đang ám chỉ Cố Bạch. Hắn ngày thường luôn mặc đồng phục, đi giày thể thao cũ nát, ba lô sớm đã sờn màu chỉ, dùng đều là đồ văn phòng phẩm rẻ tiền tiện dụng, cùng mọi người xung quanh không giống nhau.
Âm thanh thảo luận trong lớp liền lớn hơn nữa, Trình Kim Kim nghe được âm thanh xôn xao nói “Tớ cảm thấy là hắn” “Hẳn là hắn đi”.
Cố Bạch phanh một tiếng đứng dậy, gắt gao trừng Dư Chiêu , đôi mắt ngày thương vẫn luôn hờ hững lãnh đạm giờ hừng hực liệt hỏa thiêu đốt, hắn cực lực ẩn nhẫn tức giận, thanh âm đều trở nên khàn khàn:
- “Tôi nói, không phải tôi.”
Dư Chiêu làm như bị ánh mắt như sói đói hung ác kia làm cho kinh sợ, rụt rụt lại phía sau, rồi lại làm như bản thân cảm thấy mất mặt, cường chống nói:
- “Vậy cậu lấy ra bằng chứng chứng minh a.”
- “Vậy cậu cũng không có chứng cứ nói là tôi lấy.”
Cố Bạch chỉ khinh khinh phiêu phiêu lưu lại một câu, liền không quay đầu, rời đi lớp học, mấy tiết kế tiếp cũng không có trở về.
Nhưng giờ tự học, Dư Chiêu lại mời chủ nhiệm lớp lên lớp, nói mình có chứng cứ chứng minh tiền là Cố Bạch trộm. Trùng hợp chủ nhiệm lớp đi họp. Dư Chiêu liền đi lên bục giảng cùng cả lớp công bố chứng cứ này.
Dư Chiêu nói chứng cứ là một nam sinh trong lớp học, tên Lâm Hiên, ngày thường an an tĩnh tĩnh, giống như người trong suốt vô hình.
Lúc tan học, Lâm Hiên cùng hảo bằng hữu duy nhất trò chuyện, hắn từng lặng lẽ nói với bạn thân:
- “Tớ lúc ấy là người về lớp đầu tiên, tớ thấy Cố Bạch hình như đứng ở chỗ bàn Dư Chiêu.”
- “Vậy sao cậu nãy không nói?”
Bạn thân Lâm Hiên vội vàng nói.
Lâm Hiên có chút chột dạ nói:
- “Tớ cũng không xác định, lúc ấy không thấy rõ ràng, hơn nữa tớ cảm thấy Cố Bạch không giống người sẽ làm ra chuyện ăn trộm này, có lẽ tớ nhìn nhầm rồi.”
- “Này rõ ràng là cậu ta, cậu không nói ra chúng ta lại phải đóng lại tiền lần nữa.”
- “Muốn đóng lại liền đóng lại đi, tớ không chắc chắn.”
Lâm Hiên dặn dò bạn thân, ngàn vạn lần không được đem chuyện này nói ra, miễn cho oan uổng người khác, nhưng bạn thân lại nói cho Dư Chiêu.
Sau khi tan học, chủ nhiệm lớp vừa đi, trong phòng học tức khắc nháo loạn cả lên, các bạn học đều thảo luận rốt cuộc là ai trộm tiền đó, ngay cả Chu Hân cũng nói nhỏ với Trình Kim Kim:
- “Kim Kim, cậu nói tiền này có phải Cố Bạch lấy trộm hay không?”
Trình Kim Kim trừng mắt liếc Chu Hân một cái:
- “Cậu như thế nào nghi ngờ Cố Bạch lấy, tớ cũng là người bị tình nghi mà.”
Chu Hân lấy lòng cười cười:
- “Sao có thể, sao có thể là cậu lấy được, tớ tin tưởng cậu nhất.”
Dư Chiêu thường ngày âm dương quái khí trêu chọc cô cũng nói:
- “Lớp trưởng, tôi biết không phải cậu lấy.”
Dư Chiêu dừng một chút, thanh âm nói chuyện lại lớn lên, mang theo giọng điệu chua ngoa thường ngày:
- “Tôi biết nhất định là người nào đó trộm, xem hắn ngày thường một bộ dáng nghèo kiết xác hủ lậu a.”
Lời này rõ ràng đang ám chỉ Cố Bạch. Hắn ngày thường luôn mặc đồng phục, đi giày thể thao cũ nát, ba lô sớm đã sờn màu chỉ, dùng đều là đồ văn phòng phẩm rẻ tiền tiện dụng, cùng mọi người xung quanh không giống nhau.
Âm thanh thảo luận trong lớp liền lớn hơn nữa, Trình Kim Kim nghe được âm thanh xôn xao nói “Tớ cảm thấy là hắn” “Hẳn là hắn đi”.
Cố Bạch phanh một tiếng đứng dậy, gắt gao trừng Dư Chiêu , đôi mắt ngày thương vẫn luôn hờ hững lãnh đạm giờ hừng hực liệt hỏa thiêu đốt, hắn cực lực ẩn nhẫn tức giận, thanh âm đều trở nên khàn khàn:
- “Tôi nói, không phải tôi.”
Dư Chiêu làm như bị ánh mắt như sói đói hung ác kia làm cho kinh sợ, rụt rụt lại phía sau, rồi lại làm như bản thân cảm thấy mất mặt, cường chống nói:
- “Vậy cậu lấy ra bằng chứng chứng minh a.”
- “Vậy cậu cũng không có chứng cứ nói là tôi lấy.”
Cố Bạch chỉ khinh khinh phiêu phiêu lưu lại một câu, liền không quay đầu, rời đi lớp học, mấy tiết kế tiếp cũng không có trở về.
Nhưng giờ tự học, Dư Chiêu lại mời chủ nhiệm lớp lên lớp, nói mình có chứng cứ chứng minh tiền là Cố Bạch trộm. Trùng hợp chủ nhiệm lớp đi họp. Dư Chiêu liền đi lên bục giảng cùng cả lớp công bố chứng cứ này.
Dư Chiêu nói chứng cứ là một nam sinh trong lớp học, tên Lâm Hiên, ngày thường an an tĩnh tĩnh, giống như người trong suốt vô hình.
Lúc tan học, Lâm Hiên cùng hảo bằng hữu duy nhất trò chuyện, hắn từng lặng lẽ nói với bạn thân:
- “Tớ lúc ấy là người về lớp đầu tiên, tớ thấy Cố Bạch hình như đứng ở chỗ bàn Dư Chiêu.”
- “Vậy sao cậu nãy không nói?”
Bạn thân Lâm Hiên vội vàng nói.
Lâm Hiên có chút chột dạ nói:
- “Tớ cũng không xác định, lúc ấy không thấy rõ ràng, hơn nữa tớ cảm thấy Cố Bạch không giống người sẽ làm ra chuyện ăn trộm này, có lẽ tớ nhìn nhầm rồi.”
- “Này rõ ràng là cậu ta, cậu không nói ra chúng ta lại phải đóng lại tiền lần nữa.”
- “Muốn đóng lại liền đóng lại đi, tớ không chắc chắn.”
Lâm Hiên dặn dò bạn thân, ngàn vạn lần không được đem chuyện này nói ra, miễn cho oan uổng người khác, nhưng bạn thân lại nói cho Dư Chiêu.
Một tiết cứ trong không khí kì dị mà trôi qua, chủ nhiệm lớp đều cảm giác được cả lớp thất thần, nhưng chủ nhiệm lớp cũng không vì chuyện này mà tâm loạn, liền phát bài tập cho cả lớp tự học.
Sau khi tan học, chủ nhiệm lớp vừa đi, trong phòng học tức khắc nháo loạn cả lên, các bạn học đều thảo luận rốt cuộc là ai trộm tiền đó, ngay cả Chu Hân cũng nói nhỏ với Trình Kim Kim:
- “Kim Kim, cậu nói tiền này có phải Cố Bạch lấy trộm hay không?”
Trình Kim Kim trừng mắt liếc Chu Hân một cái:
- “Cậu như thế nào nghi ngờ Cố Bạch lấy, tớ cũng là người bị tình nghi mà.”
Chu Hân lấy lòng cười cười:
- “Sao có thể, sao có thể là cậu lấy được, tớ tin tưởng cậu nhất.”
Dư Chiêu thường ngày âm dương quái khí trêu chọc cô cũng nói:
- “Lớp trưởng, tôi biết không phải cậu lấy.”
Dư Chiêu dừng một chút, thanh âm nói chuyện lại lớn lên, mang theo giọng điệu chua ngoa thường ngày:
- “Tôi biết nhất định là người nào đó trộm, xem hắn ngày thường một bộ dáng nghèo kiết xác hủ lậu a.”
Lời này rõ ràng đang ám chỉ Cố Bạch. Hắn ngày thường luôn mặc đồng phục, đi giày thể thao cũ nát, ba lô sớm đã sờn màu chỉ, dùng đều là đồ văn phòng phẩm rẻ tiền tiện dụng, cùng mọi người xung quanh không giống nhau.
Âm thanh thảo luận trong lớp liền lớn hơn nữa, Trình Kim Kim nghe được âm thanh xôn xao nói “Tớ cảm thấy là hắn” “Hẳn là hắn đi”.
Cố Bạch phanh một tiếng đứng dậy, gắt gao trừng Dư Chiêu , đôi mắt ngày thương vẫn luôn hờ hững lãnh đạm giờ hừng hực liệt hỏa thiêu đốt, hắn cực lực ẩn nhẫn tức giận, thanh âm đều trở nên khàn khàn:
- “Tôi nói, không phải tôi.”
Dư Chiêu làm như bị ánh mắt như sói đói hung ác kia làm cho kinh sợ, rụt rụt lại phía sau, rồi lại làm như bản thân cảm thấy mất mặt, cường chống nói:
- “Vậy cậu lấy ra bằng chứng chứng minh a.”
- “Vậy cậu cũng không có chứng cứ nói là tôi lấy.”
Cố Bạch chỉ khinh khinh phiêu phiêu lưu lại một câu, liền không quay đầu, rời đi lớp học, mấy tiết kế tiếp cũng không có trở về.
Nhưng giờ tự học, Dư Chiêu lại mời chủ nhiệm lớp lên lớp, nói mình có chứng cứ chứng minh tiền là Cố Bạch trộm. Trùng hợp chủ nhiệm lớp đi họp. Dư Chiêu liền đi lên bục giảng cùng cả lớp công bố chứng cứ này.
Dư Chiêu nói chứng cứ là một nam sinh trong lớp học, tên Lâm Hiên, ngày thường an an tĩnh tĩnh, giống như người trong suốt vô hình.
Lúc tan học, Lâm Hiên cùng hảo bằng hữu duy nhất trò chuyện, hắn từng lặng lẽ nói với bạn thân:
- “Tớ lúc ấy là người về lớp đầu tiên, tớ thấy Cố Bạch hình như đứng ở chỗ bàn Dư Chiêu.”
- “Vậy sao cậu nãy không nói?”
Bạn thân Lâm Hiên vội vàng nói.
Lâm Hiên có chút chột dạ nói:
- “Tớ cũng không xác định, lúc ấy không thấy rõ ràng, hơn nữa tớ cảm thấy Cố Bạch không giống người sẽ làm ra chuyện ăn trộm này, có lẽ tớ nhìn nhầm rồi.”
- “Này rõ ràng là cậu ta, cậu không nói ra chúng ta lại phải đóng lại tiền lần nữa.”
- “Muốn đóng lại liền đóng lại đi, tớ không chắc chắn.”
Lâm Hiên dặn dò bạn thân, ngàn vạn lần không được đem chuyện này nói ra, miễn cho oan uổng người khác, nhưng bạn thân lại nói cho Dư Chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.